-
Chương 131-133
Chương 131: Thật sự là vận mệnh không tốt
Tô Thanh nhìn thẳng vào mắt Quý Tư Hàn, có thể thấy biểu cảm ham muốn chiếm hữu từ đáy mắt hắn điên cuồng đến mức nào.
Tô Thanh vốn còn muốn khuyên Quý Tư Hàn trả Thư tiểu thư lại cho Cố Cảnh Thâm, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng chỉ đành ngậm miệng.
Vị tổng giám đốc này đơn giản là vì vẫn không buông bỏ được Thư tiểu thư, nên mới đọ sức với Cố Cảnh Thâm.
Chỉ là phần tâm tư này tổng giám đốc không biểu lộ ra, Tô Thanh tất nhiên cũng không dại gì tiện vạch trần.
Tô Thanh cung kính trả lời "Vâng", liền đi tìm biện pháp phong tỏa hết thảy tin tức.
Tuy rằng người trong biệt thự đều là thân tín của tổng giám đốc, nhưng cũng không chịu nổi thủ đoạn của vị phu nhân cũ kia.
Tô Thanh cảm thấy thời điểm này, Tô Thanh nên dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho vị tổng giám đốc thay vì phải khuyên hắn buông bỏ Thư tiểu thư.
Chuyện bên thư phòng, Thư Vãn không rõ lắm, cô thấy chú Chu đưa túi xách của mình vào vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy.
“Thư tiểu thư, đây là túi của cô.”
Hai tayThư Vãn nhận lấy túi chú Chu đưa tới, luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn.”
Chú Chu cười hiền lành: "Là Nhị thiếu gia giúp cô tìm về, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn ngài ấy đi.”
Thư Vãn nhếch khóe miệng, lễ phép cười lại nhưng không tiếp lời chú Chu.
Chú Chu không tiện ở trong phòng lâu, dặn dò một câu “Nghỉ ngơi cho tốt” liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi chú Chu rời đi, Thư Vãn mới mở túi ra lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Sam Sam vừa gọi điện thoại cho cô hơn mười cuộc.
Thư Vãn hoảng hốt, vội vàng trả lời.
Chỉ vang lên một tiếng, Sam Sam đã bắt máy.
“Vãn Vãn, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tống Tư Việt lại ở trước cửa nhà chúng ta?”
Không đợi Thư Vãn nói, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng kinh ngạc của Sam Sam.
"Không phải là sau năm năm, anh ta còn muốn tới tìm cậu báo thù chứ?"
Thư Vãn không ngờ Cố Cảnh Thâm lại tìm tới cửa.
“Sam Sam, không phải anh ta tới tìm tớ báo thù.”
Thư Vãn nói với Sam Sam chuyện công ty yêu cầu cô đi chiêu đãi Cố Cảnh Thâm.
Sam Sam trốn ở đầu cầu thang, lúc này mới nhíu mày châm chọc vài câu: "Đúng là nghiệt duyên".
Sam Sam châm chọc cô bạn thân xong, lại theo bản năng nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa.
“Vãn Vãn, trên đầu hắn quấn băng gạc, mặc quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn có chút không đúng.”
Thư Vãn nghe vậy, trong lòng càng áy náy: "Sam Sam, anh ta vì cứu tớ nên mới bị thương. Cậu có thể giúp tớ nói với anh ta một chút để anh ta về bệnh viện trước, chờ tớ mấy ngày nữa sẽ đi tìm anh ta?"
Sam Sam chỉ nghe thấy từ then chốt: "Cứu cậu? Cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Vãn lại giải thích đại khái chuyện Lâm Trạch Thần lén trả thù, sau khi Sam Sam biết được chân tướng, la hét muốn đi chém Lâm Trạch Thần.
Nhưng khi nghe Thư Vãn nói Quý Tư Hàn đã phái người xử lý Lâm Trạch Thần, Sam Sam chợt ngậm miệng.
“Cho nên...... Bây giờ cậu đang ở chỗ Quý Tư Hàn?”
Thư Vãn chỉ có thể gật đầu đồng ý, không dám gạt Sam Sam.
Sam Sam thở dài, lại lẩm bẩm một câu “thật là nghiệt duyên” rồi cúp điện thoại.
Sau khi Sam Sam bỏ điện thoại vào túi, cô xách theo một thùng canh sườn lớn, đi về phía cửa căn hộ nhỏ.
Vừa rồi cô còn đang vui vẻ bưng canh đi bồi bổ cơ thể cho Thư Vãn, ai ngờ vừa ra thang máy đã gặp Cố Cảnh Thâm.
Nếu là trước đây cô sẽ không sợ đến vậy, nhưng lần này khi vừa thấy Cố Cảnh Thâm cô liền sợ tới mức trốn vào trong hành lang, đợi ở đó thật lâu Cố Cảnh Thâm cũng không đi.
Cô không rõ tình hình, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thư Vãn, hết lần này tới lần khác gọi hơn mười cuộc điện thoại, Thư Vãn cũng không nhận, thiếu chút nữa làm cô lo muốn chết.
Hiện tại đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau năm năm. Nếu họ còn chung sống vui vẻ như trước cô đã không phải khẩn trương như vậy.
Cô đi tới phía sau Cố Cảnh Thâm, thấy anh ta giống như cọc gỗ dựa vào khung cửa không nhúc nhích, khẽ nhíu mày.
“Thư Vãn bảo anh về bệnh viện trước, mấy ngày nữa cậu ấy lại đến tìm anh.”
Cô thậm chí không thèm chào hỏi Cố Cảnh Thâm, trực tiếp giúp Thư Vãn chuyển đạt ý và muốn xoay người rời đi.
Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Sam Sam, vừa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đỏ bừng kia, Sam Sam sững sờ tại chỗ.
Chương 132: Không tìm thấy cô ấy, tôi phát điên lên mất
“Sam Sam......”
Anh ta nghẹn ngào kêu lên hai chữ, khiến trái tim Sam Sam run lên.
Cô không thừa nhận anh ta là Cố Cảnh Thâm, cô vẫn cảm thấy anh ta là Tống Tư Việt.
Cho nên khi anh ta gọi cô như trước, Sam Sam nói không khiếp sợ là giả.
Nhưng cô không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh ta.
Năm đó cô cũng cùng Thư Vãn đến thủ đô tìm anh ta, lại bị vệ sĩ của anh ta đuổi đi.
Sau đó cô được Thư Vãn khuyên về thành phố A, lại bị người nhà họ Cố chạy tới phòng trọ lục tung hết lên.
Lúc ấy phòng trọ sụp đổ, đồ dùng trong nhà vất vả lắm mới tiết kiệm được cũng bị hủy toàn bộ.
Mà điều khiến Sam Sam càng thêm thất vọng với anh ta chính là anh ta lại còn muốn đưa Thư Vãn vào chỗ chết.
Những chuyện này khiến Sam Sam luôn canh cánh trong lòng, thậm chí bây giờ gặp lại cô vẫn còn cảm thấy phẫn hận.
“Xin lỗi......”
Anh ta dường như lấy hết dũng khí, mới nói ra những lời này.
Câu xin lỗi này đã đến chậm sau năm năm, cũng làm cho anh ta bỏ lỡ các cô năm năm.
“Người anh nên nói xin lỗi là Thư Vãn.”
Đời này người anh ta có lỗi nhất chỉ có Thư Vãn mà không phải cô.
“Tôi có lỗi với hai người, càng có lỗi với cô ấy......”
Anh ta nỉ non một câu, theo bản năng nắm chặt tay Sam Sam từng chút một.
Trong đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy khẩn cầu: "Làm ơn nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu, tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”
Tuy Sam Sam cảm thấy có gì đó không ổn với Cố Cảnh Thâm, nhưng cô không muốn nghĩ về việc anh ta có vấn đề gì nên đã đẩy tay anh ta ra.
“Cậu ấy nói vài ngày nữa sẽ tới tìm anh, có chuyện gì chờ cậu ấy tìm anh rồi nói.”
"Không, cô ấy bị Quý Tư Hàn mang đi, người đàn ông kia sẽ không để cô ấy tới tìm tôi..."
Anh ta nhắc tới Quý Tư Hàn đột nhiên cảm thấy như bị đâm vào xương, đau đến cả người phát run.
Anh ta biết Thư Vãn đã bán mình cứu anh ta, nhưng không biết người mua Thư Vãn lại là Quý Tư Hàn.
