Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 7
Châu Gia Luân mím cười đáp lại: “Dạ được bố cứ yên tâm con sẽ chăm lo cho ỏng nội.”
Cháu Gia Minh gật đầu, vò nhẹ lên vai con trai: “đi đường nhớ cấn thận.”
Cái vầy tay tạm biệt xe lăn bánh rời đi chí trong chốc lát đã khuất bóng.
Thực sự đường rất xa và nguy hiếm. Ra khỏi thành phố con đường trớ nên khó khăn khi liên tục lên xuống dốc, quanh co và uốn lượn. Hai bên đường cáy cối xanh tốt, có những con đèo cao chót vót, những dãy núi hiểm trờ nhìn thôi đã phải rùng mình. Đường bièn giới khá dài, đi mãi mới qua hết.
Đến thành phố Tô Dương khung cảnh trở nên tấp nập, khoảng cách giữa hai thành phố đẹp mĩ lệ lại là con đường hoang vu, dãy núi hiếm trở, cánh vật hoang vẩng nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp đơn sơ của thời xa xưa.
òng nội quay sang hỏi cháu trai: “Gia Luán cháu thấy thế nào?”
Châu Gia Luân vui vẻ mỉm cười lòng đấy thích thú: “Thành phố Tô Dương khá đẹp. Chỉ có điều trên đường đi qua những dãy núi, ngọn đèo, con đường vắng tanh cháu thấy hơi sợ nhưng lại rất yên bình.”
Ông nội nhìn vẻ mặt của cháu trai fôi phì cười:
“Các cháu sinh ra đã ở thành phố lại không đi vào vùng núi nhiều nên cảm thấy vậy không lạ. Chứ lão già như ông hồi còn trẻ đã buôn ba khắp nơi, chỗ nào cũng đã từng đi, nên không cám thấy lạ. Chỉ là thấy nhớ thời trai trẻ.”
Gia Luân tò mò hỏi tiếp: “Sao ỏng Hạ đang ở thành phố lại phái chuyến về nơi xa xôi này nhí?”
Châu Gia Thành đắn đo suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “ông nhớ không nhầm thì Tỏ Dương mới chính là quê hương của ông ấy.”
Vê già thì con người lại càng muốn quay về quê hương nơi mình đã sinh ra. Tuổi trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết lòng ham muốn đi đây đó nên rong ruổi khắp mọi miền. Nhưng lúc già thì chỉ mong hai chữ ‘bình yên’, muốn quay về vạch xuất phát. Đó cũng giống như đạo lí luân hồi của thời gian.
Vừa tới thành phố Tô Dương trời vừa kịp tối.
Mọi thứ đang dần mờ đi rồi dần chìm vào bóng tối. Ánh đèn điện sáng rực hẳn, nhà nhà, đường đường đều sáng trưng. Những con đường trở nên lộng lầy, sa hoa. Người người tấp nập ngược xuôi vội vã.
Những cung đường cao tốc rộng ba bốn làn xe thênh thang, gió thối lồng lộng. Nhìn xa hơn chút sẽ thấy thấp thoáng những tia ánh sáng thoất ấn thoắt hiện trông giống ngôi sao lấp lánh trên kia. Cũng giống như là cả bầu trời thu nhỏ ở ngay trên mặt đất.
Sau mấy tiếng đồng hồ ròng rã hai ông cháu đều khá mệt nên Cháu Gia Luân đành nói: “Đi suốt mấy tiếng khá mệt ròi, mình kiếm chỗ dừng ăn nghỉ ngơi ngày mai tìm tiếp chứ ông nội.”
Ông nội gật đầu đồng ý: “Được rồi, tìm nhà hàng nào gần đây dừng lại ăn uống đi.”
8 giờ tối tại nhà hàng Tây. Gia Luân dìu ông nội bước vào, một cô gái phục vụ lại gần hỏi tiếng Tô Dương:
“Xin chào quý khách. Mời quý khách ngồi. Đây là thực đơn. Quý khách dùng gì ạ?”
Thực ra, hai ông cháu không hiếu tiếng Tô Dương khi Gia Luân nói tiếng Anh thì cô phục vụ khá lúng túng chắc cô cũng không nói được tiếng anh. Một cô gái khác cao chừng một một mét sáu, dáng người nhỏ nhân xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp, nở nụ cười tươi nói tiếng Anh hỏi:
“Thưa hai vị cần tôi giúp gì không ạ.”
Gia Luân vẫn nhìn cô không rời, đôi mât cô to tròn nụ cười duyên dáng dường như đang hút hồn anh. Anh lúng túng nói giọng Quảng Đông:
“Tòi…tôi… muốn gọi đồ.”
Cò gái phục vụ đó chính là Hạ Như Yèn. Đúng là duyên số vẩn là vậy. Người muốn tìm không đâu xa vần luôn xuất hiện ngay trước mặt nhưng lại không cho họ nhận ra nhau.
Hạ Như Yên mỉm cười rất tươi, gương mặt rạng rỡ hỏi: “Anh là người Quảng Đông sao?”
Chàng trai trẻ cũng cười lại, niềm nở đáp trả: “Phải, hình như cô nói tiếng Quảng Đông rất giỏi.”
Tự nhiên tim đập thình thịch, tay chán hơi run run, ánh mất nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia không rời. Đây liệu có phải tình yêu sét đánh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên theo kiểu ngôn tình vẫn hay nhắc tới?
Cháu Gia Minh gật đầu, vò nhẹ lên vai con trai: “đi đường nhớ cấn thận.”
Cái vầy tay tạm biệt xe lăn bánh rời đi chí trong chốc lát đã khuất bóng.
Thực sự đường rất xa và nguy hiếm. Ra khỏi thành phố con đường trớ nên khó khăn khi liên tục lên xuống dốc, quanh co và uốn lượn. Hai bên đường cáy cối xanh tốt, có những con đèo cao chót vót, những dãy núi hiểm trờ nhìn thôi đã phải rùng mình. Đường bièn giới khá dài, đi mãi mới qua hết.
Đến thành phố Tô Dương khung cảnh trở nên tấp nập, khoảng cách giữa hai thành phố đẹp mĩ lệ lại là con đường hoang vu, dãy núi hiếm trở, cánh vật hoang vẩng nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp đơn sơ của thời xa xưa.
òng nội quay sang hỏi cháu trai: “Gia Luán cháu thấy thế nào?”
Châu Gia Luân vui vẻ mỉm cười lòng đấy thích thú: “Thành phố Tô Dương khá đẹp. Chỉ có điều trên đường đi qua những dãy núi, ngọn đèo, con đường vắng tanh cháu thấy hơi sợ nhưng lại rất yên bình.”
Ông nội nhìn vẻ mặt của cháu trai fôi phì cười:
“Các cháu sinh ra đã ở thành phố lại không đi vào vùng núi nhiều nên cảm thấy vậy không lạ. Chứ lão già như ông hồi còn trẻ đã buôn ba khắp nơi, chỗ nào cũng đã từng đi, nên không cám thấy lạ. Chỉ là thấy nhớ thời trai trẻ.”
Gia Luân tò mò hỏi tiếp: “Sao ỏng Hạ đang ở thành phố lại phái chuyến về nơi xa xôi này nhí?”
Châu Gia Thành đắn đo suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “ông nhớ không nhầm thì Tỏ Dương mới chính là quê hương của ông ấy.”
Vê già thì con người lại càng muốn quay về quê hương nơi mình đã sinh ra. Tuổi trẻ đang tràn đầy nhiệt huyết lòng ham muốn đi đây đó nên rong ruổi khắp mọi miền. Nhưng lúc già thì chỉ mong hai chữ ‘bình yên’, muốn quay về vạch xuất phát. Đó cũng giống như đạo lí luân hồi của thời gian.
Vừa tới thành phố Tô Dương trời vừa kịp tối.
Mọi thứ đang dần mờ đi rồi dần chìm vào bóng tối. Ánh đèn điện sáng rực hẳn, nhà nhà, đường đường đều sáng trưng. Những con đường trở nên lộng lầy, sa hoa. Người người tấp nập ngược xuôi vội vã.
Những cung đường cao tốc rộng ba bốn làn xe thênh thang, gió thối lồng lộng. Nhìn xa hơn chút sẽ thấy thấp thoáng những tia ánh sáng thoất ấn thoắt hiện trông giống ngôi sao lấp lánh trên kia. Cũng giống như là cả bầu trời thu nhỏ ở ngay trên mặt đất.
Sau mấy tiếng đồng hồ ròng rã hai ông cháu đều khá mệt nên Cháu Gia Luân đành nói: “Đi suốt mấy tiếng khá mệt ròi, mình kiếm chỗ dừng ăn nghỉ ngơi ngày mai tìm tiếp chứ ông nội.”
Ông nội gật đầu đồng ý: “Được rồi, tìm nhà hàng nào gần đây dừng lại ăn uống đi.”
8 giờ tối tại nhà hàng Tây. Gia Luân dìu ông nội bước vào, một cô gái phục vụ lại gần hỏi tiếng Tô Dương:
“Xin chào quý khách. Mời quý khách ngồi. Đây là thực đơn. Quý khách dùng gì ạ?”
Thực ra, hai ông cháu không hiếu tiếng Tô Dương khi Gia Luân nói tiếng Anh thì cô phục vụ khá lúng túng chắc cô cũng không nói được tiếng anh. Một cô gái khác cao chừng một một mét sáu, dáng người nhỏ nhân xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp, nở nụ cười tươi nói tiếng Anh hỏi:
“Thưa hai vị cần tôi giúp gì không ạ.”
Gia Luân vẫn nhìn cô không rời, đôi mât cô to tròn nụ cười duyên dáng dường như đang hút hồn anh. Anh lúng túng nói giọng Quảng Đông:
“Tòi…tôi… muốn gọi đồ.”
Cò gái phục vụ đó chính là Hạ Như Yèn. Đúng là duyên số vẩn là vậy. Người muốn tìm không đâu xa vần luôn xuất hiện ngay trước mặt nhưng lại không cho họ nhận ra nhau.
Hạ Như Yên mỉm cười rất tươi, gương mặt rạng rỡ hỏi: “Anh là người Quảng Đông sao?”
Chàng trai trẻ cũng cười lại, niềm nở đáp trả: “Phải, hình như cô nói tiếng Quảng Đông rất giỏi.”
Tự nhiên tim đập thình thịch, tay chán hơi run run, ánh mất nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia không rời. Đây liệu có phải tình yêu sét đánh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên theo kiểu ngôn tình vẫn hay nhắc tới?
Bình luận facebook