• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhã Ái Thành Tính (1 Viewer)

  • Chương 127

Chương 133: Cho anh ta hy vọng, bắt đầu thêm lần nữa
Chiêm Đông Kình còn tưởng rằng chính mình đã nghe lầm.
Tô Lương Mạt thả cây bút xuống, trong lòng dân lên một loại vô lực, cô nghĩ muốn miễn cưỡng gượng cười, nhưng khóe miệng cứng nhắc không có cách nào kéo lên được.
Cô biết Mạc Thanh nói không sai, nếu muốn ra tay chỉ có thể lại gần Chiêm Đông Kình, nhưng trong lòng đều đang bài xích, phải như thế nào mới có thể hành động một cách tự nhiên nhất mà sẽ không bị người khác nhìn thấu.
"Sau này cẩn thận một chút, gặp phải loại chuyện như vậy bảo Lý Đan đến tìm tôi."
Bàn tay Tô Lương Mạt rơi trên bắp đùi nắm chặt, "Được."
Chiêm Đông Kình nhìn nhìn Tô Lương Mạt, cô chống lại tầm mắt hắn, trong đáy đầm không có căm hận cùng xa cách hắn từng thấy, khóe mắt đầu mày cô nhu hòa, làm Chiêm Đông Kình có loại ảo giác đột nhiên trở lại thời gian trước đây.
Tô Lương Mạt nhìn đến xuất thần, chợt nghe ở đằng xa có một hồi âm thanh.
"Lương Mạt, Lương Mạt."
Tô Lương Mạt giật mình, tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì.
Thụy với Lý Tư hai người từ đầu hành lang bên kia chạy tới, đều mang giày cao gót, lại chạy cực nhanh, Tô Lương Mạt đứng bật dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chiêm Đông Kình không khỏi cau đỉnh chân mày lên, Tô Lương Mạt đổi sắc mặt, "Sao vậy? Từ từ nói."
"Bọn, bọn họ..." Lý Tư chỉ ra sau lưng, "Hai người bọn họ từ khi nào lại đi cùng với nhau?"
Tô Lương Mạt theo hướng Lý Tư chỉ nhìn lại, thấy Tống Các lôi kéo Lý Đan đang từ chỗ gần đó đi tới, cô nhìn nhìn, mặc dù từng có dự cảm, nhưng thật không ngờ tới hai người họ sẽ ở cùng một chỗ.
Lý Đan tất nhiên là không có quen ở trước mặt nhiều người như vậy bị kéo tay, vừa đi vừa giãy giụa, Tống Các lại nắm chặt không chịu bỏ ra, hai người cứ như vậy đi tới trước mặt mọi người, Lý Tư tiến lên huých bả vai Lý Đan một cái, "Chị được lắm, gạt em gạt lâu như vậy."
"Chị không có gạt em." Lý Đan bật thốt lên.
"Còn nói không có, anh rể người ta cũng đã tìm đến cửa rồi, có phải là đợi ôm thêm một đứa nhỏ đến đây mới định nói cho bọn em biết?"
Lý Đan vùng vẫy tránh tay ra, "Nói bậy bạ gì vậy, chị với anh ta không có quan hệ gì cả."
Tống Các thấy Chiêm Đông Kình ở đây, tiến lên gọi một tiếng 'Kình thiếu'.
Ánh mắt Chiêm Đông Kình lưỡng lự giữa hai người, "Chuyện khi nào?"
"Cũng chính là ngày hôm nay."
"Hôm nay?"
Lý Đan đỏ mặt đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, Tống Các liền đem trọn chân tướng mọi chuyện nói cho bọn họ nghe, "Lúc ấy chúng tôi đánh cuộc, nếu Tô tiểu thư có thể bình an ra ngoài, chúng tôi liền ở bên nhau."
Lý Đan chen vào nói, "Anh rõ ràng là biết Lương Mạt sẽ không có việc gì, tôi lúc đó căn bản không có nghĩ nhiều mới đồng ý với anh."
