Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1126 - Chương 1126ĐAN DƯỢC (7)
Hiện tại trong thánh chỉ lại xuất hiện một thứ nữ khiến mọi người xôn xao.
Nhưng hoàng đế là hoàng đế, hắn nói lão Ngụy quốc công có thứ nữ, lão Ngụy quốc công cũng nói mình có thứ nữ thì ai lại dám nói người ta không có chứ?
Vô số cặp mắt hướng về phủ Ngụy quốc công, cảm thấy chuyện tốt vẻ vang tổ tiên rơi xuống nhà họ rồi.
Nhưng không ai ngờ được rằng, Triệu Tôn sẽ sủng ái thứ nữ của Ngụy quốc công đến mức độ như vậy.
Đăng cơ chưa đến ba ngày, Triệu Tôn lại ban một thánh chỉ khác gây chấn động thiên hạ.
“Hoàng hậu Hạ thị có công dưỡng dục, hiền thục đoan trang, giỏi giang tài đức, là bậc nữ nhi đức độ, là người trẫm luôn tìm kiếm, nay xã tắc yên ổn, vì tình này sâu đậm, ngoài hưởng phu thê trăm năm hòa hợp, đặc biệt ban chỉ phế bỏ quy chế tổ tiên, không nạp phi tần, lục cung chỉ có duy nhất một mình hoàng hậu.”
Hành động phế bỏ lục cung như thế này chưa từng có triều đại nào từng thực hiện.
Thánh chỉ vừa được ban ra đã kinh động trời đất, không chỉ trên triều xôn xao mà khắp thiên hạ cũng thấy lo lắng.
Chuyện nhà của hoàng đế là quốc sự, là chuyện lớn hàng đầu. Hoàng đế không nạp phi tần còn làm thần tử lo lắng hoang mang hơn chuyện cấm họ lấy vợ. Từng tấu chương nối đuôi nhau bay lên bàn của Triệu Tôn, người thì dùng tình, kẻ thì dùng lý, không ai giống ai.
Nhưng Triệu Tôn lại có cách lý luận riêng của mình.
Hắn nói, hiện tại trong cung việc gì cũng cần dùng tiền, chi tiêu quá nhiều, không nạp phi tần là có thể giảm số lượng người trong cung, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, số tiền này có thể dùng để phát triển quân sự, xây trường dựng y quán, và còn có thể tăng bổng lộc cho các quan viên...
Không biết các quần thần sợ “hổ uy” của hắn, hay là sức hấp dẫn của “tăng bổng lộc” quá lớn mà trừ những lão thần cố chấp không chịu nhượng bộ, ngày nào cũng khóc lóc “quỳ gối cầu xin”, thì đa số những người còn lại đều đồng ý với hành động không hợp lý này.
Từ triều Hồng Thái đến nay, bổng lộc của quan lại cực kì thấp, khá nhiều quan viên không thể kiếm chác được gì, thậm chí còn không đủ để chi tiêu. Nói cho cùng, thật ra chuyện nhà hoàng đế không quan trọng bằng chuyện nhà mình. Huống gì, Triệu Tôn là ai? Suốt những ngày qua, bọn họ đều đã hiểu. Có thể miêu tả hắn bằng bốn chữ đơn giản: Nói một là một. Nếu kẻ nào dám chống đối hắn thì đừng hòng sẽ có kết cục tốt đẹp.
Tuy thánh chỉ đã được chấp nhận nhưng lúc chấp hành lại gặp phải một vài khó khăn. Cứ cách dăm ba bữa vẫn có phụ nữ được đưa vào hậu cung. Nhưng phần lớn còn chưa gặp được hoàng thượng thì ngày thứ hai đã bị đưa ra khỏi cung, trở thành trò cười. Sau vài lần như vậy bèn có một vài suy đoán khác nhau xuất hiện trong dân gian, có người nói lão Ngụy quốc công Hạ Đình Cán phò trợ đoạt vị nên hoàng đế đã hứa sẽ cho con gái của ông ta độc hưởng thánh sủng, nhất là hiện nay hoàng trưởng tử vẫn còn nhỏ, nếu hoàng đế nạp thêm phi tần sinh thêm con thì đó sẽ là một mối uy hiếp với vị trí của hoàng trưởng tử, đến lúc đó trong cung lại nổi mưa tanh gió máu. Triệu Tôn đã trải qua đại chiến đoạt ngôi vị, chắc chắn sẽ không thích kết quả này. Tất nhiên, ngoài ra vẫn còn hai cách nói còn hoang đường hơn.
