Chương 110: Tô Lương Mạt, em lại cùng với Chiêm Đông Kình thiết kế anh!
Chiêm Đông Kình không đến, Tống Phương không phải Chu Chính, nhưng cũng phải có người tới coi như phúng viếng.
Lưu Giản không có phát hỏa ở đây, Đậu Đậu ôm Tô Uyển không cho cô ta rời đi, đến khi lễ tang kết thúc người đến viếng về hết, đã là buổi tối.
Tô Lương Mạt cùng Lưu Giản trở lại biệt thự, Đậu Đậu trong ngực Tô Uyển đã ngủ say, cô ta xuống xe đứng bên ngoài không đi vào, "Giản, em về trước."
Lưu Giản hướng bảo mẫu liếc mắt, bảo chị ta tiến lên.
Bảo mẫu cẩn thận ôm Đậu Đậu, không ngờ như vậy lại đánh thức thằng bé, Đậu Đậu mở hai mắt đầy nước, ý thức được bảo mẫu là muốn ôm nó đi, bị hù dọa vòng chặt cổ Tô Uyển, "Mẹ trẻ, mẹ trẻ!"
Hốc mắt Tô Uyển đỏ bừng, "Đậu Đậu ngoan, nghe lời, cùng dì đi vào."
"Oa! Mẹ, mẹ trẻ..." Đậu Đậu càng khóc tê tâm liệt phế, lúc bị bảo mẫu ôm lấy hai tay kéo thẳng, mười đầu ngón tay níu lấy cổ áo Tô Uyển không chịu buông, "Muốn mẹ trẻ, ô ô ô..."
Một màn này nhìn vào mắt, làm người ta vô cùng không dễ chịu. Lưu Giản sa sầm mặt mày tiến lên, đưa tay cưỡng chế ôm lấy thằng bé, Đậu Đậu khóc lóc hung hãn, cả mặt đều đỏ bừng, núp trong ngực Lưu Giản thở không ra hơi khóc thút thít.
Tô Lương Mạt thấy như vậy cũng không phải là cách, cô đi đến cạnh Lưu Giản, "Hay là để Tô Uyển ở lại đi, Đậu Đậu như vậy..."
Cô còn chưa dứt hẳn lời, Lưu Giản liền ôm Đậu Đậu xoay người rời đi.
Đậu Đậu kinh hãi giãy nãy thân thể nhảy lên nhảy xuống, bản tay nhỏ hướng Tô Uyển mở ra, "Mẹ trẻ!"
Tiếng khóc đứa nhỏ bị bảo mẫu bất đắc dĩ khóa bên trong cánh cửa, Tô Uyển đứng ngoài cửa lau nước mắt, Tô Lương Mạt nhìn về phía cửa, cuối cùng không nói gì quay đi.
Lưu Giản cố kỵ gì cô biết, nói cho cùng vẫn là vì cô mà cân nhắc.
Đậu Đậu là Lưu Giản tự mình dỗ ngủ, Tô Lương Mạt luôn ngồi chờ trong phòng khách, tiếng khóc của Đậu Đậu thỉnh thoảng từ trong phòng truyền ra, Lưu Giản mệt mỏi không chịu nổi đi ra ngoài, nhìn đến quầng thâm dưới hai mắt Tô Lương Mạt tự nhiên đau lòng không thôi, "Đi thôi, anh đưa em về nghỉ ngơi."
"Không cần, em tự lái xe là được rồi."
Lưu Giản kéo tay cô lại cố ý muốn đưa về, "Anh không thể lại để em xảy ra chuyện, đi thôi."
Tô Lương Mạt đi theo phía sau người đàn ông ra ngoài, Lưu Giản lấy xe, lúc lái qua cổng biệt thự thấy Tô Uyển vẫn còn đứng đó.
Lưu Giản lạnh mặt dừng xe cạnh cô ta, anh kéo cửa sổ xe xuống, "Sao còn chưa đi?"
"Em nghe thấy Đậu Đậu khóc, để cho em vào xem thằng bé thử xem." Bị Lưu Giản nhìn chằm chằm như vậy, Tô Uyển chân tay luống cuống.
"Nó khóc cũng không có chút liên can gì tới cô, đi đi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa." Lưu Giản nói xong, xoay thẳng tầm mắt.
Tô Uyển ủy khuất đỏ mắt lên, Tô Lương Mạt ngồi ở bên ghế lái phụ cũng không khỏi lúng túng, Tô Uyển ngược lại không nói lời gì khó nghe, Lưu Giản đánh tay lái đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Tô Lương Mạt ở bên cạnh, "Sau này em cũng ít gặp cô ta thôi."
"Sao vậy?"
Lưu Giản từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm thân ảnh Tô Uyển đứng đó, "Không nói ra được cảm giác."
