Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1119 - Chương 1119NGUYỆT THỰC MÁU (9)
“Vì hắn, nàng có thể bất chấp mọi thứ, ngay cả mạng cũng không cần nữa à? Sao nàng lại… lại…. lại…” Lại thế nào? Hắn ta không nói ra, dù mỗi lần giận nàng đến đỉnh điểm thì hắn ta vẫn không thể nặng lời được.
“Đông Phương Thanh Huyền, ta sắp chết rồi… đừng mắng nữa!”
Hạ Sơ Thất choáng váng, cảm thấy bụng đau nhói, buồn nôn, hai mắt mờ đi.
“Ăn nói lung tung!” Đông Phương Thanh Huyền lau cái trán túa đầy mồ hôi của nàng, hắn ta tức giận quát lên, “Ta còn chưa chết, nàng chết cái gì?”
Mắt Hạ Sơ Thất nhòe đi, nàng cắn môi, nhìn chằm chằm nét mặt của hắn ta, sau đó lắc đầu, cảm thấy dường như đầu óc không còn được tỉnh táo nữa, “Ta… Triệu Thập Cửu… Triệu Thập Cửu ở đâu?”
“A Thất!”
Triệu Tôn vẫn lao về bên này, mắt Hạ Sơ Thất mờ dần, miệng há ra rồi khép lại.
“Đông Phương Thanh Huyền, hình như ta nghe thấy… tiếng của Triệu Thập Cửu…”
Đông Phương Thanh Huyền quấn chặt áo trên người nàng, hắn ta tức đến mức mặt đỏ bừng, “Đừng cử động, chỉ là ảo giác!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, vén rèm nhìn ra. Bên ngoài là mưa tên đầy trời, là một rừng tướng sĩ Bắc Nam, là lưỡi đao và mũ giáp lạnh lẽo của họ. Nàng cắn môi, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức muốn cuộn người lại. Nàng siết chặt lòng bàn tay, sau đó bỗng dưng đưa tay ra, bắt lấy cổ tay Đông Phương Thanh Huyền, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như nhỏ máu.
“Đông Phương Thanh Huyền… Con của ta… sắp… sắp ra rồi!”
“Dương Tuyết Vũ!” Đông Phương Thanh Huyền gào lên. Lý Mạc và Dương Tuyết Vũ nghe thấy bèn chạy tới, hô to “Sở Thất”, vô cùng hốt hoảng. Họ đều không có kinh nghiệm sinh nở, Lý Mạc đỡ vai nàng, Dương Tuyết vũ giữ hông nàng, không biết bắt đầu từ đâu.
“Tam công tử, người hãy tránh mặt một lát!”
Lý Mạc suy nghĩ một lát, vừa hô vừa xoay đầu.
Đông Phương Thanh Huyền cau mày, nhảy xuống xe ngựa, huơ vũ khí trên tay, mắt đỏ như lửa, hắn ta quát lên, “Bảo vệ xe ngựa, không cho phép bất kì ai đến gần! Kẻ nào đến giết kẻ đó!”
“Vâng thưa công tử!”
Người Hạ Sơ Thất nhẹ lâng lâng, đau đến mức gần như mất đi ý thức. Nhưng thật bất ngờ khi nàng lại có cảm giác đối với tiếng chém giết bên ngoài, có vẻ như đã khôi phục được một phần thính lực, lúc có lúc không. Nhưng trong thế giới của nàng, sự hỗn độn trống rỗng lại chiếm phần nhiều hơn. Cảm giác đè ép trên vùng bụng làm nàng đau đớn, hai tay bấu vào tấm đệm mềm trong xe rồi siết thật chặt.
Tấm đệm mềm bị nàng xé rách một đường thật dài, sợi bông trong đệm lòi ra ngoài, bay tứ tung. Nhưng nàng không nhìn thấy rõ được gì, cũng không cảm nhận được, cơn đau vùng bụng đã khống chế đại não của nàng, cơn đau này còn dữ dội hơn lúc sinh Bảo Âm, đầu óc nàng cũng lơ lửng hơn. Điều này khiến cho trong ý thức của nàng chỉ còn lại một cái tên.
“Triệu Thập Cửu… A… Triệu Thập Cửu…”
“A Thất!” Triệu Tôn vỗ mạnh vào mông Đại Điểu. Đại Điểu hí lên, cất vó nhảy qua đám đông, dừng bên ngoài xe ngựa. Triệu Tôn chưa kịp suy nghĩ gì đã lao thẳng vào trong xe, ôm lấy Hạ Sơ Thất lúc này đang chìm vào trạng thái nửa hôn mê, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, “A Thất, không sao rồi, ta đến rồi, ta đến rồi đây!”
“Triệu Thập Cửu!” Nàng thì thào, vô cùng suy yếu.
