Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1114 - Chương 1114NGUYỆT THỰC MÁU (4)
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn ta, hừ lạnh một tiếng.
“Triệu Miên Trạch, ngươi có còn là bậc đại trượng phu không?”
Triệu Miên Trạch chỉ cười không nói, giống như đang chờ hắn nói tiếp.
Triệu Tôn nhíu mày nhìn lướt qua cô gái trên tường thành, siết dây cương bước lên phía trước vài bước.
“Ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ đồng ý thương thảo với ngươi về việc chia lãnh thổ.”
“Ha ha, Thập Cửu hoàng thúc, ngươi quả nhiên là kẻ si tình!” Triệu Miên Trạch cười lạnh, quay đầu lại, ánh mắt như dò xét nhìn về phía gương mặt tái nhợt của người phụ nữ kia rồi nở nụ cười kỳ quái, “Nàng trông ngóng bao nhiêu lâu như vậy, rốt cuộc giờ hắn cũng đã tới đây rồi, còn chuẩn bị dùng nửa giang sơn để đổi mạng cho nàng? Nàng vui vẻ chứ?”
Nàng ta oán hận nhìn hắn ta, hai mắt như phun lửa, dường như vô cùng căm giận. Nhưng miệng nàng ta bị chặn lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh “ưm ưm”.
Lông mày Triệu Miên Trạch nhếch lên, hắn ta giơ cây đuốc trong tay, bước lại gần nàng ta, cúi đầu xuống, xoa nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng ta giống như đang lau mồ hôi giúp nàng ta, rồi cách một lớp lụa mỏng, hắn ta chậm rãi nâng cằm nàng ta lên, “Nàng nên cảm tạ trẫm, chứ không phải trừng mắt nhìn trẫm như vậy.”
Nàng ta không ngừng chớp mắt, dường như có vô vàn lời muốn nói nhưng lại chỉ phát ra những âm thanh ưm ưm.
Triệu Miên Trạch mỉm cười, chậm rãi hạ cây đuốc xuống, hài lòng khi thấy Triệu Tôn dường như lại bước lên phía trước thêm vài bước.
“Thập Cửu hoàng thúc, ta đếm tới mười, nếu ngươi không làm theo, ta sẽ thiêu chết nàng ấy...”
Lỗ châu mai rất cao, dù những người dưới thành lâu có ngẩng đầu lên nhìn thì vẫn không thấy rõ tình huống ở đây, nhưng giàn thiêu cao cao cộng với thân hình không ngừng vặn vẹo của cô gái nọ khiến người khác lo lắng không thôi. Nghĩ tới đó là Tấn vương phi, quân Tấn nhất thời trở nên ồn ào, không ai là không hận tới nỗi ngứa răng ngứa lợi, nhưng không một ai mở miệng khuyên Triệu Tôn đừng hành động thiếu suy nghĩ. Không ai ngờ được rằng Triệu Tôn lại bước từng bước tiến lên phía trước, phức tạp nhìn nàng ta, trong đôi mắt lạnh lùng dường như ẩn chứa làn sóng kỳ lạ.
“Triệu Miên Trạch, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ. Kinh sư đã bị vây chặt rồi, dẫu ngươi có giết ta hay giết nàng ấy thì ngươi cũng không thể thoát đâu. Giờ ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi thả nàng ấy ra, mở cổng thành đầu hàng, ta sẽ cho ngươi hưởng tuổi già trong vinh hoa phú quý, được tôn thành bậc thân vương cao quý, tiếp tục sống tiếp.”
Triệu Miên Trạch khẽ nở nụ cười.
