Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326: Hạnh phúc hơn so với cô
Chương 326: Hạnh phúc hơn so với cô
Hình ảnh lại chuyển tiếp, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm một bức ảnh, "Các người tìm bà lão này làm gì sao? Năm trước bà ấy đã mất rồi."
Lời thuyết minh: "Vốn là có một khoản tiền cần bà ấy ký lãnh, nếu như bà ấy đã qua đời, quên đi."
"Ai ai ai! Đừng đi! Tôi là con trai của bà ấy! Tôi lãnh cũng giống nhau mà! Tôi nói bà ấy nhiều năm rồi cũng không làm ra tiền! Mới chết đi đã có tiền chuyển đến! Các người là ai? Vì sao lại trả thù lao?"
"... Chúng tôi muốn biết, nhiều năm qua là ai chuyển tiền đến cho mẹ anh."
Cảnh thứ tư, một ông lão tóc trắng xóa vẻ mặt áy náy nói.
"Hà Hoan, thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên khai trừ em, tôi biết em là một đứa trẻ ngoan, chỉ là lúc trước... Trường học muốn giảm biên chế, đuổi học em có thể giữ lại một vài giáo viên, vì thế tôi..."
Cảnh thứ năm, một đám nam nữ trẻ tuổi.
"Thật ra, chúng tôi cũng nhìn ra được lời đồn đãi này là giả, mỗi ngày cô ấy không đọc sách ở trường thì chạy về nhà, nghỉ cũng không ra khỏi cửa, sao lại có khả năng làm ra chuyện này. Chúng tôi, chúng tôi khi đó tuổi còn nhỏ, nói ra miệng một chút liền nghiện."
"Thật ra năm đó tôi cũng muốn giúp Hà Hoan, nhưng mọi người bắt nạt cô ấy đã thành thói quen, ai giúp cô ấy cũng sẽ bị bắt nạt, vì thế..."
"Tôi biết có mấy người cố ý bắt nạt cô ấy là vì ghen tị cô ấy có thành tích tốt, có mấy người coi đó như một trận đấu, xem ai biên kịch giỏi hơn."
"Thật ra có đôi khi cũng không phải chúng tôi cố ý muốn nói gì, chỉ là nghe người khác hỏi chúng tôi học cùng trường với cô ấy, sẽ hỏi cô ấy có phải như thế này thế nọ không, chúng tôi nếu không hùa theo nói vài câu ghê tởm, người ta sẽ hoài nghi chúng tôi cùng một giuộc với cô ấy! Như thế ai chịu nổi chứ!"
Từng hình ảnh thông qua truyền hình trực tiếp xuất hiện trên tivi của hàng ngàn hàng vạn nhà dân, các quảng trường lớn, các bảng quảng cáo của trung tâm cũng không hẹn mà cùng phát sóng tin tức của cuộc thi này.
Sau khi ánh đèn trong khán phòng sáng trở lại, trong ngoài màn hình đều yên tĩnh như mực.
"Mình biết mà... Mình luôn biết cậu bị hãm hại!" Thôi Nhã Nhiên khóc lóc đi về phía Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc nhất thời kinh ngạc không kịp né tránh bị ôm lấy.
Đáng chết! Hà Hoan vậy mà tìm được cách có thể khống chế toàn bộ tổ sản xuất! Nhưng cho dù bọn họ chứng minh được Hà Hoan bị hãm hại thì như thế nào? Bọn họ không có chứng cứ chứng minh là cô làm! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cái lão già kia tuyệt đối không dám nói ra mẹ cô! Nhưng lỡ như...
Không! Không có lỡ như!
Hà Hoan! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà cô có được tất cả!
Tôi muốn cô vĩnh viễn không có người thân! Vĩnh viễn! Cô đã có cha mẹ như vậy rồi, dựa vào cái gì còn muốn có thứ khác!
Vì sao trực tiếp còn chưa kết thúc! Nhanh kết thúc một chút! Chấm dứt nhanh!
Đưa lưng về phía khán giả trong khán phòng, vẻ mặt Thôi Nhã Nhiên thật dữ tợn.
Ngay lúc Thôi Nhã Nhiên kéo dài thời gian, hai tay Hà Nhạc Nhạc bị ôm lấy không thể giơ micro lên, cùng với âm thanh của máy móc, trên màn hình điện tử xuất hiện hai dấu ngoặc kép. Sau đó, một đoạn ký tự màu trắng xuất hiện trên màn hình và kèm theo đó là một âm thanh trẻ trung thanh thúy vui thích.
"Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao cậu lại té xỉu không? Cậu có biết thầy thể dục vì sao lại dám ra tay với cậu không? Cậu có biết những lời đồn này là ai thả ra không? Cậu có biết tên côn đồ đó là ai kêu tới không? Ha ha... Cậu cứ mang theo nghi vấn này đi tham gia thi đại học đi... Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao cậu lại té xỉu không? Cậu có biết thầy thể dục..."
Một lần lại một lần, lời nói, dòng chữ, một lần đánh sâu vào thính giác, thị giác của mọi người, cuối cùng hoá thành búa tạ đập vào lòng mọi người!
Kia, kia rõ ràng chính là giọng của Thôi Nhã Nhiên!
"Nhạc Nhạc, đem những lời lúc trước Thôi Nhã Nhiên đã nói với em nói từng câu từng chữ lại một lần cho anh nghe đi." Hà Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Tần Chi Tu nói ra yêu cầu kỳ quái này.
"Nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì, nhớ rõ phải tùy cơ ứng biến." Trước khi lên sân khấu, L không hiểu sao lại nói câu này.
"Xử lý cái đồ tạp nham kia!" Khi xuất phát, Nguyễn Lân tàn nhẫn nói. Cô còn nghĩ là hắn nói đến trận đấu.
"Cố lên." Quý Tiết khó được khi nói ngắn gọn. Lúc đó cô còn thấy kỳ quái là vẻ mặt hắn vì sao giống như không phải đưa cô đi thi đấu, mà giống như đưa cô đi giải nỗi oan ức vậy.
"Chờ em thành công trở về." Mục Duy nói.
Thành công?
Cho tới bây giờ cô cũng không muốn thắng lợi gì cả, cô chỉ muốn có được công bằng! Thuộc về cô, công bằng chân chính thuộc về cô!
Tránh khỏi Thôi Nhã Nhiên còn đang đờ đẫn ra, Hà Nhạc Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của Thôi Nhã Nhiên, "Còn nhớ rõ không? Trước một ngày khi tôi thi vào đại học cô gọi điện thoại tới ── "Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao..." Không ngờ trên sân khấu lại phát ra giọng nói, từng câu từng chữ hợp lại, đến giọng điệu cũng giống nhau như đúc, "Tôi đi thi đại học, nhưng không mang theo nghi vấn nào cả, tôi thi rất tốt! Thật xin lỗi, để cô thất vọng rồi! Cô biết không? Khi tôi học đại học có một người bạn rất tốt, trôi qua rất vui vẻ! Sau khi tốt nghiệp lại gặp được người đàn ông yêu mình và công việc yêu thích. Tất cả những chuyện vô sỉ cô làm, cái nào cũng không có tác dụng! Tôi, Hà Hoan, Hà Nhạc Nhạc, hạnh phúc hơn so với cô gấp trăm lần, vạn lần!"
"Dựa vào cái gì!" Một câu nói ra khỏi miệng, Thôi Nhã Nhiên đột nhiên rùng mình.
4 chữ, hủy đi tất cả những gì cô đã diễn.
"Cô đâm tôi!" Phối âm! Cô thế mà lại bị phối âm làm cho hoảng sợ!
Đối mặt với ánh mắt hung ác của Thôi Nhã Nhiên, Hà Nhạc Nhạc liếc mắt một cái như nhìn một con kiến, chuyển ánh mắt nhìn về phía phòng chỉ đạo.
... Hắn thắng.
MC trên sân khấu bị màn 'tác phẩm tình tiết' giữa hai cô gái làm sửng sốt, cho đến khi đạo diễn dưới sân khấu hô lên tiếng, hắn mới chú ý đến chỉ thị tiếp theo.
Thế là, dưới không khí toàn trường đang nặng nề, MC chuyên nghiệp dõng dạc nói:
"Như vậy kế tiếp chúng ta cùng nhìn xem người thứ 3 trong tốp 10 bước vào cuộc thi tranh ngôi vị cao nhất ngày 6 tháng 2 là, tên cô ấy là ── Hà Nhạc Nhạc!"
