• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (4 Viewers)

  • Chương 1127 - Chương 1127ĐAN DƯỢC (8)

“Phẩm đức cá nhân?”



Sắc mặt Triệu Tôn trở nên tối tăm, khẽ rũ mắt.



“Người chết rồi, thì sao có thể lo được người khác nghĩ gì?”



Vì chuyện của hắn, Hạ Đình Cán sốt ruột như kiến bò trên chảo, nghe thấy thế, ông ta dập đầu một cái thật mạnh, trầm giọng nói, “Bệ hạ, phế bỏ lục cung là chuyện đầu, chuyện thứ hai là chế độ nội các, tuyệt đối không thể được đâu bệ hạ, suy giảm quyền lực của quân vương chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình...”



Chắc là vì không tìm được từ nào phản bác lại, ngay cả câu “tự đào mộ chôn mình” mà Hạ Đình Cán cũng lôi ra dùng luôn. Nhưng có vẻ như Triệu Tôn không quan tâm đến mấy, nhìn ông ta quỳ gối dập đầu, hắn lạnh mặt, cuối cùng từ từ đi tới, khom người đỡ ông ta dậy, “Nhạc phụ, nếu A Thất thấy ta đối xử với người như vậy, chắc chắn sẽ chửi ta bất hiếu. Ta là hoàng đế, cũng là con rể của người.”



Hạ Đình Cán được hắn dìu ngồi xuống ghế, nhưng lại cảm thấy như có đinh mọc trên mông, làm gì dám ngồi thẳng người.



Hiềm khích đối với Triệu Tôn khi còn ở Bắc Bình đã tan biến theo sự hậu đãi của Triệu Tôn dành cho Hạ Sơ Thất và phủ Ngụy quốc công. Giờ đây khi nhìn người con rể này, ông ta chỉ thấy thương xót và đau lòng, thấy hoàng đế phải sống những ngày tháng kham khổ như vậy, ông ta nghẹn ngào, “Bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, lão thần tạ ơn không hết. Chỉ tội nghiệp cho con gái của thần, không có phúc phận... Giờ đây sống chết chưa rõ, nhưng lại làm ảnh hưởng đến bệ hạ, điều này khiến gia tộc của lão thần... cho dù chết, cũng không thể nào tạ lỗi hết được.”



Triệu Tôn cúi đầu, nhìn họa tiết rồng vàng trên tay áo.



“Nàng ấy chưa chết.”



Hắn nói rất chậm như đang tường thuật, lại càng giống như đang tiếp thêm lòng tin cho mình.



“Bệ hạ, lão thần có thể…”



Hạ Đình Cán chưa nói xong, Triệu Tôn đã ngắt lời ông ta.



“Không thể, cho dù Khuyết Nhi cũng không thể vào thăm.”



Hắn nhìn Hạ Đình Cán chằm chằm, giọng nói tràn đầy sát khí, không cho phép thương lượng thêm. Hạ Đình Cán sửng sốt, nâng ống tay áo lau nước mắt, không nhắc đến chuyện làm hoàng đế tức giận nữa. Ánh mắt Triệu Tôn hơi lạnh đi, từ từ xoay người lại, bưng tách trà Trịnh Nhị Bảo vừa châm, nhấp một ngụm, rũ mắt xuống rất lâu.



“Lão nhạc phụ, chế độ nội các chỉ mới là bắt đầu, không lâu sau trẫm sẽ hạ chỉ dời đô.”



“Dời đô?” Hạ Đình Cán thấy da đầu tê rần, “Dời đi đâu?”



“Bắc Bình.” Triệu Tôn bình thản trả lời.



Khuôn mặt già nua của Hạ Đình Cán đơ ra, ngơ ngác.



Ngôi vị hoàng đế vẫn còn ngồi chưa nóng mông, sao lại bày hết trò này đến trò khác thế?



Phế bỏ lục cung, xây dựng chế độ nội các, dời đô đến Bắc Bình, có chuyện nào không vang dội cổ kim? Nhưng hắn lại rất thản nhiên dứt khoát, không hề cho người khác có cơ hội phản bác lại.



Ông ta đang ngớ người thì một tia lạnh lẽo thoáng lướt qua mặt Triệu Tôn.



“Dời đô đến Bắc Bình, đương nhiên phải xây dựng cung điện. Trẫm muốn trong lúc xây dựng cung điện cũng đồng thời tiến hành xây dựng lăng tẩm đế hậu.”



“Hả?” Lần này Hạ Đình Cán có khóc cũng không ra hơi.



Ông kinh ngạc, nhìn Triệu Tôn, ấp úng nói, “Bệ hạ, đây đều là những chuyện lớn, phải làm từng chuyện một.”



“Trẫm sợ nàng ấy không đợi được…” Cứ như đang tự lẩm bẩm một mình, Triệu Tôn hoàn hồn lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Đình Cán, “Nhạc phụ, trên triều, người phải ủng hộ trẫm.”



