Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 8
Từng tia sáng len lỏi vào chiếu sáng từng mọi góc gách trong phòng đầy kíƈɦ ŧìиɦ, nam thì ngũ quan cương nghị, nữ thì xinh đẹp tựa như tiên giáng trần.
“Ưʍ… nhẹ thôi…”
Ban đầu Cao Lãng sợ cô gái đau nên anh đã làm động tác nhẹ nhàng, khi cảm nhận cơ thể cô gái quen dần với công việc này thì anh tức tốc đẩy nhanh tình tiết, lực đạo ra vào trong hang động chật hẹp một lúc càng nhanh. Nhiệt độ bứt rứt vì tác dụng phụ của thuốc công thêm kɦoáı ƈảʍ lạ lẫm cứ bủa vây lấy thần trí khiến cho Chu Tử Hạ chẳng mấy chốc đạt tới cao trào.
Nhưng hận nỗi người đàn ông này không chịu buông tha cho cô. Mới lăn lộn hơn ba mươi phút đây thể nào làm thoả mãn bản tính đàn ông, tần suất khai phá bên trong hang động ngày càng hũng mãn, cành ngày càng thúc mạnh vào tận đáy huyệt khiến cho đoá xoa mẫn cảm phát ra tiếng va chạm kịch liệt….
Không gian mỗi lúc một về khuya.
Khi màn đêm buông xuống, mọi cảnh vật đều đều chìm sâu vào giấc ngủ.
Giờ đây chỉ còn ánh trăng thao thức, lẻ loi đơn cô giữa khoảng không gian vô tận, trên lơ lửng trên nền trời đen như mực.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khung cửa sổ, soi sáng hai thân thể một nam một nữ đang trần trụi liên kết lại với nhau, tiếng va chạm da thịt cuồng nhiệt cùng với tiếng nỉ non kiều diễm của người thiếu nữ.
“Ưʍ… đau quá…dừng lại đi… á…”
Người con gái quỳ rạp trên drap giường êm ái, dưới hạ thể chịu từng cú thúc ra vào mãnh liệt, mồ hôi thẫm đẫm vừng trán.
“Em đâu có muốn tôi dừng lại cuộc vui hoan lạc này? Cái nơi mê hoặc này cứ níu kéo quyến rũ tôi, thử hỏi làm sao tôi có thể vượt qua sự cám dỗ này?”
Vừa nói Cao Lãng vừa thúc mạnh vào dưới dạ thể của cô gái, từng cú thúc ra vào dường như chạm tới đáy huyệt khiến cho cô rùng mình sợ hãi.
“Anh… anh tha cho em… em mệt quá… không còn chút sức nào!”
Mệt mỏi vô cùng, đôi mắt muốn cụp xuống để ngủ nhưng lại bị người đàn ông này lôi kéo khiến cho cô phải hoà mình vào cơn kíƈɦ ŧìиɦ này.
Tuy cô là người bị chuốc thuốc, đáng lý ra cô là người ham muốn công việc này đến tột độ. Nhưng tất thảy những lý trí này đều truyền sang người đàn ông kia, khiến cho hắn ta một một động tác đều để lộ ra bản tính cầm thú. Lực đạo ra vào khiến cho cô phải kinh hãi, khiếp sợ.
Cô gái bật khóc không thành tiếng, nỉ non van xin người đàn ông buông tha: “Xin anh… hãy rút ra… hức…”
Chu Tử Hạ khó khăn nói chưa thành công đã bị người đàn ông dùng lực mạnh đẩy sâu vào bên trong. Hai tay của cô siết chặt lấy drap giường, dưới thân hứng chịu những cơn đau tê mê truyền tới.
“Hức… tha cho em… em thấy… trong người lạ… lắm…”
Chu Tử Hạ có thể cảm nhận được rõ tận cùng nơi sâu thẳm trong cơ thể co rút, ngay sau đó một làn nước không hẹn mà ồ ạt trào ra, làm cho nơi giao thoa giữa đoá hoa cùng vật thể trở nên trơn ướt.
