Chương 165: Tất cả chân tướng
Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình không nói thêm lời nào lập tức qua đó.
Đến nơi, nhìn thấy Chiêm Tùng Đình được đỡ ngồi trên ghế sofa, Tô Lương Mạt đi theo bên cạnh Chiêm Đông Kình, hai người gần như là bước đều tiến lên.
"Bác cả."
Tô Lương Mạt cũng gọi theo một tiếng, "Bác cả."
Ngón tay Chiêm Tùng Đình chỉ chỉ đối diện, Chiêm Đông Kình kéo tay Tô Lương Mạt để cho cô ngồi xuống bên cạnh mình.
"Đông Kình."
"Bác cả, bác sỹ nói bác hồi phục không tệ, bác đừng nóng vội, từ từ thôi, một ngày nào đó sẽ tốt."
Chiêm Tùng Đình há to miệng, cơ bản đã có thể nói lời ra khỏi miệng, "Đông Kình, Mạc Thanh bà ta không phải là mẹ ruột của cháu."
"Cháu biết." Thần sắc Chiêm Đông Kình không chút sợ hãi, nhưng nghi vấn tồn tại trong lòng tất nhiên muốn mượn cô hội này hỏi ra, "Bác cả, bác có biết mẹ cháu đang ở đâu không?"
Chiêm Tùng Đình nhìn anh, dường như có chút khó có thể mở miệng.
"Bác cả, bác cứ việc nói."
Chiêm Tùng Đình cuối cùng thở dài một hơi, "Đông Kình, có một số việc giấu giếm cho đến bây giờ, e là cha của cháu cũng sẽ không cho cháu biết."
Tô Lương Mạt cảm giác được bàn tay cầm tay cô càng lúc càng siết chặt, Chiêm Đông Kình tiếp lời, "Phải, cháu cho rằng Mạc Thanh từ nhỏ đối với cháu lúc lạnh lúc nóng, chỉ bởi vì cháu là con trai của ba, cho nên đối với cháu đặc biệt nghiêm khắc, cho đến khi xảy ra chuyện ở Thái Lan, cháu thật không ngờ bà ta ẩn nhẫn hai mươi mấy năm, một khi bộc phát ra, dĩ nhiên là muốn mạng của cháu."
Chiêm Tùng Đình động đậy vài ngón tay nắm lấy tay vịn của ghế sofa, "Ta không ngờ rằng, sự việc lúc trước khiến Mạc Thanh hận chúng ta cũng đành chịu, không ngờ ngay cả cha con cháu cũng đều bị hận lây."
"Có phải đã từng xảy ra chuyện gì không?"
Ánh mắt Chiêm Tùng Đình giống như đến lúc này mới chú ý tới Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh Chiêm Đông Kình, "Cô ta là?"
"Lần trước bác đã gặp qua rồi, cô ấy là vợ của cháu, là mẹ của con cháu."
Sắc mặt Chiêm Tùng Đình bỗng nhiên buông lỏng, "Vậy thì tốt."
"Bác cả, tại sao bác lại trở thành như vậy, căn cứ vào manh mối cháu tra được, là cha cháu bí mật sắp xếp đưa bác vào viện an dưỡng."
Ánh mắt Tô Lương Mạt rơi xuống gương mặt Chiêm Tùng Đình không có rời đi, ông ấy thật sự là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cũng đã chờ tới hôm nay rồi, Chiêm Đông Kình tất nhiên cũng không chờ được nữa.
"Hết thảy mọi chuyện, kỳ thật có liên quan đến Chiêm gia đại gia tộc chúng ta." Chiêm Tùng Đình suy đi nghĩ lại, có đôi lúc không sớm thì muộn cũng phải vạch trần, còn không bằng nói sớm một chút thì tốt hơn.
"Chiêm gia có hai người con trai, một người là ta, còn một người chính là ba cháu, ta kết hôn sớm hơn ba cháu hai năm, nhưng sau khi cưới bác gái cháu trước sau vẫn không có con, lão gia tử hoài nghi là bác gái chái cố ý tránh thai, sau đó trước mặt mọi người lập di chúc, hai người con trai ai cho ông ấy ôm cháu nội trước, ông ấy liền giao Chiêm gia có người đó." Chiêm Tùng Đình nói đến đây, thở hổn hển mấy hơi, mới đầu vẫn chưa thích ứng được nói nhiều như vậy.
