-
Chương 117
Tất Sa đã đến đại điện, thân vệ kiểm tra đồng phù, để anh vào điện.
Trong đại điện bầu không khí nặng nề trang nghiêm, cờ Kinh tung bay, hương trầm lượn lờ.
Trước điện người người nhốn nháo, Bát Nhã đứng trước cửa điện tiếp đón, sứ đoàn các nước đến tham bái theo thứ tự vào điện, chính thức dâng lên quốc thư.
Trong điện, tiếng Phật xướng quanh quẩn, ánh nến chập chờn, tượng Phật tỏa sáng lấp lánh, Đàm Ma La Già mặc một bộ cà sa đỏ ngồi trên Pháp đài, bên dưới đài chúng tăng mặc Pháp y vây quanh, cùng niệm kinh, chàng tắm trong tiếng Phạn và ánh nến, đường nét tươi sáng, khuôn mặt thanh tú, thần sắc lạnh nhạt, như đang ở trên đám mây cao vời vợi, trong lạnh thánh khiết.
Thành viên sứ đoàn Tì Ra Ma La thân mặc áo gấm, đầu đội kim quan bước lên từng người một, quỳ bái tượng Phật. Tham bái xong, sứ giả Tì Ra Ma La hành lễ với Đàm Ma La Già, nghiêng người ra hiệu với hầu cận sau lưng.
Chỉ nghe một tràng vòng va chạm leng keng, một nữ tử mặc váy lụa dài có thêu trân châu, viền hoa văn cây cỏ bằng sợi vàng sợi bạc nhỏ bước đến, tháo mạng sa che mặt, chậm rãi thi lễ.
Nữ tử có làn da màu nâu, ngũ quan rõ ràng, dáng người lả lướt, màu áo váy tươi sáng rực rỡ, trên trán điểm châu ngọc, trên cổ, tay, bên hông, chân đều mang vòng vàng điểm châu, sau khi vào điện từ từ giương mi mắt, đôi mắt màu xanh nâu nhìn đến Đàm Ma La Già, sóng mắt hơi lưu chuyển, từng cái giơ tay nhấc chân, vòng eo đều như nhẹ nhàng uốn éo theo vận luật, mê ly mị hoặc.
Thành viên sứ đoàn các nước ở trước điện nhìn thấy nữ tử, trong mắt là nỗi si mê không chút che giấu.
Sứ giả Tì Ra Ma La thỏa mãn nghe tiếng xuýt xoa không đè nén được chung quanh, có phần kiêu ngạo mà nói: “Vị này là công chúa Man Đạt của bỉ quốc.”
Đám người ngoài điện nhốn nháo, xì xào bàn tán.
Công chúa Man Đạt đón ánh nhìn chằm chằm của đám đông, tay nâng một mâm vàng, trong mâm đựng hoa tươi cực kỳ hiếm có ở thời tiết này, bước đi liên tục nhẹ nhàng, đi đến trước Pháp đài dâng lên. Đôi mắt xanh nâu chằm chằm nhìn Đàm Ma La Già giây lát, tự dưng cười một tiếng, rũ mắt cúi đầu, như là e thẹn, quyến rũ động lòng người không tả xiết.
Thành viên sứ đoàn cũng thấy ngây dại.
Đàm Ma La Già cụp mắt, ánh mắt khẽ quét qua người công chúa Man Đạt, ra hiệu tăng nhân nhận mâm vàng đến cúng trước tượng Phật.
Công chúa Man Đạt cứng đờ mặt.
Nàng thiên sinh lệ chất, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã theo vũ giả ưu tú nhất chùa miếu học múa, tài múa siêu quần, một khúc Thiên Ma Vũ có thể khiến một nửa đàn ông quý tộc trong thành quỳ gối dưới chân nàng, mặc nàng muốn gì cứ lấy. Nàng từng gặp rất nhiều loại đàn ông, cho dù là Vương tộc cao quý, dân buôn ranh ma, hay tăng nhân giữ giới, tất cả đều nhìn nàng bằng ánh mắt tham lam khó che giấu, thế nhưng ánh mắt vị Quân chủ Vương Đình trước mắt này nhìn nàng lại lạnh nhạt đến thế, không vui không buồn, không một tia gợn sóng.
Quân chủ Vương Đình không giống những vị sư nàng từng gặp, ánh mắt họ trốn tránh, không dám nhìn nàng, còn ngài ấy không một tia dao động, ngồi ngay ngắn ở Pháp đài, nhìn xuống nàng, như đang nhìn một đóa hoa, một bụi cỏ gấu, một cục đá, một người phàm không khác với những người khác.
Ánh mắt trang nghiêm bậc này, công chúa Man Đạt chỉ từng thấy trên tượng Phật ở chùa miếu. Lòng nàng hơi chùng, xem ra vị Quân chủ Vương Đình này là người khó bị đánh động.
Sứ giả cũng không nhìn ra công chúa Man Đạt đang cứng đờ, cười nói: “Từ nhỏ công chúa Man Đạt đã theo các sư trong Vương Tự tu tập Phật pháp, là một vị ưu bà tư kha*, công chúa ngưỡng mộ Phật Tử đã lâu, từng đọc kinh văn Phật Tử dịch, thức ngủ đều phục, lần này công chúa đến Vương Đình, nguyện noi theo Ma Đăng Già Nữ, vào chùa tu hành, mong Phật Tử cho phép.”
*chú thích tác giả: nữ tử ở nhà tin Phật.
Trong nháy mắt, bầu không khí thoáng chốc trở nên yên lặng.
Từng người trong điện ngẩng lên, cố hết sức che giấu nỗi ganh tỵ và không cam lòng thầm dâng: Dù công chúa của họ cũng đều là mỹ nhân như hoa như nguyệt, nhưng khó mà so với công chúa Thiên Trúc này. Công chúa Thiên Trúc không chỉ có khuôn mặt đẹp, giữa nhất cử nhất động còn có một loại ý vị mê hoặc như có như không. Công chúa Thiên Trúc ra mặt, tất cả các công chúa đều trở thành phông nền, lấy gì mà Phật Tử nhìn các nàng ấy thêm một cái?
Ngoài điện, Tất Sa Duyên Giác chau mày, Bát Nhã đang tiếp đón dựng đứng đôi mày, hận không thể nhảy dựng lên mắng chửi.