Thứ nhất, hoàng đế “mê Long Dương” (đồng tính luyến ái), không mê nữ sắc.
Thứ hai, trong trận chiến xuôi về Nam, hoàng đế đã bị tổn thương long căn nên đã mất khả năng trong chuyện ấy.
Bách tính bàn luận xôn xao, tin đồn trăm kiểu không giống nhau. Nhưng cho dù người khác có nói gì thì gia tộc Hạ Thị, từ lúc bị tru di vào năm Hồng Thái thứ hai mươi ba cho đến nay, cuối cùng cũng đã trèo lên đỉnh cao quyền lực trong triều Đại Yến. Không chỉ Hạ Đình Cán là trọng thần trong triều mà ngay cả Hạ Thường cũng được thăng lên làm Đô sát viện Chính nhị phẩm Tả đô ngự sử.
Bên ngoài tin đồn vô số, nhưng Triệu Tôn không hề đếm xỉa tới. Sau khi hắn kế vị thì rất chăm lo đến chuyện triều chính, đạt được tầm cao mới mà đến ngay cả Hồng Thái Đế cũng không làm được. Trừ thời gian đến cung Trường Thọ bầu bạn với Hạ Sơ Thất, đa số thời gian còn lại hắn đều dùng vào việc xử lý chính vụ. Dần dà, các thần tử phát hiện, ngoại trừ cố chấp không gần nữ sắc ra, về các mặt khác, tân đế đều làm rất tốt. Thật ra hắn cũng là người chịu lắng nghe ý kiến. Không những thế, hắn còn cho các thần tử đãi ngộ và phúc lợi tốt nhất. Thế là những lời đồn cũng dần lắng xuống.
Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Triệu Tôn lên ngôi hoàng đế, dứt khoát xử lý từng tệ tạn trong triều.
Chuyện phế bỏ lục cung vừa diễn ra không lâu, hắn lại tạo thêm một cơn lốc mới.
Triều Đại Yến không có trung thư hành tỉnh, chỉ có lục bộ, mọi chính vụ về cơ bản đều do một mình hoàng đế quyết định, không chỉ hoàng đế thấy mệt mà về mặt cân bằng quyền lực cũng không được hoàn thiện. Nhưng các lão thần không thể nào hiểu được tân hoàng của họ lại kiếm đâu ra được một tư tưởng kỳ diệu như vậy, đó chính là xây dựng “chế độ nội các”. Tuy đây là một hệ thống chính trị cực kì hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng là nền chế độ này sẽ làm yếu đi quyền lực trong tay hoàng đế, rốt cuộc là lợi nhiều hay hại nhiều hơn, các triều đại trước đây chưa một ai từng làm thử.
Các thần tử sắp bị tân đế hành đến phát điên.
Trên điện Phụng Thiên, ngày nào cũng diễn cảnh tranh cãi gay gắt, nhưng vẫn không đưa ra được kết luận gì.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Đến ngay cả lão Ngụy quốc công cũng không tán thành “chế độ nội các” gì đó.
Hiện tại, ai cũng đang lan truyền quyền thế của Hạ Thị quá lớn, rồi sẽ là một mối họa lớn. Vào lúc này ông ta nên nghe theo hoàng đế, nhưng nào ngờ lại chống đối với hắn. Nói thẳng ra, hoàng đế chưa nghi kỵ ông ta, nhưng ông ta đã xoay sang nghi kỵ ngược lại bản thân mình.