"Sau đó, cũng thật trùng hợp, Mạc Thanh mới vào cửa không bao lâu liền có thai, nhưng chúng ta một người cũng không biết, lúc nhận được điện thoại cô ta đã nằm trong bệnh viện, bị người ta tiêm thuốc gây tê, ngay cả đứa con với tử cung cũng đều đã bị cắt bỏ."
Tô Lương Mạt kinh hoảng một trận, cả khuôn mặt cũng theo đó trở nên trắng bệch, bây giờ cô mang thai rồi mới biết được một đứa con đối với người phụ nữ mà nói có ý nghĩa như thế nào, mà Mạc Thanh bị tước đoạt không chỉ là đứa con đầu tiên, còn cả quyền được làm mẹ.
"Lúc ấy Tùng Niên cũng rất thống khổ, nhưng tình cảm bọn họ rất tốt, ba cháu ôm Mạc Thanh nói nó không quan tâm, nó có thể cả đời này cũng không cần con, tâm tình của Mạc Thanh khó khăn lắm mới an ổn xuống lại, nhưng chuyện lần đó đối với cô ta là một đả kích rất lớn, sau đó, lão gia tử ra lệnh cho người điều tra kỹ càng chuyện này..." Chiêm Tùng Đình nhắm hai mắt lại, thật sự là đang nhớ lại một đoạn ký ức tối tăm mà hắc ám, "Ai cũng không ngờ tới, kẻ giật giây cho người cưỡng chế tiến hành giải phẫu, cùng với chuyện giả mạo ba cháu gọi điện cho Mạc Thanh bảo cô ta bỏ đứa trẻ đi lại là do bác gái của cháu sắp đặt."
Cách làm giống nhau như đúc, suýt chút nữa ở trên người Tô Lương Mạt tái diễn một lần nữa.
Cô nghĩ đến cảnh tượng kia, không khỏi hồi hộp, Chiêm Đông Kình ở bên cạnh đem tay của cô áp lên mặt mình, tỏ ý trấn an, đôi con ngươi của Tô Lương Mạt chống lại ánh mắt người đàn ông, cô khẽ cong khóe miệng, nói với anh cô không sao.
"Vậy sau đó thế nào?" Chiêm Đông Kình không khỏi hỏi tiếp.
"Bác gái cháu bị lão gia tử đuổi ra ngoài, cũng khiến bà ấy cả đời này không thể xuất hiện ở Ngự Châu nữa, bác cũng vì chuyện này buồn bực sầu não không gượng dậy được. Sau khi mọi chuyện qua rồi, có vài thực tế lại không thể không đối mặt, bộ dáng bác như vậy, lão gia tử cũng không thể trông cậy vào bác, nhưng mà Mạc Thanh đã không thể sinh con. Sức khỏe lão gia tử càng lúc càng kém, tính tình Mạc Thanh từ đó về sau cũng không dễ chịu, ở trong nhà nói chuyện với ai cũng chanh chua cay nghiệt, mà ngay cả lão gia tử cũng vậy, Mạc Thanh trách cứ lão gia tử thiên vị, chỉ đuổi bác gái của cháu ra khỏi nhà, mà không lấy mạng bà ấy, một hai lần, lão gia tử còn có thể nhịn được, sau đó có một lần lão gia tử ở trước mặt mọi người phát hỏa, nói Mạc Thanh ngay cả con cũng không sinh được, dựa vào cái gì ở Chiêm gia khoa tay múa chân..."
Suy nghĩ của Tô Lương Mạt không khỏi bay đi thật xa, nói cho cùng, Mạc Thanh cũng là người phụ nữ đáng thương, chỉ là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, bà ta không có quyền đem bất hạnh của mình áp đặt lên trên người người khác.
"Vậy mẹ của cháu thì sao?" Chiêm Đông Kình nhịn không được chen vào.