“Thập Cửu hoàng thúc rất thẳng thắn, ngươi cướp thê tử của ta, đoạt ngôi vị của ta, đoạt thành trì của ta, đoạt đi hết thảy mọi thứ của ta, giờ ngươi lại có lòng tốt hứa hẹn sẽ cho ta địa vị thân vương cao quý, vinh hoa phú quý ư?” Giọng nói của hắn ta hơi khàn khàn, hai mắt hắn ta híp lại, nhìn Triệu Tôn không hề chớp mắt, không rõ rốt cuộc hắn ta đang nghĩ tới điều gì mà trong ánh mắt lại thoáng ướt nhòe.
“Mười!”
Hắn ta bắt đầu đếm ngược.
“Chín!”
Mọi người im lặng, không ai lên tiếng, tất cả đều nín thở.
“Tám!”
Gió lạnh thổi vù vù, thời tiết dường như càng lạnh thêm vài phần.
“Năm!”
Trên tường thành, đám thần tử Đại Yến bắt đầu cách xa đống củi, sợ bị lan đến thân mình.
“Ba!”
Khi Triệu Miên Trạch thét lên số “ba”, hắn ta cách đống củi càng lúc càng gần, cô gái bị trói trên giá cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nàng ta liều mạng giãy giụa, thân thể vặn vẹo như rắn, tóc tai tán loạn rơi lả tả, hoàn toàn che khuất gương mặt, đôi mắt rưng rưng mang theo sự sợ hãi gần như điên cuồng.
Người bị chết cháy, da tróc thịt bong, không ai không sợ hãi cảnh này.
“Hai!” Triệu Miên Trạch bình tĩnh đếm.
“Khoan đã…” Triệu Tôn nhíu mày lại, âm thầm liếc nhìn Bính Nhất bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía thành, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo hơn cả thời tiết cuối thu đìu hiu, “Triệu Miên Trạch, người ngươi muốn là ta, ta tới, tùy ý ngươi xử trí! Ngươi không được làm nàng ấy bị thương.”
“A... Ha ha.” Giọng Triệu Miên Trạch tràn đầy ý cười, “Một mạng đổi một mạng, rất hợp lý!”
Có Triệu Tôn trong tay, đương nhiên quân Tấn sẽ chịu sự khống chế. Điểm này, cả Triệu Miên Trạch lẫn quân Tấn ở Kim Xuyên Môn đều biết.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Điện hạ, không được!” Vô số người hét lên như vậy.
Nhưng Triệu Tôn đã nâng tay lên ngăn cản, tiếp tục tiến tới, nghênh đón đội cung thủ trên tường thành.
Nhìn dáng người cao lớn mạnh mẽ của hắn càng lúc càng gần, cô gái trên giá gỗ càng giãy giụa điên cuồng hơn. Nàng ta vặn vẹo thân mình, liều mạng lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu, hai hàng lệ nóng trượt theo gò má xuống dưới. Triệu Tôn nhìn bóng dáng mơ hồ kia, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp. Có lạnh lùng, có nghiêm nghị, có mờ mịt, nhưng khóe môi hắn chỉ khẽ nhếch, không nói ra dù chỉ nửa chữ.
Không khí dường như bị ngưng lại.
Cả Kim Xuyên Môn giờ đây yên tĩnh như chết.
Đúng lúc này, sau lưng Triệu Tôn đột nhiên truyền đến một tràng vó ngựa “lộc cộc”. Người nọ xuyên qua quân Tấn chạy đến, cướp lấy cung tên, không đợi Triệu Tôn quay đầu lại, hắn ta đã nhanh chóng xẹt qua bên người hắn như một tia chớp, một mình một ngựa tiến lên phía trước, giương cung tên bắn về phía tường thành.
“Thiên Lộc, nàng ta không phải Sở Thất, nàng ta là giả mạo…”
Một tiếng “giả” vang lên, mũi tên trong tay hắn ta đã bay thẳng về hướng tường thành, cũng nhắm đúng vào vị trí trái tim của nàng ta. Nhưng hắn ta còn chưa thu cung thì bản thân đã như bị trúng tà, cả người đần ra đứng trong gió lạnh.
“Sao lại như thế, sao có thể như thế được?”
