Chương 79: Tôi không yêu anh
Cửa bị đá mấy cước liên tục, cuối cùng bị đá văng.
Tô Lương Mạt trốn trước giường, trong tay cô cầm chiếc đèn bàn.
"Mau mở đèn."
"Tao nào biết đèn ở đâu?"
Tên đàn ông đưa tay sờ lên vách tường, đèn pin trong tay hắn quét quanh căn phòng ngủ, Tô Lương Mạt nắm chặt đèn pin, đèn vừa mở cô thình lình đưa đèn pin nhắm ngay tên đàn ông trước cửa, đối phương vô thức nheo hai mắt lại, Tô Lương Mạt dùng đèn bàn trong tay hướng lên đầu hắn gõ xuống.
Tên đàn ông rên lên một tiếng, bả vai bị đẩy ra, hắn đưa tay ôm đầu, "Mau đuổi theo!"
Tô Lương Mạt đối với nơi này quen thuộc, rất nhanh đã chạy ra cửa chính, cô chạy xuống cầu thang, tiếng bước chân đằng sau cực kỳ sát, tùy thời đều có khả năng nhào đến trước mặt cô.
Tô Lương Mạt vừa đưa tay vào trong túi móc súng, may mà cô mang giày bình thường, lúc cô chạy từ hành lanh ra cũng không thấy hai hộ vệ kia, Tô Lương Mạt chạy ra khỏi cổng rồi rẽ qua đường bên cạnh, bởi vì tiểu khu khá cũ, đèn đường gần như không có mấy cái sáng, cô nín thở ngưng thần, tận lực kéo dài thời gian.
Lưu Giản lái xe tới rất nhanh, hắn nhận được điện thoại của hộ vệ dưới nhà Tô Lương Mạt gọi tới lập tức chạy đến.
Lá gan cô thật là lớn, giờ này còn dám xông vào nhà mình.
Hai tên kia chạy xuống lầu, hét to thành tiếng, gần đó lại nhảy ra thêm mấy tên.
"Nhìn thấy người chưa?"
"Chúng tôi ở ngay phía trước không thấy đi ra, chắc chắn vẫn còn ở gần đây."
Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống.
"Nhanh tìm đi."
Đám người chia thành hai toán chia nhau ở hai bên con đường tìm kiếm, Tô Lương Mạt nghe tiếng bước chân đến gần, cô vọt dậy thật nhanh chạy về phía trước.
"Ở đó, đuổi theo!"
Bọn chúng cũng không dám ở trong khu dân cư nổ súng, Tô Lương Mạt chưa ổn định hơi thở, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nặng nề của mình nện lên màng nhĩ, một chiếc đèn pha xe hơi đánh tới, Tô Lương Mạt không có ngừng bước, chạy đến trước xe, thì thấy có người đẩy cửa xe đi xuống.
Là Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt không có khí lực chạy nữa, cô khom lưng chống hai tay lên đầu gối, tiếng thở dốc áp đi kinh hoảng trong lòng, Chiêm Đông Kình đi tới tựa lên mui xe, đằng sau còn có mấy chiếc xe đi theo.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, Tô Lương Mạt dán chặt hai mắt xuống đất, bóng thân ảnh người đàn ông phóng đại dưới chân cô, "Lên xe."
Cô giống như không có nghe thấy.
Người đuổi theo phía sau nhìn mặt nhau, liền nhấc chân chạy về phía sau, Chiêm Đông Kình cũng không vội đuổi theo, Tô Lương Mạt khó khăn thở ra hơi, cô biết những kẻ kia sẽ không đi xa, một khi Chiêm Đông Kình rời đi, bọn chúng tất sẽ còn xuất hiện.
Tô Lương Mạt thấy tài xế mở cửa ghế lái phụ cho xô, cô ngẩng đầu nhìn Chiêm Đông Kình, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm trầm lắng, hắn không nói lời nào cũng không cứng rắn lôi cô đi, để cô tự mình quyết định.