Triệu Tôn chỉ cảm thấy bàn tay mình ẩm nóng, nhờ vào tia sáng yếu ớt trong xe, hắn phát hiện tay mình đã dính đầy máu.
“A Thất, sao nàng lại ngốc như vậy? Sao lại ngốc như vậy hả?”
Nhìn bộ dạng hấp hối của nàng, nghĩ đến cảnh nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh sư trong tình trạng bầu bí nặng nề, mạch máu trên mu bàn tay của Triệu Tôn căn phồng lên, hắn cuống cuồng, gào lên, “Bính Nhất! Mau đi tìm bà đỡ…”
Tiếng binh đao bên ngoài vang không dứt, nhưng bên trong chỉ có những tiếng rên rỉ nặng nề.
Hạ Sơ Thất không hề nghĩ tới sẽ có ngày lại lâm bồn trên chiến trường.
Càng không ngờ rằng lần này lại khó sinh như vậy. Cửu tử nhất sinh.
Lần đầu sinh Bảo Âm là do chính tay Triệu Tôn đỡ đẻ. Lần này, hắn vẫn ở bên cạnh nàng. Cho dù Lý Mạc và Dương Tuyết Vũ có nói gì, hắn vẫn không chịu đi, mặt hắn xanh mét đầy sát khí, liên tục dỗ dành nàng, đôi mắt ấy đỏ ngầu như thể nhỏ máu.
“Triệu Thập Cửu… Thiếp…thiếp…không được rồi… không sinh được…”
Chất giọng trầm khàn của Triệu Tôn đã gần như trở nên nghẹn ngào.
“Nàng có thể mà! A Thất, nàng có thể mà!”
“Triệu Thập Cửu…” Tầm mắt của Hạ Sơ Thất mơ hồ, không nhìn rõ môi của hắn, cũng chẳng có thời gian suy nghĩ xem vì sao nàng có thể nghe thấy hắn nói, nàng chỉ lẩm bẩm nói tiếp, “Thiếp… không xong rồi…”
“Không! Nàng phải cố lên!” Triệu Tôn xoay đầu hô lên, “Nhanh lên! Đi tìm bà đỡ!”
“Triệu Thập Cửu!” Hai tai Hạ Sơ Thất ù ù, tuy giọng của nàng đã khàn đi nhưng vẫn nghe thấy hắn quát tháo, tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của hắn, nàng nhắm mắt, cả người mềm xụi, nương theo khe hở nơi rèm cửa sổ, phát hiện ánh trăng bên ngoài hình như càng ngày càng tối dần.
Cảm giác bất lực như thể toàn bộ sức lực bị hút sạch bao vây lấy nàng.
Cảm giác của cái chết một lần nữa tấn công con tim nàng.
Nàng nắm chặt cổ tay Triệu Tôn, nở một nụ cười yếu ớt.
“Thiếp… thiếp hát một bài cho chàng…. nghe nhé…”
“Câm miệng!” Triệu Tôn thấy nàng vất vả như vậy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, mồ hôi chảy đầm đìa, hai người nhìn nhau trong ánh sáng trắng mờ, sắc mặt của hắn trắng bệch không thua gì nàng, “A Thất, nàng nghe đây, nàng sẽ không có chuyện gì đâu, nàng phải cố gắng lên, nghe thấy chưa?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Hạ Sơ Thất vô lực vịn lấy tay hắn trong, ý thức càng lúc càng xa xôi.
“Giây phút… đẹp nhất… trong đời thiếp… là lúc gặp được chàng…”
Dường như đang tiếp sức cho chính bản thân mình, nàng cắn môi, hát chầm chậm, nhưng từng chữ lại như được rặn ra được trong cổ họng, giống như đang thì thầm hơn là hát, nó làm con tim Triệu Tôn trở nên đau nhói.
“Hay… hay không?” Nàng hỏi.
“Không hay!” Giọng Triệu Tôn khàn đi, “A Thất, giữ sức đi, đừng hát nữa.”
“Nếu không hát thiếp sợ không còn cơ hội nữa…” Nàng nói rồi lại hát tiếp từng chữ từng chữ, “Nếu như thay đổi thời gian, không gian, thân phận và danh tính…. Thiếp chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng… Ngàn năm sau chàng ở nơi đâu… Phong cảnh nơi ấy sẽ ra sao... Câu chuyện của chúng ta không được tính là đẹp...”
Hạ Sơ Thất khẽ hát, con tim lúc này đã bình tĩnh lại. Có Triệu Tôn bên cạnh, nàng không hề sợ hãi, cho dù cảm nhận được mạng sống dần trôi đi, cảm nhận được sức lực đã dần cạn kiệt, cảm nhận được bản thân lại sinh khó. Thật ra nàng không cảm thấy tủi thân gì khi đến với thế giới này, nàng chỉ thấy không cam tâm khi phải rời xa hắn, nàng vẫn chưa được nhìn thấy đứa bé trong bụng, cũng không kịp nhìn mặt Bảo Âm lần cuối.
“Đông Phương Thanh Huyền, ta sắp chết rồi… đừng mắng nữa!”
Hạ Sơ Thất choáng váng, cảm thấy bụng đau nhói, buồn nôn, hai mắt mờ đi.
“Ăn nói lung tung!” Đông Phương Thanh Huyền lau cái trán túa đầy mồ hôi của nàng, hắn ta tức giận quát lên, “Ta còn chưa chết, nàng chết cái gì?”
Mắt Hạ Sơ Thất nhòe đi, nàng cắn môi, nhìn chằm chằm nét mặt của hắn ta, sau đó lắc đầu, cảm thấy dường như đầu óc không còn được tỉnh táo nữa, “Ta… Triệu Thập Cửu… Triệu Thập Cửu ở đâu?”
“A Thất!”
Triệu Tôn vẫn lao về bên này, mắt Hạ Sơ Thất mờ dần, miệng há ra rồi khép lại.
“Đông Phương Thanh Huyền, hình như ta nghe thấy… tiếng của Triệu Thập Cửu…”
Đông Phương Thanh Huyền quấn chặt áo trên người nàng, hắn ta tức đến mức mặt đỏ bừng, “Đừng cử động, chỉ là ảo giác!”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, vén rèm nhìn ra. Bên ngoài là mưa tên đầy trời, là một rừng tướng sĩ Bắc Nam, là lưỡi đao và mũ giáp lạnh lẽo của họ. Nàng cắn môi, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức muốn cuộn người lại. Nàng siết chặt lòng bàn tay, sau đó bỗng dưng đưa tay ra, bắt lấy cổ tay Đông Phương Thanh Huyền, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như nhỏ máu.
“Đông Phương Thanh Huyền… Con của ta… sắp… sắp ra rồi!”
“Dương Tuyết Vũ!” Đông Phương Thanh Huyền gào lên. Lý Mạc và Dương Tuyết Vũ nghe thấy bèn chạy tới, hô to “Sở Thất”, vô cùng hốt hoảng. Họ đều không có kinh nghiệm sinh nở, Lý Mạc đỡ vai nàng, Dương Tuyết vũ giữ hông nàng, không biết bắt đầu từ đâu.
“Tam công tử, người hãy tránh mặt một lát!”
Lý Mạc suy nghĩ một lát, vừa hô vừa xoay đầu.
Đông Phương Thanh Huyền cau mày, nhảy xuống xe ngựa, huơ vũ khí trên tay, mắt đỏ như lửa, hắn ta quát lên, “Bảo vệ xe ngựa, không cho phép bất kì ai đến gần! Kẻ nào đến giết kẻ đó!”
“Vâng thưa công tử!”
Người Hạ Sơ Thất nhẹ lâng lâng, đau đến mức gần như mất đi ý thức. Nhưng thật bất ngờ khi nàng lại có cảm giác đối với tiếng chém giết bên ngoài, có vẻ như đã khôi phục được một phần thính lực, lúc có lúc không. Nhưng trong thế giới của nàng, sự hỗn độn trống rỗng lại chiếm phần nhiều hơn. Cảm giác đè ép trên vùng bụng làm nàng đau đớn, hai tay bấu vào tấm đệm mềm trong xe rồi siết thật chặt.
Tấm đệm mềm bị nàng xé rách một đường thật dài, sợi bông trong đệm lòi ra ngoài, bay tứ tung. Nhưng nàng không nhìn thấy rõ được gì, cũng không cảm nhận được, cơn đau vùng bụng đã khống chế đại não của nàng, cơn đau này còn dữ dội hơn lúc sinh Bảo Âm, đầu óc nàng cũng lơ lửng hơn. Điều này khiến cho trong ý thức của nàng chỉ còn lại một cái tên.
“Triệu Thập Cửu… A… Triệu Thập Cửu…”
“A Thất!” Triệu Tôn vỗ mạnh vào mông Đại Điểu. Đại Điểu hí lên, cất vó nhảy qua đám đông, dừng bên ngoài xe ngựa. Triệu Tôn chưa kịp suy nghĩ gì đã lao thẳng vào trong xe, ôm lấy Hạ Sơ Thất lúc này đang chìm vào trạng thái nửa hôn mê, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, “A Thất, không sao rồi, ta đến rồi, ta đến rồi đây!”
“Triệu Thập Cửu!” Nàng thì thào, vô cùng suy yếu.
Triệu Tôn chỉ cảm thấy bàn tay mình ẩm nóng, nhờ vào tia sáng yếu ớt trong xe, hắn phát hiện tay mình đã dính đầy máu.
“A Thất, sao nàng lại ngốc như vậy? Sao lại ngốc như vậy hả?”
