Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324: Ghê tởm đến cực điểm
Chương 324: Ghê tởm đến cực điểm
Thôi Nhã Nhiên tao nhã điềm tĩnh, Hà Nhạc Nhạc mặt không có chút máu.
Khi không khí được thúc đẩy đến mức tận cùng, MC chuẩn bị mở miệng, hắn vừa há mồm đã thấy khán phòng đột nhiên im lặng lại, theo ánh mắt khán giả nhìn về sân khấu, bỗng nhiên thấy Thôi Nhã Nhiên nhẹ nhàng đi về phía micro.
"Tôi bỏ quyền thi đấu."
Bỏ quyền? Đột nhiên nói bỏ quyền? Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Thôi Nhã Nhiên có ý gì.
"Rất xin lỗi, tôi không phải không tôn trọng trận đấu, cũng không phải không dám đối mặt với kết quả thất bại, mà là hy vọng tiết kiệm chút thời gian để nói cho mọi người một chuyện, liên quan đến ── bạn của tôi Hà Nhạc Nhạc."
Nghe được một câu cuối cùng, MC vốn dĩ chuẩn bị can thiệp nhìn tổng đạo diễn tiết mục phía dưới sân khấu, lúc này mới phát hiện, chả thấy một ai! Do dự một chút, MC quyết định trước tiên yên lặng để xem xét, nếu Thôi Nhã Nhiên nói cái gì không nên nói, hắn lại đánh gãy lời cô ta.
Theo ánh đèn chiếu xuống, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại để tránh mồ hôi mặn chát trượt vào trong mắt.
"Không, xin mọi người không nên nhìn cô ấy. Mọi người biết không? Nếu như nói từ trận đấu đầu tiên đến nay, có một người vẫn chưa phát huy được toàn bộ thực lực của mình, như vậy người này, chính là cô ấy. Vì thế bại bởi vì cô ấy, tôi tâm phục khẩu phục."
"Tiểu Nhã, sao cô lại nói như vậy?" MC vẫn muốn tìm một chút cảm giác tồn tại.
Đôi mắt ôn nhu đa tình của Thôi Nhã Nhiên nhìn về phía MC, lại chậm rãi quét qua toàn bộ khán phòng, cuối cùng nghiêng đầu lại liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái.
"Bởi vì Nhạc Nhạc... Cô ấy có chứng bệnh sợ hãi ánh mắt đám đông."
"Tôi cũng trước khi bước vào trận đấu cuối cùng mới biết được chuyện này, vì thế tôi không có cách nào có thể đối mặt với cô ấy như thường. Tôi không thể tưởng tượng cho tới nay cô ấy có cuộc sống như thế nào, không thể tưởng tượng được cô ấy chống đỡ qua từng phút từng giây như thế nào để qua trận đấu." Trong camera đặc tả hình ảnh, nước mắt chậm rãi đong đầy hốc mắt của Thôi Nhã Nhiên, trong khoảnh khắc lông mi khẽ chớp, nước mắt lăn xuống hai gò má trắng nõn.
Hà Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt thương hại hoặc kinh ngạc của khán giá, có chút bất đắc dĩ cười khổ, tức giận không thể ức chế lên men trong lòng.
"Nhạc Nhạc cô ấy... Đã phải chịu đựng rất nhiều rồi! Tôi biết, tôi biết có rất nhiều người chê cười cô ấy, bởi vì một việc mà khinh thường cô ấy, nhưng xin mọi người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, có mấy đứa bé sau khi trải qua chuyện như vậy vẫn có thể sống thành dáng vẻ bây giờ của cô ấy!"
Thân hình Hà Nhạc Nhạc liêu xiêu, Lưu Hiệt ở hậu trường nhìn thấy rất lo lắng, lại không dám phá hủy buổi trực tiếp.
MC thấy thế đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, ôm lấy thân thể run rẩy của cô, thấp giọng hỏi, "Còn kiên trì được không?"
Hà Nhạc Nhạc nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên micro trong tay MC.
"Có chuyện muốn nói với mọi người sao?"
Lấy micro, Hà Nhạc Nhạc cố gắng giữ giọng nói bình thường, "Thôi Nhã Nhiên ── "
"Hà Hoan, mình biết mình có lỗi với cậu, là người bạn duy nhất của cô, lúc cậu cần mình nhất, mình lại lùi bước, không ở bên cạnh cậu, làm cậu cảm thấy bị phản bội, để cậu vì cô đơn mà ..."
Mà cái gì Thôi Nhã Nhiên không nói ra, nhưng kết hợp với mấy tin đồn trên mạng, mọi người đều biết Hà Nhạc Nhạc 'mà cái gì'. Vốn dĩ mọi người nghe được lời đồn này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ nhưng nghe thấy 'giải thích' của Thôi Nhã Nhiên, một đám người đều lộ ra biểu cảm thương tiếc đồng tình.
"Mình biết cậu hận mình, mình biết! Mình tới tham gia trận đấu, vì muốn xin lỗi cậu, ở trước mặt người xem cả nước xin lỗi cậu!"
"Hà Hoan... Đừng hận mình, tha thứ cho mình được không?" Giọng điệu bi thương khẩn cầu.
"..." Cầm micro, Hà Nhạc Nhạc phát hiện cổ họng của mình một hơi thở cũng không phun ra được. Nhìn dáng vẻ khóc lóc xinh đẹp động lòng người của Thôi Nhã Nhiên, nói đến căm hận, chẳng bằng nói cô ta quá ghê tởm.
Cho dù bị người ta cho một dao mà chết, chỉ sợ cô cũng không chán ghét một người như thế!
Là cô quá yếu đuối ngu xuẩn? Cô thật sự không thể hiểu ── trên đời này sao lại có người ghê tởm như thế chứ!
Nhớ đến thời gian trực tiếp cũng sắp hết, MC theo bản năng nhìn lên màn hình, nhưng lại không ngờ đến đồng hồ đếm ngược thời gian kết thúc trực tiếp không biết đã dừng lại lúc này rồi!
"Hà Nhạc Nhạc, tha thứ Tiểu Nhã đi!"
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, buông xuống đi!"
"Cô cũng không thể đổ hết cho cô ấy, sống như thế nào mấu chốt vẫn là chính cô mà!"
"Tiểu Nhã! Chúng tôi ủng hộ cô!"
Trên khán phòng liên tục có người đứng lên hô lớn.
"Ha ha, có phải bây giờ... tôi nói cái gì cũng không có ai tin?" Hơi thở nghẹn ngào thành mảnh nhỏ, trên mặt nhợt nhạt của Hà Nhạc Nhạc bắt đầu nổi lên vẻ đỏ bừng khác thường, đó là kết quả cuối cùng khi không thể đè ép được nỗi sợ hãi điên cuồng dâng lên.
"Nếu như tôi nói..." Nói cái gì đây?
Cô đột nhiên không nhớ nổi lời nói cô vốn dĩ định nói, những chân tướng cô đã tính nói ra sau trận đấu trước mặt truyền thông.
Thật sự có người tin tưởng 'chân tướng' sao?
Cô, mệt mỏi quá...
"Em muốn nhận thua sao?" Giọng nói nam tính lạnh lẽo cứng rắn giống như từ không trung truyền đến.
Khán giả không rõ vì sao ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh, nhóm nhân viên còn lại là kinh hãi không hiểu, bởi vì bọn họ biết rõ giọng nói này chỉ có thể truyền từ phòng chỉ đạo, nhưng cũng đến từ một người mà bọn họ vô cùng quan thuộc!
Là ai?
Hà Nhạc Nhạc giật mình, không thể tin nhìn về phòng chỉ đạo.
Thôi Nhã Nhiên tao nhã điềm tĩnh, Hà Nhạc Nhạc mặt không có chút máu.
Khi không khí được thúc đẩy đến mức tận cùng, MC chuẩn bị mở miệng, hắn vừa há mồm đã thấy khán phòng đột nhiên im lặng lại, theo ánh mắt khán giả nhìn về sân khấu, bỗng nhiên thấy Thôi Nhã Nhiên nhẹ nhàng đi về phía micro.
"Tôi bỏ quyền thi đấu."
Bỏ quyền? Đột nhiên nói bỏ quyền? Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Thôi Nhã Nhiên có ý gì.
"Rất xin lỗi, tôi không phải không tôn trọng trận đấu, cũng không phải không dám đối mặt với kết quả thất bại, mà là hy vọng tiết kiệm chút thời gian để nói cho mọi người một chuyện, liên quan đến ── bạn của tôi Hà Nhạc Nhạc."
Nghe được một câu cuối cùng, MC vốn dĩ chuẩn bị can thiệp nhìn tổng đạo diễn tiết mục phía dưới sân khấu, lúc này mới phát hiện, chả thấy một ai! Do dự một chút, MC quyết định trước tiên yên lặng để xem xét, nếu Thôi Nhã Nhiên nói cái gì không nên nói, hắn lại đánh gãy lời cô ta.
Theo ánh đèn chiếu xuống, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại để tránh mồ hôi mặn chát trượt vào trong mắt.
"Không, xin mọi người không nên nhìn cô ấy. Mọi người biết không? Nếu như nói từ trận đấu đầu tiên đến nay, có một người vẫn chưa phát huy được toàn bộ thực lực của mình, như vậy người này, chính là cô ấy. Vì thế bại bởi vì cô ấy, tôi tâm phục khẩu phục."
"Tiểu Nhã, sao cô lại nói như vậy?" MC vẫn muốn tìm một chút cảm giác tồn tại.
Đôi mắt ôn nhu đa tình của Thôi Nhã Nhiên nhìn về phía MC, lại chậm rãi quét qua toàn bộ khán phòng, cuối cùng nghiêng đầu lại liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái.
"Bởi vì Nhạc Nhạc... Cô ấy có chứng bệnh sợ hãi ánh mắt đám đông."