Ngày hôm đó lúc bãi triều, Hạ Đình Cán không lui xuống mà theo Triệu Tôn vào ngự thư phòng.
“Bệ hạ…” Hạ Đình Cán nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Triệu Tôn, “Lão thần có lời…”
Triệu Tôn ngồi sau bàn, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta nói.
Nhìn vóc dáng lạnh lùng cao ngạo của hắn, Hạ Đình Cán là người đã trải qua ba đời vua, chinh chiến sa trường nhiều năm nhưng trong lòng vẫn thấy run rẩy, ông do dự khá lâu mới chắp tay vái chào, cắn răng lên tiếng, “Lão thần có hai chuyện muốn nói. Thứ nhất, hoàng hậu nương nương phượng thể bất an, không thể vì bệ hạ kế thừa hương hỏa, bệ hạ đang ở tuổi cường tráng, thật sự không cần phải làm như vậy, lão thấy hổ thẹn trong lòng...”
Triệu Tôn cau mày, “Khuyết Nhi không phải con trai của trẫm? Không thể kế thừa ngôi vị?”
Câu hỏi lạnh lùng của hắn rất có sức nặng, Hạ Đình Cán sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
“Lão thần không dám, lão thần chỉ là…”
“Lão nhạc phụ!” Triệu Tôn đặt bút xuống, ngắt lời ông ta, “Người không cần phải nói nữa. Hiện tại mọi chuyện đã đâu ra đấy, ngày mai trẫm sẽ sai người đến Bắc Bình đón Bảo Âm hồi kinh, trẫm có một đứa con trai và một đứa con gái, đó đã là may mắn, làm gì phải lo không có người thừa kế hương hỏa chứ?”
Một câu “lão nhạc phụ” khiến Hạ Đình Cán càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Lão thần hiểu tấm lòng của thánh thượng, nhưng bách tính lại không, quần thần càng không, sử quan cũng sẽ không thể hiểu được… Bệ hạ trải qua trăm ngàn vất vả mới xây dựng được đại nghiệp như bây giờ, sao có thể vì phẩm đức cá nhân để rồi bị người khác chỉ trích?”
Nhưng hoàng đế là hoàng đế, hắn nói lão Ngụy quốc công có thứ nữ, lão Ngụy quốc công cũng nói mình có thứ nữ thì ai lại dám nói người ta không có chứ?
Vô số cặp mắt hướng về phủ Ngụy quốc công, cảm thấy chuyện tốt vẻ vang tổ tiên rơi xuống nhà họ rồi.
Nhưng không ai ngờ được rằng, Triệu Tôn sẽ sủng ái thứ nữ của Ngụy quốc công đến mức độ như vậy.
Đăng cơ chưa đến ba ngày, Triệu Tôn lại ban một thánh chỉ khác gây chấn động thiên hạ.
“Hoàng hậu Hạ thị có công dưỡng dục, hiền thục đoan trang, giỏi giang tài đức, là bậc nữ nhi đức độ, là người trẫm luôn tìm kiếm, nay xã tắc yên ổn, vì tình này sâu đậm, ngoài hưởng phu thê trăm năm hòa hợp, đặc biệt ban chỉ phế bỏ quy chế tổ tiên, không nạp phi tần, lục cung chỉ có duy nhất một mình hoàng hậu.”
Hành động phế bỏ lục cung như thế này chưa từng có triều đại nào từng thực hiện.
Thánh chỉ vừa được ban ra đã kinh động trời đất, không chỉ trên triều xôn xao mà khắp thiên hạ cũng thấy lo lắng.
Chuyện nhà của hoàng đế là quốc sự, là chuyện lớn hàng đầu. Hoàng đế không nạp phi tần còn làm thần tử lo lắng hoang mang hơn chuyện cấm họ lấy vợ. Từng tấu chương nối đuôi nhau bay lên bàn của Triệu Tôn, người thì dùng tình, kẻ thì dùng lý, không ai giống ai.
Nhưng Triệu Tôn lại có cách lý luận riêng của mình.
