Lục Lập Tiêu đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm, thấy Kiều Hy ngồi một mình bên đầu giường và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên đùi.
Tay người đàn ông đột nhiên đặt ngang trên eo cô gái, kích thích khiến đôi vai Kiều Hy rung rẫy: “Á …”
Nhìn lên và thấy Lục Lập Tiêu ngồi sau lưng, cô gái vẫn co rúm lại trong vô thức.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Lục Lập Tiêu hỏi cô.
"Không ... không có gì! Anh tắm xong rồi hả? Vậy em cũng đi tắm!”
Kiều Hy nói xong, cô vùng vẫy khỏi tay anh ta. Bước xuống giường, kết quả chân cô còn mệt, mém ngã ngồi xuống.
May mắn thay, Lục Lập Tiêu nhanh tay lẹ mắt, giữ eo cô lại và kéo người cô lên.
"Khó chịu không?"
"Chỉ là ... hơi ê chân thôi! Em đi ngâm nước tắm một chút là hết à!”
Nghe cô nói vậy, Lục Lập Tiêu bồng ngang cô lên, bước vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen đựng một nữa bồn nước, mới đặt cô gái xuống bồn tắm.
Toàn bộ cơ thể được bao quanh bởi nước nóng với nhiệt độ phù hợp. Hầu hết cơ thể cô đều như đang trôi bồng bềnh. Kiều Hy cảm thấy trái tim và cơ thể của mình được thư giãn, đặc biệt là phần dưới cơ thể cũng được thư giản.
"Đừng ngâm quá lâu, cho em hai mươi phút để tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn sáng, sau đó mình chuẩn bị xuất phát." Lục Lập Tiêu nói.
"Xuất phát? Đi đâu vậy?”
"Không phải nói là đến khu vui chơi sao?”
"Hả? thật không?" Làm thế nào mà cô quên bén điều này đi mất?
Hôm nay đã là cuối tuần, cô vốn định nhân lúc anh ấy đi làm, cô thu gom đồ chuẩn bị bỏ trốn nữa.
Nếu cô đi chơi với anh ấy thì chẵn phải sẽ không có thời gian chuẩn bị sao?
"Thật ra, nếu anh bận thì không cần đi khu vui chơi với em cũng được, em không ngại ..."
"Không bận!" Lục Lập Tiêu cắt ngang lời cô.
"Hả? Nhưng mà khu vui chơi khá là nhàm chán, ở đó chỉ toàn là phụ huynh dẫn trẻ em đi chơi thôi không, hoặc là các cặp vợ chồng trẻ. Chắc anh sẽ không thích chỗ đó đâu.” Kiều Hy thử thuyết phục anh ấy.
Tuy nhiên, chỉ thấy khuôn mặt của người sau khó coi dần: "Kiều Hy, theo em thì anh với em có khoảng cách thế hệ ư?”
Đúng vậy! Kiều Hy trả lời trong lòng.
Nhưng trước mặt Lục Lập Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu: "Không có, em sợ anh miễn cưỡng đi với em thôi!”
“Anh sẽ không miễn cưỡng. Những gì anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được" Lục Lập Tiêu nói với một ánh mắt lạnh lùng, "Tắm nhanh lên."
"Ồ!"
Kiều Hy bỏ cuộc, cô cúi đầu xuống một cách bất lực.
Haizz, tự mình nói phải đi chơi ở khu vui chơi một ngày, giờ có chết cũng phải chơi cho xong một ngày này.
Tuy nhiên, kế hoạch đã thay đổi. Một lát cô phải gửi tin nhắn cho Chu Trạm, báo dời việc bỏ trốn lại vào buổi tối.
......
Như vậy, sau khi ăn sáng, Kiều Hy bắt đầu hành trình đến khu vui chơi cùng với Lục Lập Tiêu.
