Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-9.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 9
Ngày lễ kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi. Một ngày tệ bạc.
Thời gian qua tôi và Ngọc Lan đã chung sống rất hạnh phúc. Cô ấy không giống như kiểu vợ mà tôi vẫn hay thấy hoặc là hay đọc được. Có lẽ vì tôi cũng không giống những ông chồng bình thường. Tôi thích nấu ăn, ưa sự ngăn nắp. Tôi có thể dành hàng chục tiếng chỉ chôn chân ở nhà, tôi không nhậu nhẹt, thuốc lá, cũng không nằm dài trên đi văng để xem chương trình thể thao rồi ngủ quên đi mất.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng không cần phải lo lắng về tiền bạc. Những áp lực đến từ công việc chứ không phải từ bản thân chúng tôi, nên chúng tôi có thể giải quyết cho nhau. Nói chung, mọi thứ đều rất nhịp nhàng và vào đúng quỹ đạo mà chúng tôi muốn.
Từ sớm Ngọc Lan đã nhắn tin rằng cô ấy vừa đọc xong cuốn “Hội Hè Miên Man” của Hemingway, vậy là tôi liền đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Pháp. Ở đó sẽ có món Escargot ngon tuyệt mà không hề ngấy, chúng tôi sẽ dùng kèm với vang trắng và một ít salad nữa. Sau đó đồ tráng miệng sẽ là một chiếc bánh ngọt với lớp kem tan ngay trên đầu lưỡi.
Tôi có thể không hiểu được hết con người của Ngọc Lan, nhưng tôi hiểu được những “ám hiệu” của cô ấy gửi đến tôi mỗi ngày. Chúng tôi là một cặp trời sinh, chúng tôi dành cho nhau ngay từ khi mới chỉ là một tế bào. Tôi chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại có thể nuốt trọn con người ta đến vậy.
Cả ngày hôm đó, tôi chỉ luẩn quẩn ở nhà và sáng tác. Tôi viết một bài thơ bằng tay, gấp lại cẩn thận và đặt vào trong hộp quà. Tôi thường cố nghĩ ra những món quà bất ngờ cho Ngọc Lan. Cô ấy đã có mọi thứ vật chất, chỉ thiếu sự lãng mạn từ tôi nữa thôi.
– Ôi em thích nó, anh làm em cảm động quá!
Ngọc Lan gần như bật khóc ngay được khi đọc bài thơ và món quà mà tôi tặng.
“Tôi không hiểu được em
Nhưng tôi hiểu lòng mình
Như em trong ánh sáng
Căng nét và lung linh.
Tôi hiểu mình yêu em
Đến tận cùng hơi thở
Đến tận cùng đêm đen
Hay tận cùng nỗi nhớ.”
Quả tình tôi không mất nhiều thời gian lắm để sáng tác bài thơ này, những thứ ngẫu hứng thì thường không mất nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Mà tôi mất thời gian để tìm ra được một món quà bằng vật chất khiến vợ mình vui.
Đó là một đôi tất thổ cẩm.
Vài hôm trước Ngọc Lan có nói với tôi rằng:
– Em chưa bao giờ đi tất ở trong nhà, vì nhà em luôn ấm. Tự nhiên em muốn Giáng Sinh năm nay mình có một đôi tất thổ cẩm.
Dù còn rất lâu nữa mới đến Giáng Sinh, nhưng tôi vẫn cứ mua tặng cô ấy đôi tất như một sự hiểu ý về “ám hiệu” mà cô ấy đã phát ra.
Sau đó Ngọc Lan tặng tôi một chiếc xe. Ừm, tôi biết nó là món quà rất rất rất giá trị, nhưng với Ngọc Lan, nó chẳng là gì cả. Cô ấy bảo rằng tôi cần phải có phương tiện chủ động đi lại, tôi không thể cứ đi xe bus hoặc bắt taxi mãi như thế được. Tại bình thường tôi không đi lại mấy, nên vấn đề này không bao giờ được tôi đem ra để giải quyết.
– Cảm ơn em!
Tôi chỉ nói có thế. Hình như điều ấy đã khiến Ngọc Lan thất vọng, cô ấy mong chờ một điều gì đó mạnh mẽ hơn, nồng nhiệt hơn. Cô đặt cãi nĩa xuống, hai vai xoãi ra thể hiện một sự không vừa lòng.
