• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Vợ Bé Nhỏ (2 Viewers)

  • Chương 77

Thẩm Thiếu Khiêm ấn Kiều Hy xuống ghế sofa, ngón tay nắm lấy dâu kéo sau lưng cô, ra hiệu như muốn kéo dây kéo xuống.



Kiều Hy hoảng sợ, nắm lấy cái gạt tàn trên bàn cà phê phía trước đập vào người đàn ông phía sau.



Người đàn ông khịt mũi, la một tiếng đau đớn, anh buông tay, cô nhân cơ hội chạy thoát.



"Đồ bệnh hoạn! Anh dựa vào đâu mà kiểm tra tôi!”



Thẩm Thiếu Khiêm bị cô đập đến sây sẩm mặt mày, người đàn ông xoa đầu mình, ngước mắt lên thì trong phòng riêng đã không còn hình bóng của cô gái.



Không khỏi thốt lên: “Chết tiệt, lại để cô ta chạy thoát!”



Trên đời này chưa có ai có gan như vậy, dám đập gạt tàn lên đầu anh.



Cô gái đó chạy không thoát được đâu, ngày mai anh vẫn ở đây, vẫn sẽ bắt được cô ta.



Nghĩ đến đây, miệng của Thẩm Thiếu Khiêm cười đắc ý.



Ngày mai ... nhất định phải bắt được con bé.



Sau khi Kiều Hy chạy ra khỏi phòng vip, cô cứ chạy một mặt, vì sợ bị người đàn ông đó bắt lại.



Cú đập lúc nãy của cô khá là nặng tay, cũng không biết Thẩm Thiếu Khiêm có chạy đến Lục gia để mà tính sổ với cô không.



Nếu vậy, thì cô ấy không thể giữ bí mật việc làm thêm của mình nữa.



Vì trong lòng lo lắng, nên khi cô gái về đến nhà cũng không để ý đến người đàn ông đang tiến đến gần mình.



"Á ..." Kiều Hy hét lên, nhìn lên và thấy người đàn ông trước mặt cô, Lục Lập Tiêu, liền vỗ nhè vào ngực mình: “Anh rể, là anh à?”



"Cô đi đâu rồi?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.



"Em … em với Khả Tâm đi làm bài tập phỏng vấn!” Kiều Hy giải thích.



"Hôm nay không phải xong rồi?”



"Không phải bài đó, chúng em có nhiều bài tập về nhà lắm, đều phải ra ngoài đường, làm bên ngoài!” Kiều Hy cố giải thích.



Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô sâu sắc, mắt anh giống như một cái hồ sâu, không thể đoán trước được.



Kiều Hy bị anh ta nhìn đến hơi sợ: “Anh rể, em buồn ngủ rồi! Em về phòng trước nha”



Nói xong, cô gái chạy nhanh về phòng mình.



Hy vọng cô không bị phát hiện là đã nói dối, dạo gần đây, khi nói dối Lục Lập Tiêu, cô luôn cảm thấy bất an trong lòng.



Đặc biệt là khi anh đã giúp cô rất nhiều!



Khi nghĩ đến anh ta đã cứu cô khỏi sự lúng túng trước đám đông hôm nay, thậm chí công khai tuyên bố rằng họ là bạn trai – gái của nhau, lòng Kiều Hy cảm thấy ám áp.



Khi xưa, cô luôn chóng lại sự phỉ báng một mình, bây giờ thêm một người giúp cô ấy, cái cảm giác này thật sự khác biệt.



Động lực để mua cho anh ta một món quà còn lớn hơn!



Ngày hôm sau, trước khi đến trường, Kiều Hy đến cửa hàng thương hiệu để xem cà vạt.



Cô gái đang nhìn một sợi cà vạt với sợi chỉ màu đỏ thẫm, cô nghĩ rằng bình thường Lục Lập Tiêu cứ mặt bồ đồ vest màu đen, có vẻ hơi đơn điệu, nếu có thêm cà vạt màu đỏ sẽ khiến anh ta có cảm giác tươi tắn hơn.



“Thưa cô, thích kiểu cà vạt này không? Cửa hàng chúng tôi đang tổ chức sinh nhật, giảm giá 25% cho toàn bộ sản phẩm của cửa hàng, chiếc cà vạt này sau khi giảm giá là 2998 tệ, rất là đáng tiền!” Người bán giới thiệu cho cô.



Sau khi giảm giá cũng phải tốt 3000 tệ, có chắc là đáng tiền không?



Nhưng Kiều Hy cắn răng, vẫn quyết định mua nó.



"Cái này cô giữ nó giúp tôi, ngày mai tôi đến lấy có được không?”



"Ngày mai hoạt động giảm giá kết thúc rồi, mà mày sắc này đang hot, sáng mai chưa chắc còn! Tiểu thơ nếu thích thì bây giờ mua ngay đi ạ!”



“Hả? Ngày mai kết thúc giảm giá thì tôi mua không nổi nữa rồi!” Kiều Hy hơi thất vọng.



