Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1123 - Chương 1123ĐAN DƯỢC (4)
Triệu Tôn im lặng, trong ánh mắt ngoại trừ ánh sáng rét lạnh ra thì không còn bất kì cảm xúc nào nữa.
“Nàng ấy rất ổn, không cần ngươi phải lo.”
Hắn dứt lời, dùng chuôi kiếm vỗ mông ngựa, chạy lướt qua người Đông Phương Thanh Huyền. Một tay bế đứa bé, một tay cầm kiếm dài, như chim ưng lao xuống từ trên trời, xông về phía Kim Xuyên Môn vẫn còn đang chiến đấu.
Trong máu tươi, giết chóc và ánh sáng đao kiếm, hắn xé một lá cờ, bọc đứa bé trước ngực, mặt mày thê lương, toàn thân lạnh lẽo, thanh kiếm dài trong tay vung lên liên tục, vóc dáng cường tráng trông hệt như chim ưng săn mồi, lấy sức cá nhân một mình ngăn địch.
“Con trai, đừng sợ.”
Gió Bắc ban đêm thổi bay áo choàng của hắn. Bọc tã nho nhỏ phía trước ngực hắn cũng bị dính máu tươi, nhưng đứa bé trong đó chỉ im lặng mở đôi mắt xinh đẹp của mình rồi chép môi ngủ thiếp đi, ngỡ như nơi bé con đang ở không phải là chiến trường máu tanh, mà là bến cảng ấm áp của cha mình.
“Giỏi lắm, thân là nam tử thì phải làm đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa.”
Vút!
Một mũi tên bay về phía hắn.
Tay trái bảo vệ đứa bé, hắn nghiêng người, vung kiếm lên, người và ngựa nhảy vào giữa lòng quân Nam, mạnh mẽ như một tia chớp đen. Trong khoảnh khắc cánh tay cử động thì đã có vài cột máu bắn lên khắp nơi, vài thi thể ngã xuống đất, ngã xuống móng ngựa của hắn.
Trong vòng ba thước xung quanh hắn, không ai dám đến gần.
Nhưng hắn mang theo đứa bé mới sinh lên chiến trường giết giặc như vậy cũng quá nguy hiểm.
Đông Phương Thanh Huyền theo sát sau lưng hắn, nụ cười sắp hóa thành băng đá.
“Triệu Tôn, ngươi điên rồi à?”
Triệu Tôn không để ý đến hắn ta, hắn cưỡi Đại Điểu lao lên, nhấc kiếm đâm vào ngực một hiệu úy quân Nam, máu của gã bắn lên cổ đứa bé khiến Đông Phương Thanh Huyền biến sắc, nhưng thằng bé vẫn ngủ say, dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm, Triệu Tôn cũng chỉ lấy tay lau cho nó chứ không hề để lộ bất kì cảm xúc gì.
“Con trai ngoan lắm.”
Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, dở khóc dở cười.
“Ngươi làm cha kiểu vì vậy hả?”
“Là con trai của ta thì phải như thế, trước cái chết cũng không biến sắc mặt.” Mũ giáp của Triệu Tôn không biết đã rơi đâu mất, búi tóc cũng được tháo ra, tóc đen bay trong gió, sát khí ngút trời. Trong lúc hắn nói chuyện vẫn vung kiếm dài lên, lại có thêm vài mạng người kết thúc trong tay hắn. Hắn không để ý đến người khác mà dường như đang dạy con trai mình giết người, hắn nói rất lạnh lùng và vô tình, “Hiện tại cha dẫn con đi giết địch. Đợi đến khi cha không còn nữa, con phải tự biết dựa vào chính mình, hiểu chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền không hiểu hắn nghĩ gì, cũng không biết tình hình của Hạ Sơ Thất ra sao, trên khuôn mặt anh tuấn ấy không còn nụ cười nữa. Nhưng hắn ta suy nghĩ lại, nếu Triệu Tôn vẫn còn đủ bình tĩnh xông ra giết người ngăn địch thì chắc chắn tình hình của nàng không nghiêm trọng lắm, con tim Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh trở lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào trong cuộc chém giết đoạt thành với quân Nam.
Tiếng binh đao xé trời giội thẳng vào tai.
Chiến trường với những tiếng gào thét bất tận đã biến thành một lò mổ đỏ tươi.
Bầu trời vẫn tắm mình trong màu máu rất lâu.
Mặt đất run rẩy dữ dội như đang gào rít.
Trong biển máu tươi bắn tung tóe, Triệu Tôn bế đứa bé, sống lưng hắn vững như núi.
Đông Phương Thanh Huyền đi theo bên hông, đôi mắt quyến rũ kia nheo lại, vừa cười nhạt vừa nhìn hắn.
“Lần đầu cảm thấy ngươi đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả bổn công tử.”
Triệu Tôn không trả lời, cũng không nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu nhìn bé con vẫn đang ngủ say trong tã, hắn chỉ huy quân Tấn tay cầm chiến đao nuốt lấy binh mã quân Nam như dã thú.
Đến khi chiến sự kết thúc thì trời đã rạng sáng.
Dưới thế tiến công đầy máu tanh như ma quỷ của quân Tấn, cuối cùng quân Nam bại trận thảm hại.
Tòa hoàng thành dát vàng trổ ngọc này được vô số những người thợ khéo dày công xây dựng nên, cuối cùng đã mở rộng cửa trước mặt Triệu Tôn. Và hắn cũng trở thành chủ nhân của nơi này. Ánh nắng sớm mai hắt xuống mái ngói lưu ly rực rỡ, tỏa ra sắc màu mờ ảo, các thần thú trên mái cung điện cũng nhe nanh múa vuốt, nhìn người đàn ông đi ngược sáng bước lên bậc thang.
Những nấc thang dài này, Triệu Tôn đã từng đi qua vô số lần.
Nhưng hắn chưa bao giờ đi ở phía chính giữa, bước chân cũng chưa bao giờ nặng nề như hôm nay. Trên chiếc trụ cột cổng điện Phụng Thiên, có những miếng vàng lá bị đao chém bong ra; trên nền gạch xanh trước điện, có vô số vết máu không thể nào rửa sạch. Khung cảnh chiến tranh tối qua dường như vẫn còn hiện lên trước mắt.
Đại điện Phụng Thiên chính là điện Kim Loan của Đại Yến. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Từng ngọn đèn tỏa ra ánh sáng hoa lệ, tôn quý, mờ ảo, dường như có sát khí.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng người đã có mặt đông đủ.
Họ đang đợi Triệu Tôn, đợi vị vua cuối cùng sau cuộc chiến tranh kéo dài bốn năm kia.
Triệu Tôn nhìn lướt qua những người trong điện, mặt hắn không cảm xúc, im lặng bước qua bậc cửa. Nếu như không phải hắn đang bế một đứa bé trong lòng thì bộ dạng đẫm máu của hắn nhìn không khác gì bóng ma, lạnh lùng, vô tình, trông hệt như một quái vật máu lạnh không có sức sống và linh hồn.
Những người trong điện đều cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt của hắn.
Sau trận đại chiến, tàn cuộc đã gần như đã được dọn dẹp xong. Người trong điện Phụng Thiên cũng rất hỗn tạp. Có võ tướng đầu hàng, có quan văn yếu ớt, cũng có thân vương mặc mãng bào đeo đai ngọc, và nhiều hơn hết là các tướng sĩ quân Tấn… Thế nhưng có vẻ như Triệu Tôn không phát giác được, hắn đi xuyên qua đại điện, bước từng bước về trước, cuối cùng dừng bước trước thềm son. Hắn đứng ngược sáng, nhìn lướt qua ngôi bảo tọa cửu ngũ chí tôn phía trên, nhưng lại không bước chân lên.
Hắn im lặng, điện Phụng Thiên bỗng dưng bị bao trùm bởi luồng không khí chết khóc.
Sau một cuộc chiến khốc liệt, mọi người đã thần phục từ sớm.
Giờ đây cổng thành đóng chặt, không được ra vào, những người không thần phục đều phải bỏ mạng.
Quần thần hoảng sợ, không biết phải làm sao, họ cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy hắn bế theo đứa bé lên điện.
Trong bầu không khí yên lặng chết chóc ấy, Tần vương Triệu Cấu nhìn bóng lưng của Triệu Tôn, y quỳ xuống, lấy thân phận Tông Nhân Lệnh cao giọng nói.
“Kiến Chương Đế nhân hậu khiêm nhường, trọng dụng hiền tài, lắng nghe lời khuyên của thần tử. Nhưng trong triều có kẻ gian thần, giả mạo chiếu thư giở trò ly gián, giết hại chư vương, khiến thiên tử xem nhẹ thân tình, trở thành mối họa quốc gia. Tấn vương phiên thuộc Bắc Bình, cẩn tuân mệnh lệnh tiên đế, diệt trừ nghịch thần, vào kinh phò trợ quân vương, vốn có ý san sẻ nỗi lo giúp vua, nào ngờ đế vương bị kẻ gian lừa gạt, tự vẫn tại Kim Xuyên Môn... Tấn vương là trưởng tử của Hồng Thái Đế và Hiếu thánh hoàng thái hậu, chiến công trác tuyệt, trí dũng vô song, nay kế ngôi hoàng đế là chuyện hợp với lẽ trời.”
