Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1106 - Chương 1106CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (3)
“Bệ hạ…”
“Chủ tử!”
Nghe thấy tiếng kêu gào cuối cùng của ông ta, Thôi Anh Đạt chạy vội vào tẩm điện liền trông thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.
“Chủ tử, lão nô có tội, lão nô tới chậm mất rồi!” Thôi Anh Đạt khàn giọng kêu gào, hai đầu gối quỳ mạnh trên nền đất, ông ta khóc không thành tiếng, trong cổ họng chỉ nức nở thành những âm thanh đau khổ thống thiết, chói tai như tiếng đứa trẻ đáng thương mất đi người thân thiết nhất của mình. Nghẹn ngào trong chốc lát, cuối cùng ông ta ngẩng đầu lên, bi thương nhìn hai người đang nằm trên giường, thút thít nhích tới bên cạnh giường đế vương, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Hồng Thái Gia lên, chậm rãi đặt nó lên lưng Cống phi rồi giữ chặt.
“Chủ tử, lão nô biết tâm tư của người... Lão nô biết...”
Vừa nói vừa rơi lệ, Thôi Anh Đạt ngửa mặt lên trời hô một tiếng đau thương rồi nhào về phía long sàng, rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.
Đây là thanh bảo kiếm đã theo Hồng Thái Đế Nam chinh Bắc chiến suốt bao nhiêu năm, trên đó đã dính máu tươi của vô số đối thủ của ông ta, cũng đã vì giang sơn của ông ta mà lập bao công lao hiển hách.
Nhưng Thôi Anh Đạt đã chọn thanh kiếm ấy để khiến mình trở thành người cuối cùng chết dưới lưỡi dao sắc bén của nó.
“Chủ tử, lão nô đi theo người, lão nô đến hầu hạ người đây...”
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ, máu tươi nhanh chóng phun ra. Chỉ trong chớp mắt, thi thể của Thôi Anh Đạt bổ nhào xuống đất khiến tẩm điện cũng rung lên.
Triệu Miên Trạch dẫn A Ký và Cấm Quân thị vệ vọt vào đúng lúc đó.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, trong căn phòng chỉ còn lại ba thi thể cùng máu tươi nhuộm đầy đất.
Triệu Miên Trạch ngớ người tại chỗ, hồi lâu sau vẫn không hề nhúc nhích, cũng không hé môi nói chuyện. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy, tất cả đều nín thở tập trung, ngay cả hít thở cũng vô cùng dè dặt.
Hôm nay là một ngày trời nắng hiếm có, bên ngoài, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ. Nhưng trong ánh mắt của Triệu Miên Trạch thì ngoài bi thương ra là hàn ý vô cùng nặng nề.
Hắn ta quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái thật mạnh rồi chậm rãi đứng dậy, gằn từng chữ một, “Người đâu, tách bọn họ ra cho trẫm, lôi ả ác phụ kia ra khỏi người Thái thượng hoàng...” Ngừng lại một chút, gương mặt anh tuấn của hắn ta trở nên vặn vẹo một cách quái dị, hắn ta nghiến răng, nửa cười nửa không, đi ra phía ngoài điện, giọng nói vô cùng bi thương, trống rỗng nhưng lại ngập tràn sự đau đớn giận dữ, “Chuyện Thái thượng hoàng băng hà không được để lộ ra... Trước hết cứ giấu di thể của người đi, đợi khi chiến sự chấm dứt sẽ hợp táng cùng tiên Thái hoàng thái hậu.”
“Tuân lệnh, điện hạ!”
Bọn thị vệ nhìn thoáng qua Hồng Thái Gia đang nằm trên giường, run rẩy hỏi lại.
“Dạ bẩm, vậy... Thái hoàng thái phi nương nương thì sao?”
Triệu Miên Trạch không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Ném vào giếng cạn trong viện.”
“Tuân lệnh.” Đám thị vệ đều yên lặng cúi đầu.
