-
Chương 118
Hoa ưu đàm (tiếng Phạn: uḍumbara, có nghĩa là “một loài hoa mang đến điềm lành từ Thiên đàng.”), theo Phật giáo là hoa của cây sung. Trong kinh điển Phật giáo và Vệ Đà, đây là một loài hoa hiếm hoi và mang lại điềm lành. Quyển 8 Kinh “Huệ Lâm Nghĩa” của nhà Phật viết: “Hoa Ưu Đàm do điềm lành linh dị sinh ra; đây là một loài hoa của Trời, trên thế gian không có. Nếu đấng Như Lai hoặc Chuyển Luân Thánh Vương hạ xuống thế gian con người, loài hoa này sẽ xuất hiện nhờ đại ân và đại đức của Ngài.” (gg)
Cận vệ phòng thủ vén màn trướng.
Trong trướng lặng lẽ không có tiếng người, chỉ có mấy cái cận vệ canh giữ ở góc khuất. Dao Anh được Duyên Giác ra hiệu đi vào đài cao, ánh mắt rơi vào người Đàm Ma La Già đang ngồi ngay ngắn trên bảo tháp, hơi ngẩn ra.
Đàm Ma La Già mặc bộ cà sa đỏ, tay cầm bảo khí, đầu đội vương miện lá cây bằng vàng, trên miện khảm kim thạch, hổ phách, mã não, rực rỡ chói mắt, ưu nhã hoa lệ sang trọng.
Lần đầu tiên Dao Anh thấy chàng đội vương miện Quân chủ Vương Đình, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Đàm Ma La Già gọi Bát Nhã đến. Bát Nhã nhìn thấy Dao Anh, trợn to mắt, dẫn nàng đến một góc khuất sau tấm rèm che cạnh bảo tháp.
Dao Anh vừa nghe theo, vừa liên tục quay đầu nhìn Đàm Ma La Già, chàng vừa vặn ngước lên nhìn nàng, cả người sáng rực, ung dung trang nghiêm.
Ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao Dao Anh lại thấy chột dạ, nhanh chóng lùi về sau tấm màn.
“Đây là chỗ của ai thế?” Nàng hỏi Bát Nhã.
Cảm xúc trên mặt Bát Nhã đầy phức tạp, nói: “Trước kia là chỗ mấy tiểu Công chúa, tiểu Vương tử ấy. Công chúa ngồi đây đi, trước khi điển lễ kết thúc tuyệt đối đừng đi lại, bị người thấy thì không hay.” Là xem Dao Anh như đứa trẻ hiếu động mà dặn dò.
Dao Anh bật cười, ngồi xuống xếp bằng.
…
Tấm màn nhẹ nhàng lay động, không nhìn thấy được dáng vẻ nàng lén lút thò đầu ra nhìn.
Đàm Ma La Già nhìn về phía Dao Anh, trong tích tắc thu tầm mắt, ngón tay nhẹ phẩy bảo khí.
Beng, cận vệ trước điện lần lượt giơ lên cờ xí, từ đài cao, hành lang dài kéo dài mãi đến dưới đài, xếp thành mấy con rồng lớn, giữa sân lập tức yên tĩnh lại.
Trong võ trường chuông trống nổi lên, kỵ sĩ năm quân mặc y phục khác nhau cưỡi tuấn mã, lập thành chiến trận, dưới sự dẫn dắt của Tất Sa mặc áo giáp uy vũ cùng với Mạc Bì Đa lao vụt ra trận, thanh thế đầy hùng tráng.
Cả vùng như rúng động.
Dao Anh ngồi sau tấm màn, từ trên cao nhìn xuống, thấy được lều trướng sứ đoàn các nước, tất cả đều nhìn kỵ sĩ năm quân dưới đài không chớp mắt.
Kỵ sĩ năm quân trật tự ngay ngắn, quân dung nghiêm chỉnh, sau một trận biểu diễn kỵ xạ, công kích, lược trận, công thành, sứ đoàn các nước vẻ đầy nghiêm túc, sứ giả mấy tiểu bộ lạc lặng lẽ lau mồ hôi.
Đến khi Tất Sa và Mạc Bì Đa dẫn các kỵ sĩ lui ra, đám người lặng lẽ thở phào.
Tiếng trống ngừng lại, nhạc công người Quy Tư tấu lên khúc nhạc vui vẻ, Vương công quý tộc ăn mặc lộng lẫy, sứ đoàn các nước, dân chúng bình dân xếp thành hàng, lần lượt tiến về chính điện dâng quà mừng tuổi, lễ vật quý hiếm, vàng bạc châu ngọc, mâm vàng chất đầy.
Cho đến phiên nước Tì Ra Ma La dâng tặng lễ vật, tiếng ồn ào trong sân tự dưng yên tĩnh lại, vô số ánh mắt dừng trên người công chúa Man Đạt đang được vây quanh bởi một đám vũ nữ ăn mặc sặc sỡ.
Đám vũ nữ bắt đầu nhảy múa, đủ các tư thế hướng thần cầu nguyện, công chúa Man Đạt vượt qua đám người từ từ bước đến, dáng người uyển chuyển, thướt tha tự nhiên.
Trán nàng điểm một điểm đỏ, đầu đội khăn lụa, người mặc bộ váy dài bó sát người hoa văn hoa sen thêu đầy trân châu bảo thạch, phức tạp hoa lệ, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng trong suốt, phác hoạ ra đường cong lả lướt, đai lưng bên hông khảm đầy bảo thạch, trên cổ tay và mắt cá chân trần trụi đeo mấy chục vòng vàng, theo điệu nhạc, hai tay như cánh hoa uốn éo, hai chân uốn lượn, chầm chậm cúi xuống bái lạy Đàm Ma La Già.
Còn chưa múa, đã phong tình vạn chủng.
Một nháy mắt, cơn gió táp vào mặt cũng trở nên hiền lành dịu dàng.
Mọi người tại chỗ không khỏi nín thở.
Trong góc vắng, Dao Anh nghe tiếng Bát Nhã nghiến răng.
“Người nước Tì Ra Ma La thật không biết xấu hổ!” Cậu thở phì phò nói.
Người nước Tì Ra Ma La người xem vũ đạo là phương thức giao tiếp với thần linh, mỗi khi tế lễ, khánh điển đều có màn hiến múa cho thần, vũ đạo giống như một nghi thức tôn giáo, người Tì Ra Ma La lấy bài hiến múa làm cách biểu đạt chúc phúc, lễ quan Vương Đình hết cách cự tuyệt.
Nghe nói từ nhỏ công chúa Man Đạt học múa ở chùa miếu, điệu múa của nàng ta xinh đẹp cổ điển, lại tràn ngập dụ hoặc, khơi gợi dục vọng đàn ông, nàng ta hiến bài múa trên danh nghĩa kính thần, không có ý tốt!
Bát Nhã nhìn công chúa Man Đạt, mặt xanh lại. Dao Anh cố nén cười, tránh thêm dầu vào lửa.
Dưới đài, công chúa Man Đạt nhẹ nhàng nhảy múa đã theo điệu nhạc, eo lắc lư, cánh tay thiên biến vạn hóa, vòng xuyến nơi cổ tay, cổ chân leng keng rung động theo vần luật, huyên phong hồi tuyết, loan hồi phượng chứ*, châu anh huyễn chuyển tinh túc diêu, hoa mạn đấu tẩu long xà động**.
*gió về tuyết bay, chim loan chim phượng bay liệng: hình dung dáng múa nhẹ nhàng tuyệt đẹp.
**trích thơ Phiêu Quốc Nhạc – Bạch Cư Dị – minh châu lấp lánh giống như sao đầy trời lay động; tóc mềm mại uyển chuyển như long xà nhảy múa. Chỉ vũ nữ nhảy múa mang tư thái xinh đẹp bồng bềnh.
Ưu nhã động lòng người, hết sức quyến rũ.
Đám người xem đến hồn điên phách đảo, mấy tên đàn ông ngơ ngác đứng lên, rướn cổ, hận không thể nhích lại gần xem kỹ.
Lúc nhỏ người Dao Anh yếu ớt, thần y có đề nghị nàng học múa để khoẻ người, nàng từng theo tì nữ người Hồ học kiện vũ và nhuyễn vũ*, cũng nhìn mê mẩn.
*điệu múa hùng hồn mạnh mẽ lẫn điệu mềm mại uyển chuyển.
Sau một khúc, tiếng nhạc tự dưng chậm lại, công chúa Man Đạt sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi gỡ mạng che mặt, chân ngọc lả lướt bước trên thảm đỏ Ba Tư, từng bước tiến đến chính điện.
Sau tấm màn, Dao Anh không khỏi tán thưởng: Thảo nào ai cũng nói tài múa của công chúa Man Đạt tinh xảo, dáng nàng ấy múa linh hoạt mà trang nhã, có cứng có mềm, tràn ngập sức sống, lại có ý vị tôn giáo cao quý ung dung khó tả bằng lời, thánh khiết và mê hoặc tập trung vào một con người, dường như có thể đoạt hồn phách người khác.
Công chúa Man Đạt đã đến chính điện.