"Mẹ của cháu là lão gia tử đích thân tìm về, ta chỉ gặp qua vài lần, bộ dáng rất xinh đẹp, người giúp việc theo hầu mẹ cháu cũng nói tính tình cô ta rất tốt, lão gia tử bảo ba cháu ly hôn với Mạc Thanh, nhưng ba cháu không chịu. Lão gia tử cũng thỏa hiệp, nhưng ông ấy nói Chiêm gia nhất định phải có hậu nhân, ba cháu vì muốn giữ lại Mạc Thanh, hơn nữa cũng khao khát có một đứa con của mình, trong lòng đấu tranh năm lần bảy lượt, sau đó thì đồng ý." Chiêm Tùng Đình nhìn Chiêm Đông Kình ở đối diện, vẻ mặt anh hình như có chút xuất thần, thì ra, mẹ ruột của anh chỉ là người thay thế, cũng không nhận được một chút chút yêu thương nào của Chiêm Tùng Niên.
"Nhưng mà chuyện này, lại bị Mạc Thanh cực lực phản đối, cô ta cho rằng là Tùng Niên bội tình bạc nghĩa, bắt đầu từ lúc đó liền nguyền rủa muốn Tùng Niên chết, nói Chiêm gia của chúng ta tước đoạt hết mọi thứ của cô ta, ba cháu đối với cô ta một lòng áy náy, sau đó càng càng ngày càng dung túng, cho đến khi cháu sinh ra, lão gia tử vừa nhìn thấy là con trai thì vui mừng không thôi, tên cháu cũng là đích thân ông ấy đặt cho." Chiêm Tùng Đình nói nhiều như vậy, nhưng Chiêm Đông Kình vẫn là không có cách nào từ trong miệng ông ấy biết được tin tức trước mắt của mẹ ruột thân sinh của mình.
Tô Lương Mạt có thể lờ mờ đoán ra được, nếu như người vẫn còn trên đời, Chiêm Tùng Đình sẽ không đến giờ khắc này vẫn còn ấp a ấp úng.
Chiêm Tùng Đình thở dài, dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi chừng ba phút rồi lúc này mới tiếp tục mở miệng, "Sau khi có cháu, cả con người Mạc Thanh tựa hồ cũng thay đổi, xem cháu như con đẻ chính mình sinh ra, cũng nói muốn nuôi dưỡng cháu thật tốt, ba cháu thấy cảnh tượng như vậy tất nhiên là vui mừng. Lần cuối cùng ta nhìn thấy mẹ của cháu, là khi lão gia tử với ba cháu đều không có nhà..."
Ánh mắt Chiêm Tùng Đình hướng về nơi xa xăm nào đó, Tô Lương Mạt nghĩ, có một số việc cho dù là giấu ở sâu trong trí nhớ nhất định vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ, nếu không, Chiêm Tùng Đình cũng sẽ không cách lâu như vậy còn có thể nói rõ ràng như thế.
Hai mươi mấy năm trước.
Chiêm Tùng Đình mới vừa uống rượu từ bên ngoài trở lại, cả người hắn loạng choạng gặp phải Mạc Thanh ở phòng khách.
Mạc Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ, "Chỉ sống như anh vậy, còn không bằng chết đi cho xong chuyện."
Chiêm Tùng Đình đối với những lời cay nghiệt này của cô ta đã sớm quen rồi, hắn lơ đễnh đi về phía ghế sofa, còn chưa ngồi xuống, liền nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một hồi tiếng khóc thê lương, "Tôi không đi, tôi không đi, tôi muốn gặp con của tôi."
Sắc mặt Mạc Thanh càng thay đổi, sải bước đi ra ngoài.
Chiêm Tùng Đình cũng đi theo sau.
Hắn nhìn thấy một người phụ nữ đang bị lôi ra ngoài, cô ấy vẫn còn đang ở cử, thân thể suy yếu không còn sức, Chiêm Tùng Đình tỉnh táo lại, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, "Dừng tay, các người làm cái gì đó?"
"Anh hai, có một số việc anh vẫn nên đừng quản thì tốt hơn, chẳng lẽ anh cho rằng người như vậy nên giữ lại trong nhà?"