“Vâng thưa bệ hạ…”



Hạ Đình Cán thầm thở dài, lẳng lặng lui xuống.



Từ lúc ông khấu đầu rời đi, Triệu Tôn không ngẩng đầu lên nữa. Hắn chỉ nhìn tách trà gợn sóng kia, xuất thần một lúc lâu mới vươn những ngón tay gầy gò hơn trước, lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong ngăn kéo dưới bàn.



Cuốn sổ này là Lý Mạc đưa cho hắn, nói rằng đây là cuốn sổ A Thất viết khi mang thai Khuyết Nhi.



Hắn vuốt ve mặt bìa cuốn sổ một cách dịu dàng, giọng nói cũng trở nên mềm mại.



“A Thất, con trai chúng ta tên là Triệu Khuyết. Hay không?”



“Không hay đúng không? Nhưng ta cũng hết cách. Cái tên này là do người của Tông Nhân Phủ và Khâm Thiên Giám tính ra được, họ soạn một danh sách rất dài, ta nhìn đã thấy mệt. Theo ý của ta, chi bằng làm như nàng nói, đặt tên là Thiết Đản, Cẩu Thặng, Nhị Cẩu Tử gì đó lại dễ nuôi hơn...”



“Nàng xem, làm hoàng đế không có gì hay ho cả, đúng không?”



Hắn tự lẩm bẩm mấy câu với cuốn sổ, khóe môi cong lên.



“Nàng định giận dỗi gia tới khi nào? Bao lâu nữa mới chịu trở về đây?”



Hắn dùng “trở về”, chứ không phải “tỉnh lại”.



Trịnh Nhị Bảo vào châm trà, nhìn hắn xuất thần, cậu ta đau lòng, bĩu môi rồi lùi ra.



Cuốn sổ đó theo Triệu Tôn đã lâu, ngày nào hắn cũng sẽ vuốt ve nó, quan sát mặt bìa, nghĩ xem A Thất sẽ viết gì bên trong, suy đoán khi viết nó nàng sẽ có tâm trạng gì.



Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ mở ra, càng không xem nội dung bên trong.



Trịnh Nhị Bảo không hiểu vì sao hắn lại kỳ lạ như vậy. Có nhiều lúc cậu ta cảm thấy gia nhà mình bị trúng tà. Có một lần, cậu ta đã lén đi tìm Đạo Thường, muốn trừ tà cho gia nhà mình.



Nhưng hòa thượng Đạo Thường lại còn thần bí kỳ lạ hơn, nói một đống thứ cậu ta không hiểu rồi bị cậu ta đuổi đi.



Trịnh Nhị Bảo thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, chủ tử chưa điên thì cậu ta đã điên trước rồi.



Triệu Tôn không nhìn thấy Trịnh Nhị Bảo tiến vào, cũng không nhìn thấy cậu ta lùi ra, mọi suy nghĩ của hắn đều bị mùi thơm trên cuốn sổ thu hút. Một lúc sau, hắn cất cuốn sổ đi, bắt đầu phê duyệt vài tấu chương rồi xoa trán.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Trong ngự thư phòng yên ắng có gió thổi qua.



Có vẻ như tâm trạng của hắn không được tốt lắm, hắn đặt tấu chương xuống, ra khỏi ngự thư phòng, đi tới cung Trường Thọ.



Trong cung Trường Thọ khá tối nhưng hắn đã quen với điều này, ngày nào hắn cũng sẽ đi vào thăm A Thất của hắn. Cho dù không có nến, hắn cũng vẫn có thể lần mò trong bóng tối đến được trước mặt nàng. Bởi vì nàng nguồn sáng và người dẫn lối giúp hắn có thể tỉnh dậy mỗi ngày và có thể sống tiếp đến tận bây giờ.



Nhiệt độ trong phòng rất thấp.



Vào mùa này, dường như trong đây còn lạnh hơn bên ngoài nhiều.



Giữa căn phòng có một cỗ quan tài băng nằm trong sự bao bọc của một vòng hoa lớn.



Trong quan tài, loáng thoáng có hương hoa tươi và mùi thuốc thổi tới, dưới đáy quan tài là một người phụ nữ đang nhắm mắt nằm yên. Dung mạo của nàng vẫn như thuở nào, mũi ngọc, mày liễu, môi hồng, khuôn mặt xinh đẹp kia dường như đã được tráng một lớp men trắng trơn bóng, mịn màng, dưới lớp quần áo may từ vải xa tanh mỏng nhẹ màu hoa phù dung là một đoạn xương quai xanh như ẩn như hiện, đường cong xinh đẹp, khí sắc rất tốt, không giống như người đang ngã bệnh mà chỉ trông như vừa mới chìm vào giấc ngủ, thần sắc an yên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom