Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1135 - Chương 1135KẾT THÚC (2)
Quá nhiều chuyện phiền não nên hắn không muốn đi gặp A Thất.
Hắn thay thường phục, dẫn theo Trịnh Nhị Bảo lén xuất cung.
Tuy nói là “lén”, nhưng Cấm Quân trong hoành thành vẫn biết hoàng đế đã xuất cung. Chưa nói đến Triệu Tôn có vóc dáng cao ráo, khí thế ngút trời, ung dung vô song, chỉ mỗi Nhị Bảo công công thôi cũng rất dễ nhận ra. Cậu ta vừa trắng vừa mập, vác theo đống mỡ xệ trên người, chạy theo sau Triệu Tôn, suốt dọc đường vừa khom lưng vừa gọi “chủ tử gia”, không muốn bị nhận ra cũng khó.
Trong hoàng thành này chỉ có một chủ tử gia.
Ngoại trừ hoàng đế ra thì còn ai được nữa? Trịnh Nhị Bảo chính là đồng đội ngu như heo điển hình.
Nhưng Triệu Tôn khác với Triệu Miên Trạch. Triệu Miên Trạch lúc nào cũng khiêm tốn hòa nhã, dịu dàng và thân thiện, không xử phạt người trong cung một cách tùy tiện, mọi người đều không sợ hắn lắm. Còn Triệu Tôn sau khi đăng cơ, tuy hắn chưa từng giết ai nhưng tên tuổi và quá khứ của hắn đã là một truyền kỳ đầy máu tanh, nếu không phải không né được thì ai lại muốn đối mặt với hắn, chỉ cần nhìn thấy là ai cũng muốn tự động né xa ba ngoài ba thước. Vì thế, Cấm Vệ Quân đều cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Có lẽ lâu rồi Trịnh Nhị Bảo chưa được xuất cung nên trông cậu ta khá vui. Cậu ta dắt ngựa đi phía trước, dung dăng dung dẻ, lúc thì chỉ cửa hàng bên này, lúc thì chỉ quán trà bên kia, phấn khởi đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng Triệu Tôn cưỡi trên lưng ngựa lại không nói chữ nào. Ánh mắt hắn sâu thẳm, lẳng lặng nhìn phố xá kinh sư đã khôi phục lại sức sống và sự phồn hoa, mặt không cảm xúc, nhìn vào trông rất bình thường nhưng thực chất lại không có sức sống.
“Gia, chúng ta đi đâu đây?” Trịnh Nhị Bảo hỏi nhỏ.
“Cẩm Tú Lâu.” Triệu Tôn lạnh lùng đáp lời.
“Hả?” Trịnh Nhị Bảo kinh ngạc đến mức quên luôn việc đi đường, cậu ta quay ngoắt đầu lại.
Tên này khá là xui xẻo, không may làm sao, đúng lúc bị Đại Điểu đang làm ngầu đập trúng vào đầu.
“Ối”, cậu ta đau điếng, sờ trán nhìn Triệu Tôn “Gia… người đã chịu khổ lâu như vậy, thông suốt rồi cũng là chuyện tốt. Nhưng… nhưng… nhưng cô nương trong Cẩm Tú Lâu… chỉ e không sạch sẽ… Với lại, nếu bị người khác nhìn thấy thì khó tránh lời ra tiếng vào đồn đại lung tung.” Cậu ta quan sát sắc mặt của Triệu Tôn rồi lại cười hi hi, “Hay là người trở về đợi trước, nô tài sẽ đi sắp xếp cho người? Người thích hơi mập? Hơi gầy? Eo thon? Ngực to? Hay là...”
“Ngứa da rồi à?” Triệu Tôn cau mày, không thể nghe tiếp.
“À! Nô tài hiểu mà. Nô tài hiểu gia thích kiểu nào rồi.” Trịnh Nhị Bảo vỗ trán hiểu ra, nhếch môi mỉm cười, cho rằng mình rất hiểu chuyện, rồi lại nói như đúng rồi, “Chỉ có điều, người giống nương nương của chúng ta không dễ tìm.” Thấy mặt Triệu Tôn càng đen hơn, cậu ta lại cười đê tiện, “Nhưng mà trời cao không phụ người có lòng, chỉ cần nô tài có lòng, khắp thiên hạ rộng lớn này, tìm được tám mười cô gì đó chắc cũng không khó...”
“Trịnh Nhị Bảo!”
Triệu Tôn lườm cậu ta, giọng nói vẫn rất lạnh.
“Chủ tử, hi hi, có nô tài.” Nhị Bảo công công mặt dày mày dạn, vừa cười vừa đến gần.
“Còn nói thêm một chữ nào nữa, gia sẽ cắt lưỡi của ngươi.”