Hắn ta cúi đầu thì thào, nhìn người trên tường thành bị trúng tên, toàn thân nhuốm máu, thân mình cứng ngắc như tạc tượng.
Mà người trên tường thành cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta không hề chớp mắt.
Đôi mắt ấy, mơ mơ hồ hồ, trông không rõ lắm nhưng lại vô cùng quen thuộc… Đó chính là ánh mắt luôn tồn tại trong tâm trí của hắn ta. Người bị trói trên đống củi kia chính là người phụ nữ mà hắn ta luôn nhớ nhung trong lòng suốt mấy năm nay.
Nhớ vài năm, mong cũng vài năm, giờ đây, hắn ta lại tự mình bắn chết nàng.
“Không... Không phải đâu...”
Nguyên Hữu nhìn bóng dáng kia thì đột nhiên trở nên điên cuồng mà vọt tới, hoàn toàn không để ý tới mưa tên của quân Nam đang gần trong gang tấc, thúc ngựa hướng thẳng tới Kim Xuyên Môn. Gương mặt lạnh lùng của Triệu Tôn đột nhiên biến sắc, hắn vội vã thúc ngựa đuổi theo, túm cánh tay hắn ta lại, vừa chống đỡ mưa tên trên tường thành đang bắn xuống phía hắn ta, vừa kéo hắn ta trở về, miệng không ngừng hét lớn.
“Thiếu Hồng, ngươi điên rồi!”
“Đúng, cháu điên rồi, cháu điên thật rồi!” Hai mắt Nguyên Hữu đỏ ngầu như muốn rơi lệ, gương mặt trước giờ luôn phong lưu phóng khoáng giờ tái nhợt như lệ quỷ. Hắn ta giãy giụa một cách vô thức trong cánh tay của Triệu Tôn, “Thiên Lộc, là nàng ấy, là Ô Nhân... Là Ô Nhân đó!... Cháu thật sự điên rồi, cháu đã bắn chết Ô Nhân rồi...”
“Triệu Miên Trạch, ngươi có còn là bậc đại trượng phu không?”
Triệu Miên Trạch chỉ cười không nói, giống như đang chờ hắn nói tiếp.
Triệu Tôn nhíu mày nhìn lướt qua cô gái trên tường thành, siết dây cương bước lên phía trước vài bước.
“Ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ đồng ý thương thảo với ngươi về việc chia lãnh thổ.”
“Ha ha, Thập Cửu hoàng thúc, ngươi quả nhiên là kẻ si tình!” Triệu Miên Trạch cười lạnh, quay đầu lại, ánh mắt như dò xét nhìn về phía gương mặt tái nhợt của người phụ nữ kia rồi nở nụ cười kỳ quái, “Nàng trông ngóng bao nhiêu lâu như vậy, rốt cuộc giờ hắn cũng đã tới đây rồi, còn chuẩn bị dùng nửa giang sơn để đổi mạng cho nàng? Nàng vui vẻ chứ?”
Nàng ta oán hận nhìn hắn ta, hai mắt như phun lửa, dường như vô cùng căm giận. Nhưng miệng nàng ta bị chặn lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh “ưm ưm”.
Lông mày Triệu Miên Trạch nhếch lên, hắn ta giơ cây đuốc trong tay, bước lại gần nàng ta, cúi đầu xuống, xoa nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng ta giống như đang lau mồ hôi giúp nàng ta, rồi cách một lớp lụa mỏng, hắn ta chậm rãi nâng cằm nàng ta lên, “Nàng nên cảm tạ trẫm, chứ không phải trừng mắt nhìn trẫm như vậy.”
Nàng ta không ngừng chớp mắt, dường như có vô vàn lời muốn nói nhưng lại chỉ phát ra những âm thanh ưm ưm.
Triệu Miên Trạch mỉm cười, chậm rãi hạ cây đuốc xuống, hài lòng khi thấy Triệu Tôn dường như lại bước lên phía trước thêm vài bước.
“Thập Cửu hoàng thúc, ta đếm tới mười, nếu ngươi không làm theo, ta sẽ thiêu chết nàng ấy...”
Lỗ châu mai rất cao, dù những người dưới thành lâu có ngẩng đầu lên nhìn thì vẫn không thấy rõ tình huống ở đây, nhưng giàn thiêu cao cao cộng với thân hình không ngừng vặn vẹo của cô gái nọ khiến người khác lo lắng không thôi. Nghĩ tới đó là Tấn vương phi, quân Tấn nhất thời trở nên ồn ào, không ai là không hận tới nỗi ngứa răng ngứa lợi, nhưng không một ai mở miệng khuyên Triệu Tôn đừng hành động thiếu suy nghĩ. Không ai ngờ được rằng Triệu Tôn lại bước từng bước tiến lên phía trước, phức tạp nhìn nàng ta, trong đôi mắt lạnh lùng dường như ẩn chứa làn sóng kỳ lạ.
“Triệu Miên Trạch, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ. Kinh sư đã bị vây chặt rồi, dẫu ngươi có giết ta hay giết nàng ấy thì ngươi cũng không thể thoát đâu. Giờ ta cho ngươi một lựa chọn, ngươi thả nàng ấy ra, mở cổng thành đầu hàng, ta sẽ cho ngươi hưởng tuổi già trong vinh hoa phú quý, được tôn thành bậc thân vương cao quý, tiếp tục sống tiếp.”
Triệu Miên Trạch khẽ nở nụ cười.
“Thập Cửu hoàng thúc rất thẳng thắn, ngươi cướp thê tử của ta, đoạt ngôi vị của ta, đoạt thành trì của ta, đoạt đi hết thảy mọi thứ của ta, giờ ngươi lại có lòng tốt hứa hẹn sẽ cho ta địa vị thân vương cao quý, vinh hoa phú quý ư?” Giọng nói của hắn ta hơi khàn khàn, hai mắt hắn ta híp lại, nhìn Triệu Tôn không hề chớp mắt, không rõ rốt cuộc hắn ta đang nghĩ tới điều gì mà trong ánh mắt lại thoáng ướt nhòe.
“Mười!”
Hắn ta bắt đầu đếm ngược.
“Chín!”
Mọi người im lặng, không ai lên tiếng, tất cả đều nín thở.
“Tám!”
Gió lạnh thổi vù vù, thời tiết dường như càng lạnh thêm vài phần.
“Năm!”
Trên tường thành, đám thần tử Đại Yến bắt đầu cách xa đống củi, sợ bị lan đến thân mình.
“Ba!”
Khi Triệu Miên Trạch thét lên số “ba”, hắn ta cách đống củi càng lúc càng gần, cô gái bị trói trên giá cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, nàng ta liều mạng giãy giụa, thân thể vặn vẹo như rắn, tóc tai tán loạn rơi lả tả, hoàn toàn che khuất gương mặt, đôi mắt rưng rưng mang theo sự sợ hãi gần như điên cuồng.
Người bị chết cháy, da tróc thịt bong, không ai không sợ hãi cảnh này.
“Hai!” Triệu Miên Trạch bình tĩnh đếm.
“Khoan đã…” Triệu Tôn nhíu mày lại, âm thầm liếc nhìn Bính Nhất bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía thành, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo hơn cả thời tiết cuối thu đìu hiu, “Triệu Miên Trạch, người ngươi muốn là ta, ta tới, tùy ý ngươi xử trí! Ngươi không được làm nàng ấy bị thương.”
“A... Ha ha.” Giọng Triệu Miên Trạch tràn đầy ý cười, “Một mạng đổi một mạng, rất hợp lý!”