Đàm Ma La Già chưa từng xem ca múa, nước Tì Ra Ma La đành mượn cớ kính thần cho nàng hiến múa, nàng biết cơ hội hiếm có, xuất ra tất cả vốn liếng, dáng múa khi thì nhẹ nhàng, khi thì thanh thoát, tấm sa mỏng trên người như ẩn như hiện, rực rỡ hoa lệ.
Công chúa Man Đạt múa đến trước bảo tháp của Đàm Ma La Già, dáng múa càng lúc càng thướt tha, khi cúi người, hai chân hơi tách ra, trút lớp sa mỏng, hiện ra lớp da màu mật ong óng ả, ý cám dỗ vô cùng sống động, trong lều trướng mơ hồ có dòng tình ý | dục vọng mê hoặc chảy xuôi.
Mặt của Bát Nhã bắt đầu từ từ phát tím.
Dao Anh tiến đến trước tấm màn, mắt chăm chú dõi theo công chúa Man Đạt giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ chói mắt, đang xem như si như say, cảm giác có một ánh mắt trong lạnh nhìn mình, không khỏi giật mình, nhìn lại phía Đàm Ma La Già.
Chàng nhìn nàng, mặt không cảm xúc.
Một lần nữa đáy lòng Dao Anh lại dâng lên cảm giác chột dạ, ngượng ngùng rụt về, khép lại màn trướng.
Với ngài ấy mà nói, tình cảnh lúc này hẳn rất xấu hổ, nàng không nên tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt thế kia.
Ngoài màn trướng tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục, đôi mắt xanh nâu ngập nước của công chúa Man Đạt nhìn Đàm Ma La Già, phát giác thì ra ngài ấy chẳng nhìn mình, lòng chùng xuống.
Xem ra vị sư này thật sự đoạn tuyệt tình dục sao?
Dáng múa nàng tuyệt đẳng, vừa xoay tròn rất nhanh, vừa lưu ý quan sát Đàm Ma La Già, phát hiện thỉnh thoảng ngài ấy thoáng liếc nhìn về chỗ màn trướng cạnh bảo tháp, eo nhẹ xoay, tới gần bức màn.
Mày Đàm Ma La Già nhẹ nhíu.
Cặp mắt công chúa Man Đạt chuyển một chuyển, nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài cố hất tấm màn cho ra nhẽ.
Sau màn, Dao Anh phản ứng rất nhanh, đẩy Bát Nhã ra.
Công chúa Man Đạt nhìn thấy một người đùng đùng giận dữ, méo mó cả mặt, giật mình, nghi hoặc dời chân.
Bát Nhã tức giận đến giơ chân, khép lại màn trướng, bước tới cạnh Đàm Ma La Già: “Vương, để tôi đi bảo nhạc công dừng khúc nhạc lại!”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Đã là lễ vật nước khác dâng tặng, cứ để họ diễn xong.”
Bát Nhã cắn răng thưa vâng.
Một khúc kết thúc.
Công chúa Man Đạt cúi người hành lễ, quyến rũ thướt tha.
Đàm Ma La Già nhìn nàng.
Trên đài dưới đài lặng ngắt như tờ. Tất cả nhìn lên đài cao.
Trong yên ắng, ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ phẩy.
Bát Nhã lập tức cất giọng tuân lệnh: “Đoàn kế tiếp!”
Mọi người dưới đài ầm ĩ một trận, thoáng như tảng đá rơi vào mặt nước, đẩy ra tầng tầng gợn sóng, tiếng bàn tán từng vòng từng vòng lan ra.
Công chúa Man Đạt cứng đờ, mặt hiện vẻ kinh ngạc không hiểu, nhục nhã, từ từ đứng dậy, rời đi trong tiếng Bát Nhã thúc giục.
…
Trong lều trướng, Dao Anh nghe tiếng nhạc khúc dừng lại, lặng lẽ kéo ra một khe hẹp nhìn ra ngoài.
Bóng lưng công chúa Man Đạt rời đi vẫn nhẹ nhàng như trước.
Đàm Ma La Già nghiêng đầu nhìn sang Dao Anh.
Tay Dao Anh nắm màn trướng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn chàng cười một tiếng, nàng biết ngài ấy sẽ không bị Thiên Ma Vũ của công chúa Man Đạt mê hoặc.
Ánh mắt trong suốt, ngoài kính ngưỡng, bội phục, còn có mấy phần có lỗi vì đem thêm phiền toái cho chàng.
Đàm Ma La Già thu tầm mắt.
…
Sau đó, các nước tiếp tục ra mặt đưa lễ mừng.
Chờ đến lượt Dao Anh, Duyên Giác tới báo, nàng rón rén đi ra, theo hành lang dài bên kia ra khỏi lều trướng. Tất Sa và Mạc Bì Đa đã thay áo giáp, đang từng bước bước lên, thấy nàng từ chính điện ra, dừng bước.
Dao Anh chưa kịp chào hỏi Tất Sa, vội vàng theo hướng khác đi xuống đài cao.
Bát Nhã cao giọng xướng danh hào của Dao Anh.
Trong tích tắc, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện đều ngừng lại, đến tiếng gió phần phật cũng lặng lẽ bỏ chạy.
Dao Anh không vào điện, đứng trên đất tuyết dưới đài, đón vô số ánh mắt hoặc hiếu kì hoặc cảnh giác hoặc chán ghét hoặc khinh bỉ, mỉm cười, nhìn quanh một vòng, sóng mắt sóng sánh như làn nước trong xinh đẹp.
Trên sân dưới sân vẫn yên lặng như tờ.
Dao Anh ra hiệu lễ quan Vương Đình bước lên, nói: “Ta phải dâng lễ vật đến Phật Tử, mời chư vị công chúa đến gần quan sát.”
Lễ quan hoảng sợ, liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng cười nhẹ nhàng, biết nàng không phải là đang nói đùa, phái người thông báo các công chúa.
Đám công chúa kinh ngạc không thôi, nghi ngờ Dao Anh muốn giở trò, nhưng nếu khinh thường từ chối không đi sẽ bị người coi nhẹ, hơn nữa các cô cũng rất muốn nhích lại gần xem rốt cuộc Dao Anh biết thủ đoạn gì, liếc mắt nhìn nhau, nghĩ mình số đông, hừ lạnh, đi ra lều trướng.
Rất nhanh, ghế ngồi công chúa các nước dời đến dưới đài.
Giữa sân xôn xao một vùng.
Trên đài, Tất Sa nhíu mày, “Văn Chiêu công chúa muốn toàn bộ công chúa đều đến gần xem nàng dâng tặng lễ vật sao?”
Bát Nhã nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Ta còn tưởng Văn Chiêu công chúa sẽ giữ được bình thản, ai ngờ nàng ta lại đi giành tình nhân!”
Duyên Giác nơm nớp lo sợ, nhìn quanh: “Công chúa sẽ không đánh người chứ? Chúng ta có nên ngăn công chúa lại không?”
Chỉ có Mạc Bì Đa chăm chú nhìn Dao Anh dưới đài, nhếch miệng cười: “Văn Chiêu công chúa thoải mái khiêu chiến toàn bộ đám công chúa, sao không được?”
Tất Sa nhìn sang Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già nhẹ nhíu mày, nhìn Dao Anh dưới đài, gật đầu với anh ta. Tất Sa hiểu ý, vội vàng bước xuống đài cao.
Giữa băng thiên tuyết địa, Dao Anh một người tay áo hẹp, phía sau hai thân binh đứng, liếc một chút trước sân khấu công chúa khác.
Công chúa các nước biểu lộ khác nhau, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, chờ xem nàng dâng lễ vật gì.
Một vị công chúa nhỏ giọng: “Chả nhẽ nàng ta cũng muốn hiến múa?”
Người khác cười nhạo: “Thiên Ma Vũ của công chúa Man Đạt còn không đả động được Phật Tử, chả nhẽ tài múa nàng ấy còn tốt hơn công chúa Man Đạt?”
Trong tiếng xôn xao, Tất Sa đứng trong góc nhỏ, nhìn Dao Anh. Dao Anh ung dung không vội, phẩy tay.
Thân binh ôm một bình đồng cổ lên, nàng mở nắp bình, lấy một chiếc bình nhỏ ra, chậm rãi đổ nước sôi trong bình vào bình đồng, hai tay cầm tay cầm hình hoa sen, miệng lầm rầm niệm.
Trong tích tắc, từng tia từng sợi mây ngũ sắc thoát ra từ miệng bình, tràn ngập, ánh nắng vừa chiếu, rực rỡ chói mắt.
Dao Anh đứng trên mặt tuyết, dáng người yểu điệu, khí độ ung dung, đám mây vờn quanh, đâu đó như thần nữ đặt giữa chốn tiên cảnh trong bích hoạ.
Đám người rớt cả mồm, cố gắng che giấu hết sức vẫn không giấu được vẻ sợ hãi thán phục.
Dao Anh chỉ vào mây ngũ sắc, cao giọng: “Ta từng mơ thấy một gốc đại thụ che trời, trên cây nở đầy đóa hoa màu vàng óng, trang nghiêm mỹ lệ. Hôm nay, ta muốn dâng tặng đến mừng sinh thần Phật Tử, chính là hoa vàng từng thấy trong mộng.”
Đám người nhìn nàng, nhìn qua nhìn lại giữa băng thiên tuyết địa trống trải, đầy nghi ngờ.
Có người cười lên ha hả: “Thời tiết này không có một ngọn cỏ, hoa ở đâu ra?”
Hắn vừa dứt lời, Dao Anh nhẹ vung tay áo, trong mây mù ngũ sắc, loáng thoáng hiện ra một bóng cây đại thụ, theo mây mù phun trào, hình dáng đại thụ càng lúc càng rõ ràng, trong sân tuyết bỗng xuất hiện một mảng xanh, một cây đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc lên, cành lá um tùm, xanh um tươi tốt. Chỉ sau chốc lát, trên cây bắt đầu nở hoa chi chít, mỗi một đóa hoa đều sắc vàng rực rỡ.
Đám người ngây ra như phỗng, kìm lòng không được đứng lên.
Trên tuyết, hoa vàng nở rộ đầy cây, toả ánh hào quang lấp lánh rung động, trang nghiêm, thánh khiết, hoa lệ, tựa như ảo mộng, đẹp không sao tả xiết.
Mông lung như có tiếng nhạc truyền đến, uyển chuyển du dương, giống âm thanh cõi tiên.
Trên đài dưới đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong mây mù, ngàn vạn đóa hoa vàng nở bung, không có dấu hiệu héo tàn.
Sau một lúc khá lâu, trên đài cao, có người hai mắt rưng rưng, kích động hô to thành tiếng: “Hoa ưu đàm bát la! Là hoa ưu đàm bát la!”
“Hoa ưu đàm bà la ba ngàn năm mới hiện thế, lúc nở rộ hoa vàng đầy cây, chính là Hoa ưu đàm bà la mà Kinh Phật bàn nê hoàn nhắc đến!”
“Phật Tử công đức vô lượng, thần Phật báo mộng cho cô gái Hán, chính là vì muốn hoa Ưu đàm bát la hiện thế ngay vào lễ sinh thần của Phật Tử!”
Truyền thuyết về hoa ưu đàm bát la mọi người đều nghe qua, nhóm tín đồ tin Thần Phật nhập mộng, bừng tỉnh, trên mặt hiện ra vẻ cuồng nhiệt, nhao nhao quỳ xuống, chắp tay trước ngực, quay sang Đàm Ma La Già quỳ bái.
Tiếng cung chúc vang tận mây xanh.
Sứ đoàn các nước người người nghẹn họng nhìn trân trối, rung động không thôi, con ngươi như muốn rớt ra khỏi mắt.
Trong khóc khuất Tất Sa nhìn Dao Anh trong mây mù, thần sắc chấn động.
Dao Anh không nhúc nhích, mây mù bắt đầu tan, hình dáng cây đại thụ dần dần mờ đi.
Sứ giả Tì Ra Ma La vừa hoàn hồn thấy bầu không khí cả vùng bị Dao Anh lôi kéo, quyết định chắc chắn, hô to giữa không: “Hoa không còn!”
Đám người bận rộn nhìn lên không trung, hoa vàng dần mờ nhạt. Họ nhìn nhau vẻ lo lắng.
Dao Anh không chút hoang mang, khoát tay lên không trung.
Mây mù đã tan đi, tiếng nhạc biến mất, trên mặt đất vẫn lớp tuyết trắng sáng thật dày, không còn đại thụ, càng không có hoa nở rực rỡ.
Đám người đầy thất vọng, đồng loạt nhìn Dao Anh hy vọng nàng có thể cầu đến thần tích lần nữa.
Dao Anh chậm rãi giang hai tay ra, trong lòng bàn tay ánh sáng vàng rực rỡ.
Đám người ngạc nhiên kêu thành tiếng: Trong tay nàng đang nâng một bó hoa màu vàng óng nở rộ!
Vừa rồi tất cả không phải ảo ảnh, hoa ưu đàm bát la thật sự hiện thế!
“Hoa ưu đàm bà la lại hiện thế lần nữa, Vương Đình nhất định có thể trường trì cửu an, phồn vinh hưng thịnh!”
Một người cao giọng hô, những người khác hoà theo, thành tiếng hô to lớn.
Bát Nhã không dám tin, vừa mừng vừa sợ, đợi tâm tình mọi người bình phục lại, mặt đầy tươi cười lao xuống đài, cẩn thận từng chút nhận lấy hoa vàng bày trên mâm từ tay Dao Anh đưa đến trước án Đàm Ma La Già.
Dưới đài, công chúa các nước từ từ hoàn hồn, nhìn nhau.
Các nàng thua rồi, Văn Chiêu công chúa trong mộng được thần Phật báo ứng, còn dâng lên Phật Tử hoa ưu đàm bát la, các nàng lấy gì mà so?
Dao Anh dâng hoa vàng xong, không lập tức đi, mỉm cười nhìn chư vị công chúa. Đám công chúa chợt rục rịch, lông tóc dựng đứng, trong lòng lướt qua một cơn dự cảm không rõ.
…
Điển lễ kết thúc.
Dân chúng còn đắm chìm trong niềm kinh hỉ hoa ưu đàm bát la hiện thế, khắp nơi cười nói vui vẻ.
Trong xe ngựa về Vương Tự, Bát Nhã cung kính bưng mâm vàng, mặt đầy ý cười.
Đàm Ma La Già quét mắt một vòng qua hoa trong mâm, ánh mắt yên tĩnh.
Bên ngoài màn vang tiếng vó ngựa dồn dập, Duyên Giác ghìm cương cạnh cửa sổ xe ngựa, chắp tay nói: “Vương, sau khi điển lễ kết thúc, Văn Chiêu công chúa không lập tức trở về Vương Tự.”
Đàm Ma La Già ngước mắt: “Đi đâu?”
Duyên Giác chần chừ rồi nói: “Công chúa… Công chúa ở lại với mấy công chúa kia, vẻ như muốn tranh tài với các nàng, A Sử Na Tướng quân có đi cùng công chúa… Chuyện khác tiểu nhân không nghe rõ…”
Cặp mày Đàm Ma La Già hơi nhăn lại, “Cậu đi theo xem sao.”
Duyên Giác vâng lệnh, thúc ngựa quay người.
Đàm Ma La Già trở lại Vương Tự, các sư trong chùa đã nghe nói trong điển lễ xuất hiện kỳ tích, tranh nhau tới xem hoa ưu đàm bát la.
Chàng bảo Bát Nhã thu lại hoa vàng, gỡ vương miện, trở lại thiền thất, tay cầm cầm châu, nhắm mắt thiền định.
Sau nửa canh giờ, sắc trời dần tối, một cận vệ trở về phục mệnh. “Vương! Văn Chiêu công chúa đang giằng co với công chúa các nước ở ngoại thành ạ.”
“Văn Chiêu công chúa nói, nàng thật lòng ngưỡng mộ Vương, trong mộng bị thần Phật trừng trị, chịu qua nỗi khổ thiêu chết, gậy đánh, dìm nước, sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn một tấm chân tình với Vương, nếu công chúa các nước muốn ở lại giống nàng, hẳn phải trải qua hình phạt giống nàng.”
“Thân binh của Văn Chiêu công chúa xếp đặt Pháp đàn ở ngoại thành, trong vò lửa cháy hừng hực, công chúa nói, ai dám đi qua lửa lớn mới có tư cách nói ngưỡng mộ Vương. Dân chúng nghe xong, tất cả đều chạy tới xem náo nhiệt.”
“Có công chúa thử ném một chiếc khăn lụa vào lửa đàn, khăn lụa cháy thành sợi khói đen, đám công chúa sợ không dám bước lên.”
Nói đến đây, giọng cận vệ quỳ gối ngoài thiền thất chợt cất cao. “Trước mắt bao người, Văn Chiêu công chúa bước vào trong lửa đàn!”
“Y phục công chúa lập tức bị cháy, có công chúa sợ quá khóc lên…”
Thiền thất yên tĩnh một tích tắc.
Sau một khắc, một tiếng Phật châu ma sát chói tai, Đàm Ma La Già mở mắt.
…
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đầy trời.
Một chiếc xe ngựa chạy đến bên cửa hông Vương Tự.
Tất Sa và Dao Anh một trước một sau nhảy xuống xe ngựa, Duyên Giác đi theo xuống ngựa, ba người cười cười nói nói, bước vào Vương Tự, vừa qua hành lang, thấy mấy cận vệ phía đối diện vội vàng chạy đến, thấy Dao Anh, không nói hai lời, ngăn trước mặt nàng. “Vương triệu kiến công chúa.”
Tất Sa nói: “Các ngươi chờ lát, công chúa cần quay về thay y phục.”
Cận vệ không thèm nể mặt, nói: “Xin công chúa thứ cho tiểu nhân vô lễ, Vương đã căn dặn, bất kể công chúa đang làm gì, bọn tôi buộc phải lập tức đưa công chúa đến thiền thất, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
Tất Sa khẽ cau mày.
Dao Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Không sao, Pháp sư tìm ta chắc chắn là có chuyện quan trọng.”
Nói xong, nhìn qua áo choàng trên người Tất Sa, “Tướng quân cho ta mượn áo choàng dùng một lát.”
Tất Sa cởi áo choàng đưa cho nàng, nàng nhận lấy khoác vào người, theo cận vệ đi thiền thất.
Thiền thất đã đốt nến, cận vệ vén màn, mang theo một cơn gió mát, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt Đàm Ma La Già đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trong cặp mắt xanh biếc luôn luôn không vui không buồn kia hình như đang gợn sóng chập trùng.