Sứ giả Tì Ra Ma La không thèm để ý đến ánh mắt chướng mắt chung quanh, vẫn dương dương đắc ý, công chúa Man Đạt đi sứ các nước, đến bất cứ đâu, Quốc Vương, Vương tử đều mê say làm thần của nàng, gã tự tin lần này Quân chủ Vương Đình cũng không đỡ nổi vẻ xinh đẹp của công chúa.
Trong tĩnh lặng, Đàm Ma La Già ngước mắt.
Công chúa Man Đạt nhìn chàng, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Thí chủ đã là ưu bà tư kha, nên dốc lòng vì Phật pháp.” Nói xong, ánh mắt chàng đảo một vòng, nhìn đám người trong điện trước điện không dám thở mạnh một tiếng. “Việc này về sau đừng nhắc lại.”
Giọng chứa đầy uy nghiêm, không cho phép tranh cãi.
Lúc này, trong điện phá lệ yên tĩnh, tất cả trợn mắt rớt mồm, thật lâu không nói gì.
Sứ giả Tì Ra Ma La không ngờ Đàm Ma La Già sẽ từ chối dứt khoát đến thế, không khỏi ngây ra định tranh luận mấy câu: Văn Chiêu công chúa người Hán thì có thể, sao công chúa Man Đạt thì không được?
Lời còn chưa thốt ra miệng, đối mặt với ánh mắt cận vệ đeo đao trước điện phóng tới, sứ giả chợt tỉnh táo lại, tay chân cứng đờ. Suýt thì quên, Phật Tử là Quân chủ Vương Đình, Phật Tử đã cự tuyệt ngay trước mặt, còn nói về sau đừng nhắc lại, các nước đến tham bái sao dám lỗ mãng trước mặt ngài?
Phật Tử muốn giữ ai thì giữ, ngay cả tư cách gặng hỏi họ còn không có.
Sứ giả tỉnh táo lại, trong lòng không hiểu: công chúa Man Đạt xinh đẹp thế này mà Phật Tử hoàn toàn dửng dưng, vị Văn Chiêu công chúa kia đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể làm Phật Tử phá lệ?
Đang lúc buồn bực, một sứ giả bộ lạc khác không nhịn được bước lên mấy bước, cất giọng hỏi: “Quý quốc đã có thể giữ lại công chúa Văn Chiêu người Hán, sao công chúa của chúng ta thì không được? Chúng ta cùng quý quốc lui tới gần trăm năm, tình nghĩa sâu nặng, chả nhẽ kém xa vùng đất Hán xa ngoài vạn dặm sao? Quý quốc không thể bên nặng bên nhẹ thế!”
Khóe miệng sứ giả giật một cái, kết giao giữa các nước, nước mạnh dĩ nhiên có thể bên nặng bên nhẹ, người tiểu bộ lạc kia đúng là thô tục, còn hỏi ra miệng.
Gã vừa xem thường, vừa giương mắt nhìn Đàm Ma La Già, muốn nghe ngài ấy trả lời thế nào.
Mấy sứ giả nước khác cũng phản ứng giống gã, vô số ánh mắt sắc bén tập trung vào người Đàm Ma La Già.
Khuôn mặt Đàm Ma La Già trầm tĩnh, nói: “Ma Đăng Già Nữ chỉ có một.”
Lời vừa dứt, cả đám không dám tin, các sư trong điện cũng nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
Ngoài điện, Tất Sa giống như vừa bị quất một roi, muốn đứng không vững.
…
Nhận xong lễ vật các nước đến hiến, Đàm Ma La Già đứng dậy rời đi.
Sứ đoàn các nước rời khỏi đại điện, bàn tán ầm ĩ.
Có người quăng một tia giễu cợt về sứ giả Tì Ra Ma La, sứ giả thầm tức giận, quay lại nói với công chúa Man Đạt: “Chúng ta còn cơ hội, đợi xem Thiên Ma Vũ của ngài, có là Phật Tử cũng phải động tâm.”
Công chúa Man Đạt nhẹ giọng hỏi: “Ngươi từng thấy Văn Chiêu công chúa chưa?”
Sứ giả nói: “Chưa từng, từ khi Pháp hội bắt đầu vị công chúa này rất ít khi lộ diện, thỉnh thoảng ra ngoài vài lần cũng đều đeo mạng che mặt, người của chúng ta không thấy được chân dung ngài ấy.”
Gã khẽ cười, giọng điệu lộ vẻ khinh thường. “Một công chúa Hán, sao vượt được người?”
Công chúa Man Đạt lắc đầu: “Ngươi quá khinh địch. Ta có cho thị nữ nghe ngóng chỗ thân binh của Phật Tử về Văn Chiêu công chúa, ngươi biết họ hình dung vẻ đẹp của Văn Chiêu công chúa thế nào không?”
Sứ giả nhíu mày.
Công chúa Man Đạt chậm rãi nói: “Họ nói, Văn Chiêu công chúa xinh đẹp rạng ngời, nhìn nàng, họ nghĩ đến thạch lựu ngậm mật ong, nghĩ đến trăng sáng cao khiết, biển cả xanh thẳm, là cây trong ngôi vườn Cấp Cô độc* rải ngàn vàng, miệng cười của nàng, có thể khiến mỗi một dũng sĩ thân kinh bách chiến biến thành kẻ thiếu niên.”
*CẤP CÔ ĐỘC (tiếng Phạn: Anathapindika) là một đệ tử tại gia của Phật Tổ. Kinh Phật chép rằng ông là một trưởng lão giàu có, người nước Kosala phía Đông Bắc Ấn Độ cổ. Tên của ông là Tu-đạt-đa, do ông thường xuyên cung cấp thức ăn cho những người nghèo và vô gia cư nên được gọi là Cấp Cô Độc.
Ông đã hiến tặng một khu vườn mua của Thái tử Jeta; (con vua Ba-tư-nặc xứ Kosala) cho giáo đoàn của Đức Phật. Trong khu vườn đó ông đã rải một lớp gồm 1,8 triệu miếng vàng. Sau khi qua đời, Cấp Cô Độc được sinh vào cõi trời Tusita, hay cõi của các vị Bồ-tát. Cấp Cô Độc được biết đến là đệ tử hào phóng nhất của Đức Phật.(trích wiki)
Vẻ mặt sứ giả trở nên trịnh trọng: “Là tôi quá xem thường công chúa người Hán. Nếu vẻ đẹp ngài ấy thật giống trong truyền thuyết thì khó trách Phật Tử nói Ma Đăng Già Nữ chỉ có một.”
