"Không cố ý ngủ gật? Tối qua cô làm gì rồi để sáng nay đến lớp ngủ bù hả?”
Khi suy đoán của Giáo sư Diêm vừa thốt lên, cả lớp ngay lập tức bật cười.
Kiều Hy khoanh tay, giải thích: “Hôm qua em bị cảm lạnh, sáng nay uống thuốc hạ sốt nên giờ mới bị buốn ngủ ạ! "
"Cảm lạnh? Hứ, những cô bé như cô chắc vì mê đẹp nên suốt ngày mặc váy ngắn áo ngắn, không cảm lạnh mới lạ? Xã hội do có quá nhiều đứa không đứng đắn như cô nên mới sinh ra nhiều tên háo sắc như vậy!”
Kiều Hy nhận lỗi với thái độ rất ngoan ngoãn, nhưng Giáo sư Diêm vốn đã không thích cô từ khi vào học, khi bắt được sai lầm của cô thì chế nhạo cô một cách thậm tệ.
Để nghe ông ta nói vậy, Kiều Hy không khỏi tức giận, kiềm không được : “Giáo sư Diêm, ông biết môn triếc học Mac của ông thuộc thời đại nào không? Đại Thanh bị diệt vong từ lâu rồi còn gì!”
Trong lớp có nhiều cô gái không đồng ý với lời nhận xét vừa rồi của giáo sư, khi nghe Kiều Hy phản bác lại, thì bắt đầu cười nhạo ông theo người khởi xướng là Từ Khả Tâm.
Bị cười nhạo bởi nhiều sinh viên như vậy, giáo sư Diêm lại càn tức giận hơn, lớn tiếng quát: “Kiều Hy, cô .. đừng tưởng tôi không biết cô? Tôi gặp qua cô chủ nhiệm cấp ba của cô, cô chủ nhiệm nói cô là học sinh cá biệt, không học tốt mà cứ đi chọc phá học sinh nam khác, năm cuối cũng không biết đi cửa sao như thế nào thi vào đây! Nam Đại chúng tôi không thể chứa loại sinh viên như cô. Cô đi ra khỏi lớp cho tôi, kêu phụ huynh tới đây!”
"Giáo sư, Tiều Kiều chỉ ngủ gật trong lớp, sao lại phạt nặng như vậy? Ông là giáo viên, tại sao có thể tùy tiện lan truyền những tin đồn vô căn cứ đó để vu không cho sinh viên như vậy?!” Từ Khả Tâm bất bình.
"Em lại nghĩ rằng Giáo sư Diêm đã đúng, một số người danh tiếng đã không tốt! Những người giàu có chúng ta ai mà không biết?” Người nói là Lục Mộng Tình, lúc này cô ta nhìn Kiều Hy với ánh mắt hả hê.
"Cô nói láo, Kiều Hy không phải loại người đó, cô …”
"Thôi được rồi, Khả Tâm!”
Kiều Hy ngăn người đang biện hộ cho cô là Từ Khả Tâm lại, cô chịu phạt thì không sao, cô không muốn liên lụy đến người khác!
Bị đuổi ra khỏi lớp, cô đột nhiên hối hận vì khi nãy đã không kiềm được, xung đột thẳng với giáo sư!
Vụ việc vốn nhẫn nhịn chút là xong rồi, giờ phải mời phụ huynh cô phải làm sao đây?
Cô biết quá rõ về cha mẹ nhà họ Kiều, việc này họ mà biết được thì họ sẽ không bao giờ lo cho cô nữa.
Cô còn tìm ai khác được nữa? cô đang lục danh bạ trong điện thoại cô, lục đến số của Lục Lập Tiêu, nhấn gọi, nhưng chỉ reo được một tiếng thì cô đã hối hận và tắt nó đi.
Người đàn ông đó hung dữ như vậy, chắc chắn sẽ không quan tâm đến cô ấy, quên nó đi!
Tuy nhiên, lúc Kiều Hy đang chuẩn bị bỏ điện thoại di động của mình xuống, cô thấy Lục Lập Tiêu gọi lại.
Trái tim cô gái run rẩy và ngập ngừng trước khi bắt máy.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất thấp, giai điệu như một công thức, Khiến cô không biết phải nói như thế nào lúc này.
Không nghe thấy giọng nói của cô, Lục Lập Tiêu nhấn mạnh một lần nữa: "Có chuyện gì thì nói!"
"À ... Em uống thuốc hạ sốt và ngủ gật trong giờ học, giờ thấy giáo phải mời phụ huynh …”
Nói xong, Kiều Hy hối hận ngay.
Một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cô cũng gọi cho Lục Lập Tiêu, muốn chết phải không?
Người ta là ông chủ của một tập đoàn lớn, bận rộn với hội nghị quốc tế, có thời gian đâu mà lo việc trường học cô ta mời phụ huynh?
Càng nghĩ càng thấy mình không nên gọi cho anh ta, Kiều Hy chuẩn bị cúp máy thì nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia nói: “Tôi sẽ đến ngay!"
Bình luận facebook