Tô Lương Mạt không khỏi mỉm cười, lần trước Lý Đan cố ý muốn cùng cô đi ra ngoài, sau đó Tô Lương Mạt nhìn thấy cô ấy với Tống Các, khi đó cô liền có một ý nghĩ, không ngờ rằng chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, "Cậu giấu giếm cũng đủ giỏi, hôm nay cứ như vậy đánh bọn mình trở tay không kịp."
Mặt Lý Đan vẫn đỏ lựng lên, dè dặt liếc nhìn Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, nếu như cậu không vui, mình sẽ không qua lại với anh ta."
Trái tim Tống Các vốn là vừa được hâm nóng lên lúc này phảng phất như bị móc ra ném vào hầm băng, vừa đau lại vừa vội, hắn thử nhìn Chiêm Đông Kình, lại nhìn sang Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư, chuyện trước kia cô cũng đừng so đo, Kình thiếu sau này nhất định cũng sẽ không đối xử không tốt với cô, cô cũng đừng giận chó đánh mèo đánh lên trên người tôi."
"Tôi đây là giận chó đánh mào sao? Tống Các, anh ở sau lưng tôi đã từng làm ra chuyện gì từng nói những lời nào, tôi đều rất rõ ràng."
Lý Đan vừa nghe, đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt đứng đó, sắc mặt cô ảm đạm, tầm mắt cũng theo đó rơi xuống mặt đất.
Lý Tư với Thụy hai mặt nhìn nhau, các cô cũng biết Tô Lương Mạt hận Chiêm Đông Kình, lúc mới biết được tin tức này cũng toát mồ hôi thay Lý Đan, không ngờ tới một cửa ải này của Tô Lương Mạt thật sự là khó qua.
Hai người cũng không dám mở miệng, Tống Các hướng tầm mắt lên mặt Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư, tôi đối với Lý Đan là chân thành."
Tô Lương Mạt hòa hoãn thần sắc, thấy Lý Đan ỏ bên cạnh gấp đến độ xoay vòng, cũng không nên trêu chọc bọn họ nữa, "Chuyện yêu đương là chuyện giữa hai người với nhau, chỉ cần hai người cảm thấy thích hợp ở bên nhau là được rồi, Lý Đan, không cần vì mình mà cả nể cái gì hết."
Thụy dùng cánh tay huých huých Lý Tư.
Lý Tư ngầm hiểu, tiến lên ôm cổ Lý Đan, "Được a, em bị chị thông đồng với người ta không nói cho em biết."
Lý Đan tâm tình vốn đang khần trương vung tay một cái, cô đẩy tay Lý Tư ra, "Vướng víu chết chị, nói khó nghe như vậy, ai thông đồng chứ?"
"Chính là hai người, lúc trước cũng không báo hiệu một chút nào a."
Tống Các tiến lên giữ chặt tay Lý Đan, "Chúng tôi là sớm đã có cảm giác, chỉ là hôm nay mới ở một chỗ cạnh nhau mà thôi."
Lý Đan cũng chưa từng phát hiện ra, thì ra là da mặt Tống Các dày như vậy.
Chiêm Đông Kình ở bên cạnh cũng không nói gì, Lý Tư giữ chặt cánh tay Lý Đan, "Em mặc kệ, trước kia đã nói rồi, ai có bạn trai phải mời mấy người chúng ta ăn tôm hùm, chị chưa quên chứ?"
"Chưa quên," Lý Đan bị quấy đến hết cách, "hôm nào có thời gian mời mọi người."
"Không được, chị muốn trốn nợ phải không?"
Tống Các nghe nói, cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải nhanh chóng nắm lấy, "Tôi mời tôi mời, bây giờ có thể bớt chút thời gian không?"
"Đương nhiên," Thụy hô một tiếng, "Ngu Nhạc Thành có rất nhiều người, cũng không thua mấy người chúng tôi."
"Vậy được, địa điểm tùy các cô chọn."