Tô Lương Mạt lại có cảm giác khó chịu không nói ra được, "Anh đi đi, tôi sẽ không lên xe của anh."
"Em còn muốn bị kẻ khác đuổi giết à?" Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình ảm đạm, "Lên xe, về với tôi."
"Tôi nói tôi không về!"
Cô cất bước chạy về phía ngược lại, Chiêm Đông Kình bảo tài xế tránh ra, tự mình lái xe đuổi theo.
Đèn pha xe hơi soi đường cho cô, Tô Lương Mạt càng chạy càng nhanh, sau lưng giống như có gánh nặng không vứt đi được, hắn bảo cô lên xe, cũng là dựa vào việc cô không thể lui được nữa, cùng với lấy dao kề lên cổ Tô Lương Mạt không khác gì nhau, hai chân cô giống như đổ chì, nhưng vẫn không thể không giữ vững tinh thần tiến lên trước.
Chiêm Đông Kình không nhanh không chậm đi theo, Tô Lương Mạt ra khỏi tiểu khu, hắn cũng đi theo ra khỏi tiểu khu.
Khoảng thời gian này nếu muốn bắt taxi gần như không thể được, Tô Lương Mạt đứng trước đèn đường đơn bạc, Chiêm Đông Kình liền dừng xe trước mặt cô.
Hai người dây dưa, không ai nhượng bộ ai.
Cách đó không xa, một chiếc xe lao tới nhanh như tia chớp, Tô Lương Mạt nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, người kia có lẽ là nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình, một tiếng phanh xe thắng gấp phát ra âm thanh bén nhọn chói tai đâm vào màng nhĩ cô, xe khó khăn dừng bên cạnh Chiêm Đông Kình. Lưu Giản hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt bắn ra ngoài tất nhiên thấy ngay Tô Lương mạt.
Lúc Tô Lương Mạt quay đầu nhìn thấy Lưu Giản thì thở ra, cô bước nhanh đi về phía người đàn ông.
Lưu Giản xuống xe, giọng điệu có vài phần trách cứ, "Vì sao một mình đi đến đây?"
Tô Lương Mạt đứng phía trước hai chiếc xe, "Tôi tưởng không có việc gì, lại quá nửa đêm rồi."
"Không biết bên ngoài sài lang mãnh thú nhiều hả? Em còn tự mình dâng đến miệng cọp, người đi theo em đâu?"
Tô Lương Mạt chỉ chỉ cửa tiểu khu, "Tôi cũng không biết, lúc trốn ra ngoài thì không thấy nữa."
Hai người hoàn toàn không có để Chiêm Đông Kình vào mắt, Lưu Giản sa sầm mặt mày, sắc mặt thấm nhiễm đêm lạnh tối tăm như nước, hắn hướng Tô Lương Mạt ngoắc tay một cái, "Được rồi, tôi lập tức cho người qua xem thử, chúng ta đi về trước."
Chiêm Đông Kình nghe vậy, đẩy cửa xe đi xuống.
Lưu Giản ra vẻ kinh hãi, "Ái, Kình thiều cũng ở đây à."
Hơn nửa đêm hai người này diễn trò cũng thật là sôi nổi.
Chiêm Đông Kình tựa lên cửa xe, "Lương Mạt, đi về với tôi."
"Tình huống gì đây?" Lưu Giản cũng học bộ dáng của Chiêm Đông Kình, hắn liền ở bên cạnh tán gẫu với Chiêm Đông Kình, "Lão Đại anh đêm muộn ra ngoài hóng gió vừa vặn đi qua đây hử?"
Chiêm Đông Kình không để ý tới hắn, liếc mắt thấy Tô Lương Mạt nhấc chân đi về phía Lưu Giản, ánh mặt của hắn hiển lộ chút khó có thể tin được, "Lưu Giản là người như thế nào em không biết hay sao?"
Lưu Giản vừa nghe, không vui, "Anh làm sao ngay trước mặt ta lại nói xấu tôi, tôi là người như thế nào? Ái, không đúng, anh sau lưng chưa từng nói tốt tôi đúng chứ?"
Chiêm Đông Kình hừ lạnh một tiếng, "Anh còn cần tôi nói tốt sao?"
Tô Lương Mạt đi tới trước xe Lưu Giản, "Đi thôi."
Chiêm Đông Kình lạnh lùng nhìn cô, "Lại tìm được ô dù rồi phải không?"
Lưu Giản dứt khoát vẫy tay với hắn, "Tạm biệt, không tiễn."
Nói xong, hai người cùng một động tác ngồi vào xe, Lưu Giản trước khi khởi động xe còn thò đầu ra, "Kình thiếu, đêm khuya ở bên ngoài không an toàn, nhanh đi về đi a."
Tô Lương Mạt thắt dây an toàn, "Anh có lái xe hay không?"
"Lái lái, bây giờ liền lái."
Chiêm Đông Kình bước ra hai bước, nhìn thấy xe Lưu Giản chạy thẳng một hơi về trước, hắn nhìn không rõ Tô Lương Mạt ngồi ở bên ghế lái phụ, ánh sáng bị đèn đường làm nổi lên phần nhu hòa rải đẩy mui xe, bóng dáng Chiêm Đông Kình cũng cong vẹo bên dải phân cách làn đường.
Cho đến khi xe biến mất một lúc lâu, Chiêm Đông Kình mới thu hồi tầm mắt.
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Lưu Giản gõ gõ lên tay lái, "Hai người kia tám phần là mất mạng."
Cô khẽ mở miệng, "Xin lỗi."
"Em trở về tìm cái gì?"
Tô Lương Mạt thu hồi tầm mắt, "Tôi muốn xem xem ba tôi có để lại thứ gì không, thư ông ấy gửi cho tôi bị Chiêm Đông Kình xé rồi."
"Thư gì?"
"Anh vẫn nên không biết thì tốt hơn." Tô Lương Mạt mệt mỏi dựa vào thành ghế.
Lưu Giản quả nhiên không có hỏi lại, lái xe trở về chỗ ở của Tô Lương mạt, người hắn điều đến ở bên ngoài, sợ Tô Trạch lại xảy ra chuyện.
Tô Lương Mạt cẩn thận đẩy cửa phòng ra, thấy Tô Trạch đã sớm ngoan ngoãn đi ngủ, Tô Lương Mạt bước chân thật khẽ trở lại phòng khách, "Lưu Giản, cảm ơn anh, anh bảo người bên ngoài trở về đi."
Lưu Giản nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, "Không sao, em như vậy tôi không yên tâm."
Thấy cô lại có ý định đuổi người, Lưu Giản mở miệng trước, "Lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm cũng đói bụng rồi."
Hắn cũng không cần nói toạc ra, ý tứ trong lời nói Tô Lương Mạt nếu thức thời luôn nghe hiểu được.
Quả nhiên vẻ mặt cô khó xử, "Cơm tối tôi là đưa Tô Trạch ra ngoài tiểu khu ăn, trong nhà không có thứ gì, chỉ có một chút mua ở siêu thị, anh ăn thịt bò khô không?"
Khóe miệng Lưu Giản giật giật mấy cái, "Còn có gì khác không?"
"Mì ăn liền nhé."
"Được, em nấu cho tôi một gói, còn có món gì kết hợp thêm em tự xem đi."
"Trong tủ lạnh cũng trống không, không có thức ăn, như vậy đi, tôi nấu cho anh hai gói."
Lưu Giản hoàn toàn câm nín, nhưng vẫn gật đầu, "Được, đừng có chế nước sôi, tôi không thích ăn."
Dù gì cũng coi như Tô Lương Mạt tự mình xuống bếp, Lưu Giản ngồi trước bàn ăn đợi khai tiệc, kỳ thực không có kỹ thuật chế biến gì, chỉ là đun ít nước rồi bỏ vào, quơ đũa mấy cái, mắt thấy sắp được rồi thì đổ vào chén.