“Nàng ấy rất ổn, không cần ngươi phải lo.”
Hắn dứt lời, dùng chuôi kiếm vỗ mông ngựa, chạy lướt qua người Đông Phương Thanh Huyền. Một tay bế đứa bé, một tay cầm kiếm dài, như chim ưng lao xuống từ trên trời, xông về phía Kim Xuyên Môn vẫn còn đang chiến đấu.
Trong máu tươi, giết chóc và ánh sáng đao kiếm, hắn xé một lá cờ, bọc đứa bé trước ngực, mặt mày thê lương, toàn thân lạnh lẽo, thanh kiếm dài trong tay vung lên liên tục, vóc dáng cường tráng trông hệt như chim ưng săn mồi, lấy sức cá nhân một mình ngăn địch.
“Con trai, đừng sợ.”
Gió Bắc ban đêm thổi bay áo choàng của hắn. Bọc tã nho nhỏ phía trước ngực hắn cũng bị dính máu tươi, nhưng đứa bé trong đó chỉ im lặng mở đôi mắt xinh đẹp của mình rồi chép môi ngủ thiếp đi, ngỡ như nơi bé con đang ở không phải là chiến trường máu tanh, mà là bến cảng ấm áp của cha mình.
“Giỏi lắm, thân là nam tử thì phải làm đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa.”
Vút!
Một mũi tên bay về phía hắn.
Tay trái bảo vệ đứa bé, hắn nghiêng người, vung kiếm lên, người và ngựa nhảy vào giữa lòng quân Nam, mạnh mẽ như một tia chớp đen. Trong khoảnh khắc cánh tay cử động thì đã có vài cột máu bắn lên khắp nơi, vài thi thể ngã xuống đất, ngã xuống móng ngựa của hắn.
Trong vòng ba thước xung quanh hắn, không ai dám đến gần.
Nhưng hắn mang theo đứa bé mới sinh lên chiến trường giết giặc như vậy cũng quá nguy hiểm.
Đông Phương Thanh Huyền theo sát sau lưng hắn, nụ cười sắp hóa thành băng đá.
“Triệu Tôn, ngươi điên rồi à?”
Triệu Tôn không để ý đến hắn ta, hắn cưỡi Đại Điểu lao lên, nhấc kiếm đâm vào ngực một hiệu úy quân Nam, máu của gã bắn lên cổ đứa bé khiến Đông Phương Thanh Huyền biến sắc, nhưng thằng bé vẫn ngủ say, dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm, Triệu Tôn cũng chỉ lấy tay lau cho nó chứ không hề để lộ bất kì cảm xúc gì.
“Con trai ngoan lắm.”
Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt, dở khóc dở cười.
“Ngươi làm cha kiểu vì vậy hả?”
“Là con trai của ta thì phải như thế, trước cái chết cũng không biến sắc mặt.” Mũ giáp của Triệu Tôn không biết đã rơi đâu mất, búi tóc cũng được tháo ra, tóc đen bay trong gió, sát khí ngút trời. Trong lúc hắn nói chuyện vẫn vung kiếm dài lên, lại có thêm vài mạng người kết thúc trong tay hắn. Hắn không để ý đến người khác mà dường như đang dạy con trai mình giết người, hắn nói rất lạnh lùng và vô tình, “Hiện tại cha dẫn con đi giết địch. Đợi đến khi cha không còn nữa, con phải tự biết dựa vào chính mình, hiểu chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền không hiểu hắn nghĩ gì, cũng không biết tình hình của Hạ Sơ Thất ra sao, trên khuôn mặt anh tuấn ấy không còn nụ cười nữa. Nhưng hắn ta suy nghĩ lại, nếu Triệu Tôn vẫn còn đủ bình tĩnh xông ra giết người ngăn địch thì chắc chắn tình hình của nàng không nghiêm trọng lắm, con tim Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh trở lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào trong cuộc chém giết đoạt thành với quân Nam.
Tiếng binh đao xé trời giội thẳng vào tai.
Chiến trường với những tiếng gào thét bất tận đã biến thành một lò mổ đỏ tươi.
Bầu trời vẫn tắm mình trong màu máu rất lâu.
Mặt đất run rẩy dữ dội như đang gào rít.
Trong biển máu tươi bắn tung tóe, Triệu Tôn bế đứa bé, sống lưng hắn vững như núi.
Đông Phương Thanh Huyền đi theo bên hông, đôi mắt quyến rũ kia nheo lại, vừa cười nhạt vừa nhìn hắn.
“Lần đầu cảm thấy ngươi đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả bổn công tử.”
