Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1117 - Chương 1117NGUYỆT THỰC MÁU (7)
Triệu Tôn không phải là một người dư dả lòng thương hại, đại cuộc đang ở trước mắt, hắn biết được cái nào nặng cái nào nhẹ.
Ngày thường ở trong doanh, ngay cả hắn còn không quan tâm đến nàng, chẳng phải cũng chỉ vì đại cuộc đó sao?
Nếu không, khi ấy nàng cần gì tức giận bỏ đi chứ?
Nhưng hôm nay hắn lại vì Ô Nhân Tiêu Tiêu, đồng ý từ bỏ tính mạng, cũng đồng ý từ bỏ nửa gánh giang sơn.
Nàng biết, Ô Nhân đã từng cứu mạng hắn.
Biết là vậy, nhưng cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.
“Sở Thất, Triệu Miên Trạch đang gọi ngươi đấy, ngươi sao vậy?” Dương Tuyết Vũ bóp tay nàng rồi tường thuật lại.
Bấy giờ Hạ Sơ Thất mới phát hiện sống lưng mình đã ướt đẫm, lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Nàng thở mạnh, biết rằng cứu người quan trọng nên vội hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ lung tung.
“Triệu Miên Trạch, điều kiện tốt như vậy, ngươi có đồng ý hay không?”
Triệu Miên Trạch đứng trên tường thành, im lặng nhìn nàng, dường như không quan tâm đến sự sống chết của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hắn ta mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt ấy là ánh mắt chăm chú, giống như đang nhìn một vật trân bảo mà mình yêu thích đã lâu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngắm nghía nàng một hồi lâu rồi mới cười:
“Tiểu Thất, năm xưa nàng từng hỏi ta có đồng ý vì nàng từ bỏ giang sơn đế nghiệp, từ bỏ tất cả mọi thứ. Khi đó ta biết ta không làm được nên mới không muốn lừa nàng. Nhưng những năm qua… ta đã suy nghĩ, ta phát hiện vị trí này không hề ấm áp, không những không ấm áp mà còn phủ đầy chông gai...”
Lời hắn ta nói không chỉ làm Hạ Sơ Thất bất ngờ mà còn làm tất cả mọi người bất ngờ.
Vô số người đều hướng mắt về phía hắn ta, nhưng Triệu Miên Trạch dường như đã lên cơn điên. Hắn ta chỉ nhìn nàng chứ không hề phát hiện ra những người khác đang nhìn mình như nhìn thấy ma, hắn ta vẫn nói rất từ từ, “Nếu bây giờ ta nói với nàng, ta đồng ý từ bỏ vì nàng, từ bỏ tất cả mọi thứ... Tiểu Thất, nàng có đồng ý đi theo ta không? Chỉ có ta và nàng, thiên hạ này, giang sơn này, ta sẵn lòng nhường lại cho Thập Cửu thúc, chỉ cần nàng... bằng lòng. Có được không?”
Ngữ điệu của hắn ta rất bình thản, không giống như kiểu phát ngôn trong lúc kích động, nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng Hạ Sơ Thất nghe xong lại thấy lòng chùng xuống, nhíu chặt chân mày.
“Đa tạ sự yêu mến của bệ hạ. Chỉ đáng tiếc… muộn rồi.”
Nàng nhìn sắc mặt của trắng bệch như giấy của Triệu Miên Trạch, nói, “Rất nhiều thứ đều có hạn sử dụng, một khi quá hạn thì nó không còn quý giá nữa. Hiện tại Triệu Tôn đã dẫn binh đến bao vây chân thành, ngươi còn có thứ gì có thể mang ra thương lượng nữa? Hoàng vị của ngươi, giang sơn của ngươi vốn đã không còn. Bệ hạ, đừng nực cười quá, mau làm theo lời ta nói, cứu Ô Nhân, cũng là cứu bản thân ngươi.”
Triệu Miên Trạch nghe thấy tiếng cười mỉa mai của nàng, con tim hắn ta như bị cắt xéo, nứt vỡ, từng giọt máu tươi chảy ra, gân xanh trên trán hắn ta hơi giật giật, nét mặt đau đớn, hắn ta nghiến răng, ngay cả giọng nói cũng đau khổ và run rẩy.
“Tiểu Thất, nàng hận ta như vậy sao? Đã hận suốt nhiều năm, giờ vẫn còn hận?”
