Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1134 - Chương 1134KẾT THÚC (1)
Nàng cảm ơn, mở cuốn sổ ra, nét chữ và câu thơ bên trong lại làm nàng kinh ngạc.
“Văn chương tao nhã, trần ai sau đình. Trời không bóng mây, không đáng bồi hồi. Đi dọc non sông ba ngàn dặm, nhớ bốn mươi năm Bồng Lai. Tóc đen đã nhiễm sương, kính loan đã tối màu. Tình còn sống mãi, cảnh này còn ở!”
Nàng nhớ rất rõ bài thơ này, đây là bài thơ được khắc lên tường trong hoàng lăng Âm Sơn, nàng cũng đã từng nhìn qua nét bút này vô số lần, nét bút của tên trộm mộ… không, của hoàng hậu Nguyên Chiêu, giống hệt như nét bút trên đôi câu đối ngoài cửa. Hèn gì khi nãy nàng lại cảm thấy nét chữ kia hơi quen.
Nàng đỏ mắt, đôi bàn tay đang cầm quyển sổ gần như run lên. Nàng chưa từng gặp Mặc Cửu, càng chưa từng thấy nét bút của cô ấy, nếu tất cả mọi thứ chỉ là mơ, sao lại mơ trùng hợp đến vậy?
“Cậu ơi…”
Ánh mắt nàng tha thiết, nàng túm lấy cánh tay cậu ta cứ như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Cậu có thể nghĩ cách tìm Mặc Cửu giúp tôi không? Có thể không?”
Cậu ta vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang bấu chặt như móng vuốt sắt của nàng, kinh hãi nhìn nàng nhe răng trợn mắt, sau đó lắc đầu, đỏ mặt.
“Bạn học à, nếu như tôi có thể tìm được cô ấy thì cần gì phải ở Ordos suốt hai năm nay? Thật đó, tôi không có một chút manh mối nào.”
Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ bất lực của cậu ta, nàng biết đối phương nói thật thì vai run lên, cuối cùng không kiếm soát được mà rơi nước mắt. Vì để hỏi thăm được nhiều thông tin hơn, nàng hỏi nhỏ, “Cậu ơi, tôi thấy cậu hơi ấp úng, có phải không tiện nói không? Ví dụ, Mặc Cửu học khảo cổ, nhưng thật ra cô ấy cũng kiêm nghề trộm mộ đúng không?”
Cậu ta đỏ mặt ngay tức thì, “Cô nói bậy gì vậy? Mặc Cửu không làm vậy!”
Không ư? Hạ Sơ Thất nhìn nét chữ quen thuộc trên cuốn sổ, mắt nàng dần nhòe đi. Nàng không còn tin đó là một giấc mơ mà càng khẳng định rằng thế gian này có sức mạnh siêu tự nhiên, là thứ khoa học không thể nào giải thích được, nó tồn tại trong vũ trụ này... Và nàng có thể khẳng định 100% Mặc Cửu chính là hoàng hậu Nguyên Chiêu, người thiết kế chính của hoàng lăng Âm Sơn, người tạo ra mô hình cơ quan.
“Bạn này, rốt cuộc cô có muốn mua lại cửa tiệm này không?”
Cậu ta thấy nàng ngớ người thì tiếp tục hỏi.
Nhưng trong thế giới của Hạ Sơ Thất chỉ còn lại sự mịt mờ.
Nàng xách túi, cầm chiếc gương, mang cuốn sổ của người ta đi ra khỏi “Mặc Gia Cửu Hào” trong tình trạng ngơ ngác.
Ánh sáng bên ngoài vẫn rực rỡ, nhưng nàng lại cảm thấy như đã chìm xuống một đầm lầy.
Không tìm được lối ra, không thể vùng vẫy, và không chịu từ bỏ cũng như tuyệt vọng.
“Bạn ơi, cuốn sổ, trả cuốn sổ lại cho tôi…”
Khi cậu ta đuổi theo, Hạ Sơ Thất cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngất xỉu trước cửa tiệm đồ cổ.
Trước khi chìm vào bóng đêm, nàng chỉ có một suy nghĩ.
