• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (3 Viewers)

  • Chương 125-128

Chương 125: Quan tâm bản thân trước đi

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Thần sắc Quý Tư Hàn lạnh xuống, ngay cả đáy mắt cũng băng giá.

“Cố Cảnh Thâm đánh?”

Thư Vãn vội vàng lắc đầu: "Không phải anh ta, là Lâm Trạch Thần…”

Đôi lông mày rậm đẹp Quý Tư Hàn chợt nhíu chặt: "Nói rõ ràng.”

Thư Vãn đành phải đem chuyện vừa xảy ra ở khách sạn nói cho hắn biết.

Hắn biết cô không phải vì cùng Cố Cảnh Thâm làm loại chuyện mà chảy máu, lông mày nhíu chặt dần dần hơi giãn ra một chút.

Nhưng khi hắn nghe thấy cô thiếu chút nữa bị vệ sĩ của Lâm Trạch Thần làm nhục, lông mày rậm vừa mới mở ra lại gắt gao vặn thành một đoàn.

Gần như không suy nghĩ, hắn lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại đi ra ngoài: "Triệu Vũ, Lâm Trạch Thần, xử lý!"

Phó tổng giám đốc Triệu nhận được điện thoại của tổng giám đốc, vội vàng cung kính trả lời: "Vâng.”

Thư Vãn nhìn Quý Tư Hàn gọi điện thoại có chút khiếp sợ, hắn lại giúp mình xử lý Lâm Trạch Thần.

Là vì biết được người phụ nữ của hắn bị chơi đùa, thiếu chút nữa bị người khác đụng chạm nên mới giúp cô, hay là vì quan tâm cô?

Thư Vãn nghĩ đến Lâm Trạch Thần nhắc tới Triệu phó tổng của Quý thị, nhịn không được hỏi hắn: "Triệu Vũ kia... là Triệu phó tổng sao?”

Quý Tư Hàn nghe vậy, sắc mặt không thay đổi nhiều, đôi mắt khẽ động nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lại cô.

Thư Vãn thấy hắn gật đầu, sắc mặt trầm xuống, Lâm Trạch Thần nói cô liên hợp với Triệu phó tổng hãm hại anh ta, còn hoài nghi phó tổng Triệu là Dạ tiên sinh.

Đây là ý gì, đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn hỏi Quý Tư Hàn, nhưng lại không muốn để cho hắn biết mình đã ngủ với Dạ tiên sinh.

Cô sợ hắn tức giận, cũng sợ hắn cảm thấy mình lăng nhăng, càng sợ những lời xúc phạm của hắn nên cô không dám mở miệng nói ra.

Quý Tư Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thư Vãn, giơ tay sờ mặt cô: "Đợi một chút.”

Lòng bàn tay rộng lớn của hắn gần như che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Khi ngón tay hắn vuốt ve liên tục trên mặt khiến Thư Vãn sinh ra ảo giác.

Người đàn ông trước mặt tựa hồ rất quan tâm cô, không nỡ để cô chịu chút thương tổn, thật giống như yêu cô đến tận xương tủy.

Quý Tư Hàn thấy cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên phục hồi tinh thần buông tay ra, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, Thư Vãn thấy hắn dường như đang phân phó vị nữ bác sĩ tên A Lan kia giúp cô kiểm tra lưng.

Rất nhanh, A Lan cầm một đống dụng cụ đi vào, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Tư Hàn, trước tiên giúp Thư Vãn kiểm tra vết thương trên lưng.

“Mô mềm sau lưng bị bầm tím, tôi cho cô dùng thuốc giảm đau trước, cô ráng chịu đau một chút.”

A Lan nói xong, lấy ra một lọ thuốc mỡ, múc một muỗng đặt trong lòng bàn tay xoa rồi bôi lên lưng cô.

Kỹ thuật rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ chạm một cái Thư Vãn đã cảm thấy đau như cắt, đau đến mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.

Quý Tư Hàn tiến lên đỡ lấy bả vai run rẩy của cô, lòng bàn tay nóng lên khiến Thư Vãn cắn răng nhịn xuống.

Trải qua trận đau thấu xương, A Lan lại rút mấy ống máu của cô đi làm xét nghiệm.

Một phen lăn qua lăn lại, Thư Vãn dĩ nhiên mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại muốn ngủ thật say, rồi lại bất an đưa mắt nhìn Quý Tư Hàn.

“Quý, Quý tổng......”

Cô cố chống mí mắt, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang ngồi trước giường bệnh: "Có thể thả Cố tổng ra trước không?”

Thấy cô đến mức này, còn nghĩ đến Cố Cảnh Thâm, đôi mắt đào hoa của hắn khó lắm mới nhu hòa, bỗng nhiên trở nên rét lạnh.

“Quan tâm bản thân trước đi!”

Bỏ lại những lời này, Quý Tư Hàn đứng dậy rời đi ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Nhìn bóng lưng lãnh ngạo xa cách kia biến mất trong tầm mắt, Thư Vãn bất lực thở dài.

Quý Tư Hàn vẫn như trước, lạnh lùng vô tình......

A Lan xét nghiệm máu xong, cầm báo cáo bệnh án trở lại phòng bệnh, nhưng không thấy Quý Tư Hàn.

A Lan cho rằng hắn đi rồi, liền trực tiếp giao báo cáo bệnh án cho Thư Vãn nằm trên giường bệnh.

“Thư tiểu thư, cô bị suy tim rất nghiêm trọng, sao không nằm viện điều trị?”

Thư Vãn mấy lần buồn ngủ, nghe được giọng A Lan, vẫn cố gắng chống đỡ thân thể đưa tay nhận lấy báo cáo A Lan đưa tới.

"Nằm viện trị liệu chẳng qua là đổi chỗ chờ chết mà thôi..."

Trong thanh âm của cô lộ ra vô cùng tuyệt vọng, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để chờ chết.

A Lan đã đưa rất nhiều bệnh nhân không thể chữa trị, đối với việc này không có quá bất ngờ.

Chỉ là cô là người phụ nữ Quý tổng mang đến, A Lan cũng để ý đến cô.

“Quý tổng biết không?”

Thư Vãn lắc đầu.

A Lan thấy thế, trong lòng đã sáng tỏ.

“Có cần tôi nói cho ngài ấy biết không?”

A Lan hỏi như vậy, ngược lại khiến Thư Vãn kinh ngạc một chút.

Cô còn tưởng rằng A Lan sẽ trực tiếp nói cho Quý Tư Hàn, lại không ngờ tới tới A Lan hỏi ý kiến của cô trước.
Chương 126: Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi cho cô

“Tôi Có thể không nói cho anh ta biết sao?”

“Có thể.”

A Lan gật đầu, đưa ra điều kiện: "Nhưng cô phải nói cho tôi biết, quan hệ giữa hai người là như thế nào?”

Đây là lần đầu tiên A Lan thấy Quý Tư Hàn quan tâm một người phụ nữ nhiều như vậy, điều này làm cho A Lan có chút tò mò.

Thư Vãn hờ hững trả lời: "Trước kia là thế thân Bạch Nguyệt Quang của anh ta, hiện tại... không có bất cứ quan hệ gì.”

A Lan nhếch môi cười: "Bạch Nguyệt Quang, ý cô nói là Ninh Uyển sao?”

Thư Vãn không chút do dự gật đầu, nụ cười trên khóe miệng A Lan càng sâu.

A Lan không nói thêm gì, dặn Thư Vãn nghỉ ngơi thật tốt, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi A Lan rời đi, Thư Vãn không thể chịu đựng được nữa, nhắm mắt lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Không biết cô ngủ bao lâu, chỉ biết khoảnh khắc mở mắt ra liền nhìn thấy Quý Tư Hàn đã ngồi ở bên cạnh.

Hắn mặc một chiếc áo len cổ đứng màu đen, dưới ánh nắng, làn da trắng nõn, lông mày đẹp như tranh vẽ.

Sự cao quý và sang trọng toát ra từ khắp người hắn làm cho người ta không dám khinh nhờn, cũng không dám tới gần.

Ngón tay thon dài của hắn kẹp một bản báo cáo, lông mi thật dài rủ xuống, lật từng trang báo cáo.

Hắn xem báo cáo thần sắc không có bất kỳ thay đổi, có lẽ A Lan đã làm báo cáo giả cho hắn.

A Lan đã tuân thủ lời hứa, giúp cô giấu diếm không nói còn giúp cô làm một phần báo cáo giả, nên cô không cần lo lắng về điều đó.

Nhưng không phải Quý Tư Hàn đã đi rồi sao, sao còn ngồi trước giường bệnh của cô?

Thư Vãn Cường chống người muốn ngồi dậy, kết quả cô chỉ cử động một chút liền kéo theo vết thương sau lưng, cảm giác đau đớn nhưmột cơn đau thấu xương đột ngột ập đến.

"Đừng nhúc nhích."

Quý Tư Hàn thấy cô tỉnh liền xoay người, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, vươn tay giữ lấy vai cô, giúp cô xoay người sang một bên.