– Anh có biết là em đã phải mất thời gian thế nào để chọn ra nó không?
– Anh biết chứ, thời gian của em luôn luôn ít ỏi, còn anh thì chỉ biết ngồi nhà và thơ thẩn với mấy thứ mông lung. Món quà của em làm anh cảm động đến chết mất.
Chẳng hiểu vì cái món ốc sên nướng chết tiệt này làm tôi ngu dại đi hay do hôm nay tôi đã ngu sẵn rồi nữa. Tôi nói chuyện với Ngọc Lan theo cách khách sáo nhất có thể. Sau này nghĩ lại, chắc chỉ có kẻ chuẩn bị ruồng bỏ cô mới nói như vậy.
Ngọc Lan tức giận, cô ấy chưa bao giờ tỏ ra tức giận, tôi biết. Nhưng bây giờ, đôi lông mày được tỉa gọn gàng và tinh tế của cô hơi xô lại gần với nhau, đôi môi đỏ mọng của cô động đậy, cánh mũi nhỏ thì phập phồng.
– Em vẫn luôn cố gắng để trở thành “Ngọc Lan” của anh, còn anh xem, anh đang cố gắng trở thành ai chứ? Một tay lỗ mãng à?
Tôi liền đoán ra được chắc hôm nay ở công ty đã có chuyện gì đó khiến cô ấy bực mình. Cộng với cái ngu dại của tôi vừa rồi nữa. Lời nói đó đúng là mang một chút mỉa mai thật. Tại tôi hơi mặc cảm chuyện cô ấy luôn lấy sự giàu có, bận rộn ra để thể hiện với tôi.
– Ngọc Lan, anh xin lỗi mà, tất cả là tại anh, anh đã không để ý đến cảm nhận của em.
Ngọc Lan không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy đã có vẻ xuôi thuận. Rất nhanh sau đó, vẻ mặt cô ấy thay đổi như thể cô chưa hề giận dỗi gì. Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp, cô ấy là một diễn viên tài ba hay là một bà vợ có lòng vị tha nhất mà tôi từng biết đây?
– Hôm nay Nguyên Thục đến tìm em.
Một quả bom đã nổ trong tôi, trái tim tôi đau nhói. Không phải là nỗi đau của kẻ thất tình, mà nỗi đau của kẻ biết trước rằng mình sắp sửa nhận một án tử.
– Cô ta đến tìm em làm gì? – Tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Chỉ là muốn bàn một chút về câu chuyện mà anh viết về em.
– Chỉ thế thôi sao?
– Đương nhiên rồi, chỉ thế thôi. Cô ấy xin được chụp hình với em nữa – Ngọc Lan nhìn quanh rồi khum tay nói – Cô ấy hình như mắc một hội chứng tâm thần nào đó.
Vẻ mặt và câu nói đùa giỡn của Ngọc Lan chẳng thể nào khiến tôi cười nổi. Tôi đang tập trung vào việc Nguyên Thục đến tìm Ngọc Lan và làm những việc khó hiểu như thế kia.
– Cô ấy rất cuồng Ngọc Lan trong truyện đấy. Cô ấy luôn ước ao được là… em.
– Em không nên đến gần cô ấy nữa.
– Tại sao?
– Anh nghĩ cô ấy có thể gây nguy hiểm cho em.
Ngọc Lan mỉm cười, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ qua má tôi. Hai lớp da chạm nhẹ vào nhau cũng đủ đánh lên một luồng điện. Tôi hơi rùng mình, cười nhẹ rồi nhìn qua chỗ khác. Tôi chợt nhớ lại cái bộ dáng này của cô ấy, mỗi khi sắp sửa bắt ép tôi làm một việc mà tôi không muốn, cô ấy sẽ tỏ ra bí hiểm và đầy quyến rũ. Y như cái lần ở trên Nhà Thờ Đổ.
– Em đã nói rồi đừng lừa dối em – Cô nhắc nhở – Nếu anh lừa dối em, người gặp nguy hiểm sẽ là anh!
