Kiều Hy đẩy cái đầu đang ở trên ngực mình của Lục Lập Tiêu ra, mới phát hiện nội y của mình không biết bị người đàn ông đẩy lên tự khi nào.
Cô nhanh chóng kéo xuống và đỏ mặt che ngực: "Cháu … cháu trai của anh … nhìn thấy rồi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu quay lại nhìn Diêu Tân Viễn đang nằm dài trên cửa sổ xe, an ủi cô: “Kính xe này bên ngoài nhìn không thấy bên trong đâu, yên tâm!”
Tuy nhiên, Kiều Hy vẫn còn sợ hãi, nhặt quần áo bị cởi ra của mình, che ngực lại, tránh xa anh ra.
Lục Lập Tiêu thấy tư thế như vậy chắc chắn là không làm được nữa rồi, chỉ có thể nén ngọn lửa trong người lại và thở dài.
Anh ta để cô gái mặc quần áo trước rồi mới đi mở cửa xe.
Diêu Tân Viễn say đến mức anh ta dựa vào cửa xe, gần như ngã xuống vì hành động mở cửa của Lục Lập Tiêu.
"Chú … chú họ … làm gì trong xe lâu quá vậy? Chở con về đi … con như vậy … không lái xe được rồi!”
Diêu Tân Viễn nói xong không đợi Lục Lập Tiêu trả lời mà đã tự trèo lên xe.
Thấy Kiều Hy, người đang ngồi trong xe, đột nhiên ngạc nhiên: “Ý … sao … sao cô lại ở đây?”
"Tôi ..."
Kiều Hy không biết giải thích thế nào với anh ta, cô không thể nói sự thật rằng chú họ của anh đã bắt cô lên để đánh vào mông.
May mắn thay, Diêu Tân Viễn không thật sự muốn nghe câu trả lời của cô, chỉ là nói một tiếng vậy thôi, cậu ta không đợi cô trả lời, trực tiếp đi đến ghế sau ngủ thiếp đi!
Lúc này, Lục Lập Tiêu đã ngồi vào ghế lái, anh quay đầu thấy họ ngồi một hàng và tỏ vẻ không hài lòng, nói với Kiều Hy: “Cô lên đây ngồi ghế lái phụ!”
"Tôi ngồi đây được rồi."
Lúc nãy mém chút bị ăn, Kiều Hy bây giờ hơi sợ anh ta.
Nhìn Diêu Tân Viễn cạnh bên đang say như một con ma men, cô cảm thấy ở gần người đàn ông này an toàn hơn là ở cạnh người đàn ông kia.
Nhìn thấy cô ấy không qua ghế lái phụ, Lục Lập Tiêu cũng không lái xe đi, cứ để như vậy.
Cuối cùng, Kiều Hy không chịu nổi, chủ động xuống xe, đi đến vị trí ghế lái phụ.
Lúc này Lục Lập Tiêu mới hài lòng, anh thắt dây an toàn cho cô gái, lái xe đi.
Bầu không khí bên trong xe hơi trầm lắng, nhiệt độ mà họ vừa tạo nên vì sự mập mờ vẫn còn ở đây, bây giờ lại thêm Diêu Tân Viễn nữa, Kiều Hy cảm thấy khá khó chịu.
Cô gái hạ cửa sổ xuống một nửa hít thở không khí và thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ có người mặt khác ở đây, Lục Lập Tiêu chắc không thể làm gì cô đâu.
Tuy nhiên, năm phút sau, Kiều Hy phát hiện ra ý nghĩ của cô ngây thơ đến nhường nào.
Khi chiếc xe dừng lại trước đèn giao thông đầu tiên, bàn tay phạm tội của Lục Lập Tiêu vươn qua, đặt lên đùi cô gái ...
Kiều Hy nhanh chóng siết chặt đôi chân của mình trong hoảng sợ, Trừng mắt với anh ta một cái: “Có người kìa!”
"Ừ!"
Lục Lập Tiêu trả lời một tiếng, cũng không rút tay lại ngược lại còn quá đáng hơn.
Kiều Hy lo lắng, cô quay đầu và nhìn, Diêu Tân Viễn đã ngủ say ở ghế sau, không hề biết được động tĩnh ở phía trước!
Nhưng mặc dù khi không có người khác ở đây, Lục Lập Tiêu sao lại có thể đối xử với cô như vậy?
Chắc do mặt đàn ông bẩm sinh vốn đã dầy hơn phụ nữ.
Lục Lập Tiêu hoàn toàn không ngừng ngại mà cho tay vào dưới váy cô trước mặt Diêu Tân Viễn.
Khi hết đèn đỏ, người đàn ông vẫn không rút tay ra.
Cứ như vậy, một tay lái xe một tay để dưới váy cô.
