Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1145 - Chương 1145KẾT THÚC (12)
“Nếu không có hắn, ta sống còn có ý nghĩa gì? Dù có vinh quang vạn trượng đến đâu thì ta cũng chỉ là một quả phụ, quả phụ...”
Hôm sau phải lên triều, là một hoàng đế, lại mang danh cần cù thì càng phải tuân thủ, Triệu Tôn dậy từ rất sớm, rửa mặt xong, vào phòng băng nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất một lát rồi vội vã tới điện Phụng Thiên. Nếu là ngày thường không có chuyện gì lớn thì sẽ thượng triều theo quy củ, thần tử nào muốn dâng tấu thì sẽ bước lên trình bày, nếu không có việc gì khởi tấu thì bãi triều, gần giống như sinh viên đi học rồi ngồi ngây người vậy.
Nhưng hôm nay, thần thái của mỗi người vô cùng sáng láng.
Giờ Nam Bắc đồng thời tái khởi chiến tranh, tất cả mọi người đều muốn xem xem tân hoàng đế sẽ xử trí như thế nào. Triệu Tôn ngồi trên long ỷ, nhìn đám lão thần có đánh cũng không chịu mềm trong triều, mặt không đổi sắc hỏi, “Phương Bắc có thổ phỉ làm loạn, phía Nam dấy lên phản loạn, bách tính thì ồn ào vì thiếu lương thực. Không biết chư vị ái khanh có thượng sách gì?”
Nếu như bình thường, đám thần tử sẽ tổng kết biện pháp, xì xào bàn tán thảo luận một hồi rồi mới tổng hợp lại và tiến lên trình tấu. Hoặc là cũng có thần tử có cách nhìn riêng, liền tự mình trình bày lĩnh công trạng, hiến kế cho hoàng đế, tỏ vẻ không phụ bổng lộc vua ban. Nhưng hôm nay, sau một hồi thảo luận vẫn không có ai đứng ra khỏi hàng, đối với Đại Yến hiện giờ mà nói nếu chia binh thành hai đường Nam Bắc thì bọn họ không còn lực để thảo phạt nữa, đánh đầu sẽ không thể đánh đuôi, thật sự khó khăn.
Triệu Tôn thản nhiên liếc mắt quét một vòng nhìn đám hạ thần rồi nhìn về phía Hạ Đình Cán vẫn đang im lặng.
“Lão quốc công, ngươi thấy thế nào?”
Hạ Đình Cán hơi suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi hàng, nói, “Cựu thần cho rằng, chuyện gì cũng phân nặng nhẹ cả. Chuyện thổ phỉ ở phương Bắc làm loạn có liên quan với sự tác oai tác quái của Bắc Địch, có thể dùng biện pháp trấn an trước, đến khi thong thả hồi sức thì sẽ chỉnh lý lại. Còn phản loạn ở phương Nam mới thật sự là nhân tố bất ổn đối với triều đình. Phải phái binh đi thảo phạt thì mới có thể bảo đảm cố quốc an bang, mọi sự đồn đại mới ngừng lại.”
Lời đồn đại là lời đồn đại gì, mọi người đều biết cả.
Tuy triều đình đã ban chiếu rằng Kiến Chương Đế đã chết, vẫn làm tang sự cho hắn ta, nhưng trong dân gian vẫn xôn xao lan truyền rằng hắn ta vẫn còn sống, còn đang tổ chức lại bộ hạ cũ ở phía Nam muốn giành lại kinh sư, một lần nữa đánh nhau với Triệu Tôn. Không chỉ bên ngoài mà giờ trong cung cũng cũng có người lén lút nói rằng thật ra Kiến Chương Đế đã rời đi cùng với Cố quý nhân. Nếu không thì Cố quý nhân đang ở đâu?
