Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1108 - Chương 1108CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (5)
Lão hoàng đế chết bất đắc kỳ tử ở điện Nhu Nghi, Triệu Miên Trạch vốn định cố tình giấu giếm, nhưng trận hỏa hoạn lớn kia lại vô tình phá vỡ kế hoạch của hắn ta. Cả kinh sư đều bị chấn động, dân chúng vây quanh hoàng thành không khỏi nghị luận, đám hoàng thân quốc thích và vương hầu công khanh cũng vội vàng tiến cung để tìm hiểu tình hình. Lúc ấy, di thể của Hồng Thái Đế còn chưa kịp đưa ra khỏi điện thì lửa đã lan tới, di thể của Cống phi còn đang nằm trong điện, cuối cùng thì bà ta cũng đã được hỏa táng chung với Hồng Thái Đế. Khi nghe được tin dữ này, trong điện Phụng Thiên bỗng chốc tràn đầy những âm thanh bi thương ai oán, người phụ trách phòng vệ kinh đô là Túc vương Triệu Khải và Tần vương Triệu Cấu ốm đau liên miên quanh năm suốt tháng đều chạy đến. Nhưng Triệu Miên Trạch lại không thấy Định An hầu Trần Đại Ngưu và Phò mã Đô úy Yến Nhị Quỷ đâu.
Trong lòng hắn ta có dự cảm rất xấu nhưng vẫn không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng trên thềm son mà nhìn xuống chúng thần đang đứng dưới bậc thang.
Ngay trong giây phút ấy, Triệu Tôn lại truyền lời vào lần thứ ba.
Hắn yêu cầu Triệu Miên Trạch mở Kim Xuyên Môn ra để hắn dẫn binh vào bái kiến Hồng Thái Đế cùng Cống phi.
Nếu Triệu Miên Trạch không muốn làm vậy thì giờ Tý tối nay, hắn sẽ công thành và tắm máu kinh sư.
Không khí trong điện Phụng Thiên càng trở nên khẩn trương và áp lực.
Mọi người đều biết vì sao Triệu Tôn lại truyền lời tới ba lượt, hiển nhiên là vì hắn đã nghi ngờ về trận đại hỏa trong cung.
Sáng nay hắn đã vây binh bốn mặt kinh sư, nhưng từ đầu tới cuối, hắn chỉ vây chứ không công thành, chỉ dùng vũ lực ép Triệu Miên Trạch mở rộng cửa thành, đây rõ ràng là muốn để Triệu Miên Trạch chủ động hạ chiếu thoái vị, mục đích cũng là vì không muốn diễn cảnh thúc cháu tương tàn, gà nhà đá nhau trước mặt Hồng Thái Đế. Nhưng nếu hắn biết được rằng Cống Phi và Hồng Thái Đế đều đã chết thì đương nhiên là không còn gì để nói tiếp nữa.
Chúng thần đang thương nghị phương pháp giải quyết thì Tiêu Ngọc vội vàng tiến vào điện.
“Bệ hạ, đại sự không ổn rồi!”
Có lẽ do mấy ngày nay đều phải nghe tin dữ nên khi Triệu Miên Trạch thấy vẻ mặt lo lắng của y thì thần sắc của hắn ta lại bình tĩnh một cách khác thường.
“Không tìm được người sao?”
Sự tình cấp bách, Tiêu Ngọc cũng bất chấp quần thần đang đứng đầy trong điện, y lắc đầu, trầm giọng nói, “Không chỉ không tìm được Nha Nha tiểu công chúa, mà theo tin báo từ Lư Huy... Người của phủ Định An hầu và phủ Đại Trưởng công chúa đã đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian rồi... Thuộc hạ… thuộc hạ đang phái người tìm kiếm.”
“Cái gì? Bốc hơi khỏi thế gian ư?”
Triệu Miên Trạch giật mình, nhíu mày thật chặt, sắc mặt trắng bệch, lùi lại vài bước.
Mấy năm qua, hắn ta vẫn tưởng rằng mình đang tính kế người khác, giờ mới phát hiện ra những người này không ai không phải là kẻ giảo hoạt cả. Từ lúc Triệu Tôn khởi binh ở Bắc Bình, hắn ta đã sai người giám thị động tĩnh của Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ thật cẩn thận. Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn an phận, xem ra bọn họ đã âm thầm diễn không ít chiêu trò mánh khóe với hắn ta. Nha Nha đột nhiên biến mất, cả bọn họ cũng biến mất, đúng là trò cười giữa ban ngày. Nhưng mà dù cho người khắp thiên hạ bày trò với hắn ta thì cũng không thể khiến hắn ta khổ sở bằng sự “biến mất” của Triệu Như Na.
Nàng ta là muội muội ruột thịt của hắn ta, là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của hắn ta.
Hắn ta bật cười hai tiếng, vươn tay day trán, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Vậy mà Thanh Hoa lại nỡ đối xử với ca ca là ta như thế? Ha ha… Xem ra ta đã coi thường Trần Đại Ngưu rồi.”
Giống như một viên đá lớn ném xuống mặt hồ yên ả, quần thần cũng nối gót hắn ta, công khai lên án Định An hầu. Nhưng kinh sư này của bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất là dưới tình hình hiện tại, khi cả thành trì đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, dân chúng giống như những con thỏ bị hoảng loạn, không thể yên tĩnh nổi, muốn tìm được người trong thời khắc mấu chốt này không phải là điều dễ dàng chút nào. Một bước thua là lại tiếp tục thua, cả ván cờ trong tay Triệu Miên Trạch sẽ thua trắng, hắn ta cười khổ, dường như đau lòng tới mức khó có thể nhịn nổi, hắn ta ôm ngực, nhìn đám thần tử đang đứng trong điện rồi thở dài.
“Chư vị công thần, các ngươi thấy thế nào? Đối đầu với một kẻ địch mạnh như vậy, các ngươi có tính toán gì cho bản thân?”
Đám cựu thần ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều lũ lượt quỳ xuống. Lữ Hoa Minh nói, “Dù bệ hạ không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thì người cũng là bậc đế vương nhân ái, dù người không phải là thánh quân thì cũng là minh quân. Từ khi bệ hạ kế vị tới nay đã thi hành nền chính trị nhân từ, giúp cho trăm họ được nhờ, khiến lòng người ấm lại… Nếu không phải Tấn Nghịch tạo phản thì vận mệnh của Đại Yến ta đương nhiên sẽ là quốc thái dân an, thiên thu muôn đời. Chuyện phản bội lại chủ, chúng thần không thể làm được. Ân đức của bệ hạ, chúng thần đương nhiên sẽ khắc ghi trọn đời, nếu kinh sư bị phá, thần chắc chắn sẽ không sống tạm bợ qua ngày!”
“Nếu kinh sư bị phá, thần chắc chắn sẽ không sống tạm bợ qua ngày.” Quần thần đều hưởng ứng.
“Tốt... ít nhất trẫm còn có các ngươi...” Sắc mặt Triệu Miên Trạch tái nhợt, hắn ta thì thào nói xong câu này thì nâng tay để bọn họ đứng lên, không biết hắn ta nghĩ tới điều gì mà cười nhẹ và nói, “Tấn Nghịch tuy mạnh nhưng các vị ái khanh không hề thua hắn về ý chí. Kinh sư này, trẫm ắt có biện pháp khiến hắn có tới mà không có về.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Biến chuyển đột ngột trong lời nói của hắn ta khiến chúng quần thần kinh ngạc nhưng trên mặt lại vô cùng vui mừng.
“Bệ hạ có thượng sách gì để ngăn địch vậy?”
Triệu Miên Trạch nở nụ cười bí hiểm, “Các vị ái khanh, mời các vị theo trẫm tới Kim Xuyên Môn một chuyến để gặp Thập Cửu hoàng thúc, khi đó sẽ biết.”
Dưới sự tháp tùng của quần thần, Triệu Miên Trạch bước nhanh ra ngoài, thấp giọng phân phó cho Tiêu Ngọc bên cạnh mình.
“Đi tìm Cố quý nhân xem nàng ta đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngoài Kim Xuyên Môn, Triệu Tôn đội mũ sắt, khoác áo choàng màu đen, dáng người mạnh mẽ cưỡi trên chiến mã cao lớn, gương mặt lạnh lùng đứng ngược với ánh mặt trời khiến hắn càng thêm vẻ ngạo nghễ vô song. Hắn lẳng lặng nhìn hoàng hôn đổ về phía Tây, nhìn thành lâu Kim Xuyên Môn chìm vào bóng tối, cũng lướt qua nó để chăm chú nhìn về hướng điện Nhu Nghi, trong đôi mắt hắn như có bão táp đang chuyển động, giống như dòng sông băng vạn năm không tan muốn đóng băng thiên địa vạn vật trong trời đất.
“Thiên Lộc!” Thấy dáng vẻ đăm chiêu đứng lặng hồi lâu của hắn, Nguyên Hữu thúc ngựa tiến lên thúc giục, “Chúng ta còn phải chờ gì nữa vậy? Muốn đợi Triệu Miên Trạch chủ động thoái vị là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Thúc phải biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ là bất lợi với chúng ta...”
Hiện giờ không phải toàn bộ non sông Đại Yến đều do quân Tấn nắm giữ, Triệu Tôn mới đánh xuống phía Nam được một thời gian ngắn, hắn thắng liên tục nhờ thành thạo và hành quân tốc độ. Nếu chờ tới lúc viện quân của Triệu Miên Trạch từ phía Nam đánh lên thì dù vẫn có thể phá thành nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ khác. Nghĩ vậy, lòng Nguyên Hữu nóng như lửa đốt, cảm thấy không thể chờ nổi.
Nhưng Triệu Tôn vẫn một mực từ chối, “Đã nói là tới giờ Tý tối nay, cứ chờ đến lúc đó đi!”
Nguyên Hữu giận quá hóa cười, đôi mắt xếch hơi híp lại trừng hắn.
“Thúc cần quái gì phải đợi sự cho phép của hắn ta chứ? Dù gì thì cũng đã trở mặt với nhau rồi, hắn ta không ra cửa thành thì chúng ta không thể tấn công sao?”
Triệu Tôn khẽ nhíu mày, nhìn đôi mắt đang vô cùng nôn nóng của hắn ta, “Thiếu Hồng, kinh sư khác biệt ở chỗ chúng ta không thể mạnh mẽ tấn công công được.”
“Không thể mạnh mẽ tấn công thì chúng ta phải làm thế nào?” Dường như cảm nhận được sự vội vàng của hắn ta, con ngựa dưới chân cũng đi qua đi lại. Nguyên Hữu buồn bực nắm dây cương, đi tới đi lui bên cạnh Triệu Tôn, “Từ buổi sáng tới giờ, chúng ta đã vây quanh ở đây suốt mấy canh giờ rồi. Thúc nhìn xem, thủ vệ trên tường thành càng lúc càng nhiều, Triệu Miên Trạch có vẻ gì là có ý định thoái vị hay không? Lão hổ như thúc đã đánh tới chân núi rồi mà sao không trực tiếp lên núi xưng vương luôn đi, thúc còn đợi tới khi nào?”
Trong lòng hắn ta có dự cảm rất xấu nhưng vẫn không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng trên thềm son mà nhìn xuống chúng thần đang đứng dưới bậc thang.
Ngay trong giây phút ấy, Triệu Tôn lại truyền lời vào lần thứ ba.
Hắn yêu cầu Triệu Miên Trạch mở Kim Xuyên Môn ra để hắn dẫn binh vào bái kiến Hồng Thái Đế cùng Cống phi.
Nếu Triệu Miên Trạch không muốn làm vậy thì giờ Tý tối nay, hắn sẽ công thành và tắm máu kinh sư.
Không khí trong điện Phụng Thiên càng trở nên khẩn trương và áp lực.
Mọi người đều biết vì sao Triệu Tôn lại truyền lời tới ba lượt, hiển nhiên là vì hắn đã nghi ngờ về trận đại hỏa trong cung.
Sáng nay hắn đã vây binh bốn mặt kinh sư, nhưng từ đầu tới cuối, hắn chỉ vây chứ không công thành, chỉ dùng vũ lực ép Triệu Miên Trạch mở rộng cửa thành, đây rõ ràng là muốn để Triệu Miên Trạch chủ động hạ chiếu thoái vị, mục đích cũng là vì không muốn diễn cảnh thúc cháu tương tàn, gà nhà đá nhau trước mặt Hồng Thái Đế. Nhưng nếu hắn biết được rằng Cống Phi và Hồng Thái Đế đều đã chết thì đương nhiên là không còn gì để nói tiếp nữa.
