Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1112 - Chương 1112NGUYỆT THỰC MÁU (2)
Nguyên Hữu thổn thức rồi nhìn trái nhìn phải, “Yến Nhị Quỷ đâu? Sao không thấy y?”
Trần Đại Ngưu vỗ đầu, mắng hắn ta, “Bị ngươi ôm ôm ấp ấp một hồi mà suýt nữa ta quên mất chuyện chính sự đó. Nhị Quỷ tới doanh trại rồi, mấy năm nay, chúng ta âm thầm lôi kéo một số người, đa phần là những người thuộc Kim Vệ Quân cũ, từng đi theo điện hạ. Năm đó, điện hạ khởi sự ở Bắc Bình, những người này đều có tâm muốn đầu nhập vào, nhưng lúc đó Nam Bắc cách trở tới ngàn núi vạn sông, bọn họ muốn theo nhưng không có cách nào theo được, vậy nên chúng ta liền âm thầm hành động. Xem động tĩnh tối nay… nhóm người chúng ta tập hợp có thể ra quân được rồi, chắc chắn sẽ đánh hắn ta không kịp trở tay.”
Sau khi Triệu Miên Trạch kế vị, hắn ta chỉ trọng dụng văn thần, càng không chịu trọng dụng Kim Vệ Quân trước kia, những người đó đều mang oán hận trong lòng nhưng chỉ giận mà không dám nói gì. Hơn nữa, những năm gần đây, trong lĩnh vực đấu tranh chính trị, chỉ cần Triệu Miên Trạch còn tại vị thì dù bọn họ có liều mạng đến nỗi đầu rơi máu chảy, muốn ngóc đầu trong kiếp này cũng không có cơ hội. Cho nên khi thế lực của Triệu Tôn giống như mặt trời ban trưa thì những người này muốn đầu nhập về với chủ cũ, tìm đường lui tốt cho mình, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dưới tình huống chịu sự giám thị nghiêm mật của Triệu Miên Trạch mà bọn Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ vẫn có thể hoàn thành đại sự tới bậc này khiến Nguyên Hữu không khỏi kinh ngạc. Hắn ta nghĩ một chút liền hiểu ra ngay. Bên cạnh Trần Đại Ngưu có một người hành động thuận tiện mà thiên hạ không ai có thể sánh bằng - Triệu Như Na.
Nghĩ đến nàng ta, Nguyên Hữu thoáng như nhớ ra, đó cũng là muội muội ruột thịt có quan hệ huyết thống với mình.
Hắn ta im lặng trong giây lát mới cười hỏi, “Vợ ngươi đâu rồi?”
Trần Đại Ngưu vốn đang mừng rỡ, khi nghe hắn ta nhắc tới Triệu Như Na thì thân mình cao lớn đang sừng sững trong gió lạnh chợt ngẩn ra, trên mặt y mãi mới rặn ra được nụ cười cứng ngắc. Tuy nhiên, y dường như không muốn nói chi tiết về chuyện này, ánh mắt nhìn sang quân Tấn đông nghìn nghịt đang vây ngoài thành rồi cười lấy lệ nói, “Sau này sẽ kể kĩ hơn cho ngươi biết. Giờ ta có việc gấp phải lập tức cầu kiến điện hạ. Người đâu rồi?”
Nguyên Hữu thấy phản ứng của y thì không hỏi tiếp, chỉ đáp, “Thúc ấy ở Kim Xuyên Môn, ngươi có chuyện gì?”
Trần Đại Ngưu nhìn trái ngó phải, khi không thấy người ngoài nào khác thì mới chần chừ rồi nhíu mày nói, “Vài ngày trước, khi ta cùng vợ ra phố đã vô tình trông thấy Đại đương gia của Cẩm Cung. Ta cảm thấy có chuyện gì đó không ổn nên mới âm thầm phái người theo đuôi, kết quả là phát hiện ra Sở Thất...”
“Sở Thất?” Nguyên Hữu cả kinh, “Muội ấy sao rồi? Đang ở đâu?”
Trần Đại Ngưu nói, “Muội ấy đang mang thai, ở trong biệt viện của Cẩm Cung ở kinh sư. Nhưng muội ấy không chủ động liên hệ với nhóm của ta, ta suy nghĩ tới an nguy của muội ấy nên cũng không tới quấy rầy, lại càng không dám tiếp xúc với muội ấy. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra đại loạn, có thám tử truyền lời ra rằng điện Nhu Nghi xảy ra hỏa hoạn, Cống phi và Hồng Thái Đế ra sao chưa biết, nhưng Triệu Miên Trạch đã cho kẻ khác rải tin tức trong cung rằng đã bắt được Tấn vương phi, ta hoài nghi trong đó có điều gian trá...”
“Con mẹ nó!” Nguyên Hữu mạnh mẽ quay đầu xoay người lên ngựa, lớn tiếng quát khẽ, cầm roi ngựa chỉ thẳng vào y, “Chuyện này sao ngươi không nói sớm? Còn ở đó mà hổ tiên với lộc tiên! Trần Đại Ngưu, con mẹ nhà ngươi chứ! Ngươi ở kinh sư ăn thịt uống rượu đến ngu người rồi hả!”
“Sao lại tức giận như vậy?” Trần Đại Ngưu không hiểu chuyện gì.
Chẳng lẽ chuyện Sở Thất mang thai... Tấn vương không biết ư? Chẳng lẽ không phải Tấn vương đưa nàng ấy vào kinh sư sao?
Y mím môi phỏng đoán, song lại nghe Nguyên Hữu phân phó phó tướng.
“Quân tình nơi này, tất cả đều nghe theo Trần Đại Ngưu.”
Dứt lời, hắn ta quay ngựa nhìn Trần Đại Ngưu, “Ngươi ở đây trông chừng, ta đi tới Kim Xuyên Môn nhanh hơn ngươi... Bằng không, với bộ dạng mặt mũi đầy bụi đất này của ngươi, còn chưa tới thì đã bị người khác coi là quân địch bắt rồi giết luôn rồi.” Dứt lời, hắn ta không thèm để ý nữa, thúc ngựa rồi cất vó rời đi.
Trần Đại Ngưu gãi đầu, biết hắn ta nói có lý nên không cãi cọ nữa, chỉ vội vàng liếc nhìn viên phó tướng rồi tinh thần trở nên hưng phấn hẳn. Mấy năm canh giữ ở kinh sư, y không được tham gia chiến sự, không được ngửi bầu không khí đầy nhiệt huyết này, lúc này sự kích động hiện rõ trên gương mặt.
Rời khỏi Tê Hà Các, Hạ Sơ Thất ngồi trên xe ngựa, trong lòng không bình tĩnh nổi.
“Sở Thất, ngươi bình tâm lại, đừng kích động mà.” Dương Tuyết Vũ ngồi bên cạnh nàng, không ngừng ôm bả vai nàng trấn an, lại lo lắng nhìn cái bụng của nàng, lo lắng đến nỗi trán cũng đổ đầy mồ hôi, giống như nàng ta mới là người đang mang thai vậy.
Đi theo bọn họ còn có Đông Phương Thanh Huyền, hắn ta dựa thẳng lưng lên vách xe ngựa, không hề động đậy.
Trời đã tối mịt, lại đang trong trận đại chiến nên trong thành không hề yên bình, bên ngoài thường có tiếng bước chân dồn dập của quân Nam đang chạy. Đông Phương Thanh Huyền nhìn có vẻ bình thường nhưng chỗ tiếp giáp với chi giả đang rất đau. Nhưng hắn ta không hề hé răng, cũng không xoa xoa để giảm bớt cảm giác đau đớn, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái. Trong thời điểm này, hắn ta không thể chia sẻ nỗi lòng cùng nàng, hắn ta chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng, giúp nàng không còn cô độc, đồng thời cũng mang lại cảm giác an tâm cho nàng.
“Đông Phương Thanh Huyền...”
Hạ Sơ Thất đột nhiên quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
“Mí mắt ta... đang giật rất mạnh, bụng ta cũng không thoải mái.”
Đông Phương Thanh Huyền mở mắt ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, khẽ cau mày.
