Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1113 - Chương 1113NGUYỆT THỰC MÁU (3)
“Đại chiến ở trước mặt, đường này đã bị giới nghiêm, bất luận kẻ nào đều không được qua!”
“Làm càn!” Như Phong khẽ quát một tiếng, rút đao ra.
“Không nhận ra đây là xe của ai sao?”
Tên thị vệ kia híp mắt, nhìn thanh đao trên tay gã, khẩn trương nuốt nước bọt.
“Nhưng bên trên có lệnh...”
“Bên trên? Bên trên của các ngươi là ai?” Như Phong bước nhanh qua, lấy tấm lệnh bài trong ngực ra, giơ lên trước mặt tên cấm quân kia rồi nói, “Ngọc bài của Lục gia mà cũng không nhận ra hả? Người của Lục gia mà ngươi cũng dám chắn đường? Chuyện của Lục gia mà cũng dám chậm trễ à, ngươi không cần đầu nữa hả?”
Mấy chuyện kiểu này là những chuyện khó xử lý nhất. Cấp trên ai cũng là ông lớn hết, không thể đắc tội nổi với ai. Người ta là vương gia, còn gã chỉ là một tiểu binh, sao dám động vào chứ? Nhìn ngọc bài nơi thắt lưng, mặt mấy tên thủ vệ trắng bệch, cuối cùng yên lặng rút lui, để xe ngựa đi qua.
Hạ Sơ Thất tuy không nghe được gì nhưng nàng cũng phát hiện ra rằng xe ngựa dừng lại.
Nàng lo lắng, đến khi xe ngựa chuyển động tiếp thì mới thở phào một hơi.
“Không ngờ ngươi giỏi phết đó! Đến ngọc bài ở tùy thân của Triệu Khải mà ngươi cũng có.”
“Ha ha!” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Nàng coi thường bổn công tử quá rồi, nhớ năm đó Cẩm Y Vệ hoành hành ngang ngược ở kinh sư, nếu ngay cả chút quan hệ ấy mà không có thì ta còn sống được đến giờ sao? Đừng nói Kim Xuyên Môn, mà giờ bổn công tử có muốn tới hậu cung của Triệu Miên Trạch cũng được đó.”
Hạ Sơ Thất không biết hắn ta có chém gió không. Nàng chỉ thè lưỡi rồi giơ ngón tay cái lên.
“Coi như ngươi lợi hại, cho ngươi một like!”
Đông Phương Thanh Huyền “ừm” một tiếng, hơi ngước khuôn mặt như hoa như ngọc lên.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, lại nở nụ cười, “Ta nghĩ, nếu ngươi tới đó thật thì sau này Triệu Miên Trạch có con hắn cũng sẽ phải khen ngươi đó!”
Đông Phương Thanh Huyền hóa đá, “...”
Kim Xuyên Môn.
Chỗ này là tường thành cũ nằm ở phía Bắc kinh sư, tường thành chắc chắn, đây cũng là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt từ xưa đến nay. Triệu Miên Trạch mặc long bào rực rỡ đứng ở đầu tường, nhìn dáng người lạnh lùng của Triệu Tôn, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Thập Cửu hoàng thúc, ngươi là trưởng bối của trẫm, xưa nay trẫm vẫn kính ngươi, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi. Giờ ngươi dám dấy binh tạo phản, dẫn binh vào kinh sư, ngươi thật sự không để ý tới thân thể của Thái thượng hoàng sao? Dù ngươi không bận tâm thì thôi, nhưng đang yên đang lành, ngươi không chịu làm phiên vương mà lại lạc lối vào tội phản nghịch, đáng bị chém cả nhà, như vậy có đáng hay không?”