“Chủ tử tha tội, tha tội!” Trịnh Nhị Bảo tát nhẹ vào mặt mình, khóc không ra nước mắt, trề môi, “Cẩm Tú Lâu thì Cẩm Tú Lâu vậy. Chỉ cần người thích thì cô nương nào cũng được…”
Cậu ta vừa lải nhải vừa dắt ngựa.
Triệu Tôn cũng lười để ý đến cậu ta.
Hắn đến Cẩm Tú Lâu không phải để tìm cô nương thanh lâu.
Người hắn muốn tìm là Lý Mạc.
Hai tháng trước, vào ngày công thành kinh sư, Lý Mạc và Cẩm Cung đều lập được đại công. Nhưng khi Lý Mạc giao cuốn sổ của A Thất cho hắn, từng xin được gặp A Thất, Triệu Tôn không đồng ý, nàng ta tức giận, từ đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Sau đó, Triệu Tôn rửa oan cho phủ Hàn quốc công, nàng ta cũng không có bất kì động tĩnh gì chứ đừng nói tới chuyện đến tạ ơn. Nhưng cho dù nàng ta có giận, Triệu Tôn vẫn không để bụng. Hắn vẫn luôn nhớ A Thất từng nói, nếu có một ngày hắn làm hoàng đế, nhất định phải tác thành cho biểu tỷ của nàng và thái tử Cáp Tát Nhĩ.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hôm nay thời cơ đã đến nhưng hắn vẫn không tìm được Lý Mạc, thế là chỉ đành ra hạ sách này.
Những chuyện này tất nhiên là Trịnh Nhị Bảo không biết. Cậu thái giám này theo Triệu Tôn đã lâu nhưng tính tình ngây thơ ngốc nghếch, không học được chút thông minh nào từ hắn. Nói theo cách của Nguyên Hữu, trên người cậu ta, ngoài chữ “trung” ra thì chẳng có bất kì ưu điểm nào. Song Triệu Tôn lại nói đây mới là ưu điểm lớn nhất của cậu ta.
Vừa vào Cẩm Tú Lâu, Nhị Bảo công công liền ngu người. Chen qua giữa các cô nương xinh đẹp kiều diễm để lên lầu, cậu ta vừa nhìn thấy mấy vị gia ngồi trong Noãn Các là tròng mắt rơi ra ngoài chẳng thể nào nhặt về được. Với trí thông minh của mình, cậu ta không hiểu vì sao những người này lại có mặt ở đây chờ gia. Nguyên tiểu công gia thường lê la chốn trăng hoa, có mặt ở đây cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng đến ngay cả Trần Cảnh, Trần Đại Ngưu, thậm chí Đông Phương Thanh Huyền cũng có mặt thì thật sự không thể nào giải thích được.
“Hi hi, các vị gia, mọi người đều đến dạo kỹ viện à?” Cậu ta vừa cười tủm tỉm vừa chào hỏi, các vị gia vốn đang cười lại sững ra. Năm xưa ở Trọng Dịch Lâu, Hạ Sơ Thất cũng từng nói lời giống vậy.
Trịnh Nhị Bảo phá bầu không khí nên lúng túng, bĩu môi.
“Chẳng lẽ nô tài nói sai rồi?”
Triệu Tôn cúi đầu nhìn cậu ta, tức giận quát, “Cút ra ngoài!”
“Dạ dạ, nô tài sẽ cút, sẽ cút ngay.”
Trịnh Nhị Bảo vác theo đống mỡ cút ra ngoài, Triệu Tôn đen mặt im lặng ngồi xuống chiếc ghế còn trống trong Noãn Các, thấy Trần Cảnh và những người khác sắp đứng lên hành lễ, hắn giơ tay lên, trầm giọng nói, “Ở bên ngoài không cần câu nệ lễ tiết. Học hỏi Tam công tử đi, chưa bao giờ coi mình là người ngoài.”
Đông Phương Thanh Huyền đang uống rượu một cách tao nhã, nghe thấy thế bèn ngước đôi mắt phượng xinh đẹp của mình lên, liếc nhìn hắn, “Trước đây ngươi thường coi ta là người trong nhà, sao giờ đây lại xa lạ thế?”
Triệu Tôn lườm hắn ta, dường như không có tâm trạng đùa giỡn, hắn xoa trán, nhìn lướt qua những người muốn nói nhưng lại thôi kia, “Tìm ta có chuyện gì, nói đi?”
Hắn đoán không sai, những người này đều biết hắn “vi phục xuất tuần” nên lén đi theo, và còn cố tình đến Cẩm Tú Lâu trước cả hắn. Bị Triệu Tôn vạch trần, họ cũng không thấy lúng túng, chỉ cười cho qua.
Sau khi chào hỏi vài câu, Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh đồng thời đứng dậy, vái chào hắn, đều muốn nói, nhưng họ nhìn nhau rồi lại cùng thốt lên, “Huynh nói trước đi.”
Hắn thay thường phục, dẫn theo Trịnh Nhị Bảo lén xuất cung.
Tuy nói là “lén”, nhưng Cấm Quân trong hoành thành vẫn biết hoàng đế đã xuất cung. Chưa nói đến Triệu Tôn có vóc dáng cao ráo, khí thế ngút trời, ung dung vô song, chỉ mỗi Nhị Bảo công công thôi cũng rất dễ nhận ra. Cậu ta vừa trắng vừa mập, vác theo đống mỡ xệ trên người, chạy theo sau Triệu Tôn, suốt dọc đường vừa khom lưng vừa gọi “chủ tử gia”, không muốn bị nhận ra cũng khó.
Trong hoàng thành này chỉ có một chủ tử gia.
Ngoại trừ hoàng đế ra thì còn ai được nữa? Trịnh Nhị Bảo chính là đồng đội ngu như heo điển hình.
Nhưng Triệu Tôn khác với Triệu Miên Trạch. Triệu Miên Trạch lúc nào cũng khiêm tốn hòa nhã, dịu dàng và thân thiện, không xử phạt người trong cung một cách tùy tiện, mọi người đều không sợ hắn lắm. Còn Triệu Tôn sau khi đăng cơ, tuy hắn chưa từng giết ai nhưng tên tuổi và quá khứ của hắn đã là một truyền kỳ đầy máu tanh, nếu không phải không né được thì ai lại muốn đối mặt với hắn, chỉ cần nhìn thấy là ai cũng muốn tự động né xa ba ngoài ba thước. Vì thế, Cấm Vệ Quân đều cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Có lẽ lâu rồi Trịnh Nhị Bảo chưa được xuất cung nên trông cậu ta khá vui. Cậu ta dắt ngựa đi phía trước, dung dăng dung dẻ, lúc thì chỉ cửa hàng bên này, lúc thì chỉ quán trà bên kia, phấn khởi đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng Triệu Tôn cưỡi trên lưng ngựa lại không nói chữ nào. Ánh mắt hắn sâu thẳm, lẳng lặng nhìn phố xá kinh sư đã khôi phục lại sức sống và sự phồn hoa, mặt không cảm xúc, nhìn vào trông rất bình thường nhưng thực chất lại không có sức sống.
“Gia, chúng ta đi đâu đây?” Trịnh Nhị Bảo hỏi nhỏ.
“Cẩm Tú Lâu.” Triệu Tôn lạnh lùng đáp lời.
“Hả?” Trịnh Nhị Bảo kinh ngạc đến mức quên luôn việc đi đường, cậu ta quay ngoắt đầu lại.
Tên này khá là xui xẻo, không may làm sao, đúng lúc bị Đại Điểu đang làm ngầu đập trúng vào đầu.
“Ối”, cậu ta đau điếng, sờ trán nhìn Triệu Tôn “Gia… người đã chịu khổ lâu như vậy, thông suốt rồi cũng là chuyện tốt. Nhưng… nhưng… nhưng cô nương trong Cẩm Tú Lâu… chỉ e không sạch sẽ… Với lại, nếu bị người khác nhìn thấy thì khó tránh lời ra tiếng vào đồn đại lung tung.” Cậu ta quan sát sắc mặt của Triệu Tôn rồi lại cười hi hi, “Hay là người trở về đợi trước, nô tài sẽ đi sắp xếp cho người? Người thích hơi mập? Hơi gầy? Eo thon? Ngực to? Hay là...”
“Ngứa da rồi à?” Triệu Tôn cau mày, không thể nghe tiếp.
“À! Nô tài hiểu mà. Nô tài hiểu gia thích kiểu nào rồi.” Trịnh Nhị Bảo vỗ trán hiểu ra, nhếch môi mỉm cười, cho rằng mình rất hiểu chuyện, rồi lại nói như đúng rồi, “Chỉ có điều, người giống nương nương của chúng ta không dễ tìm.” Thấy mặt Triệu Tôn càng đen hơn, cậu ta lại cười đê tiện, “Nhưng mà trời cao không phụ người có lòng, chỉ cần nô tài có lòng, khắp thiên hạ rộng lớn này, tìm được tám mười cô gì đó chắc cũng không khó...”
“Trịnh Nhị Bảo!”
Triệu Tôn lườm cậu ta, giọng nói vẫn rất lạnh.
“Chủ tử, hi hi, có nô tài.” Nhị Bảo công công mặt dày mày dạn, vừa cười vừa đến gần.
“Còn nói thêm một chữ nào nữa, gia sẽ cắt lưỡi của ngươi.”
“Chủ tử tha tội, tha tội!” Trịnh Nhị Bảo tát nhẹ vào mặt mình, khóc không ra nước mắt, trề môi, “Cẩm Tú Lâu thì Cẩm Tú Lâu vậy. Chỉ cần người thích thì cô nương nào cũng được…”
Cậu ta vừa lải nhải vừa dắt ngựa.
Triệu Tôn cũng lười để ý đến cậu ta.
Hắn đến Cẩm Tú Lâu không phải để tìm cô nương thanh lâu.
Người hắn muốn tìm là Lý Mạc.
Hai tháng trước, vào ngày công thành kinh sư, Lý Mạc và Cẩm Cung đều lập được đại công. Nhưng khi Lý Mạc giao cuốn sổ của A Thất cho hắn, từng xin được gặp A Thất, Triệu Tôn không đồng ý, nàng ta tức giận, từ đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Sau đó, Triệu Tôn rửa oan cho phủ Hàn quốc công, nàng ta cũng không có bất kì động tĩnh gì chứ đừng nói tới chuyện đến tạ ơn. Nhưng cho dù nàng ta có giận, Triệu Tôn vẫn không để bụng. Hắn vẫn luôn nhớ A Thất từng nói, nếu có một ngày hắn làm hoàng đế, nhất định phải tác thành cho biểu tỷ của nàng và thái tử Cáp Tát Nhĩ.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Hôm nay thời cơ đã đến nhưng hắn vẫn không tìm được Lý Mạc, thế là chỉ đành ra hạ sách này.
Những chuyện này tất nhiên là Trịnh Nhị Bảo không biết. Cậu thái giám này theo Triệu Tôn đã lâu nhưng tính tình ngây thơ ngốc nghếch, không học được chút thông minh nào từ hắn. Nói theo cách của Nguyên Hữu, trên người cậu ta, ngoài chữ “trung” ra thì chẳng có bất kì ưu điểm nào. Song Triệu Tôn lại nói đây mới là ưu điểm lớn nhất của cậu ta.
Vừa vào Cẩm Tú Lâu, Nhị Bảo công công liền ngu người. Chen qua giữa các cô nương xinh đẹp kiều diễm để lên lầu, cậu ta vừa nhìn thấy mấy vị gia ngồi trong Noãn Các là tròng mắt rơi ra ngoài chẳng thể nào nhặt về được. Với trí thông minh của mình, cậu ta không hiểu vì sao những người này lại có mặt ở đây chờ gia. Nguyên tiểu công gia thường lê la chốn trăng hoa, có mặt ở đây cũng chẳng có gì kỳ lạ, nhưng đến ngay cả Trần Cảnh, Trần Đại Ngưu, thậm chí Đông Phương Thanh Huyền cũng có mặt thì thật sự không thể nào giải thích được.
“Hi hi, các vị gia, mọi người đều đến dạo kỹ viện à?” Cậu ta vừa cười tủm tỉm vừa chào hỏi, các vị gia vốn đang cười lại sững ra. Năm xưa ở Trọng Dịch Lâu, Hạ Sơ Thất cũng từng nói lời giống vậy.
Trịnh Nhị Bảo phá bầu không khí nên lúng túng, bĩu môi.
“Chẳng lẽ nô tài nói sai rồi?”
Triệu Tôn cúi đầu nhìn cậu ta, tức giận quát, “Cút ra ngoài!”
“Dạ dạ, nô tài sẽ cút, sẽ cút ngay.”
Trịnh Nhị Bảo vác theo đống mỡ cút ra ngoài, Triệu Tôn đen mặt im lặng ngồi xuống chiếc ghế còn trống trong Noãn Các, thấy Trần Cảnh và những người khác sắp đứng lên hành lễ, hắn giơ tay lên, trầm giọng nói, “Ở bên ngoài không cần câu nệ lễ tiết. Học hỏi Tam công tử đi, chưa bao giờ coi mình là người ngoài.”
Đông Phương Thanh Huyền đang uống rượu một cách tao nhã, nghe thấy thế bèn ngước đôi mắt phượng xinh đẹp của mình lên, liếc nhìn hắn, “Trước đây ngươi thường coi ta là người trong nhà, sao giờ đây lại xa lạ thế?”
Triệu Tôn lườm hắn ta, dường như không có tâm trạng đùa giỡn, hắn xoa trán, nhìn lướt qua những người muốn nói nhưng lại thôi kia, “Tìm ta có chuyện gì, nói đi?”
Hắn đoán không sai, những người này đều biết hắn “vi phục xuất tuần” nên lén đi theo, và còn cố tình đến Cẩm Tú Lâu trước cả hắn. Bị Triệu Tôn vạch trần, họ cũng không thấy lúng túng, chỉ cười cho qua.
Sau khi chào hỏi vài câu, Trần Đại Ngưu và Trần Cảnh đồng thời đứng dậy, vái chào hắn, đều muốn nói, nhưng họ nhìn nhau rồi lại cùng thốt lên, “Huynh nói trước đi.”
Bình luận facebook