"Lão gia tử với Tùng Niên không nói phải đưa cô ta đi bây giờ, Mạc Thanh, lá gan của cô càng lúc càng lớn, ai cho cô tự mình quyết định?"
"Tôi tự mình quyết định? Hừ, ban đầu là ai tự mình quyết định đem con của tôi bỏ đi, nếu không phải là các người, tôi sẽ có ngày hôm nay? Anh thì tính là cái thứ gì!"
Chiêm Tùng Đình giật mình, "Sự việc đó thật xin lỗi, nhưng mà lão gia tử đã trừng phạt chúng tôi."
"Trừng phạt? Mất đi con là tôi, có liên quan gì đến đàn ông các người? Tùng Niên cũng nói không quan tâm, sẽ tiếp tục yêu tôi, nhưng mà anh nhìn xem xem, anh ta có con trai của mình rồi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?" Mạc Thanh nổi điên lên, một tay chỉ về phía người phụ nữ trong sân, "Đem cô ta ném ra ngoài cho ta, ném ra ngoài!"
"Cô nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả Tùng Niên cô cũng hận?"
"Đừng ở đây giả mù sa mưa." Mạc Thanh vài ba bước chạy vào trong sân, người phụ nữ kia bộ dáng gầy yếu, nhìn qua không phải là đối thủ của Mạc Thanh, Mạc Thanh đi đến trước mặt cô ấy, "Cút nhanh lên, cô yên tâm, con của cô tôi sẽ chăm sóc nó tử tế."
"Van cầu cô, tôi có thể đi, cho tôi nhìn nó một chút có được không? Nó sinh ra đến bây giờ tôi chỉ được nhìn nó có một lần..."
Mạc Thanh liếc mắt, hai gã làm vườn thân thể cường tráng lôi kéo người phụ nữ lên chiếc xe đã chuẩn bị phía trước, Chiêm Tùng Đình lên tiếng ngăn cản, "Toàn bộ dừng tay cho ta, các ngươi mỗi một kẻ đều điên rồi."
Hai gã làm vườn thế nhưng lại mắt điếc tai ngơ, đem người phụ nữ cưỡng chế nhét vào trong xe.
Cửa xe bị dập mạnh trong nháy mắt, xe lập tức lái đi ra ngoài.
Chiêm Tùng Đình quay đầu lại nhìn Mạc Thanh, "Cô muốn đưa cô ta đi đâu?"
"Đương nhiên là nơi cô ta nên đến."
Lúc này trong mắt Chiêm Tùng Đình Mạc Thanh đã hoàn toàn điên loạn rồi, cô ta làm việc bất chấp hậu quả, tàn độc bắn ra trong mắt cũng khiến Chiêm Tùng Đình thấy xa lạ, hắn đưa tay chỉ Mạc Thanh, "Vạn nhất cô ta xảy ra chuyện gì, lão gia tử cũng sẽ không bỏ qua cho cô."
Nói xong, liền mang theo mùi rượu khắp người vào trong gara lấy xe đuổi theo trước.
Ánh mắt Mạc Thanh dần dần chuyển lạnh, trong miệng khẽ phát ra một câu, "Chờ ngươi còn mạng trở lại tố cáo thì hẵng nói."
Chiêm Tùng Đình vẫn nhớ cho dù mình có uống rượu, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, hắn đuổi theo chiếc xe phía trước, nhưng tài xế lái xe quá nhanh, hắn đạp chân ga liên tục đuổi theo, lúc đi ngang qua một khúc quanh nào đó, chiếc xe phía trước đột ngột đạp thắng, Chiêm Tùng Đình tránh không kịp, dùng sức đánh tay lái, lại đụng vào đường đá phía trước hôn mê, trước đó hắn nhớ rõ ràng chỉ là sượt ngang qua thân xe của đối phương, cũng không có va chạm gì nghiêm trọng.
Nhưng mà, sau khi hắn tỉnh lại, mới biết được chuyện lại không phải như vậy.
Hắn nằm trong một bệnh viện bí mật, lúc đó đã trải qua cứu chữa, người đầu tiên hắn mở mắt nhìn thấy là Chiêm Tùng Niên.