Hắn ta không hề đề cập tới việc trước đó mình âm thầm sai xử, phá hoại, tước phiên ra sao, mà lại dùng những lời nói chính nghĩa, nghiêm trang, mục đích đương nhiên là để nói cho quần thần trong triều và tướng sĩ hai quân ở Kim Xuyên Môn nghe. Một người ngồi trên cao, biết nắm bắt lòng người thì quá am hiểu cách nói chuyện kiểu này.
Triệu Tôn nắm dây cương, lẳng lặng đứng đó.
“Triệu Miên Trạch, ngươi vẫn còn tự tin như vậy sao? Ngươi còn có cơ hội chém đầu cả nhà ta sao?”
Triệu Miên Trạch mím môi châm chọc: “Không phải trẫm tự tin, mà là Thập Cửu hoàng thúc quá coi thường trẫm. Không nói đến việc có hơn trăm vạn binh mã đang chuẩn bị vào kinh, ngươi có thể đấu lại được bọn họ hay không, mà...” Ngừng lại một chút, hắn ta đột nhiên nở nụ cười, “Trẫm không phải là người làm ăn nhưng hôm nay trẫm lại muốn bàn một vụ mua bán với Thập Cửu hoàng thúc. Dùng một người để đổi lấy việc ngươi buông tay cho một tòa thành.”
Triệu Tôn khẽ nhíu mày, bàn tay nắm chặt cương ngựa.
“Con người sao có thể đánh đồng với thành? Đừng có nói xằng bậy!”
Triệu Miên Trạch mỉm cười nói: “Nếu là người khác thì ta không có cách nào có thể cam đoan, nhưng hôm nay người ta muốn giao dịch cùng ngươi lại khác. Ta tin rằng nàng ấy không chỉ đáng giá một tòa thành, mà còn đáng đánh đổi cả thiên hạ này!” Dứt lời, hắn ta nghiêng đầu, cao giọng nói, “Mang Tấn Vương phi ra đây.”
Một lời nói khiến cho tất cả trở nên hoang mang.
Lòng bàn tay Triệu Tôn đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn động tĩnh của người trên thành, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng hít thở. Không lâu sau, một cô gái bị trói hai tay sau lưng, miệng bịt kín, nửa gương mặt bị che khuất xuất hiện ở lỗ châu mai.
Khoảng cách quá xa, lại thêm ánh sáng không quá rõ ràng, hơn nữa còn qua màn lụa mỏng nên không thể thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng chiều cao và vóc dáng kia quả thật rất giống Hạ Sơ Thất.
Triệu Miên Trạch khoanh tay đứng trên tường thành, thấy thân hình Triệu Tôn đột nhiên trở nên cứng ngắc thì chậm rãi đến gần, đặt tay phủ lên gương mặt nàng ta, động tác vô cùng dịu dàng, giọng điệu cũng trở nên ấm áp. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Thấy chưa? Người đàn ông mà nàng yêu thương tới rồi kìa. Nàng có kích động không?”
Nàng ta cố gắng ngẩng đầu, cơ thể không ngừng giãy giụa, hai mắt trừng lớn nhìn hắn ta.
Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, mỉm cười, buông tay, quay lại nhìn về phía Triệu Tôn.
“Thập Cửu hoàng thúc, thấy nàng ấy rồi, ngươi còn muốn làm hoàng đế nữa không?”
Triệu Tôn hồi lâu không hề nhúc nhích, biểu cảm trên gương mặt không hề có chút biến hóa nào, không biết hắn có tin hay không nhưng cứ thế mà im lặng chờ đợi ở phía dưới.
Triệu Miên Trạch nhìn hắn một lát rồi mỉm cười, quay đầu lại, “Trương Tứ Cáp!”
Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước ở bên trên tường thành. Trương Tứ Cáp tuân lệnh, mấy tên thái giám liền tới hỗ trợ, đẩy cô gái đang bị trói tay sau lưng kia lên một chiếc giá đã được chất một đống củi, củi đó đã được tưới sẵn dầu, trông không khác gì hình phạt thiêu sống, mùi dầu hòa lẫn với mùi củi khiến người ta cảm thấy sởn da gà.