Nếu không ngày đó khi Quý tư Hàn cướp Thư Vãn khỏi tay mình, chỉ sợ đến bây giờ Cố Cảnh thâm còn u mị chẳng hay biết gì.
Nghĩ đến người đàn ông kia là Quý Tư Hàn quyền thế ngập trời, Cố Cảnh Thâm liền cảm thấy sợ hãi.
Sợ đến mức anh ta lại bắt lấy tay Sam Sam lần nữa, giống như một con chó hèn mọn, khổ sở cầu xin cô.
"Tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết cô ấy rốt cuộc ở đâu. Tôi tìm không thấy cô ấy tôi sẽ điên mất..."
Sam Sam nhìn Tống Tư Việt gần như phát điên, bỗng nhiên cảm thấy anh ta giống như lúc mới xảy ra tai nạn xe biết được Thư Vãn bán mình.
Khi đó Tống Tư Việt, thay đổi hình tượng ôn nhuận ngày xưa, vừa mắng, vừa hôn Thư Vãn, hoàn toàn không giống người bình thường.
Hiện tại anh ta cầm lấy tay của mình, cũng là dáng vẻ vừa cố chấp lại điên cuồng, làm cho cô nhất thời có chút thương hại.
Cô nhịn không được hỏi anh ta: "Nếu Vãn Vãn đối với anh quan trọng như vậy, vậy tại sao năm năm trước còn muốn hạ thủ với cậu ấy?"
Cố Cảnh Thâm chợt cứng đờ tại chỗ, máu cả người đều lạnh xuống: "Tôi... từng hạ thủ với cô ấy sao?"
Sam Sam thấy anh ta dám làm không dám nhận, tia thương hại chợt thu lại: "Năm năm trước, lần cuối cùng cậu ấy đến nhà họ Cố tìm anh, bị anh đạp mạnh hai cước vào ngực, vị trí đạp chính là trái tim. Nếu không được người đi ngang qua phát hiện, cậu ấy đã sớm chết ở ven đường. Anh đừng nói những điều này anh đều không biết?"
Chẳng trách sau đó Thư Vãn cũng không tới tìm anh ta nữa, hóa ra là “anh ta” thiếu chút nữa đạp chết cô.
Cố Cảnh Thâm nhếch môi nở nụ cười, trong nụ cười là sự chua xót và bất lực, làm cho anh ta càng thêm thống khổ.
Anh ta chậm rãi buông tay Sam Sam ra, vịn khung cửa, ngồi xổm xuống thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sam Sam thấy anh ta như vậy, đôi mày thanh tú nhíu càng sâu: "Không phải anh muốn ngồi xổm ở đây chờ cậu ấy trở về chứ?"
Cố Cảnh Thâm dường như không còn sức nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sam Sam biết Cố Cảnh Thâm từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, giờ cô có khuyên anh ta rời đi là vô dụng, cũng chỉ đành nhẫn tâm nói cho anh ta biết sự thật.
"Vãn Vãn mỗi một lần bị Quý Tư Hàn đưa đi, không phải hai ba ngày là không về được ngay. Anh cũng không ngồi xổm ở đây mãi, phải không?"
Nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ như anh ta đã biết Thư Vãn năm đó bán mình cho ai.
Nói cho anh ta biết cũng được, dù sao anh ta đánh không lại người đàn ông kia.
Chương 133: Thiếu chút nữa anh ta mất nửa cái mạng
Lời nói của Sam Sam, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói là đòn đả kích trí mạng.
"Mỗi lần?"
Anh ta không thể tin, nâng đôi mắt đỏ ngầu lên chậm rãi nhìn về phía Sam Sam.
“Năm năm qua...... Cô ấy vẫn luôn ở bên Quý Tư Hàn?”
“Ừ.”
Một câu "Ừ" nhàn nhạt của Sam Sam, suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của Cố Cảnh Thâm.
Anh ta cho rằng Thư vãn chỉ bán thân một lần, lại không ngờ cô lại ở cùng người đàn ông kia năm năm.
Khó trách ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn Thư Vãn tràn ngập ham muốn chiếm hữu, thì ra bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy.
Vậy thì anh ta phải làm sao đây, anh ta đã thích cô mười lăm năm rồi...
Tình yêu từ lúc mới bắt đầu đến khi mất trí nhớ, gần như đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Anh ta yêu cô như vậy, yêu đến mức thà rằng mình bị xe đụng chết cũng không muốn cô bán thân cho người đàn ông khác để cứu anh ta.
Anh ta chỉ cần nghĩ đến việc Thư Vãn nằm dưới thân người đàn ông khác, bị người đàn ông khác điên cuồng chiếm hữu, anh ta không thể chấp nhận được.
Cho nên khi anh ta biết được cô bán thân cứu mình, anh ta giống như người điên điên cuồng chỉ trích cô.
Anh ta không chịu nổi, dù chỉ một lần chứ đừng nói là năm năm...
Vãn Vãn của anh ta, Vãn Vãn mà từ nhỏ anh ta không nỡ chạm vào, sao lại ở cùng Quý Tư Hàn năm năm......
Trái tim co thắt nhanh, ngay cả tứ chi xương cốt cũng đau nhức. Trước mắt gần như tối sầm rồi đột ngột ngất đi.
Nhìn Cố Cảnh Thâm đột nhiên ngã xuống trước mắt mình, Sam Sam hoảng sợ, vội vàng gọi bảo vệ đưa anh ta đến bệnh viện.
Chờ thu xếp ổn thỏa cho Cố Cảnh Thâm, cô mới từ bệnh viện đi ra thì trời cũng đã tối. Sam Sam bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thư Vãn.
[Vãn Vãn, cậu nên sớm đến bệnh viện gặp Tống Tư Việt đi, anh ta hình như có lời rất quan trọng muốn nói với cậu.]
Thư Vãn nhìn thấy tin nhắn, hít một hơi thật sâu, Cố Cảnh Thâm vội vã tìm cô như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
Cô nhìn tình hình sức khỏe của mình, mặc dù đã dùng thuốc đặc trị nhưng hiệu quả cũng không nhanh như vậy.
Đặc biệt là vết thương mới ở lưng, hơi nhúc nhích một chút liền đau không chịu được, cho dù hiện tại cô muốn đi cũng không đi được.
Cô suy nghĩ một chút trả lời Sam Sam một câu: “Tớ sẽ đến ngay khi có thể.” Rồi buông điện thoại xuống, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang giúp cô rút ống tiêm.
Truyền dịch nguyên một ngày mãi đến buổi tối mới truyền xong, trong lúc đó đổi bình thuốc, người cho cô ăn uống không ai khác đều là Quý Tư Hàn.
Kỳ thật loại chuyện này để cho người giúp việc làm là được, nhưng hắn lại nhất định phải tự mình làm giúp cô.
Thư Vãn nhìn người đàn ông bận trước bận sau, cảm thấy hắn làm như vậy, đơn giản là muốn cô nhanh chóng khỏe lại, giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, khiến cô bỏ qua nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự trong sạch về tinh thần của Quý Tư Hàn.
Cô cũng bỏ qua trường hợp người mắc chứng bệnh này, trong tình huống lầm tưởng cô và Cố Cảnh Thâm từng ngủ với nhau, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.
Lúc Quý Tư Hàn rút ống tiêm, tay hắn đặt trên mu bàn tay cô. Khi hắn rút ống tiêm xong cô lập tức thu tay lại.
Động tác tránh tiếp xúc với hắn của cô lột vào trong mắt Quý Tư Hàn, con ngươi lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái.
“Trên người cô có chỗ nào tôi chưa từng chạm qua, trốn cái gì?”
Ngữ khí chất vấn khinh thường, từ trước đến nay đây là giọng điệu của hắn.
Trước kia cô cảm thấy hắn cường thế ác bá, bây giờ lại cảm thấy hắn chưa từng để cô vào mắt.
Thư Vãn mím chặt môi không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhuốm một tia cô đơn.
Quý Tư Hàn giơ ngón tay thon dài lên, nắm cằm cô, ép buộc cô nhìn về phía mình.
“Muốn đi tìm Tống Tư Việt?”
Từ trong miệng hắn nghe được cái tên Tống Tư Việt, làm cho trong lòng Thư Vãn nhất thời lỡ nhịp.
Cô lập tức nhận ra, lúc cô trả lời tin nhắn cho Sam Sam hẳn là bị hắn nhìn thấy.