“Nhất định phải tìm được Mặc Cửu, cũng phải tìm được Triệu Tôn…”
…
Trời vào đông, đêm càng thêm lạnh buốt.
Gió Bắc gào rít thổi qua bầu trời thành kinh sư, cuốn đi ánh trăng xưa, đón chào ánh sao mới, xóa đi màn đêm dày đặc, giữ lại mùi máu tanh nhàn nhạt sau chiến tranh.
Lịch sử lật đến triều Vĩnh Lộc. Người ngồi trên bảo tọa của hoàng đế đổi thành Triệu Tôn.
Một chữ định càn khôn, một kiếm đổi giang sơn. Vật đổi sao dời bốn năm đã đổi luôn thiên hạ đất trời. Có kẻ hận, có kẻ mắng, có kẻ vui, có kẻ buồn… tội lỗi đúng sai cứ để người đời sau phán xét. Chỉ nói đến hiện tại, sau khi chiến tranh qua đi, triều Đại Yến sau khi trải qua sóng to gió lớn dường như đã được định hình, Vĩnh Lộc Đế giỏi bày mưu tính kế chấp chính, nhưng trong xương tủy lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Khỏi lửa chiến tranh vẫn chưa tắt hẳn.
Cuối mùa đông, Triệu Tôn nhận được hai tấu chương.
Tấu chương đầu tiên liên quan đến Triệu Miên Trạch. Kiến Chương Đế được Hồng Thái Đế bồi dưỡng hơn hai mươi năm không phải là một nhân vật tầm thường. Trong cuộc chiến Nam Bắc, hắn ta âm thầm để lại một chiêu. Năm xưa khi Lan Tử An đầu hàng, Cảnh Tam Hữu phạm phải tội tại Tuyền Thành, thất bại dưới tay Triệu Tôn ba lần, do đó bị quần thần chỉ trích nặng nề.
Vì để xoa dịu quần thần, Triệu Miên Trạch không thể không cách chức của y, gọi y về kinh. Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn ta vẫn tin tưởng Cảnh Tam Hữu. Sau khi y hồi kinh, y trao quyền cởi giáp, từ quan về quê, nhưng không ai ngờ được rằng người rút lui khỏi tầm mắt của mọi người kia lại được Triệu Miên Trạch bí mật phái đi. Bờ cõi Đại Yến mênh mông bát ngát, Triệu Tôn đăng cơ nhưng không thể chiếm lĩnh hết toàn bộ biên cương Đại Yến. Ngoại trừ phần lãnh thổ phía Bắc, phía Tây Nam cũng có một vài thành trấn quân sự quan trọng, có khoảng vài chục vạn binh mã đóng trú, phân tán khắp các nơi. Thứ Cảnh Tam Hữu mang đi là cờ và lệnh bài của Triệu Miên Trạch.
Khi đó, quân Tấn ép sát kinh sư, Triệu Miên Trạch không thể đặt cược tính mạng của mình lên người Cảnh Tam Hữu. Và Cảnh Tam Hữu cũng không phụ sự kỳ vọng, trong vài tháng ngắn ngủi, y đã dựng được cờ lớn tại vùng Tây Nam, tổ chức được một đội quân có tên là quân đội Cần Vương tám mươi vạn. Y từng theo Triệu Tôn Nam chinh nên hiểu rất rõ về địa thế cũng như đồn vệ quân đội vùng Tây Nam.
Nhưng y lại thua kém một nước.
Y còn chưa kịp trở về cứu viện thì Triệu Tôn đã công phá kinh sư, xưng đế.
Cảnh Tam Hữu không tin Triệu Miên Trạch đã băng hà tại Kim Xuyên Môn. Một mặt y chiếm cứ khu vực sông Kim Sa, hướng về phương Bắc, một mặt cũng âm thầm tìm kiếm tung tích của Triệu Miên Trạch. Không còn hoàng đế, lệnh bài trên tay y cũng không còn chính thống, không có lý do để xuất binh. Nhưng với chiêu bài tìm kiếm Kiến Chương Đế, tiêu diệt nghịch đảng, khôi phục kinh sư, ấy vậy mà y cũng nhận được sự vô số lời hưởng ứng từ phe cánh của Triệu Miên Trạch bên vùng Tây Nam.
