"Gì mà có người đàn ông khác, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Kiều Hy quay lưng về phía Lục Lập Tiêu, nên người đàn ông không thể nhìn thấy ánh mắt nhấp nháy của cô và nên cũng không có vướng víu gì nhiều.
Tuy nhiên, anh dùng một tay tháo dây đồ lót của cô: “Vậy thì hợp tác một chút, làm xong rồi tắm!”
Lục Lập Tiêu đặt cô gái nằm trên chiếc giường lớn, chóng một tay, đè lên người cô. Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, trong mắt hình thành hai xoáy nước, như thể có thể hút cô gái vào.
Nhất là động tác sử dụng một tay để từ từ cởi nút áo sơ mi của anh, cực kỳ gợi cảm.
Kiều Hy nhìn anh, thở gấp, chỉ cảm thấy nhìn ở gốc độ này, đỉnh đầu của người đàn ông che cái đèn pha lê trên trần nhà, để lại một cái bóng đen xuống, khiến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể phác thảo vẻ mặt của anh qua những tia sáng xuyên qua tóc của anh.
Vào lúc đó, anh ta có vẻ đẹp tuấn tú như thiên thần thần.
Thấy cô ấy có vẻ ngượng ngùng, Lục Lập Tiêu cúi đầu, hôn lên tai của cô gái, nhẹ nhàng ngậm, đến khi người cô gái run rẩy.
"Tiểu Hy, tôi là ai?"
"Chú ... chú Lục ..."
"Gọi tên tôi!"
Lục Lập Tiêu đã kéo quần của cô gái xuống đầu gối, và những ngón tay giống như ma thuật ...
Dây thần kinh toàn thân cô gái đều bị anh khiêu gợi lên, không khỏi cong chân lại, ngón chân bám chặt ra giường, như thể vào một thế giới khác, không biết bản thân đang ở đâu, chỉ kêu tên anh ta một cách ngây ngô.
"Lục Lập Tiêu!"
"Hãy nhớ kỹ, bây giờ người có được cô là tôi!”
Đầu của Kiều Hy đã lảo đảo, cô đã không nghe được anh nói gì.
Cô chỉ cảm thấy rằng cô đang trôi nổi trên biển phủ đầy sương mù, những con sóng đang đung đưa trên con tàu, làn gió biển ẩm ướt thổi qua, cảm giác thoải mái.
Bây giờ Lục Lập Tiêu rất chú ý đến cảm giác của cô, cô gái không đau đớn như lần một lần hai nữa, thay vào đó là một cảm giác tuyệt vời cô chưa từng trải qua trước đây!
......
Trong đêm khuya yên tĩnh, Kiều Hy đã mệt mỏi, ngủ thiếp đi sau cơn mưa gió.
Lục Lập Tiêu thì mở đèn cạnh giường, ngồi lên đầu giường hút thuốc.
Anh không nghiện thuốc, nhưng anh chỉ hút một ít khi cảm thấy khó khăn.
Trong khói thuốc, người đàn ông nhìn nụ cười trên môi của cô gái bên cạnh thì nghĩ đến phản ứng của cô gái khi nghe thấy tên người đàn ông đó.
Thật ra thì sau khi Kiều Hy ra khỏi phòng riêng không bao lâu, Lục Lập Tiêu đã đuổi theo cô ấy.
Người đàn ông cứ đi theo sau cô, vốn thấy cô tội nghiệp nên muốn mua gì đó cho cô ăn, nhưng anh thấy nhòm người bước ra từ phòng 2202, thấy Kiều Hy cố gắng đuổi theo người đàn ông.
Bây giờ cô ấy chỉ nhìn thấy một bóng lưng đã mất tập trung như vậy.
Nếu thực sự để họ gặp nhau, thì cô ấy sẽ theo người ta đi mất?
Vì vậy, sau đó Lục Lập Tiêu nhân lúc tính tiền, đã kiểm tra khách hàng phòng 2202 và xóa đi thông tin khách hàng của họ.
Mặc dù là vậy, anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt trước đây, cô gái thậm chí còn lên kế hoạch rời bỏ anh ta, để đi thủ đô để tìm người đàn ông tên là ‘Dịch Thần’.
Chỉ cần nghĩ rằng có một người đàn ông như vậy tồn tại trong giấc mơ của cô, trong trí tưởng tượng và kỳ vọng của cô, Lục Lập Tiêu cảm thấy anh không hài lòng, không thoải mái.
Giống như có một cái gì đó ở chèn ép trái tim của Lục Lập Tiêu, chán nản, nặng nề …
Lần đầu tiên, Lục Lập Tiêu có cảm giác như vậy, anh chán nản mà không biết lý do, anh ghét cái cảm giác không thể kiểm soát bản thân.
Người đàn ông lại liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô ngủ rất ngon.