Tuy rằng kế hoạch đã bị phá sản khiến tâm trạng cô buồn bã, nhưng khi nhìn thấy vòng đu quay lãng mạn, tàu lượn siêu tốc ngoạn mục, Kiều Hy không thể kiềm chế sự phấn khích của mình.
Đặc biệt là khi thấy ba chữ ‘khu vui chơi’ vui tươi và đầy màu sắc ở đó, dường như trái tim con người cũng vui tươi theo.
"Wow! Mình tới vẫn còn sớm, cũng không có ai xếp hàng, nhanh lên nhanh lên!”
Kiều Hy vội vã xuống xe, vẫy tay với Lục Lập Tiêu qua cửa sổ: "Nghe nói mùa hè, các trò chơi dưới nước thường rất đông, có lúc phải xếp hàng tận hai tiếng đồng hồ, mình nhân lúc ít người đi đi.”
"Không cần gấp vậy!"
Lục Lập Tiêu chậm rãi nói những từ này, và đã có nhân viên nhận ra chiếc xe của anh ta, tiến đến chào đón anh ấy một cách cung kính.
“Lục Tổng, ngài đến rồi hả? Hướng dẫn viên chuyên nghiệp đã chuẩn bị sẵn rồi ạ, cô ấy sẽ đồng hành phục vụ toàn bộ hành trình với ngài, dẫn ngài trải nghiệm tốt nhất khu vui chơi trong một ngày ạ.”
Lục Lập Tiêu gật đầu và đưa chìa khóa xe cho anh ta. Đối phương đã lấy xe đi đậu xe.
Kiều Hy nhìn cảnh tượng này và ngạc nhiên đến không ngậm được miệng, nhìn Lục Lập Tiêu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đừng nói là anh bao hết cả khu vui chơi này rồi nha?”
"Đúng lúc anh có một khoản đầu tư vào Khu vui chơi Nam Thành, hôm nay em cứ vui chơi thoải mái. Hôm nay sẽ rất yên tĩnh, cũng không phải lo lắng về việc xếp hàng."
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Đi ra chơi một buổi bình thường thôi, có cần chơi lớn như vậy không?
Mặc dù đã đi theo Lục Lập Tiêu trong thời gian không hề ngắn, Kiều Hy vẫn không thể hiểu được thế giới của những người giàu có như anh.
Đặc biệt, khi hai người đi bộ khắp nơi, chỉ thấy sự chào đón của tất cả nhân viên của khu vui chơi.
Đây có phải là yên tĩnh? Nó khiến người ta ái ngại.
Điều quan trọng là còn có một người cấp quản lý cứ đi theo, trên đường cứ theo sau Lục Lập Tiêu và nói về việc xây dựng và phát triển Khu vui chơi của họ cũng như kế hoạch trong tương lai, các mục tiêu lợi nhuận. Nghe đến Kiều Hy rất chóng mặt.
Để ý thấy cô bé bên cạnh đang ngáp, Lục Lập Tiêu kêu người quản lý đang thao thao bất tuyệt ngừng lại, quay sang Kiểu Hy hỏi: "Em muốn chơi gì?"
"Cuối cùng cũng có thể chơi rồi sao ... Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc và máy nhảy lầu."
Người quản lý rất biết điều, ông ấy nhanh chóng quay sang giới thiệu với Kiều Hy: "Kiều tiểu thơ quả thật có mắt nhìn, hai môn này là cái đắt khách nhất của chúng tôi ở đây, được nhiều người yêu thích nhất.”
Trong lòng Kiều Hy đảo mắt, đây không phải là dự án phổ biến nhất sao?
"Kiều tiểu thơ, mời qua đây, sẽ có chuyên viên kỹ thuật kiểm tra an toàn cho cô.”
Khi Kiều Hy ngồi ở toa đầu tàu lượn siêu tốc và nhìn vào thanh an toàn đã được đặt xuống trước mặt, sau đó cô nói với Lục Lập Tiêu, người đang đứng bên cạnh: "Chỉ có mình em chơi hả?”
"Ừ." Lục Lập Tiêu gật đầu nhẹ nhàng.
Nghe vậy, trong lòng Kiều Hy vốn là từ chối.
Người đàn ông này đi cùng cô nhưng không chịu chơi, chẳng phải chê cô ngây thơ, trẻ con sao?
Nếu biết sớm rằng Lục Lập Tiêu không chơi, cô ấy cũng sẽ không chơi nữa! Đi tàu lượn siêu tốc một mình thì có ý nghĩa là gì chứ?
Chủ yếu là vì Kiều Hy đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, xung quanh là Lục Lập Tiêu và nhóm nhân viên sợ hãi đứng đằng sau anh ta, mọi người đều dán mắt vào cô, với ánh mắt mong chờ ...
Cảm giác này hơi lạ, giống như ... đang tiễn đưa tàu vũ trụ lên đường vậy.
Kiều Hy dường như có thể tưởng tượng được trong lòng họ đang hò hát: "Tạm biệt bạn, tạm biệt bạn, tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt ..."
Thấy cô sợ hãi, Lục Lập Tiêu nói: "Hay là để hướng dẫn viên đi cùng với em?”
"Không cần!" Kiều Hy bĩu môi giận dữ, "Em có thể chơi một mình, em không cần anh ... A A A!"
Khi cô chưa dứt lời thì tàu lượn siêu tốc đã phóng đi.
"Á Á ... Lục Lập Tiêu, em hối hận rồi ... á á ... đừng ..."
Nhìn vào tốc độ của tàu lượn siêu tốc tăng lên, cùng với đó là tiếng của cô gái ngày càng xa hơn, nhưng tiếng hét của cô ngày càng cao, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi lên.
Sau một vòng, Kiều Hy ói hết những gì trong bụng ra.
Khi còn là một đứa trẻ, cô đã từng có một ước mơ là một mình bao hết cả khu vui chơi, bây giờ mới phát hiện ước mơ đó ngu ngốc đến nhường nào.
Một mình ngồi tàu lượn siêu tốc, tuyệt đối là thứ kinh khủng và nhàm chán nhất thế giới.
Nhiều người ngồi với nhau, mọi người có thể cùng nhau hét lên, cùng nhau lo lắng và an ủi lẫn nhau, nếu có xảy ra chuyện thì đó không phải là việc xui xẻo của một mình mình.
Nhưng một người ngồi tàu lượn siêu tốc thì sợ hơn gấp mười lần so với một nhóm người.
Cô ấy ói đến sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khi cô ấy nhìn lên thì thấy Lục Lập Tiêu đang cười. Cô ấy không thể không tức giận hơn. Cô ấy khịt mũi: "Anh cố tình bẫy em?”
"Em không phải muốn đi tàu lượn siêu tốc à? Đến đây cũng là đề xuất của em, sao có thể nói là anh bẫy em được?”
"Nhưng em tưởng anh đi cùng em mà? Ngồi tàu lượn siêu tốc là một mình em ngồi, anh lại ở đây nghe báo cáo của nhân viên. Cái này đâu phải là anh đi chơi cùng em, rõ ràng là em đi làm việc cùng anh mà.” Kiều Hy rất không hài lòng.
Nhất là khi cô nghĩ rằng mình đã mất cơ hội tốt nhất để chạy trốn, mà bị kéo vào đây làm việc cùng Lục Lập Tiêu, và cô cảm thấy rằng mình đang bị tổn thất nặng.
Nghe những lời đó, người quản lý ở bên cạnh rất ngạc nhiên. Lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy một người phụ nữ dám phàn nàn với Lục Tổng.
Cô ấy không biết ... Lục Lập Tiêu sợ độ cao sao?
Điểm mấu chốt là Lục Lập Tiêu không tức giận mà thay vào đó là nắm lấy tay Kiều Hy, giọng điệu mang sự bất lực và cưng chiều: “Đi thôi, dẫn em đến những hạn mục trên nước.”