Ánh đèn neon nhờ nhạt rọi thẳng vào khuôn mặt mỹ miều của cô gái, điểm xuyến thêm đường nét gợi cảm quyến rũ mê hoặc lòng người. Ở tư thế này, Cao Lãng có thể nhìn rõ vẻ mặt hút hồn của cô. Anh không nhịn được mật ngọt cám dỗ này mà cúi người xuống, chiếm trọn lấy đôi môi đang mấp mát khẽ mở của cô gái, dưới thân vẫn không dừng động tác ra vào cuồng nhiệt.
Anh hôn cô, nụ hôn ấy kéo dài, như đang lôi kéo cô gái chìm sâu vào mộng tình mới.
Đầu lưỡi ma ranh của Cao Lãng thành công tách hai hàm răng trắng ngọc của cô ra, tiến sâu đầu lưỡi vào trong khoang miệng, cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt của cô nàng, nhẹ nhàng xoa đều và liếm lấy từng giọt nước ngọt ngào rỉ ra từ đôi hồng đào ướt đẫm của người tình con gái nằm ở dưới thân mình.
Sau một hồi chiếm hữu cuồng nhiệt, trong lúc bốn cánh môi cuốn lấy nhau triền miên không rời. Cảm nhận thấy sâu trong cơ thể cô gái co thắt lại, Cao Lãng liền ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô, vật cứng giãn ra rồi đột ngột phóng kích những thứ tinh hoa vào sâu trong cơ thể của Chu Tử Hạ, đưa hai người đến đỉnh cao của cuộc lăn lộn dữ dội ban nãy.
Cảm nhận cơn sóng thần trào vào sâu bên trong, Chu Tử Hạ theo quán tính quặp chặt hai chân vào thắt lưng của người đàn ông. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, mơ hồ không tỉnh táo, nhiệt độ trong người dần chuyển về trạng thái ban đầu.
Cao Lãng luyến tiếc buông đôi môi mềm mại vẫn còn vương vấn mật ngọt kèm theo sợi chỉ bạc quyến rũ trong ánh đèn mờ nhạt cùng với mùi hương hoa nhài dịu nhẹ mà anh lưu luyến nhớ nhung suốt hai tháng qua.
Sau cuộc vận động mạnh ấy, Chu Tử Hạ toàn thân bao phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cô mệt mỏi mà thiếp đi, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Cao Lãng dùng mu bàn tay vuốt ve gương mặt mệt mỏi của cô gái, ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn lấy gương mặt thân quen mà hằng đêm mình từng thương nhớ.
Từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói… tất thảy những thứ thuộc về cô anh đều nhớ nhung. Đã lâu rồi Cao Lãng không được ôm cô một cái yêu thương như vậy, ngắm nhìn mỗi lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ. Nhớ từng mùi hương vấn vương trên cơ thể cô, mùi hoa nhài thoang thoảng vẫn ở nơi đây.
Anh ôm chặt lấy cô vào lòng như thể sợ cô biến mất, trằn trọc không ngủ được vì lo sợ.
Anh lo sợ rằng nếu như anh ngủ rồi, tay buông ra khỏi cô thì có khi nào cô gái ấy nhân lúc anh ngủ say mà trốn đi không?
Khó khăn lắm anh mới có cô hội tìm được cô, tiếp cận cô trong hoàn cảnh ái tình này. Mắt chợp mắt ngủ một chút nhưng không sao chợp được, anh chỉ biết ngắm nhìn người con gái mình yêu trong lúc ngủ. Có như vậy bản thân anh mới chắc chắn được cuộc đời sau này anh sẽ không đánh mất cô nữa.
Đến tận giờ phút này Cao Lãng không hiểu vì sao hai tháng trước cô gái này lại không một lý do nào đòi chia tay, dù cho anh có hỏi cô vì sao đi chăng nữa cô gái ấy chỉ đáp lại anh với vẻ mặt lạnh lùng, nhấc gót quay lưng rời khỏi tầm mắt của anh.
Nếu như lần này có cơ hội gặp được cô, Cao Lãng thề rằng cả đời này sẽ không buông ra cho cô, quyết giam cầm cô bên cạnh mình mãi mãi, dù một giây cũng không từ bỏ.
Sáng hôm sau…
Từng tia sáng len lỏi vào chiếu sáng từng mọi góc gách trong phòng đầy kíƈɦ ŧìиɦ, nam thì ngũ quan cương nghị, nữ thì xinh đẹp tựa như tiên giáng trần.
“Ưʍ… nhẹ thôi…”
Ban đầu Cao Lãng sợ cô gái đau nên anh đã làm động tác nhẹ nhàng, khi cảm nhận cơ thể cô gái quen dần với công việc này thì anh tức tốc đẩy nhanh tình tiết, lực đạo ra vào trong hang động chật hẹp một lúc càng nhanh. Nhiệt độ bứt rứt vì tác dụng phụ của thuốc công thêm kɦoáı ƈảʍ lạ lẫm cứ bủa vây lấy thần trí khiến cho Chu Tử Hạ chẳng mấy chốc đạt tới cao trào.
Nhưng hận nỗi người đàn ông này không chịu buông tha cho cô. Mới lăn lộn hơn ba mươi phút đây thể nào làm thoả mãn bản tính đàn ông, tần suất khai phá bên trong hang động ngày càng hũng mãn, cành ngày càng thúc mạnh vào tận đáy huyệt khiến cho đoá xoa mẫn cảm phát ra tiếng va chạm kịch liệt….
Không gian mỗi lúc một về khuya.
Khi màn đêm buông xuống, mọi cảnh vật đều đều chìm sâu vào giấc ngủ.
Giờ đây chỉ còn ánh trăng thao thức, lẻ loi đơn cô giữa khoảng không gian vô tận, trên lơ lửng trên nền trời đen như mực.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khung cửa sổ, soi sáng hai thân thể một nam một nữ đang trần trụi liên kết lại với nhau, tiếng va chạm da thịt cuồng nhiệt cùng với tiếng nỉ non kiều diễm của người thiếu nữ.
“Ưʍ… đau quá…dừng lại đi… á…”
Người con gái quỳ rạp trên drap giường êm ái, dưới hạ thể chịu từng cú thúc ra vào mãnh liệt, mồ hôi thẫm đẫm vừng trán.
“Em đâu có muốn tôi dừng lại cuộc vui hoan lạc này? Cái nơi mê hoặc này cứ níu kéo quyến rũ tôi, thử hỏi làm sao tôi có thể vượt qua sự cám dỗ này?”
Vừa nói Cao Lãng vừa thúc mạnh vào dưới dạ thể của cô gái, từng cú thúc ra vào dường như chạm tới đáy huyệt khiến cho cô rùng mình sợ hãi.
“Anh… anh tha cho em… em mệt quá… không còn chút sức nào!”
Mệt mỏi vô cùng, đôi mắt muốn cụp xuống để ngủ nhưng lại bị người đàn ông này lôi kéo khiến cho cô phải hoà mình vào cơn kíƈɦ ŧìиɦ này.
Tuy cô là người bị chuốc thuốc, đáng lý ra cô là người ham muốn công việc này đến tột độ. Nhưng tất thảy những lý trí này đều truyền sang người đàn ông kia, khiến cho hắn ta một một động tác đều để lộ ra bản tính cầm thú. Lực đạo ra vào khiến cho cô phải kinh hãi, khiếp sợ.
Cô gái bật khóc không thành tiếng, nỉ non van xin người đàn ông buông tha: “Xin anh… hãy rút ra… hức…”
Chu Tử Hạ khó khăn nói chưa thành công đã bị người đàn ông dùng lực mạnh đẩy sâu vào bên trong. Hai tay của cô siết chặt lấy drap giường, dưới thân hứng chịu những cơn đau tê mê truyền tới.
“Hức… tha cho em… em thấy… trong người lạ… lắm…”
Chu Tử Hạ có thể cảm nhận được rõ tận cùng nơi sâu thẳm trong cơ thể co rút, ngay sau đó một làn nước không hẹn mà ồ ạt trào ra, làm cho nơi giao thoa giữa đoá hoa cùng vật thể trở nên trơn ướt.
Ánh đèn neon nhờ nhạt rọi thẳng vào khuôn mặt mỹ miều của cô gái, điểm xuyến thêm đường nét gợi cảm quyến rũ mê hoặc lòng người. Ở tư thế này, Cao Lãng có thể nhìn rõ vẻ mặt hút hồn của cô. Anh không nhịn được mật ngọt cám dỗ này mà cúi người xuống, chiếm trọn lấy đôi môi đang mấp mát khẽ mở của cô gái, dưới thân vẫn không dừng động tác ra vào cuồng nhiệt.
Anh hôn cô, nụ hôn ấy kéo dài, như đang lôi kéo cô gái chìm sâu vào mộng tình mới.
Đầu lưỡi ma ranh của Cao Lãng thành công tách hai hàm răng trắng ngọc của cô ra, tiến sâu đầu lưỡi vào trong khoang miệng, cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt của cô nàng, nhẹ nhàng xoa đều và liếm lấy từng giọt nước ngọt ngào rỉ ra từ đôi hồng đào ướt đẫm của người tình con gái nằm ở dưới thân mình.
Sau một hồi chiếm hữu cuồng nhiệt, trong lúc bốn cánh môi cuốn lấy nhau triền miên không rời. Cảm nhận thấy sâu trong cơ thể cô gái co thắt lại, Cao Lãng liền ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của cô, vật cứng giãn ra rồi đột ngột phóng kích những thứ tinh hoa vào sâu trong cơ thể của Chu Tử Hạ, đưa hai người đến đỉnh cao của cuộc lăn lộn dữ dội ban nãy.
Cảm nhận cơn sóng thần trào vào sâu bên trong, Chu Tử Hạ theo quán tính quặp chặt hai chân vào thắt lưng của người đàn ông. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, mơ hồ không tỉnh táo, nhiệt độ trong người dần chuyển về trạng thái ban đầu.
Cao Lãng luyến tiếc buông đôi môi mềm mại vẫn còn vương vấn mật ngọt kèm theo sợi chỉ bạc quyến rũ trong ánh đèn mờ nhạt cùng với mùi hương hoa nhài dịu nhẹ mà anh lưu luyến nhớ nhung suốt hai tháng qua.
Sau cuộc vận động mạnh ấy, Chu Tử Hạ toàn thân bao phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cô mệt mỏi mà thiếp đi, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Cao Lãng dùng mu bàn tay vuốt ve gương mặt mệt mỏi của cô gái, ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn lấy gương mặt thân quen mà hằng đêm mình từng thương nhớ.
Từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói… tất thảy những thứ thuộc về cô anh đều nhớ nhung. Đã lâu rồi Cao Lãng không được ôm cô một cái yêu thương như vậy, ngắm nhìn mỗi lúc cô chìm sâu vào giấc ngủ. Nhớ từng mùi hương vấn vương trên cơ thể cô, mùi hoa nhài thoang thoảng vẫn ở nơi đây.
Anh ôm chặt lấy cô vào lòng như thể sợ cô biến mất, trằn trọc không ngủ được vì lo sợ.
Anh lo sợ rằng nếu như anh ngủ rồi, tay buông ra khỏi cô thì có khi nào cô gái ấy nhân lúc anh ngủ say mà trốn đi không?
Khó khăn lắm anh mới có cô hội tìm được cô, tiếp cận cô trong hoàn cảnh ái tình này. Mắt chợp mắt ngủ một chút nhưng không sao chợp được, anh chỉ biết ngắm nhìn người con gái mình yêu trong lúc ngủ. Có như vậy bản thân anh mới chắc chắn được cuộc đời sau này anh sẽ không đánh mất cô nữa.
Đến tận giờ phút này Cao Lãng không hiểu vì sao hai tháng trước cô gái này lại không một lý do nào đòi chia tay, dù cho anh có hỏi cô vì sao đi chăng nữa cô gái ấy chỉ đáp lại anh với vẻ mặt lạnh lùng, nhấc gót quay lưng rời khỏi tầm mắt của anh.
Nếu như lần này có cơ hội gặp được cô, Cao Lãng thề rằng cả đời này sẽ không buông ra cho cô, quyết giam cầm cô bên cạnh mình mãi mãi, dù một giây cũng không từ bỏ.
Sáng hôm sau…
Bình luận facebook