Đây chỉ là một bản tấu chương mật. Bản còn lại liên quan đến Bắc Địch.
Lúc này trời đã vào đông, chắc là vì trời lạnh khó sống nên phía Bắc Địch lại bắt đầu manh động, cướp bóc lương thực tài sản dùng để vượt qua mùa đông của bá tánh khu vực cửa ải Gia Dụ, nếu họ phản kháng sẽ giết người phóng hỏa. Vài năm trước Bắc Địch từng ký hiệp ước liên minh với Nam Yến, yên bình được bốn năm, giờ đây lại xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn nguyên nhân có liên quan đến việc Triệu Tôn xưng đế. Mọi người đều biết người con trai mà hoàng đế Bắc Địch yêu thương nhất không phải thái tử Cáp Tát Nhĩ mà là lục hoàng tử Ba Căn. Năm xưa trên cầu Thông Thiên, Ba Căn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, bị Triệu Tôn giết chết, hắn còn hùng hồn nói với mọi người rằng “muốn trả thù, tìm Triệu Tôn”, đây là một sự sỉ nhục lớn đến cỡ nào? Trước đây hoàng đế Bắc Địch có thể tạm thời nhẫn nhịn, nhưng lửa giận vẫn không thể nào tiêu tan đi hết. Giờ đây Triệu Tôn đang rơi vào cảnh lo trong sợ ngoài, nên có lẽ ông ta muốn kiếm chuyện nhân lúc Triệu Tôn vẫn chưa vững chân. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hai chuyện này đều là chuyện lớn làm người ta sứt đầu mẻ trán. Hoàng đế không hề dễ làm. Thiên hạ có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm, đi sai một bước không chỉ ảnh hưởng đến năng lực chấp chính của mình mà còn sẽ ảnh hưởng đến nguồn lực và vận mệnh của quốc gia, thậm chí còn sẽ bị người ngàn đời sau chỉ trích và mắng nhiếc, mãi mãi để lại một nét bút tồi tệ trong sách sử.
Triệu Tôn ra khỏi điện Hoa Cái nhưng không đến cung Trường Thọ.
“Văn chương tao nhã, trần ai sau đình. Trời không bóng mây, không đáng bồi hồi. Đi dọc non sông ba ngàn dặm, nhớ bốn mươi năm Bồng Lai. Tóc đen đã nhiễm sương, kính loan đã tối màu. Tình còn sống mãi, cảnh này còn ở!”
Nàng nhớ rất rõ bài thơ này, đây là bài thơ được khắc lên tường trong hoàng lăng Âm Sơn, nàng cũng đã từng nhìn qua nét bút này vô số lần, nét bút của tên trộm mộ… không, của hoàng hậu Nguyên Chiêu, giống hệt như nét bút trên đôi câu đối ngoài cửa. Hèn gì khi nãy nàng lại cảm thấy nét chữ kia hơi quen.
Nàng đỏ mắt, đôi bàn tay đang cầm quyển sổ gần như run lên. Nàng chưa từng gặp Mặc Cửu, càng chưa từng thấy nét bút của cô ấy, nếu tất cả mọi thứ chỉ là mơ, sao lại mơ trùng hợp đến vậy?
“Cậu ơi…”
Ánh mắt nàng tha thiết, nàng túm lấy cánh tay cậu ta cứ như đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Cậu có thể nghĩ cách tìm Mặc Cửu giúp tôi không? Có thể không?”
Cậu ta vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang bấu chặt như móng vuốt sắt của nàng, kinh hãi nhìn nàng nhe răng trợn mắt, sau đó lắc đầu, đỏ mặt.
“Bạn học à, nếu như tôi có thể tìm được cô ấy thì cần gì phải ở Ordos suốt hai năm nay? Thật đó, tôi không có một chút manh mối nào.”
Hạ Sơ Thất nhìn dáng vẻ bất lực của cậu ta, nàng biết đối phương nói thật thì vai run lên, cuối cùng không kiếm soát được mà rơi nước mắt. Vì để hỏi thăm được nhiều thông tin hơn, nàng hỏi nhỏ, “Cậu ơi, tôi thấy cậu hơi ấp úng, có phải không tiện nói không? Ví dụ, Mặc Cửu học khảo cổ, nhưng thật ra cô ấy cũng kiêm nghề trộm mộ đúng không?”