Tô Thanh nhìn thẳng vào mắt Quý Tư Hàn, có thể thấy biểu cảm ham muốn chiếm hữu từ đáy mắt hắn điên cuồng đến mức nào.
Tô Thanh vốn còn muốn khuyên Quý Tư Hàn trả Thư tiểu thư lại cho Cố Cảnh Thâm, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn cũng chỉ đành ngậm miệng.
Vị tổng giám đốc này đơn giản là vì vẫn không buông bỏ được Thư tiểu thư, nên mới đọ sức với Cố Cảnh Thâm.
Chỉ là phần tâm tư này tổng giám đốc không biểu lộ ra, Tô Thanh tất nhiên cũng không dại gì tiện vạch trần.
Tô Thanh cung kính trả lời "Vâng", liền đi tìm biện pháp phong tỏa hết thảy tin tức.
Tuy rằng người trong biệt thự đều là thân tín của tổng giám đốc, nhưng cũng không chịu nổi thủ đoạn của vị phu nhân cũ kia.
Tô Thanh cảm thấy thời điểm này, Tô Thanh nên dọn sạch tất cả chướng ngại vật cho vị tổng giám đốc thay vì phải khuyên hắn buông bỏ Thư tiểu thư.
Chuyện bên thư phòng, Thư Vãn không rõ lắm, cô thấy chú Chu đưa túi xách của mình vào vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy.
“Thư tiểu thư, đây là túi của cô.”
Hai tayThư Vãn nhận lấy túi chú Chu đưa tới, luôn miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn.”
Chú Chu cười hiền lành: "Là Nhị thiếu gia giúp cô tìm về, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn ngài ấy đi.”
Thư Vãn nhếch khóe miệng, lễ phép cười lại nhưng không tiếp lời chú Chu.
Chú Chu không tiện ở trong phòng lâu, dặn dò một câu “Nghỉ ngơi cho tốt” liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi chú Chu rời đi, Thư Vãn mới mở túi ra lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Sam Sam vừa gọi điện thoại cho cô hơn mười cuộc.
Thư Vãn hoảng hốt, vội vàng trả lời.
Chỉ vang lên một tiếng, Sam Sam đã bắt máy.
“Vãn Vãn, cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Tống Tư Việt lại ở trước cửa nhà chúng ta?”
Không đợi Thư Vãn nói, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vô cùng kinh ngạc của Sam Sam.
"Không phải là sau năm năm, anh ta còn muốn tới tìm cậu báo thù chứ?"
Thư Vãn không ngờ Cố Cảnh Thâm lại tìm tới cửa.
“Sam Sam, không phải anh ta tới tìm tớ báo thù.”
Thư Vãn nói với Sam Sam chuyện công ty yêu cầu cô đi chiêu đãi Cố Cảnh Thâm.
Sam Sam trốn ở đầu cầu thang, lúc này mới nhíu mày châm chọc vài câu: "Đúng là nghiệt duyên".
Sam Sam châm chọc cô bạn thân xong, lại theo bản năng nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa.
“Vãn Vãn, trên đầu hắn quấn băng gạc, mặc quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn có chút không đúng.”
Thư Vãn nghe vậy, trong lòng càng áy náy: "Sam Sam, anh ta vì cứu tớ nên mới bị thương. Cậu có thể giúp tớ nói với anh ta một chút để anh ta về bệnh viện trước, chờ tớ mấy ngày nữa sẽ đi tìm anh ta?"
Sam Sam chỉ nghe thấy từ then chốt: "Cứu cậu? Cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Vãn lại giải thích đại khái chuyện Lâm Trạch Thần lén trả thù, sau khi Sam Sam biết được chân tướng, la hét muốn đi chém Lâm Trạch Thần.
Nhưng khi nghe Thư Vãn nói Quý Tư Hàn đã phái người xử lý Lâm Trạch Thần, Sam Sam chợt ngậm miệng.
“Cho nên...... Bây giờ cậu đang ở chỗ Quý Tư Hàn?”
Thư Vãn chỉ có thể gật đầu đồng ý, không dám gạt Sam Sam.
Sam Sam thở dài, lại lẩm bẩm một câu “thật là nghiệt duyên” rồi cúp điện thoại.