Kiều Hy đỏ mặt và dần dần phát hiện ra rằng cơ thể mình thay đổi.
Do cử động của anh ta, cô không thể ngừng run rẩy ...
Không thể không phát ra tiếng rên trong cổ họng: "Ơ ..."
Nó ngọt ngào và mềm mại như một chú mèo con, khiến cô giật mình về phản ứng của bản thân.
Dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi lên, nhìn cô cười: “Muốn rồi hả?”
Kiều Hy nghiến chặt răng, vừa xấu hỗ vừa khó chịu mà nói: “Tôi không có!”
Tuy nhiên, sau khi dứt lời, Kiều Hy nhanh chóng hối hận vì sự cứng rắng của mình.
Bởi vì Lục Lập Tiêu vì muốn khiến cho cô khuất phục, động tác tay càng trở nên dữ dội hơn.
Làm thế nào một cô gái chưa bao giờ trải qua chuyện đó như cô có thể chịu được sự ngứa ngáy, khiêu khích của anh?
Môi cô gần như bị cắn ra nhiều vết, vẫn không thể kiềm chế phản ứng của cơ thể.
May thay, tiếng ngáy của Diêu Tân Viễn ở ghế sau đã che chắn cho những tiếng rên xấu hổ của cô.
Khi chiếc xe chạy đến cổng nhà họ Lục, cô gái đã nằm mềm nhũng trên ghế lái phụ.
Lục Lập Tiêu liếc nhìn cô, cởi dây an toàn của mình, ra khỏi xe, đi qua hướng của cô gái, bồng cô ra ngoài.
Kiều Hy hoảng loạn, vùng vẫy trong vòng tay anh: “Thả tôi xuống!”
"Cô có chắc chắn cô có thể đi bộ bây giờ?"
"Tôi ... tôi có thể!" Kiều Hy cắn răng.
Đi không được cũng phải đi, không thì người nhà Lục gia thấy cô trên tay Lục Lập Tiêu thì sẽ nghĩ gì?
"Đừng giỡn nữa! Đôi chân tê đến như vậy rồi còn đi làm sao được?”
Lục Lập Tiêu bồng cô lên, khóa cửa xe, bước về tòa nhà Lục gia.
"Này, Diêu Tân Viễn vẫn ở trên!" Kiều Hy nhắc anh.
"Có hả? Sao tôi không biết vậy?" Lục Lập Tiêu như đang nghi ngờ.
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Thì ra người đàn ông này cố tình để Diêu Tân Viễn ở trên xe trong một đêm?
Cách trả thù người khác này quá xấu đi!
Lòng cô có chút sợ hãi, tự nhủ bản thân sau này tốt nhất đừng nên động chạm tới anh ta!
Không đúng, cô ấy không phải đã động chạm rồi sao? Vã lại còn không thể trốn thoát nữa!
Đây chắc do xui xẻo mấy đời rồi nhỉ?
Kiều Hy lo sợ rằng có người thấy cô được Lục Lập Tiêu bồng về, nhưng vùng vẫy lại không được, chỉ có thể vùi mặt vào ngực người đàn ông.
Cũng không biết trên đường có người nào của Lục gia thấy không, cô ấy chỉ biết là được bồng về phòng của Lục Lập Tiêu.
Bị đặt lên giường, người đàn ông không thể chờ đợi để đè lên và hôn cô ấy.
Kiều Hy vốn đã bị khiêu khích đến không chịu nổi trên xe, cộng thêm cô bị hôn đến ngạt thở, nhức đầu hoa mắt, với tác dụng của rượu khiến cô cảm giác như cơ thể không còn là của cô nữa!
Cô nằm ngửa trên giường, nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn mình, trong mắt đầy sự tình tứ!
"Lục Lập Tiêu, anh có phải chê bai tôi không?” Cô hỏi anh.
"Nói bậy bà gì đó?” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn và mang sự không thể chờ đợi thêm.
Anh nắm lấy tay cô để giúp anh, nhưng Kiều Hy rút tay lại.
"Tôi không có nói bậy, nếu không phải chê bai tôi trhif tại sao chỉ chịu dùng tay của tôi giúp anh?”
Khi cô nghe cô hỏi, Lục Lập Tiêu khựng lại Lục Lập Tiêu khựng lại một lúc và không trả lời.
Kiều Hy hiểu là anh đã tự nhân, cô mỉm cười lạnh lùng, cố ý khích anh ta: "Anh là đàn ông thì tối nay chơi thật, dám không?”
Khi nghe cô ấy nói vậy, mắt Lục Lập Tiêu lóe lên một tia lửa lạ lùng:”Là cô nói đó nha!”
"Tất nhiên!"
Kiều Hy chủ động đứng dậy và ngồi lên đùi Lục Lập Tiêu.