Dưới sự giúp đỡ của hắn, Thư Vãn chậm rãi nghiêng người lại, tư thế như vậy, có thể tránh chạm vào vết thương sau lưng.

Chỉ là cô rất khát, rất muốn uống nước......

Cô ngước mắt nhìn Quý Tư Hàn, thấy hắn có khuôn mặt ngàn năm không tan, lời vừa đến đầu môi liền rút lại.

Cô vươn tay, muốn lấy cốc nước cạnh giường bệnh, lại phát hiện vết máu trên tay đã được rửa sạch sẽ, ngay cả trên người cũng thay quần áo bệnh nhân.

“Muốn gì?”

Cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa là ai giúp cô xử lý tay và quần áo, trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói lạnh nhạt và ôn hòa của Quý Tư Hàn.

“Nước......”

Quý Tư Hàn bưng ly nước bên cạnh lên, đưa tay ôm eo cô, sau khi dùng sức nâng nửa người trên của cô lên, tự mình đút cho cô uống nước.

Thư Vãn thoáng nhìn, đôi mắt mơ hồ nghi ngờ. Cô nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn nhìn xem biểu tình của hắn thay đổi.

Hắn lại không có bất kỳ biểu tình gì, vẫn lạnh lùng xa cách như thường ngày, nhưng cách hắn nhìn cô dịu dàng hơn trước.

Thấy cô từng chút từng chút uống nước xong, Quý Tư Hàn lúc này mới chậm rãi đặt cô xuống, động tác nhẹ nhàng đến, làm cho Thư Vãn hoài nghi người đàn ông trước mắt là giả.

“Anh......”

Cô muốn hỏi hắn đã đã xảy ra chuyện gì?

Quý Tư Hàn lại nhìn mặt cô, trịnh trọng nói: "Tôi đã sai người đi tìm trái tim hợp với cô, cô chờ một chút, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi cho cô.”

Những lời này của hắn, như là một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào đáy lòng Thư Vãn, làm cho cô tựa hồ thấy được một tia hy vọng.

Nếu không là biết mình đã suy tim giai đoạn cuối, chỉ sợ cô cũng sẽ giương mi mĩm cười, ngọt ngào trả lời một câu “Được, tôi chờ anh.”

Rốt cuộc, cô không thể thực hiện được lời hứa với hắn, chỉ có thể uyển chuyển trả lời: "Tôi đã tìm kiếm một trái tim trong nhiều năm, nhưng tôi không thể tìm thấy nó. Anh không cần phải có quá nhiều hy vọng, tôi uống thuốc là được rồi ..."
Chương 127: Hắn tự nhiên đem cô về nhà của hắn

Cô nói xong câu đó, sắc mặt Quý Tư Hàn đột nhiên lạnh xuống.

“Tôi nói sẽ chữa khỏi cho cô, cô cũng đừng từ chối nữa.”

Hắn lạnh mặt, kéo chăn đắp lại cho cô, một lần nữa cầm lấy báo cáo, ngồi ở bên cạnh.

Lông mi thon dài dày và mảnh rủ xuống, che khuất cặp mắt hoa đào vừa to vừa đen, khiến người ta khó có thể nhìn rõ trong đôi mắt đó ẩn chứa loại cảm xúc gì.

Nhưng giữa hai hàng lông mày nhíu chặt của hắn lại ẩn chứa một tia bất an, rất nông cạn, trừ phi nhìn kỹ mới nhìn ra được.

Từ trước đến nay hắn luôn giỏi kiềm chế cảm xúc của mình. Thư Vãn không nhìn thấu hắn, cô cũng lười phỏng đoán, ngoan ngoãn nằm nghiêng.

Hiếm khi họ lặng lẽ ở bên nhau như vậy, dường như năm năm qua, hắn chưa bao giờ ở bên cạnh cô theo cách này.

Có đôi khi Thư Vãn sẽ nghĩ, rốt cuộc trong lòng Quý Tư Hàn mình đang ở vị trí nào.

Nếu chỉ là người thế thân, thì tại sao sau khi chia tay hắn luôn luôn tới tìm mình.

Lần này thậm chí còn hơn thế nữa, trước mặt nhiều người như vậy hắn đã cướp lấy cô từ trong tay Cố Cảnh Thâm.

Bọn họ đã tách ra lâu như vậy, chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn trong sạch và khó chịu. Cho nên hắn mới làm như vậy?

Hoặc là... Trong lòng hắn kỳ thực có chút thích cô.