Triệu Tôn không trả lời, cũng không nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu nhìn bé con vẫn đang ngủ say trong tã, hắn chỉ huy quân Tấn tay cầm chiến đao nuốt lấy binh mã quân Nam như dã thú.
Đến khi chiến sự kết thúc thì trời đã rạng sáng.
Dưới thế tiến công đầy máu tanh như ma quỷ của quân Tấn, cuối cùng quân Nam bại trận thảm hại.
Tòa hoàng thành dát vàng trổ ngọc này được vô số những người thợ khéo dày công xây dựng nên, cuối cùng đã mở rộng cửa trước mặt Triệu Tôn. Và hắn cũng trở thành chủ nhân của nơi này. Ánh nắng sớm mai hắt xuống mái ngói lưu ly rực rỡ, tỏa ra sắc màu mờ ảo, các thần thú trên mái cung điện cũng nhe nanh múa vuốt, nhìn người đàn ông đi ngược sáng bước lên bậc thang.
Những nấc thang dài này, Triệu Tôn đã từng đi qua vô số lần.
Nhưng hắn chưa bao giờ đi ở phía chính giữa, bước chân cũng chưa bao giờ nặng nề như hôm nay. Trên chiếc trụ cột cổng điện Phụng Thiên, có những miếng vàng lá bị đao chém bong ra; trên nền gạch xanh trước điện, có vô số vết máu không thể nào rửa sạch. Khung cảnh chiến tranh tối qua dường như vẫn còn hiện lên trước mắt.
Đại điện Phụng Thiên chính là điện Kim Loan của Đại Yến. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Từng ngọn đèn tỏa ra ánh sáng hoa lệ, tôn quý, mờ ảo, dường như có sát khí.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng người đã có mặt đông đủ.
Họ đang đợi Triệu Tôn, đợi vị vua cuối cùng sau cuộc chiến tranh kéo dài bốn năm kia.
Triệu Tôn nhìn lướt qua những người trong điện, mặt hắn không cảm xúc, im lặng bước qua bậc cửa. Nếu như không phải hắn đang bế một đứa bé trong lòng thì bộ dạng đẫm máu của hắn nhìn không khác gì bóng ma, lạnh lùng, vô tình, trông hệt như một quái vật máu lạnh không có sức sống và linh hồn.
Những người trong điện đều cúi đầu, không dám chạm vào ánh mắt của hắn.
Sau trận đại chiến, tàn cuộc đã gần như đã được dọn dẹp xong. Người trong điện Phụng Thiên cũng rất hỗn tạp. Có võ tướng đầu hàng, có quan văn yếu ớt, cũng có thân vương mặc mãng bào đeo đai ngọc, và nhiều hơn hết là các tướng sĩ quân Tấn… Thế nhưng có vẻ như Triệu Tôn không phát giác được, hắn đi xuyên qua đại điện, bước từng bước về trước, cuối cùng dừng bước trước thềm son. Hắn đứng ngược sáng, nhìn lướt qua ngôi bảo tọa cửu ngũ chí tôn phía trên, nhưng lại không bước chân lên.
Hắn im lặng, điện Phụng Thiên bỗng dưng bị bao trùm bởi luồng không khí chết khóc.
Sau một cuộc chiến khốc liệt, mọi người đã thần phục từ sớm.
Giờ đây cổng thành đóng chặt, không được ra vào, những người không thần phục đều phải bỏ mạng.
Quần thần hoảng sợ, không biết phải làm sao, họ cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy hắn bế theo đứa bé lên điện.
Trong bầu không khí yên lặng chết chóc ấy, Tần vương Triệu Cấu nhìn bóng lưng của Triệu Tôn, y quỳ xuống, lấy thân phận Tông Nhân Lệnh cao giọng nói.
“Kiến Chương Đế nhân hậu khiêm nhường, trọng dụng hiền tài, lắng nghe lời khuyên của thần tử. Nhưng trong triều có kẻ gian thần, giả mạo chiếu thư giở trò ly gián, giết hại chư vương, khiến thiên tử xem nhẹ thân tình, trở thành mối họa quốc gia. Tấn vương phiên thuộc Bắc Bình, cẩn tuân mệnh lệnh tiên đế, diệt trừ nghịch thần, vào kinh phò trợ quân vương, vốn có ý san sẻ nỗi lo giúp vua, nào ngờ đế vương bị kẻ gian lừa gạt, tự vẫn tại Kim Xuyên Môn... Tấn vương là trưởng tử của Hồng Thái Đế và Hiếu thánh hoàng thái hậu, chiến công trác tuyệt, trí dũng vô song, nay kế ngôi hoàng đế là chuyện hợp với lẽ trời.”