"Lưu Giản, có phải anh còn nghi ngờ Tô Uyển không?" Tô Lương Mạt có chút khó tin ngồi thẳng dậy, "Không thể nào, Tô Uyển cho dù thế nào, cũng sẽ không ra tay với chị dâu."
"Triệu Kiều lúc trước thì sao?" Lưu Giản lại không cho rằng Tô Uyển không làm ra được, nếu đã từng có ý nghĩ như vậy, đối với người nào còn không phải đều như nhau?
Huống hồ, Tống Phương là bị hại ở nhà, những người giúp việc kia tất cả đều được lựa chọn kỹ càng mới xác định có thể dùng, Lưu Giản bây giờ không tìm ra được lý do khác, mà hôm nay Tô Uyển xuất hiện, lại cho anh một đòn đón đầu.
***
Hôm sau, sòng bài bởi vì vụ án mạng mà bị cảnh sát tạm thời đóng cửa, Lưu Giản vì cái chết của Tống Phương đổ bệnh nặng một đợt, cho nên khi cảnh sát muốn tìm hiểu tình hình, là Tô Lương Mạt đến đồn cảnh sát.
Không ngờ tới bên trong lại đụng phải Chiêm Đông Kình.
Vệ Tắc đối với Chiêm Đông Kình vẫn luôn không thể nới lỏng, lần này lại dính đến án mạng, tóm lại là một cơ hội có thể vặn ngã Chiêm Đông Kình, cảnh sát đều sẽ không bỏ qua.
Vẫn là những vấn đề cũ kia, lúc Tô Lương Mạt ra khỏi đồn cảnh sát nhìn thấy Chiêm Đông Kình tựa lên cửa xe, xe của hắn đậu ngay trước cửa đồn cảnh sát.
Cô nhìn thẳng phía trước muốn đi, lúc đi ngang qua Chiêm Đông Kình hắn gọi cô lại, "Đợi chút."
Tô Lương Mạt dừng hẳn bước chân.
"Tống Phương chết rồi, bên ngoài đều đồn đại là có liên quan tới em."
Cô xoay người, lúc này mới nhìn chính diện Chiêm Đông Kình, "Anh đây là có 'ý tốt' nhắc nhở à?"
"Ở bên cạnh Lưu Giản, cũng không dễ dàng phải không?" Chiêm Đông Kình chắp hai tay trước ngực nhìn cô, trong mắt mang theo hắc ám khó dò, Tô Lương Mạt xoay tầm mắt, "Lời đồn đại mà nói, tôi chưa bao giờ coi là thật."
"Nói cách khác, em muốn nhìn chứng cứ nói chuyện?"
Tô Lương Mạt cũng không suy nghĩ, "Đúng."
"Vậy em nói tôi nổ súng trong sòng bài, chứng cứ đâu?" Giọng điệu Chiêm Đông Kình hùng hổ rất có khí thế dọa người.
Tô Lương Mạt bị hắn cản bên cạnh không có cách nào rời đi, "Chuyện này đã giao cho cảnh sát, tìm chứng cứ cũng là chuyện của bọn họ, anh có ý kiến đi tìm bọn họ đi."
"Lương Mạt, cho dù em không có cách nào tha thứ cho tôi, cũng đừng đem tất cả chuyện xấu xa trên đời đều nhận định lên trên đầu tôi."
Tô Lương Mạt vốn không muốn nói nhiều với hắn, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn lên tiếng, "Không phải là tôi nhận định, mà là có một số việc bản thân mình làm, trong lòng nên hiểu rõ."
Chiêm Đông Kình cười lạnh một tiếng, "Vậy sao tôi phải nổ súng? Là muốn gây phiền phức cho Lưu Giản?"
"Cái này nên hỏi bản thân anh ấy."
"Em đã chắc chắn như vậy, sao không để cho tôi nhận một tội danh khác xem, tôi đây là thấy em bị khi dễ nên khó chịu, tôi mới ra tay, Lương Mạt, tôi là vì em mới giết người."
Tô Lương Mạt nghe thấy câu này, tâm trạng bình tĩnh không chút dao động đột nhiên nổi sóng, "Chiêm Đông Kình, đừng có chuyện gì cũng nhấc lên đầu tôi, anh lấy tôi làm lý do cho anh giết người, buồn cười không?"
"Đúng thật buồn cười, nếu em cho rằng chuyện này là không có khả năng, dựa vào cái gì tới buộc tội tôi?"
Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, Tô Lương Mạt nhịn một hơi trong lồng ngực, muốn phản bác, nhưng đầu óc đang ngu ngơ đột nhiên trở lại thanh tĩnh, cô ở đây tranh cãi với hắn làm gì? Thực là lãng phí thời gian.
"Tôi không có buộc tội anh, cảnh sát làm theo quy trình sẽ hỏi, giống như anh cũng có thể nói, anh nghi ngờ Lưu Giản hoặc là tôi, đây là quyền phát ngôn của anh."