Lý Đan kéo cánh tay Tô Lương Mạt, "Đi cùng đi."
"Mình thì khỏi, các cậu đi đi."
"Nếu cô không đi, Lý Đan nhất định sẽ giết tôi không chừng," Tống Các nói chen vào, "đi đi, cũng để tôi vì chuyện trước kia nói tiếng thứ lỗi với cô, bất quá chỉ là một bữa cơm."
Lý Tư ở bên cạnh cũng khuyến khích, "Đúng vậy đúng vậy, đây chính là chứng nhân mối tình đầu của chị em đó."
Lý Đan một cước đá qua, "Thật nhiều chuyện."
Tô Lương Mạt khẽ cười, "Vậy thì đi thôi."
Tống Các mời cơm, nói sao cũng phải mời Chiêm Đông Kình, một đám người cùng nhau đi ra ngoài, Tống Các cười hì hì đi bên cạnh Lý Đan, "Tôi còn là mối tình đầu của em?"
Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt đi cuối cùng, nhìn thấy đôi vợ chồng son gần bên cạnh, Chiêm Đông Kình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Trước kia bảo Tống Các cũng tìm một người phụ nữ, vẫn nói còn chưa tới lúc, không ngờ lại âm thầm thích Lý Đan."
Phía sau chỉ có hai người họ, lời này tất nhiên là nói với Tô Lương Mạt, chẳng qua là cô làm như không nghe thấy.
Đoàn người đi ra ngoài, Tống Các sắp xếp xe rồi, đám Lý Tư cũng là lười lái xe, liền nghe theo ý Tống Các, tài xế lái xe của Chiêm Đông Kình đến trước cửa Ngu Nhạc Thành, Chiêm Đông Kình đi xuống, mở cửa xe, Tô Lương Mạt do dự một chút, cuối cùng vẫn khom lưng ngồi xuống.
Trên đường đi, hai người vẫn gần như không lên tiếng.
Thụy với Lý Tư thực biết chọn địa điểm, lái xe chừng nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi, Tô Lương Mạt đi xuống, ngẩng đầu lên, không khỏi thất thần.
Cô cũng đến hai năm rồi chưa tới đây, trước kia có lần đi cùng Chiêm Đông Kình, tôm hùm ở đây là nổi danh khắp cả nước, cả Ngự Châu cũng chỉ có một nhà hàng như vậy.
Tô Lương Mạt đi theo đám người vào trong, Tống Các cho người ghép một cái bàn thật dài, cùng góp vui náo nhiệt, Hàn Tăng là đang muốn ăn nhờ một bữa, vừa đến liền nói nhiều, "Tống Các, tôi cứ nói cậu không ổn, lần trước nhìn ra các người có gì đó mờ ám, cậu còn không cho tôi nói, cậu xem xem, lại muốn giấu biệt đi, có phải đến đứa nhỏ cũng có thể có đây rồi không?"
"Này, tên đại ngốc!" Lý Tư vẫy vẫy tay về phía hắn, "Anh đừng có ăn cắp lời thoại của tôi chứ."
"Ai là đại ngốc, cô mới ngốc." Hàn Tăng thở hồng hộc ngồi xuống bàn.
Tống Các trịnh trọng rót cho Tô Lương Mạt ly rượu, lôi kéo Lý Đan đứng dậy, không khí khôi hài vừa rồi cũng vì động tác lần này của người đàn ông nén xuống, hắn đoan chính kính rượu, "Tô tiểu thư, trước kia có chỗ đắc tội với cô, tôi ở đây nói với cô một tiếng xin lỗi, cô là người thân của Lý Đan, sau này tất nhiên cũng là người thân của tôi, tôi chắc chắn cũng sẽ không làm chuyện tổn thương đến cô."
Tô Lương Mạt nhìn ly rượu trong tay mình, "Xem ra là tôi không uống không được," Cô đưa tay nâng ly rượu lên, tầm mắt không khỏi lướt qua Chiêm Đông Kình ngồi bên tay phải, "nhưng nếu như là anh ta bảo anh làm tôi tổn thương thì sao? Tống Các, anh không có lựa chọn, đúng chứ?"