“Pháp sư?” Dao Anh đi vào, nhẹ giọng chào hỏi.
Đàm Ma La Già giương mi, ánh mắt đảo qua áo choàng trên người nàng, “Cởi ra.”
Giọng hờ hững, không mang chút tình cảm.
Dao Anh sửng sốt, tay nắm lấy áo choàng không buông.
Đàm Ma La Già khẽ cau mày, cằm chỉ qua bồ đoàn bên cạnh chàng nhẹ điểm.
Dao Anh bước qua, ngồi xuống bồ đoàn, ngẩng mặt nhìn chàng.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt uy nghiêm, “Cởi ra.”
Trong giọng điệu lộ ra vẻ nghiêm khắc không giống bình thường.
Dao Anh biết có lẽ chàng đã nghe chuyện lửa đàn, đành cúi đầu cởi lớp áo choàng. Ánh nến vàng ấm áp chiếu trên người nàng, chiếu sáng xiêm y của nàng, tay áo hẹp rách rưới, tay áo bào đã bị đốt sém đen.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, bên tai vang lên câu nói của cận vệ.
Văn Chiêu công chúa bước vào lửa đàn!
Y phục bị cháy, người còn thế nào chứ? Thân phàm xác thịt, sao có thể chịu đựng được lửa cháy bừng bừng?
Chàng nhìn nàng, ánh mắt thật nặng nề.
Ánh mắt rơi trên người thoảng như hoá thành vật thật, lực nặng ngàn quân, từng tấc từng tấc cắt vào Dao Anh, lòng nàng nhảy loạn, lòng bàn tay từ từ rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Pháp sư?” Nàng kiên trì gọi chàng.
Đàm Ma La Già không nói.
Dao Anh nghẹn lại, ngay lúc nàng gần như ướt đẫm mồ hôi cả người, Đàm Ma La Già rũ mắt: “Đưa tay đây.”
Giọng đã khôi phục vẻ hiền hoà như thường.
Dao Anh thở phào, vươn tay ra.
Đàm Ma La Già nhìn qua ống tay áo của nàng bị cháy khét, cuốn lên chỗ cháy, chìa hai ngón tay bắt mạch cho nàng, đầy dịu dàng.
“Có bị bỏng không?” Chàng đột nhiên hỏi.
Dao Anh lắc đầu: “Pháp sư yên tâm, lửa đàn là do thân binh của tôi tự bố trí, trước kia lúc họ còn ở Trường An, đi lại trong giang hồ thường dùng cách này dọa người, nhìn thì rất ghê gớm, thật ra chỉ múa may vẽ vời thôi, vốn không làm tổn thương người. Hôm nay tôi cố ý mặc y phục bó chặt đặc chế này, tóc cũng búi kỹ, những chỗ bị cháy này…”
Nàng giơ lên ống tay áo kia, lắc lắc cho Đàm Ma La Già xem.
“Chỉ có mấy miếng vải long bố đặc chế vô dụng này, gặp lửa sẽ cháy, nhưng cháy cũng không hỏng.”
Nàng cười thật giảo hoạt.
“Dù gì cũng phải có tí bắt lửa, mới dọa được mấy công chúa chứ.”
Lúc nàng ép cung Chu Lục Vân, cố ý dụ thám báo của công chúa các nước ra, tung tin đồn, để đám công chúa sinh lòng e ngại. Hôm nay, nàng trước diễn ảo thuật mê hoặc lòng người, lại lấy hoa ưu đàm bát la để đám đông tin phục, đám công chúa mới bán tín bán nghi đối với chuyện nàng bị Thần Phật trừng phạt trong mộng, cuối cùng nàng xả thân bước vào lửa đàn, đám công chúa bị dọa đến không thể nhúc nhích.
Ngoài ra, dâng lên hoa ưu đàm bát la, Đàm Ma La Già sẽ càng được trăm họ kính yêu, nàng hy vọng nó sẽ bù đắp chuyện mình làm tổn hại danh tiếng của ngài ấy.
Hoa ưu đàm bát la thật ra là một loại cây sinh trưởng ở Thiên Trúc, bởi kinh Phật ghi chép nó chỉ nở rộ khi Thần Phật hiện thế, lại thêm mấy gán ghép miễn cưỡng, mới được xem như hoa linh dị hiếm thấy trên đời. Nàng nhờ thợ thủ công chế tác hoa vàng giống đến có thể đánh tráo, người Thiên Trúc có nhìn thấy hoa thật cũng không thể phân biệt không ra thật giả, người Vương Đình càng nhìn không ra mánh khóe.
Dao Anh nói rủ rỉ êm tai, giọng điệu qua loa, cuối cùng nói: “Cứ vậy thì, sau này không ai dám nhắc tới chuyện noi theo Ma Đăng Già Nữ nữa.”
Ai dám nhắc lại, dân Vương Đình sẽ nhảy ra đầu tiên, yêu cầu họ bước vào lửa đàn cháy thử.
Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già, chun chóp mũi, áy náy nói: “Tôi mang đến cho Pháp sư rất nhiều phiền phức, lúc đầu tôi định trong điển lễ thông báo trước đám đông rằng, tôi đã được Pháp sư điểm hóa, đã cắt đứt mọi ý nghĩ, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Pháp sư nữa… Thế nhưng Hải Đô A Lăng còn chưa thất thế, trong lòng tôi còn lo lắng, đành mở đường riêng, dùng cách này đoạn tuyệt suy nghĩ mọi người, sau này Pháp sư có thể hoàn toàn thanh tịnh.”
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói.
Giọng Dao Anh nhỏ đi, nói tiếp: “Xin Pháp sư yên tâm, tròn kỳ hạn một năm, cho dù thế cục thế nào, tôi chắc chắn sẽ rời Thánh Thành.”
Đàm Ma La Già vẫn không lên tiếng.
Dao Anh nghĩ thầm có lẽ ngài ấy không muốn thảo luận chuyện Ma Đăng Già Nữ, không nói nữa.
Thật lâu, Đàm Ma La Già thu ngón tay lại.
Mạch tượng của nàng ổn định.
Dao Anh thu tay, thả ống tay áo.
Đàm Ma La Già giương mắt nhìn nàng, im lặng hồi lâu, hỏi: “Trong mộng người có bị Thần Phật trừng trị à?”
Dao Anh giật mình, lắc đầu: “Không có, là chỉ hù dọa đám công chúa kia thôi, tôi không mơ thấy Thần Phật.”
Đàm Ma La Già ừ một tiếng, “Sau này công chúa đừng nói mấy lời tiên tri thế nữa.”
Dao Anh gật gật, có phần xấu hổ, “Để Pháp sư chê cười, ngày mai tôi sẽ chép mấy quyển kinh thư, thỉnh tội với Phật Tổ.”
Trước mặt người xuất gia ngài, nàng dối gian quá nhiều, trong lòng ngài chắc chắn không đồng ý.
Đàm Ma La Già thấy nàng không được tự nhiên, dời mắt, ngóng nhìn ánh nến đang rung động.
Không phải chàng đang chỉ trích nàng.
Không cho nàng nói lời tiên tri như thế là bởi vì… chàng sẽ làm thật.
Ánh nến chao đảo.
Trong lòng của chàng cũng lung lay theo.
*Mai: Ảo thuật Tiểu Thất biểu diễn tham khảo Hàn Nguyệt hoa sen – Bồ Tùng Linh và vài ghi chép ảo thuật cổ đại.
Hỏi: Sao phải biểu diễn ảo thuật? Còn dùng lửa lớn dọa người?
Dao Anh: Vì chỉ có dùng ma pháp mới đánh bại được ma pháp.
…
Văn ta viết còn đang tìm tòi, có rất nhiều chỗ cần sửa chữa, đề nghị của anh chị em ta đều xem kỹ, nhưng tình cảm chưa nóng thật sự không phải cố ý làm mồi nhử, khi quyết định viết về một tay nam chính là hòa thượng, dự tính trong lòng ta về tiết tấu tình cảm không khác mấy.
La Già là hòa thượng, hắn phá Sát giới là vì lý tưởng trong lòng, con đường hắn chọn không giống ai, nhưng hắn vẫn là người xuất gia, hơn nữa lại là Quân chủ, không thể mới động lòng đã lập tức bỏ đi trách nhiệm niềm tin mà cùng song túc song tê với một cô gái ngoại tộc đã định sẵn sẽ rời đi.
Đã không vứt bỏ được trách nhiệm tín ngưỡng, vậy hắn sẽ không biểu hiện tình cảm, cũng sẽ không chủ động gần gũi, vì như vậy sẽ chỉ hại Dao Anh.
Mọi người đừng dùng ánh mắt của người hiện đại và thị giác của Thượng Đế để đọc, nghĩ rằng trong vài phút là có thể hoàn tục. Mấy người Tất Sa chưa từng nghĩ La Già sẽ hoàn tục, họ đề phòng Tiểu Thất, vì sợ La Già tẩu hỏa nhập ma hay phá giới.
Trong truyện, cho tới giờ, không ai nghĩ La Già sẽ hoàn tục, bao gồm chính La Già.
