Tiếp theo, Kiều Hy đã được Lục Lập Tiêu bồng từ tòa nhà phụ đến tòa nhà chính.
Ngồi trên ghế trong phòng ăn, cô gái nhìn dĩa cơm chiên trứng trước mặt mình. Màu vàng và trắng, hấp dẫn, trên bề mặt còn được rải một vài hẹ xanh, thơm phức.
“Đây là… do anh làm cho tôi?” Cô nhìn người đàn ông, không thể tin được.
Lục Lập Tiêu gật đầu, Lau muỗng với một chiếc khăn ướt rồi đưa cho cô: “Lúc nãy thấy thùng rác trong phòng cô có hộp mỳ ly, ăn mì ăn liền cho bữa ăn tối làm sao mà no được? lại vận động với tôi suốt hai tiếng đồng hồ, bây giờ chắc là đói rồi phải không?”
Anh không nói, Kiều Hy không cảm thấy.
Nhưng bây giờ với một lời nhắc nhở như vậy, cô gái cảm thấy bụng của cô ấy đang bắt đầu đánh trống.
Ăn mì ăn liền thực sự không no, bình thường cô ấy cố chịu đựng một chút thì đã ngủ rồi, không ngờ còn có người tự tay làm buổi ăn khuya cho cô.
Kiều Hy ham ăn, mút một muỗng cơm chiên cho vào miệng mình một cách không khách sáo, ngay lập tức cô cảm thấy hương thơm trong miệng mình tan chảy, hơi nóng của cơm chiên từ từ đi xuống khi cô nuốt vào, trong bụng ấm áp.
"Ngon không?" Lục Lập Tiêu hỏi cô.
“Ừ, ngon! Đây là món cơm chiên trứng ngon nhất mà tôi từng ăn!” Kiều Hy múc một muỗng khác cho vào miệng, cô nhìn lên và hỏi anh, “Tôi không ngờ anh lại biết nấu ăn như vậy?”
Nghe vậy, người đàn ông dùng móng tay búng nhẹ lên trán cô: "Thứ mà cô không ngờ tới còn nhiều lắm!”
"Nhưng anh không phải là một đại thiếu gia sao? Nhà anh có nhiều người hầu như vậy, làm gì mà cần anh tự thân xuống bếp?” Kiều Hy hỏi anh ta.
Lục Lập Tiêu chỉ nói một cách nhẹ nhàng: "Trước kia tôi không sống ở nhà!”
"Anh sống ở đâu?" Kiều Hy hỏi.
"Lúc đi học, tôi ở căn nhà của bản thân ở bên ngoài.”
"Anh dọn ra ở riêng sớm vậy hả? Nhưng nhà anh bự vậy không ở, tại sao lại phải tự tìm nhà riêng mà ở vậy?” Sau nạy tại sao lại dọn về đây?” Kiều Hy hỏi một hơi.
Tuy nhiên, người đàn ông không nói gì nhiều, chỉ xoa xoa đầu cô.
Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông dường như có một chút thay đổi, như không muốn nghĩ đến chuyện ngày xưa lắm.
Kiều Hy chợt nhớ rằng Thẩm Thiếu Khiêm nói rằng Lục Lập Tiêu là vì những gì đã xảy ra cách đây bảy năm, để lại ám ảnh lớn trong lòng anh, mới xuất hiện việc không phản ứng với phụ nữ.
Anh ta không muốn nhắc đến, chẵn lẻ có liên quan đến việc này sao?
"Anh có sống ở ngoài bảy năm trước phải không?" Kiều Hy hỏi anh.
Nghe câu hỏi của cô gái, sắc mặt của người đàn ông thay đổi: "Tại sao tự nhiên cô nhắc đến bảy năm trước vậy?"
"Không ... không có gì!"
Kiều Hy thấy vẻ mặt anh đột nhiên cô đặc, hơi đáng sợ, không dám hỏi nữa.
Cô muốn tránh khỏi việc phạm vào điều cấm kỵ nào đó, không muốn trở thành một con mèo bị chết vì tò mò.