Hắn nói, hiện tại trong cung việc gì cũng cần dùng tiền, chi tiêu quá nhiều, không nạp phi tần là có thể giảm số lượng người trong cung, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, số tiền này có thể dùng để phát triển quân sự, xây trường dựng y quán, và còn có thể tăng bổng lộc cho các quan viên...
Không biết các quần thần sợ “hổ uy” của hắn, hay là sức hấp dẫn của “tăng bổng lộc” quá lớn mà trừ những lão thần cố chấp không chịu nhượng bộ, ngày nào cũng khóc lóc “quỳ gối cầu xin”, thì đa số những người còn lại đều đồng ý với hành động không hợp lý này.
Từ triều Hồng Thái đến nay, bổng lộc của quan lại cực kì thấp, khá nhiều quan viên không thể kiếm chác được gì, thậm chí còn không đủ để chi tiêu. Nói cho cùng, thật ra chuyện nhà hoàng đế không quan trọng bằng chuyện nhà mình. Huống gì, Triệu Tôn là ai? Suốt những ngày qua, bọn họ đều đã hiểu. Có thể miêu tả hắn bằng bốn chữ đơn giản: Nói một là một. Nếu kẻ nào dám chống đối hắn thì đừng hòng sẽ có kết cục tốt đẹp.
Tuy thánh chỉ đã được chấp nhận nhưng lúc chấp hành lại gặp phải một vài khó khăn. Cứ cách dăm ba bữa vẫn có phụ nữ được đưa vào hậu cung. Nhưng phần lớn còn chưa gặp được hoàng thượng thì ngày thứ hai đã bị đưa ra khỏi cung, trở thành trò cười. Sau vài lần như vậy bèn có một vài suy đoán khác nhau xuất hiện trong dân gian, có người nói lão Ngụy quốc công Hạ Đình Cán phò trợ đoạt vị nên hoàng đế đã hứa sẽ cho con gái của ông ta độc hưởng thánh sủng, nhất là hiện nay hoàng trưởng tử vẫn còn nhỏ, nếu hoàng đế nạp thêm phi tần sinh thêm con thì đó sẽ là một mối uy hiếp với vị trí của hoàng trưởng tử, đến lúc đó trong cung lại nổi mưa tanh gió máu. Triệu Tôn đã trải qua đại chiến đoạt ngôi vị, chắc chắn sẽ không thích kết quả này. Tất nhiên, ngoài ra vẫn còn hai cách nói còn hoang đường hơn.
Thứ nhất, hoàng đế “mê Long Dương” (đồng tính luyến ái), không mê nữ sắc.
Thứ hai, trong trận chiến xuôi về Nam, hoàng đế đã bị tổn thương long căn nên đã mất khả năng trong chuyện ấy.
Bách tính bàn luận xôn xao, tin đồn trăm kiểu không giống nhau. Nhưng cho dù người khác có nói gì thì gia tộc Hạ Thị, từ lúc bị tru di vào năm Hồng Thái thứ hai mươi ba cho đến nay, cuối cùng cũng đã trèo lên đỉnh cao quyền lực trong triều Đại Yến. Không chỉ Hạ Đình Cán là trọng thần trong triều mà ngay cả Hạ Thường cũng được thăng lên làm Đô sát viện Chính nhị phẩm Tả đô ngự sử.
Bên ngoài tin đồn vô số, nhưng Triệu Tôn không hề đếm xỉa tới. Sau khi hắn kế vị thì rất chăm lo đến chuyện triều chính, đạt được tầm cao mới mà đến ngay cả Hồng Thái Đế cũng không làm được. Trừ thời gian đến cung Trường Thọ bầu bạn với Hạ Sơ Thất, đa số thời gian còn lại hắn đều dùng vào việc xử lý chính vụ. Dần dà, các thần tử phát hiện, ngoại trừ cố chấp không gần nữ sắc ra, về các mặt khác, tân đế đều làm rất tốt. Thật ra hắn cũng là người chịu lắng nghe ý kiến. Không những thế, hắn còn cho các thần tử đãi ngộ và phúc lợi tốt nhất. Thế là những lời đồn cũng dần lắng xuống.
Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Triệu Tôn lên ngôi hoàng đế, dứt khoát xử lý từng tệ tạn trong triều.
Chuyện phế bỏ lục cung vừa diễn ra không lâu, hắn lại tạo thêm một cơn lốc mới.
Triều Đại Yến không có trung thư hành tỉnh, chỉ có lục bộ, mọi chính vụ về cơ bản đều do một mình hoàng đế quyết định, không chỉ hoàng đế thấy mệt mà về mặt cân bằng quyền lực cũng không được hoàn thiện. Nhưng các lão thần không thể nào hiểu được tân hoàng của họ lại kiếm đâu ra được một tư tưởng kỳ diệu như vậy, đó chính là xây dựng “chế độ nội các”. Tuy đây là một hệ thống chính trị cực kì hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng là nền chế độ này sẽ làm yếu đi quyền lực trong tay hoàng đế, rốt cuộc là lợi nhiều hay hại nhiều hơn, các triều đại trước đây chưa một ai từng làm thử.
Các thần tử sắp bị tân đế hành đến phát điên.
Trên điện Phụng Thiên, ngày nào cũng diễn cảnh tranh cãi gay gắt, nhưng vẫn không đưa ra được kết luận gì.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Đến ngay cả lão Ngụy quốc công cũng không tán thành “chế độ nội các” gì đó.
Hiện tại, ai cũng đang lan truyền quyền thế của Hạ Thị quá lớn, rồi sẽ là một mối họa lớn. Vào lúc này ông ta nên nghe theo hoàng đế, nhưng nào ngờ lại chống đối với hắn. Nói thẳng ra, hoàng đế chưa nghi kỵ ông ta, nhưng ông ta đã xoay sang nghi kỵ ngược lại bản thân mình.
Ngày hôm đó lúc bãi triều, Hạ Đình Cán không lui xuống mà theo Triệu Tôn vào ngự thư phòng.
“Bệ hạ…” Hạ Đình Cán nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Triệu Tôn, “Lão thần có lời…”
Triệu Tôn ngồi sau bàn, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta nói.
Nhìn vóc dáng lạnh lùng cao ngạo của hắn, Hạ Đình Cán là người đã trải qua ba đời vua, chinh chiến sa trường nhiều năm nhưng trong lòng vẫn thấy run rẩy, ông do dự khá lâu mới chắp tay vái chào, cắn răng lên tiếng, “Lão thần có hai chuyện muốn nói. Thứ nhất, hoàng hậu nương nương phượng thể bất an, không thể vì bệ hạ kế thừa hương hỏa, bệ hạ đang ở tuổi cường tráng, thật sự không cần phải làm như vậy, lão thấy hổ thẹn trong lòng...”
Triệu Tôn cau mày, “Khuyết Nhi không phải con trai của trẫm? Không thể kế thừa ngôi vị?”
Câu hỏi lạnh lùng của hắn rất có sức nặng, Hạ Đình Cán sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
“Lão thần không dám, lão thần chỉ là…”
“Lão nhạc phụ!” Triệu Tôn đặt bút xuống, ngắt lời ông ta, “Người không cần phải nói nữa. Hiện tại mọi chuyện đã đâu ra đấy, ngày mai trẫm sẽ sai người đến Bắc Bình đón Bảo Âm hồi kinh, trẫm có một đứa con trai và một đứa con gái, đó đã là may mắn, làm gì phải lo không có người thừa kế hương hỏa chứ?”
Một câu “lão nhạc phụ” khiến Hạ Đình Cán càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Lão thần hiểu tấm lòng của thánh thượng, nhưng bách tính lại không, quần thần càng không, sử quan cũng sẽ không thể hiểu được… Bệ hạ trải qua trăm ngàn vất vả mới xây dựng được đại nghiệp như bây giờ, sao có thể vì phẩm đức cá nhân để rồi bị người khác chỉ trích?”