Sau đó Tiểu Thất đã cảm thấy thẹn với La Già, sẽ không vì thấy La Già đối xử cô ấy tốt mà suy nghĩ theo hướng tình yêu nam nữ.
Nếu mọi người thấy tình cảm tiến triển chậm, có thể thử vỗ béo một tí, chọn phần thấy hứng thú mà đọc, tuyệt đối đừng khó chịu, vì truy văn là để vui vẻ.
Cận vệ phòng thủ vén màn trướng.
Trong trướng lặng lẽ không có tiếng người, chỉ có mấy cái cận vệ canh giữ ở góc khuất. Dao Anh được Duyên Giác ra hiệu đi vào đài cao, ánh mắt rơi vào người Đàm Ma La Già đang ngồi ngay ngắn trên bảo tháp, hơi ngẩn ra.
Đàm Ma La Già mặc bộ cà sa đỏ, tay cầm bảo khí, đầu đội vương miện lá cây bằng vàng, trên miện khảm kim thạch, hổ phách, mã não, rực rỡ chói mắt, ưu nhã hoa lệ sang trọng.
Lần đầu tiên Dao Anh thấy chàng đội vương miện Quân chủ Vương Đình, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Đàm Ma La Già gọi Bát Nhã đến. Bát Nhã nhìn thấy Dao Anh, trợn to mắt, dẫn nàng đến một góc khuất sau tấm rèm che cạnh bảo tháp.
Dao Anh vừa nghe theo, vừa liên tục quay đầu nhìn Đàm Ma La Già, chàng vừa vặn ngước lên nhìn nàng, cả người sáng rực, ung dung trang nghiêm.
Ánh mắt chạm nhau, không hiểu sao Dao Anh lại thấy chột dạ, nhanh chóng lùi về sau tấm màn.
“Đây là chỗ của ai thế?” Nàng hỏi Bát Nhã.
Cảm xúc trên mặt Bát Nhã đầy phức tạp, nói: “Trước kia là chỗ mấy tiểu Công chúa, tiểu Vương tử ấy. Công chúa ngồi đây đi, trước khi điển lễ kết thúc tuyệt đối đừng đi lại, bị người thấy thì không hay.” Là xem Dao Anh như đứa trẻ hiếu động mà dặn dò.
Dao Anh bật cười, ngồi xuống xếp bằng.
…
Tấm màn nhẹ nhàng lay động, không nhìn thấy được dáng vẻ nàng lén lút thò đầu ra nhìn.
Đàm Ma La Già nhìn về phía Dao Anh, trong tích tắc thu tầm mắt, ngón tay nhẹ phẩy bảo khí.
Beng, cận vệ trước điện lần lượt giơ lên cờ xí, từ đài cao, hành lang dài kéo dài mãi đến dưới đài, xếp thành mấy con rồng lớn, giữa sân lập tức yên tĩnh lại.
Trong võ trường chuông trống nổi lên, kỵ sĩ năm quân mặc y phục khác nhau cưỡi tuấn mã, lập thành chiến trận, dưới sự dẫn dắt của Tất Sa mặc áo giáp uy vũ cùng với Mạc Bì Đa lao vụt ra trận, thanh thế đầy hùng tráng.
Cả vùng như rúng động.
Dao Anh ngồi sau tấm màn, từ trên cao nhìn xuống, thấy được lều trướng sứ đoàn các nước, tất cả đều nhìn kỵ sĩ năm quân dưới đài không chớp mắt.
Kỵ sĩ năm quân trật tự ngay ngắn, quân dung nghiêm chỉnh, sau một trận biểu diễn kỵ xạ, công kích, lược trận, công thành, sứ đoàn các nước vẻ đầy nghiêm túc, sứ giả mấy tiểu bộ lạc lặng lẽ lau mồ hôi.
Đến khi Tất Sa và Mạc Bì Đa dẫn các kỵ sĩ lui ra, đám người lặng lẽ thở phào.
Tiếng trống ngừng lại, nhạc công người Quy Tư tấu lên khúc nhạc vui vẻ, Vương công quý tộc ăn mặc lộng lẫy, sứ đoàn các nước, dân chúng bình dân xếp thành hàng, lần lượt tiến về chính điện dâng quà mừng tuổi, lễ vật quý hiếm, vàng bạc châu ngọc, mâm vàng chất đầy.
Cho đến phiên nước Tì Ra Ma La dâng tặng lễ vật, tiếng ồn ào trong sân tự dưng yên tĩnh lại, vô số ánh mắt dừng trên người công chúa Man Đạt đang được vây quanh bởi một đám vũ nữ ăn mặc sặc sỡ.
Đám vũ nữ bắt đầu nhảy múa, đủ các tư thế hướng thần cầu nguyện, công chúa Man Đạt vượt qua đám người từ từ bước đến, dáng người uyển chuyển, thướt tha tự nhiên.
Trán nàng điểm một điểm đỏ, đầu đội khăn lụa, người mặc bộ váy dài bó sát người hoa văn hoa sen thêu đầy trân châu bảo thạch, phức tạp hoa lệ, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng trong suốt, phác hoạ ra đường cong lả lướt, đai lưng bên hông khảm đầy bảo thạch, trên cổ tay và mắt cá chân trần trụi đeo mấy chục vòng vàng, theo điệu nhạc, hai tay như cánh hoa uốn éo, hai chân uốn lượn, chầm chậm cúi xuống bái lạy Đàm Ma La Già.
Còn chưa múa, đã phong tình vạn chủng.
Một nháy mắt, cơn gió táp vào mặt cũng trở nên hiền lành dịu dàng.
Mọi người tại chỗ không khỏi nín thở.
Trong góc vắng, Dao Anh nghe tiếng Bát Nhã nghiến răng.
“Người nước Tì Ra Ma La thật không biết xấu hổ!” Cậu thở phì phò nói.
Người nước Tì Ra Ma La người xem vũ đạo là phương thức giao tiếp với thần linh, mỗi khi tế lễ, khánh điển đều có màn hiến múa cho thần, vũ đạo giống như một nghi thức tôn giáo, người Tì Ra Ma La lấy bài hiến múa làm cách biểu đạt chúc phúc, lễ quan Vương Đình hết cách cự tuyệt.
Nghe nói từ nhỏ công chúa Man Đạt học múa ở chùa miếu, điệu múa của nàng ta xinh đẹp cổ điển, lại tràn ngập dụ hoặc, khơi gợi dục vọng đàn ông, nàng ta hiến bài múa trên danh nghĩa kính thần, không có ý tốt!
Bát Nhã nhìn công chúa Man Đạt, mặt xanh lại. Dao Anh cố nén cười, tránh thêm dầu vào lửa.
Dưới đài, công chúa Man Đạt nhẹ nhàng nhảy múa đã theo điệu nhạc, eo lắc lư, cánh tay thiên biến vạn hóa, vòng xuyến nơi cổ tay, cổ chân leng keng rung động theo vần luật, huyên phong hồi tuyết, loan hồi phượng chứ*, châu anh huyễn chuyển tinh túc diêu, hoa mạn đấu tẩu long xà động**.
*gió về tuyết bay, chim loan chim phượng bay liệng: hình dung dáng múa nhẹ nhàng tuyệt đẹp.
**trích thơ Phiêu Quốc Nhạc – Bạch Cư Dị – minh châu lấp lánh giống như sao đầy trời lay động; tóc mềm mại uyển chuyển như long xà nhảy múa. Chỉ vũ nữ nhảy múa mang tư thái xinh đẹp bồng bềnh.
Ưu nhã động lòng người, hết sức quyến rũ.
Đám người xem đến hồn điên phách đảo, mấy tên đàn ông ngơ ngác đứng lên, rướn cổ, hận không thể nhích lại gần xem kỹ.
Lúc nhỏ người Dao Anh yếu ớt, thần y có đề nghị nàng học múa để khoẻ người, nàng từng theo tì nữ người Hồ học kiện vũ và nhuyễn vũ*, cũng nhìn mê mẩn.
*điệu múa hùng hồn mạnh mẽ lẫn điệu mềm mại uyển chuyển.
Sau một khúc, tiếng nhạc tự dưng chậm lại, công chúa Man Đạt sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi gỡ mạng che mặt, chân ngọc lả lướt bước trên thảm đỏ Ba Tư, từng bước tiến đến chính điện.
Sau tấm màn, Dao Anh không khỏi tán thưởng: Thảo nào ai cũng nói tài múa của công chúa Man Đạt tinh xảo, dáng nàng ấy múa linh hoạt mà trang nhã, có cứng có mềm, tràn ngập sức sống, lại có ý vị tôn giáo cao quý ung dung khó tả bằng lời, thánh khiết và mê hoặc tập trung vào một con người, dường như có thể đoạt hồn phách người khác.
Công chúa Man Đạt đã đến chính điện.
Đàm Ma La Già chưa từng xem ca múa, nước Tì Ra Ma La đành mượn cớ kính thần cho nàng hiến múa, nàng biết cơ hội hiếm có, xuất ra tất cả vốn liếng, dáng múa khi thì nhẹ nhàng, khi thì thanh thoát, tấm sa mỏng trên người như ẩn như hiện, rực rỡ hoa lệ.
Công chúa Man Đạt múa đến trước bảo tháp của Đàm Ma La Già, dáng múa càng lúc càng thướt tha, khi cúi người, hai chân hơi tách ra, trút lớp sa mỏng, hiện ra lớp da màu mật ong óng ả, ý cám dỗ vô cùng sống động, trong lều trướng mơ hồ có dòng tình ý | dục vọng mê hoặc chảy xuôi.
Mặt của Bát Nhã bắt đầu từ từ phát tím.
Dao Anh tiến đến trước tấm màn, mắt chăm chú dõi theo công chúa Man Đạt giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ chói mắt, đang xem như si như say, cảm giác có một ánh mắt trong lạnh nhìn mình, không khỏi giật mình, nhìn lại phía Đàm Ma La Già.
Chàng nhìn nàng, mặt không cảm xúc.
Một lần nữa đáy lòng Dao Anh lại dâng lên cảm giác chột dạ, ngượng ngùng rụt về, khép lại màn trướng.
Với ngài ấy mà nói, tình cảnh lúc này hẳn rất xấu hổ, nàng không nên tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt thế kia.
Ngoài màn trướng tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục, đôi mắt xanh nâu ngập nước của công chúa Man Đạt nhìn Đàm Ma La Già, phát giác thì ra ngài ấy chẳng nhìn mình, lòng chùng xuống.
Xem ra vị sư này thật sự đoạn tuyệt tình dục sao?
Dáng múa nàng tuyệt đẳng, vừa xoay tròn rất nhanh, vừa lưu ý quan sát Đàm Ma La Già, phát hiện thỉnh thoảng ngài ấy thoáng liếc nhìn về chỗ màn trướng cạnh bảo tháp, eo nhẹ xoay, tới gần bức màn.
Mày Đàm Ma La Già nhẹ nhíu.
Cặp mắt công chúa Man Đạt chuyển một chuyển, nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài cố hất tấm màn cho ra nhẽ.
Sau màn, Dao Anh phản ứng rất nhanh, đẩy Bát Nhã ra.
Công chúa Man Đạt nhìn thấy một người đùng đùng giận dữ, méo mó cả mặt, giật mình, nghi hoặc dời chân.
Bát Nhã tức giận đến giơ chân, khép lại màn trướng, bước tới cạnh Đàm Ma La Già: “Vương, để tôi đi bảo nhạc công dừng khúc nhạc lại!”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Đã là lễ vật nước khác dâng tặng, cứ để họ diễn xong.”
Bát Nhã cắn răng thưa vâng.
Một khúc kết thúc.
Công chúa Man Đạt cúi người hành lễ, quyến rũ thướt tha.
Đàm Ma La Già nhìn nàng.
Trên đài dưới đài lặng ngắt như tờ. Tất cả nhìn lên đài cao.
Trong yên ắng, ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ phẩy.
Bát Nhã lập tức cất giọng tuân lệnh: “Đoàn kế tiếp!”
Mọi người dưới đài ầm ĩ một trận, thoáng như tảng đá rơi vào mặt nước, đẩy ra tầng tầng gợn sóng, tiếng bàn tán từng vòng từng vòng lan ra.
Công chúa Man Đạt cứng đờ, mặt hiện vẻ kinh ngạc không hiểu, nhục nhã, từ từ đứng dậy, rời đi trong tiếng Bát Nhã thúc giục.
…
Trong lều trướng, Dao Anh nghe tiếng nhạc khúc dừng lại, lặng lẽ kéo ra một khe hẹp nhìn ra ngoài.
Bóng lưng công chúa Man Đạt rời đi vẫn nhẹ nhàng như trước.
Đàm Ma La Già nghiêng đầu nhìn sang Dao Anh.
Tay Dao Anh nắm màn trướng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn chàng cười một tiếng, nàng biết ngài ấy sẽ không bị Thiên Ma Vũ của công chúa Man Đạt mê hoặc.
Ánh mắt trong suốt, ngoài kính ngưỡng, bội phục, còn có mấy phần có lỗi vì đem thêm phiền toái cho chàng.
Đàm Ma La Già thu tầm mắt.
…
Sau đó, các nước tiếp tục ra mặt đưa lễ mừng.
Chờ đến lượt Dao Anh, Duyên Giác tới báo, nàng rón rén đi ra, theo hành lang dài bên kia ra khỏi lều trướng. Tất Sa và Mạc Bì Đa đã thay áo giáp, đang từng bước bước lên, thấy nàng từ chính điện ra, dừng bước.
Dao Anh chưa kịp chào hỏi Tất Sa, vội vàng theo hướng khác đi xuống đài cao.
Bát Nhã cao giọng xướng danh hào của Dao Anh.
Trong tích tắc, tiếng nhạc, tiếng nói chuyện đều ngừng lại, đến tiếng gió phần phật cũng lặng lẽ bỏ chạy.
Dao Anh không vào điện, đứng trên đất tuyết dưới đài, đón vô số ánh mắt hoặc hiếu kì hoặc cảnh giác hoặc chán ghét hoặc khinh bỉ, mỉm cười, nhìn quanh một vòng, sóng mắt sóng sánh như làn nước trong xinh đẹp.
Trên sân dưới sân vẫn yên lặng như tờ.
Dao Anh ra hiệu lễ quan Vương Đình bước lên, nói: “Ta phải dâng lễ vật đến Phật Tử, mời chư vị công chúa đến gần quan sát.”
Lễ quan hoảng sợ, liếc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng cười nhẹ nhàng, biết nàng không phải là đang nói đùa, phái người thông báo các công chúa.
Đám công chúa kinh ngạc không thôi, nghi ngờ Dao Anh muốn giở trò, nhưng nếu khinh thường từ chối không đi sẽ bị người coi nhẹ, hơn nữa các cô cũng rất muốn nhích lại gần xem rốt cuộc Dao Anh biết thủ đoạn gì, liếc mắt nhìn nhau, nghĩ mình số đông, hừ lạnh, đi ra lều trướng.
Rất nhanh, ghế ngồi công chúa các nước dời đến dưới đài.
Giữa sân xôn xao một vùng.
Trên đài, Tất Sa nhíu mày, “Văn Chiêu công chúa muốn toàn bộ công chúa đều đến gần xem nàng dâng tặng lễ vật sao?”
Bát Nhã nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Ta còn tưởng Văn Chiêu công chúa sẽ giữ được bình thản, ai ngờ nàng ta lại đi giành tình nhân!”
Duyên Giác nơm nớp lo sợ, nhìn quanh: “Công chúa sẽ không đánh người chứ? Chúng ta có nên ngăn công chúa lại không?”
Chỉ có Mạc Bì Đa chăm chú nhìn Dao Anh dưới đài, nhếch miệng cười: “Văn Chiêu công chúa thoải mái khiêu chiến toàn bộ đám công chúa, sao không được?”
Tất Sa nhìn sang Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già nhẹ nhíu mày, nhìn Dao Anh dưới đài, gật đầu với anh ta. Tất Sa hiểu ý, vội vàng bước xuống đài cao.
Giữa băng thiên tuyết địa, Dao Anh một người tay áo hẹp, phía sau hai thân binh đứng, liếc một chút trước sân khấu công chúa khác.
Công chúa các nước biểu lộ khác nhau, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, chờ xem nàng dâng lễ vật gì.
Một vị công chúa nhỏ giọng: “Chả nhẽ nàng ta cũng muốn hiến múa?”
Người khác cười nhạo: “Thiên Ma Vũ của công chúa Man Đạt còn không đả động được Phật Tử, chả nhẽ tài múa nàng ấy còn tốt hơn công chúa Man Đạt?”
Trong tiếng xôn xao, Tất Sa đứng trong góc nhỏ, nhìn Dao Anh. Dao Anh ung dung không vội, phẩy tay.
Thân binh ôm một bình đồng cổ lên, nàng mở nắp bình, lấy một chiếc bình nhỏ ra, chậm rãi đổ nước sôi trong bình vào bình đồng, hai tay cầm tay cầm hình hoa sen, miệng lầm rầm niệm.
Trong tích tắc, từng tia từng sợi mây ngũ sắc thoát ra từ miệng bình, tràn ngập, ánh nắng vừa chiếu, rực rỡ chói mắt.
Dao Anh đứng trên mặt tuyết, dáng người yểu điệu, khí độ ung dung, đám mây vờn quanh, đâu đó như thần nữ đặt giữa chốn tiên cảnh trong bích hoạ.
Đám người rớt cả mồm, cố gắng che giấu hết sức vẫn không giấu được vẻ sợ hãi thán phục.
Dao Anh chỉ vào mây ngũ sắc, cao giọng: “Ta từng mơ thấy một gốc đại thụ che trời, trên cây nở đầy đóa hoa màu vàng óng, trang nghiêm mỹ lệ. Hôm nay, ta muốn dâng tặng đến mừng sinh thần Phật Tử, chính là hoa vàng từng thấy trong mộng.”
Đám người nhìn nàng, nhìn qua nhìn lại giữa băng thiên tuyết địa trống trải, đầy nghi ngờ.
Có người cười lên ha hả: “Thời tiết này không có một ngọn cỏ, hoa ở đâu ra?”
Hắn vừa dứt lời, Dao Anh nhẹ vung tay áo, trong mây mù ngũ sắc, loáng thoáng hiện ra một bóng cây đại thụ, theo mây mù phun trào, hình dáng đại thụ càng lúc càng rõ ràng, trong sân tuyết bỗng xuất hiện một mảng xanh, một cây đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc lên, cành lá um tùm, xanh um tươi tốt. Chỉ sau chốc lát, trên cây bắt đầu nở hoa chi chít, mỗi một đóa hoa đều sắc vàng rực rỡ.