Chúng thần đang thương nghị phương pháp giải quyết thì Tiêu Ngọc vội vàng tiến vào điện.
“Bệ hạ, đại sự không ổn rồi!”
Có lẽ do mấy ngày nay đều phải nghe tin dữ nên khi Triệu Miên Trạch thấy vẻ mặt lo lắng của y thì thần sắc của hắn ta lại bình tĩnh một cách khác thường.
“Không tìm được người sao?”
Sự tình cấp bách, Tiêu Ngọc cũng bất chấp quần thần đang đứng đầy trong điện, y lắc đầu, trầm giọng nói, “Không chỉ không tìm được Nha Nha tiểu công chúa, mà theo tin báo từ Lư Huy... Người của phủ Định An hầu và phủ Đại Trưởng công chúa đã đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian rồi... Thuộc hạ… thuộc hạ đang phái người tìm kiếm.”
“Cái gì? Bốc hơi khỏi thế gian ư?”
Triệu Miên Trạch giật mình, nhíu mày thật chặt, sắc mặt trắng bệch, lùi lại vài bước.
Mấy năm qua, hắn ta vẫn tưởng rằng mình đang tính kế người khác, giờ mới phát hiện ra những người này không ai không phải là kẻ giảo hoạt cả. Từ lúc Triệu Tôn khởi binh ở Bắc Bình, hắn ta đã sai người giám thị động tĩnh của Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ thật cẩn thận. Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn an phận, xem ra bọn họ đã âm thầm diễn không ít chiêu trò mánh khóe với hắn ta. Nha Nha đột nhiên biến mất, cả bọn họ cũng biến mất, đúng là trò cười giữa ban ngày. Nhưng mà dù cho người khắp thiên hạ bày trò với hắn ta thì cũng không thể khiến hắn ta khổ sở bằng sự “biến mất” của Triệu Như Na.
Nàng ta là muội muội ruột thịt của hắn ta, là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của hắn ta.
Hắn ta bật cười hai tiếng, vươn tay day trán, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Vậy mà Thanh Hoa lại nỡ đối xử với ca ca là ta như thế? Ha ha… Xem ra ta đã coi thường Trần Đại Ngưu rồi.”
Giống như một viên đá lớn ném xuống mặt hồ yên ả, quần thần cũng nối gót hắn ta, công khai lên án Định An hầu. Nhưng kinh sư này của bọn họ, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất là dưới tình hình hiện tại, khi cả thành trì đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, dân chúng giống như những con thỏ bị hoảng loạn, không thể yên tĩnh nổi, muốn tìm được người trong thời khắc mấu chốt này không phải là điều dễ dàng chút nào. Một bước thua là lại tiếp tục thua, cả ván cờ trong tay Triệu Miên Trạch sẽ thua trắng, hắn ta cười khổ, dường như đau lòng tới mức khó có thể nhịn nổi, hắn ta ôm ngực, nhìn đám thần tử đang đứng trong điện rồi thở dài.
“Chư vị công thần, các ngươi thấy thế nào? Đối đầu với một kẻ địch mạnh như vậy, các ngươi có tính toán gì cho bản thân?”
Đám cựu thần ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều lũ lượt quỳ xuống. Lữ Hoa Minh nói, “Dù bệ hạ không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thì người cũng là bậc đế vương nhân ái, dù người không phải là thánh quân thì cũng là minh quân. Từ khi bệ hạ kế vị tới nay đã thi hành nền chính trị nhân từ, giúp cho trăm họ được nhờ, khiến lòng người ấm lại… Nếu không phải Tấn Nghịch tạo phản thì vận mệnh của Đại Yến ta đương nhiên sẽ là quốc thái dân an, thiên thu muôn đời. Chuyện phản bội lại chủ, chúng thần không thể làm được. Ân đức của bệ hạ, chúng thần đương nhiên sẽ khắc ghi trọn đời, nếu kinh sư bị phá, thần chắc chắn sẽ không sống tạm bợ qua ngày!”
“Nếu kinh sư bị phá, thần chắc chắn sẽ không sống tạm bợ qua ngày.” Quần thần đều hưởng ứng.