Hình ảnh lại chuyển tiếp, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm một bức ảnh, "Các người tìm bà lão này làm gì sao? Năm trước bà ấy đã mất rồi."
Lời thuyết minh: "Vốn là có một khoản tiền cần bà ấy ký lãnh, nếu như bà ấy đã qua đời, quên đi."
"Ai ai ai! Đừng đi! Tôi là con trai của bà ấy! Tôi lãnh cũng giống nhau mà! Tôi nói bà ấy nhiều năm rồi cũng không làm ra tiền! Mới chết đi đã có tiền chuyển đến! Các người là ai? Vì sao lại trả thù lao?"
"... Chúng tôi muốn biết, nhiều năm qua là ai chuyển tiền đến cho mẹ anh."
Cảnh thứ tư, một ông lão tóc trắng xóa vẻ mặt áy náy nói.
"Hà Hoan, thực xin lỗi, lúc trước tôi không nên khai trừ em, tôi biết em là một đứa trẻ ngoan, chỉ là lúc trước... Trường học muốn giảm biên chế, đuổi học em có thể giữ lại một vài giáo viên, vì thế tôi..."
Cảnh thứ năm, một đám nam nữ trẻ tuổi.
"Thật ra, chúng tôi cũng nhìn ra được lời đồn đãi này là giả, mỗi ngày cô ấy không đọc sách ở trường thì chạy về nhà, nghỉ cũng không ra khỏi cửa, sao lại có khả năng làm ra chuyện này. Chúng tôi, chúng tôi khi đó tuổi còn nhỏ, nói ra miệng một chút liền nghiện."
"Thật ra năm đó tôi cũng muốn giúp Hà Hoan, nhưng mọi người bắt nạt cô ấy đã thành thói quen, ai giúp cô ấy cũng sẽ bị bắt nạt, vì thế..."
"Tôi biết có mấy người cố ý bắt nạt cô ấy là vì ghen tị cô ấy có thành tích tốt, có mấy người coi đó như một trận đấu, xem ai biên kịch giỏi hơn."
"Thật ra có đôi khi cũng không phải chúng tôi cố ý muốn nói gì, chỉ là nghe người khác hỏi chúng tôi học cùng trường với cô ấy, sẽ hỏi cô ấy có phải như thế này thế nọ không, chúng tôi nếu không hùa theo nói vài câu ghê tởm, người ta sẽ hoài nghi chúng tôi cùng một giuộc với cô ấy! Như thế ai chịu nổi chứ!"
Từng hình ảnh thông qua truyền hình trực tiếp xuất hiện trên tivi của hàng ngàn hàng vạn nhà dân, các quảng trường lớn, các bảng quảng cáo của trung tâm cũng không hẹn mà cùng phát sóng tin tức của cuộc thi này.
Sau khi ánh đèn trong khán phòng sáng trở lại, trong ngoài màn hình đều yên tĩnh như mực.
"Mình biết mà... Mình luôn biết cậu bị hãm hại!" Thôi Nhã Nhiên khóc lóc đi về phía Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc nhất thời kinh ngạc không kịp né tránh bị ôm lấy.
Đáng chết! Hà Hoan vậy mà tìm được cách có thể khống chế toàn bộ tổ sản xuất! Nhưng cho dù bọn họ chứng minh được Hà Hoan bị hãm hại thì như thế nào? Bọn họ không có chứng cứ chứng minh là cô làm! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cái lão già kia tuyệt đối không dám nói ra mẹ cô! Nhưng lỡ như...
Không! Không có lỡ như!
Hà Hoan! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà cô có được tất cả!
Tôi muốn cô vĩnh viễn không có người thân! Vĩnh viễn! Cô đã có cha mẹ như vậy rồi, dựa vào cái gì còn muốn có thứ khác!
Vì sao trực tiếp còn chưa kết thúc! Nhanh kết thúc một chút! Chấm dứt nhanh!
Đưa lưng về phía khán giả trong khán phòng, vẻ mặt Thôi Nhã Nhiên thật dữ tợn.
Ngay lúc Thôi Nhã Nhiên kéo dài thời gian, hai tay Hà Nhạc Nhạc bị ôm lấy không thể giơ micro lên, cùng với âm thanh của máy móc, trên màn hình điện tử xuất hiện hai dấu ngoặc kép. Sau đó, một đoạn ký tự màu trắng xuất hiện trên màn hình và kèm theo đó là một âm thanh trẻ trung thanh thúy vui thích.
"Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao cậu lại té xỉu không? Cậu có biết thầy thể dục vì sao lại dám ra tay với cậu không? Cậu có biết những lời đồn này là ai thả ra không? Cậu có biết tên côn đồ đó là ai kêu tới không? Ha ha... Cậu cứ mang theo nghi vấn này đi tham gia thi đại học đi... Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao cậu lại té xỉu không? Cậu có biết thầy thể dục..."
Một lần lại một lần, lời nói, dòng chữ, một lần đánh sâu vào thính giác, thị giác của mọi người, cuối cùng hoá thành búa tạ đập vào lòng mọi người!
Kia, kia rõ ràng chính là giọng của Thôi Nhã Nhiên!
"Nhạc Nhạc, đem những lời lúc trước Thôi Nhã Nhiên đã nói với em nói từng câu từng chữ lại một lần cho anh nghe đi." Hà Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Tần Chi Tu nói ra yêu cầu kỳ quái này.
"Nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì, nhớ rõ phải tùy cơ ứng biến." Trước khi lên sân khấu, L không hiểu sao lại nói câu này.
"Xử lý cái đồ tạp nham kia!" Khi xuất phát, Nguyễn Lân tàn nhẫn nói. Cô còn nghĩ là hắn nói đến trận đấu.
"Cố lên." Quý Tiết khó được khi nói ngắn gọn. Lúc đó cô còn thấy kỳ quái là vẻ mặt hắn vì sao giống như không phải đưa cô đi thi đấu, mà giống như đưa cô đi giải nỗi oan ức vậy.
"Chờ em thành công trở về." Mục Duy nói.
Thành công?
Cho tới bây giờ cô cũng không muốn thắng lợi gì cả, cô chỉ muốn có được công bằng! Thuộc về cô, công bằng chân chính thuộc về cô!
Tránh khỏi Thôi Nhã Nhiên còn đang đờ đẫn ra, Hà Nhạc Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của Thôi Nhã Nhiên, "Còn nhớ rõ không? Trước một ngày khi tôi thi vào đại học cô gọi điện thoại tới ── "Cậu có biết năm lớp năm tiểu học vì sao..." Không ngờ trên sân khấu lại phát ra giọng nói, từng câu từng chữ hợp lại, đến giọng điệu cũng giống nhau như đúc, "Tôi đi thi đại học, nhưng không mang theo nghi vấn nào cả, tôi thi rất tốt! Thật xin lỗi, để cô thất vọng rồi! Cô biết không? Khi tôi học đại học có một người bạn rất tốt, trôi qua rất vui vẻ! Sau khi tốt nghiệp lại gặp được người đàn ông yêu mình và công việc yêu thích. Tất cả những chuyện vô sỉ cô làm, cái nào cũng không có tác dụng! Tôi, Hà Hoan, Hà Nhạc Nhạc, hạnh phúc hơn so với cô gấp trăm lần, vạn lần!"
"Dựa vào cái gì!" Một câu nói ra khỏi miệng, Thôi Nhã Nhiên đột nhiên rùng mình.
4 chữ, hủy đi tất cả những gì cô đã diễn.
"Cô đâm tôi!" Phối âm! Cô thế mà lại bị phối âm làm cho hoảng sợ!
Đối mặt với ánh mắt hung ác của Thôi Nhã Nhiên, Hà Nhạc Nhạc liếc mắt một cái như nhìn một con kiến, chuyển ánh mắt nhìn về phía phòng chỉ đạo.
... Hắn thắng.
MC trên sân khấu bị màn 'tác phẩm tình tiết' giữa hai cô gái làm sửng sốt, cho đến khi đạo diễn dưới sân khấu hô lên tiếng, hắn mới chú ý đến chỉ thị tiếp theo.
Thế là, dưới không khí toàn trường đang nặng nề, MC chuyên nghiệp dõng dạc nói:
"Như vậy kế tiếp chúng ta cùng nhìn xem người thứ 3 trong tốp 10 bước vào cuộc thi tranh ngôi vị cao nhất ngày 6 tháng 2 là, tên cô ấy là ── Hà Nhạc Nhạc!"
Bình luận facebook