Nghĩ ngợi một lúc, cô gái lấy hai ngàn tệ từ túi mình ra: “Hay là vầy, tôi trả tiền cộc trước! ngày mai trả số tiền còn lại cho cô, phiền cô giữ lại giúp tôi!”



"Cái này ..."



"Làm ơn đi mà! Tôi là sinh viên vừa học vừa làm, phải đợi ngày mai mới có đủ tiền mua cà vạt này. Cà vạt này tôi vốn muốn mua để làm quà sinh nhật cho … ba tôi, ông ấy cả đời chưa mặc qua hàng hiệu, còn đang bị bệnh nữa! đây có thể là sinh nhật cuối cùng của ông ấy, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho ông ấy …”



Kiều Hy nói khốn khổ đến nỗi ngay cả người hướng dẫn mua sắm cũng không thể chịu được: "Như vậy hả! Thôi được rồi, tiểu thơ đi theo tôi qua đây để đăng ký!"



"Được rồi, cảm ơn!"



Sau khi hoàn thành việc đăng ký, Kiều Hy cuối cùng cũng yên tâm.



Mặc dù lén nói Lục Lập Tiêu bệnh đến sắp chết là không tốt, nhưng cà vạt của anh ta cũng được giữ lại!



Kiều Hy không hề cảm thấy có lỗi gì, cô mang cặp sách đến trường một cách vui vẻ, thấy kết quả của cuộc phỏng vấn hôm qua, nhóm cô ấy và Từ Khả Tâm đứng đầu.



Thực ra, cô ấy đã đoán trước được thành tích này.



Bất kể kỹ năng chủ trì tiết mục của họ như thế nào, với khách mời là Lục Lập Tiêu và Đường Cảnh Thiên thì ai dám không nể mặt họ?



"Hay quá tiêu Kiều, danh sách người dẫn chương trình buổi tối mừng năm mới cũng đã được xác định rồi, hai người chúng mình đều được lên đó!” Từ Khả Tâm vui mừng, “Tui dẫn chương trình kém như vậy cũng có cơ hôi, tất cả là nhờ bà không đó!”



"Phải nói rằng cả hai chúng ta nhờ vào mặt của Lục Lập Tiêu!”



"Anh rể bà là của bà, nên là nhờ vào bà thôi? Nghĩ đến việc Lục Tổng hôm qua giúp bà chống lại khủng long ngày hôm qua … thật là đẹp trai! Không ngờ anh ta nói chuyện lợi hại như vậy, bây giờ đám miệng lưỡi kia biết bà có người chóng lưng, đều không dám bắt nạt bà nữa! Bây giờ bà là bạn gái của Lục Lập Tiêu!”



"Anh ấy nói bạn trai – gái chỉ để giúp tui thôi chứ đâu phải thật đâu!” Kiều Hy vẫn hiểu rõ thân phận của mình.



"Có sao đâu? Bà biến nó thành sự thật là được rồi! Tui thấy Lục Tổng hôm qua bảo vệ bà như vậy, chắc chắn là thích bà rồi đó.”



"Không phải chứ?"



"Bình thường bà rất tự tin mà, sao gặp Lục Tổng lại tự hạ thấp mình như vậy?”



Từ Khả Tâm lo lắng đến búng nhẹ đầu Kiều Hy một cái, cô thật sự muốn chui vô đầu Kiều Hy khắc dòng chữ ‘Lục Lập Tiêu thích bà’ ở trong đó.



"Tiểu Kiều, bà có nhớ đêm mà tụi mình đi thăm tiểu Tím ở bệnh viện không, anh rể bà bỏ coi mắt mà đến đón mình đó?”



"Nhớ!"



"Thật ra, tui đã bí mật lấy điện thoại của bà và gởi tin nhắn cho anh ấy để tỏ tình!”



"Cái gì !!! ..."



"Chờ đã, bà nghe tui nói trước!" Từ Khả Tâm nhanh chóng thú nhận trước khi Kiều Hy giận dữ, "Quan trọng là anh ấy đã trả lời tui, bà biết trả lời như thế nào không?”



Nghe vậy, Kiều Hy nhìn cô ấy một cách lo lắng: "Như thế nào?”



"Tui nói với anh ấy rằng bà thích anh ấy. Nếu anh ấy thích bà, đừng coi mắt nữa mà hãy đón tụi mình! Kết quả là anh ấy đến thật, điều đó có nghĩa là anh ấy thích bà!” Từ Khả Tâm hào hứng, “Nhưng mà anh ta là tổng giám đốc, là nam thần cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra! Nên lúc này cần bà chủ động rồi. Hay là nhân ngày mai tặng cà vạt cho anh ấy thì tỏ tình với anh ấy luôn đi!”



Nghe vậy, Kiều Hy cau mày, không muốn lắm: “Thôi bỏ đi! Tui vốn không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì, có lẽ mọi thứ đều là sự hiểu lầm! Nếu tui tỏ tình với anh ta mà anh ta từ chối thì xấu hổ lắm!”



"Bà mà sợ xấu hổ? Thôi nào, bà thử nghĩ xem, bà là ai, có bao nhiêu thằng con trai muốn theo đuổi bà? Đây cũng giống như một canh bạc, mà bà cũng không cần đặt cược nữa! Cược thắng thì anh ta thật sự là bạn trai bà, từ đó nông nô nổi dậy, khỏi chịu sự áp bức của cha mẹ nuôi độc ác nữa! Còn cược thua thì nhiều lắm mất mặt xíu thôi, đó giờ bà có sợ mất mặt đâu?”



Kiều Hy cảm thấy Từ Khả Tâm nói cũng có lý.



Dù sao, cô ấy không có gì để mất, nên cược một lần.



Tính cách Kiều Hy mặc dù có thể nhẫn nhịn và kiên cường nhưng cũng dám yêu dám hận.



Hơn nữa, cô ấy đích thị có ấn tượng tốt về Lục Lập Tiêu.



Người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, có năng lực và giàu có, đã giúp cô ấy rất nhiều lần, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ phải lòng anh ấy!



Thêm vào đó có Từ Khả Tâm bên cạnh cổ vũ, Kiều Hy quyết định tỏ tình!



Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một ngàn tệ cuối cùng là được rồi!



Nhưng khi cô gái đến câu lạc bộ vào buổi tối, cô ấy biết rằng cô ấy vẫn phải qua một ải rất khó.



Không biết tình hình của Thẩm Thiếu Khiêm ra sao, hôm nay người đàn ông đó chắc chắn sẽ đến tìm cô để trả thù.



Kiều Hy ở trên tầng cao nhất và nghe nói rằng một trong những phòng riêng đã rất sôi nổi, cô đẩy cửa đi vào.



"Thưa ngài, có phải ngài gọi Lafite không?"



"Không phải!"



"Xin lỗi, có vẻ như tôi đã vào sai chỗ."



Trong phòng riêng là một nhóm những đứa con trai trẻ, dương như đang chơi rất vui vẽ, thấy Kiều Hy như muốn rời đi, liền kêu lại: “Đợi đã, Cô mang Lafite lại đây! Chúng ta chiêu đãi Diêu thiếu gia từ thủ đô đến, phải dùng loại rượu tốt này mới được.”



"Vâng! Chưa kể đến cha của Diêu thiếu gia làm quan ở thủ đô, chú họ của anh ấy là người đứng đầu Nam Thành của chúng ta!”



"Diêu thiếu gia, lần này anh sẽ ở lại Nam Thành trong bao lâu?"



"Haizz! Đừng nhắc nữa, ba tôi kêu tôi đến đây để theo người chú họ, cố gắng ở lại đây vài tháng, chờ sóng gió bên thủ đô lặng đi mới được về.”



......



Kiều Hy nghe họ đều đang nịnh bợ người đàn ông đó nên đi qua rót rượu cho anh ta.



Cô gái biết rằng những người lên được tầng trên cùng này không phải có quyền thì là có tiền, hoặc là cả hai, nếu họ giữ cô lại bên đây thì cô sẽ không phải đi gặp Thẩm Thiếu Khiêm nữa.



Tuy nhiên, Diêu Tân Viễn, người vốn đang than ở miền nam mọi thứ đều không quen, khi nhìn thấy Kiều Hy thì mắt anh sáng lên.



"Người phụ nữ ở phía nam thì đẹp thật, ai nấy đều lung linh! Cô này đẹp nhất, tối nay tôi muốn có cô ấy!”



Thấy anh ấy vươn tay ra bắt lấy mình, Kiều Hy nhanh chóng né tránh, cô lùi lại một bước.



"Xin lỗi, tôi không bán thân!” Cô gái nhấn mạnh, "Tôi chỉ là một bồi bàn!"



"Diêu thiếu gia, đây là quy tắc của phòng riêng, chỉ có cô gái thỏ được đụng, còn những người phục vụ này không đi khách đâu!” có người giải thích.



"Kệ quy tắc gì? Tôi không quan tâm, người phục vụ thì là phục vụ cho tôi mà? Hôm nay tôi để mắt đến cô ấy, phải ngủ với cô ấy cho bằng được!”



Người đàn ông nói xong, lấy ra một đống tiền đặt trên bàn.



Nhìn thấy vậy, những người đi theo anh ta hỏi: “Nếu bán thân, thì giá bao nhiêu?”



"Tôi không bán!" Kiều Hy nói với giọng cứng rắn.



"Mẹ nó, tôi để mắt đến cô là phước đức của cô!” Diêu Tân Viễn hét lên một cách thô lỗ với Kiều Hy, “Biết chú họ của tôi là ai không? Chọc giận tôi, tôi cho cô biết tay!”



Tôi không biết chú của anh ta là ai, nhưng trực giác cho Kiều Hy biết người này không dễ hầu, Kiều Hy quay người, định rời khỏi.



Tuy nhiên, hai người theo đi chung của người đó đã chặn trước mặt cô: “Có nghe chưa, Diêu thiếu gia để mắt đến cô là phúc đức của cô, đừng có mà không biết điều như vậy! Lục gia ở Nam Thành, cô đắc tội không nổi đâu!”



Nam Thành Lục gia? Không phải Lục gia mà cô tưởng chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom