Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1122 - Chương 1122ĐAN DƯỢC (3)
“Ýông là nàng ấy không chết được?” Nguyên Hữu nhìn ông ta chằm chằm.
Hạ An kinh ngạc, không nói gì.
Rốt cuộc tiểu công gia muốn nàng ấy chết hay không muốn nàng ấy chết? Ông ta không đoán được nên không dám nói bậy.
“Ông đây bảo ngươi trả lời!” Nguyên Hữu là một người nóng tính, hắn ta túm lấy cổ áo, xách đối phương lên.
Cổ Hạ An cứng đờ, nghiêng đầu nhìn hắn ta, lắp bắp nói, “Không… không chết được.”
“Không chết được? Vậy thì tốt.”
Con tim Nguyên Hữu treo lơ lửng từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng đã đáp xuống.
Hắn ta không quan tâm Hạ An có ở mặt ở đó hay không, cũng không quan tâm thân phận của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hắn ta ôm chặt lấy nàng rồi vùi đầu vào mái tóc tỏa hương thơm dịu dàng của nàng, nói nhỏ, “May mà kỹ thuật bắn tên của ta không tốt. Nàng phải mau khỏe lại. Nếu không ai, ai tìm ta trả thù đây?”
Nhận được lệnh của Triệu Tôn, Trịnh Nhị Bảo vội vàng về lại doanh trại quân Tấn ngoài thành lấy đan dược rồi lại theo Bính Nhất chạy vào Thái Y Viện. Chạy đi chạy về, đường sá xóc nảy, cả người cậu ta chảy đầy môi hôi. May mà lúc nào cậu ta cũng ở bên chăm sóc Triệu Tôn, lại luôn quan tâm đến sự an nguy của hắn, không cần biết ở đâu thì trong hành lý mang theo bên người, không chỉ có cửu chuyển hộ tâm đan mà còn có thuốc đau trị đau đầu, thuốc trị thương do Hạ Sơ Thất làm ra, cũng như những thứ linh tinh khác...
Trịnh Nhị Bảo bê hộp vào, nhìn mặt Hạ Sơ Thất tái nhợt, cậu ta thút tha thút thít.
“Chủ tử gia, thuốc… thuốc đã đến rồi. Nhưng… nhưng…”
Theo cậu ta thấy, rõ ràng vương phi đã qua qua đời, cho nàng ấy dùng thuốc này chẳng phải là lãng phí sao? Sau này khi gia nhà cậu ta cần dùng thì biết tính sao đây? Nhưng cậu ta nào biết tâm trạng của Triệu Tôn.
Hắn không nhìn Trịnh Nhị Bảo mà vội vàng nhận lấy chiếc hộp, lấy một lọ sứ nhỏ được gói bằng tơ lụa ra, đưa lên mũi ngửi rồi trút một viên, cạy miệng Hạ Sơ Thất, đang định nhét vào, nhưng hắn suy nghĩ lại rồi bỏ vào miệng mình, sau đó từ từ cúi đầu xuống, dùng lưỡi bón thuốc, đỡ nàng ngồi dậy, rồi đút nước cho thuốc trôi xuống cổ họng và vỗ nhẹ lên lưng đối phương.
Dáng vẻ cẩn thận ấy khiến những người có mặt ở đây đều cứng đờ.
Mắt Giang thái y lóe lên, không màng tới vết thương trên cổ, ông ta thò đầu ra, quyết tâm thêm lần cuối vì để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
“Điện hạ, đan dược tổng cộng có mấy viên?”
Triệu Tôn không kiểm tra mà đáp ngay, “Tổng cộng bảy viên, còn lại sáu viên.”
“Chuyện này…” Giang thái y hoảng sợ. Ông ta suy nghĩ một hồi sau đó quyết tâm liều một phen, “ Điện hạ, vì để trị bệnh cho vương phi, có thể thần sẽ tham chiếu thành phần của cửu chuyển hộ tâm đan, chế thành thuốc, ngoài ra còn phải cần một vài dược liệu quý giá khác...”
“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm.” Triệu Tôn nhìn ông ta chằm chằm, “Nếu nàng ấy chết, ngươi cũng phải chết.”
“Vâng vâng vâng, lão thần biết, lão thần biết…” Giang thái y lắp bắp, dè dặt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu nói, “Vậy mời điện hạ hãy tránh mặt, giao lại việc ở đây cho lão thần đi.” Ông ta nói xong, thấy Triệu Tôn đen mặt, nghĩ rằng hắn không yên tâm rồi bổ sung thêm một câu, “Để Nhị Bảo công công ở lại là được...”
