Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 12
ông nội, cháu đồng ý!
Biệt thự nhà họ Châu im ắng hẳn mọi người đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Ngỏi nhà tuy đẹp đẽ sang trọng nhưng đối với một lão già như Châu Gia Thành lại cảm thấy cô đơn. cả cuộc đời ông đã mệt mỏi theo đuối sự nghiệp đến lúc về già lại ngồi một chỗ nhìn con cháu tiếp gót chân mình.
Điều mà ông lo lẩng nhất hiện nay chính là ba đứa cháu trai đều đã đến tuối thành gia lập thất nhưng chẩng thấy đứa nào chịu dần bạn gái về ra mắt. Ống vẫn luôn sợ cho tới lúc gãn đất xa trời vần chưa được nhìn thấy đứa nào kết hôn.
Ông chậm rãi từ phòng chống gậy đi xuống nhà bếp hỏi cô giúp việc: “Cô Trương dạo này sao không thấy mặt mũi thằng Gia Việt đâu hết vậy?”
cỏ giúp việc nghe thấy tiếng nói sau lưng quay người lại trá lời: “Dạo này cậu chú đi từ sáng sớm đến tối khuya muộn mới trở về, thưa ông.”
Châu Gia Thành buông mấy tiếng thở dài rồi đi ra ngồi lên ghế sofa phòng khách. Lòng vần lo lâng không nguôi, ông sợ với tính khí của thằng cháu trai lại làm lỡ dở hôn ước với nhà họ Hạ.
Một người phụ nữ từ trên tầng dần đi xuống.
Trông vẻ ngoài gần năm mươi nhưng da dẻ căng mịn, hồng hào, nếp nhăn không đáng kế. Nhìn gu ăn mặc thì biết ngay phu nhân chủ tịch chuỗi thương mại lớn nhất khấp cả nước. Bà ấy tên Vương Tú Anh vợ Châu Gia Minh.
Vương Tú Anh vẻ mặt đầy lo lâng ngồi xuống đối diện bố chồng hỏi: “Bố, sao hôm nay bố thức sớm vậy?”
Cháu Gia Thành nhẹ ho lên mấy tiếng rồi chậm rãi nói:
“Con xem đi con trai con nay đã 28 tuối rồi còn không chịu lấy vợ, bao năm qua nó chưa từng dắt bất kì cô gái nào về ra mắt, bảo sao bò’ yèn tâm cho được. Và cả Gia Luân, Gia Kiệt nữa chúng cũng không còn nhỏ đáu! Bô’ biết bao năm qua một mình con vất vả lo cho cả gia đình này, mẹ con mất sớm, nhà toàn đàn ông chí biết công việc ở tập đoàn, cũng đã tới lúc tìm người cùng con gánh vác chia sẻ rồi.”
Vương Tú Anh mặt đầy lo lắng cho sức khoẻ của bô’ chồng khi liên tục ho nặng tiếng, gương mặt ông u sầu hắn đi. Hắn lòng ông thật sự đang rất phiền não. Cứ như này sợ ông cụ sẽ bệnh ra mất.
Vương Tú Anh nhẹ nhàng đáp lại bò’:
“Bố chú ý sức khoẻ, con sẽ tìm cách khuyên răn thằng bé. Bố đừng quá lo lâng.”
Phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt đứng nhìn ngoài cửa kính, trên tay cầm một ly cà phê nhâm nhi và suy nghĩ đăm chiêu. Thực ra từ lúc anh chia tay với Tỏ Như Nguyệt anh chưa từng để ý một cô gái nào khác, nói đúng hơn là anh đã mất niềm tin vào tình yêu. Cuộc tình của Cháu Gia Việt và Tô Như Nguyệt êm đẹp kéo dài suốt ba năm, anh vần thật lòng yêu cô, dành tất cả điều tốt đẹp cho cô. Cho tới một hôm, bất ngờ cô lấy cắp ý tưởng thiết anh đem cho đối thủ, rồi lấy số tiền đó ra nước ngoài cùng một gã đàn ông khác đến bây giờ không có tung tích. Châu Gia Việt đã phải mất thời gian rất dài mới có thế vượt qua.
Tại Tô Dương, ở quán cà phê wow Hạ Như Yên vui vẻ bước vào. Bèn cạnh cò còn có một người đàn ông, mặc chiếc quần tây nâu sơ vin áo phông trẩng, chân đi đôi dày thể thao. Họ ngồi xuống ở bàn giành cho tình nhân. Cô phục vụ bước tới:
“Thưa quý khách cần dùng gì vậy ạ?”
Người đàn ông nhìn Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ rồi quay sang trả lời cô phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam, một tách cà phê và một ít bánh ngọt.”
Anh ta là Cố Sinh bạn trai hiện tại của Hạ Như Yên. Cố Sinh là một chuyên viên máy tính nèn thường xuyên giúp đỡ cô trong việc viết truyện tranh. Mối quan hệ của họ đã kéo dài g’ân hai năm nay vần luôn tốt đẹp.
Cô’ Sinh nắm lấy tay Như Yên, gương mặt đầy lo lắng, lòng xót xa, một tay vuốt nhẹ lên gò má cỏ nhẹ nhàng:
“Như Yên gần đây em gầy đi nhiều rồi. Công việc bận lắm sao.”
Hạ Như Yên nở một nụ cười rạng rỡ: “Em không sao, có anh bên cạnh mọi thứ đều có thể vượt qua hết.”
CỐ Sinh nâm lấy tay Như Yên dịu dành nói: “Phải đê’ em vất vá rồi, cô’ gắng thêm thời gian nữa anh sẽ qua nhà hỏi cưới em.”
Hạ Như Yên gật đầu nhẹ, rồi nở nụ cười rất tươi, lòng thầm mừng rỡ. Chí có khi bên cạnh Cố Sinh cô mới được là chính mình, được quan tâm yêu thương và được cười vui vẻ.
Cố Sinh án cân nói tiếp, mẩt vẫn nhìn cô không rời: “Mẹ anh vần nhắc em suốt. Chỉ giục anh nhanh cưới em về thôi!”
Như Yên ngại ngùng đáp lại: “Thật sao? Vậy xem ra anh phải đấy nhanh tốc độ rồi. Phải, dạo này em bận quá không có thời gian thăm bác gái. Bác vẫn khoẻ chứ?”
Cố Sinh nhìn sâu vào đôi mât Như Yên, lâc đầu cười nhẹ: “Không sao, mẹ vần khoẻ ”
“Vậy thì tốt.”
“Em ăn bánh ngọt đi, vị dâu em thích nhất.”- Cố Sinh xắn một miếng bánh, đưa lên miệng Như Yên – “À…à…”
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ và hạnh phúc. Đối với họ đây là khoáng thời gian đáng quý nhất nên từng giây từng phút đều trân trọng.
Biệt thự nhà họ Châu im ắng hẳn mọi người đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Ngỏi nhà tuy đẹp đẽ sang trọng nhưng đối với một lão già như Châu Gia Thành lại cảm thấy cô đơn. cả cuộc đời ông đã mệt mỏi theo đuối sự nghiệp đến lúc về già lại ngồi một chỗ nhìn con cháu tiếp gót chân mình.
Điều mà ông lo lẩng nhất hiện nay chính là ba đứa cháu trai đều đã đến tuối thành gia lập thất nhưng chẩng thấy đứa nào chịu dần bạn gái về ra mắt. Ống vẫn luôn sợ cho tới lúc gãn đất xa trời vần chưa được nhìn thấy đứa nào kết hôn.
Ông chậm rãi từ phòng chống gậy đi xuống nhà bếp hỏi cô giúp việc: “Cô Trương dạo này sao không thấy mặt mũi thằng Gia Việt đâu hết vậy?”
cỏ giúp việc nghe thấy tiếng nói sau lưng quay người lại trá lời: “Dạo này cậu chú đi từ sáng sớm đến tối khuya muộn mới trở về, thưa ông.”
Châu Gia Thành buông mấy tiếng thở dài rồi đi ra ngồi lên ghế sofa phòng khách. Lòng vần lo lâng không nguôi, ông sợ với tính khí của thằng cháu trai lại làm lỡ dở hôn ước với nhà họ Hạ.
Một người phụ nữ từ trên tầng dần đi xuống.
Trông vẻ ngoài gần năm mươi nhưng da dẻ căng mịn, hồng hào, nếp nhăn không đáng kế. Nhìn gu ăn mặc thì biết ngay phu nhân chủ tịch chuỗi thương mại lớn nhất khấp cả nước. Bà ấy tên Vương Tú Anh vợ Châu Gia Minh.
Vương Tú Anh vẻ mặt đầy lo lâng ngồi xuống đối diện bố chồng hỏi: “Bố, sao hôm nay bố thức sớm vậy?”
Cháu Gia Thành nhẹ ho lên mấy tiếng rồi chậm rãi nói:
“Con xem đi con trai con nay đã 28 tuối rồi còn không chịu lấy vợ, bao năm qua nó chưa từng dắt bất kì cô gái nào về ra mắt, bảo sao bò’ yèn tâm cho được. Và cả Gia Luân, Gia Kiệt nữa chúng cũng không còn nhỏ đáu! Bô’ biết bao năm qua một mình con vất vả lo cho cả gia đình này, mẹ con mất sớm, nhà toàn đàn ông chí biết công việc ở tập đoàn, cũng đã tới lúc tìm người cùng con gánh vác chia sẻ rồi.”
Vương Tú Anh mặt đầy lo lắng cho sức khoẻ của bô’ chồng khi liên tục ho nặng tiếng, gương mặt ông u sầu hắn đi. Hắn lòng ông thật sự đang rất phiền não. Cứ như này sợ ông cụ sẽ bệnh ra mất.
Vương Tú Anh nhẹ nhàng đáp lại bò’:
“Bố chú ý sức khoẻ, con sẽ tìm cách khuyên răn thằng bé. Bố đừng quá lo lâng.”
Phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt đứng nhìn ngoài cửa kính, trên tay cầm một ly cà phê nhâm nhi và suy nghĩ đăm chiêu. Thực ra từ lúc anh chia tay với Tỏ Như Nguyệt anh chưa từng để ý một cô gái nào khác, nói đúng hơn là anh đã mất niềm tin vào tình yêu. Cuộc tình của Cháu Gia Việt và Tô Như Nguyệt êm đẹp kéo dài suốt ba năm, anh vần thật lòng yêu cô, dành tất cả điều tốt đẹp cho cô. Cho tới một hôm, bất ngờ cô lấy cắp ý tưởng thiết anh đem cho đối thủ, rồi lấy số tiền đó ra nước ngoài cùng một gã đàn ông khác đến bây giờ không có tung tích. Châu Gia Việt đã phải mất thời gian rất dài mới có thế vượt qua.
Tại Tô Dương, ở quán cà phê wow Hạ Như Yên vui vẻ bước vào. Bèn cạnh cò còn có một người đàn ông, mặc chiếc quần tây nâu sơ vin áo phông trẩng, chân đi đôi dày thể thao. Họ ngồi xuống ở bàn giành cho tình nhân. Cô phục vụ bước tới:
“Thưa quý khách cần dùng gì vậy ạ?”
Người đàn ông nhìn Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ rồi quay sang trả lời cô phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam, một tách cà phê và một ít bánh ngọt.”
Anh ta là Cố Sinh bạn trai hiện tại của Hạ Như Yên. Cố Sinh là một chuyên viên máy tính nèn thường xuyên giúp đỡ cô trong việc viết truyện tranh. Mối quan hệ của họ đã kéo dài g’ân hai năm nay vần luôn tốt đẹp.
Cô’ Sinh nắm lấy tay Như Yên, gương mặt đầy lo lắng, lòng xót xa, một tay vuốt nhẹ lên gò má cỏ nhẹ nhàng:
“Như Yên gần đây em gầy đi nhiều rồi. Công việc bận lắm sao.”
Hạ Như Yên nở một nụ cười rạng rỡ: “Em không sao, có anh bên cạnh mọi thứ đều có thể vượt qua hết.”
CỐ Sinh nâm lấy tay Như Yên dịu dành nói: “Phải đê’ em vất vá rồi, cô’ gắng thêm thời gian nữa anh sẽ qua nhà hỏi cưới em.”
Hạ Như Yên gật đầu nhẹ, rồi nở nụ cười rất tươi, lòng thầm mừng rỡ. Chí có khi bên cạnh Cố Sinh cô mới được là chính mình, được quan tâm yêu thương và được cười vui vẻ.
Cố Sinh án cân nói tiếp, mẩt vẫn nhìn cô không rời: “Mẹ anh vần nhắc em suốt. Chỉ giục anh nhanh cưới em về thôi!”
Như Yên ngại ngùng đáp lại: “Thật sao? Vậy xem ra anh phải đấy nhanh tốc độ rồi. Phải, dạo này em bận quá không có thời gian thăm bác gái. Bác vẫn khoẻ chứ?”
Cố Sinh nhìn sâu vào đôi mât Như Yên, lâc đầu cười nhẹ: “Không sao, mẹ vần khoẻ ”
“Vậy thì tốt.”
“Em ăn bánh ngọt đi, vị dâu em thích nhất.”- Cố Sinh xắn một miếng bánh, đưa lên miệng Như Yên – “À…à…”
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ và hạnh phúc. Đối với họ đây là khoáng thời gian đáng quý nhất nên từng giây từng phút đều trân trọng.
Bình luận facebook