Chương 28: Người rất không nên gặp
Tô Lương Mạt không nói chuyện nằm viện cho Tống Tử Căng biết, gọi điện thoại nói là đi công tác, liền giấu giếm hết tất cả mọi chuyện.
Vệ Tắc mỗi ngày đều đến, nhưng không ngồi lâu, sau khi Bàn Tử chết áp lực trong cục cũng càng lớn, hơn nữa Vệ Tắc luôn tự trách mình, trạng thái tinh thần cũng ngày càng kém.
Tô Lương Mạt xuống giường rồi đi thẳng về phía sofa, cô rót ly nước, trên người không có vết thương gì lớn, chỉ là nhiều chỗ bị bầm tím. Mấy ngày không đi lại, hai chân mềm oặt yếu ớt, Vệ Tắc giúp cô mua điện thoại mới, lại làm lại số điện thoại lúc trước. Tô Lương Mạt đã ăn cơm trưa, cảm thấy thân thể hồi phục không tệ, nghĩ chờ lúc Vệ Tắc đến là có thể xuất viện.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, không ngờ người tiến vào lại là Trương Chính Tụng.
Tô Lương Mạt đứng dậy, "Chú Trương."
"Lương Mạt à, thân thể không việc gì chứ?"
"Không sao."
Trương Chính Tụng nhìn quanh bốn phía, "Đây chính là phòng bệnh VIP, có tiền cũng không chắc có thể vào được."
"Cảm ơn."
Trương Chính Tụng hơi giật mình, sau đó cười cười, "Không cần cám ơn chú, những lời này cần phải nói với Chiêm Đông Kình."
Tô Lương Mạt nghe vậy, thái độ trở nên thận trọng, Trương Chính Tụng vòng vo một hồi ngồi xuống ghế sofa, "Lương Mạt, trong nhà Vệ Tắc còn chưa biết chuyện hai đứa, cháu cùng với Chiêm Đông Kình lại có quan hệ không rõ ràng, đến lúc đó..."
"Chú Trương, anh ta chỉ là đi ngang qua cứu được cháu, chúng cháu không có quan hệ gì khác."
Trương Chính Tụng nhún vai, "Cháu cảm thấy người như Chiêm Đông Kình, sẽ vừa vặn đi ngang qua cứu cháu."
Thấy Tô Lương Mạt không nói lời nào, Trương Chính Tụng nói thẳng vào vấn đề chính, "Chuyện của cháu với Vệ Tắc chú tạm thời không xen vào, hôm nay tìm cháu là muốn nói với cháu chuyện của ba cháu."
"Ba cháu làm sao?" Tô Lương Mạt khó nén hoảng hốt, Trương Chính Tụng ra hiệu cô ngồi xuống, "Lúc ba cháu bỏ trốn bọn chú có cho người đuổi theo, lúc đó cháu cũng có mặt, nhưng người được phái đi lại không biết làm sao ngủ thiếp đi trong xe, sau đó kiểm tra cho thấy trong cơ thể hai người cũng không có thành phần gì lạ, Lương Mạt, đã lâu như vậy, cháu còn nhỡ rõ chuyện ngày đó không?"
Tô Lương Mạt giống như suy nghĩ, một lúc sau lắc đầu, "Không nhớ rõ, ba cháu bảo cháu đi mua quà sinh nhật cho Tô Trạch giúp ông ấy, lúc cháu trở lại đã không thấy tăm hơi ông ấy đâu."
Trương Chính Tụng ý vị nhìn Tô Lương Mạt chằm chằm, "Nhưng sau đó người kia nhớ lại, chắc có lẽ bị kẻ khác thôi miên."
"Vậy sao?" Thần sắc Tô Lương Mạt bình thản, "Lại còn có chuyện như vậy."
Trương Chính Tụng gặng hỏi nửa ngày không có đáp án, chỉ đành đứng dậy rời đi, Tô Lương Mạt nhìn qua cửa phòng bệnh đóng chặt nặng nề thở ra một hơi, kỳ thực suy đoán của ông ta là đúng, cũng chính lần đó, cô mới ngẫu nhiên bị người của Tương Hiếu Đường phát hiện, cũng muốn dùng cái này đối phó Chiêm Đông Kình.
Cho nên Chiêm Đông Kình nói không sai, có loại năng lực này nhất định phải giấu thật kỹ, mới có thể bảo đảm an toàn cho mình.
Tô Lương Mạt thu dọn đồ đạc đơn giản xong, Vệ Tắc lúc đầu không đồng ý cho cô xuất viện, hỏi thăm bác sỹ chủ trị mới miễn cưỡng đáp ứng.
Mua bó hoa cúc vàng, Tô Lương Mạt tới nghĩa trang viếng Bàn Tử, sắc trời vẫn sáng rực như vậy, giống như nhiều thêm hay ít đi một người cũng không sao cả, Tô Lương Mạt thấy trong lòng nặng nề, Vệ Tắc trầm mặc kéo cô rời đi.
"Đã điều tra ra được gì chưa?"
"Tai nạn giao thông," sắc mặt Vệ Tắc khó coi, "tài xế sau đó đến tự thú, bước đầu nhận định nguyên nhân là thắng xe không ăn."
"Nhưng chiếc xe kia đi theo tụi em mấy con phố."
Vệ Tắc thực ra cũng hiểu, đường cong bên miệng càng kéo căng hơn, phát động động cơ rồi kéo cửa sổ xe xuống, "Sau khi trở về chính mình phải cẩn thận, không tìm được chứng cứ cho thấy tai nạn lần này là nhằm vào em với Bàn Tử, cho nên anh không thể cử người bảo vệ em."
"Yên tâm đi, em không sao."
Vệ Tắc đưa Tô Lương Mạt đến bên ngoài tiểu khu, trên đường đi cô nhận được một tin nhắn, chỉ là nhìn qua chứ chưa hồi đáp, đợi sau khi Vệ Tắc rời đi, lúc này cô mới bấm điện thoại gọi cho đối phương.
Vừa có tín hiệu trả lời, giọng nói kích động của Tô Lương Mạt đã vọt ra, "Chiêm Đông Kình, anh đem em tôi đi đâu rồi?"
"Chị," tiếng nói non nớt của Tô Trạch xuyên qua mang nhĩ truyền tới, "em cùng với chú chơi ở bên ngoài."
"Tô Trạch." Tô Lương Mạt vừa định hỏi ở đâu, điện thoại bị Chiêm Đông Kình cầm lấy, cô thậm chí có thế nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông cố đi ra xa, "Xuất viện rồi?"
"Bớt nói nhảm đi, Tô Trạch ở đâu?"
"Cô ở nguyên đó đừng đi đâu, tôi sai người tới đón cô qua đây."
Tô Lương Mạt dựa lên trụ đèn đường, thời gian chưa quá nửa phút liền có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô.
Chính là đưa cô đi tới công viên, cách trường học của Tô Trạch không xa lắm, sau khi Tô Lương Mạt đi vào liếc nhìn thấy Tô Trạch ngồi trên ghế dài ăn kem ly, Chiêm Đông Kình ngồi bên bên cạnh nó, nghe được tiếng bước chân, Tô Trạch vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm, "Chị, ở đây này."
Tô Lương Mạt chạy tới kéo nó đứng dậy, "Không ngoan ngoãn đi học ra khỏi trường làm cái gì?"
Ly kem trong tay Tô Trạch bởi vì cô dùng lực mà rơi xuống chân, nhóc con liền đỏ ửng hai mắt lên, "Hôm nay là ngày nhà trẻ sinh hoạt, mẹ không rảnh, chị, chị đã đồng ý với em cũng không có đến, nếu ba ở nhà ba chắc chắn sẽ nói lời giữ lời..."
Tô Lương Mạt trong lòng khó chịu theo, cô khom lưng muốn nhặt ly kem dưới đất.
Tô Trạch khóc lớn thành tiếng, Chiêm Đông Kình ra hiệu một người cách đó không xa đi tới, đưa Tô Trạch đi mua lại một cái khác.
Hắn ngồi trên ghế gỗ, mi mắt rủ xuống rơi lên trên người Tô Lương Mạt đang ngồi xổm, cánh tay vươn ra ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương nhỏ, đầu tóc cũng bởi vì động tác này của cô mà xõa tung trước ngực, Tô Lương Mạt nhặt ly kem lên vứt vào sọt rác bên cạnh, Chiêm Đông Kình nhìn cô từng bước đi tới bên cạnh mình.
Ánh nắng mặt trời bị che khuất, làm gương mặt cô đối diện với hắn bị soi rọi thành màu trong suốt.
"Sao anh lại đưa Tô Trạch ra ngoài?"
Chiêm Đông Kình lơ đãng, "Tôi muốn xác định có phải cô khỏe rồi hay không?"
Tô Lương Mạt nhìn ra đằng xa, Tô Trạch nhón chân lên đang xem cách làm kem ly, tiểu tử chính là có điểm này tốt, ủy khuất vừa rồi rõ ràng đã sớm bị ném lên chín tầng mây.
Tay Chiêm Đông Kình rơi xuống đầu gối chân trái, Tô Lương Mạt ngồi ở bên cạnh, "Chúng ta sau này có thể ít gặp mặt đi được không?"
"Thế nào, tôi với cô là những người rất không nên gặp nhau sao?"
"Dù sao cũng không tính là quang minh chính đại." Tô Lương Mạt thấy Tô Trạch giơ ly kem lên đang chạy như bay sang bên này, Chiêm Đông Kình đưa tay vào trong túi áo, nhấn nút trả lời rồi đưa tới bên tai, "Alo."
Tô Lương Mạt cũng không chú ý thấy sắc mặt người đàn ông từ từ trầm xuống, cô giang tay muốn ôm Tô Trạch, lại thấy một đạo ảnh màu đen ập xuống, Chiêm Đông Kình đã dẫn đầu đứng dậy, không nói hai lời ôm Tô Trạch đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt hoảng hốt, đứng dậy đi theo, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đưa Tô Trạch về."
Chiêm Đông Kình cũng không dừng lại, đến khi ra khỏi cổng công viên Tô Lương Mạt mới vượt lên trước, "Đưa Tô Trạch cho tôi."
Hắn giao tiểu tử cho người đàn ông bên cạnh, ra hiệu bọn họ lên một chiếc xe, bàn tay Chiêm Đông Kình còn đeo cái bao tay da chế trụ cánh tay Tô Lương Mạt kéo cô nhét vào trong xe, "Chẳng lẽ cô không hiếu kỳ, không muốn xem thử chuyện tốt bạn trai cô làm sao?"
Tô Lương Mạt nhìn thấy tức giận trên mặt Chiêm Đông Kình, cửa xe bị đóng sầm rất mạnh, cô nhớ ngày đó trong phòng bệnh ở bệnh viện Vệ Tắc đã nói, sản nghiệp không sạch sẽ dưới tay Chiêm Đông Kình dù sao quá lớn, hơn nữa vừa mới xảy ra chuyện Bàn Tử, hắn nhất định là gặp phiền phức.
***
Lời tác giả: Ngày mai đặc sắc báo trước - Chương 29: Cầm thú nguyên bản
Bình luận facebook