“Không được!” Lúc này Triệu Tôn lại cố chấp hơn bất kì lúc nào, trả lời rất chắc nịch. Hắn ngồi bất động trên ghế, dường như đã vứt hết ngàn vạn binh mã ngoài kia và giang sơn sắp chiếm được vào tay ra sau đầu, “Ta phải ở lại với nàng ấy.”
Giang thái y lau máu trên cổ, dù bị thương, túa mồ hôi hột nhưng ông ta vẫn phải nhắc nhở, “Điện hạ, nếu ngài ở đây sẽ ảnh hưởng đến các thái y khác làm… làm việc…”
Triệu Tôn không trả lời.
Nhưng nhìn đám thái y đang run rẩy tới mức đứng không vững kia, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy.
Hắn đi đến bên giường, khom lưng, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Hạ Sơ Thất rồi cất tiếng nói dịu dàng.
“A Thất, gia đi trước nhé. Lát nữa sẽ tới thăm nàng, nàng phải ngoan đó biết chưa?”
Người trên giường đang nhắm nghiền hai mắt, ngay cả lông mi cũng không cử động, tất nhiên sẽ không trả lời hắn rồi. Nhưng có vẻ như hắn không quan tâm lắm, hắn lại dặn dò Trịnh Nhị Bảo phải trông chừng cẩn thận, nghe theo lời các thái y rồi mới sải bước ra khỏi Thái Y Viện.
“Đứa bé…”
Hắn hốt hoảng lẩm bẩm một câu, có vẻ như lúc này hắn mới nhớ ra.
Đúng, đứa bé trong bụng A Thất, Lý Mạc đang bế nó.
Hắn giật mình, phóng lên ngựa chạy ra Kim Xuyên Môn, nhưng chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đang thong thả cưỡi ngựa đi tới. Bộ cẩm bào trên người hắn ta dính đầy máu tươi, trên khuôn mặt trắng nõn kia là một nụ cười lạnh lùng nhưng phức tạp. Trong tay hắn là một đứa bé nhỏ nhắn đang nằm trong bọc tã. Da mặt đứa bé nhăn nheo trông như một cụ già, đôi môi non nớt đang mút nhẹ, dường như đang nhớ về cuộc sống hạnh phúc trong cơ thể mẹ.
“Điện hạ đúng là hay quên, ngay cả con mình cũng quên mang theo.”
Đông Phương Thanh Huyền vừa cười nhạo vừa đến gần trong ánh nhìn chằm chằm và lạnh lùng của Triệu Tôn, khi chỉ còn cách một bước, hắn ta đưa đứa bé qua. Triệu Tôn lạnh mắt nhìn hắn ta, bế lấy đứa bé, ôm chặt trong lòng, thần sắc lạnh lùng nhưng không nói gì.
Thấy hắn như thế, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền không còn sức lực mỉa mai nữa.
Hắn ta hỏi, “Nàng ấy thế nào rồi?”
Triệu Tôn siết chặt cánh tay để bế đứa bé vững vàng hơn, nhưng vẫn nhìn hắn ta đầy lạnh lùng. Hai người nhìn nhau, trong sự im lặng chết chóc, vành mắt hắn đỏ ngầu, máu trên áo choàng đã bị gió thổi khô, dáng vẻ tàn khốc xa cách đó chỉ có sát khí, nộ khí và khí thế vương giả.
“Vì sao lại đưa nàng ấy đi?”
“Vì sao nàng ấy mang thai mà ngươi lại không nói cho ta biết?”
Hắn hỏi liên tiếp hai câu, câu này lạnh hơn câu kia.
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Cho dù đang ở trong tình hình thế này nhưng hắn ta vẫn là công tử cao quý tao nhã, trên khuôn mặt tuấn tú kia là nụ cười nhẹ nhàng, chữ nào chữ nấy lại đâm thẳng vào tim Triệu Tôn.
“Ta và ngươi khác nhau. Chuyện nàng ấy không thích, ta sẽ không làm.”
Ánh mắt của Triệu Tôn thoáng trở nên sắc bén, hắn gần như nghiến răng rồi rút kiếm ra.
“Nhưng ngươi đã làm hại nàng ấy, ngươi có biết không?”
Bị hắn quát, Đông Phương Thanh Huyền thấy hơi rét lạnh, cơ thể lùi lại về sau, nhìn mũi kiếm trước ngực mình, “Nói không lại nên động thủ à? Ngươi không phải là người như vậy đâu nhỉ?” Hắn ta nói xong, thấy Triệu Tôn không nói gì, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất, sắc mặt từ từ sa sầm xuống, không đấu võ mồm với Triệu Tôn nữa, cũng không quan tâm trên người mình có bao nhiêu vết thương, hắn ta hất nhẹ thanh kiếm, nhìn hắn chằm chằm, “Nàng ấy thế nào rồi? Nói!”
