Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 64
Cho nên, đối diện với một cô gái mới bước qua tuổi vị thành niên này, bà thấu hiểu và thông cảm mọi tâm tư mà cô gái ấy đề cập.
“Thật ra, không phải lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ ngây thơ mà trề môi, có phải lần đầu quan hệ đâu mà là lần thứ tự cô đã quan hệ với hắn ta.
Nhã Lam giả vờ ngạc nhiên, đặt dụng cụ khám bệnh phía sau chiếc rèm chắn rồi đi ra.
“Vậy thì lần thứ mấy?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, thật thà mà khai ra ngay.
“Lần… lần thứ tư?”
Nhã Lam cố nhịn cười dưới đáy bụng, tiếp tục trò chuyện với cô gái.
“Lần đầu quan hệ vào thời điểm nào?”
“Đêm qua, khi ấy cháu vừa tròn mười tám.”
Nhã Lam khẽ à lên một tiếng, ngay sau đó ngoảnh mặt ra hướng khác mà
khẽ cười thầm.
Đúng là tuổi trẻ có khác, không đợi được thêm chút nữa mà đã hành động ngay đêm đón sinh nhật của mình. Ắt hẳn bạn trai đã nhận nhịn từ rất lâu rồi, nếu không thì sao lại để di chứng đau cho bạn gái đến tận bây giờ chứ.
“Khá bất ngờ đấy.” Nhã Lam nói, kéo ghế ngồi xuống, lật hồ sơ xem bệnh án của Chu Tử Hạ.
Nhã Lam lại hỏi cô tiếp: “Khi quan hệ có dùng biện phát an toàn không? Khả dụ như là tránh thai ấy.”
Toàn thân Chu Tử Hạ cứng đờ lại, một tay siết chặt lấy vặt váy.
Cô cắn chặt lấy môi dưới mà trả lời: “Không có.”
Nhã Lam vẫn giữ khuôn mặt bình thường, đứng dậy đi đến chiếc tủ bé được đóng chắc trên tường.
“Còn nhớ lần cuối quan hệ cách hiện giờ được bao nhiêu phút rồi.”
Chu Tử Hạ ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lên đồng hồ được treo trước cửa phòng, trong đầu tính nhẩm con số.
“Được… được hơn ba mươi phút.”
Nhã Lam gật đầu, mở tủ ra tìm kiếm thứ gì đó. Tầm hai phút sau bà lấy ra một vị thuốc đưa đến cho Chu Tử Hạ.
“Uống đi.”
Chu Tử Hạ một lần nữa khó hiểu, cẩm vỉ thuốc chỉ có một viên trên tay, ánh mắt mong chờ đáp án nhìn về phía bác sĩ.
“Thuốc gì vậy? Tại sao cháu lại phải uống.”
“Đấy là thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống thuốc này vào sẽ thay đổi chu kỳ kinh nguyệt, hạn chế khả năng mang thai sau lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ khẽ à lên một cái, sau đó bóc viên thuốc bỏ vào miệng, nuốt chửng một cái.
Sau khi nuốt trôi viên thuốc xuống bụng, khoé mắt của Chu Tử Hạ đã lăn trào những giọt lệ bị thương.
Nhã Lam vỗ vai Chu Tử Hạ mà an ủi.
“Nhưng dù sao mọi chuyện đã qua rồi, cháu không nên bận tâm làm gì.”
Đối với người ngoài thì nói, chuyện này đã qua đi nhưng đối với Chu Tử Hạ mà nói, chuyện này chư hề kết thúc mà nó vẫn lặp đi lặp lại trong cuộc đời của cô.
Ánh mắt của Chu Tử Hạ sầu thương, hai tay đặt trên vạt váy, nửa muốn cởi nửa lại không muốn.
Sau cùng vẫn là Nhã Lam lên tiếng thúc giục cô, trên tay cầm một chiếc kính mà đeo lên.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa sẽ ảnh hưởng đến tâm lý đó.”
Nhã Lam đeo kính lên, quay sang nói tiếp với Chu Tử Hạ.
“Cởi nốt ra đi rồi vào bên trong năm, đặt hai chân lên giá đỡ.”
Vừa nói Nhã Lam vừa chỉ tay về hướng khu vực khám.
Chu Tử Hạ không do dự nữa, nếu đã đến đây khám rồi thì làm gì phải xấu hổ ngượng ngùng nữa.
Còn tốt hơn phòng khám khi nãy, đỡ phải để cho người đàn ông cầm thú kia một lần nữa ngắm nhìn cơ thể của mình.
Cô cởi bỏ chiếc vay trên người mình xuống, cẩn thận gấp gọn nó vào rồi để trên bàn. Trên người cô lúc này chỉ còn lại bộ đồ nội y bằng ren màu đen bó sát những nơi nhạy cảm trên cơ thể.
Chu Tử Hạ đi đến nơi mà bác sĩ chỉ, nhẹ nhàng vén tấm rèm chắn màu xanh, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế mà Nhã Lam vừa mới đem vào.
Cởi nốt đi những vật chắn trên người, Chu Tử Hạ nằm trên giường bệnh, đặt hai chân lên giá đỡ.
Cho nên, đối diện với một cô gái mới bước qua tuổi vị thành niên này, bà thấu hiểu và thông cảm mọi tâm tư mà cô gái ấy đề cập.
“Thật ra, không phải lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ ngây thơ mà trề môi, có phải lần đầu quan hệ đâu mà là lần thứ tự cô đã quan hệ với hắn ta.
Nhã Lam giả vờ ngạc nhiên, đặt dụng cụ khám bệnh phía sau chiếc rèm chắn rồi đi ra.
“Vậy thì lần thứ mấy?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, thật thà mà khai ra ngay.
“Lần… lần thứ tư?”
Nhã Lam cố nhịn cười dưới đáy bụng, tiếp tục trò chuyện với cô gái.
“Lần đầu quan hệ vào thời điểm nào?”
“Đêm qua, khi ấy cháu vừa tròn mười tám.”
Nhã Lam khẽ à lên một tiếng, ngay sau đó ngoảnh mặt ra hướng khác mà
khẽ cười thầm.
Đúng là tuổi trẻ có khác, không đợi được thêm chút nữa mà đã hành động ngay đêm đón sinh nhật của mình. Ắt hẳn bạn trai đã nhận nhịn từ rất lâu rồi, nếu không thì sao lại để di chứng đau cho bạn gái đến tận bây giờ chứ.
“Khá bất ngờ đấy.” Nhã Lam nói, kéo ghế ngồi xuống, lật hồ sơ xem bệnh án của Chu Tử Hạ.
Nhã Lam lại hỏi cô tiếp: “Khi quan hệ có dùng biện phát an toàn không? Khả dụ như là tránh thai ấy.”
Toàn thân Chu Tử Hạ cứng đờ lại, một tay siết chặt lấy vặt váy.
Cô cắn chặt lấy môi dưới mà trả lời: “Không có.”
Nhã Lam vẫn giữ khuôn mặt bình thường, đứng dậy đi đến chiếc tủ bé được đóng chắc trên tường.
“Còn nhớ lần cuối quan hệ cách hiện giờ được bao nhiêu phút rồi.”
Chu Tử Hạ ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lên đồng hồ được treo trước cửa phòng, trong đầu tính nhẩm con số.
“Được… được hơn ba mươi phút.”
Nhã Lam gật đầu, mở tủ ra tìm kiếm thứ gì đó. Tầm hai phút sau bà lấy ra một vị thuốc đưa đến cho Chu Tử Hạ.
“Uống đi.”
Chu Tử Hạ một lần nữa khó hiểu, cẩm vỉ thuốc chỉ có một viên trên tay, ánh mắt mong chờ đáp án nhìn về phía bác sĩ.
“Thuốc gì vậy? Tại sao cháu lại phải uống.”
“Đấy là thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống thuốc này vào sẽ thay đổi chu kỳ kinh nguyệt, hạn chế khả năng mang thai sau lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ khẽ à lên một cái, sau đó bóc viên thuốc bỏ vào miệng, nuốt chửng một cái.
Sau khi nuốt trôi viên thuốc xuống bụng, khoé mắt của Chu Tử Hạ đã lăn trào những giọt lệ bị thương.
Nhã Lam vỗ vai Chu Tử Hạ mà an ủi.
“Nhưng dù sao mọi chuyện đã qua rồi, cháu không nên bận tâm làm gì.”
Đối với người ngoài thì nói, chuyện này đã qua đi nhưng đối với Chu Tử Hạ mà nói, chuyện này chư hề kết thúc mà nó vẫn lặp đi lặp lại trong cuộc đời của cô.
Ánh mắt của Chu Tử Hạ sầu thương, hai tay đặt trên vạt váy, nửa muốn cởi nửa lại không muốn.
Sau cùng vẫn là Nhã Lam lên tiếng thúc giục cô, trên tay cầm một chiếc kính mà đeo lên.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa sẽ ảnh hưởng đến tâm lý đó.”
Nhã Lam đeo kính lên, quay sang nói tiếp với Chu Tử Hạ.
“Cởi nốt ra đi rồi vào bên trong năm, đặt hai chân lên giá đỡ.”
Vừa nói Nhã Lam vừa chỉ tay về hướng khu vực khám.
Chu Tử Hạ không do dự nữa, nếu đã đến đây khám rồi thì làm gì phải xấu hổ ngượng ngùng nữa.
Còn tốt hơn phòng khám khi nãy, đỡ phải để cho người đàn ông cầm thú kia một lần nữa ngắm nhìn cơ thể của mình.
Cô cởi bỏ chiếc vay trên người mình xuống, cẩn thận gấp gọn nó vào rồi để trên bàn. Trên người cô lúc này chỉ còn lại bộ đồ nội y bằng ren màu đen bó sát những nơi nhạy cảm trên cơ thể.
Chu Tử Hạ đi đến nơi mà bác sĩ chỉ, nhẹ nhàng vén tấm rèm chắn màu xanh, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế mà Nhã Lam vừa mới đem vào.
Cởi nốt đi những vật chắn trên người, Chu Tử Hạ nằm trên giường bệnh, đặt hai chân lên giá đỡ.
Bình luận facebook