-
Chương 129-130
Chương 129: Hắn chưa bao giờ lưu người vô dụng
Lúc A Lan đẩy một đống dụng cụ đi vào, Quý Tư Hàn đã rời khỏi phòng.
Nhìn A Lan vừa bôi thuốc, vừa truyền dịch, Thư Vãn rất ngượng ngùng.
A Lan thì ý vị thâm trường, hướng cô nở nụ cười.
Thư tiểu thư thật có phúc.
A Lan ám chỉ, hẳn là Quý Tư Hàn đối với cô không giống người thường.
Nhưng điểm này không giống người thường, hẳn là chỉ xuất phát từ thương hại mà thôi.
Dù sao bọn họ ở bên nhau cũng đã năm năm, chợt biết được cô có bệnh tim, người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ quan tâm nhiều hơn.
A Lan không rõ Thư Vãn đang suy nghĩ cái gì, sau khi dùng băng dính giúp cô dán ống tiêm trên mu bàn tay, lấy ra mấy hộp thuốc đưa cho cô.
Thư tiểu thư có phúc khí, cũng có vận khí, tôi vừa vặn mua một lô thuốc trị suy tim giai đoạn cuối từ nước ngoài.
"Nhóm thuốc này, tuy rằng không thể giảm bớt sinh mệnh đếm ngược, lại có thể giúp cô giảm bớt một ít thống khổ..."
Thư Vãn nhìn thấy mấy hộp thuốc kia, trong lòng ấm áp một chút.
Tuy rằng A Lan xuất phát từ Quý Tư Hàn phân phó làm việc, nhưng đối với cô cũng coi như là thầy thuốc nhân tâm.
Cô đưa tay nhận lấy thuốc, sau đó nở nụ cười với A Lan dịu dàng nói: "Cảm ơn".
A Lan cười lại, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, xách hòm thuốc xoay người đi ra ngoài.
Quý Tư Hàn đang ngồi ở khu sô pha bên ngoài xử lý chính sự, vài cái điện thoại di động, vài cái máy tính đều đồng thời tiến hành hội nghị.
Hắn rõ ràng rất bận rộn nhưng vẫn ngồi chờ ở bệnh viện, hẳn vì người phụ nữ ở trong phòng bệnh.
Theo phỏng đoán A Lan, có vẻ người đẹp ốm yếu đó rất quan trọng đối với hắn.
Cô chờ Quý Tư Hàn cúp máy toàn bộ hội nghị video, cất bước đi tới.
Quý tổng, Thư tiểu thư còn cần nghỉ ngơi một thời gian, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đến truyền dịch cho cô ấy đúng giờ.
Quý Tư Hàn không nhìn A Lan một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu, tinh thần có chút mệt mỏi.
Hắn cho rằng A Lan báo cáo xong sẽ trực tiếp rời đi, lại thấy cô đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.
Anh nhíu đôi mày rậm xinh đẹp, lạnh nhạt hỏi: "Còn có việc?
A Lan do dự vài giây, vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Quý tổng, ngài...... có phải rất để ý Thư tiểu thư không?"
A Lan suy nghĩ, nếu Quý tổng để ý như vậy, mình giúp Thư Vãn giấu diếm bệnh tình, dường như không công bằng với Quý tổng.
Quý Tư Hàn nghe vậy, nâng đôi mắt lạnh lẽo như sương lên, lạnh lùng quét mắt nhìn A Lan.
Nhận được ánh mắt này, A Lan chợt cảm thấy mình nói sai, vội vàng há miệng muốn xin lỗi, hắn lại mở miệng trước cô một bước.
“Cô đối với tôi chỉ là quan hệ giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Câu trả lời của hắn, tựa hồ đang cường điệu, mức độ để ý của hắn đối với Thư Vãn chỉ giới hạn ở đây.
A Lan nghe hắn nói như vậy, hơi sửng sốt vài giây.
Cô còn tưởng rằng hắn sốt ruột ôm người ta đi bệnh viện như vậy, còn mang người về nhà trị liệu, ít nhiều là có chút để ý.
Không nghĩ tới Thư tiểu thư đối với hắn mà nói, chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý......
Đây cũng là nguyên nhân hắn nuôi năm năm không đổi người à.
Khi A Lan nghe Thư Vãn nói cô là thế thân, liền đoán được cô chính là người phụ nữ mà Quý Tư Hàn nuôi dưỡng.
Cô đi theo Quý Tư Hàn làm chuyện rất nhiều năm, tự nhiên biết anh nuôi một người phụ nữ, chỉ là trước đây chưa từng gặp qua mà thôi.
Trước kia cô cảm thấy Quý Tư Hàn năm năm cũng không đổi người, hẳn là thích đối phương.
Hiện tại mới biết được đàn ông không giống phụ nữ cảm tính như vậy, thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi, làm sao cần nói thích hay không thích.
Đặc biệt là đối với Quý Tư Hàn có bệnh tâm thần sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, đụng tới người phụ nữ có thể chạm vào, anh tự nhiên sẽ nuôi ở bên người không đổi người.
A Lan may mắn chính mình lắm miệng hỏi một câu, bằng không cô còn tưởng rằng hắn rất để ý Thư tiểu thư.
Còn nghĩ nếu hắn để ý, mình giúp Thư Vãn giấu diếm bệnh tình, sẽ không công bằng với hắn.
Bây giờ đã biết tâm tư của hắn, A Lan cũng cảm thấy không có gì.
Quý Tư Hàn từ trước đến nay tâm lạnh phổi lạnh, cũng không để ý sinh tử của người khác, cũng không lưu lại người vô dụng.
Nếu để cho hắn biết Thư tiểu thư bệnh nguy kịch, nếu biết cô bị bệnh chỉ sợ hắn sẽ không thương tiếc mà vứt bỏ cô.
Chương 130: Sự thật đẫm máu
Cửa phòng không đóng, bên ngoài thanh âm nói chuyện của hai người truyền đến rơi vào trong tai Thư Vãn, làm cho cô cảm thấy rất chói tai.
Sự thật đẫm máu, tất cả như bày ra trước mặt cô và chỉ sau đó cô mới nhận ra rõ ràng ý nghĩa ở trong lòng Quý Tư Hàn.
Trên thực tế năm năm qua, cô vẫn luôn rất rõ ràng, mình ở trong mắt hắn chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng.
Chỉ là, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, làm cô hoàn toàn hết hy vọng...
Cô giơ tay phải lên, điều chỉnh tốc độ từng giọt của bình đạm đang từ từ nhỏ, nghĩ rằng nếu mình tua nhanh thì bệnh của cô sẽ nhanh chóng hồi phục.
A Lan đi rồi, Quý Tư Hàn nhìn về phía phòng ngủ phát hiện cửa không đóng, sắc mặt hắn chợt vô cùng khó coi.
Hắn có chút mất kiểm soát, đứng dậy bước nhanh về phía phòng, khi hắn vừa đi vào liền thấy Thư Vãn đang điều chỉnh ống truyền dịch.
Trên khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, không có cảm xúc dao động quá lớn, ngoan ngoãn nhu thuận như trước.
Thấy hắn đi vào, cô còn nhìn về hướng hắn nở nụ cười, xua tan nghi vấn trong lòng hắn.
Cuộc trò chuyện với A Lan vừa rồi không quá lớn nên có lẽ cô không nghe thấy.
Quý Tư Hàn theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống trước giường cô.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thư Vãn làm bộ như không có việc gì gật đầu: "Khá hơn rồi.”
Sau đó, bọn họ không nói thêm gì.
Trầm mặc làm cho không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Thấy hắn ngồi bên cạnh không định rời đi, Thư Vãn nhịn không được mở miệng nói: "Quý tổng, có thể giúp tôi tìm túi xách không?”
Túi xách của cô rơi ở phòng tiệc của khách sạn Hải Thiên, điện thoại di động cùng đồ dùng đều ở bên trong.
Cô sợ Sam Sam không tìm thấy mình sẽ sốt ruột, chỉ có thể nhờ Quý Tư Hàn tìm túi giúp cô trước.
Quý Tư Hàn đối với cô gọi hai chữ "Quý tổng", vẫn có chút để ý.
Tuy rằng trước kia cô cũng gọi là “Quý tổng”, “Quý tiên sinh”, nhưng hắn cũng không cảm thấy xa cách.
Sau khi chia tay, mỗi lần cô gọi hắn như vậy đều khiến hắn cảm thấy cô cách mình càng ngày càng xa.
Quý Tư Hàn nhíu mày, xua tan suy nghĩ trong đầu. Hắn lấy di động ra gọi điện thoại cho Tô Thanh.
Tô Thanh vừa mới dẫn người rời khỏi bệnh viện thành phố, đành phải quay lại mạnh mẽ đoạt lấy túi xách của Thư Vãn từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Tô Thanh nhìn túi da nhỏ màu trắng trong tay, nhịn không được lắc đầu, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà mình từng làm trong đời.
Lúc Tô Thanh cầm túi đi tới biệt thự, Quý Tư Hàn đã rời khỏi phòng ngủ, hắn đang vùi đầu vào xử lý công việc ở thư phòng.
Tô Thanh gõ cửa thư phòng, được hắn cho phép lúc này mới cất bước đi vào.
“Quý tổng, đây là túi của Thư tiểu thư.”
Tô Thanh cầm túi trong tay, đưa cho Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn ngước mắt nhìn chú Chu đứng bên cạnh.
“Chú đưa qua cho cô ấy đi.”
“Vâng.”
Chú Chu đáp một tiếng, nhận lấy túi từ trong tay Tô Thanh, xoay người lui xuống.
Chú Chu đóng cửa lại, Tô Thanh lúc này mới bắt đầu báo cáo tình hình mới nhất cho Quý Tư Hàn nghe.
“Quý tổng, Cố Cảnh Thâm bên kia phái người đi khắp nơi tìm kiếm Thư tiểu thư, nhìn bộ dáng của anh ta giống như không tìm được người sẽ quyết không bỏ qua.”
"Hơn nữa Ninh tiểu thư cũng đang điều tra người phụ nữ ngài ôm ngày hôm qua là ai, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ kinh động đến mẹ ngài..."
Chỉ cần là nhắc tới mẹ của hắn, Tô Thanh cả người liền đổ mồ hôi lạnh. Huống hồ để bà ấy tức giận không biết có kết cục như thế nào.
“Ninh Uyển giao cho A Lan xử lý, còn Cố Cảnh Thâm......”
Đáy mắt Quý Tư Hàn chợt hiện ra một tia hàn ý, giống như chạm vào vảy ngược của hắn, khiến hắn nhắc tới cái tên này cũng rất không thoải mái.
“Cứ để cho anh ta tìm.”
Nếu anh ta tìm được, đó là bản lĩnh của anh ta.
Về phần có cho anh ta gặp Thư Vãn hay không, là chuyện của hắn.
Lúc A Lan đẩy một đống dụng cụ đi vào, Quý Tư Hàn đã rời khỏi phòng.
Nhìn A Lan vừa bôi thuốc, vừa truyền dịch, Thư Vãn rất ngượng ngùng.
A Lan thì ý vị thâm trường, hướng cô nở nụ cười.
Thư tiểu thư thật có phúc.
A Lan ám chỉ, hẳn là Quý Tư Hàn đối với cô không giống người thường.
Nhưng điểm này không giống người thường, hẳn là chỉ xuất phát từ thương hại mà thôi.
Dù sao bọn họ ở bên nhau cũng đã năm năm, chợt biết được cô có bệnh tim, người lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ quan tâm nhiều hơn.
A Lan không rõ Thư Vãn đang suy nghĩ cái gì, sau khi dùng băng dính giúp cô dán ống tiêm trên mu bàn tay, lấy ra mấy hộp thuốc đưa cho cô.
Thư tiểu thư có phúc khí, cũng có vận khí, tôi vừa vặn mua một lô thuốc trị suy tim giai đoạn cuối từ nước ngoài.
"Nhóm thuốc này, tuy rằng không thể giảm bớt sinh mệnh đếm ngược, lại có thể giúp cô giảm bớt một ít thống khổ..."
Thư Vãn nhìn thấy mấy hộp thuốc kia, trong lòng ấm áp một chút.
Tuy rằng A Lan xuất phát từ Quý Tư Hàn phân phó làm việc, nhưng đối với cô cũng coi như là thầy thuốc nhân tâm.
Cô đưa tay nhận lấy thuốc, sau đó nở nụ cười với A Lan dịu dàng nói: "Cảm ơn".
A Lan cười lại, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, xách hòm thuốc xoay người đi ra ngoài.
Quý Tư Hàn đang ngồi ở khu sô pha bên ngoài xử lý chính sự, vài cái điện thoại di động, vài cái máy tính đều đồng thời tiến hành hội nghị.
Hắn rõ ràng rất bận rộn nhưng vẫn ngồi chờ ở bệnh viện, hẳn vì người phụ nữ ở trong phòng bệnh.