Sau bữa ăn, tôi phải nói dối là bố tôi gọi tôi về nhà có chút việc. Mà đúng là ông có gọi điện cho tôi vào buổi chiều, song chỉ nhắc nhở cho tôi biết chuyện cuối tuần này là giỗ mẹ. Tôi ậm ừ vài câu rồi cúp máy. Tôi và ông ít khi nói chuyện được quá một phút. Ông có vẻ cũng ghét khi phải nói chuyện với tôi, giọng của ông lúc nào cũng hậm hực và đầy châm chích.
Tôi tức giận đến tìm Nguyên Thục, vì sự cả gan của cô ta. Cô ta dám đi tìm Ngọc Lan, còn dám nói nhăng nói cuội với cô ấy. Tôi căm ghét những kẻ giở trò sau lưng mình, đặc biệt người đó còn là người đàn bà của mình.
Lần này thì tôi đã phải chủ động gọi điện cho bố. Qua điện thoại tôi nói rằng:
– Bố, nếu như Ngọc Lan có gọi điện thì bố bảo con đến chỗ bố nhé.
Bố tôi cười một cách đểu giả, nói:
– Nghe chừng mày sắp ôm tiền của con bé già nua đó đi rồi nhỉ?
Bố tôi thường hay gọi Ngọc Lan là “con bé già nua” chỉ vì cô ấy hơn tôi có hai tuổi. Tôi ghét cách gọi thô lỗ ấy, nhưng chẳng thể nào sửa được. Làm sao bạn có thể bảo bố mình đừng thế này đừng thế kia được kia chứ. Việc đó còn khó hơn cả chuyện bạn đến và sai một người lạ đi mua bánh.
– Bố, con yêu cô ấy, chúng con lấy nhau dựa trên tình yêu bình đẳng. Bố đừng có đánh đồng như vậy.
– Mày lại định lên lớp tao gì đó hả thằng ranh con? Mày đừng tưởng mày làm nhà văn là có thể nói gì thì nói.
Đó là lý do tôi không bao giờ nói chuyện lâu dài được với bố. Mọi thứ đều đi vào ngõ cụt, hoặc là tôi cố đâm đầu vào một cái ngõ cụt. Nhiều khi tôi cũng không hiểu được sao quan hệ của tôi và bố lại tồi tệ đến thế, sao bố tôi lại có thể đối xử với tôi như vậy, nhưng giờ thì tôi không muốn hiểu nữa. Tôi đã quá quen và cũng đã quá mệt để đi tìm kiếm câu trả lời rồi. Đó đơn giản chỉ là tính cách khó ưa của ông mà thôi. Không ví lý do gì cả. Chỉ là tôi và bố không hợp nhau.
Nhưng tôi vẫn khó chịu lắm mỗi khi ông gọi Ngọc Lan theo cách riêng của ông. Thật thiếu tôn trọng và quê mùa. Tôi không có ý gì, song, đúng là ông khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Trên đường đến tìm Nguyên Thục, tôi đã nhắc đi nhắc lại cái lý do mà tôi tới đó. Rằng tôi sẽ cắt đứt với cô ta. Có trời mới biết cô ta muốn gì.
Đó chỉ là trong ý nghĩ.
Đến khi Nguyên Thục mở cửa, đến khi tôi xô cô ta vào góc tường, đến khi tôi dùng hai tay của mình để khống chế cô ấy, đến khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy thì mọi lý do kia đều bay biến hết cả. Tôi như một kẻ bị rơi xuống biển, nước cứ thế nhấn chìm tôi bằng cái dáng hình khó nắm bắt của nó. Tôi vùng vẫy, chới với. Tôi không thở được. Tôi không có đường nào thoát thân.
– Anh… hôm nay chẳng phải là ngày kỷ niệm của anh và chị ấy hay sao?
Sự yếu ớt của Nguyên Thục khiến tôi run rẩy. Tôi thấy được trong mắt cô một giọt nước. Cô đã khóc sao? Ngồi trong nhà cả tối và khóc bởi người tình đang kỷ niệm một năm ngày cưới lãng mạn với vợ?