Có Triệu Tôn trong tay, đương nhiên quân Tấn sẽ chịu sự khống chế. Điểm này, cả Triệu Miên Trạch lẫn quân Tấn ở Kim Xuyên Môn đều biết.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Điện hạ, không được!” Vô số người hét lên như vậy.
Nhưng Triệu Tôn đã nâng tay lên ngăn cản, tiếp tục tiến tới, nghênh đón đội cung thủ trên tường thành.
Nhìn dáng người cao lớn mạnh mẽ của hắn càng lúc càng gần, cô gái trên giá gỗ càng giãy giụa điên cuồng hơn. Nàng ta vặn vẹo thân mình, liều mạng lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu, hai hàng lệ nóng trượt theo gò má xuống dưới. Triệu Tôn nhìn bóng dáng mơ hồ kia, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp. Có lạnh lùng, có nghiêm nghị, có mờ mịt, nhưng khóe môi hắn chỉ khẽ nhếch, không nói ra dù chỉ nửa chữ.
Không khí dường như bị ngưng lại.
Cả Kim Xuyên Môn giờ đây yên tĩnh như chết.
Đúng lúc này, sau lưng Triệu Tôn đột nhiên truyền đến một tràng vó ngựa “lộc cộc”. Người nọ xuyên qua quân Tấn chạy đến, cướp lấy cung tên, không đợi Triệu Tôn quay đầu lại, hắn ta đã nhanh chóng xẹt qua bên người hắn như một tia chớp, một mình một ngựa tiến lên phía trước, giương cung tên bắn về phía tường thành.
“Thiên Lộc, nàng ta không phải Sở Thất, nàng ta là giả mạo…”
Một tiếng “giả” vang lên, mũi tên trong tay hắn ta đã bay thẳng về hướng tường thành, cũng nhắm đúng vào vị trí trái tim của nàng ta. Nhưng hắn ta còn chưa thu cung thì bản thân đã như bị trúng tà, cả người đần ra đứng trong gió lạnh.
“Sao lại như thế, sao có thể như thế được?”
Hắn ta cúi đầu thì thào, nhìn người trên tường thành bị trúng tên, toàn thân nhuốm máu, thân mình cứng ngắc như tạc tượng.
Mà người trên tường thành cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta không hề chớp mắt.
Đôi mắt ấy, mơ mơ hồ hồ, trông không rõ lắm nhưng lại vô cùng quen thuộc… Đó chính là ánh mắt luôn tồn tại trong tâm trí của hắn ta. Người bị trói trên đống củi kia chính là người phụ nữ mà hắn ta luôn nhớ nhung trong lòng suốt mấy năm nay.
Nhớ vài năm, mong cũng vài năm, giờ đây, hắn ta lại tự mình bắn chết nàng.
“Không... Không phải đâu...”
Nguyên Hữu nhìn bóng dáng kia thì đột nhiên trở nên điên cuồng mà vọt tới, hoàn toàn không để ý tới mưa tên của quân Nam đang gần trong gang tấc, thúc ngựa hướng thẳng tới Kim Xuyên Môn. Gương mặt lạnh lùng của Triệu Tôn đột nhiên biến sắc, hắn vội vã thúc ngựa đuổi theo, túm cánh tay hắn ta lại, vừa chống đỡ mưa tên trên tường thành đang bắn xuống phía hắn ta, vừa kéo hắn ta trở về, miệng không ngừng hét lớn.
“Thiếu Hồng, ngươi điên rồi!”
“Đúng, cháu điên rồi, cháu điên thật rồi!” Hai mắt Nguyên Hữu đỏ ngầu như muốn rơi lệ, gương mặt trước giờ luôn phong lưu phóng khoáng giờ tái nhợt như lệ quỷ. Hắn ta giãy giụa một cách vô thức trong cánh tay của Triệu Tôn, “Thiên Lộc, là nàng ấy, là Ô Nhân... Là Ô Nhân đó!... Cháu thật sự điên rồi, cháu đã bắn chết Ô Nhân rồi...”