"Tùng Niên."
Chiêm Tùng Niên thấy hắn đã tỉnh, ba bước đi đến trước giường hắn, "Anh hai."
"Tôi làm sao vậy?"
"Anh bị tai nạn xe."
Chiêm Tùng Đình lúc này mới phát hiện nửa người dưới của mình đều không nhúc nhích được, "Vậy cô ta thì sao?"
Người đàn ông tất nhiên cũng biết Chiêm Tùng Đình đang nói tới ai, "Chết rồi, ở trong vụ tai nạn xe, chết rồi."
"Không thể nào, chiếc xe phía trước rõ ràng đã đạp thắng dừng lại ven đường, tôi cũng không có đụng vào chiếc xe đó, làm sao lại chết được chứ?"
"Anh hai, anh đừng quá khó chịu," Chiêm Tùng Niên nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, "không ai trách anh cả, cho nên, anh cũng không cần tự trách mình."
Chiêm Tùng Đình kích động muốn đứng dậy, nhưng phát hiện bản thân mình hoàn toàn không có cách nào cử động được, "Tôi thì sao, tôi bị làm sao vậy?"
"Anh cũng là vượt qua được một vòng Quỷ Môn Quan, cho dù đã cứu được mạng trở về, nhưng bác sỹ nói nửa đời sau phải dựa vào xe lăn mà sống."
"Cái gì?" Chiêm Tùng Đình nhìn quanh bốn phía, "Ba đâu, ba đâu, tôi muốn gặp ông ấy!"
Chiêm Tùng Đình giãy giụa muốn đứng lên, Chiêm Tùng Niên đưa tay ấn vai hắn lại, "Ba tưởng rằng anh chết rồi, lúc này vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh hai, tôi sẽ bí mật sắp xếp cho anh một viện an dưỡng, ngay cả Mạc Thanh cũng không biết, anh ở đó an tâm dưỡng bệnh, anh lần này say rượu tông chết người, bên ngoài theo dõi anh rất chặt, tôi sẽ công bố với bên ngoài rằng anh đã chết rồi."
"Chết, chết? Ha ha ha..." Đầu óc hỗn độn của Chiêm Tùng Đình lúc này mới có thể thanh tỉnh, "Say rượu? Còn có nơi Mạc Thanh cũng không biết, Tùng Niên, cậu cũng biết có đúng không? Hại chết mẹ của Đông Kình không phải là tôi, là Mạc Thanh, còn nữa tôi biến thành như vậy, cũng là vì cô ta!"
"Anh," Chiêm Tùng Niên nắm bả vai anh trai bàn tay hung hăng dùng sức, "coi như anh trả nợ thay chị dâu đi."
"Mày!" Chiêm Tùng Đình đột nhiên mất đi khí lực nói chuyện, "Thật hay, mày cứ như vậy yêu mà yêu nó?"
"Phải, tôi chỉ cần một đứa con, bây giờ con trai có rồi, vợ của tôi đời này cũng chỉ có Mạc Thanh."
"Được," Chiêm Tùng Đình kịch liệt thở dốc vài hơi, "mày phải nhớ, Mạc Thanh là một con sói, sớm muộn sẽ có ngày nó cắn đến trên người mày, ngay cả con trai của mày cũng sẽ không buông tha, mày chờ mà xem."
Chiêm Tùng Niên đưa tay che miệng hắn, "Anh, anh đừng nói nữa, tôi chỉ có thể bảo toàn tính mạng cho anh, chuyện này tôi không thể nào để cho lão gia tử biết, xin lỗi." Chiêm Tùng Đình trong một khắc kia cuối cùng nếm được cái gì gọi là tuyệt vọng, hắn nghe thấy Chiêm Tùng Niên hướng ra ngoài hô một tiếng, "Y tá, bệnh nhân tâm tình quá kích động, tốt nhất cho tiêm cho anh ấy một mũi thuốc an thần."
Chuyện kế tiếp, không nói cũng có thể đoán được.