"Lương Mạt, tôi nợ em, cho nên mặc kệ em nói cái gì, tôi đều phải trả lại?"
Tô Lương Mạt buồn cười kéo cánh môi, "Tôi không nghe lầm chứ, anh muốn trả?"
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm đôi mắt cô, từ đáy mắt ấy nhìn không ra một chút dao động, Tô Lương Mạt lạnh lùng đối diện hắn, "Là vì anh biết cái chết của ba anh không liên quan đến ba tôi à? Trả? Anh có thể quay ngược thời gian trở lại hai năm trước không?"
"Tôi không thể, nhưng tôi có thể cho em khoảng thời gian khác, tôi đảm bảo có thể làm em quên đi hai năm đã qua."
"Anh nói thật nhẹ nhàng." Giọng điệu Tô Lương Mạt bình thản đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng không ngờ được.
Cả người Chiêm Đông Kình dựa vào cửa xe đứng thẳng dậy rồi đi về phía Tô Lương Mạt, "Chỉ cần bù đắp rồi, mới có thể quên đi, nếu như tôi cái gì cũng không làm, như vậy, hai năm kia vẫn cứ vắt ngang giữa chúng ta."
"Không cần," Tô Lương Mạt quyết tuyệt, "bù đắp của anh với tôi bây giờ không đáng giá một đồng, càng không cần thiết."
"Vậy phải như thế nào mới đáng giá?"
"Cách tôi càng xa càng tốt."
Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt chòng chọc hồi lâu không nói nên tiếng, tài xế phía trước nhấn còi xe, Tô Lương Mạt tránh Chiêm Đông Kình đi lên phía trước.
Đến chỗ Lưu Giản mới biết, tối hôm qua Đậu Đậu phát sốt cả đêm, Lưu Giản mời bác sỹ tới, lúc này Đậu Đậu còn đang truyền nước trong phòng.
Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng ra, thấy Lưu Giản ngồi bên mép giường, tiếng bước chân nhẹ nhàng rơi xuống, cô tiến lên trước, ống tiêm cắm trên trán Đậu Đậu, đứa nhỏ buồn ngủ nằm ở đó không có chút sức lực, nhìn thấy Tô Lương Mạt khẽ nâng mí mắt.
Cô vươn tay đặt lên bả vai Lưu Giản, "Đi nghỉ một lúc đi, em ở đây trông chừng."
Lưu Giản cầm tay Tô Lương Mạt, để cô ngồi đến bên cạnh mình, Đậu Đậu ở trên giường hai mắt sưng đỏ, chóp mũi Tô Lương Mạt cũng chua xót theo, "Có phải muốn chị dâu không?"
"Tối hôm qua nó cứ liên tục khóc đòi Tô Uyển."
Tô Lương Mạt nhìn gò má Lưu Giản, "Vậy, anh định như thế nào?"
Trên mặt Lưu Giản có do dự, "Anh định để Đậu Đậu từ từ thích ứng dần."
"Nếu như chị dâu vẫn còn, có lẽ rất dễ dàng, nhưng bây giờ cả hai người nó nhận định là 'mẹ' đều..." Tô Lương Mạt hiểu Lưu Giản băn khoăn điều gì, cô duỗi tay nắm chặt đầu ngón tay người đàn ông, "Anh đừng chỉ lo cho em, Đậu Đậu còn nhỏ, nếu vạn nhất lại có chuyện gì, anh với Tô Uyển đã qua rồi, nếu như Tô Uyển đồng ý chúng ta để chị ấy quay về giúp đi, em sẽ không nghĩ ngợi nhiều."
Lưu Giản đưa tay kia cầm tay Đậu Đậu, đem mu bàn tay của đứa nhỏ áp lên trán mình.
Ngoài cửa có người gõ gõ, Tô Lương Mạt nói 'vào đi'.
Là má Vương.
Ánh mắt má Vương xẹt qua Tô Lương Mạt, "Giản thiếu, Tô Uyển tiểu thư đến đây."
Lưu Giản nâng lên đôi con ngươi hẹp dài rồi rơi xuống mặt Đậu Đậu, Tô Lương Mạt liếc nhìn, tự mình mở miệng, "Để chị ấy vào phòng khách đợi một lát."
"Vâng."
Lưu Giản khẽ nheo mắt, Tống Phương vừa chết, Tô Uyển liền không thể chờ đợi được hiện ra trước mắt anh, đơn giản là ỷ vào tình cảm của Đậu Đậu, ý nghĩ trong lòng anh thủy chung vẫn chưa từng dập tắt, Lưu Giản cũng cảm thấy đáng sợ, cảm thấy khó mà tưởng tượng được, nhưng sau khi mọc rễ nảy mầm, càng lúc Lưu Giản càng cảm thấy có khả năng.