Cậu ta đỏ mặt ngay tức thì, “Cô nói bậy gì vậy? Mặc Cửu không làm vậy!”
Không ư? Hạ Sơ Thất nhìn nét chữ quen thuộc trên cuốn sổ, mắt nàng dần nhòe đi. Nàng không còn tin đó là một giấc mơ mà càng khẳng định rằng thế gian này có sức mạnh siêu tự nhiên, là thứ khoa học không thể nào giải thích được, nó tồn tại trong vũ trụ này... Và nàng có thể khẳng định 100% Mặc Cửu chính là hoàng hậu Nguyên Chiêu, người thiết kế chính của hoàng lăng Âm Sơn, người tạo ra mô hình cơ quan.
“Bạn này, rốt cuộc cô có muốn mua lại cửa tiệm này không?”
Cậu ta thấy nàng ngớ người thì tiếp tục hỏi.
Nhưng trong thế giới của Hạ Sơ Thất chỉ còn lại sự mịt mờ.
Nàng xách túi, cầm chiếc gương, mang cuốn sổ của người ta đi ra khỏi “Mặc Gia Cửu Hào” trong tình trạng ngơ ngác.
Ánh sáng bên ngoài vẫn rực rỡ, nhưng nàng lại cảm thấy như đã chìm xuống một đầm lầy.
Không tìm được lối ra, không thể vùng vẫy, và không chịu từ bỏ cũng như tuyệt vọng.
“Bạn ơi, cuốn sổ, trả cuốn sổ lại cho tôi…”
Khi cậu ta đuổi theo, Hạ Sơ Thất cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngất xỉu trước cửa tiệm đồ cổ.
Trước khi chìm vào bóng đêm, nàng chỉ có một suy nghĩ.
“Nhất định phải tìm được Mặc Cửu, cũng phải tìm được Triệu Tôn…”
…
Trời vào đông, đêm càng thêm lạnh buốt.
Gió Bắc gào rít thổi qua bầu trời thành kinh sư, cuốn đi ánh trăng xưa, đón chào ánh sao mới, xóa đi màn đêm dày đặc, giữ lại mùi máu tanh nhàn nhạt sau chiến tranh.
Lịch sử lật đến triều Vĩnh Lộc. Người ngồi trên bảo tọa của hoàng đế đổi thành Triệu Tôn.
Một chữ định càn khôn, một kiếm đổi giang sơn. Vật đổi sao dời bốn năm đã đổi luôn thiên hạ đất trời. Có kẻ hận, có kẻ mắng, có kẻ vui, có kẻ buồn… tội lỗi đúng sai cứ để người đời sau phán xét. Chỉ nói đến hiện tại, sau khi chiến tranh qua đi, triều Đại Yến sau khi trải qua sóng to gió lớn dường như đã được định hình, Vĩnh Lộc Đế giỏi bày mưu tính kế chấp chính, nhưng trong xương tủy lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Khỏi lửa chiến tranh vẫn chưa tắt hẳn.
Cuối mùa đông, Triệu Tôn nhận được hai tấu chương.
Tấu chương đầu tiên liên quan đến Triệu Miên Trạch. Kiến Chương Đế được Hồng Thái Đế bồi dưỡng hơn hai mươi năm không phải là một nhân vật tầm thường. Trong cuộc chiến Nam Bắc, hắn ta âm thầm để lại một chiêu. Năm xưa khi Lan Tử An đầu hàng, Cảnh Tam Hữu phạm phải tội tại Tuyền Thành, thất bại dưới tay Triệu Tôn ba lần, do đó bị quần thần chỉ trích nặng nề.