Người quản lý bắt kịp họ: "Hãy để tôi giới thiệu cho ông về triển vọng của dự án nước và ..."
"Không cần, mấy người đừng theo sau nữa."
Người quản lý và một nhóm nhân viên nữ đi theo lúc này, khi thấy Lục Lập Tiêu bỏ mặc mọi người rời đi cùng Kiều Hy, liền lén nhìn theo với ánh mắt ghen tị và cảm thán.
Kiều Hy vốn cũng có chút động lòng, vì cuối cùng cũng có thể vui chơi.
Nhưng sau đó cô đã phát hiện hạn mục trên nước của người nào đó nói là như thế nào ...
Mười phút sau, Kiều Hy bị Lục Lập Tiêu đè lên bên cạnh hồ bơi trong công viên nước. Trọng lượng của toàn bộ cơ thể cô gái được treo trên cơ thể người đàn ông. Váy của bộ đồ bơi nhấp nhô trên mặt nước, bồng bềnh như tâm trạng hiện giờ của cô gái ...
Lục Lập Tiêu nhìn thấy khuôn mặt của cô, với vẻ lo lắng cắn chặt môi dưới, hướng dẫn: “Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng thôi! Không có ai đến đây đâu, thoải mái rồi muốn rên thì cứ rên.”
Lần này, Kiều Hy đã hiểu anh ta đã cố tình kêu mọi người đừng đi theo, rồi còn cố tình đi về phía bên này của công viên để làm gì ...
Nhưng ngay cả khi không có ai thì làm điều xấu hổ như vậy ở ngoài trời giữa ban ngày như vậy, cô ấy cũng không thể nào rên lên tiếng được.
Môi dưới của Kiều Hy bị cắn đến như chung một màu với răng rồi, nhưng những xung kích của Lục Lập Tiêu lại ngày càng dữ dội hơn.
Cô gái không biết bơi, muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Lục Lập Tiêu, trong lòng mong anh ấy mau chóng kết thúc.
Sau khi Lục Lập Tiêu đã ‘no nê’ kéo áo tắm cô trở lại vị trí ban đầu.
Bồng Kiều Hy đã kiệt sức lên và đặt lên chiếc giường nổi trên mặt nước.
"Có vui không?" Anh hỏi cô.
Lần này, Kiều Hy mệt đến thậm chí không thể nói bất cứ điều gì, chỉ trợn trắng mắt với anh một cái, nằm dài trên chiếc giường nổi một cách kiệt sức.
Lục Lập Tiêu đẩy cô và đi đến vùng nước sâu.
"Chú Lúc, em muốn quay về rồi." Kiểu Hy đã chán.
"Không phải mới đến sao? Vẫn chưa bắt đầu chơi mà!”
"Chưa bắt đầu chơi?" Em bị anh chơi tới hư rồi còn gì.
Nếu Kiều Hy biết rằng cô ấy đến đây là để làm một con búp bê cho Lục Lập Tiêu thì chắc chắn cô có chết cũng không đến đây.
Thấy cô ấy thực sự sợ hãi, Lục Lập Tiêu sau khi đã hài lòng thì rất vui tươi: "Anh sợ em buồn chán nên đã kêu Cảnh Thiên đem Từ Khả Tâm đến!”
"Gì cơ? Khả Tâm cũng đến hả?" Kiều Hy gần như lấy lại năng lượng nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Thật ra không phải sợ nhàm chán, nhưng khi Khả Tâm đến thì có thể giúp yểm hộ cho cô ấy ...
Lúc nãy Chu Trạm đã gửi cho cô ấy một tin nhắn nói rằng sẽ đợi cô ấy ở cửa sau của Khu vui chơi.
Kêu cô ấy không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó vừa lên xe thì hai người đi sẽ đi thẳng đến sân bay.
Kiều Hy đang rầu làm thế nào để trốn thoát, làm thế nào để giữ chân họ lúc cô đi ra sân bay.
Bình luận facebook