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lóe lên sự tàn nhẫn, hắn ta cầm một cây đuốc từ trong tay một gã Cấm Quân bên cạnh lên, giơ nó tới bên cạnh đống củi rồi mỉm cười, khẽ nâng cây đuốc lên. Người đứng ngoài tường thành nhìn thấy mà hoảng sợ, hồn vía lên mây.
Hắn ta nói, “Thập Cửu hoàng thúc, ngươi phạm thượng làm loạn, không quan tâm tới luân thường đạo lý, tạo phản cướp ngôi, trái với lẽ trời. Chuyện hôm nay, ngươi đừng trách trẫm nhẫn tâm. Nếu hai ngươi đã yêu thương nhau tới mức chết đi sống lại thì trẫm cho các ngươi một cơ hội để sống chết cùng nhau. Giữa ngươi và nàng ấy chỉ có thể có một người được sống, ngươi chọn đi. Nếu ngươi chọn nàng ấy chết thì ngươi công thành, nếu ngươi không muốn nàng ấy chết thì lập tức ra lệnh quân Tấn lui binh năm mươi dặm. Còn ngươi thì một người một ngựa vào thành đầu hàng.”
Trên tường thành, cung thủ đứng chi chít, còn cả hỏa pháo súng ống đằng sau, nếu Triệu Tôn tiến vào phạm vi tầm bắn của bọn họ thì hậu quả sẽ thế nào, không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng có thể đoán biết được. Huống chi, một khi quân Tấn lùi về phía sau năm mươi dặm thì sẽ lui đến nơi nào? Chờ đến khi viện quân của quân Nam tới thì kết cục sẽ ra sao? Yêu cầu như vậy, dù Triệu Tôn có thật sự bận tâm Hạ Sơ Thất thì cũng không thể dễ dàng đồng ý được. Bởi chuyện này không chỉ liên quan tới tính mạng của một mình hắn mà còn liên quan tới sinh mệnh của vô số con người.
“Làm càn!” Như Phong khẽ quát một tiếng, rút đao ra.
“Không nhận ra đây là xe của ai sao?”
Tên thị vệ kia híp mắt, nhìn thanh đao trên tay gã, khẩn trương nuốt nước bọt.
“Nhưng bên trên có lệnh...”
“Bên trên? Bên trên của các ngươi là ai?” Như Phong bước nhanh qua, lấy tấm lệnh bài trong ngực ra, giơ lên trước mặt tên cấm quân kia rồi nói, “Ngọc bài của Lục gia mà cũng không nhận ra hả? Người của Lục gia mà ngươi cũng dám chắn đường? Chuyện của Lục gia mà cũng dám chậm trễ à, ngươi không cần đầu nữa hả?”
Mấy chuyện kiểu này là những chuyện khó xử lý nhất. Cấp trên ai cũng là ông lớn hết, không thể đắc tội nổi với ai. Người ta là vương gia, còn gã chỉ là một tiểu binh, sao dám động vào chứ? Nhìn ngọc bài nơi thắt lưng, mặt mấy tên thủ vệ trắng bệch, cuối cùng yên lặng rút lui, để xe ngựa đi qua.
Hạ Sơ Thất tuy không nghe được gì nhưng nàng cũng phát hiện ra rằng xe ngựa dừng lại.
Nàng lo lắng, đến khi xe ngựa chuyển động tiếp thì mới thở phào một hơi.
“Không ngờ ngươi giỏi phết đó! Đến ngọc bài ở tùy thân của Triệu Khải mà ngươi cũng có.”
“Ha ha!” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Nàng coi thường bổn công tử quá rồi, nhớ năm đó Cẩm Y Vệ hoành hành ngang ngược ở kinh sư, nếu ngay cả chút quan hệ ấy mà không có thì ta còn sống được đến giờ sao? Đừng nói Kim Xuyên Môn, mà giờ bổn công tử có muốn tới hậu cung của Triệu Miên Trạch cũng được đó.”
Hạ Sơ Thất không biết hắn ta có chém gió không. Nàng chỉ thè lưỡi rồi giơ ngón tay cái lên.
“Coi như ngươi lợi hại, cho ngươi một like!”
Đông Phương Thanh Huyền “ừm” một tiếng, hơi ngước khuôn mặt như hoa như ngọc lên.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, lại nở nụ cười, “Ta nghĩ, nếu ngươi tới đó thật thì sau này Triệu Miên Trạch có con hắn cũng sẽ phải khen ngươi đó!”
Đông Phương Thanh Huyền hóa đá, “...”
Kim Xuyên Môn.
Chỗ này là tường thành cũ nằm ở phía Bắc kinh sư, tường thành chắc chắn, đây cũng là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt từ xưa đến nay. Triệu Miên Trạch mặc long bào rực rỡ đứng ở đầu tường, nhìn dáng người lạnh lùng của Triệu Tôn, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
“Thập Cửu hoàng thúc, ngươi là trưởng bối của trẫm, xưa nay trẫm vẫn kính ngươi, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi. Giờ ngươi dám dấy binh tạo phản, dẫn binh vào kinh sư, ngươi thật sự không để ý tới thân thể của Thái thượng hoàng sao? Dù ngươi không bận tâm thì thôi, nhưng đang yên đang lành, ngươi không chịu làm phiên vương mà lại lạc lối vào tội phản nghịch, đáng bị chém cả nhà, như vậy có đáng hay không?”
Hắn ta không hề đề cập tới việc trước đó mình âm thầm sai xử, phá hoại, tước phiên ra sao, mà lại dùng những lời nói chính nghĩa, nghiêm trang, mục đích đương nhiên là để nói cho quần thần trong triều và tướng sĩ hai quân ở Kim Xuyên Môn nghe. Một người ngồi trên cao, biết nắm bắt lòng người thì quá am hiểu cách nói chuyện kiểu này.
Triệu Tôn nắm dây cương, lẳng lặng đứng đó.
“Triệu Miên Trạch, ngươi vẫn còn tự tin như vậy sao? Ngươi còn có cơ hội chém đầu cả nhà ta sao?”
Triệu Miên Trạch mím môi châm chọc: “Không phải trẫm tự tin, mà là Thập Cửu hoàng thúc quá coi thường trẫm. Không nói đến việc có hơn trăm vạn binh mã đang chuẩn bị vào kinh, ngươi có thể đấu lại được bọn họ hay không, mà...” Ngừng lại một chút, hắn ta đột nhiên nở nụ cười, “Trẫm không phải là người làm ăn nhưng hôm nay trẫm lại muốn bàn một vụ mua bán với Thập Cửu hoàng thúc. Dùng một người để đổi lấy việc ngươi buông tay cho một tòa thành.”
Triệu Tôn khẽ nhíu mày, bàn tay nắm chặt cương ngựa.
“Con người sao có thể đánh đồng với thành? Đừng có nói xằng bậy!”
Triệu Miên Trạch mỉm cười nói: “Nếu là người khác thì ta không có cách nào có thể cam đoan, nhưng hôm nay người ta muốn giao dịch cùng ngươi lại khác. Ta tin rằng nàng ấy không chỉ đáng giá một tòa thành, mà còn đáng đánh đổi cả thiên hạ này!” Dứt lời, hắn ta nghiêng đầu, cao giọng nói, “Mang Tấn Vương phi ra đây.”
Một lời nói khiến cho tất cả trở nên hoang mang.
Lòng bàn tay Triệu Tôn đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn động tĩnh của người trên thành, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng hít thở. Không lâu sau, một cô gái bị trói hai tay sau lưng, miệng bịt kín, nửa gương mặt bị che khuất xuất hiện ở lỗ châu mai.
Khoảng cách quá xa, lại thêm ánh sáng không quá rõ ràng, hơn nữa còn qua màn lụa mỏng nên không thể thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng chiều cao và vóc dáng kia quả thật rất giống Hạ Sơ Thất.
Triệu Miên Trạch khoanh tay đứng trên tường thành, thấy thân hình Triệu Tôn đột nhiên trở nên cứng ngắc thì chậm rãi đến gần, đặt tay phủ lên gương mặt nàng ta, động tác vô cùng dịu dàng, giọng điệu cũng trở nên ấm áp. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Thấy chưa? Người đàn ông mà nàng yêu thương tới rồi kìa. Nàng có kích động không?”
Nàng ta cố gắng ngẩng đầu, cơ thể không ngừng giãy giụa, hai mắt trừng lớn nhìn hắn ta.
Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, mỉm cười, buông tay, quay lại nhìn về phía Triệu Tôn.
“Thập Cửu hoàng thúc, thấy nàng ấy rồi, ngươi còn muốn làm hoàng đế nữa không?”
Triệu Tôn hồi lâu không hề nhúc nhích, biểu cảm trên gương mặt không hề có chút biến hóa nào, không biết hắn có tin hay không nhưng cứ thế mà im lặng chờ đợi ở phía dưới.
Triệu Miên Trạch nhìn hắn một lát rồi mỉm cười, quay đầu lại, “Trương Tứ Cáp!”
Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước ở bên trên tường thành. Trương Tứ Cáp tuân lệnh, mấy tên thái giám liền tới hỗ trợ, đẩy cô gái đang bị trói tay sau lưng kia lên một chiếc giá đã được chất một đống củi, củi đó đã được tưới sẵn dầu, trông không khác gì hình phạt thiêu sống, mùi dầu hòa lẫn với mùi củi khiến người ta cảm thấy sởn da gà.
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lóe lên sự tàn nhẫn, hắn ta cầm một cây đuốc từ trong tay một gã Cấm Quân bên cạnh lên, giơ nó tới bên cạnh đống củi rồi mỉm cười, khẽ nâng cây đuốc lên. Người đứng ngoài tường thành nhìn thấy mà hoảng sợ, hồn vía lên mây.
Hắn ta nói, “Thập Cửu hoàng thúc, ngươi phạm thượng làm loạn, không quan tâm tới luân thường đạo lý, tạo phản cướp ngôi, trái với lẽ trời. Chuyện hôm nay, ngươi đừng trách trẫm nhẫn tâm. Nếu hai ngươi đã yêu thương nhau tới mức chết đi sống lại thì trẫm cho các ngươi một cơ hội để sống chết cùng nhau. Giữa ngươi và nàng ấy chỉ có thể có một người được sống, ngươi chọn đi. Nếu ngươi chọn nàng ấy chết thì ngươi công thành, nếu ngươi không muốn nàng ấy chết thì lập tức ra lệnh quân Tấn lui binh năm mươi dặm. Còn ngươi thì một người một ngựa vào thành đầu hàng.”
Trên tường thành, cung thủ đứng chi chít, còn cả hỏa pháo súng ống đằng sau, nếu Triệu Tôn tiến vào phạm vi tầm bắn của bọn họ thì hậu quả sẽ thế nào, không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng có thể đoán biết được. Huống chi, một khi quân Tấn lùi về phía sau năm mươi dặm thì sẽ lui đến nơi nào? Chờ đến khi viện quân của quân Nam tới thì kết cục sẽ ra sao? Yêu cầu như vậy, dù Triệu Tôn có thật sự bận tâm Hạ Sơ Thất thì cũng không thể dễ dàng đồng ý được. Bởi chuyện này không chỉ liên quan tới tính mạng của một mình hắn mà còn liên quan tới sinh mệnh của vô số con người.