Cô vẫn là giữ cái mạng của mình và tiếp tục ăn cơm chiên trứng.
Nhìn đầu cô gái cúi xuống, ăn từng muỗng cơm chiên mà mình làm, trông rất thơm ngon, Lục Lập Tiêu vểnh môi cười một cách hài lòng.
“Cơm chiên trứng ngon vậy sao?”
"Ừ."
"Vậy cho tôi ăn một chút, tôi cũng đói rồi! " Người đàn ông cũng bị gợi lên sự đói bụng.
Nghe vậy, Kiều Hy ngước lên nhìn anh, có một hạt cơm còn dính trên môi cô: "Đừng nói là anh chỉ làm có một phần nha?”
"Đúng là chỉ làm một phần, vốn không đói nhưng nhìn cô ăn thì lại đói rồi! Sao, cơm chiên trứng mà tôi làm, cô muốn ăn hết mà không chừa phần tôi?”
Kiều Hy thực sự có ý này.
Lục Lập Tiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, anh nắm lấy tay của cô gái, giành một muỗng cơm chiên trong tay cô đưa vào miệng mình.
Sau khi giành được, người đàn ông thưởng thức hương vị một cách cẩn thận: "Ừm, lâu rồi không xuống bếp, mùi vị vẫn rất ngon."
"Anh muốn ăn thì nên lấy một cái muỗng mới, cái muỗng đó tôi đã ăn rồi mà.” Kiều Hy cau mày, không hài lòng.
"Hôn môi qua biết bao nhiêu lần rồi, cô còn ngại tôi ăn muỗng của cô ư?” Lục Lập Tiêu nheo mắt nhìn cô.
"Tôi không có ý đó! Tôi chỉ sợ anh chê thôi", Kiều Hy nói.
Ai ngờ sau khi nói xong, Lục Lập Tiêu đột nhiên đến gần cô: "Tôi không chê bai, thứ gần gũi hơn nữa tôi cũng có thể ăn!”
"Anh … anh muốn làm gì vậy?”
Kiều Hy nhìn anh một cách lo lắng, nhanh chóng nuốt lấy cơm còn trong miệng cô, vì sợ anh sẽ cuộn hết đồ ăn trong miệng cô như lần trước.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu chỉ nhẹ nhàng chạm vào má của cô gái, ngón tay anh nhặt hạt cơm ở khóe miệng cô và bỏ vào miệng mình: "Thứ tôi nói không phỉa là thứ trong miệng cô.”
Kiều Hy thấy anh không hôn mình thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tại sao cô cảm thấy … lúc người đàn ông nói câu này có chút dam dang?
Thứ mà anh ấy nói anh ấy có thể ăn là gì vậy?
Trong khi cô bối rối, thừ người ra thì người đàn ông lại giành lấy hai muỗng cơm chiên từ tay cô.
Thôi không nghĩ nữa, tập trung chuyên môn, cơm chiên trứng này thực sự rất ngon.
Có vẻ như cô gái thực sự đói, Lục Lập Tiêu cảm thấy thương xót: "Sau này cô cứ đến sảnh chính để ăn cơm, không cần trốn trong nhà ăn mì ăn liền."
"Nhưng bố của anh đang ở đây ... bị ông ấy nhìn thấy thì tôi phải làm sao?”
"Ông ấy đã nhìn thấy cô ngày hôm nay! Trong mắt của ông ấy, cô là người của Diêu Tân Viễn, cô không phải lo lắng về bất cứ điều gì!"
Khi nghe Lục Lập Tiêu nói vậy, Kiều Hy muốn hỏi, người sợ chẵn lẻ không phải là anh sao?
Anh lo cho thể diện của ba anh, sợ người khác biết mối quan hệ của họ.
Vì vậy ... tiếp theo sau đây Kiều Hy vẫn phải giả dạng làm người phụ nữ của Diêu Tân Viễn!
Không hiểu tại sao, cảm giác chua chát trong trái tim của cô gái lại dâng lên trở lại.