Lời đồn đại tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng sẽ luôn có người tin, thậm chí cả triều thần trong triều cũng có người tin tưởng. Khi bọn họ tin tưởng thì lòng cũng sẽ dao động, lòng trung thành đối với Triệu Tôn cũng sẽ suy giảm.
Nhìn đám quần thần đứng dưới một chút, Triệu Tôn khẽ nhếch môi, “Lão quốc công nói có lý.” Dứt lời, hắn chậm rãi nhìn về phía võ tướng đứng bên phải, ánh mắt đảo qua hàng người giống như đang điểm tướng, không đợi hắn mở miệng, Trần Cảnh liền bước khỏi hàng, nghiêm trang bước lên phía trước ba bước, ôm quyền, quỳ gối dập đầu xuống đất.
“Bệ hạ, mạt tướng nguyện lĩnh binh đi về phía Nam thảo phạt phản loạn.”
Trần Cảnh dứt lời liền cúi đầu, không hề cử động nữa.
“Bệ hạ, mạt tướng cũng nguyện đi thảo phạt nghịch tặc.”
Từ trong hàng, Yến Nhị Quỷ cũng đứng dậy.
“Bệ hạ, mạt tướng cũng nguyện đi thảo phạt.”
Sau đó cũng có mấy võ tướng đều ra bước khỏi hàng và biểu thị quyết tâm.
Mà những người này cơ bản đều là những người được hắn cất nhắc lên từ quân Tấn.
Triệu Tôn hơi híp mắt, hắn không lập tức đáp lời mà chỉ nhìn quần thần trong điện. Tân triều mới được hình thành, trong điện Phụng Thiên này đều là những thần tử đắc lực của Nam Yến, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự trung thành với hắn, sẵn sàng toàn tâm toàn ý làm việc vì triều đình, thật ra Triệu Tôn chưa thật sự thăm dò hết được. Những người này đều quá mức khôn khéo.
Nhưng hôm nay, chuyện xung phong đi Nam chinh vốn là một cơ hội để giành công lao, võ tướng phải là những người xung phong nhận việc xông lên giết địch, những kẻ không lên tiếng mà giả câm vờ điếc chỉ có hai loại. Một loại là kẻ sợ chết, hai là kẻ coi đây là chuyện không liên quan đến mình. Loại thứ nhất không thể nuôi, loại thứ hai không thể dung tha.
Nghĩ đến đây, Triệu Tôn nâng tay lên.
“Quảng Vũ hầu trí dũng song toàn, là bậc hổ tướng đương triều, là người thích hợp để đi bình định phản loạn nhất. Hôm nay, để Quảng Vũ hầu lĩnh ba mươi vạn đại quân xuôi xuống phía Nam bình loạn, nắm giữ ấn soái toàn quân.”
Nói xong, trên điện không ngừng vang lên những âm thanh tán đồng, vô cùng hòa thuận.
Thật ra thánh chỉ đã được viết từ lâu rồi, chỉ cần ban chiếu là được. Nhưng không ai ngờ được rằng, sau khi Trịnh Nhị Bảo đọc thánh chỉ về chuyện Nam chinh xong, Triệu Tôn lại hờ hững nhìn về phía hàng võ tướng, không nóng không lạnh nói, “Hôm nay, bất cứ ai chủ động xin đi giết giặc trên đại điện, thăng chức quan một cấp, bổng lộc thăng ba cấp. Những người còn lại, hạ chức quan một cấp, bổng lộc giáng ba cấp.”
Tính cách Triệu Tôn từ xưa tới nay vốn vẫn luôn lạnh lùng tàn khốc, nhưng chỉ dựa vào một quyết định như vậy mà định đoạt con đường làm quan của biết bao nhiêu người như vậy thì quả thật không ai có thể hình dung nổi. Suy nghĩ đơn giản thì cảm thấy việc này đúng là rất qua loa, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì thấy trong việc này còn có ý sâu xa khác. Thân là võ tướng mà lại không muốn xuất chinh vì nước nhà, giữ lại nuôi dưỡng có ích lợi gì chứ? Điện Phụng Thiên yên tĩnh, người lĩnh phần thưởng, kẻ chịu xử phạt, người rối rít tạ ân, kẻ ngậm ngùi tạ tội nhưng không một ai dám trách móc phê bình gì cả.