Tô Lương Mạt hai tay bưng mặt nhìn hắn ăn, "Có cần cho anh thêm thịt bò khô, với hai chai bia?"
Lưu Giản trừng mắt cô một cái, "Ngày mai chuẩn bị nhiều thức ăn một chút bỏ trong tủ lạnh, cho dù em mỗi ngày ăn cơm hộp, cũng nên chăm lo cho em trai em, nhìn bộ dạng nó giống như bị ngược đãi."
"Tô Trạch mỗi lần kiểm tra sức khỏe về bác sỹ đều nói thể trọng nói vượt quá chỉ tiêu."
Nhưng mà Lưu Giản nói không sai, Tô Lương Mạt mang theo Tô Trạch thì không thể để thằng bé chịu khổ.
Lưu Giản ăn được một nửa, đẩy cái chén ra, vốn là không đói bụng, "Lương Mạt."
"Ừ."
"Em có còn trở lại chỗ của Chiêm Đông Kình nữa không?"
Tô Lương Mạt không trả lời ngay, hai chữ 'sẽ không' mắc kẹt ngay cổ họng, không lên không xuống. Cô không nên do dự, nhưng tưởng niệm lấp đầy trong lòng giống như là móng vuốt của con mèo, từng đạo cào xé cô đến khó chịu.
Ánh mắt Lưu Giản cũng theo trầm mặc của cô mà càng rơi càng sâu, hắn không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, "Nếu em không muốn trở về, cứ ở lại đây, sẽ không ai rượt đuổi em."
"Hôm nào tôi mời anh một bữa ra trò nhé." Cô nhìn chén mì ăn liền kia khẽ cười.
"Được." Lưu Giản nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, "Nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi đây."
Tô Lương Mạt tiễn hắn ra cửa, trong nháy mắt cửa khép lại, cô đơn liền đánh tới, cô đi vào phòng, Tô Trạch không có tỉnh dậy, một mình nó chiếm hơn nửa giường, Tô Lương Mạt ngồi vào mép giường, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
***
Hôm sau, cô dậy rất sớm, trước tiên đi siêu thị mua chút gạo, cháo với thức ăn, đợi đến lúc Tô Trạch dậy vừa vặn có thể ăn.
Chỗ ở cách nhà trẻ của Tô Trạch rất gần, lúc bọn họ ra khỏi cửa hai người canh giữ vẫn ở đó, thấy Tô Lương Mạt muốn đi ra ngoài, lập tức sắp xếp xe cho cô.
Đưa Tô Trạch đến nhà trẻ, lúc Tô Lương Mạt định lên xe trở về nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình lái đến.
Hắn xuống xe rồi đi thẳng về phía cô, Tô Lương Mạt bị hắn níu lấy tay, hộ vệ trên xe lập tức đi xuống, "Tô tiểu thư."
Tô Lương Mạt dậm chân không chịu đi, "Anh làm gì vậy?"
"Tới hôm nay em vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng sao?"
"Lời này nên là tôi hỏi anh." Tô Lương Mạt đẩy cánh tay người đàn ông, Chiêm Đông Kình cũng không có động tác khác.
"Tôi nói tôi đem những thứ đó hủy hết đi là vì muốn tốt cho em, em nhất định không tin."
"Đúng," Tô Lương Mạt khó nén tâm tình kích động, "tôi chính là không tin."
"Em bắt bọn họ công khai thì thế nào, em cho rẳng chỉ bằng một bức thư có thể vặn ngã tất cả bọn họ, Lương Mạt, em đi theo tôi lâu như vậy, chẳng lẽ suy nghĩ còn đơn giản như vậy? Ba em chỉ là muốn để cho em thấy rõ chân tướng, ít nhiều hiểu được ông ấy là người như thế nào, để em rõ ràng vụ án lúc đó là ông ấy vạn bất đắc dĩ, nếu như ông ấy nắm chắc, còn cần phải đợi đến ngày hôm nay?" Chiêm Đông Kình cũng không nói đến phần chứng cứ mấu chốt kia, bởi vì nó rốt cuộc là cái gì, ngay cả bản thân Tô Lương Mạt cũng không biết.
Cô mở miệng, lại phát hiện không phản bác được, Tô Lương Mạt mở to mắt, hốc mắt không nhịn được chua xót.
"Lương Mạt, nghe lời, cùng tôi trở về." Chiêm Đông Kình tiến lên kéo cánh tay cô.
Tô Lương Mạt lại lần nữa tránh đi, "Lúc ấy nhiều người bức tôi như vậy tôi cũng không giao thư ra, tôi chỉ giao cho mình anh, bởi vì anh là người có thể khiến tôi tin tưởng, nhưng rốt cuộc thì sao? Anh tự tay đem hy vọng của tôi toàn bộ xóa sạch rồi."
Cô hét lên với hắn, Chiêm Đông Kình mặt mày lạnh lẽo, trên mặt càng nhìn không ra hỉ nộ, Tô Lương Mạt đối mặt với hắn như vậy nhiều lúc cảm thấy sợ hãi, cô luôn không có cách nào nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc đem cô đặt ở vị trí nào.
Chiêm Đông Kình đưa tay, kéo cô vào trong lòng.
Cô như nổi điên giãy giụa, Chiêm Đông Kình ôm rất chặt, dùng lực như muốn đem cô khảm vào trong người.
Cô càng phản kháng, hắn càng vòng chặt cánh tay.
"Nghe tôi nói, một thời gian dài như vậy, cho dù tôi thực sự làm sai nhiều rồi, tôi cũng làm sai chuyện này, em cảm thấy tôi độc ác rất bình thường, Lương Mạt, em nghĩ nhiều rồi, không phải như em nói chứng cứ bất lợi với tôi, cảnh sát mỗi ngày đuổi theo em đòi bản gốc, chúng ta còn có cuộc sống của chúng ta. Tiếp tục đi về phía trước không phải tốt hơn sao? Cho dù em đem cả vụ án này một lần nữa lật lên thì thế nào, ba mẹ em bây giờ ở nước ngoài không phải rất tốt sao? Em dám khẳng định đến lúc tòa phán quyết chỉ có hai ba năm, nếu như những kẻ ở phía trên kia không có cách nào vặn ngã, không phải là em làm ông ấy tự chui đầu vào lưới sao? Nếu như là mười năm thậm chí hai mươi năm, Lương Mạt, em nhẫn tâm sao?" Chiêm Đông Kình dán vào vành tai cô nói, tiếng nói phát ra lại giống ma âm từng đạo từng đạo len lỏi vào trong lòng Tô Lương Mạt, hắn luôn có loại năng lực khiến người khác tin tưởng này, hai tay Tô Lương Mạt nhẹ chống đỡ trước ngực hắn, sau đó dùng sức đẩy ra.
"Cho dù anh có nói nhiều hơn, tôi cũng sẽ không tin anh nữa. Anh xé nát thứ đó trước mặt tôi, Chiêm Đông Kình, tôi không tin anh thật sự là vì tốt cho tôi."
Tô Lương Mạt xoay người muốn đi.
Chiêm Đông Kình chế trụ cổ tay cô kéo cô lại trước mặt, hai tay hắn ấn lấy cổ cô, hắn nghiêng người hôn lên, cô ngậm chặt miệng không để cho hắn tiến vào nửa phân.
Hắn trằn trọc trên môi cô hôn nhiều lần, Chiêm Đông Kình áp trán sít sao chống đỡ Tô Lương Mạt, "Thật sự không thể tin nữa sao?"
"Đúng." Cô khó chịu khóc nức nở, "Tôi hận anh."
"Nhưng em cũng yêu tôi."
Tô Lương Mạt giật mình ngẩng đầu lên, đôi con ngươi Chiêm Đông Kình khóa chặt cô, "Không yêu sao?"
Cánh môi cô run rẩy, "Không yêu, tôi không yêu anh."
"Được," Chiêm Đông Kình đặt cằm lên đầu vai cô, "không yêu, được chưa?"
Hắn chỉ là hỏi thử một câu dò xét, sau đó cô không chút do dự trả lời.
Chiêm Đông Kình ôm lấy cô hồi lâu, "Sao phải tìm Lưu Giản?"
"Bởi vì anh ta đáng để tôi tin tưởng."
Cánh tay Chiêm Đông Kình ôm cô chợt cứng đờ, "Vì sao?"
Hắn liếc một cái liền nhìn thấu cô, nói cách khác Chiêm Đông Kình biết rõ tâm tư của cô, nhưng không có gì phải lo, Tô Lương Mạt giận dỗi lui người ra, "Còn nhớ lần trước tôi đưa ba mẹ ra ngoài không? Người của Thẩm Tâm Lê ở phía sau truy sát tôi, Lưu Giản đã cứu tôi. Đêm đó thật ra còn xảy ra một chuyện, tôi vì anh ta mà giết người, đó mới là chân chính thật sự, không có thiết kế, cho nên Chiêm Đông Kình anh còn muốn hỏi sao? Tôi chính là tin tưởng anh ta, anh ta sẽ không hại tôi."
Chiêm Đông Kình khẽ biến sắc, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh cuối cùng cũng phẫn nộ và kinh ngạc, "Em vì hắn giết người, lại không thấy khó chịu hay sợ hãi?"
"Không thấy," Tô Lương Mạt hét, "trong tình hình đó không phải là tôi nổ súng chính là anh ta chết, không giống anh... anh ta không giống anh."
Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt xoay người, lần này hắn không có đuổi theo nữa, bước chân bị đổ chì, hắn cũng không muốn đuổi theo.
Tô Lương Mạt bước nhanh đến trước xe ngồi vào, Chiêm Đông Kình cũng trở vào xe mình.
Xe của hắn khởi động rồi hướng về phía ngược lại nhanh chóng rời đi, tài xế liếc mắt nhìn Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tầm mắt cô dán chặt lên kính chiếu hậu, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, "Đi siêu thị, tôi muốn mua đồ."
"Vâng."
Tô Lương Mạt tranh thủ Tô Trạch tan học đón nó về nhà, cô làm vài món, ăn cơm tối xong thì ôm Tô Trạch ngồi trên sofa xem tivi.
Tô Trạch chỉ lên tivi, "Chị, sói xám thật ngu ngốc luôn không bắt được cừu."
"Ừ, sói xám ăn cỏ không ăn cừu."
Tô Lương Mạt lỡ đễnh, cũng không biết mình đang nói cái gì.
***
Xe của Chiêm Đông Kình lái trở lại Thanh Hồ Đường, hắn ngồi bên mép giường, xung quanh yên ắng đến dọa người.
Hai tay hắn giao nhau chống lên đầu gối, lời Tô Lương Mạt nói đến lúc này còn đâm vào màng nghĩ hắn trầm trọng đau nhức, Chiêm Đông Kình tâm phiền ý loạn, hắn như vậy xác định lúc hắn nói với Tô Lương Mạt cô yêu hắn thì đã sai rồi, trong thế giới của hắn không cần tình cảm, điểm này Tô Lương Mạt không cần học, cô đã nhìn thấu rồi.
Nếu đã không có tình cảm, cũng chẳng còn cái gì để mà băn khoăn.
Đây vốn chính là thực tế xã hội, giống như lúc trước bọn họ ở cùng một chỗ, cũng không phải ôm tâm tư lợi dụng lẫn nhau sao?
***
Tô Lương Mạt tắm rửa cho Tô Trạch rồi ôm thằng bé lên giường, vất vả lắm mới dỗ được nó ngủ, thời gian còn sớm, cô nằm trên ghế sofa, nhưng ngay cả bộ phim thích nhất cũng không cách nào xem được.
Lòng không có ở nơi này, cô giả bộ cũng không có hứng giả bộ.
Tô Lương Mạt thở dài, đi ra ngoài sân thượng.
Tầm mắt dán lên cổng chính khu cư xá, cô nghĩ, nếu như nhìn thấy chiếc xe kia xuất hiện ở đây, cô sẽ có phản ứng thế nào?
Hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt lan can, khát vọng cùng nhớ nhung trong lòng ùn ùn kéo tới, lời Chiêm Đông Kình nói với cô toàn bộ cô đều nghe hiểu, cũng đã cân nhắc qua, chỉ là chung quy nói không được uyển chuyển, cho dù lúc đó Chiêm Đông Kình dỗ dành chút nữa cũng tốt.
Trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một bóng xe màu đen, bị bảo vệ ngăn lại bên ngoài.
Khoảng cách như vậy cũng không đến mức làm Tô Lương Mạt nhìn được rõ ràng biển số xe, nhưng cô lại xoay người chạy nhanh xuống lầu.
Càng chạy càng gần, Tô Lương Mạt từ từ dừng bước, do dự không biết có nên đi lên trước hay không, nhưng mà khoảng cách chưa tới mười mét, cô đã nhận ra chủ nhân chiếc xe kia.
Chiêm Đông Kình đẩy cửa xe ra, liếc mắt liền thấy Tô Lương Mạt.
Hai người cách một hàng rào nhìn nhau, Tô Lương Mạt dừng lại một chút sau đó vẫn đi lên trước, "Anh lại tới làm cái gì?"
"Em một ngày không cùng tôi trở về, mỗi ngày tôi đều tới."
Tô Lương Mạt đứng trước cửa, "Sao tôi phải trở về với anh."
Phía sau Chiêm Đông Kình có xe nhấn còi inh ỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy, có vào hay không đây?"
"Tô Trạch đâu?"
"Không cần anh lo."
"Lương Mạt, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, đây là lần cuối cùng."
Tô Lương Mạt thật sự muốn tự trách bản thân không có tiền đồ, cô cắn chặt cánh môi, Chiêm Đông Kình tiến đến giữ chặt canh tay dẫn cô ra ngoài, hắn nhét Tô Lương Mạt vào trong xe rồi lái đi, dừng ở bên ngoài tiểu khu.
Hắn nghiêng người qua ôm cô, Tô Lương Mạt tránh đi.
Nhưng cô lên xe rồi, Chiêm Đông Kình liền biết chuyện này đêm nay nhất định có thể giải quyết được.
Hắn cường thế vặn người cô lại, đưa tay khống chế mặt Tô Lương Mạt, áp người sát lại rồi muốn hôn môi, Tô Lương Mạt nghiêng mặt qua, cắn chặt lấy cái bao tay bằng da hắn đang đeo, người đàn ông biểu tình nhịn đau có vẻ khoa trương.
"Ái!"
Cô liếc mắt về phía hắn, "Làm bộ làm tịch, ngón tay này của anh có thể thấy đau sao?"
"Sao lại không đau, vẫn chưa hồi phục hẳn."
Tô Lương Mạt ngước nhìn, trên mặt hiển lộ đau lòng không nỡ, "Em cũng không có cắn quá mạnh."
"Không phải là ngón tay đau, là hạ thân đau." Chiêm Đông Kình nói xong, người lại ra sức áp sát lại gần Tô Lương Mạt.
"Phỉ," Vẻ mặt Tô Lương Mạt ghét bỏ, "em lại không có cắn chỗ khác của anh."
"Tay đứt ruột xót mà, tim nối liền đến toàn thân." Hai tay hắn thừa cơ ôm chặt cô, Tô Lương Mạt cũng không có giãy giụa, "Đừng chạy nữa, được không?"
Cô yên lặng gối đầu lên vai Chiêm Đông Kình, "Em không chạy, chỉ là không ở lại được nữa."
"Sẽ không có ở không được, đó là gia đình tôi cho em."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chuyện hắn làm sai chỉ có một ít, yêu thì cần phải tha thứ, không có cách nào, trừ phi ghi nhớ cả đời, rồi cả đợi không qua lại với nhau, nếu trong lòng lúc nào cũng ghi hận, ngay cả bản thân mình cũng không bỏ qua được.