“Không, từ lâu ta đã không còn hận ngươi nữa. Ta chỉ không muốn để ý tới ngươi.” Hạ Sơ Thất vuốt ve bụng mình, nàng dịu giọng lại, “Được rồi, Triệu Miên Trạch, suy cho cùng ngươi và Triệu Thập Cửu cũng là thúc cháu. Có chuyện gì lát nữa ngồi xuống nói sau, hắn cũng sẽ không lấy mạng ngươi. Ngươi để cho ta trị thương cho Ô Nhân trước đã có được không? Cho dù thế nào thì nàng ta cũng là phi tần của ngươi, từng có tình cảm phu thê với ngươi...”
“Tiểu Thất!” Triệu Miên Trạch nheo mắt, cất tiếng cười khổ, dường như đã rơi vào chốn trần ai, “Đối với ta mà nói, phi tần chỉ là công cụ duy trì nòi giống… Trong lòng ta, thê tử của ta vẫn luôn là nàng và chỉ có mình nàng… Ngoài nàng ra ta không hề yêu ai… bao gồm Hạ Vấn Thu, sau này ta thường suy nghĩ, tình cảm ta dành cho nàng ta là cảm kích... đó không phải là yêu...”
“Triệu Miên Trạch!” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, “Giờ là lúc thảo luận về chuyện này hả?”
Hạ Sơ Thất nói xong, lướt nhìn Kim Xuyên Môn hình như không được bình thường cho lắm, nàng cắn răng, cố gắng chịu đựng “quyền cước” của thằng nhỏ trong bụng rồi ngẩng đầu lên nói với thái độ mất kiên nhẫn, “Ngươi nói đi, có được hay không? Nếu không nói thì không còn cơ hội nữa đâu nhé?”
Dáng vẻ nàng ra điều kiện với Triệu Miên Trạch đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, nét mặt mỉa mai của nàng cũng làm Triệu Miên Trạch đau khổ, không thể nào quan tâm đến những thứ khác nữa. Thấy hắn ta vẫn không đồng ý, nàng cười khan, sờ mũi, “Vậy thì ta xem như người đồng ý rồi nhé? Triệu Miên Trạch, ta... lên đây? Ta lên thật nhé?”
“Hạ Sở!”
Triệu Miên Trạch đột nhiên gọi nàng, khuôn mặt hắn ta trắng bệch đến mức đáng sợ.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng.”
Tất nhiên là Hạ Sơ Thất sẽ không đi lên nộp mạng thật, nàng làm vậy chẳng qua là vì kéo dài thêm thời gian cho Kim Xuyên Môn. Nàng khẽ “ừ” một tiếng, nhìn Triệu Miên Trạch, ra vẻ như suy nghĩ một hồi mới nói, “Ngươi hỏi đi, nhưng mà nhanh lên, Ô Nhân không thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa. Nếu nàng ta chết rồi, ngươi cũng tiêu đời luôn.”
Triệu Miên Trạch siết chặt ngọn đuốc trong tay, nhưng bước chân lại hướng về phía bậc thang.
“Nếu không có Triệu Tôn, sau khi nàng trở về, ta thành tâm đối xử tốt với nàng, không cần giang sơn, cũng không cần hoàng vị, và càng không cần nhiều phụ nữ như vậy… Nàng có đồng ý cho ta một cơ hội, tha thứ cho lỗi lầm ta từng phạm phải không?”
Hễ là những thứ có tính giả thiết thì vốn đã chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì trên đời không có hai chữ “nếu như”.
Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn gật đầu vì để kéo dài thời gian.
“Ai mà biết được? Có khi là có.”
Triệu Miên Trạch mừng rỡ, “Vậy được, nàng nhớ đó!”
Hắn ta nói xong xoay đầu lại, đang định hạ lệnh cho quân Nam bắt đầu chém giết thì phía cổng thành Kim Xuyên Môn bỗng dưng trở nên ồn ào, dường như có thiên quân vạn mã tràn vào, cánh cửa sắt to đùng nặng nề ấy đột nhiên được mở ra trong những tiếng hô lớn ngập trời. Lính canh bên trong vừa mở cửa thành, hàng vạn quân Tấn liền ồ ạt tràn vào. Trong số đó, người gây chú ý nhất là Triệu Tôn.
“A Thất!” Hắn gào lên, vừa chém giết vừa lao về phía bên này.
Một tướng chỉ huy quân Nam cưỡi ngựa chạy tới từ hướng xéo, dừng ngay trước mặt hắn.
Gã chỉ huy mặc áo giáp kia chính là Yến Nhị Quỷ, y xuống ngựa quỳ một chân trong tiếng hò hét của đám đông.
“Thuộc hạ đến trễ một bước, mong điện hạ thứ tội!”