Má của cô gái hồng hồng, ôm cánh tay anh, như một con mèo con với một giấc mơ đẹp, miệng cười mỉm.
Trong giấc mơ của cô, có phải có người đàn ông đó không? Mơ thấy anh ta đưa cô đi?
Nghĩ đến đây, Lục Lập Tiêu khó chịu.
Người đàn ông tắt thuốc ở gạc tàn tại chiêc bàn đầu giường, lại đè lên cơ thể Kiều Hy, hôn lên môi cô.
"Ư ..."
Cô gái ngủ ngon lành, nhưng cô bị đánh thức bởi nụ hôn của anh ấy.
Kiều Hy mơ mơ màng màng, chưa mở mắt, mò mẫm và đẩy cái đầu đang vùi vào ngực mình một cái.
"Không muốn nữa, tôi buồn ngủ lắm!”
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu phớt lờ sự kháng cự của cô, nhấc chân cô gái lên và trực tiếp bắt đầu ...
"Á!"
Kiều Hy hét lên, lần này, cô tỉnh hẵn.
Cô ấy mới tiếp xúc việc này, tuy bây giờ đã hết đau, nhưng vẫn không thể chấp nhận anh ta một cách hoàn toàn và một lần như vậy.
Cô gái khó chịu, đột nhiên mở mắt, muốn xoay đi.
Nhưng người đàn ông ép cơ thể cô thật chặt và đã bắt đầu vận động.
Cả đêm ... không ngừng nghỉ!
Cho đến sáng hôm sau, mặt trời chiếu sáng từ bên ngoài cửa sổ, và mặt trời nhìn thấy hình ảnh bên trong phòng cũng không thể không ngại ngùng mà lẩn trốn trong mây.
Chân của Kiều Hy được đặt trên vai của Lục Lập Tiêu, cô đã mệt mỏi, vừa khóc vừa xin tha, người đàn ông đó vẫn không tha cho cô.
Một đêm cộng thêm nửa buổi sáng, cuối cùng người đàn ông mới đủ.
Sau khi kết thúc, Kiều Hy cảm thấy rằng đôi chân không còn là của mình nữa!
Quá mệt mỏi! Chết tiệt, cô ấy vẫn cảm thấy thoải mái tối qua vì nó. Cuối cùng hôm nay cô mới nhận ra … bản thân vẫn còn quá non.
Cô gái không có chút sức lực nào cả, cứ nằm dài trên tấm chăn.
Cơ thể, gân cốt của cô bây giờ như mới được tháo rời và lắp lại, trên người cũng rít chịt … không thể ngủ được!
Lục Lập Tiêu vẫn còn có lương tâm, bồng cô vào phòng tắm để tắm cho cô.
Nếu bình thường anh ta tắm mình, Kiều Hy chắc chắn sẽ xấu hổ đến chui xuống đất.
Nhưng hôm nay, cô ấy thậm chí không có sức lực để xấu hổ, mí mắt cô cũng nặng nề, cả người như không có xương vậy.
Lục Lập Tiêu để cô nằm trên vai anh, một tay giữ eo cô, giúp cô rửa.
Nhưng rửa một hồi, ai kia lại có phản ứng ...
Một giờ sau, Kiều Hy được bọc trong áo choàng tắm và đặt trên giường, cô mở to mắt, trừng mắt nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt cân hận.
Lục Lập Tiêu giả vờ không nhìn thấy, đi lấy máy sấy tóc và thổi tóc.
Thấy anh ngồi cạnh giường, Kiều Hy tưởng lại làm lần nữa, nhanh chóng chui vào chăn.
Vừa chui vòa, lại bị Lục Lập Tiêu bắt ra.
"Á, không muốn nữa, không muốn nữa!” Kiều Hy vật lộn.
“Yên tâm, lần này không làm, chỉ giúp cô sấy tóc." Lục Lập Tiêu trực tiếp ôm cô gái trong lòng mình, mở máy sấy tóc, dịu dàng an ủi, "Không sấy khô tóc không được đi ngủ, sẽ bị cảm!”
Nghe, Kiều Hy vẫn nhìn anh với đôi mắt nhìn tên phản tặc nào đó: “Tôi không tin, anh là kẻ nói dối!"
"Tôi nói dối gì cô?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
"Anh không phải nói rằng bảy lần một đêm là không thể nào sao?" Kiều Hy giận dữ nói. "Anh còn nói nhiều nhất bốn lần mà, nhưng anh tự tính xem hôm qua mấy lần rồi?”
Nghe những lời đó, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi, giả vờ không biết: "Tôi không nhớ!"
"Tôi đếm rất rõ ràng, tám lần!" Kiều Hy giận dữ nói. "Không, cộng thêm lần trong phòng tắm … là chín lần! Đồ cầm thú!”