Cô không dám nhắc tới chữ yêu, đối với loại đàn ông như Quý Tư Hàn mà nói, tuyệt đối sẽ không dễ dàng yêu một người.

Trong đầu cô miên man suy nghĩ, tiếng điện thoại di động rung lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Quý Tư Hàn lấy di động cá nhân ra, liếc nhìn dãy số, lúc này mới nghe điện thoại.

“Quý tổng.”

Đầu kia truyền đến giọng nói cung kính của Tô Thanh.

“Camera đã xử lý xong, sẽ không còn ai biết đến sự tồn tại của Thư tiểu thư nữa.”

“Mặt khác ngày hôm qua sau khi ngài mang Thư tiểu thư rời đi, Cố Cảnh Thâm đã hôn mê ngay tại chỗ, tôi đành phải đưa anh ta đến bệnh viện thành phố.”

Quý Tư Hàn không lạnh không nhạt 'Ừ' một tiếng: "Anh ta tỉnh chưa?”

Tô Thanh trả lời: "Vừa mới tỉnh lại, vẫn ầm ĩ muốn gặp Thư tiểu thư, ngài xem......”

Quý Tư Hàn lạnh lùng ngắt lời: "Không gặp.”

Tô Thanh nhất thời có chút khó xử: "Quý tổng, anh ta dù sao cũng là tổng tài của Cố thị, hiện tại Cố thị một mực tìm tôi đòi người, tôi cũng thể giam giữ anh ta..."

Ngụ ý trong lời nói của Tô Thanh là, Tô Thanh có thể chịu đựng được áp lực nhất thời, nhưng không thể chịu cả đời.

Quý Tư Hàn lạnh lùng suy nghĩ vài giây, cuối cùng buông tay: "Thả anh ta ra.”

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Thư Vãn đang đánh giá mình.

Kỳ thật Thư Vãn đã đoán được người hắn nói là ai, cũng không mở miệng hỏi.

Chỉ cần hắn nguyện ý thả Cố Cảnh Thâm là tốt rồi, chờ thân thể cô khôi phục chút ít, cô lại đi tìm Cố Cảnh Thâm cảm ơn.

Quý Tư Hàn nhìn chằm chằm từng giọt một hồi lâu, cho đến khi toàn bộ chất lỏng trong chai truyền hết, lúc này hắn mới giúp cô rút ống tiêm ra.

Thư Vãn liếc nhìn bên cạnh còn bày ba bình thuốc, hẳn là muốn cô tiếp tục truyền một bình nữa.

Quý Tư Hàn lại thay cô rút ống tiêm ra, đây là không muốn cô truyền dịch?

Trong mắt cô đầy nghi hoặc, Quý Tư Hàn chợt xốc chăn cô lên, bế cô lên khỏi giường bệnh.

Thư Vãn kinh ngạc nhìn sườn mặt hắn: "Đi đâu?”

Quý Tư Hàn ôm cô, thản nhiên nói hai chữ: "Về nhà.”

Ngôi nhà mà hắn nói đến, không phải tòa nhà số 8 kia, mà là trang viên tư nhân của hắn.

Nơi này có diện tích hơn trăm mẫu, tiến vào trong đó có một hoa viên rộng lớn, nhìn từ xa như lạc vào trong biển hoa.

Phải mất vài phút ô tô mới lái hết vào khu biệt thự, điều này cho thấy trang viên này rộng lớn như thế nào.

Trang trí của biệt thự theo phong cách Pháp, đơn giản và tươi sáng, không quá buồn tẻ nhưng rất trang nhã và phù hợp để ở.

Khi Quý Tư Hàn đặt cô trên chiếc giường mềm mại, Thư Vãn mới thực sự phản ứng lại rằng hắn đã đưa cô trở về nhà của mình.
Chương 128: Hắn đút cháo cho cô

“Quý, Quý tổng, anh......”

Cô muốn hỏi tại sao hắn đột nhiên lại đưa cô về nhà?

Lời đến bên miệng lại không biết nên hỏi như thế nào.

Cô cúi đầu không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhưng người đàn ông dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô.

“Nghỉ ngơi vài ngày rồi đưa cô về.”

Hắn không nói nguyên nhân, chỉ đơn giản nói một câu xem như cho cô một câu trả lời với cô.

Thư Vãn nghe hắn đưa mình về, cô đã bớt lo lắng hơn. Còn về lý do...

Có lẽ là vì hắn hại cô thiếu chút nữa tắt thở, nên hắn cảm thấy áy náy mới đưa cô về nhà chăm sóc đi.

Tuy rằng lý do này rất gượng ép, nhưng cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa nữa.