"Chúng ta còn rất nhiều thời gian, núi xanh còn đó, không sợ không yêu," Chiêm Đông Kình khẽ hôn cô, sửa đổi, "không sợ không làm chuyện yêu."
"Chiêm Đông Kình, anh sao lại lưu manh như vậy chứ?"
Hắn chống cằm lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, "Đón Tô Trạch đi, chúng ta bây giờ liền trở về."
"Anh đã nói, em đi ra khỏi cánh cửa đó thì đừng mong trở lại nữa."
"Lúc đó tôi tức giận mới nói, huống hồ bây giờ là tôi mời em trở về."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, "Không còn sớm nữa, sáng mai lại nói đi, Tô Trạch cũng ngủ rồi."
"Không được, em đi nói với Tô trạch về nhà ăn kem ly, khẳng định nó bò dậy nhanh hơn ai khác, tôi không muốn em ở lại đây, ở lại thêm một đêm trong lòng tôi lại càng khó chịu."
Chiêm Đông Kình nhất quyết đêm nay phải đưa cô về Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt cũng chưa kịp cáo biệt Lưu Giản, cô cùng Chiêm Đông Kình lên lầu, hộ vệ ngoài cửa không nhịn được kinh hãi, Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch rồi ra ngoài.
"Chú, chú." Tô Trạch dụi dụi mắt đánh về phía Chiêm Đông Kình ở bên cạnh, làm gì còn nửa phân buồn ngủ.
Tô Lương Mạt nhờ hai người hộ vệ giúp chuyển lời đến Lưu Giản, nói đã làm phiền hắn rồi.
Cô đi theo Chiêm Đông Kình xuống lầu sau đó đi ra ngoài, Tô Lương Mạt tận lực thả chậm bước chân, ánh mắt nhìn thẳng xem xét cẩn thận bóng lưng người đàn ông, cô tức giận bỏ đi, sau đó lại trở về, đều là bởi vì phần nhớ mong cô không nói ra lời kia.
Cái loại dày vò đó, dù một phút một giây đồng hồ, Tô Lương Mạt cũng cảm thấy trằn trọc đến khó ngủ.
Chiêm Đông Kình ôm Tô Trạch, thình lình quay đầu nhìn cô, "Sao đi chậm như vậy?"
"Em chỉ nhìn xem anh."
Ngũ quan chạm khắc của Chiêm Đông Kình dưới ánh trăng đặc biệt sâu sắc mê người, "Muốn nhìn lên phía trước mà nhìn, không thì trở về từ từ nhìn, sau lưng có gì hay?"
Tô Lương Mạt bước vài bước lên trước, Chiêm Đông Kình dắt tay cô, trở vào trong xe, Tô trạch hưng phấn mà ngủ không yên, "Chú chú, cháu thích chú nhất, hôm nay cháu nhìn thấy cái chú kia cháu cũng không thèm để ý đến chú ấy."
"Oh, vì sao?"
"Cháu đã thích một chú rồi thì sẽ không thể thích người khác nữa, còn nữa chú ấy còn ăn mì ăn liền của cháu, thật đáng ghét a."
Tô Lương Mạt chụp đầu Tô Trạch, "Đừng nói bậy."
Cô nghĩ nếu Lưu Giản nghe thấy những lời này, có khi nào hộc máu không chứ.
Sắc mặt Chiêm Đông Kình lại tốt, cười nói, "Tô Trạch rất biết nhìn người, lời này chú thích nghe."
Tô Lương Mạt nhìn ý cười hiển lộ nơi khóe mắt người đàn ông, "Anh nói là một lần cuối cùng, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa phải không?"
Chiêm Đông Kình nhìn cô, đôi con ngươi không chút gợn sóng, hắn gật đầu, "Đúng."
***
Lời tác giả: Ngày mai đặc sắc báo trước - Chương 80: Đại án, lại muốn đẩy cô ra gánh tội thay.
Bình luận facebook