Thị vệ trong tẩm điện rối ren một hồi, vội vã dọn dẹp thi thể. Nhưng A Ký lại không hề nhúc nhích, nàng ta nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của Triệu Miên Trạch biến mất ở cửa đại điện, khẽ cau mày, lặng lẽ bước theo. Triệu Miên Trạch đi rất nhanh, giống như đang lẩn trốn khỏi điều gì đó, hắn ta lao nhanh khỏi điện Nhu Nghi, thân ảnh cao to biến mất ở góc tường nơi chỗ rẽ. A Ký chần chừ trong giây lát rồi mới đi qua, vừa thoáng nhìn đã thấy một góc long bào của bậc đế vương tôn quý, hắn ta đang ngồi xổm trong một góc khuất ở bức tường, đang ôm đầu lặng lẽ rơi lệ giống như một đứa trẻ.
A Ký theo Triệu Miên Trạch gần mười năm, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hắn ta khóc.
Thân là bậc đế vương, hắn ta chỉ điểm giang sơn, nắm trong tay ngàn dặm lãnh thổ quốc gia, nắm giữ sinh tử của vô số con người, bất cứ ai đều phải nhìn sắc mặt hắn ta mà làm việc, dường như hắn ta chưa từng có cơ hội để rơi lệ. Nhưng giờ hắn ta lại đang khóc, khóc đến nỗi hai bả vai run rẩy, giống như một đứa trẻ mất đi sự che chở.
Theo một nghĩa nào đó, trong cuộc đời này của Triệu Miên Trạch, người đối xử tốt với hắn ta nhất chính là Hồng Thái Đế. Khi Triệu Miên Trạch còn là hoàng trưởng tôn, lúc hắn ta mới được vài tuổi, Hồng Thái Đế đã dẫn hắn ta theo bên cạnh, đích thân dạy dỗ hắn ta. Vì tính cách của Ích Đức thái tử quá mức nhân hậu nên Hồng Thái Đế đã coi Triệu Miên Trạch thành người kế nghiệp của mình mà dạy dỗ. Đối với Triệu Miên Trạch, Hồng Thái Đế còn quan trọng hơn cả cha mẹ ruột của hắn ta. Trong thời khắc quan trọng này, Hồng Thái Đế lại đột nhiên qua đời, có thể biết được hiện giờ hắn ta khổ sở thế nào.
A Ký đứng ở góc tường hồi lâu rồi mới chậm rãi đi qua, nàng ta ngồi xổm xuống, không biết lấy đâu ra dũng khí mà yên lặng ôm lấy hắn ta, để hắn ta tựa vào thân hình mảnh mai của mình… Khi tiếp xúc thân thể, sự mềm mại đặc trưng của phái nữ từ cơ thể nàng ta khiến Triệu Miên Trạch hơi ngạc nhiên. Hắn ta ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc của nàng ta.
“A Ký, ngươi thật to gan!”
A Ký nhìn đôi mắt đỏ sậm của hắn ta, nàng ta không hề động đậy, cũng không buông hắn ta ra, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, giống như đang vỗ về đứa con của mình vậy.
“Thuộc hạ vẫn luôn lừa người, nhưng người giết thuộc hạ thì có sao? Có giết thuộc hạ thì cũng không thay đổi được sự thật là thuộc hạ đã lừa người.” A Ký nhìn hắn ta, “Thuộc hạ không sợ chết, là người thì ai chẳng phải chết. Bọn họ sẽ chết, thuộc hạ sẽ chết, và người cũng vậy.”
Triệu Miên Trạch buồn bực hất tay nàng ta ra, nhưng A Ký lại ôm hắn ta bằng sức lực rất lớn khiến hắn ta không thể đẩy ra được.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, khóe môi run rẩy, “Triệu Tôn bắt nạt ta đã đành, đến cả ngươi cũng dám bắt nạt ta? Ngươi không sợ ta lấy đầu ngươi hả?”
Có lẽ do tức giận quá nên hắn ta đã xưng “ta” chứ không hề xưng “trẫm”.
A Ký mỉm cười, nàng ta không chỉ không tức giận mà càng ôm chặt hắn ta hơn.
“Trong lòng người đang khó chịu, người cứ mắng ta đi. Bệ hạ, không cần lo lắng, dù người có phải là hoàng đế hay không, dù người có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa thì thuộc hạ vẫn sẽ ở bên cạnh người, mãi mãi ở bên cạnh người.”
Lúc con người ta đau khổ nhất cũng là thời điểm họ yếu đuối và cô độc nhất. Trong thời điểm đó, con người cũng khó từ chối sự trấn an và ý tốt của người khác nhất.
Triệu Tôn đánh tới cửa thành, Hồng Thái Đế qua đời, bầu trời của Triệu Miên Trạch như sắp sụp đổ.
Hắn ta là một hoàng đế, mà hoàng đế lại là kẻ cô đơn, dù hắn ta có vô số phi tần nhưng thế giới của hắn ta thực sự vẫn rất cô độc.
Nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của A Ký, sắc mặt hắn ta dần dần dịu xuống.
Thực ra, nếu không làm hoàng đế, không phải đấu đá hoàng quyền thì quả thực hắn ta là một người đàn ông vừa ôn hòa vừa nhã nhặn.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hắn ta hỏi, “A Ký, rốt cuộc ngươi là ai?”
A Ký chỉ mím môi, thương xót nhìn gương mặt trắng bệch của hắn ta, “Bệ hạ, chắc là người không nhận ra thuộc hạ. Cha thuộc hạ là Hồng Hiền Lương, khách của thái tử ở Đông Cung trong thời Hồng Thái, từng dạy bệ hạ đọc sách. Hồi nhỏ thuộc hạ nghịch ngợm, thường theo phụ thân tới Đông Cung chơi, xem người đọc sách...”
Dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt Triệu Miên Trạch hơi híp lại, “Hồng Hiền Lương... là phụ thân của ngươi?”
“Chủ tử!”
Nghe thấy tiếng kêu gào cuối cùng của ông ta, Thôi Anh Đạt chạy vội vào tẩm điện liền trông thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.
“Chủ tử, lão nô có tội, lão nô tới chậm mất rồi!” Thôi Anh Đạt khàn giọng kêu gào, hai đầu gối quỳ mạnh trên nền đất, ông ta khóc không thành tiếng, trong cổ họng chỉ nức nở thành những âm thanh đau khổ thống thiết, chói tai như tiếng đứa trẻ đáng thương mất đi người thân thiết nhất của mình. Nghẹn ngào trong chốc lát, cuối cùng ông ta ngẩng đầu lên, bi thương nhìn hai người đang nằm trên giường, thút thít nhích tới bên cạnh giường đế vương, nhẹ nhàng nâng bàn tay của Hồng Thái Gia lên, chậm rãi đặt nó lên lưng Cống phi rồi giữ chặt.
“Chủ tử, lão nô biết tâm tư của người... Lão nô biết...”
Vừa nói vừa rơi lệ, Thôi Anh Đạt ngửa mặt lên trời hô một tiếng đau thương rồi nhào về phía long sàng, rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.
Đây là thanh bảo kiếm đã theo Hồng Thái Đế Nam chinh Bắc chiến suốt bao nhiêu năm, trên đó đã dính máu tươi của vô số đối thủ của ông ta, cũng đã vì giang sơn của ông ta mà lập bao công lao hiển hách.
Nhưng Thôi Anh Đạt đã chọn thanh kiếm ấy để khiến mình trở thành người cuối cùng chết dưới lưỡi dao sắc bén của nó.
“Chủ tử, lão nô đi theo người, lão nô đến hầu hạ người đây...”
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ, máu tươi nhanh chóng phun ra. Chỉ trong chớp mắt, thi thể của Thôi Anh Đạt bổ nhào xuống đất khiến tẩm điện cũng rung lên.
Triệu Miên Trạch dẫn A Ký và Cấm Quân thị vệ vọt vào đúng lúc đó.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, trong căn phòng chỉ còn lại ba thi thể cùng máu tươi nhuộm đầy đất.
Triệu Miên Trạch ngớ người tại chỗ, hồi lâu sau vẫn không hề nhúc nhích, cũng không hé môi nói chuyện. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy, tất cả đều nín thở tập trung, ngay cả hít thở cũng vô cùng dè dặt.
Hôm nay là một ngày trời nắng hiếm có, bên ngoài, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ. Nhưng trong ánh mắt của Triệu Miên Trạch thì ngoài bi thương ra là hàn ý vô cùng nặng nề.
Hắn ta quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái thật mạnh rồi chậm rãi đứng dậy, gằn từng chữ một, “Người đâu, tách bọn họ ra cho trẫm, lôi ả ác phụ kia ra khỏi người Thái thượng hoàng...” Ngừng lại một chút, gương mặt anh tuấn của hắn ta trở nên vặn vẹo một cách quái dị, hắn ta nghiến răng, nửa cười nửa không, đi ra phía ngoài điện, giọng nói vô cùng bi thương, trống rỗng nhưng lại ngập tràn sự đau đớn giận dữ, “Chuyện Thái thượng hoàng băng hà không được để lộ ra... Trước hết cứ giấu di thể của người đi, đợi khi chiến sự chấm dứt sẽ hợp táng cùng tiên Thái hoàng thái hậu.”
“Tuân lệnh, điện hạ!”
Bọn thị vệ nhìn thoáng qua Hồng Thái Gia đang nằm trên giường, run rẩy hỏi lại.
“Dạ bẩm, vậy... Thái hoàng thái phi nương nương thì sao?”
Triệu Miên Trạch không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Ném vào giếng cạn trong viện.”
“Tuân lệnh.” Đám thị vệ đều yên lặng cúi đầu.
Thị vệ trong tẩm điện rối ren một hồi, vội vã dọn dẹp thi thể. Nhưng A Ký lại không hề nhúc nhích, nàng ta nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của Triệu Miên Trạch biến mất ở cửa đại điện, khẽ cau mày, lặng lẽ bước theo. Triệu Miên Trạch đi rất nhanh, giống như đang lẩn trốn khỏi điều gì đó, hắn ta lao nhanh khỏi điện Nhu Nghi, thân ảnh cao to biến mất ở góc tường nơi chỗ rẽ. A Ký chần chừ trong giây lát rồi mới đi qua, vừa thoáng nhìn đã thấy một góc long bào của bậc đế vương tôn quý, hắn ta đang ngồi xổm trong một góc khuất ở bức tường, đang ôm đầu lặng lẽ rơi lệ giống như một đứa trẻ.
A Ký theo Triệu Miên Trạch gần mười năm, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy hắn ta khóc.
Thân là bậc đế vương, hắn ta chỉ điểm giang sơn, nắm trong tay ngàn dặm lãnh thổ quốc gia, nắm giữ sinh tử của vô số con người, bất cứ ai đều phải nhìn sắc mặt hắn ta mà làm việc, dường như hắn ta chưa từng có cơ hội để rơi lệ. Nhưng giờ hắn ta lại đang khóc, khóc đến nỗi hai bả vai run rẩy, giống như một đứa trẻ mất đi sự che chở.
Theo một nghĩa nào đó, trong cuộc đời này của Triệu Miên Trạch, người đối xử tốt với hắn ta nhất chính là Hồng Thái Đế. Khi Triệu Miên Trạch còn là hoàng trưởng tôn, lúc hắn ta mới được vài tuổi, Hồng Thái Đế đã dẫn hắn ta theo bên cạnh, đích thân dạy dỗ hắn ta. Vì tính cách của Ích Đức thái tử quá mức nhân hậu nên Hồng Thái Đế đã coi Triệu Miên Trạch thành người kế nghiệp của mình mà dạy dỗ. Đối với Triệu Miên Trạch, Hồng Thái Đế còn quan trọng hơn cả cha mẹ ruột của hắn ta. Trong thời khắc quan trọng này, Hồng Thái Đế lại đột nhiên qua đời, có thể biết được hiện giờ hắn ta khổ sở thế nào.