Triệu Tôn không có nhiều thời gian nói nhiều với y, hắn gật đầu ra hiệu công thành, rồi dẫn người lao về phía Hạ Sơ Thất, “A Thất! Nàng đừng chạy loạn, đứng đó đợi ta!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ngày thường ở trong doanh, ngay cả hắn còn không quan tâm đến nàng, chẳng phải cũng chỉ vì đại cuộc đó sao?
Nếu không, khi ấy nàng cần gì tức giận bỏ đi chứ?
Nhưng hôm nay hắn lại vì Ô Nhân Tiêu Tiêu, đồng ý từ bỏ tính mạng, cũng đồng ý từ bỏ nửa gánh giang sơn.
Nàng biết, Ô Nhân đã từng cứu mạng hắn.
Biết là vậy, nhưng cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.
“Sở Thất, Triệu Miên Trạch đang gọi ngươi đấy, ngươi sao vậy?” Dương Tuyết Vũ bóp tay nàng rồi tường thuật lại.
Bấy giờ Hạ Sơ Thất mới phát hiện sống lưng mình đã ướt đẫm, lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Nàng thở mạnh, biết rằng cứu người quan trọng nên vội hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ lung tung.
“Triệu Miên Trạch, điều kiện tốt như vậy, ngươi có đồng ý hay không?”
Triệu Miên Trạch đứng trên tường thành, im lặng nhìn nàng, dường như không quan tâm đến sự sống chết của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hắn ta mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt ấy là ánh mắt chăm chú, giống như đang nhìn một vật trân bảo mà mình yêu thích đã lâu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngắm nghía nàng một hồi lâu rồi mới cười:
“Tiểu Thất, năm xưa nàng từng hỏi ta có đồng ý vì nàng từ bỏ giang sơn đế nghiệp, từ bỏ tất cả mọi thứ. Khi đó ta biết ta không làm được nên mới không muốn lừa nàng. Nhưng những năm qua… ta đã suy nghĩ, ta phát hiện vị trí này không hề ấm áp, không những không ấm áp mà còn phủ đầy chông gai...”
Lời hắn ta nói không chỉ làm Hạ Sơ Thất bất ngờ mà còn làm tất cả mọi người bất ngờ.
Vô số người đều hướng mắt về phía hắn ta, nhưng Triệu Miên Trạch dường như đã lên cơn điên. Hắn ta chỉ nhìn nàng chứ không hề phát hiện ra những người khác đang nhìn mình như nhìn thấy ma, hắn ta vẫn nói rất từ từ, “Nếu bây giờ ta nói với nàng, ta đồng ý từ bỏ vì nàng, từ bỏ tất cả mọi thứ... Tiểu Thất, nàng có đồng ý đi theo ta không? Chỉ có ta và nàng, thiên hạ này, giang sơn này, ta sẵn lòng nhường lại cho Thập Cửu thúc, chỉ cần nàng... bằng lòng. Có được không?”
Ngữ điệu của hắn ta rất bình thản, không giống như kiểu phát ngôn trong lúc kích động, nói năng thiếu suy nghĩ. Nhưng Hạ Sơ Thất nghe xong lại thấy lòng chùng xuống, nhíu chặt chân mày.
“Đa tạ sự yêu mến của bệ hạ. Chỉ đáng tiếc… muộn rồi.”
Nàng nhìn sắc mặt của trắng bệch như giấy của Triệu Miên Trạch, nói, “Rất nhiều thứ đều có hạn sử dụng, một khi quá hạn thì nó không còn quý giá nữa. Hiện tại Triệu Tôn đã dẫn binh đến bao vây chân thành, ngươi còn có thứ gì có thể mang ra thương lượng nữa? Hoàng vị của ngươi, giang sơn của ngươi vốn đã không còn. Bệ hạ, đừng nực cười quá, mau làm theo lời ta nói, cứu Ô Nhân, cũng là cứu bản thân ngươi.”
Triệu Miên Trạch nghe thấy tiếng cười mỉa mai của nàng, con tim hắn ta như bị cắt xéo, nứt vỡ, từng giọt máu tươi chảy ra, gân xanh trên trán hắn ta hơi giật giật, nét mặt đau đớn, hắn ta nghiến răng, ngay cả giọng nói cũng đau khổ và run rẩy.
“Tiểu Thất, nàng hận ta như vậy sao? Đã hận suốt nhiều năm, giờ vẫn còn hận?”
“Không, từ lâu ta đã không còn hận ngươi nữa. Ta chỉ không muốn để ý tới ngươi.” Hạ Sơ Thất vuốt ve bụng mình, nàng dịu giọng lại, “Được rồi, Triệu Miên Trạch, suy cho cùng ngươi và Triệu Thập Cửu cũng là thúc cháu. Có chuyện gì lát nữa ngồi xuống nói sau, hắn cũng sẽ không lấy mạng ngươi. Ngươi để cho ta trị thương cho Ô Nhân trước đã có được không? Cho dù thế nào thì nàng ta cũng là phi tần của ngươi, từng có tình cảm phu thê với ngươi...”