Lưu Giản để bảo mẫu ở lại trong phòng với Đậu Đậu, anh đứng dậy đi sang phòng khách với Tô Lương Mạt.
Tô Uyển trông thấy hai người đi đến, khúm núm đứng dậy, "Giản, Lương Mạt."
Lưu Giản không nói lời nào ngồi xuống sofa, ánh mắt mang theo soi xét tỷ mẫn, Tô Uyển khẩn trương nắm chặt hai tay, "Nghe nói Đậu Đậu bị sốt, bây giờ sao rồi?"
Tô Lương Mạt trả lời, "Đang truyền nước ở trên."
"Tôi muốn xem thử một chút."
"Tô Uyển," Lưu Giản ngồi sâu trong ghế sofa lúc này mới mở miệng, "sao lại muốn trở lại?"
"Em, em không yên tâm Đậu Đậu."
"Đậu Đậu là gì của cô?"
Đối mặt với câu hỏi liên tục của Lưu Giản, Tô Uyển có vẻ rất trấn định, "Em dù sao đã chăm sóc thằng bé từ khi nó vừa sinh ra đến giờ, chị dâu xảy ra chuyện, em thật sự không bỏ được Đậu Đậu."
Tô Lương Mạt sợ Lưu Giản lại nói ra lời nào khác, "Đậu Đậu không cần người khác..."
"Nó cần em," Tô Uyển mở miệng chắc chắn, "em là mẹ nuôi của nó, để em chăm sóc nó."
Ánh mắt Lưu Giản thâm trầm khóa chặt trên mặt Tô Uyển, "Vậy được, tôi mời cô quay lại giúp đỡ, nhưng mà," Lưu Giản chỉ chỉ bảo mẫu đứng gần đó, "thân phận của cô với bọn họ là giống nhau, mỗi tháng tôi đều trả lương cho cô, cũng phải ở dưới tầng dưới, có điều Tô Uyển, một nghiên cứu sinh như cô đi làm việc như vậy, cam tâm sao?"
"Anh quên rồi sao? Vì anh, em đã sớm bị trường học khai trừ rồi."
Lưu Giản hất cằm lên, tầm mắt mang theo mấy phần ngạo nghễ, "Tiền tôi cho cô, cũng đủ để cô an nhàn nốt nửa đời sau."
"Em thích Đậu Đậu," Tô Uyển đón ý, "lý do như vậy còn chưa đủ sao?"
Lưu Giản trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu.
Trong lòng Tô Uyển cũng theo đó buông lỏng, cô ta đứng dậy, "Em muốn đi xem Đậu Đậu."
Má Vương ở bên cạnh nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ, bà ta vội vàng tiến lên, "Đi theo tôi, Đậu Đậu tối hôm qua vẫn luôn khóc đòi mẹ trẻ."
Tô Uyển đi theo sau má Vương lên lầu.
Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn bóng lưng cô ta, "Có lẽ đây cũng là duyên phận của Đậu Đậu với Tô Uyển, nếu không thì sao người khác chăm nó đều không chịu chứ?"
Lưu Giản cúi người xuống, hai tay bụm mặt, người giúp việc trong biệt thự đi tới đi lui cũng không dám phát ra một tiếng động.
Có người từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm phần tài liệu, "Lão Đại, đây là thứ ngài cần."
Lưu Giản cũng không đưa tay nhận, "Điều tra thế nào rồi?"
"Cửa hàng này vẫn luôn kinh doanh rất tốt, đường dây nhập hàng cũng không có vấn đề, huống hồ thuốc cũng đã được kiểm tra xét nghiệm, bởi vì sợ lúc chuyển phát xảy ra vấn đề gì, sau khi máy bay hạ cánh đều tự mình nhận hàng, theo lý sẽ không xảy ra sai sót."
Tô Lương Mạt suy nghĩ kỹ càng một lượt, cũng không thể nói là lạ ở chỗ nào, giống như mỗi mắc xích đều phối hợp vô cùng ăn ý, "Có lẽ, vấn đề không phải là ở những viên thuốc kia."
"Nhưng từ báo cáo phân tích những thứ còn lưu lại dạ dày, những thứ chị dâu ăn hôm đó cũng không bao nhiêu, thức ăn trên bàn anh và em cũng đều động đến, cái ly cũng không có vấn đề gì." Lưu Giản nóng lòng muốn tìm ra đáp án, anh bực bội ném tập tài liệu lên bàn trà, "Tiếp tục điều tra, còn nữa, gọi Dương Lộ đến đây tôi."
"Vâng."
Tô Lương Mạt nhìn tập tài liệu kia, "Lưu Giản, anh cũng đừng quá nóng vội."
"Chị dâu cũng mất rồi, chẳng lẽ em còn muốn anh đợi thêm hai năm nữa sao?" Lưu Giản nói chuyện giọng điệu có chút nặng nề, sắc mặt nghiêm nghị, Tô Lương Mạt giật mình, "Em không phải có ý này, chỉ là muốn gấp cũng không gấp được."
Lưu Giản nặng nề thở ra một hơi, "Lương Mạt, anh xin lỗi."
Tô Lương Mạt biết tâm tình anh không tốt, cô không nói gì nữa, vươn tay đặt lên mu bàn tay Lưu Giản.
***
Có Tô Uyển chăm sóc Đậu Đậu, Đậu Đậu quả nhiên vui vẻ không ít, thỉnh thoảng quấn lấy đòi Tống Phương, nhưng đều bị Tô Uyển nói vài ba câu gạt quên đi.
Dù sao chỉ là trẻ con, huống hồ bình thường Tô Uyển lại gần gũi nó nhất.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Lương Mạt đều đến đây, sòng bài bên kia vẫn chưa mở cửa, cô cũng không có việc gì, Lưu Giản cũng bỏ qua chuyện trong bang hội, suốt ngày ở nhà với Đậu Đậu.
Trẻ con là dễ quên nhất, cho dù người trong nhà có bi thương thế nào, nó cũng không hiểu là vì mẹ mình không còn nữa.
***
Tô Uyển ôm Đậu Đậu ngồi trong sân, Lưu Giản cũng ở đây.
Tô Lương Mạt xuống xe từ xa nhìn vào, đuôi mắt Tô Uyển đầy ý cười, vỗ hai tay Đậu Đậu chỉ hướng Lưu Giản, "Đậu Đậu, gọi ba đi."
Đậu Đậu gọi giòn tan một tiếng, "Ba."
Lưu Giản đưa tay xoa mặt Đậu Đậu, "Gọi ba trẻ đi."
Tô Uyển ý thức được bi thương cùng không vui trong mắt Lưu Giản, vội vàng mở miệng, "Đúng rồi, Đậu Đậu phải gọi là ba trẻ, ngoan nhé."
Tô Lương Mạt vô tình đứng đằng sau Lưu Giản, tầm mắt Tô Uyển quét sang hướng đó, cũng không biểu hiện ra cái gì, cô ta tiếp tục đùa nghịch đứa bé trong ngực, "Đậu Đậu, con gọi mẹ là gì?"
"Mẹ trẻ."
Ba trẻ, mẹ trẻ, cỡ nào xứng đôi.
Tô Lương Mạt ho nhẹ một tiếng, Lưu Giản xoay đầu lại thấy cô đứng đằng sau mình, anh hướng cô vẫy vẫy, trong tay Tô Lương Mạt còn cầm theo đồ chơi cho Đậu Đậu.
Cô đi tới ngồi xồm trước mặt Đậu Đậu, "Xem này, dì mua cho con cái gì?"
Đậu Đậu nhìn nhìn, lại tránh mặt đi chỗ khác, "Không cần."
"Không thích à?"
"Không cần."
Lưu Giản tiến lên giữ cổ tay Tô Lương Mạt, "Để nó và Tô Uyển chơi một lúc."
Tô Lương Mạt bị anh kéo vào phòng khách, "Xem ra Đậu Đậu vẫn là ở cạnh Tô Uyển tốt hơn."
"Tốt cái gì," Lưu Giản tức giận sặc một câu, khuôn mặt trong nháy mắt cũng căng thẳng, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, "Lương Mạt, em đừng nói với anh em nhìn không ra tâm tư Tô Uyển, cô ta đây là ỷ vào Đậu Đậu muốn cô ta, bắt buộc quay lại, em nhìn thử xem cô ta dạy Đậu Đậu thành cái bộ dáng gì."
Tô Uyển rất nhanh ôm Đậu Đậu đi vào, thấy Tô Lương Mạt với Lưu Giản ở cùng một chỗ, lại để cho Đậu Đậu đòi Lưu Giản.
Bộ não nhỏ bé của cô ta, Tô Lương Mạt há lại nhìn không thấu.
Ăn cơm xong, Tô Uyển mang Đậu Đậu lên tầng ba đi ngủ, mặc dù phòng của cô ta ở tầng hai, nhưng Lưu Giản nói Đậu Đậu chỉ có thể ngủ trên tầng ba, Tô Uyển chỉ đành phải chờ thằng bé ngủ rồi mới ôm nó vào phòng mình.
Cô ta dỗ Đậu Đậu nằm trên giường ngủ một lúc, không nghĩ tới quá mệt mỏi, lại ngủ say sưa một giấc.
Tô Lương Mạt định lên tầng ba xem thử Đậu Đậu, tầng ba từ sau khi Tống Phương chết liền không có một bóng người, cô đi trên hành lanh trống rỗng không khỏi cảm thấy có chút ớn lạnh.
"Chị dâu, đừng trách tôi, tôi cũng không có cách nào khác..." Đột nhiên, một hồi âm thanh bén nhọn truyền tới tai Tô Lương Mạt, cô tăng nhanh bước chân đi vào phòng Tống Phương, đi vào liền nhìn thấy Tô Uyển ngồi bệt dưới đất, "Đừng, tôi sẽ chăm sóc Đậu Đậu thật tốt chuộc tội..."
Đậu Đậu bị giật mình, hai tay hai chân vùng vẫy khóc rống lên, Tô Uyển cũng hoàn hồn tỉnh lại.
Cô ta giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, ôm Đậu Đậu vào ngực dỗ dành, lơ đãng ngẩng đầu lên lại thấy Tô Lương Mạt đứng trong phòng, cô ta trợn tròn hai mắt, "Sao cô lại ở đây?"
"Tô Uyển, những lời vừa rồi của chị là có ý gì?"
Sắc mặt Tô Uyển trắng bệch, "Tôi đã nói cái gì?"
"Cái chết của chị dâu có liên quan tới chị?" Hai mắt Tô Lương Mạt dần dần lạnh lẽo.
"Không hiểu cô nói cái gì." Tô Uyển vỗ vỗ sau lưng Đậu Đậu, tim lại tăng tốc đập kịch liệt, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Những lời vừa rồi của chị, tôi nghe thấy rõ ràng."
Tô Uyển ôm Đậu Đậu đứng dậy, "Tô Lương Mạt, tôi biết cô không muốn tôi ở lại đây, nhưng tôi chỉ là muốn tới chăm sóc Đậu Đậu không có tâm tư gì khác, cô không cần nhắm vào tôi, huống hồ chị dâu đối với tôi tốt như vậy, tôi... dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể hại chị ấy."
"Nhớ kỹ những lời của chị hôm nay." Tô Lương Mạt lại cảm giác thấy không có đơn giản như vậy, "Hay là sau này bảo Lưu Giản để chị ở lại căn phòng này đi, chị với chị dâu quan hệ tốt, chị ấy chắc chắn cũng đồng ý cho chị ở lại."
Tô Uyển ôm lấy Đậu Đậu, cũng không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng cô ta mau chóng biến mất trước cửa, suy đoán của Lưu Giản cô luôn không tin, nhưng lúc này tâm tình lại như bị tảng đá khổng lồ đè ép.
***
Lưu Giản bên kia, cũng đang tra xét nguyên nhân cái chết của Tống Phương, những thứ trong nhà có thể đưa đi xét nghiệm cơ hồ đều đưa đi hết cả, Tống Phương là xảy ra chuyện ngay trong nhà, Lưu Giản cũng không tin không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Vài ngày sau, Lưu Giản bị một cú điện thoại gọi ra ngoài.
Tô Lương Mạt có hỏi xảy ra chuyện gì, Lưu Giản mơ hồ nói một câu có khả năng đã tìm ra manh mối.
Nói xong, liền lái xe vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt nhìn Đậu Đậu chơi với Tô Uyển ở trong sân mà sợ run, kể từ ngày hôm đó, Tô Uyển luôn vô tình hoặc cố ý tránh cô.
Di động trong túi quần đổ chuông, Tô Lương Mạt hoàn hồn bắt máy, "Alo?"
"Lương Mạt," Thanh âm Lưu Giản như không thể chờ đợi được từ trong điện thoại truyền tới, "Tô Uyển có ở đó không?"
"Có, đang chơi với Đậu Đậu."
"Em tìm cách mang Đậu Đậu rời khỏi cô ta, giữ cô ta ở lại đây đừng cho cô ta đi đâu."
Tim Tô Lương Mạt khẽ rơi lộp bộp, "Lưu Giản, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Em làm theo lời anh dặn dò, có gì trở lại rồi nói."
Nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Tô Lương Mạt mơ hồ ý thức được sắp có gì đó, cô ngoắc tay ra hiệu má Vương đi đến, "Đưa Đậu Đậu lên trên lầu, cứ nói phải đi ngủ."
"Nhưng những chuyện này không phải vẫn luôn do Tô Uyển lo sao?"
"Đây là Lưu Giản dặn dò, đi đi."
Má Vương ậm ờ một tiếng, đi tới ôm Đậu Đậu.
Tô Uyển kỳ quái liếc mắt nhìn Tô Lương Mạt ở phía trước, Tô Lương Mạt thấy má Vương ôm lấy Đậu Đậu rồi, lúc này mới ngồi xuống cái ghế đối diện Tô Uyển, "Chị thành thật nói cho tôi biết, cái chết của chị dâu có phải có liên quan tới chị không?"
"Tô Lương Mạt, cô có ý gì?!"
"Tôi không muốn phí lời với chị, Lưu Giản hình như đã biết rồi, anh ấy bảo tôi giữ chị ở đây, khẩu khí trong điện thoại có khả năng giết người bất cứ lúc nào, chị tự mình suy nghĩ kỹ đi, mấy thứ thực phẩm dinh dưỡng đặt mua trên mạng kia là chị giới thiệu cho chị dâu, anh ấy vẫn luôn cảm thấy có vấn đề, đang năm lần bảy lượt điều tra."
Khóe môi Tô Uyển run rẩy, "Tôi, tôi nên làm gì bây giờ?"
"Thật là chị làm?"
Tô Uyển từng đi theo cạnh Lưu Giản, mặc dù trong lòng có lúc cũng hung ác, nhưng dù sao chưa từng chính thức tiếp xúc với cảnh tượng đại náo, bị Tô Lương Mạt dọa đến giật nảy người, sắc mặt cô ta hết xanh lại trắng, "Lưu Giản liệu có giết tôi không?"
"Chị nói xem!" Tô Lương Mạt tức giận đến run rẩy hai tay, "Chị dâu đối với chị thế nào chẳng lẽ chị nhìn không hiểu?"
"Nếu chị ta thực sự đối xử tốt với tôi, cũng sẽ không cùng Lưu Giản bảo tôi rời đi, bây giờ Đậu Đậu lớn rồi, bọn họ đều không cần tôi."
"Chị ấy cũng là muốn chị có cuộc sống của riêng chị."
"Nhưng chị ta biết rõ tôi rất yêu Lưu Giản!"
Tô Lương Mạt thấy cô ta là tự chui vào ngõ cụt, "Đó là một mạng người, chị nhìn Đậu Đậu thử xem, nó không còn ba rồi bây giờ cả mẹ cũng bị chị hại chết, chị còn mặt mũi để nó gọi chị một tiếng 'mẹ trẻ' sao?"
Vành mắt Tô Uyển nóng lên, "Tôi chưa từng làm."
"Vậy được, chị ở đây chờ Lưu Giản trở lại, xem anh ấy nói thế nào!" Tô Lương Mạt cuối cùng vẫn không đành lòng, mới có thể nói cho Tô Uyển, dù sao vẫn là máu mủ ruột thịt.
Tô Uyển từ sắc mặt Tô Lương Mạt nhìn ra, Tô Lương Mạt không có lừa cô ta, dựa vào tính tình Lưu Giản, xảy ra chuyện lại là Tống Phương, kế tiếp xảy ra chuyện gì Tô Uyển thật sự không dám tưởng tượng.
Cô ta đứng bật dậy, nhanh chóng trở về phòng cầm túi xách sải bước rời đi.
Tô Lương Mạt nhìn thân ảnh hốt hoảng bỏ chạy của cô ta đến xuất thần, suy nghĩ một hồi, vẫn là có ý định cùng đi theo.
Tô Uyển lái xe rất nhanh, trong lòng Tô Lương Mạt phức tạp vạn lần, Lưu Giản ở bên này cô là không có cách nào giải thích, chuyện đến nước này, cô chỉ có thể dựa vào bản năng mà hành động, cô ích kỷ, nhưng lại không có biện pháp nhìn Lưu Giản thực sự một phát súng bắn chết Tô Uyển.
Xe một trước một sau xuyên qua đường lớn rộng rãi, xe của Lưu Giản từ hướng ngược lại phóng như bay tới, Lưu Giản liếc nhìn thấy xe của Tô Uyển ở bên cạnh lao ngược qua, theo sau, còn có xe của Tô Lương Mạt.
Lưu Giản đánh tay lái khẩn cấp, cũng không lo quản cái quy tắc giao thông gì đó, hết thảy như gặp quỷ vậy, thần sắc người đàn ông âm lãnh, Tô Uyển xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe đang đuổi theo phía sau, cô ta bị dọa hoảng đạp chân ga tới cùng.
Lưu Giản không thèm để ý ngó ngàng, dùng xe trực tiếp tông thẳng, rất nhanh thân xe uốn lượn ra hai bên, Tô Uyển biết một khi dừng lại chắc chắn chết không thể nghi ngờ, cô ta miễn cưỡng tiếp tục chạy về phía trước, Lưu Giản tăng tốc sau đó một lần nữa xông tới, đem xe của Tô Uyển cứng rắn ép dừng lại bên đường.
Tô Lương Mạt vội vàng đạp thắng xe, cô thấy Lưu Giản đẩy cửa xe đi xuống, tay phải đang dò xét hướng thắt lưng rút súng.
Tô Uyển kinh hãi trốn trong xe không dám ra, Lưu Giản tiến lên đập cửa sổ xe, "Ra đây!"
Tô Lương Mạt lập tức chạy đến bên cạnh anh, "Lưu Giản, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lưu Giản sầm mặt không nói lời nào, ngón tay chỉ vào Tô Uyển bên trong, khuôn mặt âm lãnh xanh xám, "Cút ra đây cho tôi!"