Đôi khi cô ấy thực sự không hiểu những gì Lục Lập Tiêu nghĩ, nói cô ấy là người tình bí mật của anh ấy, thì anh ấy đối xử với cô ấy tốt hơn cả người tình.
Lau nước mắt, giúp cô gái hỉ mũi, lại làm bữa ăn khuya cho cô, đây rõ ràng là cách đối xử của bạn trai đối với bạn gái.
Kiều Hy không thể hiểu được anh ta thật sự đang muốn gì.
Thấy cô ăn chậm lại, Lục Lập Tiêu hỏi: "Sao cô không ăn nữa?"
"Ăn ... no rồi! "
"Lúc nãy nói không đủ, bây giờ lại ăn không hết, cô đúng là bao tử mèo.” Ngữ điệu của người đàn ông mang một sự nuông chiều, thu gom đĩa và muỗng trong tay cô, “nhưng mà ăn no rồi thì phải tiếp tục Tập thể dục thôi. "
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Ok, bây giờ cô ấy đã biết mục đích của việc anh ấy cho mình ăn no là gì rồi! Đồ cầm thú!
“Ây da, người tôi vẫn không có tí sức lực gì cả!” Cô gái nằm dài trên bàn ăn.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu không để mắt tới việc ăn vạ của cô.
Xếp chân, bồng cô gái lên rồi bước về hướng phòng của mình trên lầu.
Lại là một đêm vui vẻ ...
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Lục Lập Tiêu được hé mở ra.
Đôi mắt thâm đen của Kiều Hy nhìn ra ngoài cửa và thấy không có ai, đang định lén bỏ đi.
Tuy nhiên, cô gái chưa kịp bước ra ngoài một bước thì bị nắm cổ áo lại từ đằng sau lưng.
Lục Lập Tiêu trong trang phục thể thao đẹp trai, gọn gàng, đặt cái nóng trên đầu cô gái: "Đừng hòng chạy trốn, đi chạy bộ cùng tôi!”
"Hả? Tôi đã mệt mỏi cả đêm qua, hôm nay anh còn bắt tôi đi chạy bộ? có còn tính người không vậy?” Kiều Hy bậm môi một cách không hài lòng.
"Không muốn chạy bộ với tôi, có phải muốn bị tôi bắt lên giường vận động trên giường với tôi không?" Người đàn ông đe dọa cô. "tự cô chọn một cái."
Kiều Hy nghĩ về sự tra tấn mà Lục Lập Tiêu bồng cô về phòng tối qua, cô nhanh chóng vẫy tay: "Tôi chọn chạy bộ, chạy bộ ..."
"Vậy thì đúng rồi! "
Lục Lập Tiêu nhận được câu trả lời như anh muốn, lại xoa đầu cô gái an ủi: “Ngoan, một lát vận động cho tốt, không được lười biếng, chiều về mua đồ ăn ngon cho cô.”
"Cổng trường tôi mới mở một tiệm bánh ngọt, tôi muốn ăn bánh su sữa chua ở đó, được không?” Kiều Hy hỏi, ngước lên nhìn anh.
"Được!"
Nghe thấy có đồ ăn ngon, đám mây trên mặt Kiều Hy như bị cuốn trôi ngay, theo anh ta đi chạy bộ một cách vui vẻ.
Lục Lập Tiêu phát hiện ra, thật ra con bé này khá đơn giản, một chút lợi ích nhỏ là dụ dỗ được rồi.
Dù sao thì, tuổi vẫn còn nhỏ!
Vì vậy, sau giờ học hôm đó, Kiều Hy chờ đợi Lục Lập Tiêu đón cô tại cửa hàng bánh ngọt trước cổng trường.
Tuy nhiên, cô gái không ngờ rằng người đến lại là ... Thẩm Thiếu Khiêm.
Nhìn vào chiếc Maserati bắt mắt dừng lại trước mặt cô, Kiều Hy trừng mắt nhìn anh một cái: “Sao anh vẫn đến vậy? Không phải đã nói rõ với anh hôm qua rồi sao? Tôi trêu chọc anh, trước kia anh cũng đã lừa tôi, hại tôi bị đem tặng cho Diêu Tân Viễn, chúng ta coi như huề, anh không có tư cách đến gây rắc rối cho tôi!”
