Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 20
Sau đó, Châu Gia Việt đi tiếp khách Hạ Như Yên mới có thời gian nghi ngơi, cô tới một góc đứng ăn uống. Một anh chàng tiến lại g‘ân:
“Chào cô, tôi có thể mời cô ly rượu được không?”
“Xin lổi tôi không uống được rượu.”- Hạ Như Yên vừa trả lời anh ta vừa suy nghĩ: “mãi mới tránh được Châu Gia Việt giờ lại gặp phải anh ta. Đúng thật là…”
Anh chàng đó vẩn không chịu buông tha, đưa một cánh tay trước mặt cô mời gọi:
“Vậy tôi có thế mời cô nhảy một lát được không?”
Hạ Như Yên cười ngượng nghịu chưa biết phải làm sao thì anh ta tiến lại nâm lấy tay cô.
“Tôi… tôi… thá tôi ra.”
Châu Gia Luân thấy vậy vội đặt ly rượu xuống bàn chạy tới. Nhưng anh lại chậm hơn, Châu Gia Việt nắm lấy tay kia của Hạ Như Yên:
“Buông tay cô ấy ra.”
Tên đàn ông đó khá là ngạc nhiên, cười đểu một cái rồi quay sang hỏi:
“Ồ tống giám đốc Châu, anh cũng có hứng thú với cô gái này sao?”
Châu Gia Việt chừng mắt nhìn tên đàn ông đó đầy đáng sợ, không hiểu sao lúc này lòng anh đ’ây tức giận:
“Cô ấy là vợ tôi. Anh đang làm cái gì vậy?”
Tên đàn ông kia nghe thấy vậy đành buông tay, ngại ngùng đáp lại:
“Tôi chỉ định mời cô ấy nhảy một bản nhạc thôi mà. Thất lễ rồi, tôi không biết đây lại là phu nhân tống giám đốc.”
Anh ta vừa đi thì Cháu Gia Việt vội buông cánh tay cô xuống. Tay đút túi quần, tay cầm ly rượu lạnh lùng rời đi không hề quay đầu nhìn lại. Cũng chá một lời hói thăm.
Kết thúc bữa tiệc Hạ Như Yên đứng trước cửa chờ Châu Gia Việt nhưng mãi chả thấy đâu. Cô quay lại tìm trong bữa tiệc tất cả mọi người đều đã rời đi. Sau khi quay trở ra lại gặp Châu Gia Luân đang đứng ớ đó. Cô bèn hỏi:
“Sao cậu còn ở đây. Tôi tưởng mọi người đã về hết rồi. Cậu có thấy Gia Việt ở đâu không?”
“Không thấy, lên xe đi tôi đưa chị về.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Vừa về tới nhà, Như Yên nhìn thấy Cháu Gia Việt đã ngồi ở bàn làm việc. Cô ngồi bệt xuống ghế soía, nhếch mép cười nhẹ:
“Hoá ra chỉ là mình lầm tưởng anh ta quan tâm mình thật. Phái rồi một gã vô tình, lạnh lùng như thế, sao mà biết quan tâm người khác chứ!”
Tôi Chí làm nghĩa vụ của người vợ
Hạ Như Yên giật mình thức giấc, vội vàng nhìn xung quanh nhưng chả thấy Châu Gia Việt đâu. Đêm hôm qua cô đã chờ anh suốt đêm mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào chả hay. Còn Châu Gia Việt đã ba ngày rồi anh liên tục tăng ca ở cõng ty không quay trở về nhà. Như Yên mở cửa bước ra đúng lúc thấy Châu Gia Kiệt, vội vàng chạy tới hỏi:
“Gia Kiệt dạo này công ty bận lắm sao?”
“ừ, cũng khá bận. Sao thế?”
“À…thì… tôi thấy Gia Việt mấy ngày này không về nhà nên là hỏi thăm thôi! Không có gì đâu.”- Hạ Như Yên bối rối cười.
“Nếu chị muốn biết thì tới công ty đi. Tôi không rõ chuyện anh ấy lâm/’- Châu Gia Kiệt lắc đầu nói xong rồi rời đi.
Hạ Như thơ thơ thấn thấn chân bước đầu mải suy nghĩ:
“Kì lạ có chuyện gì mà mấy ngày nay không thấy về vậy ta. Hay mình tìm lí do gì tới công ty xem sao? Không được làm vậy chắc chắn anh ta sẽ lại nổi nóng với mình cho xem. Thôi mặc kệ, sao mình lại phải bận tâm chuyện của anh ta chứ.”
Tiếng gọi từ phía dưới: “Như Yên à, Như Yên.”
Bà Vương Tú Anh gọi mấy lần cô mới giật mình trả lời: “Dạ, mẹ tìm con có việc gì sao?”
Bà Tú Anh vừa liếc mât nhìn đã nhận ra ngay là cô đang lo lắng. Dù sao bà cũng là người từng trải, thời trẻ đợi chồng thâu đêm suốt sáng, cảm giác đó đúng thật không diển tả thành lời. Nhân cơ hội này hay là vun đâp tình cám cho hai đứa nó: “Mẹ có chuẩn bị cho Gia Việt mấy bộ đồ, con đưa đến cứ nói mẹ bảo con mang tới là được. Còn thêm hộp cơm này nữa, nay nó bận chắc ăn uống không đầy đủ đâu.”
Như Yên cầm lấy hộp cơm và túi đ’ô trên tay mẹ chồng hớn hở chạy vội vàng ra khỏi nhà.
“Được, con đi ngay đây ạ.”
“Cái con bé này, muốn thì cử đi làm sao phải ngại cơ chứ!”- Vương Tú Anh lắc đầu, bật cười.
Hạ Như Yên đi gân tới cửa, cô đứng sững người lại dơ tay chỉ lên toà nhà rồi đếm: “1,2,3,4… là hai mươi tầng sao? Cao quá đi mất.”
Cô bước vào cửa, tiến lại phía lề tân hỏi: “Cho tôi hỏi phòng của tổng giám đốc Châu Gia Việt nằm ở đâu vậy ạ?”
“Chào cô, tôi có thể mời cô ly rượu được không?”
“Xin lổi tôi không uống được rượu.”- Hạ Như Yên vừa trả lời anh ta vừa suy nghĩ: “mãi mới tránh được Châu Gia Việt giờ lại gặp phải anh ta. Đúng thật là…”
Anh chàng đó vẩn không chịu buông tha, đưa một cánh tay trước mặt cô mời gọi:
“Vậy tôi có thế mời cô nhảy một lát được không?”
Hạ Như Yên cười ngượng nghịu chưa biết phải làm sao thì anh ta tiến lại nâm lấy tay cô.
“Tôi… tôi… thá tôi ra.”
Châu Gia Luân thấy vậy vội đặt ly rượu xuống bàn chạy tới. Nhưng anh lại chậm hơn, Châu Gia Việt nắm lấy tay kia của Hạ Như Yên:
“Buông tay cô ấy ra.”
Tên đàn ông đó khá là ngạc nhiên, cười đểu một cái rồi quay sang hỏi:
“Ồ tống giám đốc Châu, anh cũng có hứng thú với cô gái này sao?”
Châu Gia Việt chừng mắt nhìn tên đàn ông đó đầy đáng sợ, không hiểu sao lúc này lòng anh đ’ây tức giận:
“Cô ấy là vợ tôi. Anh đang làm cái gì vậy?”
Tên đàn ông kia nghe thấy vậy đành buông tay, ngại ngùng đáp lại:
“Tôi chỉ định mời cô ấy nhảy một bản nhạc thôi mà. Thất lễ rồi, tôi không biết đây lại là phu nhân tống giám đốc.”
Anh ta vừa đi thì Cháu Gia Việt vội buông cánh tay cô xuống. Tay đút túi quần, tay cầm ly rượu lạnh lùng rời đi không hề quay đầu nhìn lại. Cũng chá một lời hói thăm.
Kết thúc bữa tiệc Hạ Như Yên đứng trước cửa chờ Châu Gia Việt nhưng mãi chả thấy đâu. Cô quay lại tìm trong bữa tiệc tất cả mọi người đều đã rời đi. Sau khi quay trở ra lại gặp Châu Gia Luân đang đứng ớ đó. Cô bèn hỏi:
“Sao cậu còn ở đây. Tôi tưởng mọi người đã về hết rồi. Cậu có thấy Gia Việt ở đâu không?”
“Không thấy, lên xe đi tôi đưa chị về.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Vừa về tới nhà, Như Yên nhìn thấy Cháu Gia Việt đã ngồi ở bàn làm việc. Cô ngồi bệt xuống ghế soía, nhếch mép cười nhẹ:
“Hoá ra chỉ là mình lầm tưởng anh ta quan tâm mình thật. Phái rồi một gã vô tình, lạnh lùng như thế, sao mà biết quan tâm người khác chứ!”
Tôi Chí làm nghĩa vụ của người vợ
Hạ Như Yên giật mình thức giấc, vội vàng nhìn xung quanh nhưng chả thấy Châu Gia Việt đâu. Đêm hôm qua cô đã chờ anh suốt đêm mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào chả hay. Còn Châu Gia Việt đã ba ngày rồi anh liên tục tăng ca ở cõng ty không quay trở về nhà. Như Yên mở cửa bước ra đúng lúc thấy Châu Gia Kiệt, vội vàng chạy tới hỏi:
“Gia Kiệt dạo này công ty bận lắm sao?”
“ừ, cũng khá bận. Sao thế?”
“À…thì… tôi thấy Gia Việt mấy ngày này không về nhà nên là hỏi thăm thôi! Không có gì đâu.”- Hạ Như Yên bối rối cười.
“Nếu chị muốn biết thì tới công ty đi. Tôi không rõ chuyện anh ấy lâm/’- Châu Gia Kiệt lắc đầu nói xong rồi rời đi.
Hạ Như thơ thơ thấn thấn chân bước đầu mải suy nghĩ:
“Kì lạ có chuyện gì mà mấy ngày nay không thấy về vậy ta. Hay mình tìm lí do gì tới công ty xem sao? Không được làm vậy chắc chắn anh ta sẽ lại nổi nóng với mình cho xem. Thôi mặc kệ, sao mình lại phải bận tâm chuyện của anh ta chứ.”
Tiếng gọi từ phía dưới: “Như Yên à, Như Yên.”
Bà Vương Tú Anh gọi mấy lần cô mới giật mình trả lời: “Dạ, mẹ tìm con có việc gì sao?”
Bà Tú Anh vừa liếc mât nhìn đã nhận ra ngay là cô đang lo lắng. Dù sao bà cũng là người từng trải, thời trẻ đợi chồng thâu đêm suốt sáng, cảm giác đó đúng thật không diển tả thành lời. Nhân cơ hội này hay là vun đâp tình cám cho hai đứa nó: “Mẹ có chuẩn bị cho Gia Việt mấy bộ đồ, con đưa đến cứ nói mẹ bảo con mang tới là được. Còn thêm hộp cơm này nữa, nay nó bận chắc ăn uống không đầy đủ đâu.”
Như Yên cầm lấy hộp cơm và túi đ’ô trên tay mẹ chồng hớn hở chạy vội vàng ra khỏi nhà.
“Được, con đi ngay đây ạ.”
“Cái con bé này, muốn thì cử đi làm sao phải ngại cơ chứ!”- Vương Tú Anh lắc đầu, bật cười.
Hạ Như Yên đi gân tới cửa, cô đứng sững người lại dơ tay chỉ lên toà nhà rồi đếm: “1,2,3,4… là hai mươi tầng sao? Cao quá đi mất.”
Cô bước vào cửa, tiến lại phía lề tân hỏi: “Cho tôi hỏi phòng của tổng giám đốc Châu Gia Việt nằm ở đâu vậy ạ?”
Bình luận facebook