Nhẹ nhàng hôn đôi môi của người đàn ông , nắm lại quyền chủ động.
Kiều Hy sau khi say, thực sự rất gợi cảm, rất quyến rũ!
Nụ hôn của cô gái từ từ đi xuống cằm, đến cổ họng anh.
Hai bàn tay cũng bắt đầu mở các nút áo sơ mi của anh từ dưới lên, ngón tay như vô tình đụng chạm vào da của anh, khiến ngọn lửa trong người Lục Lập Tiêu đốt đến đỉnh điểm.
Vào lúc đó, cô gái thực sự lấy dũng khí làm một cú và sự mê muội của bộ não sau khi uống say, cô muốn vùng vẫy phút cuối.
Tuy nhiên, khi cô cởi đến cái nút cao nhất của chiếc áo sơ mi của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy thấy một vết đỏ rất bắt mắt.
Đó là ... dấu son môi!
Cô không có dùng son môi, vì vậy đó là dấu son của người phụ nữ khác!
Vào lúc đó, Kiều Hy đột nhiên tỉnh rượu.
Cô nghĩ rằng Lục Lập Tiêu đã đến bữa tiệc sinh nhật của Mạch Vi Ni, cái vết son này là do người con gái đó hoặc một cô gái thiên kim tiểu thơ nào đó để lại.
Sức nóng của cơ thể cô gái đột nhiên cứ nguội xuống như vậy.
Mà Lục Lập Tiêu thì vẫn chưa để ý tới sự bất thường này, chỉ bị con bé kích thích đến chịu không nổi, anh vỗ nhẹ mông cô, thúc giục: "Tiểu Hy, nhanh lên!”
Kiều Hy thu hồi thần sắc của mình, ngước đầu nhìn anh, đột nhiên mỉm cười: "Chúng ta chơi một trò chơi được không?”
"Trò chơi gì?"
"Trò chơi để tăng sự kích thích!”
Nghe cô nói một cách tự nhiên, mặt Lục Lập Tiêu hơi trầm lại: “Cô với người đàn ông khác cũng thường chơi như vậy?”
"Không có, anh là người đầu tiên! Bởi vì anh là người đặc biệt nhất, nên tôi chỉ muốn chơi với anh!”
Miệng của cô bé rất ngọt ngào, điều này khiến Lục Lập Tiêu rất vui, và người đàn ông cũng nghe theo cô.
"Chơi như thế nào?”
Kiều Hy nhìn về phía anh chớp mắt vài cái, không nói gì, chỉ nhặc cái cà vạt của người đàn ông mà lúc nãy bị cô kéo xuống bỏ qua một bên, lại cởi chiếc áo sơ mi của anh, để cho người đàn ông nằm ngửa, dùng cà vạt trói tay anh ta tại đầu giường.
Lục Lập Tiêu nhìn động tác của cô: “Cái này nghĩa là gì?”
“Chơi trói! Anh không cảm thấy kích thích hơn sao? Anh bị trói tay trói chân, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn tôi làm là được!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi nhíu mày, anh không quen với việc bị trói tay và chân, lúc nãy anh vẫn chưa sờ đã nữa.
Nhưng nghĩ đến việc hoàn toàn để cho cô chut động, anh mắt của người đàn ông có chút mong đợi.
Xem con cáo nhỏ này sau khi say rượu còn có thể quyến rũ như thế nào?
Nên để mặc Kiều Hy trói tay và chân của mình lại, Lục Lập Tiêu đang đợi một cảm nóng bỏng hơn của cô.
Tuy nhiên, chỉ thấy cô gái đột nhiên nhảy ra khỏi giường, nhặt quần áo của mình lên mặc vào, cười chế giễu người đàn ông trên giường.
“Anh từ từ mà chơi, tôi đi ngủ đây, bái bai!”
"Cô ..."
Sau đó, Kiều Hy không đợi phản ứng của Lục Lập Tiêu, lén mở nhỏ cửa.
Thấy không có ai bên ngoài, cô gái lẻn ra và chạy đi mất tiêu.
Thật ra, Kiều Hy lẻn vào tòa nhà phụ, phòng của Diêu Tân Viễn.
Tối nay Diêu Tân Viễn ngủ ngoài xe, Lục Lập Tiêu bị cột trên giường, không ai quấy rầy cô, cũng không cần phòng hờ ai, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon!
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường và chuẩn bị ngủ!
Đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra ngoài.
Nhìn thấy dáng người cao to bước đến, lưng Kiều Hy lạnh lẽo.
“Lục … Lục … sao anh cởi trói được nhanh vậy?”
Nhìn xuống cô ấy, người đàn ông đứng trên đầu giường nhếch mép cười: “Biết chơi tôi thì có hậu quả gì không?”
Bình luận facebook