Sau khi Sam Sam bỏ điện thoại vào túi, cô xách theo một thùng canh sườn lớn, đi về phía cửa căn hộ nhỏ.
Vừa rồi cô còn đang vui vẻ bưng canh đi bồi bổ cơ thể cho Thư Vãn, ai ngờ vừa ra thang máy đã gặp Cố Cảnh Thâm.
Nếu là trước đây cô sẽ không sợ đến vậy, nhưng lần này khi vừa thấy Cố Cảnh Thâm cô liền sợ tới mức trốn vào trong hành lang, đợi ở đó thật lâu Cố Cảnh Thâm cũng không đi.
Cô không rõ tình hình, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thư Vãn, hết lần này tới lần khác gọi hơn mười cuộc điện thoại, Thư Vãn cũng không nhận, thiếu chút nữa làm cô lo muốn chết.
Hiện tại đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau năm năm. Nếu họ còn chung sống vui vẻ như trước cô đã không phải khẩn trương như vậy.
Cô đi tới phía sau Cố Cảnh Thâm, thấy anh ta giống như cọc gỗ dựa vào khung cửa không nhúc nhích, khẽ nhíu mày.
“Thư Vãn bảo anh về bệnh viện trước, mấy ngày nữa cậu ấy lại đến tìm anh.”
Cô thậm chí không thèm chào hỏi Cố Cảnh Thâm, trực tiếp giúp Thư Vãn chuyển đạt ý và muốn xoay người rời đi.
Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Sam Sam, vừa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đỏ bừng kia, Sam Sam sững sờ tại chỗ.
Chương 132: Không tìm thấy cô ấy, tôi phát điên lên mất
“Sam Sam......”
Anh ta nghẹn ngào kêu lên hai chữ, khiến trái tim Sam Sam run lên.
Cô không thừa nhận anh ta là Cố Cảnh Thâm, cô vẫn cảm thấy anh ta là Tống Tư Việt.
Cho nên khi anh ta gọi cô như trước, Sam Sam nói không khiếp sợ là giả.
Nhưng cô không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh ta.
Năm đó cô cũng cùng Thư Vãn đến thủ đô tìm anh ta, lại bị vệ sĩ của anh ta đuổi đi.
Sau đó cô được Thư Vãn khuyên về thành phố A, lại bị người nhà họ Cố chạy tới phòng trọ lục tung hết lên.
Lúc ấy phòng trọ sụp đổ, đồ dùng trong nhà vất vả lắm mới tiết kiệm được cũng bị hủy toàn bộ.
Mà điều khiến Sam Sam càng thêm thất vọng với anh ta chính là anh ta lại còn muốn đưa Thư Vãn vào chỗ chết.
Những chuyện này khiến Sam Sam luôn canh cánh trong lòng, thậm chí bây giờ gặp lại cô vẫn còn cảm thấy phẫn hận.
“Xin lỗi......”
Anh ta dường như lấy hết dũng khí, mới nói ra những lời này.
Câu xin lỗi này đã đến chậm sau năm năm, cũng làm cho anh ta bỏ lỡ các cô năm năm.
“Người anh nên nói xin lỗi là Thư Vãn.”
Đời này người anh ta có lỗi nhất chỉ có Thư Vãn mà không phải cô.
“Tôi có lỗi với hai người, càng có lỗi với cô ấy......”
Anh ta nỉ non một câu, theo bản năng nắm chặt tay Sam Sam từng chút một.
Trong đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy khẩn cầu: "Làm ơn nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu, tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”
Tuy Sam Sam cảm thấy có gì đó không ổn với Cố Cảnh Thâm, nhưng cô không muốn nghĩ về việc anh ta có vấn đề gì nên đã đẩy tay anh ta ra.
“Cậu ấy nói vài ngày nữa sẽ tới tìm anh, có chuyện gì chờ cậu ấy tìm anh rồi nói.”
"Không, cô ấy bị Quý Tư Hàn mang đi, người đàn ông kia sẽ không để cô ấy tới tìm tôi..."
Anh ta nhắc tới Quý Tư Hàn đột nhiên cảm thấy như bị đâm vào xương, đau đến cả người phát run.
Anh ta biết Thư Vãn đã bán mình cứu anh ta, nhưng không biết người mua Thư Vãn lại là Quý Tư Hàn.
Nếu không ngày đó khi Quý tư Hàn cướp Thư Vãn khỏi tay mình, chỉ sợ đến bây giờ Cố Cảnh thâm còn u mị chẳng hay biết gì.
Nghĩ đến người đàn ông kia là Quý Tư Hàn quyền thế ngập trời, Cố Cảnh Thâm liền cảm thấy sợ hãi.
Sợ đến mức anh ta lại bắt lấy tay Sam Sam lần nữa, giống như một con chó hèn mọn, khổ sở cầu xin cô.
"Tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết cô ấy rốt cuộc ở đâu. Tôi tìm không thấy cô ấy tôi sẽ điên mất..."
Sam Sam nhìn Tống Tư Việt gần như phát điên, bỗng nhiên cảm thấy anh ta giống như lúc mới xảy ra tai nạn xe biết được Thư Vãn bán mình.
Khi đó Tống Tư Việt, thay đổi hình tượng ôn nhuận ngày xưa, vừa mắng, vừa hôn Thư Vãn, hoàn toàn không giống người bình thường.
Hiện tại anh ta cầm lấy tay của mình, cũng là dáng vẻ vừa cố chấp lại điên cuồng, làm cho cô nhất thời có chút thương hại.
Cô nhịn không được hỏi anh ta: "Nếu Vãn Vãn đối với anh quan trọng như vậy, vậy tại sao năm năm trước còn muốn hạ thủ với cậu ấy?"
Cố Cảnh Thâm chợt cứng đờ tại chỗ, máu cả người đều lạnh xuống: "Tôi... từng hạ thủ với cô ấy sao?"
Sam Sam thấy anh ta dám làm không dám nhận, tia thương hại chợt thu lại: "Năm năm trước, lần cuối cùng cậu ấy đến nhà họ Cố tìm anh, bị anh đạp mạnh hai cước vào ngực, vị trí đạp chính là trái tim. Nếu không được người đi ngang qua phát hiện, cậu ấy đã sớm chết ở ven đường. Anh đừng nói những điều này anh đều không biết?"
Chẳng trách sau đó Thư Vãn cũng không tới tìm anh ta nữa, hóa ra là “anh ta” thiếu chút nữa đạp chết cô.
Cố Cảnh Thâm nhếch môi nở nụ cười, trong nụ cười là sự chua xót và bất lực, làm cho anh ta càng thêm thống khổ.
Anh ta chậm rãi buông tay Sam Sam ra, vịn khung cửa, ngồi xổm xuống thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sam Sam thấy anh ta như vậy, đôi mày thanh tú nhíu càng sâu: "Không phải anh muốn ngồi xổm ở đây chờ cậu ấy trở về chứ?"
Cố Cảnh Thâm dường như không còn sức nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sam Sam biết Cố Cảnh Thâm từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, giờ cô có khuyên anh ta rời đi là vô dụng, cũng chỉ đành nhẫn tâm nói cho anh ta biết sự thật.
"Vãn Vãn mỗi một lần bị Quý Tư Hàn đưa đi, không phải hai ba ngày là không về được ngay. Anh cũng không ngồi xổm ở đây mãi, phải không?"
Nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ như anh ta đã biết Thư Vãn năm đó bán mình cho ai.
Nói cho anh ta biết cũng được, dù sao anh ta đánh không lại người đàn ông kia.
Chương 133: Thiếu chút nữa anh ta mất nửa cái mạng
Lời nói của Sam Sam, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói là đòn đả kích trí mạng.
"Mỗi lần?"
Anh ta không thể tin, nâng đôi mắt đỏ ngầu lên chậm rãi nhìn về phía Sam Sam.
“Năm năm qua...... Cô ấy vẫn luôn ở bên Quý Tư Hàn?”
“Ừ.”
Một câu "Ừ" nhàn nhạt của Sam Sam, suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của Cố Cảnh Thâm.
Anh ta cho rằng Thư vãn chỉ bán thân một lần, lại không ngờ cô lại ở cùng người đàn ông kia năm năm.
Khó trách ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn Thư Vãn tràn ngập ham muốn chiếm hữu, thì ra bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy.
Vậy thì anh ta phải làm sao đây, anh ta đã thích cô mười lăm năm rồi...