Lắng nghe cô đếm số lần rõ ràng như vậy, Mắt Lục Lập Tiêu không thể không lóe lên ý cười, anh để cô gái phàn nàn, cũng không bác bỏ.
Chỉ có điều tâm trạng vốn rất xấu, bây giờ tốt hơn rất nhiều.
Kiều Hy quá mệt mỏi, hay là do cách sấy tóc của Lục Lập Tiêu khiến cô gái quá thoải mái, chẵn mấy chốc, cô gái đã ngủ thiếp đi trên đùi anh.
Khi Kiều Hy tỉnh dậy lần nữa, cô phát hiện bản thân đã không còn trong khách sạn, mà là trên xe.
Cô mở mắt ngạc nhiên và nhìn Lục Lập Tiêu, người đang ở bên cạnh lái xe: "Anh định đưa tôi đi đâu? Lần này sơn hào hải vị gì tôi cũng không ăn đâu, tôi chỉ muốn ở trong khách sạn ngủ thôi.”
"Không phải đưa cô đi ăn tối, mà là đưa cô đến sân bay!"
"Sân bay?"
"Tôi đã mua cho cô vé máy bay về Nam Thành lúc ba giờ chiều!"
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Kiều Hy bị dọa đi mất: "Chúng ta ... quay lại bây giờ?"
"Sao? Cô không phải cứ đòi về để đi học sao, bây giờ lại không muốn đi nữa hả?”
"Không phải không muốn đi, tôi chỉ cảm thấy lần này đi có vẻ hơi đột ngột. Và, tôi cũng chưa gặp lại Diêu Tân Viễn, tôi không biết anh ấy bị thương ra sao rồi?”
"Diêu Tân Viễn ở đây tôi sẽ tìm ai đó để chăm sóc. Khi anh ấy tỉnh lại sẽ thông báo cho cô biết.”
“Anh ấy chưa tỉnh lại nữa à?” Kiều Hy nghĩ về điều này, trong lòng có chút hối hận, ”Anh ấy chắc sẽ không bất tỉnh luôn chứ hả?”
Lục Lập Tiêu liếc nhìn cô và an ủi: "Không đâu, tôi sẽ tìm chuyên gia tốt nhất để chữa trị cho nó. Bên phía mẹ tôi cũng sẽ giấu chuyện này, nói bà nghe tôi điều một chức vụ bên này cho Diêu Tân Viễn phụ trách, tạm thời sẽ không ai phát hiện ra việc nó bị thương. "
"Điều này có thực sự ổn không? Lỡ như bố mẹ anh ấy đến thì sao?"
Nhìn vào vẻ mặt lo lắng của cô gái, Lục Lập Tiêu vươn tay ra và vỗ nhẹ vào tay cô ấy: "Đừng lo. Cô là phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Có câu nói này của Lục Lập Tiêu, lòng Kiều Hy cũng nhẹ đi rất nhiều.
Không biết tại sao, người đàn ông này mang lại cho cô một cảm giác kỳ lạ, chỉ cần có mặt của anh ta, bản thân không sợ gì cả.
“Bây giờ trên xe cô còn nữa tiếng, tôi mua vé hạn ưu tiên cho cô, lúc lên máy bay cô vẫn có thể ngủ.”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh một cách kỳ lạ: "Anh không đi về chung với tôi sao?”
"Tôi vẫn còn một việc phải làm ở đây, cô về trước."
"Vậy tại sao tôi không thể đợi để quay về chung với anh?” Kiều Hy hỏi anh ta.
"Sao? Không nỡ xa tôi hả?”
“Không phải, chỉ là cảm thấy… anh muốn đuổi tôi đi một cách vội vã vậy.” Kiều Hy lẩm bẩm.
Lục Lập Tiêu không tiếp tục vấn đề này.
Anh không thể nói rằng đó là bởi vì anh sợ rằng cô ở lại và sẽ gặp người đàn ông tên là ‘Dịch Thần’, vì vậy mới đưa cô về một cách gấp gáp như vậy.
Kiều Hy không biết những suy nghĩ trong lòng anh, trong lòng cô gái cũng có những suy nghĩ của riêng mình.
Nhớ rằng, ngày người mẹ họ Lục gởi cô đến Lâm Thành, quản gia nói qua thân phận đặt biệt của cha Lục Lập Tiêu. Nên người đàn ông này cố ý không trở về cùng với cô, chắc là muốn chối bỏ mối quan hệ với cô ấy?
Cô ấy thật sự không thể công khai với người khác được sao?
Có vẻ như Lục Lập Tiêu đang muốn trốn tránh trách nhiệm sau khi ngủ với cô.
Sau khi trở về Nam Thành, anh chắc sẽ giả vờ là một người xa lạ với chính mình.
Nghĩ về điều này, tâm trạng của Kiều Hy tụt xuống một cách không phanh.
Bình luận facebook