"Ai nói tôi đến gây rắc rối cho cô?” Thẩm Thiếu Khiêm cũng trừng mắt lại với cô một cái, "Tôi chỉ muốn hỏi rõ, cô có thực sự quan hệ với Lục thiếu gia không?”
"Đúng vậy!" Kiều Hy nói không do dự.
"Nhưng … anh ấy không phải không được sao?”
"Uổng cho anh tự xưng là anh em tốt với anh ấy nữa, một chút cũng không hiểu anh ấy. Người đàn ông đó có thể nói là rất được nữa đó. Tối qua tôi mém bị ấy đến chết!” Giọng của Kiều Hy đầy ắp sự oán giận và than phiền.
Nghe vậy, lông mày của Thẩm Thiếu Khiêm bị vặn chặt: "Những lời này cô cũng có thể nói một cách tùy tiện như vậy?”
"Đây là anh hỏi mà." Kiều Hy cũng mới phản ứng lại.
Lúc nãy chỉ lo phàn nàn, cái gì cũng nói ra hết.
Cô nhanh chóng nhìn quanh, may mà không bị ai nghe thấy.
"Nhưng tôi không hiểu! Bây giờ cô không phải là người phụ nữ của Diêu Tân Viễn sao? Tại sao lại có quan hệ với anh ấy?”
"Con người anh là mười vạn cái tại sao ư? Chuyện giữa chúng tôi lại liên quan gì đến anh, anh hỏi thăm để làm gì?” Kiều Hy nói một cách không kiên nhẫn.
Nghe lời nói của cô, tự xưng bản thân Lục Lập Tiêu là 'chúng tôi', Thẩm Thiếu Khiêm cũng không biết bản thân lại giận lên vì lý do gì, nói một cách lạnh lùng: “Ai hỏi thăm gì chuyện của cô? Tôi chỉ nhắc nhở cô, cô với Lục thiếu gia sẽ không có kết quả đâu, cô đừng tự mãn nữa, đừng tưởng đã có quan hệ với anh ấy thì có thể thành bạn gái của anh ấy.”
"Không cần anh nhắc nhở. Tôi biết rõ thân phận của bản thân hơn ai hết!” Kiều Hy cãi lại. "Phiền anh xem lại thân phận của bản thân anh, không phải người thân hay bạn bè gì của tôi, dựa vào đâu mà nói hay nhắc nhở tôi?”
"Cô … uổng công hôm qua tôi còn có cách nhìn khác về con người cô, không ngờ bản chất cô vẫn đê tiện như vậy. Có thể bán thân một cách tùy tiện như vậy, mặc cho người khác coi mình như người tình cũng kệ sao?”
"Đúng vậy, đây là bản chất của tôi. Đừng để sự đê tiện của tôi làm hoen ố đôi mắt của anh, tạm biệt!"
Thẩm Thiếu Khiêm bị cô gái chọc giận đến nổi ... Quay lại và rời đi!
Nhưng đi chưa được mấy bước, người đàn ông lại quay lại: "Tan học cô đang làm gì ở đây, tôi chở bạn về.”
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Cô gần như bị người đàn ông này chọc tức đến phát cười, lúc nãy còn bị những lời lẽ của cô chọc tức đến quay đi, bây giờ lại muốn đưa cô về nhà, không biết có phải tinh thần phân liệt không.
"Không cần anh chở, tôi còn đang đợi người ta mua bánh su sữa chua cho nữa.”
Khi vậy, Thẩm Thiếu Khiêm đi đến cửa hàng bánh ngọt phía sau cô để mua cho cô một hộp bánh su sữa chua rồi đưa cho cô gái: "Nè!"
Tuy nhiên, Kiều Hy đã không nhận, chỉ lặng lẽ nhìn ... Lục Lập Tiêu phía sau anh ta.
Bình luận facebook