Hạ An kinh ngạc, không nói gì.
Rốt cuộc tiểu công gia muốn nàng ấy chết hay không muốn nàng ấy chết? Ông ta không đoán được nên không dám nói bậy.
“Ông đây bảo ngươi trả lời!” Nguyên Hữu là một người nóng tính, hắn ta túm lấy cổ áo, xách đối phương lên.
Cổ Hạ An cứng đờ, nghiêng đầu nhìn hắn ta, lắp bắp nói, “Không… không chết được.”
“Không chết được? Vậy thì tốt.”
Con tim Nguyên Hữu treo lơ lửng từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng đã đáp xuống.
Hắn ta không quan tâm Hạ An có ở mặt ở đó hay không, cũng không quan tâm thân phận của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hắn ta ôm chặt lấy nàng rồi vùi đầu vào mái tóc tỏa hương thơm dịu dàng của nàng, nói nhỏ, “May mà kỹ thuật bắn tên của ta không tốt. Nàng phải mau khỏe lại. Nếu không ai, ai tìm ta trả thù đây?”
Nhận được lệnh của Triệu Tôn, Trịnh Nhị Bảo vội vàng về lại doanh trại quân Tấn ngoài thành lấy đan dược rồi lại theo Bính Nhất chạy vào Thái Y Viện. Chạy đi chạy về, đường sá xóc nảy, cả người cậu ta chảy đầy môi hôi. May mà lúc nào cậu ta cũng ở bên chăm sóc Triệu Tôn, lại luôn quan tâm đến sự an nguy của hắn, không cần biết ở đâu thì trong hành lý mang theo bên người, không chỉ có cửu chuyển hộ tâm đan mà còn có thuốc đau trị đau đầu, thuốc trị thương do Hạ Sơ Thất làm ra, cũng như những thứ linh tinh khác...
Trịnh Nhị Bảo bê hộp vào, nhìn mặt Hạ Sơ Thất tái nhợt, cậu ta thút tha thút thít.
“Chủ tử gia, thuốc… thuốc đã đến rồi. Nhưng… nhưng…”
Theo cậu ta thấy, rõ ràng vương phi đã qua qua đời, cho nàng ấy dùng thuốc này chẳng phải là lãng phí sao? Sau này khi gia nhà cậu ta cần dùng thì biết tính sao đây? Nhưng cậu ta nào biết tâm trạng của Triệu Tôn.
Hắn không nhìn Trịnh Nhị Bảo mà vội vàng nhận lấy chiếc hộp, lấy một lọ sứ nhỏ được gói bằng tơ lụa ra, đưa lên mũi ngửi rồi trút một viên, cạy miệng Hạ Sơ Thất, đang định nhét vào, nhưng hắn suy nghĩ lại rồi bỏ vào miệng mình, sau đó từ từ cúi đầu xuống, dùng lưỡi bón thuốc, đỡ nàng ngồi dậy, rồi đút nước cho thuốc trôi xuống cổ họng và vỗ nhẹ lên lưng đối phương.
Dáng vẻ cẩn thận ấy khiến những người có mặt ở đây đều cứng đờ.
Mắt Giang thái y lóe lên, không màng tới vết thương trên cổ, ông ta thò đầu ra, quyết tâm thêm lần cuối vì để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
“Điện hạ, đan dược tổng cộng có mấy viên?”
Triệu Tôn không kiểm tra mà đáp ngay, “Tổng cộng bảy viên, còn lại sáu viên.”
“Chuyện này…” Giang thái y hoảng sợ. Ông ta suy nghĩ một hồi sau đó quyết tâm liều một phen, “ Điện hạ, vì để trị bệnh cho vương phi, có thể thần sẽ tham chiếu thành phần của cửu chuyển hộ tâm đan, chế thành thuốc, ngoài ra còn phải cần một vài dược liệu quý giá khác...”
“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm.” Triệu Tôn nhìn ông ta chằm chằm, “Nếu nàng ấy chết, ngươi cũng phải chết.”
“Vâng vâng vâng, lão thần biết, lão thần biết…” Giang thái y lắp bắp, dè dặt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu nói, “Vậy mời điện hạ hãy tránh mặt, giao lại việc ở đây cho lão thần đi.” Ông ta nói xong, thấy Triệu Tôn đen mặt, nghĩ rằng hắn không yên tâm rồi bổ sung thêm một câu, “Để Nhị Bảo công công ở lại là được...”
“Không được!” Lúc này Triệu Tôn lại cố chấp hơn bất kì lúc nào, trả lời rất chắc nịch. Hắn ngồi bất động trên ghế, dường như đã vứt hết ngàn vạn binh mã ngoài kia và giang sơn sắp chiếm được vào tay ra sau đầu, “Ta phải ở lại với nàng ấy.”
Giang thái y lau máu trên cổ, dù bị thương, túa mồ hôi hột nhưng ông ta vẫn phải nhắc nhở, “Điện hạ, nếu ngài ở đây sẽ ảnh hưởng đến các thái y khác làm… làm việc…”
Triệu Tôn không trả lời.
Nhưng nhìn đám thái y đang run rẩy tới mức đứng không vững kia, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy.
Hắn đi đến bên giường, khom lưng, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Hạ Sơ Thất rồi cất tiếng nói dịu dàng.
“A Thất, gia đi trước nhé. Lát nữa sẽ tới thăm nàng, nàng phải ngoan đó biết chưa?”
Người trên giường đang nhắm nghiền hai mắt, ngay cả lông mi cũng không cử động, tất nhiên sẽ không trả lời hắn rồi. Nhưng có vẻ như hắn không quan tâm lắm, hắn lại dặn dò Trịnh Nhị Bảo phải trông chừng cẩn thận, nghe theo lời các thái y rồi mới sải bước ra khỏi Thái Y Viện.
“Đứa bé…”
Hắn hốt hoảng lẩm bẩm một câu, có vẻ như lúc này hắn mới nhớ ra.
Đúng, đứa bé trong bụng A Thất, Lý Mạc đang bế nó.
Hắn giật mình, phóng lên ngựa chạy ra Kim Xuyên Môn, nhưng chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đang thong thả cưỡi ngựa đi tới. Bộ cẩm bào trên người hắn ta dính đầy máu tươi, trên khuôn mặt trắng nõn kia là một nụ cười lạnh lùng nhưng phức tạp. Trong tay hắn là một đứa bé nhỏ nhắn đang nằm trong bọc tã. Da mặt đứa bé nhăn nheo trông như một cụ già, đôi môi non nớt đang mút nhẹ, dường như đang nhớ về cuộc sống hạnh phúc trong cơ thể mẹ.
“Điện hạ đúng là hay quên, ngay cả con mình cũng quên mang theo.”
Đông Phương Thanh Huyền vừa cười nhạo vừa đến gần trong ánh nhìn chằm chằm và lạnh lùng của Triệu Tôn, khi chỉ còn cách một bước, hắn ta đưa đứa bé qua. Triệu Tôn lạnh mắt nhìn hắn ta, bế lấy đứa bé, ôm chặt trong lòng, thần sắc lạnh lùng nhưng không nói gì.
Thấy hắn như thế, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền không còn sức lực mỉa mai nữa.
Hắn ta hỏi, “Nàng ấy thế nào rồi?”
Triệu Tôn siết chặt cánh tay để bế đứa bé vững vàng hơn, nhưng vẫn nhìn hắn ta đầy lạnh lùng. Hai người nhìn nhau, trong sự im lặng chết chóc, vành mắt hắn đỏ ngầu, máu trên áo choàng đã bị gió thổi khô, dáng vẻ tàn khốc xa cách đó chỉ có sát khí, nộ khí và khí thế vương giả.
“Vì sao lại đưa nàng ấy đi?”
“Vì sao nàng ấy mang thai mà ngươi lại không nói cho ta biết?”
Hắn hỏi liên tiếp hai câu, câu này lạnh hơn câu kia.
Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Cho dù đang ở trong tình hình thế này nhưng hắn ta vẫn là công tử cao quý tao nhã, trên khuôn mặt tuấn tú kia là nụ cười nhẹ nhàng, chữ nào chữ nấy lại đâm thẳng vào tim Triệu Tôn.
“Ta và ngươi khác nhau. Chuyện nàng ấy không thích, ta sẽ không làm.”
Ánh mắt của Triệu Tôn thoáng trở nên sắc bén, hắn gần như nghiến răng rồi rút kiếm ra.
“Nhưng ngươi đã làm hại nàng ấy, ngươi có biết không?”
Bị hắn quát, Đông Phương Thanh Huyền thấy hơi rét lạnh, cơ thể lùi lại về sau, nhìn mũi kiếm trước ngực mình, “Nói không lại nên động thủ à? Ngươi không phải là người như vậy đâu nhỉ?” Hắn ta nói xong, thấy Triệu Tôn không nói gì, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất, sắc mặt từ từ sa sầm xuống, không đấu võ mồm với Triệu Tôn nữa, cũng không quan tâm trên người mình có bao nhiêu vết thương, hắn ta hất nhẹ thanh kiếm, nhìn hắn chằm chằm, “Nàng ấy thế nào rồi? Nói!”
Bình luận facebook