Tình yêu từ lúc mới bắt đầu đến khi mất trí nhớ, gần như đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Anh ta yêu cô như vậy, yêu đến mức thà rằng mình bị xe đụng chết cũng không muốn cô bán thân cho người đàn ông khác để cứu anh ta.
Anh ta chỉ cần nghĩ đến việc Thư Vãn nằm dưới thân người đàn ông khác, bị người đàn ông khác điên cuồng chiếm hữu, anh ta không thể chấp nhận được.
Cho nên khi anh ta biết được cô bán thân cứu mình, anh ta giống như người điên điên cuồng chỉ trích cô.
Anh ta không chịu nổi, dù chỉ một lần chứ đừng nói là năm năm...
Vãn Vãn của anh ta, Vãn Vãn mà từ nhỏ anh ta không nỡ chạm vào, sao lại ở cùng Quý Tư Hàn năm năm......
Trái tim co thắt nhanh, ngay cả tứ chi xương cốt cũng đau nhức. Trước mắt gần như tối sầm rồi đột ngột ngất đi.
Nhìn Cố Cảnh Thâm đột nhiên ngã xuống trước mắt mình, Sam Sam hoảng sợ, vội vàng gọi bảo vệ đưa anh ta đến bệnh viện.
Chờ thu xếp ổn thỏa cho Cố Cảnh Thâm, cô mới từ bệnh viện đi ra thì trời cũng đã tối. Sam Sam bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thư Vãn.
[Vãn Vãn, cậu nên sớm đến bệnh viện gặp Tống Tư Việt đi, anh ta hình như có lời rất quan trọng muốn nói với cậu.]
Thư Vãn nhìn thấy tin nhắn, hít một hơi thật sâu, Cố Cảnh Thâm vội vã tìm cô như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
Cô nhìn tình hình sức khỏe của mình, mặc dù đã dùng thuốc đặc trị nhưng hiệu quả cũng không nhanh như vậy.
Đặc biệt là vết thương mới ở lưng, hơi nhúc nhích một chút liền đau không chịu được, cho dù hiện tại cô muốn đi cũng không đi được.
Cô suy nghĩ một chút trả lời Sam Sam một câu: “Tớ sẽ đến ngay khi có thể.” Rồi buông điện thoại xuống, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang giúp cô rút ống tiêm.
Truyền dịch nguyên một ngày mãi đến buổi tối mới truyền xong, trong lúc đó đổi bình thuốc, người cho cô ăn uống không ai khác đều là Quý Tư Hàn.
Kỳ thật loại chuyện này để cho người giúp việc làm là được, nhưng hắn lại nhất định phải tự mình làm giúp cô.
Thư Vãn nhìn người đàn ông bận trước bận sau, cảm thấy hắn làm như vậy, đơn giản là muốn cô nhanh chóng khỏe lại, giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, khiến cô bỏ qua nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự trong sạch về tinh thần của Quý Tư Hàn.
Cô cũng bỏ qua trường hợp người mắc chứng bệnh này, trong tình huống lầm tưởng cô và Cố Cảnh Thâm từng ngủ với nhau, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.
Lúc Quý Tư Hàn rút ống tiêm, tay hắn đặt trên mu bàn tay cô. Khi hắn rút ống tiêm xong cô lập tức thu tay lại.
Động tác tránh tiếp xúc với hắn của cô lột vào trong mắt Quý Tư Hàn, con ngươi lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái.
“Trên người cô có chỗ nào tôi chưa từng chạm qua, trốn cái gì?”
Ngữ khí chất vấn khinh thường, từ trước đến nay đây là giọng điệu của hắn.
Trước kia cô cảm thấy hắn cường thế ác bá, bây giờ lại cảm thấy hắn chưa từng để cô vào mắt.
Thư Vãn mím chặt môi không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhuốm một tia cô đơn.
Quý Tư Hàn giơ ngón tay thon dài lên, nắm cằm cô, ép buộc cô nhìn về phía mình.
“Muốn đi tìm Tống Tư Việt?”
Từ trong miệng hắn nghe được cái tên Tống Tư Việt, làm cho trong lòng Thư Vãn nhất thời lỡ nhịp.
Cô lập tức nhận ra, lúc cô trả lời tin nhắn cho Sam Sam hẳn là bị hắn nhìn thấy.
Bình luận facebook