Vì để xoa dịu quần thần, Triệu Miên Trạch không thể không cách chức của y, gọi y về kinh. Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn ta vẫn tin tưởng Cảnh Tam Hữu. Sau khi y hồi kinh, y trao quyền cởi giáp, từ quan về quê, nhưng không ai ngờ được rằng người rút lui khỏi tầm mắt của mọi người kia lại được Triệu Miên Trạch bí mật phái đi. Bờ cõi Đại Yến mênh mông bát ngát, Triệu Tôn đăng cơ nhưng không thể chiếm lĩnh hết toàn bộ biên cương Đại Yến. Ngoại trừ phần lãnh thổ phía Bắc, phía Tây Nam cũng có một vài thành trấn quân sự quan trọng, có khoảng vài chục vạn binh mã đóng trú, phân tán khắp các nơi. Thứ Cảnh Tam Hữu mang đi là cờ và lệnh bài của Triệu Miên Trạch.
Khi đó, quân Tấn ép sát kinh sư, Triệu Miên Trạch không thể đặt cược tính mạng của mình lên người Cảnh Tam Hữu. Và Cảnh Tam Hữu cũng không phụ sự kỳ vọng, trong vài tháng ngắn ngủi, y đã dựng được cờ lớn tại vùng Tây Nam, tổ chức được một đội quân có tên là quân đội Cần Vương tám mươi vạn. Y từng theo Triệu Tôn Nam chinh nên hiểu rất rõ về địa thế cũng như đồn vệ quân đội vùng Tây Nam.
Nhưng y lại thua kém một nước.
Y còn chưa kịp trở về cứu viện thì Triệu Tôn đã công phá kinh sư, xưng đế.
Cảnh Tam Hữu không tin Triệu Miên Trạch đã băng hà tại Kim Xuyên Môn. Một mặt y chiếm cứ khu vực sông Kim Sa, hướng về phương Bắc, một mặt cũng âm thầm tìm kiếm tung tích của Triệu Miên Trạch. Không còn hoàng đế, lệnh bài trên tay y cũng không còn chính thống, không có lý do để xuất binh. Nhưng với chiêu bài tìm kiếm Kiến Chương Đế, tiêu diệt nghịch đảng, khôi phục kinh sư, ấy vậy mà y cũng nhận được sự vô số lời hưởng ứng từ phe cánh của Triệu Miên Trạch bên vùng Tây Nam.
Đây chỉ là một bản tấu chương mật. Bản còn lại liên quan đến Bắc Địch.
Lúc này trời đã vào đông, chắc là vì trời lạnh khó sống nên phía Bắc Địch lại bắt đầu manh động, cướp bóc lương thực tài sản dùng để vượt qua mùa đông của bá tánh khu vực cửa ải Gia Dụ, nếu họ phản kháng sẽ giết người phóng hỏa. Vài năm trước Bắc Địch từng ký hiệp ước liên minh với Nam Yến, yên bình được bốn năm, giờ đây lại xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn nguyên nhân có liên quan đến việc Triệu Tôn xưng đế. Mọi người đều biết người con trai mà hoàng đế Bắc Địch yêu thương nhất không phải thái tử Cáp Tát Nhĩ mà là lục hoàng tử Ba Căn. Năm xưa trên cầu Thông Thiên, Ba Căn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, bị Triệu Tôn giết chết, hắn còn hùng hồn nói với mọi người rằng “muốn trả thù, tìm Triệu Tôn”, đây là một sự sỉ nhục lớn đến cỡ nào? Trước đây hoàng đế Bắc Địch có thể tạm thời nhẫn nhịn, nhưng lửa giận vẫn không thể nào tiêu tan đi hết. Giờ đây Triệu Tôn đang rơi vào cảnh lo trong sợ ngoài, nên có lẽ ông ta muốn kiếm chuyện nhân lúc Triệu Tôn vẫn chưa vững chân. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hai chuyện này đều là chuyện lớn làm người ta sứt đầu mẻ trán. Hoàng đế không hề dễ làm. Thiên hạ có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm, đi sai một bước không chỉ ảnh hưởng đến năng lực chấp chính của mình mà còn sẽ ảnh hưởng đến nguồn lực và vận mệnh của quốc gia, thậm chí còn sẽ bị người ngàn đời sau chỉ trích và mắng nhiếc, mãi mãi để lại một nét bút tồi tệ trong sách sử.
Triệu Tôn ra khỏi điện Hoa Cái nhưng không đến cung Trường Thọ.