Tôi còn cảm nhận được sự giận dỗi, ghen tuông rất thường tình và rất đàn bà. Điều ấy làm tôi có một chút hơi ấm. Cô ấy không giống như Ngọc Lan, không kiểu cách, không… xa vời như Ngọc Lan. Cô ấy là đàn bà, là một người có thể khóc vì tôi, và làm những chuyện ngu ngốc vì tôi.
Tôi gạt cửa lại rồi kéo cô ấy vào lòng. Tôi không kiểm soát được mình, chỉ có thể ghì môi mình lên môi cô. Sự ghen tuông của đàn bà ở khắp mọi nơi trong thế giới của tôi. Ngọc Lan, Nguyên Thục, hai người như ở hai thái cực, hai thế giới khác nhau. Và tôi cũng như tách đôi ra khi ở bên họ. Tôi là con tắc kè hoa xảo trá, luôn tự thay đổi hình dạng để nguỵ trang.
– Em đến tìm Ngọc Lan làm gì? Cô ấy có thể sẽ phát hiện ra chúng ta.
Nguyên Thục khóc nức nở, cô ấy áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực tôi và bảo:
– Em tủi thân lắm! Tại sao chị ấy có thể có tất cả còn em thì không? Em chỉ được bên anh vào một khoảnh khắc trong ngày thứ hai. Em yêu anh có thiếu gì chị ấy đâu? Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
– Không thể – Tôi kiên quyết – Em không được có suy nghĩ nào khác. Như thế này đã là quá tốt rồi.
– Anh không yêu em sao? Vương? Anh đừng nói rằng anh không có một chút tình cảm nào với em.
Nguyên Thục cố chồm lên để hôn vào mắt, vào môi, vào sống mũi của tôi. Tôi đẩy cô ấy ra nhưng không được. Tôi đã nói rồi, cô ấy chính là đám nước trong đại dương đang cố nhấn chìm tôi.
– Được rồi Nguyên Thục. Anh chỉ muốn nói…
Tôi định nói rằng tôi muốn dừng lại.
– Anh đừng nói gì cả.
Nguyên Thục cởi áo của tôi ra, cô ấy bắt đầu thực hiện những thao tác thành thục trong mỗi cuộc làm tình. Tôi thấy khó thở, cố gắng áp chế cơn khát đang dâng lên.
– Chúng ta không thể như thế này mãi được. Hãy đi tìm một ai đó khác mà em có thể ở bên trọn ngày trọn tháng…
– Không – Nguyên Thục vùng lên, cô đè cả người lên tôi, dụi môi vào cổ tôi, vào ngực tôi – Em chỉ muốn được ở bên anh. Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.
Mỗi câu em yêu anh, cô lại cắn nhẹ lên cổ tôi một cái. Tôi rên lên khe khẽ, mặc sức để cô ấy làm gì cũng được.
– Nguyên Thục, chúng ta sẽ không có hồi kết đẹp được.
– Anh cũng đâu có viết hồi kết tốt về Ngọc Lan?
Tôi đã không thể kiểm soát được, tôi đã không thể ngăn được ham muốn trong mình. Tôi bị nhấn chìm hoàn toàn.
Trong lúc đó, Ngọc Lan gọi điện cho tôi. Những ký ức tại Nhà Thờ Đổ lại hiện về. Chính tay tôi đã đào một chiếc huyệt thật sâu để chôn cất một người. Mỗi lần ở bên Nguyên Thục tôi đều nghĩ đến điều đó, để thấy rằng mình đã đúng khi ở bên cô. Thế là tôi với tay tắt chuông đi.
Ngọc Lan đã biến tôi thành một kẻ giết người như cô ấy, tôi là một con thú không hơn không kém. Tôi đâu tốt đẹp gì.
Thế là tôi lật người lại, đè nghiến Nguyên Thục xuống. Chiếc nệm lún sâu vì sức nặng của cả hai. Hơi thở của Nguyên Thục phả lên môi tôi, hương cỏ dại tràn ngập khắp không gian. Tôi thoả mãn hít đầy phổi, nó căng lên rồi lại xẹp xuống. Máu trong người tôi nóng lên, không có giới hạn nào ngăn cách được tôi và người phụ nữ này nữa. Tôi làm chủ cô ấy, thậm chí đang dần yêu cô ấy.