Theo phỏng đoán A Lan, có vẻ người đẹp ốm yếu đó rất quan trọng đối với hắn.
Cô chờ Quý Tư Hàn cúp máy toàn bộ hội nghị video, cất bước đi tới.
Quý tổng, Thư tiểu thư còn cần nghỉ ngơi một thời gian, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đến truyền dịch cho cô ấy đúng giờ.
Quý Tư Hàn không nhìn A Lan một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu, tinh thần có chút mệt mỏi.
Hắn cho rằng A Lan báo cáo xong sẽ trực tiếp rời đi, lại thấy cô đứng tại chỗ muốn nói lại thôi.
Anh nhíu đôi mày rậm xinh đẹp, lạnh nhạt hỏi: "Còn có việc?
A Lan do dự vài giây, vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Quý tổng, ngài...... có phải rất để ý Thư tiểu thư không?"
A Lan suy nghĩ, nếu Quý tổng để ý như vậy, mình giúp Thư Vãn giấu diếm bệnh tình, dường như không công bằng với Quý tổng.
Quý Tư Hàn nghe vậy, nâng đôi mắt lạnh lẽo như sương lên, lạnh lùng quét mắt nhìn A Lan.
Nhận được ánh mắt này, A Lan chợt cảm thấy mình nói sai, vội vàng há miệng muốn xin lỗi, hắn lại mở miệng trước cô một bước.
“Cô đối với tôi chỉ là quan hệ giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Câu trả lời của hắn, tựa hồ đang cường điệu, mức độ để ý của hắn đối với Thư Vãn chỉ giới hạn ở đây.
A Lan nghe hắn nói như vậy, hơi sửng sốt vài giây.
Cô còn tưởng rằng hắn sốt ruột ôm người ta đi bệnh viện như vậy, còn mang người về nhà trị liệu, ít nhiều là có chút để ý.
Không nghĩ tới Thư tiểu thư đối với hắn mà nói, chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý......
Đây cũng là nguyên nhân hắn nuôi năm năm không đổi người à.
Khi A Lan nghe Thư Vãn nói cô là thế thân, liền đoán được cô chính là người phụ nữ mà Quý Tư Hàn nuôi dưỡng.
Cô đi theo Quý Tư Hàn làm chuyện rất nhiều năm, tự nhiên biết anh nuôi một người phụ nữ, chỉ là trước đây chưa từng gặp qua mà thôi.
Trước kia cô cảm thấy Quý Tư Hàn năm năm cũng không đổi người, hẳn là thích đối phương.
Hiện tại mới biết được đàn ông không giống phụ nữ cảm tính như vậy, thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi, làm sao cần nói thích hay không thích.
Đặc biệt là đối với Quý Tư Hàn có bệnh tâm thần sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, đụng tới người phụ nữ có thể chạm vào, anh tự nhiên sẽ nuôi ở bên người không đổi người.
A Lan may mắn chính mình lắm miệng hỏi một câu, bằng không cô còn tưởng rằng hắn rất để ý Thư tiểu thư.
Còn nghĩ nếu hắn để ý, mình giúp Thư Vãn giấu diếm bệnh tình, sẽ không công bằng với hắn.
Bây giờ đã biết tâm tư của hắn, A Lan cũng cảm thấy không có gì.
Quý Tư Hàn từ trước đến nay tâm lạnh phổi lạnh, cũng không để ý sinh tử của người khác, cũng không lưu lại người vô dụng.
Nếu để cho hắn biết Thư tiểu thư bệnh nguy kịch, nếu biết cô bị bệnh chỉ sợ hắn sẽ không thương tiếc mà vứt bỏ cô.
Chương 130: Sự thật đẫm máu
Cửa phòng không đóng, bên ngoài thanh âm nói chuyện của hai người truyền đến rơi vào trong tai Thư Vãn, làm cho cô cảm thấy rất chói tai.
Sự thật đẫm máu, tất cả như bày ra trước mặt cô và chỉ sau đó cô mới nhận ra rõ ràng ý nghĩa ở trong lòng Quý Tư Hàn.
Trên thực tế năm năm qua, cô vẫn luôn rất rõ ràng, mình ở trong mắt hắn chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng.
Chỉ là, chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, làm cô hoàn toàn hết hy vọng...
Cô giơ tay phải lên, điều chỉnh tốc độ từng giọt của bình đạm đang từ từ nhỏ, nghĩ rằng nếu mình tua nhanh thì bệnh của cô sẽ nhanh chóng hồi phục.