Đám người ngây ra như phỗng, kìm lòng không được đứng lên.
Trên tuyết, hoa vàng nở rộ đầy cây, toả ánh hào quang lấp lánh rung động, trang nghiêm, thánh khiết, hoa lệ, tựa như ảo mộng, đẹp không sao tả xiết.
Mông lung như có tiếng nhạc truyền đến, uyển chuyển du dương, giống âm thanh cõi tiên.
Trên đài dưới đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong mây mù, ngàn vạn đóa hoa vàng nở bung, không có dấu hiệu héo tàn.
Sau một lúc khá lâu, trên đài cao, có người hai mắt rưng rưng, kích động hô to thành tiếng: “Hoa ưu đàm bát la! Là hoa ưu đàm bát la!”
“Hoa ưu đàm bà la ba ngàn năm mới hiện thế, lúc nở rộ hoa vàng đầy cây, chính là Hoa ưu đàm bà la mà Kinh Phật bàn nê hoàn nhắc đến!”
“Phật Tử công đức vô lượng, thần Phật báo mộng cho cô gái Hán, chính là vì muốn hoa Ưu đàm bát la hiện thế ngay vào lễ sinh thần của Phật Tử!”
Truyền thuyết về hoa ưu đàm bát la mọi người đều nghe qua, nhóm tín đồ tin Thần Phật nhập mộng, bừng tỉnh, trên mặt hiện ra vẻ cuồng nhiệt, nhao nhao quỳ xuống, chắp tay trước ngực, quay sang Đàm Ma La Già quỳ bái.
Tiếng cung chúc vang tận mây xanh.
Sứ đoàn các nước người người nghẹn họng nhìn trân trối, rung động không thôi, con ngươi như muốn rớt ra khỏi mắt.
Trong khóc khuất Tất Sa nhìn Dao Anh trong mây mù, thần sắc chấn động.
Dao Anh không nhúc nhích, mây mù bắt đầu tan, hình dáng cây đại thụ dần dần mờ đi.
Sứ giả Tì Ra Ma La vừa hoàn hồn thấy bầu không khí cả vùng bị Dao Anh lôi kéo, quyết định chắc chắn, hô to giữa không: “Hoa không còn!”
Đám người bận rộn nhìn lên không trung, hoa vàng dần mờ nhạt. Họ nhìn nhau vẻ lo lắng.
Dao Anh không chút hoang mang, khoát tay lên không trung.
Mây mù đã tan đi, tiếng nhạc biến mất, trên mặt đất vẫn lớp tuyết trắng sáng thật dày, không còn đại thụ, càng không có hoa nở rực rỡ.
Đám người đầy thất vọng, đồng loạt nhìn Dao Anh hy vọng nàng có thể cầu đến thần tích lần nữa.
Dao Anh chậm rãi giang hai tay ra, trong lòng bàn tay ánh sáng vàng rực rỡ.
Đám người ngạc nhiên kêu thành tiếng: Trong tay nàng đang nâng một bó hoa màu vàng óng nở rộ!
Vừa rồi tất cả không phải ảo ảnh, hoa ưu đàm bát la thật sự hiện thế!
“Hoa ưu đàm bà la lại hiện thế lần nữa, Vương Đình nhất định có thể trường trì cửu an, phồn vinh hưng thịnh!”
Một người cao giọng hô, những người khác hoà theo, thành tiếng hô to lớn.
Bát Nhã không dám tin, vừa mừng vừa sợ, đợi tâm tình mọi người bình phục lại, mặt đầy tươi cười lao xuống đài, cẩn thận từng chút nhận lấy hoa vàng bày trên mâm từ tay Dao Anh đưa đến trước án Đàm Ma La Già.
Dưới đài, công chúa các nước từ từ hoàn hồn, nhìn nhau.
Các nàng thua rồi, Văn Chiêu công chúa trong mộng được thần Phật báo ứng, còn dâng lên Phật Tử hoa ưu đàm bát la, các nàng lấy gì mà so?
Dao Anh dâng hoa vàng xong, không lập tức đi, mỉm cười nhìn chư vị công chúa. Đám công chúa chợt rục rịch, lông tóc dựng đứng, trong lòng lướt qua một cơn dự cảm không rõ.
…
Điển lễ kết thúc.
Dân chúng còn đắm chìm trong niềm kinh hỉ hoa ưu đàm bát la hiện thế, khắp nơi cười nói vui vẻ.
Trong xe ngựa về Vương Tự, Bát Nhã cung kính bưng mâm vàng, mặt đầy ý cười.
Đàm Ma La Già quét mắt một vòng qua hoa trong mâm, ánh mắt yên tĩnh.
Bên ngoài màn vang tiếng vó ngựa dồn dập, Duyên Giác ghìm cương cạnh cửa sổ xe ngựa, chắp tay nói: “Vương, sau khi điển lễ kết thúc, Văn Chiêu công chúa không lập tức trở về Vương Tự.”
Đàm Ma La Già ngước mắt: “Đi đâu?”
Duyên Giác chần chừ rồi nói: “Công chúa… Công chúa ở lại với mấy công chúa kia, vẻ như muốn tranh tài với các nàng, A Sử Na Tướng quân có đi cùng công chúa… Chuyện khác tiểu nhân không nghe rõ…”
Cặp mày Đàm Ma La Già hơi nhăn lại, “Cậu đi theo xem sao.”
Duyên Giác vâng lệnh, thúc ngựa quay người.
Đàm Ma La Già trở lại Vương Tự, các sư trong chùa đã nghe nói trong điển lễ xuất hiện kỳ tích, tranh nhau tới xem hoa ưu đàm bát la.
Chàng bảo Bát Nhã thu lại hoa vàng, gỡ vương miện, trở lại thiền thất, tay cầm cầm châu, nhắm mắt thiền định.
Sau nửa canh giờ, sắc trời dần tối, một cận vệ trở về phục mệnh. “Vương! Văn Chiêu công chúa đang giằng co với công chúa các nước ở ngoại thành ạ.”
“Văn Chiêu công chúa nói, nàng thật lòng ngưỡng mộ Vương, trong mộng bị thần Phật trừng trị, chịu qua nỗi khổ thiêu chết, gậy đánh, dìm nước, sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn một tấm chân tình với Vương, nếu công chúa các nước muốn ở lại giống nàng, hẳn phải trải qua hình phạt giống nàng.”
“Thân binh của Văn Chiêu công chúa xếp đặt Pháp đàn ở ngoại thành, trong vò lửa cháy hừng hực, công chúa nói, ai dám đi qua lửa lớn mới có tư cách nói ngưỡng mộ Vương. Dân chúng nghe xong, tất cả đều chạy tới xem náo nhiệt.”
“Có công chúa thử ném một chiếc khăn lụa vào lửa đàn, khăn lụa cháy thành sợi khói đen, đám công chúa sợ không dám bước lên.”
Nói đến đây, giọng cận vệ quỳ gối ngoài thiền thất chợt cất cao. “Trước mắt bao người, Văn Chiêu công chúa bước vào trong lửa đàn!”
“Y phục công chúa lập tức bị cháy, có công chúa sợ quá khóc lên…”
Thiền thất yên tĩnh một tích tắc.
Sau một khắc, một tiếng Phật châu ma sát chói tai, Đàm Ma La Già mở mắt.
…
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đầy trời.
Một chiếc xe ngựa chạy đến bên cửa hông Vương Tự.
Tất Sa và Dao Anh một trước một sau nhảy xuống xe ngựa, Duyên Giác đi theo xuống ngựa, ba người cười cười nói nói, bước vào Vương Tự, vừa qua hành lang, thấy mấy cận vệ phía đối diện vội vàng chạy đến, thấy Dao Anh, không nói hai lời, ngăn trước mặt nàng. “Vương triệu kiến công chúa.”
Tất Sa nói: “Các ngươi chờ lát, công chúa cần quay về thay y phục.”
Cận vệ không thèm nể mặt, nói: “Xin công chúa thứ cho tiểu nhân vô lễ, Vương đã căn dặn, bất kể công chúa đang làm gì, bọn tôi buộc phải lập tức đưa công chúa đến thiền thất, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
Tất Sa khẽ cau mày.
Dao Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Không sao, Pháp sư tìm ta chắc chắn là có chuyện quan trọng.”
Nói xong, nhìn qua áo choàng trên người Tất Sa, “Tướng quân cho ta mượn áo choàng dùng một lát.”
Tất Sa cởi áo choàng đưa cho nàng, nàng nhận lấy khoác vào người, theo cận vệ đi thiền thất.
Thiền thất đã đốt nến, cận vệ vén màn, mang theo một cơn gió mát, ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt Đàm Ma La Già đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, trong cặp mắt xanh biếc luôn luôn không vui không buồn kia hình như đang gợn sóng chập trùng.
“Pháp sư?” Dao Anh đi vào, nhẹ giọng chào hỏi.
Đàm Ma La Già giương mi, ánh mắt đảo qua áo choàng trên người nàng, “Cởi ra.”
Giọng hờ hững, không mang chút tình cảm.
Dao Anh sửng sốt, tay nắm lấy áo choàng không buông.
Đàm Ma La Già khẽ cau mày, cằm chỉ qua bồ đoàn bên cạnh chàng nhẹ điểm.
Dao Anh bước qua, ngồi xuống bồ đoàn, ngẩng mặt nhìn chàng.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt uy nghiêm, “Cởi ra.”
Trong giọng điệu lộ ra vẻ nghiêm khắc không giống bình thường.
Dao Anh biết có lẽ chàng đã nghe chuyện lửa đàn, đành cúi đầu cởi lớp áo choàng. Ánh nến vàng ấm áp chiếu trên người nàng, chiếu sáng xiêm y của nàng, tay áo hẹp rách rưới, tay áo bào đã bị đốt sém đen.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, bên tai vang lên câu nói của cận vệ.
Văn Chiêu công chúa bước vào lửa đàn!
Y phục bị cháy, người còn thế nào chứ? Thân phàm xác thịt, sao có thể chịu đựng được lửa cháy bừng bừng?
Chàng nhìn nàng, ánh mắt thật nặng nề.
Ánh mắt rơi trên người thoảng như hoá thành vật thật, lực nặng ngàn quân, từng tấc từng tấc cắt vào Dao Anh, lòng nàng nhảy loạn, lòng bàn tay từ từ rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Pháp sư?” Nàng kiên trì gọi chàng.
Đàm Ma La Già không nói.
Dao Anh nghẹn lại, ngay lúc nàng gần như ướt đẫm mồ hôi cả người, Đàm Ma La Già rũ mắt: “Đưa tay đây.”
Giọng đã khôi phục vẻ hiền hoà như thường.
Dao Anh thở phào, vươn tay ra.
Đàm Ma La Già nhìn qua ống tay áo của nàng bị cháy khét, cuốn lên chỗ cháy, chìa hai ngón tay bắt mạch cho nàng, đầy dịu dàng.
“Có bị bỏng không?” Chàng đột nhiên hỏi.
Dao Anh lắc đầu: “Pháp sư yên tâm, lửa đàn là do thân binh của tôi tự bố trí, trước kia lúc họ còn ở Trường An, đi lại trong giang hồ thường dùng cách này dọa người, nhìn thì rất ghê gớm, thật ra chỉ múa may vẽ vời thôi, vốn không làm tổn thương người. Hôm nay tôi cố ý mặc y phục bó chặt đặc chế này, tóc cũng búi kỹ, những chỗ bị cháy này…”
Nàng giơ lên ống tay áo kia, lắc lắc cho Đàm Ma La Già xem.
“Chỉ có mấy miếng vải long bố đặc chế vô dụng này, gặp lửa sẽ cháy, nhưng cháy cũng không hỏng.”
Nàng cười thật giảo hoạt.
“Dù gì cũng phải có tí bắt lửa, mới dọa được mấy công chúa chứ.”
Lúc nàng ép cung Chu Lục Vân, cố ý dụ thám báo của công chúa các nước ra, tung tin đồn, để đám công chúa sinh lòng e ngại. Hôm nay, nàng trước diễn ảo thuật mê hoặc lòng người, lại lấy hoa ưu đàm bát la để đám đông tin phục, đám công chúa mới bán tín bán nghi đối với chuyện nàng bị Thần Phật trừng phạt trong mộng, cuối cùng nàng xả thân bước vào lửa đàn, đám công chúa bị dọa đến không thể nhúc nhích.
Ngoài ra, dâng lên hoa ưu đàm bát la, Đàm Ma La Già sẽ càng được trăm họ kính yêu, nàng hy vọng nó sẽ bù đắp chuyện mình làm tổn hại danh tiếng của ngài ấy.
Hoa ưu đàm bát la thật ra là một loại cây sinh trưởng ở Thiên Trúc, bởi kinh Phật ghi chép nó chỉ nở rộ khi Thần Phật hiện thế, lại thêm mấy gán ghép miễn cưỡng, mới được xem như hoa linh dị hiếm thấy trên đời. Nàng nhờ thợ thủ công chế tác hoa vàng giống đến có thể đánh tráo, người Thiên Trúc có nhìn thấy hoa thật cũng không thể phân biệt không ra thật giả, người Vương Đình càng nhìn không ra mánh khóe.
Dao Anh nói rủ rỉ êm tai, giọng điệu qua loa, cuối cùng nói: “Cứ vậy thì, sau này không ai dám nhắc tới chuyện noi theo Ma Đăng Già Nữ nữa.”
Ai dám nhắc lại, dân Vương Đình sẽ nhảy ra đầu tiên, yêu cầu họ bước vào lửa đàn cháy thử.
Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già, chun chóp mũi, áy náy nói: “Tôi mang đến cho Pháp sư rất nhiều phiền phức, lúc đầu tôi định trong điển lễ thông báo trước đám đông rằng, tôi đã được Pháp sư điểm hóa, đã cắt đứt mọi ý nghĩ, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Pháp sư nữa… Thế nhưng Hải Đô A Lăng còn chưa thất thế, trong lòng tôi còn lo lắng, đành mở đường riêng, dùng cách này đoạn tuyệt suy nghĩ mọi người, sau này Pháp sư có thể hoàn toàn thanh tịnh.”
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói.
Giọng Dao Anh nhỏ đi, nói tiếp: “Xin Pháp sư yên tâm, tròn kỳ hạn một năm, cho dù thế cục thế nào, tôi chắc chắn sẽ rời Thánh Thành.”
Đàm Ma La Già vẫn không lên tiếng.
Dao Anh nghĩ thầm có lẽ ngài ấy không muốn thảo luận chuyện Ma Đăng Già Nữ, không nói nữa.
Thật lâu, Đàm Ma La Già thu ngón tay lại.
Mạch tượng của nàng ổn định.
Dao Anh thu tay, thả ống tay áo.
Đàm Ma La Già giương mắt nhìn nàng, im lặng hồi lâu, hỏi: “Trong mộng người có bị Thần Phật trừng trị à?”
Dao Anh giật mình, lắc đầu: “Không có, là chỉ hù dọa đám công chúa kia thôi, tôi không mơ thấy Thần Phật.”
Đàm Ma La Già ừ một tiếng, “Sau này công chúa đừng nói mấy lời tiên tri thế nữa.”
Dao Anh gật gật, có phần xấu hổ, “Để Pháp sư chê cười, ngày mai tôi sẽ chép mấy quyển kinh thư, thỉnh tội với Phật Tổ.”
Trước mặt người xuất gia ngài, nàng dối gian quá nhiều, trong lòng ngài chắc chắn không đồng ý.
Đàm Ma La Già thấy nàng không được tự nhiên, dời mắt, ngóng nhìn ánh nến đang rung động.
Không phải chàng đang chỉ trích nàng.
Không cho nàng nói lời tiên tri như thế là bởi vì… chàng sẽ làm thật.
Ánh nến chao đảo.
Trong lòng của chàng cũng lung lay theo.
*Mai: Ảo thuật Tiểu Thất biểu diễn tham khảo Hàn Nguyệt hoa sen – Bồ Tùng Linh và vài ghi chép ảo thuật cổ đại.
Hỏi: Sao phải biểu diễn ảo thuật? Còn dùng lửa lớn dọa người?
Dao Anh: Vì chỉ có dùng ma pháp mới đánh bại được ma pháp.
…
Văn ta viết còn đang tìm tòi, có rất nhiều chỗ cần sửa chữa, đề nghị của anh chị em ta đều xem kỹ, nhưng tình cảm chưa nóng thật sự không phải cố ý làm mồi nhử, khi quyết định viết về một tay nam chính là hòa thượng, dự tính trong lòng ta về tiết tấu tình cảm không khác mấy.
La Già là hòa thượng, hắn phá Sát giới là vì lý tưởng trong lòng, con đường hắn chọn không giống ai, nhưng hắn vẫn là người xuất gia, hơn nữa lại là Quân chủ, không thể mới động lòng đã lập tức bỏ đi trách nhiệm niềm tin mà cùng song túc song tê với một cô gái ngoại tộc đã định sẵn sẽ rời đi.
Đã không vứt bỏ được trách nhiệm tín ngưỡng, vậy hắn sẽ không biểu hiện tình cảm, cũng sẽ không chủ động gần gũi, vì như vậy sẽ chỉ hại Dao Anh.
Mọi người đừng dùng ánh mắt của người hiện đại và thị giác của Thượng Đế để đọc, nghĩ rằng trong vài phút là có thể hoàn tục. Mấy người Tất Sa chưa từng nghĩ La Già sẽ hoàn tục, họ đề phòng Tiểu Thất, vì sợ La Già tẩu hỏa nhập ma hay phá giới.
Trong truyện, cho tới giờ, không ai nghĩ La Già sẽ hoàn tục, bao gồm chính La Già.
Sau đó Tiểu Thất đã cảm thấy thẹn với La Già, sẽ không vì thấy La Già đối xử cô ấy tốt mà suy nghĩ theo hướng tình yêu nam nữ.
Nếu mọi người thấy tình cảm tiến triển chậm, có thể thử vỗ béo một tí, chọn phần thấy hứng thú mà đọc, tuyệt đối đừng khó chịu, vì truy văn là để vui vẻ.
Bình luận facebook