“Vậy nàng quay về, ta tới Kim Xuyên Môn...”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Không được.” Hạ Sơ Thất híp mắt, nhìn ánh trăng trắng bạc ngoài cửa sổ xe, nàng cảm thấy tối nay có điều gì đó rất kỳ quái, “Ta phải đi, cho dù tới cũng không giúp gì được cho hắn, nhưng chỉ cần đứng từ xa nhìn thôi thì nhất định cũng có thể khiến hắn an tâm, tiếp thêm sức mạnh cho hắn... Ta tin rằng, hắn có thể cảm nhận được sự có mặt của ta.”
Sức mạnh giúp hắn an tâm ư? Đuôi lông mày của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch lên, hắn ta ta nở nụ cười xinh đẹp: “Tùy nàng, dù sao nàng sống hay chết cũng không liên quan tới ta.”
Hạ Sơ Thất nhếch môi, nở nụ cười, “Lúc đầu ngươi nói ngươi có cách tới gần Kim Xuyên Môn, là cách gì?”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, khẽ mím môi và đáp, “Tới rồi nàng sẽ biết!”
Hạ Sơ Thất cau mày, nhìn hắn ta, không khỏi lo lắng, “Thân phận của ngươi khá đặc thù, sẽ không sao chứ? Nếu như bị phát hiện, Triệu Miên Trạch có lẽ sẽ không giết ta, dù sao ta vẫn còn giá trị lợi dụng... Nhưng còn ngươi thì làm sao?”
Thấy nàng lo lắng cho mình như vậy, sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền hơi buông lỏng, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng. Hắn ta nhẹ nhàng nhếch môi cười, nụ cười quyến rũ như hoa, “Yên tâm đi, bổn công tử có ba đầu sáu tay, thông minh hơn người. Ai có thể giết ta được chứ?”
Hạ Sơ Thất khẽ hứ một tiếng rồi nở nụ cười, “Được, ngươi thắng rồi!”
“Dừng xe, các ngươi là ai?” Còn chưa tới gần Kim Xuyên Môn thì bên ngoài xe đã truyền tới tiếng quát khẽ. Đông Phương Thanh Huyền không xốc màn xe lên, chỉ hô một tiếng “Như Phong”. Sau đó, người đang quát kia đã đi đến trước xe, dáng vẻ vô cùng hung hăng.
Trần Đại Ngưu vỗ đầu, mắng hắn ta, “Bị ngươi ôm ôm ấp ấp một hồi mà suýt nữa ta quên mất chuyện chính sự đó. Nhị Quỷ tới doanh trại rồi, mấy năm nay, chúng ta âm thầm lôi kéo một số người, đa phần là những người thuộc Kim Vệ Quân cũ, từng đi theo điện hạ. Năm đó, điện hạ khởi sự ở Bắc Bình, những người này đều có tâm muốn đầu nhập vào, nhưng lúc đó Nam Bắc cách trở tới ngàn núi vạn sông, bọn họ muốn theo nhưng không có cách nào theo được, vậy nên chúng ta liền âm thầm hành động. Xem động tĩnh tối nay… nhóm người chúng ta tập hợp có thể ra quân được rồi, chắc chắn sẽ đánh hắn ta không kịp trở tay.”
Sau khi Triệu Miên Trạch kế vị, hắn ta chỉ trọng dụng văn thần, càng không chịu trọng dụng Kim Vệ Quân trước kia, những người đó đều mang oán hận trong lòng nhưng chỉ giận mà không dám nói gì. Hơn nữa, những năm gần đây, trong lĩnh vực đấu tranh chính trị, chỉ cần Triệu Miên Trạch còn tại vị thì dù bọn họ có liều mạng đến nỗi đầu rơi máu chảy, muốn ngóc đầu trong kiếp này cũng không có cơ hội. Cho nên khi thế lực của Triệu Tôn giống như mặt trời ban trưa thì những người này muốn đầu nhập về với chủ cũ, tìm đường lui tốt cho mình, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dưới tình huống chịu sự giám thị nghiêm mật của Triệu Miên Trạch mà bọn Trần Đại Ngưu và Yến Nhị Quỷ vẫn có thể hoàn thành đại sự tới bậc này khiến Nguyên Hữu không khỏi kinh ngạc. Hắn ta nghĩ một chút liền hiểu ra ngay. Bên cạnh Trần Đại Ngưu có một người hành động thuận tiện mà thiên hạ không ai có thể sánh bằng - Triệu Như Na.
Nghĩ đến nàng ta, Nguyên Hữu thoáng như nhớ ra, đó cũng là muội muội ruột thịt có quan hệ huyết thống với mình.
Hắn ta im lặng trong giây lát mới cười hỏi, “Vợ ngươi đâu rồi?”
Trần Đại Ngưu vốn đang mừng rỡ, khi nghe hắn ta nhắc tới Triệu Như Na thì thân mình cao lớn đang sừng sững trong gió lạnh chợt ngẩn ra, trên mặt y mãi mới rặn ra được nụ cười cứng ngắc. Tuy nhiên, y dường như không muốn nói chi tiết về chuyện này, ánh mắt nhìn sang quân Tấn đông nghìn nghịt đang vây ngoài thành rồi cười lấy lệ nói, “Sau này sẽ kể kĩ hơn cho ngươi biết. Giờ ta có việc gấp phải lập tức cầu kiến điện hạ. Người đâu rồi?”
Nguyên Hữu thấy phản ứng của y thì không hỏi tiếp, chỉ đáp, “Thúc ấy ở Kim Xuyên Môn, ngươi có chuyện gì?”
Trần Đại Ngưu nhìn trái ngó phải, khi không thấy người ngoài nào khác thì mới chần chừ rồi nhíu mày nói, “Vài ngày trước, khi ta cùng vợ ra phố đã vô tình trông thấy Đại đương gia của Cẩm Cung. Ta cảm thấy có chuyện gì đó không ổn nên mới âm thầm phái người theo đuôi, kết quả là phát hiện ra Sở Thất...”
“Sở Thất?” Nguyên Hữu cả kinh, “Muội ấy sao rồi? Đang ở đâu?”
Trần Đại Ngưu nói, “Muội ấy đang mang thai, ở trong biệt viện của Cẩm Cung ở kinh sư. Nhưng muội ấy không chủ động liên hệ với nhóm của ta, ta suy nghĩ tới an nguy của muội ấy nên cũng không tới quấy rầy, lại càng không dám tiếp xúc với muội ấy. Nhưng hôm nay trong cung xảy ra đại loạn, có thám tử truyền lời ra rằng điện Nhu Nghi xảy ra hỏa hoạn, Cống phi và Hồng Thái Đế ra sao chưa biết, nhưng Triệu Miên Trạch đã cho kẻ khác rải tin tức trong cung rằng đã bắt được Tấn vương phi, ta hoài nghi trong đó có điều gian trá...”
“Con mẹ nó!” Nguyên Hữu mạnh mẽ quay đầu xoay người lên ngựa, lớn tiếng quát khẽ, cầm roi ngựa chỉ thẳng vào y, “Chuyện này sao ngươi không nói sớm? Còn ở đó mà hổ tiên với lộc tiên! Trần Đại Ngưu, con mẹ nhà ngươi chứ! Ngươi ở kinh sư ăn thịt uống rượu đến ngu người rồi hả!”
“Sao lại tức giận như vậy?” Trần Đại Ngưu không hiểu chuyện gì.
Chẳng lẽ chuyện Sở Thất mang thai... Tấn vương không biết ư? Chẳng lẽ không phải Tấn vương đưa nàng ấy vào kinh sư sao?
Y mím môi phỏng đoán, song lại nghe Nguyên Hữu phân phó phó tướng.
“Quân tình nơi này, tất cả đều nghe theo Trần Đại Ngưu.”
Dứt lời, hắn ta quay ngựa nhìn Trần Đại Ngưu, “Ngươi ở đây trông chừng, ta đi tới Kim Xuyên Môn nhanh hơn ngươi... Bằng không, với bộ dạng mặt mũi đầy bụi đất này của ngươi, còn chưa tới thì đã bị người khác coi là quân địch bắt rồi giết luôn rồi.” Dứt lời, hắn ta không thèm để ý nữa, thúc ngựa rồi cất vó rời đi.
Trần Đại Ngưu gãi đầu, biết hắn ta nói có lý nên không cãi cọ nữa, chỉ vội vàng liếc nhìn viên phó tướng rồi tinh thần trở nên hưng phấn hẳn. Mấy năm canh giữ ở kinh sư, y không được tham gia chiến sự, không được ngửi bầu không khí đầy nhiệt huyết này, lúc này sự kích động hiện rõ trên gương mặt.