A Lan đi rồi, Quý Tư Hàn nhìn về phía phòng ngủ phát hiện cửa không đóng, sắc mặt hắn chợt vô cùng khó coi.
Hắn có chút mất kiểm soát, đứng dậy bước nhanh về phía phòng, khi hắn vừa đi vào liền thấy Thư Vãn đang điều chỉnh ống truyền dịch.
Trên khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, không có cảm xúc dao động quá lớn, ngoan ngoãn nhu thuận như trước.
Thấy hắn đi vào, cô còn nhìn về hướng hắn nở nụ cười, xua tan nghi vấn trong lòng hắn.
Cuộc trò chuyện với A Lan vừa rồi không quá lớn nên có lẽ cô không nghe thấy.
Quý Tư Hàn theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống trước giường cô.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thư Vãn làm bộ như không có việc gì gật đầu: "Khá hơn rồi.”
Sau đó, bọn họ không nói thêm gì.
Trầm mặc làm cho không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Thấy hắn ngồi bên cạnh không định rời đi, Thư Vãn nhịn không được mở miệng nói: "Quý tổng, có thể giúp tôi tìm túi xách không?”
Túi xách của cô rơi ở phòng tiệc của khách sạn Hải Thiên, điện thoại di động cùng đồ dùng đều ở bên trong.
Cô sợ Sam Sam không tìm thấy mình sẽ sốt ruột, chỉ có thể nhờ Quý Tư Hàn tìm túi giúp cô trước.
Quý Tư Hàn đối với cô gọi hai chữ "Quý tổng", vẫn có chút để ý.
Tuy rằng trước kia cô cũng gọi là “Quý tổng”, “Quý tiên sinh”, nhưng hắn cũng không cảm thấy xa cách.
Sau khi chia tay, mỗi lần cô gọi hắn như vậy đều khiến hắn cảm thấy cô cách mình càng ngày càng xa.
Quý Tư Hàn nhíu mày, xua tan suy nghĩ trong đầu. Hắn lấy di động ra gọi điện thoại cho Tô Thanh.
Tô Thanh vừa mới dẫn người rời khỏi bệnh viện thành phố, đành phải quay lại mạnh mẽ đoạt lấy túi xách của Thư Vãn từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Tô Thanh nhìn túi da nhỏ màu trắng trong tay, nhịn không được lắc đầu, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà mình từng làm trong đời.
Lúc Tô Thanh cầm túi đi tới biệt thự, Quý Tư Hàn đã rời khỏi phòng ngủ, hắn đang vùi đầu vào xử lý công việc ở thư phòng.
Tô Thanh gõ cửa thư phòng, được hắn cho phép lúc này mới cất bước đi vào.
“Quý tổng, đây là túi của Thư tiểu thư.”
Tô Thanh cầm túi trong tay, đưa cho Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn ngước mắt nhìn chú Chu đứng bên cạnh.
“Chú đưa qua cho cô ấy đi.”
“Vâng.”
Chú Chu đáp một tiếng, nhận lấy túi từ trong tay Tô Thanh, xoay người lui xuống.
Chú Chu đóng cửa lại, Tô Thanh lúc này mới bắt đầu báo cáo tình hình mới nhất cho Quý Tư Hàn nghe.
“Quý tổng, Cố Cảnh Thâm bên kia phái người đi khắp nơi tìm kiếm Thư tiểu thư, nhìn bộ dáng của anh ta giống như không tìm được người sẽ quyết không bỏ qua.”
"Hơn nữa Ninh tiểu thư cũng đang điều tra người phụ nữ ngài ôm ngày hôm qua là ai, tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ kinh động đến mẹ ngài..."
Chỉ cần là nhắc tới mẹ của hắn, Tô Thanh cả người liền đổ mồ hôi lạnh. Huống hồ để bà ấy tức giận không biết có kết cục như thế nào.
“Ninh Uyển giao cho A Lan xử lý, còn Cố Cảnh Thâm......”
Đáy mắt Quý Tư Hàn chợt hiện ra một tia hàn ý, giống như chạm vào vảy ngược của hắn, khiến hắn nhắc tới cái tên này cũng rất không thoải mái.
“Cứ để cho anh ta tìm.”
Nếu anh ta tìm được, đó là bản lĩnh của anh ta.
Về phần có cho anh ta gặp Thư Vãn hay không, là chuyện của hắn.
Bình luận facebook