“Tiểu Thất!” Triệu Miên Trạch nheo mắt, cất tiếng cười khổ, dường như đã rơi vào chốn trần ai, “Đối với ta mà nói, phi tần chỉ là công cụ duy trì nòi giống… Trong lòng ta, thê tử của ta vẫn luôn là nàng và chỉ có mình nàng… Ngoài nàng ra ta không hề yêu ai… bao gồm Hạ Vấn Thu, sau này ta thường suy nghĩ, tình cảm ta dành cho nàng ta là cảm kích... đó không phải là yêu...”
“Triệu Miên Trạch!” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, “Giờ là lúc thảo luận về chuyện này hả?”
Hạ Sơ Thất nói xong, lướt nhìn Kim Xuyên Môn hình như không được bình thường cho lắm, nàng cắn răng, cố gắng chịu đựng “quyền cước” của thằng nhỏ trong bụng rồi ngẩng đầu lên nói với thái độ mất kiên nhẫn, “Ngươi nói đi, có được hay không? Nếu không nói thì không còn cơ hội nữa đâu nhé?”
Dáng vẻ nàng ra điều kiện với Triệu Miên Trạch đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, nét mặt mỉa mai của nàng cũng làm Triệu Miên Trạch đau khổ, không thể nào quan tâm đến những thứ khác nữa. Thấy hắn ta vẫn không đồng ý, nàng cười khan, sờ mũi, “Vậy thì ta xem như người đồng ý rồi nhé? Triệu Miên Trạch, ta... lên đây? Ta lên thật nhé?”
“Hạ Sở!”
Triệu Miên Trạch đột nhiên gọi nàng, khuôn mặt hắn ta trắng bệch đến mức đáng sợ.
“Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng.”
Tất nhiên là Hạ Sơ Thất sẽ không đi lên nộp mạng thật, nàng làm vậy chẳng qua là vì kéo dài thêm thời gian cho Kim Xuyên Môn. Nàng khẽ “ừ” một tiếng, nhìn Triệu Miên Trạch, ra vẻ như suy nghĩ một hồi mới nói, “Ngươi hỏi đi, nhưng mà nhanh lên, Ô Nhân không thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa. Nếu nàng ta chết rồi, ngươi cũng tiêu đời luôn.”
Triệu Miên Trạch siết chặt ngọn đuốc trong tay, nhưng bước chân lại hướng về phía bậc thang.
“Nếu không có Triệu Tôn, sau khi nàng trở về, ta thành tâm đối xử tốt với nàng, không cần giang sơn, cũng không cần hoàng vị, và càng không cần nhiều phụ nữ như vậy… Nàng có đồng ý cho ta một cơ hội, tha thứ cho lỗi lầm ta từng phạm phải không?”
Hễ là những thứ có tính giả thiết thì vốn đã chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì trên đời không có hai chữ “nếu như”.
Nhưng Hạ Sơ Thất vẫn gật đầu vì để kéo dài thời gian.
“Ai mà biết được? Có khi là có.”
Triệu Miên Trạch mừng rỡ, “Vậy được, nàng nhớ đó!”
Hắn ta nói xong xoay đầu lại, đang định hạ lệnh cho quân Nam bắt đầu chém giết thì phía cổng thành Kim Xuyên Môn bỗng dưng trở nên ồn ào, dường như có thiên quân vạn mã tràn vào, cánh cửa sắt to đùng nặng nề ấy đột nhiên được mở ra trong những tiếng hô lớn ngập trời. Lính canh bên trong vừa mở cửa thành, hàng vạn quân Tấn liền ồ ạt tràn vào. Trong số đó, người gây chú ý nhất là Triệu Tôn.
“A Thất!” Hắn gào lên, vừa chém giết vừa lao về phía bên này.
Một tướng chỉ huy quân Nam cưỡi ngựa chạy tới từ hướng xéo, dừng ngay trước mặt hắn.
Gã chỉ huy mặc áo giáp kia chính là Yến Nhị Quỷ, y xuống ngựa quỳ một chân trong tiếng hò hét của đám đông.
“Thuộc hạ đến trễ một bước, mong điện hạ thứ tội!”
Triệu Tôn không có nhiều thời gian nói nhiều với y, hắn gật đầu ra hiệu công thành, rồi dẫn người lao về phía Hạ Sơ Thất, “A Thất! Nàng đừng chạy loạn, đứng đó đợi ta!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com