Tô Uyển co rúm lại thành một đoàn, "Em không có làm cái gì cả."
"Tôi con mẹ nó đập chết cô!" Lưu Giản nhấc chân nặng nề đạp một cước lên cửa xe, tiếng vang kịch liệt khiến Tô Uyển ở bên trong càng thêm hoảng loạn không dám chui ra.
Lưu Giản hướng phía cửa sổ nổ hai phát súng, Tô Uyển ôm đầu núp trong ghế lái, Lưu Giản giống như phát điên, cửa kính bị vỡ lộ ra một góc, anh đưa tay đập vỡ, máu chảy ra uốn lượn trên cửa kính xe cũng không nhận ra.
Lưu Giản vươn tay vào mở cửa xe ra, một phát níu lấy Tô Uyển lôi cô ta ra ngoài.
Tô Uyển ngã ngồi dưới đất, kinh hoảng nước mắt đầy mặt, "Chuyện này không liên quan đến em, đừng giết em."
Lưu Giản mở chốt an toàn, Tô Lương Mạt nhào tới ôm lấy cánh tay người đàn ông, "Có chuyện gì làm rõ ràng trước rồi nói có được không?"
"Còn chưa đủ rõ ràng sao? Tô Uyển, cô chán sống rồi phải không? Cô lại dám ra tay với cả chị dâu!"
Tô Uyển ôm đầu, Lưu Giản đẩy tay Tô Lương Mạt ra, anh nhắm ngay Tô Uyển bóp cò, Tô Lương Mạt vọt người tới níu lại cánh tay Lưu Giản, viên đạn khó khăn cà sát qua vành tai Tô Uyển, cô ta thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó liền không nhúc nhích ngồi ngây ngốc ở đó.
Tô Lương Mạt dùng chân đá đá cô ta, "Ngồi ngây ra đó làm gì, đi đi!"
Tô Uyển đột nhiên hoàn hồn, co cẳng chạy.
Cô ta quên luôn lái xe, nhưng trên đường lui tới rất ít xe cộ, Tô Uyển cũng không quay đầu lại bỏ chạy, Lưu Giản một phát dùng sức đẩy Tô Lương Mạt ra, cô đụng vào cửa xe, ôm cánh tay nhìn Lưu Giản.
"Lương Mạt, em lại bao che cho cô ta!"
"Lưu Giản, chúng ta bình tĩnh lại trước có được không?"
"Anh không có cách nào bình tĩnh được!" Lưu Giản dứt lời, nhấc chân đuổi theo phía trước.
Một chiếc xe con chạy qua, Tô Uyển vẫy vẫy cánh tay cầu cứu, "Cứu mạng, cứu mạng!"
Chiếc xe có biển số đặc biệt dừng lại ven đường, Tô Uyển đưa tay kéo kéo tay cầm, "Cứu tôi, cứu tôi."
Cửa sổ xe bị kéo xuống, Tô Uyển nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, Tô Lương Mạt đuổi theo Lưu Giản, khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người kia đột nhiên dừng chân lại.
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu nhìn về hướng phía bên kia, cũng nhìn thấy súng trong tay Lưu Giản.
Tô Uyển vẫn cầu xin một bên, "Cứu tôi với, cứu tôi với."
Chiêm Đông Kình nhận ra, đây là chị của Tô Lương Mạt.
Đỉnh chân mày Chiêm Đông Kình nhăn lên, "Sao tôi phải cứu cô?"
"Lưu Giản muốn giết tôi."
Chỉ nhìn lướt qua, Chiêm Đông Kình liền đoán ra ẩn tình bên trong, hắn câu dẫn ý cười nơi cánh môi, đến bây giờ mới được bao lâu, Lưu Giản với Tô Lương Mạt liền xảy ra chuyện như vậy, hắn nhìn về phía Tô Uyển, "Lên xe."
Cửa xe bị dập mạnh, Tô Lương Mạt nhìn chiếc xe tuyệt trần rời đi đến mất hồn, trên đời này lại có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Lưu Giản hướng về phía kia bắn mấy phát súng, phẫn nộ với thất vọng trong lòng không có chỗ nào phát tiết, Tô Lương Mạt thấy Lưu Giản nắm chặt hai tay, cô tiến lên, cũng không biết có thể nói cái gì, "Lưu Giản."
Lưu Giản đột ngột xoay người, đôi mắt mang theo phẫn nộ tùy ý, "Anh không ngờ tới, em lại cùng Chiêm Đông Kình thiết kế anh!"
***
Lời tác giả: Ngày mai đặc sắc báo trước - Chương 111: Tiến thoái lưỡng nan (chỉ cần em mở miệng)
Bình luận facebook