Đây cũng là điểm có lợi của một vị hoàng đế cứng rắn, đanh thép, nói một là một, nhất định không nói hai. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Ngay sau đó, để cởi bỏ mối nguy Bắc Địch, Triệu Tôn ban ra đạo thánh chỉ thứ hai.
Xét theo quan hệ láng giềng hòa thuận cùng Bắc Địch, ngay hôm đó sẽ phái sứ giả tới Bắc Địch trước, tiếp tục tái lập quan hệ thông gia. Hứa gả trưởng nữ của Lâm An công chúa là Thanh Huệ quận chúa Lý Mạc cho thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ làm thê. Một quận chúa lại được gả sang làm chính phi của thái tử như vậy thì hơi không đúng logic lắm, các triều thần thầm cho rằng trừ khi hoàng đế và thái tử của Bắc Địch bị điên, nếu không thì chắc chắn sẽ không đáp ứng, đây rõ ràng là không hề có thành ý, còn mang theo ý vũ nhục và khinh thường với Bắc Địch.
Nếu không vì sự “trấn áp đầy máu lạnh” vừa xong thì lần này nhất định sẽ có người đưa ý kiến phản đối, nhưng bao nhiêu võ tướng đều bị giáng chức, phạt bổng lộc như vậy, lúc này các vị quan lại thần tử đã hoàn toàn thần phục vị hoàng đế cứng rắn này. Chuyện nào không thể nắm chắc thì cứ mặc hắn, tất cả đều nịnh nọt, đồng thanh hô lớn “Bệ hạ anh minh, Ngô hoàng vạn tuế” để cho qua chuyện.
Không cần phải nghi ngờ, quả thật Triệu Tôn rất anh minh.
Quyết định này của hắn chưa ra bao lâu đã ứng nghiệm rồi.
Hoàng đế Bắc Địch lúc trước còn đang phái binh quấy rầy biên cảnh Nam Yến, ngoài vì mối hận về Ba Căn thì cũng còn hai lý do khác. Thứ nhất, ông ta cho rằng Triệu Miên Trạch vẫn còn có thể có đường trở mình, hơn nữa, hai đứa con gái của ông ta là Ô Nhân và Ô Lan đều gả cho Triệu Miên Trạch, thân là “nhạc phụ”, nếu ông ta không biểu hiện gì thì cũng không ăn nói được. Thứ hai, suy nghĩ từ góc độ của ông ta thì cho dù ông ta không coi Triệu Tôn là kẻ thù thì Triệu Tôn cũng vẫn coi ông ta là kẻ thù thôi, tại sao không ra tay trước để chiếm lợi thế chứ?
Khoảng một tháng sau khi nhận được thư tay của hoàng đế Nam Yến, hoàng đế Bắc Địch cân nhắc ba ngày rồi nhận lời.
Trong thư viết, Triệu Tôn đã rất có thành ý khi nói cho ông ta biết chuyện Triệu Miên Trạch đã bỏ mạng và hiện trạng của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hơn nữa, Nam Yến chủ động đề cập chuyện liên hôn chính là gạt bỏ thù cũ, sẽ không tính sổ với Bắc Địch nữa. Hai bên đều cần thời gian nghỉ ngơi để hồi sức thì ai sẵn lòng hao tài tốn của chứ? Tuy rằng ghép đôi quận chúa Nam Yến và thái tử Bắc Địch là có hơi xem nhẹ người khác, nhưng Cáp Tát Nhĩ vốn từ chối hôn sự vô số lần giờ lại tán thành, kiên quyết không phải cô quận chúa kia thì không lấy. Dưới mấy tầng áp lực nặng nề, hoàng đế Bắc Địch cuối cùng cũng đồng ý.
