Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 26
Tình huống dở khóc dớ cười của đòi vợ chồng trẻ
Tiếng chuông báo thức reo lên, Hạ Như Yên tỉnh giấc bước vào nhà vệ sinh đứng bên cạnh bồn rửa đế đánh răng. Cô dựa lưng vào tường, hai mât vẵn nhâm tít lại, tay thì c’ãm bàn chái đánh đều đèu. Đém qua cò phái làm việc đến khuya nén cỏ vé rất mệt mỏi.
Châu Gia Việt cũng vươn vai bước ra khói dường. Như thường lệ anh đi thấng vào nhà vệ sinh đế giái quyết nỗi buồn. Và hình như không nhận ra Hạ Như Yên cũng đang ớ trong.
Sau khi cá hai nhận ra sự tồn tại cúa đối phương, giật mình quay người lại nhìn nhau rỏi hét lớn:
“A…a…a.”- Hạ Như Yên che mât lại rồi chạy ra khỏi.
Châu Gia Việt hồng hộc xông ra nói lớn: “Cô làm gì vậy?”
Hạ Như Yên khá lúng túng: “Tôi đang đánh răng.’
Châu Gia Việt mặt lạnh lùng, giọng đầy trách móc: “Sao không đóng cửa?”
Hạ Như Yên chìa môi dưới mím chặt mồi trên trong chốc lát, mắc liếc nhìn: “Tại anh vào không đế ý còn trách tôi.”
Châu Gia Việt phán thêm câu đây lạnh lùng: “Lần sau ở trong nhà vệ sinh làm gì cũng phái đóng cửa lại, đã biết chưa?”
Hạ Như Yên cũng không muốn gây thêm chuyện nên đành gật đầu nhẹ nhàng: “ò, tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Cả hai người ốêu bối rối, ngượng ngùng, liếc nhìn nhau, tỏ vẻ không ưa đổi phương. Hạ Như Yên trở vào nhà vệ sinh đóng cửa lại tiếp tục việc còn dang dở. Còn Châu Gia Việt bước ra ngoài đóng mạnh cánh cửa phòng làm Như Yên giật mình.
“Là anh ta vào sau không đế ý lại quay qua trách mình, đúng là đồ đáng ghét. Ai mà thèm nhìn chứ.’- Hạ Như Yên lấm bấm.
Tiếng chuông điện thoại reo lén, Hạ Như Yên vội vã chạy tới nhấc máy:
“Alo, bố ạ”
“Con gái thế nào rồi? Mọi thứ vằn ổn chứ?”
“Dạ Ổn ạ. Bô’ vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Bố khoẻ, con không cần lo cho bố. Gia Việt nó đối xử tốt với con không?”
Như Yên vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. Cô câm thây nhớ bô muốn quay trở vê nhà. Đã mấy tháng trôi qua từ khi được gả đi chưa được vè thăm nhà lần nào. Cô cô nén cẩm xúc nhẹ nhàng đáp lại: ”tốt ạ’
Tiếng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia tiếp ngay sau đó: “Vậy thì được, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nếu phải chịu bất kì ấm ức gì thì phải nói ngay với bố đừng có một mình giữ trong lòng biết chưa?”
Tiếng nấc nhẹ cũng đủ làm cô nghẹn ngào: con…cúp máy nhé! Bố nhớ giữ sức khoẻ.”
Cô vội vàng tầt máy rồi ngồi xuống ghế soía. Tự nhiên nước mầt lại rơi xuống, cô nhớ bố đến lạ. Trên đời này chỉ có hai người đàn ông tốt với cô đỏ chính là bố và ông nội vì thế cô cũng không muốn họ phải lo lắng thêm nữa. Rồi dần dãn cô oà lên, tiếng nấc nghẹn ngào, tim cô như thất lại trong căn phòng lạnh lẽo, cô đơn của chính mình. Cồ nhớ về những ngày trước khi bố còn là lính cứu hoầ vẳn luôn nói với cô râng:
“Con người ta nếu đã quyết làm việc gì cũng phải kiên trì cho đến cùng không được bỏ giữa chừng như thế sau này có thế rất hối tiếc. Và nếu đã lựa chọn từ bồ thì đó là lúc không còn cố gâng thêm được nữa tuyệt đối không được ép bán thân mình. Con biết chưa?”
“Mình vẫn phải tiếp tục kiên trì cố gắng không thể thua cuộc mà bỏ ra khỏi nhà họ Châu như này được. Nhất định mình sẽ làm được, chỉ hai nãm thôi mà.”- Hạ Như Yên đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc sau Hạ Như Yên khoác chiếc áo gió mỏng rồi bước ra khỏi nhà, dừng lại một lát trước cửa hít thở một hơi thật sâu. Cô bước đi trên phố tấp nập, đưa mát nhìn mọi thứ xung quanh. Những đứa trẻ nhõng nhẽo đòi bố cõng lên lưng, rồi có đứa thì đòi kẹo, cũng có bạn nhỏ làm nũng không chịu đi học. Một nụ cười hé trên môi, ánh mât vản chãm chú nhìn chãm chàm, châc là cô lại nhớ vê hỏi những ngày bé.
Buối sáng mai có chút hơi lành lạnh nhưng người người vẵn nối tiếp nhau đòng đúc đi về hai hướng ngược chiều ở giữa luôn có một làn phân cách. Hai dòng người như đi song song, cỏ thế sẽ gặp một lát nhưng điếm đến cúa họ khác nhau thì cuối cùng vần phái quay lưng lại với nhau mà thỏi.
Tiếng chuông báo thức reo lên, Hạ Như Yên tỉnh giấc bước vào nhà vệ sinh đứng bên cạnh bồn rửa đế đánh răng. Cô dựa lưng vào tường, hai mât vẵn nhâm tít lại, tay thì c’ãm bàn chái đánh đều đèu. Đém qua cò phái làm việc đến khuya nén cỏ vé rất mệt mỏi.
Châu Gia Việt cũng vươn vai bước ra khói dường. Như thường lệ anh đi thấng vào nhà vệ sinh đế giái quyết nỗi buồn. Và hình như không nhận ra Hạ Như Yên cũng đang ớ trong.
Sau khi cá hai nhận ra sự tồn tại cúa đối phương, giật mình quay người lại nhìn nhau rỏi hét lớn:
“A…a…a.”- Hạ Như Yên che mât lại rồi chạy ra khỏi.
Châu Gia Việt hồng hộc xông ra nói lớn: “Cô làm gì vậy?”
Hạ Như Yên khá lúng túng: “Tôi đang đánh răng.’
Châu Gia Việt mặt lạnh lùng, giọng đầy trách móc: “Sao không đóng cửa?”
Hạ Như Yên chìa môi dưới mím chặt mồi trên trong chốc lát, mắc liếc nhìn: “Tại anh vào không đế ý còn trách tôi.”
Châu Gia Việt phán thêm câu đây lạnh lùng: “Lần sau ở trong nhà vệ sinh làm gì cũng phái đóng cửa lại, đã biết chưa?”
Hạ Như Yên cũng không muốn gây thêm chuyện nên đành gật đầu nhẹ nhàng: “ò, tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Cả hai người ốêu bối rối, ngượng ngùng, liếc nhìn nhau, tỏ vẻ không ưa đổi phương. Hạ Như Yên trở vào nhà vệ sinh đóng cửa lại tiếp tục việc còn dang dở. Còn Châu Gia Việt bước ra ngoài đóng mạnh cánh cửa phòng làm Như Yên giật mình.
“Là anh ta vào sau không đế ý lại quay qua trách mình, đúng là đồ đáng ghét. Ai mà thèm nhìn chứ.’- Hạ Như Yên lấm bấm.
Tiếng chuông điện thoại reo lén, Hạ Như Yên vội vã chạy tới nhấc máy:
“Alo, bố ạ”
“Con gái thế nào rồi? Mọi thứ vằn ổn chứ?”
“Dạ Ổn ạ. Bô’ vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Bố khoẻ, con không cần lo cho bố. Gia Việt nó đối xử tốt với con không?”
Như Yên vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. Cô câm thây nhớ bô muốn quay trở vê nhà. Đã mấy tháng trôi qua từ khi được gả đi chưa được vè thăm nhà lần nào. Cô cô nén cẩm xúc nhẹ nhàng đáp lại: ”tốt ạ’
Tiếng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia tiếp ngay sau đó: “Vậy thì được, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nếu phải chịu bất kì ấm ức gì thì phải nói ngay với bố đừng có một mình giữ trong lòng biết chưa?”
Tiếng nấc nhẹ cũng đủ làm cô nghẹn ngào: con…cúp máy nhé! Bố nhớ giữ sức khoẻ.”
Cô vội vàng tầt máy rồi ngồi xuống ghế soía. Tự nhiên nước mầt lại rơi xuống, cô nhớ bố đến lạ. Trên đời này chỉ có hai người đàn ông tốt với cô đỏ chính là bố và ông nội vì thế cô cũng không muốn họ phải lo lắng thêm nữa. Rồi dần dãn cô oà lên, tiếng nấc nghẹn ngào, tim cô như thất lại trong căn phòng lạnh lẽo, cô đơn của chính mình. Cồ nhớ về những ngày trước khi bố còn là lính cứu hoầ vẳn luôn nói với cô râng:
“Con người ta nếu đã quyết làm việc gì cũng phải kiên trì cho đến cùng không được bỏ giữa chừng như thế sau này có thế rất hối tiếc. Và nếu đã lựa chọn từ bồ thì đó là lúc không còn cố gâng thêm được nữa tuyệt đối không được ép bán thân mình. Con biết chưa?”
“Mình vẫn phải tiếp tục kiên trì cố gắng không thể thua cuộc mà bỏ ra khỏi nhà họ Châu như này được. Nhất định mình sẽ làm được, chỉ hai nãm thôi mà.”- Hạ Như Yên đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc sau Hạ Như Yên khoác chiếc áo gió mỏng rồi bước ra khỏi nhà, dừng lại một lát trước cửa hít thở một hơi thật sâu. Cô bước đi trên phố tấp nập, đưa mát nhìn mọi thứ xung quanh. Những đứa trẻ nhõng nhẽo đòi bố cõng lên lưng, rồi có đứa thì đòi kẹo, cũng có bạn nhỏ làm nũng không chịu đi học. Một nụ cười hé trên môi, ánh mât vản chãm chú nhìn chãm chàm, châc là cô lại nhớ vê hỏi những ngày bé.
Buối sáng mai có chút hơi lành lạnh nhưng người người vẵn nối tiếp nhau đòng đúc đi về hai hướng ngược chiều ở giữa luôn có một làn phân cách. Hai dòng người như đi song song, cỏ thế sẽ gặp một lát nhưng điếm đến cúa họ khác nhau thì cuối cùng vần phái quay lưng lại với nhau mà thỏi.
Bình luận facebook