"Tôi cũng trước khi bước vào trận đấu cuối cùng mới biết được chuyện này, vì thế tôi không có cách nào có thể đối mặt với cô ấy như thường. Tôi không thể tưởng tượng cho tới nay cô ấy có cuộc sống như thế nào, không thể tưởng tượng được cô ấy chống đỡ qua từng phút từng giây như thế nào để qua trận đấu." Trong camera đặc tả hình ảnh, nước mắt chậm rãi đong đầy hốc mắt của Thôi Nhã Nhiên, trong khoảnh khắc lông mi khẽ chớp, nước mắt lăn xuống hai gò má trắng nõn.
Hà Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt thương hại hoặc kinh ngạc của khán giá, có chút bất đắc dĩ cười khổ, tức giận không thể ức chế lên men trong lòng.
"Nhạc Nhạc cô ấy... Đã phải chịu đựng rất nhiều rồi! Tôi biết, tôi biết có rất nhiều người chê cười cô ấy, bởi vì một việc mà khinh thường cô ấy, nhưng xin mọi người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, có mấy đứa bé sau khi trải qua chuyện như vậy vẫn có thể sống thành dáng vẻ bây giờ của cô ấy!"
Thân hình Hà Nhạc Nhạc liêu xiêu, Lưu Hiệt ở hậu trường nhìn thấy rất lo lắng, lại không dám phá hủy buổi trực tiếp.
MC thấy thế đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, ôm lấy thân thể run rẩy của cô, thấp giọng hỏi, "Còn kiên trì được không?"
Hà Nhạc Nhạc nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt dừng lại trên micro trong tay MC.
"Có chuyện muốn nói với mọi người sao?"
Lấy micro, Hà Nhạc Nhạc cố gắng giữ giọng nói bình thường, "Thôi Nhã Nhiên ── "
"Hà Hoan, mình biết mình có lỗi với cậu, là người bạn duy nhất của cô, lúc cậu cần mình nhất, mình lại lùi bước, không ở bên cạnh cậu, làm cậu cảm thấy bị phản bội, để cậu vì cô đơn mà ..."
Mà cái gì Thôi Nhã Nhiên không nói ra, nhưng kết hợp với mấy tin đồn trên mạng, mọi người đều biết Hà Nhạc Nhạc 'mà cái gì'. Vốn dĩ mọi người nghe được lời đồn này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ nhưng nghe thấy 'giải thích' của Thôi Nhã Nhiên, một đám người đều lộ ra biểu cảm thương tiếc đồng tình.
"Mình biết cậu hận mình, mình biết! Mình tới tham gia trận đấu, vì muốn xin lỗi cậu, ở trước mặt người xem cả nước xin lỗi cậu!"
"Hà Hoan... Đừng hận mình, tha thứ cho mình được không?" Giọng điệu bi thương khẩn cầu.
"..." Cầm micro, Hà Nhạc Nhạc phát hiện cổ họng của mình một hơi thở cũng không phun ra được. Nhìn dáng vẻ khóc lóc xinh đẹp động lòng người của Thôi Nhã Nhiên, nói đến căm hận, chẳng bằng nói cô ta quá ghê tởm.
Cho dù bị người ta cho một dao mà chết, chỉ sợ cô cũng không chán ghét một người như thế!
Là cô quá yếu đuối ngu xuẩn? Cô thật sự không thể hiểu ── trên đời này sao lại có người ghê tởm như thế chứ!
Nhớ đến thời gian trực tiếp cũng sắp hết, MC theo bản năng nhìn lên màn hình, nhưng lại không ngờ đến đồng hồ đếm ngược thời gian kết thúc trực tiếp không biết đã dừng lại lúc này rồi!
"Hà Nhạc Nhạc, tha thứ Tiểu Nhã đi!"
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, buông xuống đi!"
"Cô cũng không thể đổ hết cho cô ấy, sống như thế nào mấu chốt vẫn là chính cô mà!"
"Tiểu Nhã! Chúng tôi ủng hộ cô!"
Trên khán phòng liên tục có người đứng lên hô lớn.
"Ha ha, có phải bây giờ... tôi nói cái gì cũng không có ai tin?" Hơi thở nghẹn ngào thành mảnh nhỏ, trên mặt nhợt nhạt của Hà Nhạc Nhạc bắt đầu nổi lên vẻ đỏ bừng khác thường, đó là kết quả cuối cùng khi không thể đè ép được nỗi sợ hãi điên cuồng dâng lên.
"Nếu như tôi nói..." Nói cái gì đây?
Cô đột nhiên không nhớ nổi lời nói cô vốn dĩ định nói, những chân tướng cô đã tính nói ra sau trận đấu trước mặt truyền thông.
Thật sự có người tin tưởng 'chân tướng' sao?
Cô, mệt mỏi quá...
"Em muốn nhận thua sao?" Giọng nói nam tính lạnh lẽo cứng rắn giống như từ không trung truyền đến.
Khán giả không rõ vì sao ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh, nhóm nhân viên còn lại là kinh hãi không hiểu, bởi vì bọn họ biết rõ giọng nói này chỉ có thể truyền từ phòng chỉ đạo, nhưng cũng đến từ một người mà bọn họ vô cùng quan thuộc!
Là ai?
Hà Nhạc Nhạc giật mình, không thể tin nhìn về phòng chỉ đạo.
Bình luận facebook