A Ký đứng ở góc tường hồi lâu rồi mới chậm rãi đi qua, nàng ta ngồi xổm xuống, không biết lấy đâu ra dũng khí mà yên lặng ôm lấy hắn ta, để hắn ta tựa vào thân hình mảnh mai của mình… Khi tiếp xúc thân thể, sự mềm mại đặc trưng của phái nữ từ cơ thể nàng ta khiến Triệu Miên Trạch hơi ngạc nhiên. Hắn ta ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc của nàng ta.
“A Ký, ngươi thật to gan!”
A Ký nhìn đôi mắt đỏ sậm của hắn ta, nàng ta không hề động đậy, cũng không buông hắn ta ra, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, giống như đang vỗ về đứa con của mình vậy.
“Thuộc hạ vẫn luôn lừa người, nhưng người giết thuộc hạ thì có sao? Có giết thuộc hạ thì cũng không thay đổi được sự thật là thuộc hạ đã lừa người.” A Ký nhìn hắn ta, “Thuộc hạ không sợ chết, là người thì ai chẳng phải chết. Bọn họ sẽ chết, thuộc hạ sẽ chết, và người cũng vậy.”
Triệu Miên Trạch buồn bực hất tay nàng ta ra, nhưng A Ký lại ôm hắn ta bằng sức lực rất lớn khiến hắn ta không thể đẩy ra được.
Hắn ta thẹn quá hóa giận, khóe môi run rẩy, “Triệu Tôn bắt nạt ta đã đành, đến cả ngươi cũng dám bắt nạt ta? Ngươi không sợ ta lấy đầu ngươi hả?”
Có lẽ do tức giận quá nên hắn ta đã xưng “ta” chứ không hề xưng “trẫm”.
A Ký mỉm cười, nàng ta không chỉ không tức giận mà càng ôm chặt hắn ta hơn.
“Trong lòng người đang khó chịu, người cứ mắng ta đi. Bệ hạ, không cần lo lắng, dù người có phải là hoàng đế hay không, dù người có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa thì thuộc hạ vẫn sẽ ở bên cạnh người, mãi mãi ở bên cạnh người.”
Lúc con người ta đau khổ nhất cũng là thời điểm họ yếu đuối và cô độc nhất. Trong thời điểm đó, con người cũng khó từ chối sự trấn an và ý tốt của người khác nhất.
Triệu Tôn đánh tới cửa thành, Hồng Thái Đế qua đời, bầu trời của Triệu Miên Trạch như sắp sụp đổ.
Hắn ta là một hoàng đế, mà hoàng đế lại là kẻ cô đơn, dù hắn ta có vô số phi tần nhưng thế giới của hắn ta thực sự vẫn rất cô độc.
Nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của A Ký, sắc mặt hắn ta dần dần dịu xuống.
Thực ra, nếu không làm hoàng đế, không phải đấu đá hoàng quyền thì quả thực hắn ta là một người đàn ông vừa ôn hòa vừa nhã nhặn.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hắn ta hỏi, “A Ký, rốt cuộc ngươi là ai?”
A Ký chỉ mím môi, thương xót nhìn gương mặt trắng bệch của hắn ta, “Bệ hạ, chắc là người không nhận ra thuộc hạ. Cha thuộc hạ là Hồng Hiền Lương, khách của thái tử ở Đông Cung trong thời Hồng Thái, từng dạy bệ hạ đọc sách. Hồi nhỏ thuộc hạ nghịch ngợm, thường theo phụ thân tới Đông Cung chơi, xem người đọc sách...”
Dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt Triệu Miên Trạch hơi híp lại, “Hồng Hiền Lương... là phụ thân của ngươi?”