Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 86
Sau khi thấy cơ thể bị dày vò, dấu hôn ái muội chằng chịt khắp trên cơ thể của bạn mình, cộng thêm nơi đó của bạn cô vừa mới tiến hành ca phẫu thuật khâu lại. Hiện giờ không thể đem ra làm con vịt thế thân phục vụ cho mục đích thương mại của ba cô một lần nữa được.
“Không thể, con không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa. Cậu ấy là bạn thân, là người thân duy nhất mà con tin tưởng nhất.”
Trong cái gia đình quý tộc này, Đình Thẩm Giai chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ một ai. Ba của cô lại lấy thêm vợ bé khiến cho tinh thần của mẹ cô điều luy, suốt ngày uống rượu để giải sầu, mỗi lần quạo lên là tìm đến cô mà trút giận.
Nếu như không có ba cô khuyện ngắn, không có bạn thân cô an ủi thì liệu rằng Đình Thẩm Giai cô đây có tồn tại sống đến bây giờ hay không?
Nếu không phải vì ba cô vẫn còn quan tâm, nuông chiều cô thì thử rằng Đình Thẩm Giai cắm răng nhắm mắt, hại bạn mình mất đi lần đầu quý giá hay không?
Đình Mặc Thâm rời khỏi ghế tựa mà bước đến bên cạnh cô, đặt tay mình lên vai cô mà dẫn dụ con mình phải nghe theo.
“Con đã đâm sau lưng bạn mình một lần rồi thì sao không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa? Hãy vì gia tộc của mình mà đánh liệu một lổ đi con gái của ta. Nếu đợt này thành công không những gia tộc ta vườn đứng đầu trong ngữ gia tộc mà còn lọt vào top một thị trường thương mại.”
Đình Thẩm Giai lắc đầu, lùi lại về phía sau mà tránh đi bàn tay của ba mình.
“Làm một lần con đã cảm thấy quá tội lỗi rồi. Xin lỗi ba, lần này con không thể làm.”
Nói xong Đình Thẩm Giai quay lưng lại với ba mình, nhả gót rời khỏi căn phòng sặc mùi rượu này.
Khi chân của cô vừa đặt ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên Đình Mặc Thâm liên tiếng.
“Nếu con không làm thì để ta cho người làm. Con tưởng con từ chối là ta sẽ buông tha sao? Ai bảo bạn con sinh ra lại mang số phận của món ăn tâm điểm của phái đàn ông cơ chứ? Nó là một món mồi béo bở để ta dẫn dụ con cá lớn mắc câu.”
Đình Thẩm Giai tức giận mà quay ngoắt người lại, đôi mắt ngập nước mông lung nhìn về phía ba mình.
“Ba nghĩ rằng con sẽ để cho ba hại bạn con sao? Ngay bây giờ con sẽ trở về ký túc xá, túc trực cậu ấy 24/24, thử xem ba cho người đem cậu ấy đi như thế nào.”
Ông ta cười nhạt một cái rồi đi về phía bàn làm việc, ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế.
“Thử xem con có bước chân ra khỏi cái nhà này hay không?”
Nói xong, Đình Mặc Thâm ngay lập tức truyền lợi của mình qua bộ đàm, nói với vệ sĩ đánh ngất rồi nhốt cô vào trong phòng.
Sau khi vụ việc êm xuôi, ông ta ra lệnh cho vệ sĩ đi bắt người phụ nữ trong hình, trước khi đi ông ta không quên căn dặn.
“Hãy nhớ rằng hành động nhẹ nhàng, thuốc trong vòng mười phút đã tác dụng, cho người giúp cô ta mặc bộ đồ gợi cảm rồi đưa đến phòng 313, tầng số mười, khách sanh Dạ Kình cho ta.”
*
Hàn Cao Lãng được em trai của Chu Tử Hạ dẫn về khu nhà trọ, vừa hay có một người phụ nữ trung niên đi cùng chiều với bọn họ, vô tình và vào một bên tay của anh.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý và phải anh.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Chu Tử Hạ ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra ngay đó là mẹ của mình.
“Mẹ, mẹ đi đâu vào giờ này? Sau không ở trong phòng mà nghỉ ngơi?”
Chu Tử Hạ vội vàng đến ôm mẹ mình, sau đó hôn lên một bên gò má của bà.
“Con nhớ mẹ chết đi được.”
Mẹ cô, Đường Y Na vui mừng khôn siết sau hai tháng được gặp lại con mình. Bà không khỏi xúc động mà ôm lấy cô thật chặt vào lòng.
“Mẹ ra ngoài muốn mua chút đồ ăn để về nấu cơm bữa tối.”
Hai mẹ con ôm nhau một hồi, sau đó Đường Y Na buông cô ra, ngoảnh mặt lại nhìn vị khách vừa nãy mà mình va phải. Không ngờ nhìn thoáng ra bà đã nhận ra người đàn ông này.
“Chào bác sĩ, không ngờ lại gặp bác sĩ ở đây! Mời ngài vào trong dùng bữa cùng với gia đình tôi.”
Ngoài trời lúc này nổi trận gió cuồn cuộn mang theo hơi lạnh ùa về, trên nền trời xuất hiện những đám mây đen ùn ùn kéo đến giăng kín cả một con hẻm nhỏ ít người qua lại.
Vài phút sau, những hạt mưa nặng hạt đầu mùa bắt đầu rơi rả rích, nó còn mang theo một tấn tâm trạng buồn đang phảng phất ở đâu gần đó.
“Mưa đã rơi rồi sao?”
“Không thể, con không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa. Cậu ấy là bạn thân, là người thân duy nhất mà con tin tưởng nhất.”
Trong cái gia đình quý tộc này, Đình Thẩm Giai chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ một ai. Ba của cô lại lấy thêm vợ bé khiến cho tinh thần của mẹ cô điều luy, suốt ngày uống rượu để giải sầu, mỗi lần quạo lên là tìm đến cô mà trút giận.
Nếu như không có ba cô khuyện ngắn, không có bạn thân cô an ủi thì liệu rằng Đình Thẩm Giai cô đây có tồn tại sống đến bây giờ hay không?
Nếu không phải vì ba cô vẫn còn quan tâm, nuông chiều cô thì thử rằng Đình Thẩm Giai cắm răng nhắm mắt, hại bạn mình mất đi lần đầu quý giá hay không?
Đình Mặc Thâm rời khỏi ghế tựa mà bước đến bên cạnh cô, đặt tay mình lên vai cô mà dẫn dụ con mình phải nghe theo.
“Con đã đâm sau lưng bạn mình một lần rồi thì sao không thể đâm sau lưng bạn mình thêm một lần nữa? Hãy vì gia tộc của mình mà đánh liệu một lổ đi con gái của ta. Nếu đợt này thành công không những gia tộc ta vườn đứng đầu trong ngữ gia tộc mà còn lọt vào top một thị trường thương mại.”
Đình Thẩm Giai lắc đầu, lùi lại về phía sau mà tránh đi bàn tay của ba mình.
“Làm một lần con đã cảm thấy quá tội lỗi rồi. Xin lỗi ba, lần này con không thể làm.”
Nói xong Đình Thẩm Giai quay lưng lại với ba mình, nhả gót rời khỏi căn phòng sặc mùi rượu này.
Khi chân của cô vừa đặt ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên Đình Mặc Thâm liên tiếng.
“Nếu con không làm thì để ta cho người làm. Con tưởng con từ chối là ta sẽ buông tha sao? Ai bảo bạn con sinh ra lại mang số phận của món ăn tâm điểm của phái đàn ông cơ chứ? Nó là một món mồi béo bở để ta dẫn dụ con cá lớn mắc câu.”
Đình Thẩm Giai tức giận mà quay ngoắt người lại, đôi mắt ngập nước mông lung nhìn về phía ba mình.
“Ba nghĩ rằng con sẽ để cho ba hại bạn con sao? Ngay bây giờ con sẽ trở về ký túc xá, túc trực cậu ấy 24/24, thử xem ba cho người đem cậu ấy đi như thế nào.”
Ông ta cười nhạt một cái rồi đi về phía bàn làm việc, ngồi vắt vẻo lên chiếc ghế.
“Thử xem con có bước chân ra khỏi cái nhà này hay không?”
Nói xong, Đình Mặc Thâm ngay lập tức truyền lợi của mình qua bộ đàm, nói với vệ sĩ đánh ngất rồi nhốt cô vào trong phòng.
Sau khi vụ việc êm xuôi, ông ta ra lệnh cho vệ sĩ đi bắt người phụ nữ trong hình, trước khi đi ông ta không quên căn dặn.
“Hãy nhớ rằng hành động nhẹ nhàng, thuốc trong vòng mười phút đã tác dụng, cho người giúp cô ta mặc bộ đồ gợi cảm rồi đưa đến phòng 313, tầng số mười, khách sanh Dạ Kình cho ta.”
*
Hàn Cao Lãng được em trai của Chu Tử Hạ dẫn về khu nhà trọ, vừa hay có một người phụ nữ trung niên đi cùng chiều với bọn họ, vô tình và vào một bên tay của anh.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý và phải anh.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Chu Tử Hạ ngoảnh đầu lại nhìn, nhận ra ngay đó là mẹ của mình.
“Mẹ, mẹ đi đâu vào giờ này? Sau không ở trong phòng mà nghỉ ngơi?”
Chu Tử Hạ vội vàng đến ôm mẹ mình, sau đó hôn lên một bên gò má của bà.
“Con nhớ mẹ chết đi được.”
Mẹ cô, Đường Y Na vui mừng khôn siết sau hai tháng được gặp lại con mình. Bà không khỏi xúc động mà ôm lấy cô thật chặt vào lòng.
“Mẹ ra ngoài muốn mua chút đồ ăn để về nấu cơm bữa tối.”
Hai mẹ con ôm nhau một hồi, sau đó Đường Y Na buông cô ra, ngoảnh mặt lại nhìn vị khách vừa nãy mà mình va phải. Không ngờ nhìn thoáng ra bà đã nhận ra người đàn ông này.
“Chào bác sĩ, không ngờ lại gặp bác sĩ ở đây! Mời ngài vào trong dùng bữa cùng với gia đình tôi.”
Ngoài trời lúc này nổi trận gió cuồn cuộn mang theo hơi lạnh ùa về, trên nền trời xuất hiện những đám mây đen ùn ùn kéo đến giăng kín cả một con hẻm nhỏ ít người qua lại.
Vài phút sau, những hạt mưa nặng hạt đầu mùa bắt đầu rơi rả rích, nó còn mang theo một tấn tâm trạng buồn đang phảng phất ở đâu gần đó.
“Mưa đã rơi rồi sao?”
Bình luận facebook