Tiếng vỡ ly thủy tinh vang lên.
Sau khi nghe thông tin Kiều Ân trở về, Kiều Hy không khống chế được bản thân, vô thức buông ly nước cam đang cầm trên tay xuống.
Động tác này của cô thu hút ánh mắt từ mọi người xung quanh, Kiều Hy lúng túng cúi đầu xuống, chuẩn bị thu dọn những mảnh vỡ thủy tinh dưới đất.
Tuy nhiên, một bàn tay lớn nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Bàn tay lớn của Lục Lập Tiêu, vẫn khiến người khác yên tâm và ấm áp làm sao. Anh lo sợ cô bị mảnh vỡ làm bị thương, nắm chặt lấy tay Kiều Hy, ngẩng đầu gọi nhân viên đến thu dọn.
Nhìn thấy phản ứng thất thần của Kiều Hy, trong mắt Mạch Vi Ni tỏ vẻ đắc ý.
Nha đầu này hồi nãy mới đắc ý ỷ mình trẻ hơn chế nhạo cô, bây giờ Kiều Ân trở về, những ngày tháng tốt đẹp của cô là lúc nên chấm dứt rồi.
Không đợi Lục Lập Tiêu phản ứng, thấy còn chưa đả kích mạnh Kiều Hy lắm, Mạch Vi Ni không chịu nổi nói thêm 1 câu: “Anh Tiêu, anh nghe em nói gì rồi chứ?”
“Ừ.” Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh không có gì muốn nói à?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Kiều Ân là vợ chưa cưới của anh mà! Hơn nữa em còn nghe nói hôn lễ lần trước cô ấy mất tích là do bị người ta bắt cóc, bây giờ khó khăn lắm mới trở về, chẳng lẽ anh không định tiếp tục hôn lễ với cô ấy à?”
“Vi Ni, anh phải làm gì, không cần em sắp đặt!”
Câu nói trực tiếp của Lục Lập Tiêu đã khiến Mạch Vi Ni cứng họng.
“Nhưng …”
Cô vốn định tiếp tục nói gì, nhưng mấy anh xung quanh nhìn thấy Lục Lập Tiêu không mấy vui vẻ bèn kéo cô ra.
Lúc này không gian chỉ còn có Kiều Hy và Lục Lập Tiêu hai người, đột nhiên không khí ồn ào bỗng yên tĩnh đến lạ.
Không ai nói gì nữa, dường như trong lòng họ đều đang nghĩ gì đó, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của hai người.
Nhưng, Lục Lập Tiêu vẫn nắm chặt lấy tay Kiều Hy không buông ra.
“Có thấy mệt không? Để anh đưa em về trước?” Nửa tiếng sau, Lục Lập Tiêu đột nhiên hỏi cô.
Kiều Hy gật đầu, nhìn thời gian đã 8h30, có thể về nhà rồi.
“Để em nói với Khả Tâm 1 tiếng.”
Kiều Hy nói đến đây, nhìn lướt qua khắp ktv, vẫn không thấy bóng dáng Từ Khả Tâm đâu.
Hồi nãy cô bị chuyện của Kiều Ân làm cho tâm trạng rối loạn, cũng không có chú ý xung quanh, Khả Tâm đi đâu rồi?
“Cô ấy chắc đang ở cùng với Cảnh Thiên, không có chuyện gì đâu. Chúng ta đi thôi.”
Kiều Hy gật đầu: “Cũng được.”
Một lát cô ở trên xe nhắn tin cho Khả Tâm cũng được thôi.
Kiều Hy cùng Lục Lập Tiêu từ trên lầu ktv bước xuống, cảm nhận thấy sự thay đổi của nhiệt độ.
Lúc chiều mới đến thời tiết còn đang nắng đẹp, nhưng bây giờ ra ngoài đã cảm thấy gió lành lạnh, xem ra tối nay sẽ mưa to lắm đây.
Thời tiết này, đang dự báo điều gì chăng?
“Ở đây đợi nhé.”
“Ừ!”
Kiều Hy nghe lời đứng bên đường, đợi Lục Lập Tiêu lấy xe chạy tới.
Lúc này, cô gái bỗng thấy 1 cảnh tượng kinh ngạc.
Bên cạnh ánh đèn neon ở trước cửa lớn ktv, có 1 đôi nam nữ đang hôn nhau.
Lúc nãy Kiều Hy không để ý đến, bây giờ rảnh quay đầu lại mới phát hiện.
Thường thì, tình nhân ở giữa đường hôn nhau vốn không phải chuyện gì to tát, hơn nữa lại đang là buổi tối?
Nhưng trọng điểm là, đôi nam nữ đó… …là Từ Khả Tâm và Đường Cảnh Thiên.
Trong khoảng khắc đó, Kiều Hy cảm thấy như thể không tin vào mắt mình.
Khi ngồi trên xe của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy mới định thần lại.
“Chú Lục, hồi nãy em vừa mới nhìn thấy 1 cảnh tượng khó tin… …” Kiều Hy đang do dự có nên nói cho Lục Lập Tiêu biết không.
Ai ngờ người đàn ông này làm dòng suy nghĩ cô bị gián đoạn: “Anh nhìn thấy từ trước rồi!”
Kiều Hy: “… …”
Thôi được, sự thật đã ra quyết định cho cô luôn rồi.
“Vậy anh thấy thế nào?”
“Tình cảm của người ngoài, không cảm thấy thế nào cả.” Lục Lập Tiêu lạnh lùng nói.
“Khả Tâm là bạn tốt nhất của em, sao có thể tính là người ngoài được?”
“Vậy cô ấy và Đường Cảnh Thiên ở bên nhau 3 tháng rồi, có thể còn lên cả giường với hắn, có nói cho em biết không?”
“Ba … ba tháng? Sao lại thế, em chưa hề nghe cô ấy nói.”
Nói xong, Kiều Hy phát hiện Lục Lập Tiêu nhếch nhẹ môi lên, lúc đó trong lòng cô có chút khó chịu.
Nghe khẩu khí của Lục Lập Tiêu, hắn đã sớm biết được chuyện giữa Đường Cảnh Thiên và Từ Khả Tâm, là Đường Cảnh Thiên chủ động nói cho hắn nghe chăng?
Cô cảm thấy tình bạn của mình như bị chế nhạo khinh thường vậy.
“Có thể là do tình cảm của họ chưa ổn định, thân phận lại ngại ngùng thế này, Khả Tâm mới chưa nghĩ ra phải nói với em như thế nào.”
Nghe cô gái cố ý nhấn mạnh, Lục Lập Tiêu thuận theo cô gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng, cô ấy chưa muốn nói với em, sao ngay cả anh cũng không nói cho em biết? Các anh bắt tay lại giấu em, coi em như kẻ ngốc à?”
Kiều Hy vì chuyện này cảm thấy rất tức giận, trong lòng còn khó chịu hơn cả việc Khả Tâm giấu cô nữa.
Thấy cô gái giận, Lục Lập Tiêu dứt khoát dừng xe bên đường, giải thích: “Anh ấy không có nói với anh, là anh tự chú ý đến. Một là do anh không chắc chắn lắm, hai là anh không muốn em lo chuyện bao đồng của người khác nhiều quá!”
Lục Lập Tiêu đưa tay lên cằm của Kiều Hy, bắt ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình nói: “Em chỉ cần lo chuyện của chúng ta thôi là đủ rồi!”
Ánh sáng trên xe không được sáng, nhưng từ góc độ của Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu, lại cảm thấy bộ dạng bá đạo của anh lúc này đẹp trai hơn bình thường, đôi mắt sâu như có ma lực khiến người khác đắm chìm vào vậy.
“Vậy thì nói chuyện của chúng ta.” Kiều Hy kìm nén 1 đêm, cuối cùng cũng can đảm mở miệng, “Kiều Ân trở về, anh có dự định gì không?”
“Không có!”
“Nhưng cô ấy là vợ chưa cưới của anh, chẳng lẽ anh…”
Nghe đến 3 chữ vợ chưa cưới, Lục Lập Tiêu nhăn mặt nói: “Kiều Hy, em muốn nhường tôi cho người khác à?”
“Em không muốn.”
“Nhớ đấy, chỉ cần em không muốn nhường, anh sẽ là của em.”
Cho nên ý của Lục Lập Tiêu là, có phải sẽ không thi hành hôn lễ với Kiều Ân?
Người đàn ông đó hôn cô 1 lát, lại bắt đầu lái xe lên đường, Kiều Hy nhịn không nổi hỏi tiếp: “Vậy nếu Kiều Ân đến tìm anh, yêu cầu tiếp tục hoàn thành hôn lễ thì sao?”
“Em thấy qua ai có thể yêu cầu anh làm gì chưa? Đó vốn là 1 hôn lễ qua loa, người âm thầm biến mất cũng là cô ấy, anh không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm vì lỗi lầm của cô ta.”
Khẩu khí nói chuyện của Lục Lập Tiêu, từ trước đến nay vốn tự cao tự đại, trên vạn người như thế.
Sau khi quen dần, Kiều Hy đã không còn trách móc ngữ khí cao cao tại thượng của anh ấy nữa, bởi vì con người này… vốn dĩ cao cao tại thượng.
Con người cao ngạo đi chung với con người hoặc thái độ cao ngạo, cũng khá cool đấy chứ.
Nhất là bộ dạng ở trước mặt cô không xem người con gái khác ra gì như bây giờ, quả thật soái ca quá đi.
Kiều Hy không chịu nổi sát lại gần, đặt lên môi người đàn ông 1 nụ hôn.
“Đừng quậy nào, về nhà mới tính! Về chuyện hôm nay em ở ktv gọi Thẩm Thiểu Khiêm là ‘ông già’, anh phải trừng phạt em mới được.”
“Ah? Chuyện này anh còn nhớ à?”
“Trí nhớ của anh từ xưa đến đây đều tốt lắm.”
Kiều Hy: “… …”
Được thôi, nể mặt những lời nói hồi nãy, tối nay bản thân sẽ miễn cưỡng ngoan ngoãn phối hợp với sự trừng phạt của anh ấy vậy.
Lại 1 đêm mưa gió bão bùng, sấm sét đùng đùng ngoài trời, cũng không mảy may ảnh hưởng đến 2 người trong nhà đang quấn quýt chiếm hữu lẫn nhau.
Ngày thứ 2, Kiều Hy gắng gượng dậy với tấm lưng bị giày vò cả đêm của mình, thử bò xuống giường.
Nhưng sau 3 lần thất bại, lại lim dim ngủ thiếp đi.
Cho đến khi cửa phòng mở ra. người đàn ông đã làm sẵn bữa sáng gọi cô: “Dậy ăn sáng.”
“Chú Lục, em dậy không nổi! Lưng đau quá, đùi cũng đau, muốn chết đây……”
Nhìn con bé nằm trên giường làm nũng với mình, còn làm ra bộ dạng tội nghiệp nữa, Lục Lập Tiêu chỉ có thể bó tay bế cô dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Rửa mắt đánh răng thay áo, đều là Lục Lập Tiêu giúp Kiều Hy làm.
Bởi vì đã ở bên nhau gần 2 năm rồi, có vô số lần thân mật tiếp xúc, bây giờ 2 người trông như cặp vợ chồng già vậy.
Kiều Hy khỏa thân trước mặt Lục Lập Tiêu, cũng không cảm thấy ngại ngùng xấu hổ như thuở ban đầu.
Trái lại, cô gái còn có thể nhân lúc người đàn ông đó giúp cô mặc quần chip, chủ động vắt chân lên vai anh.
“Muốn chết à?”
Nghe 3 chữ có ý cảnh báo đó của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy vội vã thu lại đôi chân mình: “Đùa thôi mà, hìhì.”
“Quần áo mặc xong rồi, có thể tự mình đứng dậy không?”
“Không thể.”
Kiều Hy đã chủ động giơ hai tay ra, đợi Lục Lập Tiêu bế cô đến phòng ăn.
“Sao lại không lười chết luôn chứ?”
Lục Lập Tiêu tuy miệng hờn trách, nhưng vẫn thương mà bế cô gái ra khỏi phòng ngủ.
Hai chân Kiều Hy kẹp vào eo của Lục Lập Tiêu, đặt cằm xuống trên bờ vai người đàn ông đó, chỉ cần được anh ôm vào lòng, là sẽ cảm thấy đặc biệt an tâm và ấm áp.
“Chú Lục, em càng ngày càng ỷ lại vào anh, càng ngày càng không thể rời xa anh, làm sao đây?”
Lục Lập Tiêu dường như rất vui khi nghe cô nói vậy, miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vỗ nhẹ vào mông cô gái: “Vậy thì em hãy nghĩ cách giữ chặt lấy anh, bằng không rời xa anh thì em sẽ chết đói đấy!”
“Ừ, em sẽ giữ chặt lấy anh mà!”
……
Kiều Hy ăn xong bữa sáng, đi làm việc ở đài phát thanh.
Vừa mới tới đó không lâu, điện thoại bỗng vang lên.
Nhìn thấy là Kiều Chi gọi đến, Kiều Hy nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức tắt máy.
Cô và Kiều gia đã gần 1 năm không liên lạc với nhau rồi, trực giác nói cho cô biết, Kiều Chi gọi đến lần này ắt hẳn có liên quan đến Kiều Ân.
Chẳng qua là nói chị hai đã về, yêu cầu cô nhường lại vị trí bên cạnh Lục Lập Tiêu chứ gì.
Ở nhà đã diễn đủ trò khinh thường chế nhạo cô, Kiều Hy có thể hoàn toàn đoán được Kiều Chi muốn gì, có tự gây rắc rối mới nghe điện thoại của cô ấy lúc này.
Tuy nhiên né tránh được điện thoại, Kiều Hy không ngờ khi tan ca rời khỏi đài phát thanh, vẫn bị người ta chặn lại.
Thấy chiếc xe quen thuộc đó, là biển số xe của Kiều gia, Kiều Hy trong tiềm thức lùi lại 1 bước.
Khi cửa xe mở ra, nhìn thấy 1 cô gái nho nhã mặc đầm trắng dài bước ra, sắc mặt Kiều Hy càng trắng bệch hẳn ra..
“Tiểu Hy, lâu rồi không gặp.”
“Chị…chị hai!”
Kiều Hy từng nghĩ rằng, sau khi Kiều Ân trở về nếu muốn tiếp tục tiến hành hôn lễ với Lục Lập Tiêu, nhất định sẽ đi tìm người đàn ông đó.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, người đầu tiên mà cô tìm gặp lại là mình.
“Tiểu Hy, chúng ta nói chuyện chút nhé?”
Bình luận facebook