“Tốt... ít nhất trẫm còn có các ngươi...” Sắc mặt Triệu Miên Trạch tái nhợt, hắn ta thì thào nói xong câu này thì nâng tay để bọn họ đứng lên, không biết hắn ta nghĩ tới điều gì mà cười nhẹ và nói, “Tấn Nghịch tuy mạnh nhưng các vị ái khanh không hề thua hắn về ý chí. Kinh sư này, trẫm ắt có biện pháp khiến hắn có tới mà không có về.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Biến chuyển đột ngột trong lời nói của hắn ta khiến chúng quần thần kinh ngạc nhưng trên mặt lại vô cùng vui mừng.
“Bệ hạ có thượng sách gì để ngăn địch vậy?”
Triệu Miên Trạch nở nụ cười bí hiểm, “Các vị ái khanh, mời các vị theo trẫm tới Kim Xuyên Môn một chuyến để gặp Thập Cửu hoàng thúc, khi đó sẽ biết.”
Dưới sự tháp tùng của quần thần, Triệu Miên Trạch bước nhanh ra ngoài, thấp giọng phân phó cho Tiêu Ngọc bên cạnh mình.
“Đi tìm Cố quý nhân xem nàng ta đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngoài Kim Xuyên Môn, Triệu Tôn đội mũ sắt, khoác áo choàng màu đen, dáng người mạnh mẽ cưỡi trên chiến mã cao lớn, gương mặt lạnh lùng đứng ngược với ánh mặt trời khiến hắn càng thêm vẻ ngạo nghễ vô song. Hắn lẳng lặng nhìn hoàng hôn đổ về phía Tây, nhìn thành lâu Kim Xuyên Môn chìm vào bóng tối, cũng lướt qua nó để chăm chú nhìn về hướng điện Nhu Nghi, trong đôi mắt hắn như có bão táp đang chuyển động, giống như dòng sông băng vạn năm không tan muốn đóng băng thiên địa vạn vật trong trời đất.
“Thiên Lộc!” Thấy dáng vẻ đăm chiêu đứng lặng hồi lâu của hắn, Nguyên Hữu thúc ngựa tiến lên thúc giục, “Chúng ta còn phải chờ gì nữa vậy? Muốn đợi Triệu Miên Trạch chủ động thoái vị là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Thúc phải biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ là bất lợi với chúng ta...”
Hiện giờ không phải toàn bộ non sông Đại Yến đều do quân Tấn nắm giữ, Triệu Tôn mới đánh xuống phía Nam được một thời gian ngắn, hắn thắng liên tục nhờ thành thạo và hành quân tốc độ. Nếu chờ tới lúc viện quân của Triệu Miên Trạch từ phía Nam đánh lên thì dù vẫn có thể phá thành nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ khác. Nghĩ vậy, lòng Nguyên Hữu nóng như lửa đốt, cảm thấy không thể chờ nổi.
Nhưng Triệu Tôn vẫn một mực từ chối, “Đã nói là tới giờ Tý tối nay, cứ chờ đến lúc đó đi!”
Nguyên Hữu giận quá hóa cười, đôi mắt xếch hơi híp lại trừng hắn.
“Thúc cần quái gì phải đợi sự cho phép của hắn ta chứ? Dù gì thì cũng đã trở mặt với nhau rồi, hắn ta không ra cửa thành thì chúng ta không thể tấn công sao?”
Triệu Tôn khẽ nhíu mày, nhìn đôi mắt đang vô cùng nôn nóng của hắn ta, “Thiếu Hồng, kinh sư khác biệt ở chỗ chúng ta không thể mạnh mẽ tấn công công được.”
“Không thể mạnh mẽ tấn công thì chúng ta phải làm thế nào?” Dường như cảm nhận được sự vội vàng của hắn ta, con ngựa dưới chân cũng đi qua đi lại. Nguyên Hữu buồn bực nắm dây cương, đi tới đi lui bên cạnh Triệu Tôn, “Từ buổi sáng tới giờ, chúng ta đã vây quanh ở đây suốt mấy canh giờ rồi. Thúc nhìn xem, thủ vệ trên tường thành càng lúc càng nhiều, Triệu Miên Trạch có vẻ gì là có ý định thoái vị hay không? Lão hổ như thúc đã đánh tới chân núi rồi mà sao không trực tiếp lên núi xưng vương luôn đi, thúc còn đợi tới khi nào?”
Bình luận facebook