Công chúa Man Đạt đeo lại mạng che mặt, nói: “Ngươi phái người đi theo dõi Văn Chiêu công chúa, tìm hiểu rõ ràng trên người cô ta rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.”
Sứ giả gật đầu.
…
Phía bên kia, Dao Anh vừa trở lại viện tử, thân binh lập tức chào đón: “Công chúa, người nghe gì chưa? Hôm nay công chúa Thiên Trúc kia đến Vương Tự!”
Dao Anh sửng sốt, “Công chúa Thiên Trúc?”
Duyên Giác không muốn để nàng đi đại điện là vì Thiên Trúc công chúa chăng? Sợ các nàng có tranh chấp sao?
Thân binh nói: “Công chúa, nghe nói công chúa sứ đoàn các nước ai cũng xinh đẹp, nếu đều giữ lại, người nên làm sao đây?”
Dao Anh lắc đầu, vào nhà ngồi xuống, nâng bút viết thư, nói: “Pháp sư là cao tăng, cho dù mấy cô công chúa kia đẹp nhường nào, trong mắt Pháp sư cũng chỉ là mấy túi da thôi.” Đã từng có lão ẩu miệng méo mắt lác, tướng mạo xấu xí tham bái ngoài điện, người khác tránh xa bà, Đàm Ma La Già không hề để ý bà xấu xí bẩn thối, cầu phúc cho bà, trong mắt ngài ấy không hề phân đẹp xấu.
Thân binh bưng chậu than đặt trước thư án, nhỏ giọng nói: “Công chúa, cao tăng cũng là người, ngày đại hội tỷ võ, Phật Tử sẽ lấy thân phận Quân chủ tham dự buổi lễ, đến chừng đó công chúa Thiên Trúc sẽ múa tặng ngài, tiểu nhân nghe người ta nói, xem điệu Thiên Ma Vũ của công chúa Thiên Trúc, đến tảng đá cũng phải động tâm.”
Dao Anh dừng tay, “Thiên Ma Vũ?”
Nàng nhớ đến bức bích hoạ «Hàng ma biến», có một bức vẽ chuyện tích Ma vương phái ba người con gái xinh đẹp đến dẫn dụ Phật Tổ. Đám ma nữ người trần truồng, chỉ choàng một lớp vải sa mỏng trong suốt, vây quanh Phật Tổ nhẹ nhàng nhảy múa, tạo dáng õng ẹo, thái độ rất lẳng lơ xinh đẹp.
Thiên Trúc công chúa muốn dẫn dụ Đàm Ma La Già, dao động ý chí ngài ấy?
Mày Dao Anh nhẹ chau lại. Nàng biết Đàm Ma La Già sẽ không động tâm, nhưng nói cho cùng chuyện này là do nàng, là do La Già phá lệ vì nàng mới chuốc phải sóng gió thế này.
Dao Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vật ta cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Thân binh nói: “Đã xong, lão Tề tự mình làm.”
Dao Anh gật đầu, lấy giấy viết thư đính kim tuyến mà cửa hàng cách đấy không lâu tự làm ra được, viết một bức mừng tuổi, thổi khô mực.
Hôm sau, nàng cầm quốc thư đi tìm Duyên Giác.
Người trên đường đều quan sát đánh giá nàng.
Dao Anh thầm nghĩ, gần đây ánh mắt người Vương Đình nhìn nàng tràn ngập căm thù, nàng phải nghĩ cách nhanh chóng rời Vương Tự.
…
Duyên Giác đang gác ở thiền thất, nghe Dao Anh tìm mình mới bảo người truyền tin: “Mời Văn Chiêu công chúa về trước đi, buổi trưa ta mới rảnh.”
Đang cúi đầu phê duyệt tấu chương Đàm Ma La Già nghe thấy tiếng nói chuyện, ngước mắt quét qua cậu một cái.
Duyên Giác bước lên trước, khom người giải thích: “Vương, Văn Chiêu công chúa có chuyện muốn tìm tôi bàn bạc.”
Đàm Ma La Già rũ mắt xem quyển da cừu, nói: “Để nàng vào đi, cậu ra ngoài gặp nàng.”
Duyên Giác ngây ra, thưa vâng. Chỉ sau thoáng chốc, người truyền tin dẫn Dao Anh đến.
Dao Anh không dám quấy rầy Đàm Ma La Già, đứng ngoài điện chờ Duyên Giác đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Ta nghe nói, ngày đầu tiên của điển lễ, đại thần, dân chúng, tất cả bộ lạc và sứ đoàn đều đến dâng tặng lễ vật đến Phật Tử?”
Duyên Giác gục gặc đầu.
Dao Anh lại hỏi: “Hôm đó công chúa Thiên Trúc cũng hiến múa à?”
Mặt Duyên Giác chợt thay đổi, một hơi nói: “Vương đã nói, công chúa là Ma Đăng Già Nữ duy nhất, công chúa Thiên Trúc sẽ không được như ý, công chúa an tâm đi!”
Dao Anh ngơ ngác. “Ma Đăng Già Nữ duy nhất là ý gì?”
Duyên Giác cũng sửng sốt: “Công chúa chưa nghe nói ạ?” Cậu kể lại chuyện hôm qua, cuối cùng nói: “Đợi điển lễ kết thúc, toàn bộ các công chúa đều phải rời Thánh Thành trước cuối tháng, về lại nơi các nàng, công chúa Thiên Trúc cũng thế.”
Dao Anh đứng trước điện, ngây ra một lúc.
Nếu trước kia Đàm Ma La Già trực tiếp cự tuyệt nàng như cự tuyệt công chúa Thiên Trúc, nàng không thoát nổi lòng bàn tay của Hải Đô A Lăng.
…
Sau một tuần trà, Duyên Giác quay lại thiền thất, đứng vững vàng ở trong góc.
Đàm Ma La Già không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Duyên Giác đoán ngài ấy hỏi chuyện Lý Dao Anh, trả lời: “Văn Chiêu công chúa nói, hôm điển lễ nàng cũng muốn tặng lễ vật đến Vương, hỏi tôi có thể sắp xếp chỗ ngồi cho mình không, đến lời chúc mừng cũng đã viết xong… Tiểu nhân đang muốn xin chỉ thị Vương, có thêm một chỗ cho Văn Chiêu công chúa không ạ?”
Bút trong tay Đàm Ma La Già chợt ngừng.
Duyên Giác gãi gãi da đầu thăm dò: “Thêm ạ?”
Đàm Ma La Già tiếp tục viết, khẽ gật đầu.
…
Chớp mắt đã tới ngày đầu của điển lễ.
Muôn người đổ xô ra đường Thánh Thành, chưa từng rầm rộ đến vậy, trong ngoài trường diễn võ đầy người chen chúc, rộn rộn ràng ràng.
Dao Anh được Duyên Giác dẫn vào một căn lều trướng bằng vải trên đài cao. Trong lều trướng trải thảm nhung Ba Tư, các quý phụ ngồi trước án, nhìn qua ăn mặc đẹp đẽ, cả phòng lấp lánh ánh vàng.
Hôm nay Dao Anh không cố chú trọng ăn mặc, vẫn trang phục bình thường, cẩm bào ủng dài, chải búi tóc kiểu nam, không có trang sức gì chỉ đeo một cây trâm ngọc hình hoa sen, mặt che mạng.
Duyên Giác nhìn kỹ nàng mấy lần, thầm nói: sao hôm nay Văn Chiêu công chúa không trang điểm kỹ càng như hôm ở Cao Xương nhỉ? Dù thế này cũng xinh đẹp, nhưng mấy công chúa kia ai cũng đầu đầy châu ngọc, so kè sắc đẹp, Văn Chiêu công chúa đến một đóa hoa cũng không cài, lại ngay cả một đóa hoa đều không có mang, có mộc mạc quá không?
Đội buôn bán của công chúa lui tới trên đường buôn, tiệm tơ lụa mỗi tháng đổi một hoa văn mới, phu nhân mấy nước đổ xô theo như vịt, nên không thiếu của.
Hẳn công chúa chơi ngược, cố tình mặc nam trang gặp người, sẽ không giống đám đông?
Dao Anh không biết Duyên Giác đang bình luận cách ăn mặc của mình trong lòng, tìm tới chỗ của mình, ngồi xuống.
Phu nhân và đám công chúa trên đài người đầy gấm vóc, trang sức trân châu nặng trĩu tầng tầng, Dao Anh chỉ mặc tay áo hẹp tiêu sái, mới vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.
Công chúa Man Đạt và mấy công chúa nước khác lao xao nhìn về phía nàng. Mấy vị công chúa tiểu quốc thì thầm: “Nàng ta chính là Văn Chiêu công chúa đến từ đất Hán…”
“Cô gái Ma Đăng Già mà Phật Tử nói chính là nàng ta.”
“Là nàng ta sao?” Một vị công chúa dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Dao Anh thật kỹ, hừ nhẹ, “Cũng chỉ thế thôi.”
“Nàng ta đến mạng che mặt cũng không dám lấy xuống, chắc chắn là tự biết mình không đẹp bằng công chúa Man Đạt nên không dám lộ mặt đây.”
“Ta từng nghe mấy ông bán hàng người Hồ nói, gái Hán có thủ đoạn mê hoặc đàn ông ấy, chắc chắn là Văn Chiêu công chúa dựa vào thủ đoạn đó mới tranh thủ lòng vui của Phật Tử.”
“Đúng, gái Hán có yêu pháp!”
Tiếng đám đông giễu cợt bay vào tai Duyên Giác, cậu nhìn quanh một vòng, nhíu mày rồi nhấc chân đi ra.
Dao Anh biết hôm nay công chúa các nước cũng có mặt xem điển lễ, vừa bước vào lều trướng đã nhìn qua phía các nàng ấy. Nàng không hiểu mấy lời thì thầm của đám công chúa nhưng thấy thần sắc các nàng ấy thì biết đang bàn tán về mình, mỉm cười, đôi mày giãn ra, ánh mắt sáng sủa sắc bén.
Bởi nụ cười của nàng, toàn bộ lều trướng thoáng chốc sáng rỡ mấy phần.
Đám công chúa nhớ đến lời đồn Dao Anh đánh công chúa Bắc Nhung bên đường, thấy nàng khí thế bình tĩnh, thầm nghi ngờ nàng muốn ra tay, giật nảy mình, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn nàng.
Dao Anh liếc nhìn một vòng, thấy mấy công chúa tiểu quốc kia vì chột dạ trong lòng mà mặt đỏ tới mang tai, cảm giác được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình rất lâu, thoải mái liếc nhìn lại.
Công chúa Man Đạt nghiêng người dựa vào bằng ỷ, đối mặt với Dao Anh, hôm nay nàng ta không mang mạng che mặt, đôi mắt xanh nâu ngó Dao Anh một lúc rồi thu ánh mắt.
Dao Anh ngồi ngay ngắn thẳng tắp, tiếp tục mỉm cười dò xét đám công chúa khác. Cả đám tê rần cả da đầu, không lên tiếng.
…
Duyên Giác bước nhanh vào chính điện đài cao, Đàm Ma La Già đã đến, đang nói chuyện với Mạc Bì Đa mặc một người nhung trang.
Mạc Bì Đa lui ra, Duyên Giác tiến tới nhỏ giọng nói: “Vương, tiểu nhân thấy nên đổi chỗ cho Văn Chiêu công chúa ạ.”
Đàm Ma La Già giương mắt nhìn cậu.
Duyên Giác nói: “Mấy công chúa và các phu nhân Vương Đình đều đang bàn tán về Văn Chiêu công chúa, có nói mấy lời khó nghe.” Cậu sợ Văn Chiêu công chúa một lời không hợp, giống hôm chỉnh lại công chúa Bắc Nhung, sai thân binh nàng trực tiếp ra tay đánh người.
Đàm Ma La Già nhìn về phía lều trướng của các quý phụ, nói: “Mời công chúa đến đi.”
Duyên Giác ngẩn ra.
…
Một lát sau, Duyên Giác đi vào lều ra hiệu Dao Anh theo cậu rời đi.
Mặt Dao Anh đầy khó hiểu, đứng dậy đuổi theo cậu, từ hành lang dài đi đến chính điện trên đài cao, chung quanh cận vệ trấn giữ nghiêm ngặt, cờ trắng tung bay, gió thổi phần phật, yên tĩnh trang trọng.
Trong đại điện bầu không khí nặng nề trang nghiêm, cờ Kinh tung bay, hương trầm lượn lờ.
Trước điện người người nhốn nháo, Bát Nhã đứng trước cửa điện tiếp đón, sứ đoàn các nước đến tham bái theo thứ tự vào điện, chính thức dâng lên quốc thư.
Trong điện, tiếng Phật xướng quanh quẩn, ánh nến chập chờn, tượng Phật tỏa sáng lấp lánh, Đàm Ma La Già mặc một bộ cà sa đỏ ngồi trên Pháp đài, bên dưới đài chúng tăng mặc Pháp y vây quanh, cùng niệm kinh, chàng tắm trong tiếng Phạn và ánh nến, đường nét tươi sáng, khuôn mặt thanh tú, thần sắc lạnh nhạt, như đang ở trên đám mây cao vời vợi, trong lạnh thánh khiết.
Thành viên sứ đoàn Tì Ra Ma La thân mặc áo gấm, đầu đội kim quan bước lên từng người một, quỳ bái tượng Phật. Tham bái xong, sứ giả Tì Ra Ma La hành lễ với Đàm Ma La Già, nghiêng người ra hiệu với hầu cận sau lưng.
Chỉ nghe một tràng vòng va chạm leng keng, một nữ tử mặc váy lụa dài có thêu trân châu, viền hoa văn cây cỏ bằng sợi vàng sợi bạc nhỏ bước đến, tháo mạng sa che mặt, chậm rãi thi lễ.
Nữ tử có làn da màu nâu, ngũ quan rõ ràng, dáng người lả lướt, màu áo váy tươi sáng rực rỡ, trên trán điểm châu ngọc, trên cổ, tay, bên hông, chân đều mang vòng vàng điểm châu, sau khi vào điện từ từ giương mi mắt, đôi mắt màu xanh nâu nhìn đến Đàm Ma La Già, sóng mắt hơi lưu chuyển, từng cái giơ tay nhấc chân, vòng eo đều như nhẹ nhàng uốn éo theo vận luật, mê ly mị hoặc.
Thành viên sứ đoàn các nước ở trước điện nhìn thấy nữ tử, trong mắt là nỗi si mê không chút che giấu.
Sứ giả Tì Ra Ma La thỏa mãn nghe tiếng xuýt xoa không đè nén được chung quanh, có phần kiêu ngạo mà nói: “Vị này là công chúa Man Đạt của bỉ quốc.”
Đám người ngoài điện nhốn nháo, xì xào bàn tán.
Công chúa Man Đạt đón ánh nhìn chằm chằm của đám đông, tay nâng một mâm vàng, trong mâm đựng hoa tươi cực kỳ hiếm có ở thời tiết này, bước đi liên tục nhẹ nhàng, đi đến trước Pháp đài dâng lên. Đôi mắt xanh nâu chằm chằm nhìn Đàm Ma La Già giây lát, tự dưng cười một tiếng, rũ mắt cúi đầu, như là e thẹn, quyến rũ động lòng người không tả xiết.
Thành viên sứ đoàn cũng thấy ngây dại.
Đàm Ma La Già cụp mắt, ánh mắt khẽ quét qua người công chúa Man Đạt, ra hiệu tăng nhân nhận mâm vàng đến cúng trước tượng Phật.
Công chúa Man Đạt cứng đờ mặt.
Nàng thiên sinh lệ chất, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã theo vũ giả ưu tú nhất chùa miếu học múa, tài múa siêu quần, một khúc Thiên Ma Vũ có thể khiến một nửa đàn ông quý tộc trong thành quỳ gối dưới chân nàng, mặc nàng muốn gì cứ lấy. Nàng từng gặp rất nhiều loại đàn ông, cho dù là Vương tộc cao quý, dân buôn ranh ma, hay tăng nhân giữ giới, tất cả đều nhìn nàng bằng ánh mắt tham lam khó che giấu, thế nhưng ánh mắt vị Quân chủ Vương Đình trước mắt này nhìn nàng lại lạnh nhạt đến thế, không vui không buồn, không một tia gợn sóng.
Quân chủ Vương Đình không giống những vị sư nàng từng gặp, ánh mắt họ trốn tránh, không dám nhìn nàng, còn ngài ấy không một tia dao động, ngồi ngay ngắn ở Pháp đài, nhìn xuống nàng, như đang nhìn một đóa hoa, một bụi cỏ gấu, một cục đá, một người phàm không khác với những người khác.
Ánh mắt trang nghiêm bậc này, công chúa Man Đạt chỉ từng thấy trên tượng Phật ở chùa miếu. Lòng nàng hơi chùng, xem ra vị Quân chủ Vương Đình này là người khó bị đánh động.
Sứ giả cũng không nhìn ra công chúa Man Đạt đang cứng đờ, cười nói: “Từ nhỏ công chúa Man Đạt đã theo các sư trong Vương Tự tu tập Phật pháp, là một vị ưu bà tư kha*, công chúa ngưỡng mộ Phật Tử đã lâu, từng đọc kinh văn Phật Tử dịch, thức ngủ đều phục, lần này công chúa đến Vương Đình, nguyện noi theo Ma Đăng Già Nữ, vào chùa tu hành, mong Phật Tử cho phép.”
*chú thích tác giả: nữ tử ở nhà tin Phật.
Trong nháy mắt, bầu không khí thoáng chốc trở nên yên lặng.
Từng người trong điện ngẩng lên, cố hết sức che giấu nỗi ganh tỵ và không cam lòng thầm dâng: Dù công chúa của họ cũng đều là mỹ nhân như hoa như nguyệt, nhưng khó mà so với công chúa Thiên Trúc này. Công chúa Thiên Trúc không chỉ có khuôn mặt đẹp, giữa nhất cử nhất động còn có một loại ý vị mê hoặc như có như không. Công chúa Thiên Trúc ra mặt, tất cả các công chúa đều trở thành phông nền, lấy gì mà Phật Tử nhìn các nàng ấy thêm một cái?
Ngoài điện, Tất Sa Duyên Giác chau mày, Bát Nhã đang tiếp đón dựng đứng đôi mày, hận không thể nhảy dựng lên mắng chửi.
Sứ giả Tì Ra Ma La không thèm để ý đến ánh mắt chướng mắt chung quanh, vẫn dương dương đắc ý, công chúa Man Đạt đi sứ các nước, đến bất cứ đâu, Quốc Vương, Vương tử đều mê say làm thần của nàng, gã tự tin lần này Quân chủ Vương Đình cũng không đỡ nổi vẻ xinh đẹp của công chúa.
Trong tĩnh lặng, Đàm Ma La Già ngước mắt.
Công chúa Man Đạt nhìn chàng, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Thí chủ đã là ưu bà tư kha, nên dốc lòng vì Phật pháp.” Nói xong, ánh mắt chàng đảo một vòng, nhìn đám người trong điện trước điện không dám thở mạnh một tiếng. “Việc này về sau đừng nhắc lại.”
Giọng chứa đầy uy nghiêm, không cho phép tranh cãi.
Lúc này, trong điện phá lệ yên tĩnh, tất cả trợn mắt rớt mồm, thật lâu không nói gì.
Sứ giả Tì Ra Ma La không ngờ Đàm Ma La Già sẽ từ chối dứt khoát đến thế, không khỏi ngây ra định tranh luận mấy câu: Văn Chiêu công chúa người Hán thì có thể, sao công chúa Man Đạt thì không được?
Lời còn chưa thốt ra miệng, đối mặt với ánh mắt cận vệ đeo đao trước điện phóng tới, sứ giả chợt tỉnh táo lại, tay chân cứng đờ. Suýt thì quên, Phật Tử là Quân chủ Vương Đình, Phật Tử đã cự tuyệt ngay trước mặt, còn nói về sau đừng nhắc lại, các nước đến tham bái sao dám lỗ mãng trước mặt ngài?
Phật Tử muốn giữ ai thì giữ, ngay cả tư cách gặng hỏi họ còn không có.
Sứ giả tỉnh táo lại, trong lòng không hiểu: công chúa Man Đạt xinh đẹp thế này mà Phật Tử hoàn toàn dửng dưng, vị Văn Chiêu công chúa kia đến cùng là thần thánh phương nào mà có thể làm Phật Tử phá lệ?
Đang lúc buồn bực, một sứ giả bộ lạc khác không nhịn được bước lên mấy bước, cất giọng hỏi: “Quý quốc đã có thể giữ lại công chúa Văn Chiêu người Hán, sao công chúa của chúng ta thì không được? Chúng ta cùng quý quốc lui tới gần trăm năm, tình nghĩa sâu nặng, chả nhẽ kém xa vùng đất Hán xa ngoài vạn dặm sao? Quý quốc không thể bên nặng bên nhẹ thế!”
Khóe miệng sứ giả giật một cái, kết giao giữa các nước, nước mạnh dĩ nhiên có thể bên nặng bên nhẹ, người tiểu bộ lạc kia đúng là thô tục, còn hỏi ra miệng.
Gã vừa xem thường, vừa giương mắt nhìn Đàm Ma La Già, muốn nghe ngài ấy trả lời thế nào.
Mấy sứ giả nước khác cũng phản ứng giống gã, vô số ánh mắt sắc bén tập trung vào người Đàm Ma La Già.
Khuôn mặt Đàm Ma La Già trầm tĩnh, nói: “Ma Đăng Già Nữ chỉ có một.”
Lời vừa dứt, cả đám không dám tin, các sư trong điện cũng nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
Ngoài điện, Tất Sa giống như vừa bị quất một roi, muốn đứng không vững.
…
Nhận xong lễ vật các nước đến hiến, Đàm Ma La Già đứng dậy rời đi.
Sứ đoàn các nước rời khỏi đại điện, bàn tán ầm ĩ.
Có người quăng một tia giễu cợt về sứ giả Tì Ra Ma La, sứ giả thầm tức giận, quay lại nói với công chúa Man Đạt: “Chúng ta còn cơ hội, đợi xem Thiên Ma Vũ của ngài, có là Phật Tử cũng phải động tâm.”
Công chúa Man Đạt nhẹ giọng hỏi: “Ngươi từng thấy Văn Chiêu công chúa chưa?”
Sứ giả nói: “Chưa từng, từ khi Pháp hội bắt đầu vị công chúa này rất ít khi lộ diện, thỉnh thoảng ra ngoài vài lần cũng đều đeo mạng che mặt, người của chúng ta không thấy được chân dung ngài ấy.”
Gã khẽ cười, giọng điệu lộ vẻ khinh thường. “Một công chúa Hán, sao vượt được người?”
Công chúa Man Đạt lắc đầu: “Ngươi quá khinh địch. Ta có cho thị nữ nghe ngóng chỗ thân binh của Phật Tử về Văn Chiêu công chúa, ngươi biết họ hình dung vẻ đẹp của Văn Chiêu công chúa thế nào không?”
Sứ giả nhíu mày.
Công chúa Man Đạt chậm rãi nói: “Họ nói, Văn Chiêu công chúa xinh đẹp rạng ngời, nhìn nàng, họ nghĩ đến thạch lựu ngậm mật ong, nghĩ đến trăng sáng cao khiết, biển cả xanh thẳm, là cây trong ngôi vườn Cấp Cô độc* rải ngàn vàng, miệng cười của nàng, có thể khiến mỗi một dũng sĩ thân kinh bách chiến biến thành kẻ thiếu niên.”
*CẤP CÔ ĐỘC (tiếng Phạn: Anathapindika) là một đệ tử tại gia của Phật Tổ. Kinh Phật chép rằng ông là một trưởng lão giàu có, người nước Kosala phía Đông Bắc Ấn Độ cổ. Tên của ông là Tu-đạt-đa, do ông thường xuyên cung cấp thức ăn cho những người nghèo và vô gia cư nên được gọi là Cấp Cô Độc.
Ông đã hiến tặng một khu vườn mua của Thái tử Jeta; (con vua Ba-tư-nặc xứ Kosala) cho giáo đoàn của Đức Phật. Trong khu vườn đó ông đã rải một lớp gồm 1,8 triệu miếng vàng. Sau khi qua đời, Cấp Cô Độc được sinh vào cõi trời Tusita, hay cõi của các vị Bồ-tát. Cấp Cô Độc được biết đến là đệ tử hào phóng nhất của Đức Phật.(trích wiki)
Vẻ mặt sứ giả trở nên trịnh trọng: “Là tôi quá xem thường công chúa người Hán. Nếu vẻ đẹp ngài ấy thật giống trong truyền thuyết thì khó trách Phật Tử nói Ma Đăng Già Nữ chỉ có một.”
Công chúa Man Đạt đeo lại mạng che mặt, nói: “Ngươi phái người đi theo dõi Văn Chiêu công chúa, tìm hiểu rõ ràng trên người cô ta rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.”
Sứ giả gật đầu.
…
Phía bên kia, Dao Anh vừa trở lại viện tử, thân binh lập tức chào đón: “Công chúa, người nghe gì chưa? Hôm nay công chúa Thiên Trúc kia đến Vương Tự!”
Dao Anh sửng sốt, “Công chúa Thiên Trúc?”
Duyên Giác không muốn để nàng đi đại điện là vì Thiên Trúc công chúa chăng? Sợ các nàng có tranh chấp sao?
Thân binh nói: “Công chúa, nghe nói công chúa sứ đoàn các nước ai cũng xinh đẹp, nếu đều giữ lại, người nên làm sao đây?”
Dao Anh lắc đầu, vào nhà ngồi xuống, nâng bút viết thư, nói: “Pháp sư là cao tăng, cho dù mấy cô công chúa kia đẹp nhường nào, trong mắt Pháp sư cũng chỉ là mấy túi da thôi.” Đã từng có lão ẩu miệng méo mắt lác, tướng mạo xấu xí tham bái ngoài điện, người khác tránh xa bà, Đàm Ma La Già không hề để ý bà xấu xí bẩn thối, cầu phúc cho bà, trong mắt ngài ấy không hề phân đẹp xấu.
Thân binh bưng chậu than đặt trước thư án, nhỏ giọng nói: “Công chúa, cao tăng cũng là người, ngày đại hội tỷ võ, Phật Tử sẽ lấy thân phận Quân chủ tham dự buổi lễ, đến chừng đó công chúa Thiên Trúc sẽ múa tặng ngài, tiểu nhân nghe người ta nói, xem điệu Thiên Ma Vũ của công chúa Thiên Trúc, đến tảng đá cũng phải động tâm.”
Dao Anh dừng tay, “Thiên Ma Vũ?”
Nàng nhớ đến bức bích hoạ «Hàng ma biến», có một bức vẽ chuyện tích Ma vương phái ba người con gái xinh đẹp đến dẫn dụ Phật Tổ. Đám ma nữ người trần truồng, chỉ choàng một lớp vải sa mỏng trong suốt, vây quanh Phật Tổ nhẹ nhàng nhảy múa, tạo dáng õng ẹo, thái độ rất lẳng lơ xinh đẹp.
Thiên Trúc công chúa muốn dẫn dụ Đàm Ma La Già, dao động ý chí ngài ấy?
Mày Dao Anh nhẹ chau lại. Nàng biết Đàm Ma La Già sẽ không động tâm, nhưng nói cho cùng chuyện này là do nàng, là do La Già phá lệ vì nàng mới chuốc phải sóng gió thế này.
Dao Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vật ta cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Thân binh nói: “Đã xong, lão Tề tự mình làm.”
Dao Anh gật đầu, lấy giấy viết thư đính kim tuyến mà cửa hàng cách đấy không lâu tự làm ra được, viết một bức mừng tuổi, thổi khô mực.
Hôm sau, nàng cầm quốc thư đi tìm Duyên Giác.
Người trên đường đều quan sát đánh giá nàng.
Dao Anh thầm nghĩ, gần đây ánh mắt người Vương Đình nhìn nàng tràn ngập căm thù, nàng phải nghĩ cách nhanh chóng rời Vương Tự.
…
Duyên Giác đang gác ở thiền thất, nghe Dao Anh tìm mình mới bảo người truyền tin: “Mời Văn Chiêu công chúa về trước đi, buổi trưa ta mới rảnh.”
Đang cúi đầu phê duyệt tấu chương Đàm Ma La Già nghe thấy tiếng nói chuyện, ngước mắt quét qua cậu một cái.
Duyên Giác bước lên trước, khom người giải thích: “Vương, Văn Chiêu công chúa có chuyện muốn tìm tôi bàn bạc.”
Đàm Ma La Già rũ mắt xem quyển da cừu, nói: “Để nàng vào đi, cậu ra ngoài gặp nàng.”
Duyên Giác ngây ra, thưa vâng. Chỉ sau thoáng chốc, người truyền tin dẫn Dao Anh đến.
Dao Anh không dám quấy rầy Đàm Ma La Già, đứng ngoài điện chờ Duyên Giác đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Ta nghe nói, ngày đầu tiên của điển lễ, đại thần, dân chúng, tất cả bộ lạc và sứ đoàn đều đến dâng tặng lễ vật đến Phật Tử?”
Duyên Giác gục gặc đầu.
Dao Anh lại hỏi: “Hôm đó công chúa Thiên Trúc cũng hiến múa à?”
Mặt Duyên Giác chợt thay đổi, một hơi nói: “Vương đã nói, công chúa là Ma Đăng Già Nữ duy nhất, công chúa Thiên Trúc sẽ không được như ý, công chúa an tâm đi!”
Dao Anh ngơ ngác. “Ma Đăng Già Nữ duy nhất là ý gì?”
Duyên Giác cũng sửng sốt: “Công chúa chưa nghe nói ạ?” Cậu kể lại chuyện hôm qua, cuối cùng nói: “Đợi điển lễ kết thúc, toàn bộ các công chúa đều phải rời Thánh Thành trước cuối tháng, về lại nơi các nàng, công chúa Thiên Trúc cũng thế.”
Dao Anh đứng trước điện, ngây ra một lúc.
Nếu trước kia Đàm Ma La Già trực tiếp cự tuyệt nàng như cự tuyệt công chúa Thiên Trúc, nàng không thoát nổi lòng bàn tay của Hải Đô A Lăng.
…
Sau một tuần trà, Duyên Giác quay lại thiền thất, đứng vững vàng ở trong góc.
Đàm Ma La Già không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Duyên Giác đoán ngài ấy hỏi chuyện Lý Dao Anh, trả lời: “Văn Chiêu công chúa nói, hôm điển lễ nàng cũng muốn tặng lễ vật đến Vương, hỏi tôi có thể sắp xếp chỗ ngồi cho mình không, đến lời chúc mừng cũng đã viết xong… Tiểu nhân đang muốn xin chỉ thị Vương, có thêm một chỗ cho Văn Chiêu công chúa không ạ?”
Bút trong tay Đàm Ma La Già chợt ngừng.
Duyên Giác gãi gãi da đầu thăm dò: “Thêm ạ?”
Đàm Ma La Già tiếp tục viết, khẽ gật đầu.
…
Chớp mắt đã tới ngày đầu của điển lễ.
Muôn người đổ xô ra đường Thánh Thành, chưa từng rầm rộ đến vậy, trong ngoài trường diễn võ đầy người chen chúc, rộn rộn ràng ràng.
Dao Anh được Duyên Giác dẫn vào một căn lều trướng bằng vải trên đài cao. Trong lều trướng trải thảm nhung Ba Tư, các quý phụ ngồi trước án, nhìn qua ăn mặc đẹp đẽ, cả phòng lấp lánh ánh vàng.
Hôm nay Dao Anh không cố chú trọng ăn mặc, vẫn trang phục bình thường, cẩm bào ủng dài, chải búi tóc kiểu nam, không có trang sức gì chỉ đeo một cây trâm ngọc hình hoa sen, mặt che mạng.
Duyên Giác nhìn kỹ nàng mấy lần, thầm nói: sao hôm nay Văn Chiêu công chúa không trang điểm kỹ càng như hôm ở Cao Xương nhỉ? Dù thế này cũng xinh đẹp, nhưng mấy công chúa kia ai cũng đầu đầy châu ngọc, so kè sắc đẹp, Văn Chiêu công chúa đến một đóa hoa cũng không cài, lại ngay cả một đóa hoa đều không có mang, có mộc mạc quá không?
Đội buôn bán của công chúa lui tới trên đường buôn, tiệm tơ lụa mỗi tháng đổi một hoa văn mới, phu nhân mấy nước đổ xô theo như vịt, nên không thiếu của.
Hẳn công chúa chơi ngược, cố tình mặc nam trang gặp người, sẽ không giống đám đông?
Dao Anh không biết Duyên Giác đang bình luận cách ăn mặc của mình trong lòng, tìm tới chỗ của mình, ngồi xuống.
Phu nhân và đám công chúa trên đài người đầy gấm vóc, trang sức trân châu nặng trĩu tầng tầng, Dao Anh chỉ mặc tay áo hẹp tiêu sái, mới vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.
Công chúa Man Đạt và mấy công chúa nước khác lao xao nhìn về phía nàng. Mấy vị công chúa tiểu quốc thì thầm: “Nàng ta chính là Văn Chiêu công chúa đến từ đất Hán…”
“Cô gái Ma Đăng Già mà Phật Tử nói chính là nàng ta.”
“Là nàng ta sao?” Một vị công chúa dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Dao Anh thật kỹ, hừ nhẹ, “Cũng chỉ thế thôi.”
“Nàng ta đến mạng che mặt cũng không dám lấy xuống, chắc chắn là tự biết mình không đẹp bằng công chúa Man Đạt nên không dám lộ mặt đây.”
“Ta từng nghe mấy ông bán hàng người Hồ nói, gái Hán có thủ đoạn mê hoặc đàn ông ấy, chắc chắn là Văn Chiêu công chúa dựa vào thủ đoạn đó mới tranh thủ lòng vui của Phật Tử.”
“Đúng, gái Hán có yêu pháp!”
Tiếng đám đông giễu cợt bay vào tai Duyên Giác, cậu nhìn quanh một vòng, nhíu mày rồi nhấc chân đi ra.
Dao Anh biết hôm nay công chúa các nước cũng có mặt xem điển lễ, vừa bước vào lều trướng đã nhìn qua phía các nàng ấy. Nàng không hiểu mấy lời thì thầm của đám công chúa nhưng thấy thần sắc các nàng ấy thì biết đang bàn tán về mình, mỉm cười, đôi mày giãn ra, ánh mắt sáng sủa sắc bén.
Bởi nụ cười của nàng, toàn bộ lều trướng thoáng chốc sáng rỡ mấy phần.
Đám công chúa nhớ đến lời đồn Dao Anh đánh công chúa Bắc Nhung bên đường, thấy nàng khí thế bình tĩnh, thầm nghi ngờ nàng muốn ra tay, giật nảy mình, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn nàng.
Dao Anh liếc nhìn một vòng, thấy mấy công chúa tiểu quốc kia vì chột dạ trong lòng mà mặt đỏ tới mang tai, cảm giác được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình rất lâu, thoải mái liếc nhìn lại.
Công chúa Man Đạt nghiêng người dựa vào bằng ỷ, đối mặt với Dao Anh, hôm nay nàng ta không mang mạng che mặt, đôi mắt xanh nâu ngó Dao Anh một lúc rồi thu ánh mắt.
Dao Anh ngồi ngay ngắn thẳng tắp, tiếp tục mỉm cười dò xét đám công chúa khác. Cả đám tê rần cả da đầu, không lên tiếng.
…
Duyên Giác bước nhanh vào chính điện đài cao, Đàm Ma La Già đã đến, đang nói chuyện với Mạc Bì Đa mặc một người nhung trang.
Mạc Bì Đa lui ra, Duyên Giác tiến tới nhỏ giọng nói: “Vương, tiểu nhân thấy nên đổi chỗ cho Văn Chiêu công chúa ạ.”
Đàm Ma La Già giương mắt nhìn cậu.
Duyên Giác nói: “Mấy công chúa và các phu nhân Vương Đình đều đang bàn tán về Văn Chiêu công chúa, có nói mấy lời khó nghe.” Cậu sợ Văn Chiêu công chúa một lời không hợp, giống hôm chỉnh lại công chúa Bắc Nhung, sai thân binh nàng trực tiếp ra tay đánh người.
Đàm Ma La Già nhìn về phía lều trướng của các quý phụ, nói: “Mời công chúa đến đi.”
Duyên Giác ngẩn ra.
…
Một lát sau, Duyên Giác đi vào lều ra hiệu Dao Anh theo cậu rời đi.
Mặt Dao Anh đầy khó hiểu, đứng dậy đuổi theo cậu, từ hành lang dài đi đến chính điện trên đài cao, chung quanh cận vệ trấn giữ nghiêm ngặt, cờ trắng tung bay, gió thổi phần phật, yên tĩnh trang trọng.
Bình luận facebook