Rời khỏi Tê Hà Các, Hạ Sơ Thất ngồi trên xe ngựa, trong lòng không bình tĩnh nổi.
“Sở Thất, ngươi bình tâm lại, đừng kích động mà.” Dương Tuyết Vũ ngồi bên cạnh nàng, không ngừng ôm bả vai nàng trấn an, lại lo lắng nhìn cái bụng của nàng, lo lắng đến nỗi trán cũng đổ đầy mồ hôi, giống như nàng ta mới là người đang mang thai vậy.
Đi theo bọn họ còn có Đông Phương Thanh Huyền, hắn ta dựa thẳng lưng lên vách xe ngựa, không hề động đậy.
Trời đã tối mịt, lại đang trong trận đại chiến nên trong thành không hề yên bình, bên ngoài thường có tiếng bước chân dồn dập của quân Nam đang chạy. Đông Phương Thanh Huyền nhìn có vẻ bình thường nhưng chỗ tiếp giáp với chi giả đang rất đau. Nhưng hắn ta không hề hé răng, cũng không xoa xoa để giảm bớt cảm giác đau đớn, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái. Trong thời điểm này, hắn ta không thể chia sẻ nỗi lòng cùng nàng, hắn ta chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng, giúp nàng không còn cô độc, đồng thời cũng mang lại cảm giác an tâm cho nàng.
“Đông Phương Thanh Huyền...”
Hạ Sơ Thất đột nhiên quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
“Mí mắt ta... đang giật rất mạnh, bụng ta cũng không thoải mái.”
Đông Phương Thanh Huyền mở mắt ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, khẽ cau mày.
“Vậy nàng quay về, ta tới Kim Xuyên Môn...”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Không được.” Hạ Sơ Thất híp mắt, nhìn ánh trăng trắng bạc ngoài cửa sổ xe, nàng cảm thấy tối nay có điều gì đó rất kỳ quái, “Ta phải đi, cho dù tới cũng không giúp gì được cho hắn, nhưng chỉ cần đứng từ xa nhìn thôi thì nhất định cũng có thể khiến hắn an tâm, tiếp thêm sức mạnh cho hắn... Ta tin rằng, hắn có thể cảm nhận được sự có mặt của ta.”
Sức mạnh giúp hắn an tâm ư? Đuôi lông mày của Đông Phương Thanh Huyền khẽ nhếch lên, hắn ta ta nở nụ cười xinh đẹp: “Tùy nàng, dù sao nàng sống hay chết cũng không liên quan tới ta.”
Hạ Sơ Thất nhếch môi, nở nụ cười, “Lúc đầu ngươi nói ngươi có cách tới gần Kim Xuyên Môn, là cách gì?”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, khẽ mím môi và đáp, “Tới rồi nàng sẽ biết!”
Hạ Sơ Thất cau mày, nhìn hắn ta, không khỏi lo lắng, “Thân phận của ngươi khá đặc thù, sẽ không sao chứ? Nếu như bị phát hiện, Triệu Miên Trạch có lẽ sẽ không giết ta, dù sao ta vẫn còn giá trị lợi dụng... Nhưng còn ngươi thì làm sao?”
Thấy nàng lo lắng cho mình như vậy, sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền hơi buông lỏng, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng. Hắn ta nhẹ nhàng nhếch môi cười, nụ cười quyến rũ như hoa, “Yên tâm đi, bổn công tử có ba đầu sáu tay, thông minh hơn người. Ai có thể giết ta được chứ?”
Hạ Sơ Thất khẽ hứ một tiếng rồi nở nụ cười, “Được, ngươi thắng rồi!”
“Dừng xe, các ngươi là ai?” Còn chưa tới gần Kim Xuyên Môn thì bên ngoài xe đã truyền tới tiếng quát khẽ. Đông Phương Thanh Huyền không xốc màn xe lên, chỉ hô một tiếng “Như Phong”. Sau đó, người đang quát kia đã đi đến trước xe, dáng vẻ vô cùng hung hăng.
Bình luận facebook