Hôm sau phải lên triều, là một hoàng đế, lại mang danh cần cù thì càng phải tuân thủ, Triệu Tôn dậy từ rất sớm, rửa mặt xong, vào phòng băng nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất một lát rồi vội vã tới điện Phụng Thiên. Nếu là ngày thường không có chuyện gì lớn thì sẽ thượng triều theo quy củ, thần tử nào muốn dâng tấu thì sẽ bước lên trình bày, nếu không có việc gì khởi tấu thì bãi triều, gần giống như sinh viên đi học rồi ngồi ngây người vậy.
Nhưng hôm nay, thần thái của mỗi người vô cùng sáng láng.
Giờ Nam Bắc đồng thời tái khởi chiến tranh, tất cả mọi người đều muốn xem xem tân hoàng đế sẽ xử trí như thế nào. Triệu Tôn ngồi trên long ỷ, nhìn đám lão thần có đánh cũng không chịu mềm trong triều, mặt không đổi sắc hỏi, “Phương Bắc có thổ phỉ làm loạn, phía Nam dấy lên phản loạn, bách tính thì ồn ào vì thiếu lương thực. Không biết chư vị ái khanh có thượng sách gì?”
Nếu như bình thường, đám thần tử sẽ tổng kết biện pháp, xì xào bàn tán thảo luận một hồi rồi mới tổng hợp lại và tiến lên trình tấu. Hoặc là cũng có thần tử có cách nhìn riêng, liền tự mình trình bày lĩnh công trạng, hiến kế cho hoàng đế, tỏ vẻ không phụ bổng lộc vua ban. Nhưng hôm nay, sau một hồi thảo luận vẫn không có ai đứng ra khỏi hàng, đối với Đại Yến hiện giờ mà nói nếu chia binh thành hai đường Nam Bắc thì bọn họ không còn lực để thảo phạt nữa, đánh đầu sẽ không thể đánh đuôi, thật sự khó khăn.
Triệu Tôn thản nhiên liếc mắt quét một vòng nhìn đám hạ thần rồi nhìn về phía Hạ Đình Cán vẫn đang im lặng.
“Lão quốc công, ngươi thấy thế nào?”
Hạ Đình Cán hơi suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi hàng, nói, “Cựu thần cho rằng, chuyện gì cũng phân nặng nhẹ cả. Chuyện thổ phỉ ở phương Bắc làm loạn có liên quan với sự tác oai tác quái của Bắc Địch, có thể dùng biện pháp trấn an trước, đến khi thong thả hồi sức thì sẽ chỉnh lý lại. Còn phản loạn ở phương Nam mới thật sự là nhân tố bất ổn đối với triều đình. Phải phái binh đi thảo phạt thì mới có thể bảo đảm cố quốc an bang, mọi sự đồn đại mới ngừng lại.”
Lời đồn đại là lời đồn đại gì, mọi người đều biết cả.
Tuy triều đình đã ban chiếu rằng Kiến Chương Đế đã chết, vẫn làm tang sự cho hắn ta, nhưng trong dân gian vẫn xôn xao lan truyền rằng hắn ta vẫn còn sống, còn đang tổ chức lại bộ hạ cũ ở phía Nam muốn giành lại kinh sư, một lần nữa đánh nhau với Triệu Tôn. Không chỉ bên ngoài mà giờ trong cung cũng cũng có người lén lút nói rằng thật ra Kiến Chương Đế đã rời đi cùng với Cố quý nhân. Nếu không thì Cố quý nhân đang ở đâu?
Lời đồn đại tuy chỉ là lời đồn đại, nhưng sẽ luôn có người tin, thậm chí cả triều thần trong triều cũng có người tin tưởng. Khi bọn họ tin tưởng thì lòng cũng sẽ dao động, lòng trung thành đối với Triệu Tôn cũng sẽ suy giảm.
Nhìn đám quần thần đứng dưới một chút, Triệu Tôn khẽ nhếch môi, “Lão quốc công nói có lý.” Dứt lời, hắn chậm rãi nhìn về phía võ tướng đứng bên phải, ánh mắt đảo qua hàng người giống như đang điểm tướng, không đợi hắn mở miệng, Trần Cảnh liền bước khỏi hàng, nghiêm trang bước lên phía trước ba bước, ôm quyền, quỳ gối dập đầu xuống đất.
“Bệ hạ, mạt tướng nguyện lĩnh binh đi về phía Nam thảo phạt phản loạn.”
Trần Cảnh dứt lời liền cúi đầu, không hề cử động nữa.
“Bệ hạ, mạt tướng cũng nguyện đi thảo phạt nghịch tặc.”
Từ trong hàng, Yến Nhị Quỷ cũng đứng dậy.
“Bệ hạ, mạt tướng cũng nguyện đi thảo phạt.”
Sau đó cũng có mấy võ tướng đều ra bước khỏi hàng và biểu thị quyết tâm.
Mà những người này cơ bản đều là những người được hắn cất nhắc lên từ quân Tấn.
Triệu Tôn hơi híp mắt, hắn không lập tức đáp lời mà chỉ nhìn quần thần trong điện. Tân triều mới được hình thành, trong điện Phụng Thiên này đều là những thần tử đắc lực của Nam Yến, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự trung thành với hắn, sẵn sàng toàn tâm toàn ý làm việc vì triều đình, thật ra Triệu Tôn chưa thật sự thăm dò hết được. Những người này đều quá mức khôn khéo.
Nhưng hôm nay, chuyện xung phong đi Nam chinh vốn là một cơ hội để giành công lao, võ tướng phải là những người xung phong nhận việc xông lên giết địch, những kẻ không lên tiếng mà giả câm vờ điếc chỉ có hai loại. Một loại là kẻ sợ chết, hai là kẻ coi đây là chuyện không liên quan đến mình. Loại thứ nhất không thể nuôi, loại thứ hai không thể dung tha.
Nghĩ đến đây, Triệu Tôn nâng tay lên.
“Quảng Vũ hầu trí dũng song toàn, là bậc hổ tướng đương triều, là người thích hợp để đi bình định phản loạn nhất. Hôm nay, để Quảng Vũ hầu lĩnh ba mươi vạn đại quân xuôi xuống phía Nam bình loạn, nắm giữ ấn soái toàn quân.”
Nói xong, trên điện không ngừng vang lên những âm thanh tán đồng, vô cùng hòa thuận.
Thật ra thánh chỉ đã được viết từ lâu rồi, chỉ cần ban chiếu là được. Nhưng không ai ngờ được rằng, sau khi Trịnh Nhị Bảo đọc thánh chỉ về chuyện Nam chinh xong, Triệu Tôn lại hờ hững nhìn về phía hàng võ tướng, không nóng không lạnh nói, “Hôm nay, bất cứ ai chủ động xin đi giết giặc trên đại điện, thăng chức quan một cấp, bổng lộc thăng ba cấp. Những người còn lại, hạ chức quan một cấp, bổng lộc giáng ba cấp.”
Tính cách Triệu Tôn từ xưa tới nay vốn vẫn luôn lạnh lùng tàn khốc, nhưng chỉ dựa vào một quyết định như vậy mà định đoạt con đường làm quan của biết bao nhiêu người như vậy thì quả thật không ai có thể hình dung nổi. Suy nghĩ đơn giản thì cảm thấy việc này đúng là rất qua loa, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì thấy trong việc này còn có ý sâu xa khác. Thân là võ tướng mà lại không muốn xuất chinh vì nước nhà, giữ lại nuôi dưỡng có ích lợi gì chứ? Điện Phụng Thiên yên tĩnh, người lĩnh phần thưởng, kẻ chịu xử phạt, người rối rít tạ ân, kẻ ngậm ngùi tạ tội nhưng không một ai dám trách móc phê bình gì cả.
Đây cũng là điểm có lợi của một vị hoàng đế cứng rắn, đanh thép, nói một là một, nhất định không nói hai. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Ngay sau đó, để cởi bỏ mối nguy Bắc Địch, Triệu Tôn ban ra đạo thánh chỉ thứ hai.
Xét theo quan hệ láng giềng hòa thuận cùng Bắc Địch, ngay hôm đó sẽ phái sứ giả tới Bắc Địch trước, tiếp tục tái lập quan hệ thông gia. Hứa gả trưởng nữ của Lâm An công chúa là Thanh Huệ quận chúa Lý Mạc cho thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ làm thê. Một quận chúa lại được gả sang làm chính phi của thái tử như vậy thì hơi không đúng logic lắm, các triều thần thầm cho rằng trừ khi hoàng đế và thái tử của Bắc Địch bị điên, nếu không thì chắc chắn sẽ không đáp ứng, đây rõ ràng là không hề có thành ý, còn mang theo ý vũ nhục và khinh thường với Bắc Địch.
Nếu không vì sự “trấn áp đầy máu lạnh” vừa xong thì lần này nhất định sẽ có người đưa ý kiến phản đối, nhưng bao nhiêu võ tướng đều bị giáng chức, phạt bổng lộc như vậy, lúc này các vị quan lại thần tử đã hoàn toàn thần phục vị hoàng đế cứng rắn này. Chuyện nào không thể nắm chắc thì cứ mặc hắn, tất cả đều nịnh nọt, đồng thanh hô lớn “Bệ hạ anh minh, Ngô hoàng vạn tuế” để cho qua chuyện.
Không cần phải nghi ngờ, quả thật Triệu Tôn rất anh minh.
Quyết định này của hắn chưa ra bao lâu đã ứng nghiệm rồi.
Hoàng đế Bắc Địch lúc trước còn đang phái binh quấy rầy biên cảnh Nam Yến, ngoài vì mối hận về Ba Căn thì cũng còn hai lý do khác. Thứ nhất, ông ta cho rằng Triệu Miên Trạch vẫn còn có thể có đường trở mình, hơn nữa, hai đứa con gái của ông ta là Ô Nhân và Ô Lan đều gả cho Triệu Miên Trạch, thân là “nhạc phụ”, nếu ông ta không biểu hiện gì thì cũng không ăn nói được. Thứ hai, suy nghĩ từ góc độ của ông ta thì cho dù ông ta không coi Triệu Tôn là kẻ thù thì Triệu Tôn cũng vẫn coi ông ta là kẻ thù thôi, tại sao không ra tay trước để chiếm lợi thế chứ?
Khoảng một tháng sau khi nhận được thư tay của hoàng đế Nam Yến, hoàng đế Bắc Địch cân nhắc ba ngày rồi nhận lời.
Trong thư viết, Triệu Tôn đã rất có thành ý khi nói cho ông ta biết chuyện Triệu Miên Trạch đã bỏ mạng và hiện trạng của Ô Nhân Tiêu Tiêu. Hơn nữa, Nam Yến chủ động đề cập chuyện liên hôn chính là gạt bỏ thù cũ, sẽ không tính sổ với Bắc Địch nữa. Hai bên đều cần thời gian nghỉ ngơi để hồi sức thì ai sẵn lòng hao tài tốn của chứ? Tuy rằng ghép đôi quận chúa Nam Yến và thái tử Bắc Địch là có hơi xem nhẹ người khác, nhưng Cáp Tát Nhĩ vốn từ chối hôn sự vô số lần giờ lại tán thành, kiên quyết không phải cô quận chúa kia thì không lấy. Dưới mấy tầng áp lực nặng nề, hoàng đế Bắc Địch cuối cùng cũng đồng ý.