Phần 9
Ngày lễ kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi. Một ngày tệ bạc.
Thời gian qua tôi và Ngọc Lan đã chung sống rất hạnh phúc. Cô ấy không giống như kiểu vợ mà tôi vẫn hay thấy hoặc là hay đọc được. Có lẽ vì tôi cũng không giống những ông chồng bình thường. Tôi thích nấu ăn, ưa sự ngăn nắp. Tôi có thể dành hàng chục tiếng chỉ chôn chân ở nhà, tôi không nhậu nhẹt, thuốc lá, cũng không nằm dài trên đi văng để xem chương trình thể thao rồi ngủ quên đi mất.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng không cần phải lo lắng về tiền bạc. Những áp lực đến từ công việc chứ không phải từ bản thân chúng tôi, nên chúng tôi có thể giải quyết cho nhau. Nói chung, mọi thứ đều rất nhịp nhàng và vào đúng quỹ đạo mà chúng tôi muốn.
Từ sớm Ngọc Lan đã nhắn tin rằng cô ấy vừa đọc xong cuốn “Hội Hè Miên Man” của Hemingway, vậy là tôi liền đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Pháp. Ở đó sẽ có món Escargot ngon tuyệt mà không hề ngấy, chúng tôi sẽ dùng kèm với vang trắng và một ít salad nữa. Sau đó đồ tráng miệng sẽ là một chiếc bánh ngọt với lớp kem tan ngay trên đầu lưỡi.
Tôi có thể không hiểu được hết con người của Ngọc Lan, nhưng tôi hiểu được những “ám hiệu” của cô ấy gửi đến tôi mỗi ngày. Chúng tôi là một cặp trời sinh, chúng tôi dành cho nhau ngay từ khi mới chỉ là một tế bào. Tôi chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại có thể nuốt trọn con người ta đến vậy.
Cả ngày hôm đó, tôi chỉ luẩn quẩn ở nhà và sáng tác. Tôi viết một bài thơ bằng tay, gấp lại cẩn thận và đặt vào trong hộp quà. Tôi thường cố nghĩ ra những món quà bất ngờ cho Ngọc Lan. Cô ấy đã có mọi thứ vật chất, chỉ thiếu sự lãng mạn từ tôi nữa thôi.
– Ôi em thích nó, anh làm em cảm động quá!
Ngọc Lan gần như bật khóc ngay được khi đọc bài thơ và món quà mà tôi tặng.
“Tôi không hiểu được em
Nhưng tôi hiểu lòng mình
Như em trong ánh sáng
Căng nét và lung linh.
Tôi hiểu mình yêu em
Đến tận cùng hơi thở
Đến tận cùng đêm đen
Hay tận cùng nỗi nhớ.”
Quả tình tôi không mất nhiều thời gian lắm để sáng tác bài thơ này, những thứ ngẫu hứng thì thường không mất nhiều thời gian để nghĩ ngợi. Mà tôi mất thời gian để tìm ra được một món quà bằng vật chất khiến vợ mình vui.
Đó là một đôi tất thổ cẩm.
Vài hôm trước Ngọc Lan có nói với tôi rằng:
– Em chưa bao giờ đi tất ở trong nhà, vì nhà em luôn ấm. Tự nhiên em muốn Giáng Sinh năm nay mình có một đôi tất thổ cẩm.
Dù còn rất lâu nữa mới đến Giáng Sinh, nhưng tôi vẫn cứ mua tặng cô ấy đôi tất như một sự hiểu ý về “ám hiệu” mà cô ấy đã phát ra.
Sau đó Ngọc Lan tặng tôi một chiếc xe. Ừm, tôi biết nó là món quà rất rất rất giá trị, nhưng với Ngọc Lan, nó chẳng là gì cả. Cô ấy bảo rằng tôi cần phải có phương tiện chủ động đi lại, tôi không thể cứ đi xe bus hoặc bắt taxi mãi như thế được. Tại bình thường tôi không đi lại mấy, nên vấn đề này không bao giờ được tôi đem ra để giải quyết.
– Cảm ơn em!
Tôi chỉ nói có thế. Hình như điều ấy đã khiến Ngọc Lan thất vọng, cô ấy mong chờ một điều gì đó mạnh mẽ hơn, nồng nhiệt hơn. Cô đặt cãi nĩa xuống, hai vai xoãi ra thể hiện một sự không vừa lòng.
– Anh có biết là em đã phải mất thời gian thế nào để chọn ra nó không?
– Anh biết chứ, thời gian của em luôn luôn ít ỏi, còn anh thì chỉ biết ngồi nhà và thơ thẩn với mấy thứ mông lung. Món quà của em làm anh cảm động đến chết mất.
Chẳng hiểu vì cái món ốc sên nướng chết tiệt này làm tôi ngu dại đi hay do hôm nay tôi đã ngu sẵn rồi nữa. Tôi nói chuyện với Ngọc Lan theo cách khách sáo nhất có thể. Sau này nghĩ lại, chắc chỉ có kẻ chuẩn bị ruồng bỏ cô mới nói như vậy.
Ngọc Lan tức giận, cô ấy chưa bao giờ tỏ ra tức giận, tôi biết. Nhưng bây giờ, đôi lông mày được tỉa gọn gàng và tinh tế của cô hơi xô lại gần với nhau, đôi môi đỏ mọng của cô động đậy, cánh mũi nhỏ thì phập phồng.
– Em vẫn luôn cố gắng để trở thành “Ngọc Lan” của anh, còn anh xem, anh đang cố gắng trở thành ai chứ? Một tay lỗ mãng à?
Tôi liền đoán ra được chắc hôm nay ở công ty đã có chuyện gì đó khiến cô ấy bực mình. Cộng với cái ngu dại của tôi vừa rồi nữa. Lời nói đó đúng là mang một chút mỉa mai thật. Tại tôi hơi mặc cảm chuyện cô ấy luôn lấy sự giàu có, bận rộn ra để thể hiện với tôi.
– Ngọc Lan, anh xin lỗi mà, tất cả là tại anh, anh đã không để ý đến cảm nhận của em.
Ngọc Lan không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy đã có vẻ xuôi thuận. Rất nhanh sau đó, vẻ mặt cô ấy thay đổi như thể cô chưa hề giận dỗi gì. Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp, cô ấy là một diễn viên tài ba hay là một bà vợ có lòng vị tha nhất mà tôi từng biết đây?
– Hôm nay Nguyên Thục đến tìm em.
Một quả bom đã nổ trong tôi, trái tim tôi đau nhói. Không phải là nỗi đau của kẻ thất tình, mà nỗi đau của kẻ biết trước rằng mình sắp sửa nhận một án tử.
– Cô ta đến tìm em làm gì? – Tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Chỉ là muốn bàn một chút về câu chuyện mà anh viết về em.
– Chỉ thế thôi sao?
– Đương nhiên rồi, chỉ thế thôi. Cô ấy xin được chụp hình với em nữa – Ngọc Lan nhìn quanh rồi khum tay nói – Cô ấy hình như mắc một hội chứng tâm thần nào đó.
Vẻ mặt và câu nói đùa giỡn của Ngọc Lan chẳng thể nào khiến tôi cười nổi. Tôi đang tập trung vào việc Nguyên Thục đến tìm Ngọc Lan và làm những việc khó hiểu như thế kia.
– Cô ấy rất cuồng Ngọc Lan trong truyện đấy. Cô ấy luôn ước ao được là… em.
– Em không nên đến gần cô ấy nữa.
– Tại sao?
– Anh nghĩ cô ấy có thể gây nguy hiểm cho em.
Ngọc Lan mỉm cười, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ qua má tôi. Hai lớp da chạm nhẹ vào nhau cũng đủ đánh lên một luồng điện. Tôi hơi rùng mình, cười nhẹ rồi nhìn qua chỗ khác. Tôi chợt nhớ lại cái bộ dáng này của cô ấy, mỗi khi sắp sửa bắt ép tôi làm một việc mà tôi không muốn, cô ấy sẽ tỏ ra bí hiểm và đầy quyến rũ. Y như cái lần ở trên Nhà Thờ Đổ.
– Em đã nói rồi đừng lừa dối em – Cô nhắc nhở – Nếu anh lừa dối em, người gặp nguy hiểm sẽ là anh!
Sau bữa ăn, tôi phải nói dối là bố tôi gọi tôi về nhà có chút việc. Mà đúng là ông có gọi điện cho tôi vào buổi chiều, song chỉ nhắc nhở cho tôi biết chuyện cuối tuần này là giỗ mẹ. Tôi ậm ừ vài câu rồi cúp máy. Tôi và ông ít khi nói chuyện được quá một phút. Ông có vẻ cũng ghét khi phải nói chuyện với tôi, giọng của ông lúc nào cũng hậm hực và đầy châm chích.
Tôi tức giận đến tìm Nguyên Thục, vì sự cả gan của cô ta. Cô ta dám đi tìm Ngọc Lan, còn dám nói nhăng nói cuội với cô ấy. Tôi căm ghét những kẻ giở trò sau lưng mình, đặc biệt người đó còn là người đàn bà của mình.
Lần này thì tôi đã phải chủ động gọi điện cho bố. Qua điện thoại tôi nói rằng:
– Bố, nếu như Ngọc Lan có gọi điện thì bố bảo con đến chỗ bố nhé.
Bố tôi cười một cách đểu giả, nói:
– Nghe chừng mày sắp ôm tiền của con bé già nua đó đi rồi nhỉ?
Bố tôi thường hay gọi Ngọc Lan là “con bé già nua” chỉ vì cô ấy hơn tôi có hai tuổi. Tôi ghét cách gọi thô lỗ ấy, nhưng chẳng thể nào sửa được. Làm sao bạn có thể bảo bố mình đừng thế này đừng thế kia được kia chứ. Việc đó còn khó hơn cả chuyện bạn đến và sai một người lạ đi mua bánh.
– Bố, con yêu cô ấy, chúng con lấy nhau dựa trên tình yêu bình đẳng. Bố đừng có đánh đồng như vậy.
– Mày lại định lên lớp tao gì đó hả thằng ranh con? Mày đừng tưởng mày làm nhà văn là có thể nói gì thì nói.
Đó là lý do tôi không bao giờ nói chuyện lâu dài được với bố. Mọi thứ đều đi vào ngõ cụt, hoặc là tôi cố đâm đầu vào một cái ngõ cụt. Nhiều khi tôi cũng không hiểu được sao quan hệ của tôi và bố lại tồi tệ đến thế, sao bố tôi lại có thể đối xử với tôi như vậy, nhưng giờ thì tôi không muốn hiểu nữa. Tôi đã quá quen và cũng đã quá mệt để đi tìm kiếm câu trả lời rồi. Đó đơn giản chỉ là tính cách khó ưa của ông mà thôi. Không ví lý do gì cả. Chỉ là tôi và bố không hợp nhau.
Nhưng tôi vẫn khó chịu lắm mỗi khi ông gọi Ngọc Lan theo cách riêng của ông. Thật thiếu tôn trọng và quê mùa. Tôi không có ý gì, song, đúng là ông khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Trên đường đến tìm Nguyên Thục, tôi đã nhắc đi nhắc lại cái lý do mà tôi tới đó. Rằng tôi sẽ cắt đứt với cô ta. Có trời mới biết cô ta muốn gì.
Đó chỉ là trong ý nghĩ.
Đến khi Nguyên Thục mở cửa, đến khi tôi xô cô ta vào góc tường, đến khi tôi dùng hai tay của mình để khống chế cô ấy, đến khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy thì mọi lý do kia đều bay biến hết cả. Tôi như một kẻ bị rơi xuống biển, nước cứ thế nhấn chìm tôi bằng cái dáng hình khó nắm bắt của nó. Tôi vùng vẫy, chới với. Tôi không thở được. Tôi không có đường nào thoát thân.
– Anh… hôm nay chẳng phải là ngày kỷ niệm của anh và chị ấy hay sao?
Sự yếu ớt của Nguyên Thục khiến tôi run rẩy. Tôi thấy được trong mắt cô một giọt nước. Cô đã khóc sao? Ngồi trong nhà cả tối và khóc bởi người tình đang kỷ niệm một năm ngày cưới lãng mạn với vợ?
Tôi còn cảm nhận được sự giận dỗi, ghen tuông rất thường tình và rất đàn bà. Điều ấy làm tôi có một chút hơi ấm. Cô ấy không giống như Ngọc Lan, không kiểu cách, không… xa vời như Ngọc Lan. Cô ấy là đàn bà, là một người có thể khóc vì tôi, và làm những chuyện ngu ngốc vì tôi.
Tôi gạt cửa lại rồi kéo cô ấy vào lòng. Tôi không kiểm soát được mình, chỉ có thể ghì môi mình lên môi cô. Sự ghen tuông của đàn bà ở khắp mọi nơi trong thế giới của tôi. Ngọc Lan, Nguyên Thục, hai người như ở hai thái cực, hai thế giới khác nhau. Và tôi cũng như tách đôi ra khi ở bên họ. Tôi là con tắc kè hoa xảo trá, luôn tự thay đổi hình dạng để nguỵ trang.
– Em đến tìm Ngọc Lan làm gì? Cô ấy có thể sẽ phát hiện ra chúng ta.
Nguyên Thục khóc nức nở, cô ấy áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực tôi và bảo:
– Em tủi thân lắm! Tại sao chị ấy có thể có tất cả còn em thì không? Em chỉ được bên anh vào một khoảnh khắc trong ngày thứ hai. Em yêu anh có thiếu gì chị ấy đâu? Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
– Không thể – Tôi kiên quyết – Em không được có suy nghĩ nào khác. Như thế này đã là quá tốt rồi.
– Anh không yêu em sao? Vương? Anh đừng nói rằng anh không có một chút tình cảm nào với em.
Nguyên Thục cố chồm lên để hôn vào mắt, vào môi, vào sống mũi của tôi. Tôi đẩy cô ấy ra nhưng không được. Tôi đã nói rồi, cô ấy chính là đám nước trong đại dương đang cố nhấn chìm tôi.
– Được rồi Nguyên Thục. Anh chỉ muốn nói…
Tôi định nói rằng tôi muốn dừng lại.
– Anh đừng nói gì cả.
Nguyên Thục cởi áo của tôi ra, cô ấy bắt đầu thực hiện những thao tác thành thục trong mỗi cuộc làm tình. Tôi thấy khó thở, cố gắng áp chế cơn khát đang dâng lên.
– Chúng ta không thể như thế này mãi được. Hãy đi tìm một ai đó khác mà em có thể ở bên trọn ngày trọn tháng…
– Không – Nguyên Thục vùng lên, cô đè cả người lên tôi, dụi môi vào cổ tôi, vào ngực tôi – Em chỉ muốn được ở bên anh. Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.
Mỗi câu em yêu anh, cô lại cắn nhẹ lên cổ tôi một cái. Tôi rên lên khe khẽ, mặc sức để cô ấy làm gì cũng được.
– Nguyên Thục, chúng ta sẽ không có hồi kết đẹp được.
– Anh cũng đâu có viết hồi kết tốt về Ngọc Lan?
Tôi đã không thể kiểm soát được, tôi đã không thể ngăn được ham muốn trong mình. Tôi bị nhấn chìm hoàn toàn.
Trong lúc đó, Ngọc Lan gọi điện cho tôi. Những ký ức tại Nhà Thờ Đổ lại hiện về. Chính tay tôi đã đào một chiếc huyệt thật sâu để chôn cất một người. Mỗi lần ở bên Nguyên Thục tôi đều nghĩ đến điều đó, để thấy rằng mình đã đúng khi ở bên cô. Thế là tôi với tay tắt chuông đi.
Ngọc Lan đã biến tôi thành một kẻ giết người như cô ấy, tôi là một con thú không hơn không kém. Tôi đâu tốt đẹp gì.
Thế là tôi lật người lại, đè nghiến Nguyên Thục xuống. Chiếc nệm lún sâu vì sức nặng của cả hai. Hơi thở của Nguyên Thục phả lên môi tôi, hương cỏ dại tràn ngập khắp không gian. Tôi thoả mãn hít đầy phổi, nó căng lên rồi lại xẹp xuống. Máu trong người tôi nóng lên, không có giới hạn nào ngăn cách được tôi và người phụ nữ này nữa. Tôi làm chủ cô ấy, thậm chí đang dần yêu cô ấy.
Bình luận facebook