Chiêm Tùng Đình cứ như vậy bị người ta giấu ở viện an dưỡng, giấu một mạch chính là hai mươi mấy năm.
Chiêm Đông Kình nghe xong những lời này, trầm mặc thật lâu, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tô Lương Mạt hiểu rõ, bây giờ cho dù có an ủi nhiều hơn nữa cũng không bằng cho anh một đôi tay ấm áp, lòng bàn tay cô phủ lên mu bàn tay Chiêm Đông Kình, Chiêm Tùng Đình lại nói tiếp, "Cũng không bao lâu, lão gia tử qua đời, gia nghiệp liền như vậy thuận tình thuận lý rơi vào tay Tùng Niên với Mạc Thanh, Mạc Thanh đối với chuyện ba cháu muốn có cháu mà liên tục canh cánh trong lòng, cô ta cảm thấy cô ta đã gặp phải kẻ phản bội, ba cháu làm cái gì tất nhiên cũng đều là sai."
Kỳ thật từ khi Chiêm Đông Kình biết Mạc Thanh không phải là mẹ ruột của mình, anh liền biết hy vọng mẹ của mình còn sống đã không nhiều.
"Bà ta có thể nhẫn nhịn như vậy, hai mươi mấy năm qua khiến ba cháu từ từ để xuống phòng bị, cho rằng bà ta là thật có thể tiếp nhận cháu."
"Bản thân Mạc Thanh đã không có cách nào có con, cô ta sống trên đời niềm vui lớn nhất, có lẽ chính là nhìn xem những kẻ bà ta thống hận từng người từng người rơi vào trong thể thảm."
Bác sỹ tâm lý của Chiêm Tùng Đình từ bên ngoài tiến đến, "Tô tiên sinh, đã nửa tiếng rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, để cho ông ấy nghỉ ngơi một chút."
"Được."
Nên biết cũng đã biết hết, Chiêm Đông Kình đứng dậy, tự mình đẩy xe lăn của Chiêm Tùng Đình tới, "Bác cả, bác an tâm ở đây, cháu vẫn là của người thân của bác."
Sau khi đẩy Chiêm Tùng Đình trở về phòng, Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt liền rời đi.
Xe chạy đi được một đoạn, Chiêm Đông Kình hướng tầm mắt lên khuôn mặt Tô Lương Mạt, "Sao lại mặt ủ mày chau vậy, cẩn thận sinh ra một tiểu cụ non."
Tô Lương Mạt lại cười không nổi, "Cảm thấy trong lòng rất đè nén."
Chiêm Đông Kình dùng sức nắm tay cô, "Đều đã qua rồi, nếu là chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, chính vì biết rõ chân tướng mới thấy khó chịu, trước kia khi bị che đậy trong bóng tối, mọi chuyện cũng đã phát sinh cả rồi, khó chịu hay vui vẻ cũng không cách nào thay đổi thực tế, vậy cứ tiếp nhận sự thực, tiếp tục sống thật tốt."
"Đúng vậy." Tô Lương Mạt rất may mắn, cô không cần vắt óc suy nghĩ làm thế nào an ủi người đàn ông này, bởi vì anh còn thông suốt hơn cả cô.
Chiêm Đông Kình đưa Tô Lương Mạt về nhà trước, "Anh còn có chút chuyện phải ra ngoài, em đợi ở nhà đừng chạy lung tung."
"Ừ, được."
Xe của Chiêm Đông Kình dừng ngay dưới lầu, mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại.
Anh đi đến địa điểm đã hẹn với đối phương, Hàn Tăng với Tống Các đã sớm chờ anh ở đó, nhìn thấy anh đi vào phòng, hai người gần như đồng thời đứng dậy.
Chiêm Đông Kình ngồi xuống đối diện bọn họ, "Mời ngồi."
Hai người nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Chiêm Đông Kình.
"Nói xem, các cậu sao lại muốn đi theo tôi?"
Hàn Tăng nhớ rõ ràng, khẩu khí nói chuyện này là của Chiêm Đông Kình, đến giọng nói cũng giống hệt nhau, "Kình thiếu..."
Tống Các níu lại động tác muốn đứng dậy của Hàn Tăng, "Tô tiên sinh, chúng tôi lúc trước vẫn luôn đi theo Kình thiếu, sau khi ngài ấy xảy ra chuyện, phu nhân bên kia muốn tìm mọi cách diệt trừ chúng tôi, tôi với Hàn Tăng trước mắt quan trọng chính là tìm một chỗ dựa vững chắc. Chúng tôi đây cũng không phải là lần đầu tiên tới gặp ngài, ngài bố trí kiểm tra chúng tôi cũng đều thông qua, nếu lúc trước ngài nói thời cơ vẫn chưa đến, tôi với Hàn Tăng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi ngài một tiếng, bây giờ, thời cơ đã chín muồi chưa?"
"Cậu chính là Tống Các"
"Vâng."
"Đều nói các người là hai cánh tay đắc lực của Chiêm Đông Kình, tôi mới đến Ngự Châu, tất cả mọi người tưởng rằng tôi là Chiêm Đông Kình, nếu các cậu là người dưới tay hắn, sao lại không nghi ngờ tôi?"
Hàn Tăng lần này không có tùy tiện mở miệng nữa, chỉ là liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tống Các giọng nói không kiêu không nịnh, "Chuyện ngay cả cảnh sát với phu nhân cũng không cách nào chứng minh được, càng khỏi nói đến chúng tôi, bây giờ tất cả mọi người cũng đều biết ngài không phải là Kình thiếu, có một số việc không cần hoài nghi, thời gian có thể chứng minh hết thảy."
Chiêm Đông Kình khẽ cười một tiếng, "Được, vậy tôi nói cho các cậu biết, bây giờ thời cơ đã chín muồi rồi."
"Thật sao?"
Chiêm Đông Kình nhẹ gật đầu, "Sau khi tôi thu nhận các cậu, nhất định sẽ bảo vệ an toàn, nhưng mà sau này, tôi nói cái gì các cậu chỉ được làm cái đó."
"Đây là chắc chắn."
Chiêm Đông Kình giữa chừng đi ra ngoài một chút, Hàn Tăng nhìn cánh cửa bị khép lại, "Tống Các, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Đây rõ ràng chính là Kình thiếu."
"Hàn Tăng, câm miệng đi."
"Vì sao chứ? Sự thật rõ ràng như vậy."
Tống Các hướng hắn trừng mắt một cái, "Họa từ miệng mà ra có biết hay không?"
Hàn Tăng nghe vậy, lập tức câm nín.
Sau khi Chiêm Đông Kình trở lại, lại giao phó vài câu, mới để bọn họ rời đi.
Hàn Tăng với Tống Các lên trên xe, Hàn Tăng cầm lấy chai nước ở chỗ ngồi phía sau, "Cuối cùng không cần phải như chuột chạy qua đường nữa rồi."
Tống Các nắm tay lái nhưng lại không lập tức khởi động, "Hàn Tăng, cậu cũng nhìn ra ngài ấy chính là Kình thiếu?"
Hàn Tăng thiếu chút nữa sặc ngược lại một ngụm nước, "Không phải cậu bảo tôi câm miệng sao?"
Tống Các cười khổ lắc đầu, "Đầu óc heo."
"Không phải, cậu nói cho rõ ràng, vừa rồi tôi đã nói ngài ấy chính là Kình thiếu, còn nữa lúc Kình thiếu vừa trở về Ngự Châu, sao cậu lại không để cho tôi đi tìm ngài ấy?"
Tống Các cầm lấy kính râm đeo lên, "Có hai nguyên nhân, một, trong tình huống ai cũng biết ngài ấy là Chiêm Đông Kình, cậu còn đi chen vào một cước, tính làm cái gì? Ngại Kình thiếu chết không đủ nhanh phải hay không?"
Hàn Tăng cẩn thận ngẫm nghĩ, "Cũng đúng, còn hai thì sao?"
"Hai, nếu như chúng ta thật sự là tâm phúc của Kình thiếu, từ trước đến giờ ngài ấy cũng có thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần nghĩ tại sao ngài ấy phải làm như vậy, nếu có thể nghĩ ra, cậu còn đi, cậu có ý đồ gì?"
Hàn Tăng nghe vậy mồ hôi lạnh toát ra, "Tống Các, sau này có chuyện gì nhất định phải nhắc nhở tôi, nếu không liệu có ngày nào đó tôi chết như thế nào cũng không hay biết không."
"Đương nhiên sẽ."
"Vậy cậu nói lần này chúng ta trở về, coi như là hợp tình hợp lý chứ hả?"
Tống Các phát động động cơ, lời Hàn Tăng nói hắn hình như cũng không nghe lọt, trong lòng lòng hắn cất giấu chuyện khác, bước đầu tiên, chính là muốn mau chóng một lần nữa trở lại bên cạnh Chiêm Đông Kình.
***
Lúc Chiêm Đông Kình trở về cố ý đến khách sạn mua thức ăn đóng hộp, về đến nhà, nhìn thấy trước chỗ cửa ra vào có đôi giày, xác định Tô Lương Mạt là ở đây, anh xách theo thức ăn đóng hộp thả lên trên bàn ăn, trong phòng bếp truyền đến một hồi động tĩnh, anh cởi áo khoác ra đi vào, nhìn thấy Tô Lương Mạt cầm con dao làm bếp đang cắt thức ăn.
Chiêm Đông Kình không nói hai lời tiến lên, đưa tay đoạt lấy con dao.
"Làm em hết hồn, đi vào cũng không có tiếng động."
Chiêm Đông Kình ném con dao sang bên cạnh, "Không phải nói khẩu vị không tốt, thân thể cũng khó chịu sao? Còn ở đây lăn qua lăn lại cái gì?"
"Làm cho anh vài món ăn."
"Không cần," Chiêm Đông Kình đưa tay cởi tạp dề của cô xuống, "anh đem theo thức ăn về, sau này em cũng không cần tự mình chuẩn bị."
"Như vậy không giống, em nằm mãi khó chịu, còn không bằng đứng dậy làm chút chuyện giải khuây."
Chiêm Đông Kình chặn ngang ôm cô đi ra ngoài, "Chuyện giải khuây còn có rất nhiều rất nhiều." Anh ôm Tô Lương Mạt đến trước bàn, để cho cô ngồi xuống rồi đem thức ăn đóng hộp bưng ra từng món.
Tô Lương Mạt khẽ chau đầu lông mày, "Em không muốn ăn."
"Lúc này mới hơn một tháng, sau này nói không chừng còn khó chịu hơn," Chiêm Đông Kình bưng chén cháo loãng, "ông xã bón cho em, ít nhiều ăn hai miếng."
"Chiêm Đông Kình, em còn chưa phải là bà xã của anh, anh đây là ví dụ tốt nhất 'lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung'!"
Chiêm Đông Kình múc thìa cháo nhỏ đưa đến bên miệng Tô Lương Mạt, "Bà xa, chúng ta kết hôn đi."
"Em, thật ra em không để ý đâu, em chỉ là đùa một chút, em biết anh bây giờ..."
Chiêm Đông Kình ngắt lời cô, "Không, anh là nghiêm túc, con của chúng ta, đương nhiên phải đường đường chính chính sinh ra, nó sẽ được tiếp nhận bảo vệ của luật pháp."
Tô Lương Mạt nghe mấy chữ cuối cùng bật cười, "Luật pháp trong mắt anh là cái gì chứ?"
Chiêm Đông Kình ngẫm nghĩ một chút, "Trong mắt anh, nó có thể giúp anh bắt nhốt nữ nhân của anh."
Tô Lương Mạt nuốt thìa cháo người đàn ông đưa đến bên miệng, Chiêm Đông Kình lại đút thêm cho cô vài thìa, cô đưa tay đẩy cái chén ra, "Không muốn ăn nữa."
"Có phải muốn làm chút chuyện giải khuây không?"
Tô Lương Mạt lúc này không có ý định chơi đùa.
Chiêm Đông Kình lập tức nói tiếp, "Bác sĩ có nói thế này không, ba tháng đầu phải chú ý, thật ra cũng có thể làm?"
Bình luận facebook