Nhìn bộ dạng hấp hối của nàng, nghĩ đến cảnh nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh sư trong tình trạng bầu bí nặng nề, mạch máu trên mu bàn tay của Triệu Tôn căn phồng lên, hắn cuống cuồng, gào lên, “Bính Nhất! Mau đi tìm bà đỡ…”
Tiếng binh đao bên ngoài vang không dứt, nhưng bên trong chỉ có những tiếng rên rỉ nặng nề.
Hạ Sơ Thất không hề nghĩ tới sẽ có ngày lại lâm bồn trên chiến trường.
Càng không ngờ rằng lần này lại khó sinh như vậy. Cửu tử nhất sinh.
Lần đầu sinh Bảo Âm là do chính tay Triệu Tôn đỡ đẻ. Lần này, hắn vẫn ở bên cạnh nàng. Cho dù Lý Mạc và Dương Tuyết Vũ có nói gì, hắn vẫn không chịu đi, mặt hắn xanh mét đầy sát khí, liên tục dỗ dành nàng, đôi mắt ấy đỏ ngầu như thể nhỏ máu.
“Triệu Thập Cửu… Thiếp…thiếp…không được rồi… không sinh được…”
Chất giọng trầm khàn của Triệu Tôn đã gần như trở nên nghẹn ngào.
“Nàng có thể mà! A Thất, nàng có thể mà!”
“Triệu Thập Cửu…” Tầm mắt của Hạ Sơ Thất mơ hồ, không nhìn rõ môi của hắn, cũng chẳng có thời gian suy nghĩ xem vì sao nàng có thể nghe thấy hắn nói, nàng chỉ lẩm bẩm nói tiếp, “Thiếp… không xong rồi…”
“Không! Nàng phải cố lên!” Triệu Tôn xoay đầu hô lên, “Nhanh lên! Đi tìm bà đỡ!”
“Triệu Thập Cửu!” Hai tai Hạ Sơ Thất ù ù, tuy giọng của nàng đã khàn đi nhưng vẫn nghe thấy hắn quát tháo, tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của hắn, nàng nhắm mắt, cả người mềm xụi, nương theo khe hở nơi rèm cửa sổ, phát hiện ánh trăng bên ngoài hình như càng ngày càng tối dần.
Cảm giác bất lực như thể toàn bộ sức lực bị hút sạch bao vây lấy nàng.
Cảm giác của cái chết một lần nữa tấn công con tim nàng.
Nàng nắm chặt cổ tay Triệu Tôn, nở một nụ cười yếu ớt.
“Thiếp… thiếp hát một bài cho chàng…. nghe nhé…”
“Câm miệng!” Triệu Tôn thấy nàng vất vả như vậy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, mồ hôi chảy đầm đìa, hai người nhìn nhau trong ánh sáng trắng mờ, sắc mặt của hắn trắng bệch không thua gì nàng, “A Thất, nàng nghe đây, nàng sẽ không có chuyện gì đâu, nàng phải cố gắng lên, nghe thấy chưa?” w●ebtruy●enonlin●e●com
Hạ Sơ Thất vô lực vịn lấy tay hắn trong, ý thức càng lúc càng xa xôi.
“Giây phút… đẹp nhất… trong đời thiếp… là lúc gặp được chàng…”
Dường như đang tiếp sức cho chính bản thân mình, nàng cắn môi, hát chầm chậm, nhưng từng chữ lại như được rặn ra được trong cổ họng, giống như đang thì thầm hơn là hát, nó làm con tim Triệu Tôn trở nên đau nhói.
“Hay… hay không?” Nàng hỏi.
“Không hay!” Giọng Triệu Tôn khàn đi, “A Thất, giữ sức đi, đừng hát nữa.”
“Nếu không hát thiếp sợ không còn cơ hội nữa…” Nàng nói rồi lại hát tiếp từng chữ từng chữ, “Nếu như thay đổi thời gian, không gian, thân phận và danh tính…. Thiếp chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng… Ngàn năm sau chàng ở nơi đâu… Phong cảnh nơi ấy sẽ ra sao... Câu chuyện của chúng ta không được tính là đẹp...”
Hạ Sơ Thất khẽ hát, con tim lúc này đã bình tĩnh lại. Có Triệu Tôn bên cạnh, nàng không hề sợ hãi, cho dù cảm nhận được mạng sống dần trôi đi, cảm nhận được sức lực đã dần cạn kiệt, cảm nhận được bản thân lại sinh khó. Thật ra nàng không cảm thấy tủi thân gì khi đến với thế giới này, nàng chỉ thấy không cam tâm khi phải rời xa hắn, nàng vẫn chưa được nhìn thấy đứa bé trong bụng, cũng không kịp nhìn mặt Bảo Âm lần cuối.
Bình luận facebook