Quý Tư Hàn đỡ cô nằm nghiêng trên giường, gọi quản gia vào.

"Chú Chu, đi chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm.”

“Vâng.”

Chú Chu cung kính đáp rồi lui xuống.

Chú Chu vừa đi, Quý Tư Hàn lại gọi tới hai người giúp việc, bảo bọn họ chuẩn bị một ít đồ dùng cho phụ nữ, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Vết thương trên lưng Thư Vãn, cùng với triệu chứng suy tim, làm cho cô động một chút cũng đau, muốn rửa mặt chỉ có thể dựa vào người khác.

Cô còn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào để nhờ hắn giúp đỡ, không ngờ hắn đã sớm nhìn ra còn giúp cô tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện.

Trong lòng Thư Vãn có chút cảm động, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cám ơn…”

Quý Tư Hàn không nói tiếp, chỉ nhìn cô một cái rồi xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi hắn ngồi xuống sô pha lầu hai, lấy laptop ra bắt đầu xử lý công việc.

Cho đến khi quản gia Chu bưng cháo nấu xong lên lầu, hắn mới dừng công việc ngước mắt nói với chú Chu: "Đưa cho tôi đi.”

Chú Chu sửng sốt một chút, rất nhanh liền ý thức được nhị thiếu gia nhà mình sắp đích thân bưng cháo cho tiểu thư trong phòng.

Khó trách hắn ngồi ở bên ngoài sô pha làm việc, hóa ra hắn đang đợi cháo ở đây.

Ý thức được điểm này, chú Chu vội vàng đưa khay trong tay cho hắn: "Nhị thiếu gia, cẩn thận nóng.”

Quý Tư Hàn khẽ gật đầu, đứng dậy bưng cháo đi về phía phòng ngủ phụ.

Người giúp việc bên trong vừa vặn giúp Thư Vãn sấy tóc xong, thấy Quý Tư Hàn đi vào bọn họ vội vàng cúi đầu rón rén lui ra ngoài.

Cô tắm rửa rất sạch sẽ, phấn trang điểm trên mặt đều không còn, khiến sắc mặt cô rất tái nhợt.

Nếu không phải vì những đường nét trên khuôn mặt quyến rũ của cô che giấu một chút bệnh tật, chỉ sợ Quý Tư Hàn đã sớm cho rằng cô bị bệnh nan y.

Cũng may hắn đã xem qua báo cáo kiểm tra của cô. Ngoại trừ bệnh tim bẩm sinh ra thì không có vấn đề gì nên hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn đặt khay đồ ăn lên đầu giường, sau khi lấy ra một chén cháo nhỏ, cầm lấy thìa, khuấy nguội một chút đưa tới bên miệng Thư Vãn.

“Há miệng ra.”

Thư Vãn ngơ ngác nhìn hắn nhất thời không kịp phản ứng, giúp cô khuấy cháo lạnh, hơn nữa người muốn đút cháo cho cô lại là Quý Tư Hàn.

“Không thích?”

Hắn đặt cháo trong tay xuống, bưng một phần cháo hoa huệ khác từ trong khay lên, lần nữa đưa tới bên miệng cô dùng ánh mắt ý bảo cô há miệng.

Cháo ấm áp chạm vào đôi môi đỏ mọng, Thư Vãn mới hoàn hồn lại.

Cô có chút chất phác, mở cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cô ra từng chút từng chút ăn cháo.

“Còn muốn ăn gì nữa không?”

Sau khi đút cho cô từng thìa xong, hắn lại bưng bát cháo bên cạnh lên, muốn tiếp tục đút cho cô.

Thư Vãn vội vàng lắc đầu: "Không cần.”

Lúc này Quý Tư Hàn mới buông bát, cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô.

Theo hắn năm năm, hắn chưa bao giờ chăm sóc cô như vậy. Điều này làm cho Thư Vãn rất khiếp sợ.

Thư Vãn mở to một đôi mắt to trong sáng ngơ ngác nhìn đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy rất không chân thật.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, cầm khăn giấy chậm rãi lau khóe miệng cho cô.

Sau khi lau sạch sẽ, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho A Lan, bảo A Lan mang theo dụng cụ y tế đến biệt thự.

Thư Vãn nghe nói như thế, vội vàng lấy lại tinh thần: "Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi, không cần làm phiền bác sĩ A Lan.”

Quý Tư lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu bá đạo không thể cự tuyệt: "Có phiền hay không, tự tôi biết định đoạt.”

Thư Vãn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, để hắn tùy ý sắp xếp......
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom