Khi Lục Lập Tiêu trở về phòng bệnh, Kiều Hy đang ăn.
Cô tự biết cơ thể của mình, tự cô thương xót cơ thể cô, nên yêu cầu y tá cho cô bữa ăn bệnh viện.
"Đừng ăn cái này!"
Lục Lập Tiêu lấy hộp cơm trưa trên tay cô, bắt gặp ánh mắt nghi vẫn của cô, anh giải thích: “Cô nhịn đói cả ngày rồi, ăn những thứ ngụi này không tốt cho tiêu hóa! Tôi có mua đồ cho cô ăn nè!”
Nghe vậy, Kiều Hy mới để ý khi anh bước vào, trên tay cầm hai cái túi.
Một trong những hai cái túi có hai hộp đồ ăn mang đi, cái còn lại là ... bánh quy!
Người đàn ông thấy cô nhìn chằm chằm vào bánh quy trong tay, anh nói, “Ăn cơm xong mới được ăn bánh quy!”
Lục Lập Tiêu đặt túi chứa bánh quy lên tủ đầu giường đặt hộp đồ ăn mang đi trên tay kia lên mặt bàn giường bệnh.
Mở gói túi thức ăn mang đi ra, mở cái hộp tròn trong đó trước, thấy trong đó là canh cá chép, hộp còn lại là gà xé với cháo.
“Cô uống bát canh trước rồi ăn đồ khác sau!” Lục Lập Tiêu nói với cô.
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn bát canh và cháo trước mặt, không cử động.
Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói với cô ấy rằng không bữa trưa miễn phí! Lục Lập Tiêu hôm qua độc ác với cô như vậy, hôm nay làm sao lại có thể chăm sóc bản thân?
Chắc là có âm mưu gì đây?
Thấy rằng cô ấy không cử động, Lục Lập Tiêu hỏi: “Sao cô không ăn?”
"Không ... không đói lắm!" Kiều Hy nói lời trái với lương tâm cô.
“Cô cả ngày không ăn gì, chắc là đói quá mức rồi. Không đói cũng ăn chút, bổ sung thể lực, không thì ngày mai cô không có sức mà thức dậy đâu!”
Nghe vậy, Kiều Hy với tay lấy canh cá uống hai ngụm.
Thôi, mặc dù có âm mưu gì thì cũng kệ, làm ma no đỡ hơn chết đói!
Dù sao, một đứa trẻ mồ côi như cô cũng không có gì để mất, Lục Lập Tiêu cùng lắm muốn thân thể của cô hôi. Đợi cô ăn no rồi mới có sức mà chống cự!
Uống canh xong, Kiều Hy muốn lấy cháo.
Vị trí của cô cách bàn hơi xa, cô gái duỗi tay cầm thìa, nhưng dùng sức không được. Lưng bài tay cô còn đang bị gắn mấy kim tiêm, tư thế cầm thìa cũng đang run rẩy. Cô bất cẩn khiến cháo đổ trên lên bàn.
Kiều Hy ngừng lại, Nhìn Lục Lập Tiêu một cách thận trọng, cô biết người đàn ông này có bệnh sạch sẽ, thấy cô làm đổ cháo chắc lại sẽ tức giận.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu đã không tức giận, anh thấy cô gái nhìn mình một cách đáng thương, và tưởng rằng cô đang nhờ giúp đỡ.
Cầm chiếc thìa từ trên tay cô, anh lấy hộp cháo ngồi xuống, mút một thìa cháo đút cho cô.
"Ăn đi!"
Lục Lập Tiêu không biết chăm sóc người, rõ ràng là những lời an ủi, nhưng được thốt lên từ miệng anh nó nghe như một mệnh lệnh.
Kiều Hy không dám cãi lời anh, goan ngoãn mở miệng ăn.
Lục Lập Tiêu lại mút một thìa khác, tiếp tục đút cho cô ăn.
Cứ như vậy anh đút một thìa, Kiều Hy ăn một thìa.
Cả hai không nói gì, bầu không khí dường như khá ấm áp.
Tuy nhiên, Kiều Hy luôn sợ hãi, trong lòng đầy sự hoài nghi.
Nghe nói tội phạm trước khi hành hình đều được cho ăn một bữa no nê, con heo trước khi mổ cũng được cho ăn một bữa thịnh soạn, cô ta cảm thấy như cô sắp lên thớt vậy.
Trái ngược với cô, Lục Lập Tiêu rất hưởng thụ cả quá trình đút cháo này, ngay cả bản thân anh ta cũng bất ngờ. Con bé này mắt to to, miệng đo đỏ, lúc ăn trông rất dễ thương, rất ngoan, như một thú cưng khiến người ta thích.
Anh ta đút đến có chút không thể ngừng nghỉ, Một bát cháo lớn đã được ăn hết một cách nhanh chóng.
May mà Kiều Hy nhịn đói cả ngày chứ với tình hình không dám từ chối Lục Lập Tiêu của cô, cô chắc chắn sẽ bị chết vì no.
Tuy nhiên, cô uống thêm bát canh cá, cô cũng đã no căn bụng.
Hộp cơm hộp được cất đi, lấy khăn giấy lau sạch bàn, người đàn ông ung dung lấy một chiếc bánh quy từ bàn cạnh đầu giường đưa cho cô: “Ăn không?”
Kiều Hi nhìn một cái, lắc đầu.
“Cô không thích ăn bánh quy sao?”
“Ăn không nổi nữa!”
Nói đến đây, cô gái nhịn không nối, ợ lên một tiếng vì no!
Nghe vậy, môi Lục Lập Tiêu vểnh lên, cho bánh quy vào bọc, buộc lại và để lại chỗ cũ.
"Vậy để đây, muốn ăn thì tự mình lấy!”
"Ừ!”
"Bệnh viện tư nhân này là của Cảnh Thiên, cô có cần gì thì nói với y tá, y tá sẽ làm cho cô!”
"Ừ!"
"Vậy tôi về xử lý chút việc, ngày mai quay lại, một mình cô ở bệnh viện có được không?”
"Ừ!" Kiều Hy gật đầu ngoan ngoãn.
Lục Lập Tiêu phát hiện, cô rất là nghe lời, nói gì cũng không phản bác, cũng không có bất cứ yêu cầu nào.
Ngay cả là cô ta giả ngoan ngoãn thì cũng khiến người ta có chút thương xót!
“Vậy tôi đi nha”
"Ừ!"
Lục Lập Tiêu nhìn cô với ánh mắt không yên tâm, anh bước ra khỏi phòng bệnh, sau đó lại quay lại: “Ngày mai cô muốn ăn gì?”
"Hả? Gì cũng đươc!"
"Có món ăn tên ‘Gì cũng được’ hả?” Lục Lập Tiêu cau mày nhìn cô.
Kiều Hy khịt mũi và thận trọng nói: "Canh rong biển xương sườn, được không?”
"Ừ!" Người đàn ông gật đầu và không khỏi hỏi lại một lần, “Có thật là không cần tôi ở lại?”
"Không, em ổn mà!" Cô gái nói. "Anh cứ xử lý việc của anh đi, đừng lo cho em!"
Nghe vậy, khuôn mặt của Lục Lập Tiêu tỏ ra có chút khó chịu.
Khi xưa anh từng nghĩ rằng người phụ nữ anh nhất định phải biết điều, nghe lời, có thể biết rõ vị trí của mình, không gây rắc rồi bất hợp lý!
Nhưng bây giờ nhìn vào dáng vẻ biết điều, ngoan ngoãn nghe lời của Kiều Hy lại khiến anh hơi lạc lõng, như thể cô ta không cần anh.
Anh thà rằng cô nhõng nhẽo với anh, xin anh ta ở lại chăm sóc cô. Ôm chặt anh như ngày hôm đó ở nghĩa địa, như một cái đuôi nhỏ cứ níu vào góc áo của anh, đòi đi cùng anh.
Anh ta biết rằng cô gái thật ra cũng biết sợ hãi, đau đớn sẽ khóc, bị bắt nạt cô cũng sẽ khó chịu, tuy nhiên bình thường cô hay mang một chiếc mặt nạ ngoan ngoãn, che dấu những suy nghĩ của mình.
Anh muốn nhìn thấy cô dỡ bỏ sự phòng ngự của cô, hoàn toàn bộc lộ bộ mặt thật của cô trước mặt anh.
Cưng chiều cô ta như lời Cảnh Thiên nói, như vậy được không?
......
Sáng sớm hôm sau, Kiều Hy thức dậy thì thấy bác sĩ Đường đến kiểm tra cho cô.
Vết đỏ trên khuôn mặt của cô đã được bôi thuốc, hôm nay đã đỡ nhiều rồi. Khuôn mặt trắng hồng lung linh, những viên trân châu long lanh dưới ánh mặt trời
"Cô bé nhà họ Kiều, thấy thế nào rồi?”
"Đỡ nhiều rồi! cảm ơn anh, bác sĩ Đường!”
"Không cần cảm ơn tôi, tôi cứu cô là trách nhiệm của người bác sĩ. Người cô cần cám ơn là Lục thiếu gia, hôm qua là anh ta đưa cô đến bệnh viện. Hôm qua khi anh ta bồng cô đến đây đã rất lo lắng, la mắng ba cô y tá của tôi, bây giờ người ta còn đang khóc đòi từ chức nữa kìa!”
"Tại sao lại mắng họ?” Kiều Hy không hiểu.
“Anh ta chế động tác của họ quá chậm, sợ ảnh hưởng việc chữa trị cho cô! Chắc cô cũng thấy qua Lục thiếu gia giận dữ nó kinh khủng như thế nào, những cô bé bình thường rất dễ bị anh ta dọa đến khiếp sợ!”
Nghe vậy, Kiều Hy gật đầu đồng ý, Lục Lập Tiêu mà giận dữ lên thì quả là đáng sợ. Cái loại áp lực hút hết không khí xung quanh, lườm một cái cũng đủ khiến con người ta ngạt thở.
Tuy nhiên, cô thực sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ của người đàn ông ấy khi đang lo lắng cho cô là như thế nào.
Kể ra cô lên cơn sốt cũng đều là do Lục Lập Tiêu mà ra, người đàn ông đó làm gì mà tốt như vậy?
"Thật ra Lục thiếu gia không phải người xấu, anh ta chỉ là cô đơn quá lâu, nên dục vọng chiếm hữu có chút quá mạnh! Tôi bảo đảm với cô, anh ta nếu đã thích người phụ nữ nào thì chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy …”
"Bạn ... nói điều này cho tối biết làm gì?”
Đường Cảnh Thiên một tay chóng trên đầu giường, cúi người xuống nói nhỏ bên tai Kiều Hy một cách sâu sắc: “Cô bé, cô là một cô gái rất thông minh! Khi có một số việc không thể chống lại, cô có thể thử chấp nhận nó, có lẽ cô sẽ thấy mọi việc sẽ khác hẵn!”
Kiều Hy không hoàn toàn hiểu ý của anh ấy, có phải kêu cô ấy chấp nhận Lục Lập Tiêu không?
Nói đùa à?
Đừng nói người đàn ông sẽ không thích cô, ngay cả khi thích cô thì cô cũng chịu không nổi anh ta.
Vào lúc này, Lục Lập Tiêu bước vào từ ngoài phòng bệnh, vừa đúng lúc thấy cảnh tượng Đường Cảnh Thiên đang nói nhỏ bên tai Kiều Hy.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nghe vậy, Đường Cảnh Thiên quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt tức giận của ai đó.
Ánh mắt lạnh câm như thứ gì quý giá của anh bị người khác cướp đi rồi.
"Không có gì, nói chuyện với cô bé nhà anh thôi!" Đường Cảnh Thiên vỗ vỗ nhẹ vai anh.
"Anh thì có chuyện gì nói với cô ta chứ?”
"Anh không cho tôi nói chuyện thì thôi. Tôi đi đây, không ở đây làm bóng đèn của hai người nữa!”
Sau khi Đường Cảnh Thiên đi, Lục Lập Tiêu đặt hộp giữ ấm lên bàn hỏi Kiều Hy: “Anh ta nói gì với cô?”
"Không có gì? Em nghe rồi cũng không hiểu anh ta nói gì!” Cô gái nhún vai.
Lục Lập Tiêu nhìn cô một cách sâu sắc: “Sau này đừng nói chuyện một mình với anh ta nữa!”
Nghe vậy, Kiều Hy như đột nhiên hiểu một chút về lời nói của Đường Cảnh Thiên, dục vọng sở hữu của gã này mạnh một cách khác thường!
Nhìn vào chiếc hộp giữ ấm do Lục Lập Tiêu mang đến, Kiều Hy chuyển chủ đề: “Đây là cái gì?”
"Không phải muốn uống canh xương sườn à?"
Khi một người đàn ông mở nắp hộp, cô có thể ngửi thấy mùi hương của canh xương sườn và rong biển.
Kiều Hy nhìn cốc canh, thấy có mấy hột đậu phộng nổi bên trên, nước miếng cô chảy xuống.
Lục Lập Tiêu nhìn thấy sự them thuồng của cô, gốc môi khẽ nhỉn lên, mút canh ra cái bát nhỏ, cố ý mút nhiều đậu phọng cho cô.
Bình luận facebook