Câu này hỏi ra lời, ngay cả người trước giờ ăn nói khéo léo như Tống Các cũng có chút lẫn lộn, Chiêm Đông Kình lại không làm Tống Các khó xử, liền không nhanh không chậm nói, "Em yên tâm, tôi sẽ không làm em tổn thương nữa, từ nay về sau tôi cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em."
Ánh mắt Tô Lương Mạt phức tạp vạn phần dõi theo hắn, Lý Tư đúng lúc mở miệng, "Thật tốt, này, hay là hai người uống rượu giao bội đi?"
Lý Đan hướng Lý Tư trừng mắt một cái.
Tô Lương Mạt thu hồi ánh mắt, nâng ly rượu trong tay đứng lên, "Vừa rồi tôi chỉ là đùa một chút, đừng để trong lòng, tôi chúc hai người mãi mãi hạnh phúc."
Lý Đan bật cười, "Làm như là mời rượu kết hôn ấy."
Tô Lương Mạt uống cạn ly rượu, "Lý Đan, cảm ơn cậu ở bên cạnh mình hai năm, nếu như không phải là cậu, mình khi đó không có cách nào tiếp tục chống đỡ, cho nên cậu nhất định phải hạnh phúc, cũng hay phúc thay mình nữa."
"Lương Mạt, không cần mình thay, hạnh phúc của cậu chính cậu cũng có thể chờ được mà." Hốc mắt Lý Đan không khỏi nóng lên.
"Ngốc, không được khóc."
Lời Tô Lương Mạt nói từng câu từng chữ khắc sâu vào tim Chiêm Đông Kình, người khác nghe, có lẽ sẽ thổn thức, sẽ thương cảm, nhưng đau đớn thật sự đều không bằng một phần ngàn của hắn, bởi vì lúc ấy là đích thân hắn đẩy cô vào địa ngục vô biên, cho nên cô có thể tha thứ cho Tống Các, có thể tặng lời chúc phúc, cô lại không cách nào tha thứ cho hắn tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
Lúc đó Chiêm Đông Kình vốn dĩ chưa từng nghĩ qua chuyện sau này, hắn cho rằng hắn với Tô Lương Mạt là không có sau này.
Quyết tuyệt như vậy, cũng không ngờ tới hôm nay lại chuyển thành đau đớn của chính bản thân mình.
Tô Lương Mạt ngồi xuống lại, Tống Các giữ chặt tay Lý Đan, cũng rót rượu mời Chiêm Đông Kình.
Hàn Tăng vẫn ung dung nhìn xem, cũng từ trong lòng vui mừng thay huynh đệ nhà mình, Tống Các giơ cao ly rượu, "Kình thiếu, mạng của tôi là ngài cứu, tôi vẫn nhớ rõ."
Lý Đan tay cầm ly rượu lại đang run rẩy, lúc Chiêm Đông Kình đứng dậy, cô mở miệng nói, "Tống Các, tôi đồng ý ở bên cạnh anh, người thân của anh tôi có thể xem như người thân của mình, nhưng mà Chiêm Đông Kình, tôi làm không được."
Tống Các nghiêng đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
"Có vài loại đau đớn khổ sở, chỉ có cùng nhau trải qua rồi, tận mắt chứng kiến mới hiểu được, tôi chính là không làm được."
Cả đám hai mặt nhìn nhau, Tô Lương Mạt vô thần vô sắc ngẩng đầu nhìn Lý Đan, "Lý Đan, sau này những lời như vậy không cho phép cậu nói, đó là chuyện của mình, hơn nữa đều đã qua rồi, mình không muốn nhắc lại nữa."
Lý Đan hơi có chút kinh ngạc, "Lương Mạt."
Tô Lương Mạt rũ rèm mi xuống, "Mình muốn quên, cho nên sau này đừng ở trước mặt mình nhắc lại nữa."
Lý Đan đặt ly rượu xuống, trong lòng có ý nghĩ vui mừng đang lan tràn, "Được, mình sau này nhất định không nhắc tới nữa, chỉ cần cậu vui vẻ, cái gì cũng được."
Chiêm Đông Kình nghe được câu này cũng thấy giật mình, hắn uống rượu, sau đó ngồi trở lại.
Ngồi rất gần Tô Lương Mạt, gần như cũng có thể chạm đến cánh tay của cô, tôm hùm rất nhanh được dọn lên, nói thế này cũng không có chút khoa trương, đầy ắp mấy đĩa to, màu sắc đỏ hồng phối hợp với vị cay mùi hương mê người, làm người ta muốn động đậy ngón trỏ.
Thụy làm như mình là người mời kêu gọi mọi người ăn, Tô Lương Mạt mang cái bao tay dùng một lần, cô sợ nhất là bóc vỏ, ngại phiền phức.
Tôm hùm phối liệu rất cay, nuốt xuống vài miếng mùi vị cực kỳ dễ chịu, nhưng cũng cay đến đỏ bừng cánh môi.
Chiêm Đông Kình giữa chừng đứng lên, lúc trở lại cầm cho Tô Lương Mạt ly nước đá, cô thấy trong ly vẫn còn mấy viên đá nhấp nhô, trong lòng cô lại khẽ co rút, có vài thói quen của cô hắn là vẫn còn nhớ.
Tô Lương Mạt vội vàng hớp một ngụm, vị cay bị đè xuống không ít.
Tống Các nhanh nhảu bóc vỏ cho Lý Đan, lựa ra miếng thịt tôm bên trong đưa đến bên miệng Lý Đan, cô xấu hổ, "Anh cứ ăn đi, tôi có tay mà."
"Ăn đi, quan hệ cũng công khai rồi, đây không phải là tôi nên làm ư?"
"Phải đấy, ăn đi ăn đi."
Lý Đan cười cười kề tới gần, Tô Lương Mạt nhìn đến xuất thần, không cẩn thận bị cứa một đường, cô đau đến vứt cả con tôm trong tay, Chiêm Đông Kình nghiêng người tiến đến, "Sao vậy?"
"Không việc gì, đâm vào tay."
"Tôi xem thử." Chiêm Đông Kình kéo tay của cô đến bên cạnh, giúp cô lấy cái bao tay xuống, "Em đừng bóc."
Sau đó hắn bóc sạch con tôm hùm bỏ vào trong dĩa của cô, tầm mắt Lý Đan liếc tới, giống như thấy Tô Lương Mạt khẽ do dự, sau đó gắp lên bỏ vào miệng.
Hành động tối nay của cô thực là hoàn toàn ngoài dự liệu của Lý Đan, nếu đổi lại là trước kia, Tô Lương Mạt ngay cả cùng ngồi trên một cái bàn ăn với Chiêm Đông Kình cũng là điều không tưởng.
Chiêm Đông Kình thấy cô ăn, liền bóc cho cô không ngừng.
Hàn Tăng thình lình ném ra một câu, "Tôi lúc nào đó cũng phải tìm một cô bạn gái, tôi bảo cô ấy bóc cho tôi ăn."
Lý Tư cắt ngang vào, "Chỉ có anh mới không biết yêu thương phụ nữ như vậy, ai chịu theo anh chứ, đi theo người ta học tập cho đàng hoàng đi, còn muốn tìm bạn gái hầu hạ mình nữa chứ."
"Thế nào, không được à?"
Lý Đan nghe hai người khắc khẩu, cùng Tống Các ngồi bên cạnh nhìn mắt nhau, cô là người hy vọng Tô Lương Mạt có thể bước ra ngoài nhất, hai bên nếu như có thể thi thoảng ra ngoài ăn cơm, nghe chút âm thanh cãi cọ, thật tốt.
Lúc mọi người rời khỏi nhà hàng đã rất trễ, Tống Các lôi kéo Lý Đan đi ra trước cửa, lại an bài người đưa đám Lý Tư về.
Chờ Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt đi ra, phát hiện trước cửa chỉ còn xe của Chiêm Đông Kình, cùng với hộ vệ đi theo phía sau.
"Em đi đâu? Ngu Nhạc Thanh hay là về nhà."
"Tôi muốn đi bộ một chút."
Chiêm Đông Kình đi theo cô ra ngoài, mấy chiếc xe ở phía sau lại đi theo bọn họ.
Tô Lương Mạt đi được một đoạn sau đó quay đầu lại, "Anh đừng đi theo tôi được không, để tôi yên tĩnh một lát."
Cô thấy Chiêm Đông Kình vài ba bước tiến lên đây, hắn đưa tay giữ chặt cánh tay cô, dùng lực siết chặt làm cô thấy đau, "Lương Mạt, chúng ta đều bước qua một bước kia rồi, vì sao không thể thử bắt đầu lại lần nữa."
Bước qua một bước kia?
Trong mắt Tô Lương Mạt xẹt qua một tia u ám, cô thật muốn tát cho hắn một cái, lúc ấy hắn dùng thủ đoạn gì, sợ là hắn đều đã quên hết.
Tô Lương Mạt rút tay lại, "Bắt đầu lại lần nữa, anh dùng cái gì bảo tôi bắt đầu lại lần nữa với anh?"
"Tôi không quản được nhiều như vậy."
Rốt cuộc là quen thói bá đạo rồi.
Tô Lương Mạt mặt không chút biến sắc, "Vẫn là dùng sức mạnh phải không?"
"Em cũng chưa từng cho tôi hy vọng."
Tô Lương Mạt xoay người tiếp tục đi lên phía trước, sau lưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân đi theo, vị tê tê cay cay trong miệng vẫn còn rất nồng, đúng, cô là chưa từng cho Chiêm Đông Kình cơ hội, đó là bởi vì cô căn bản chưa từng nghĩ sẽ cho.
Đi được một đoạn đường rất xa, Tô Lương Mạt chợt dừng bước.
Xoay người lại thấy Chiêm Đông Kình đi cách cô chừng mười bước, ánh đèn bên này mờ mịt, ngọn đèn đường mông lung phát ra một vòng rồi lại một vòng, cũng đem cái bóng của cô kéo ra thật dài.
Toàn bộ kí ức thuộc về đoạn đường đơn độc này lại hiện ngược về.
Tầm mắt cô có chút mông lung, Chiêm Đông Kình mặc áo sơ mi màu trắng, cùng quần tây đen tạo ra đối lập mãnh liệt rõ nét, hắn không phải là thiên sứ của cô, nhưng lại là ác ma cô từng tâm tâm niệm niệm mà yêu.
Hắn rất nhanh đi đến trước mặt cô, Tô Lương Mạt ngước mắt lên nhìn hắn, một vòng ánh sáng đèn đường cũng bị Chiêm Đông Kình che khuất.
"Tôi cho anh hy vọng, anh sẽ nắm lấy thật chắc chứ?"
Điểm sáng trong con ngươi Chiêm Đông Kình từ từ lớn dần, giọng nói mang theo run rẩy, "Sẽ, nhất định sẽ."
"Vậy được, anh làm cho tôi xem."
Hai người trầm mặc đối diện nhau, Chiêm Đông Kình nắm lấy tay cô, "Em cho tôi hy vọng, tôi sẽ không khiến em thất vọng nữa."
"Nói được làm được?"
"Nói được làm được."
Tô Lương Mạt không cảm thấy, ngày này tới quá nhanh, bởi vì cô không phải là thật tâm.
Chiêm Đông Kình cũng không cảm thấy, ngày này là tới quá nhanh, bởi vì hắn đợi đã đủ lâu rồi, nếm trải đủ tuyệt vọng khiến hắn không thể không lựa chọn phương thức cuối cùng quyết tuyệt nhất, bây giờ Tô Lương Mạt nói với hắn có thể xoay chuyển, mặc cho đã từng trải qua dày vò cùng chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng hết thảy đều đáng giá.
Hắn cúi người xuống muốn hôn môi, ánh mắt Tô Lương Mạt khóa chặt gương mặt tuấn tú đang hạ xuống thấp, hai tay cô rủ xuống bên người theo động tác của Chiêm Đông Kình mà càng lúc càng siết chặt, cuối cùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay truyền đến đau nhức kịch liệt.
Lúc Chiêm Đông Kình áp môi vào Tô Lương Mạt, cô nhanh chóng quay đầu đi, "Chiêm Đông Kình, tôi còn chưa nói muốn tha thứ cho anh."
Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình u ám, nhưng vẫn là vui sướng đè ép thất vọng, hắn kéo tay cô, "Đêm khuya rồi ở bên ngoài nguy hiểm, về nhà thôi."
"Tôi muốn đến Ngu Nhạc Thành, đêm nay còn nhiều việc." Cô rốt cuộc vẫn là đề phòng hắn, Ngu Nhạc Thành nhiều người, đoán chừng Chiêm Đông Kình cũng không dám bắt bí làm gì cô.
Hai người lên xe, Chiêm Đông Kình đưa Tô Lương Mạt đến Ngu Nhạc Thành, "Tôi chờ em, khi nào em về tôi đón em."
"Không cần đâu," Tô Lương Mạt từ chối, "anh không cần vì tôi làm như vậy, hơn nữa hôm nay tôi không định về nhà."
Chiêm Đông Kình nghĩ thầm, cũng không thể mong đợi ở gần nhau thái quá, cũng liền tự mình trở về.
Tô Lương Mạt đi vào khu nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Lý Tư với Thụy lôi kéo Lý Đan rõ ràng chưa chịu buông tha cho cô ấy, "Đừng tưởng rằng ăn một bữa tôm hùm rồi có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra, trở về mới 'hảo hảo' xử lý cô được."
"Tôi làm gì mọi người chứ."
"Ai yo yo, biết yêu đương rồi rốt cuộc không như trước nữa, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi!"
Tô Lương Mạt thoáng cười tiến lên, "Thừa dịp tôi không ở đây lười biếng có phải không, nhanh đi làm việc hết đi."
"Ai ya, cũng thật là, trong tay tôi còn một đống chuyện đây." Thụy kéo Lý Tư đi rồi, Tô Lương Mạt ngồi xuống cạnh Lý Đan, "Kỳ thật thì, Tống Các người này cũng được, lão luyện, về sau mình cũng không cần vì cậu mà lo lắng nữa."
Lý Đân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng lên, "Đều đến đây chọc phá mình."
"Mình cũng không có, thật sự là vui mừng cho cậu."
Lý Đan cười đến hai mắt thành hình trăng lưỡi liềm, ngẩng đầu lên thấy Tô Lương Mạt xuất thần nhìn về phía đằng xa, "Lương Mạt, những lời đó của cậu đêm này có ý gì?"
"Mình đã nói cái gì cơ?"
"Cậu nói cậu muốn quên đi."
Tô Lương Mạt gật đầu, "Mình là muốn quên, không muốn lại nhớ đến những chuyện không vui trước kia nữa."
"Đúng, mình cũng hy vọng cậu sẽ như vậy."
Tô Lương Mạt đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Lý Đan, cậu giúp mình một chuyện đi."
"Cậu nói đi."
"Hôm đó Mạc Thanh cho mình xem một đoạn video, mình nhìn thấy ba mẹ mình, bọn họ sống ở căn biệt thự nào đó rất lạ, mình nhìn thấy rất nhiều gian nhà chưa bao giờ thấy qua, nếu như mình có thể tra ra đây là đặc trưng của quốc gia nào, nói không chừng có thể tìm được ba mẹ."
"Mạc Thanh? Bà ta cho cậu xem video gì?" Lý Đan nhớ đến những gì Tô Lương Mạt nói đêm nay, "Bà ta muốn cậu đối phó Chiêm Đông Kình sao?"
"Bà ta sẽ không buông tha đâu."
"Lương Mạt," Giọng điệu Lý Đan nghiêm trọng, "có phải bà ta lấy ba mẹ cậu uy hiếp cậu không?"
"Lý Đan, cậu chỉ cần giúp mình tra ra tư liệu là được rồi, cái khác cậu đừng quản."
"Lương Mạt, đừng như vậy." Lý Đan hiểu rõ Tô Lương Mạt, cũng đoán được tám chín phần.
"Cậu yên tâm, không đến một bước cuối cùng mình tuyệt đối không để loại chuyện như vậy phát sinh, Mạc Thanh cũng phải tìm được cơ hội mới có thể động thủ, chúng ta còn có thời gian, mình chỉ cần tìm được tung tích của ba trước khi bà ta ra tay, thì mình không phải chịu sự sắp xếp của bà ta nữa."
Lý Đan cả đêm tâm tình tốt, bị vài ba câu của Tô Lương Mạt xuyên phá không còn gì.
Cô tiến lên vỗ nhẹ bả vai Tô Lương Mạt, "Cậu nói mình nghe thử những thứ đó là như thế nào, mình lập tức đi điều tra tư liệu."
Tô Lương Mạt chỉ là hy vọng Chiêm Đông Kình đừng xem những chuyện nói ngày hôm qua là thật, kỳ thật cô rất mâu thuẫn, không nói đến phương diện tình cảm, chỉ nói Mạc Thanh với Chiêm Đông Kình, hai bên cô đều không đắc tội được, cho nên Tô Lương Mạt mới nghĩ cách dựa vào khả năng của mình cứu Tô Khang ra ngoài.
***
Thụy ở bên kia cũng không buông lỏng, mang đến không ít người thân thủ giỏi, Tô Lương Mạt ngày hôm sau đi đến Ngu Nhạc Thành, nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình đậu ngay gần đó.
Cô đi vào đại sảnh, thấy Chiêm Đông Kình ngồi đó, ngược với vẻ lười biếng lúc trước, tinh thần có vẻ sảng khoái, Tô Lương Mạt không hề liếc mắt định đi, Chiêm Đông Kình ba bước tiến đến trước mặt cô, "Đi với tôi đến một nơi."
"Không rảnh."
Chiêm Đông Kình cản lại không cho cô đi, "Em ngay cả lời cũng đều đã nói ra miệng rồi, có vài chuyện cũng nên làm đến cùng chứ?"
"Tôi thực sự rất bận!"
"Có chuyện gì dặn dò thuộc hạ của em đi làm đi, nếu không nuôi bọn họ làm cái gì?"
"Không ra sao cả." Tô Lương Mạt nghĩ, địa bàn của cô làm gì cần hắn đến khoa tay múa chân.
Cô muốn đi lên trước, nhưng bất luận hướng sang phía bên nào Chiêm Đông Kình cũng cản đường lại, Tô Lương Mạt thử mấy lần, chỉ có thể dừng bước lại, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị Chiêm Đông Kình kéo tay hướng ra phía cửa lớn mà đi, cô hét lên, "Buông ta!"
Gần như không theo kịp bước chân của hắn, tài xế đã mở cửa xe ra, Tô Lương Mạt vung tay một cái, xoay người mới đi được hai bước, lại bị Chiêm Đông Kình đuổi theo ôm lấy eo nhấc bổng lên.
"Anh làm gì vậy, bỏ tay ra!"
"Đừng hét nữa, mất mặt chính là bản thân em đấy."
Hai chân Tô Lương Mạt không thể chạm đất, cứ như vậy bị hắn cứng rắn mang đi.
***
Lời tác giả: Ngày mai báo trước đặc sắc - Chương 134: Tạm biệt, đời này chỉ từng yêu duy nhất người đàn ông này
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom