Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1148 - Chương 1148KẾT THÚC (15)
Sau đó, Triệu Miên Trạch lại sai Cố A Kiều, thông qua Ô Nhân Tiêu Tiêu, vô tình truyền tin phòng thủ kinh sư trống rỗng, quân Tấn có thể tiến thẳng vào phủ Ứng Thiên vào điện Nhu Nghi, cố ý thả Nguyệt Dục ra khỏi phủ Ứng Thiên, đi lên phía Bắc, muốn dẫn quân Tấn vào thế kìm kẹp của Lan Tử An và Cảnh Tam Hữu để tiêu diệt. Vì để như thật, hắn ta còn phái người cắt mất lưỡi của Nguyệt Dục. Song không ngờ lại bị Triệu Tôn tương kế tựu kế, trước trận đã cùng Hạ Đình Cán xúi giục Lan Tử An, khiến cho kế hoạch của hắn ta thất bại.
Sau khi quân Tấn ồ ạt tiến đánh kinh sư, Triệu Miên Trạch biết đại thế đã mất nhưng vẫn có chiêu sau, đó chính là Cảnh Tam Hữu.
Triệu Miên Trạch vốn vô tình với Cố thị, vì để lung lạc Cảnh Tam Hữu, hắn ta vừa hứa hẹn phong quan, vừa biết thời thế tặng cho y người mà y coi là bảo bối trong lòng. Cảnh Tam Hữu thu nhận Cố A Kiều, đương nhiên sẽ mang ơn, cảm thấy hoàng đế không coi mình là người ngoài, mà bản thân y bảo vệ giang sơn cho Triệu Miên Trạch cũng chính là bảo vệ tiền đồ cho mình. Hơn nữa sự xuất hiện của Cố A Kiều đã dụ Trần Cảnh tới Thông Ninh Viễn.
Trần Đại Ngưu vô cùng thổn thức.
Sau trận chiến bên dòng Kim Sa, y lén phái người tìm kiếm Triệu Miên Trạch và Cố thị, còn mình thì lĩnh quân tiến thẳng xuống phía Tây Nam, vó ngựa giày xéo khắp vùng Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên... Một đội quân giết người như ma, vô cùng đáng sợ. Cho dù sau khi Cảnh Tam Hữu chết đi, quân Nam chinh cũng có tính người hơn, không còn tùy tiện giết chóc nữa, nhưng đi tới đâu, quân Nam vẫn cứ né tránh tới đó, không ai dám so chiêu với bọn họ. Quân đội do Định An hầu dẫn dắt trở thành một đội quân ma quỷ, gần như không gặp phải bất kì sự kháng cự nào, giết đến mức bầu trời Tây Bắc không ngừng vang lên tiếng khóc nỉ non, ngựa hí vạn dặm. Kể từ ngày đó, trên mặt đất lúc nào cũng tràn ngập mùi máu tươi, vùng đất do quân đội và triều đình Kiến Chương chiếm cứ mấy năm cuối cùng cũng bị hạ, các thành trấn lần lượt được thu về túi của Triệu Tôn, do triều đình Vĩnh Lộc quản lý.
Nhưng mà Trần Đại Ngưu cũng không vì thế mà thu tay về.
Theo dã sử ghi lại, sau mấy tháng, cuối cùng họ cũng bắt được Cố A Kiều mệt mỏi chạy được tới Lâm An, nhưng vẫn không có tung tích gì của Triệu Miên Trạch.
Một người sống sờ sờ lại cứ thế biến mất, đó cũng trở thành một trong những mất tích bí ẩn nhất trong lịch sử triều đình Đại Yến.
Những chuyện này để dành nói sau, tạm thời không nhắc tới, lại nói về kinh sư ở phủ Ứng Thiên.
Ngày thứ ba sau khi tin báo tang của Trần Cảnh truyền về kinh sư, Giáp Nhất cũng từ Bắc Bình về tới.
Lúc này đã chuẩn bị sang năm mới, đèn đuốc ở kinh sư rực rỡ sắc màu, pháo đốt không ngừng, ai cũng đang chờ mong bữa cơm đoàn viên.
Người được Giáp Nhất đưa về, ngoài Bảo Âm công chúa ra còn có con gái của Tinh Lam và Trần Cảnh, nhũ danh Niếp Niếp, đại danh thì Trần Cảnh chưa kịp đặt. Triệu Tôn gặp được Giáp Nhất ở điện Hoa Cái, cũng nhìn thấy cô bé kia. Cô bé nho nhỏ gầy gò, tính tình nhút nhát, ngượng ngùng, vừa vào hoàng thành đã thấy lo lắng, cầm tay Bảo Âm kiên quyết không chịu buông ra.
Hai cô bé sinh sống ở Bắc Bình cùng nhau đã lâu, nghiễm nhiên trở thành bạn bè đáng tin cậy của nhau.
Bảo Âm sáu tuổi đã là một cô bé hiểu chuyện, hơn nữa ở trước mặt Niếp Niếp, cô bé nghiễm nhiên trở thành một đại tỷ tỷ. Một tay dắt Niếp Niếp, một tay ôm cái bọc nhỏ thêu lá sen, sau lưng còn có một con cáo nhỏ đi theo, cười vô cùng xinh đẹp, lá gan cũng lớn, khí thế không yếu, vừa thấy Triệu Tôn không nhận ra hắn ngay, vì thế ngăn ở trước mặt Niếp Niếp theo bản năng như muốn bảo vệ muội muội. Nhưng hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, cô bé liền nhớ ra. Bảo Âm thả tay Niếp Niếp ra, vứt bọc nhỏ đi, phi vào lòng Triệu Tôn như một con bướm nhỏ.
“A, đúng là cha của Bảo Âm rồi! Cha ơi, Bảo Âm nhớ cha muốn chết...”
“Ngoan, về là tốt rồi!” Triệu Tôn vỗ về đầu cô bé, giọng khàn khàn như mất tiếng.
Bảo Âm cười khanh khách, ôm chân Triệu Tôn cọ tới cọ lui. Một lát sau, cô bé đột nhiên sực nhớ ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhíu mày lại: “Nương đâu ạ? Bảo Âm về rồi, sao nương không tới đón con ạ?”
Mi tâm Triệu Tôn nhăn lại, không trả lời.
Hắn sai nhũ mẫu bế Khuyết Nhi tới, cúi xuống cho Bảo Âm nhìn.
“Bảo Âm, đây là đệ đệ, tên là Khuyết Nhi.”
Khuyết Nhi mới được vài tháng nhưng mặt mày đã rất tuấn tú, nhìn y như một bé động vật dễ thương, làm cho Bảo Âm sáu tuổi thấy thích thú, lập tức quên luôn vấn đề vừa rồi, cũng quên luôn cha của mình, cẩn thận bế Khuyết Nhi vào lòng, bắt đầu chơi đùa với thằng bé.
Triệu Tôn đứng thẳng lên, vẫy tay với Niếp Niếp vẫn đang sợ hãi, hiền từ nói: “Con là Niếp Niếp phải không?”
Tiểu Niếp Niếp ba tuổi rất sợ hãi, cô bé cắn môi, tựa vào trong lòng nhũ mẫu theo phản xạ. Nhũ mẫu nhìn Triệu Tôn, vô cùng lo lắng, đẩy cô bé đứng thẳng lên, nhỏ giọng dạy bảo: “Tiểu thư, mau thỉnh an bệ hạ đi. Nói là, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Bình thường Niếp Niếp ở Bắc Bình không phải học nhiều lễ nghĩa cấp bậc thế này, luôn rất tự do, nhìn thấy đại điện khí thế, lại thấy một đám người cung kính, cô bé vô cùng sợ hãi, mấp máy môi mấy lần vẫn không nói được thành lời.
Có thể nhìn ra cô bé không nghịch ngợm như Bảo Âm mà hiền lành, ít nói hơn nhiều.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhũ mẫu định nói gì đó nhưng Triệu Tôn lại giơ tay ngăn lại.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Niếp Niếp, nhìn gương mặt mang theo vài đường nét quen thuộc rồi ôm cô bé vào lòng, yết hầu cứng đờ.
“Không cần gọi bệ hạ, sau này cứ theo Bảo Âm, gọi ta là cha đi.”
Một canh giờ sau, ở điện Hoa Cái, Vĩnh Lộc Đế hạ chỉ thu nhận con gái của Quảng Vũ hầu làm nghĩa nữ, sắc phong là Thông Ninh công chúa, ban thưởng tên Lam. Từ đó trở đi, Thông Ninh công chúa Trần Lam được nuôi dưỡng ở trong cung, làm bạn với Bảo Âm công chúa, không hề phân biệt thân phận cao thấp.
Sau khi cho người đi sắp xếp chỗ cho Bảo Âm và Niếp Niếp xong, một mình Triệu Tôn triệu kiến Giáp Nhất trong ngự thư phòng.
Từ bốn năm trước khi từ biệt ở Bắc Bình, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Khi đó là chủ tớ, nay là quân thần, thận phận có thay đổi nhưng tình cảm và sự ăn ý cơ bản nhất giữa đôi bên vẫn còn.
“Ngồi đi.” Thái độ của Triệu Tôn với Giáp Nhất thân hơn người ngoài nhiều.
Nhưng đối với thái độ đó của Triệu Tôn, Giáp Nhất ngoài kính cẩn nghe lời ra thì vẫn không có gì thay đổi.
Hắn ta không ngồi, chỉ hỏi: “Ở trên đường đã nghe chuyện xảy ra, giờ vương phi thế nào rồi?”
Triệu Tôn nhíu mày, tiếp tục trả lời câu mà hắn đã nói cả nghìn lần: “Bị bệnh.”
Giáp Nhất liếc nhìn hắn, đột nhiên nửa quỳ xuống, cúi đầu.
“Bệ hạ, là lỗi của thuộc hạ.”
Sau khi quân Tấn ồ ạt tiến đánh kinh sư, Triệu Miên Trạch biết đại thế đã mất nhưng vẫn có chiêu sau, đó chính là Cảnh Tam Hữu.
Triệu Miên Trạch vốn vô tình với Cố thị, vì để lung lạc Cảnh Tam Hữu, hắn ta vừa hứa hẹn phong quan, vừa biết thời thế tặng cho y người mà y coi là bảo bối trong lòng. Cảnh Tam Hữu thu nhận Cố A Kiều, đương nhiên sẽ mang ơn, cảm thấy hoàng đế không coi mình là người ngoài, mà bản thân y bảo vệ giang sơn cho Triệu Miên Trạch cũng chính là bảo vệ tiền đồ cho mình. Hơn nữa sự xuất hiện của Cố A Kiều đã dụ Trần Cảnh tới Thông Ninh Viễn.
Trần Đại Ngưu vô cùng thổn thức.
Sau trận chiến bên dòng Kim Sa, y lén phái người tìm kiếm Triệu Miên Trạch và Cố thị, còn mình thì lĩnh quân tiến thẳng xuống phía Tây Nam, vó ngựa giày xéo khắp vùng Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên... Một đội quân giết người như ma, vô cùng đáng sợ. Cho dù sau khi Cảnh Tam Hữu chết đi, quân Nam chinh cũng có tính người hơn, không còn tùy tiện giết chóc nữa, nhưng đi tới đâu, quân Nam vẫn cứ né tránh tới đó, không ai dám so chiêu với bọn họ. Quân đội do Định An hầu dẫn dắt trở thành một đội quân ma quỷ, gần như không gặp phải bất kì sự kháng cự nào, giết đến mức bầu trời Tây Bắc không ngừng vang lên tiếng khóc nỉ non, ngựa hí vạn dặm. Kể từ ngày đó, trên mặt đất lúc nào cũng tràn ngập mùi máu tươi, vùng đất do quân đội và triều đình Kiến Chương chiếm cứ mấy năm cuối cùng cũng bị hạ, các thành trấn lần lượt được thu về túi của Triệu Tôn, do triều đình Vĩnh Lộc quản lý.
Nhưng mà Trần Đại Ngưu cũng không vì thế mà thu tay về.
Theo dã sử ghi lại, sau mấy tháng, cuối cùng họ cũng bắt được Cố A Kiều mệt mỏi chạy được tới Lâm An, nhưng vẫn không có tung tích gì của Triệu Miên Trạch.
Một người sống sờ sờ lại cứ thế biến mất, đó cũng trở thành một trong những mất tích bí ẩn nhất trong lịch sử triều đình Đại Yến.
Những chuyện này để dành nói sau, tạm thời không nhắc tới, lại nói về kinh sư ở phủ Ứng Thiên.
Ngày thứ ba sau khi tin báo tang của Trần Cảnh truyền về kinh sư, Giáp Nhất cũng từ Bắc Bình về tới.
Lúc này đã chuẩn bị sang năm mới, đèn đuốc ở kinh sư rực rỡ sắc màu, pháo đốt không ngừng, ai cũng đang chờ mong bữa cơm đoàn viên.
Người được Giáp Nhất đưa về, ngoài Bảo Âm công chúa ra còn có con gái của Tinh Lam và Trần Cảnh, nhũ danh Niếp Niếp, đại danh thì Trần Cảnh chưa kịp đặt. Triệu Tôn gặp được Giáp Nhất ở điện Hoa Cái, cũng nhìn thấy cô bé kia. Cô bé nho nhỏ gầy gò, tính tình nhút nhát, ngượng ngùng, vừa vào hoàng thành đã thấy lo lắng, cầm tay Bảo Âm kiên quyết không chịu buông ra.
Hai cô bé sinh sống ở Bắc Bình cùng nhau đã lâu, nghiễm nhiên trở thành bạn bè đáng tin cậy của nhau.
Bảo Âm sáu tuổi đã là một cô bé hiểu chuyện, hơn nữa ở trước mặt Niếp Niếp, cô bé nghiễm nhiên trở thành một đại tỷ tỷ. Một tay dắt Niếp Niếp, một tay ôm cái bọc nhỏ thêu lá sen, sau lưng còn có một con cáo nhỏ đi theo, cười vô cùng xinh đẹp, lá gan cũng lớn, khí thế không yếu, vừa thấy Triệu Tôn không nhận ra hắn ngay, vì thế ngăn ở trước mặt Niếp Niếp theo bản năng như muốn bảo vệ muội muội. Nhưng hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, cô bé liền nhớ ra. Bảo Âm thả tay Niếp Niếp ra, vứt bọc nhỏ đi, phi vào lòng Triệu Tôn như một con bướm nhỏ.
“A, đúng là cha của Bảo Âm rồi! Cha ơi, Bảo Âm nhớ cha muốn chết...”
“Ngoan, về là tốt rồi!” Triệu Tôn vỗ về đầu cô bé, giọng khàn khàn như mất tiếng.
Bảo Âm cười khanh khách, ôm chân Triệu Tôn cọ tới cọ lui. Một lát sau, cô bé đột nhiên sực nhớ ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhíu mày lại: “Nương đâu ạ? Bảo Âm về rồi, sao nương không tới đón con ạ?”
Mi tâm Triệu Tôn nhăn lại, không trả lời.
Hắn sai nhũ mẫu bế Khuyết Nhi tới, cúi xuống cho Bảo Âm nhìn.
“Bảo Âm, đây là đệ đệ, tên là Khuyết Nhi.”
Khuyết Nhi mới được vài tháng nhưng mặt mày đã rất tuấn tú, nhìn y như một bé động vật dễ thương, làm cho Bảo Âm sáu tuổi thấy thích thú, lập tức quên luôn vấn đề vừa rồi, cũng quên luôn cha của mình, cẩn thận bế Khuyết Nhi vào lòng, bắt đầu chơi đùa với thằng bé.
Triệu Tôn đứng thẳng lên, vẫy tay với Niếp Niếp vẫn đang sợ hãi, hiền từ nói: “Con là Niếp Niếp phải không?”
Tiểu Niếp Niếp ba tuổi rất sợ hãi, cô bé cắn môi, tựa vào trong lòng nhũ mẫu theo phản xạ. Nhũ mẫu nhìn Triệu Tôn, vô cùng lo lắng, đẩy cô bé đứng thẳng lên, nhỏ giọng dạy bảo: “Tiểu thư, mau thỉnh an bệ hạ đi. Nói là, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Bình thường Niếp Niếp ở Bắc Bình không phải học nhiều lễ nghĩa cấp bậc thế này, luôn rất tự do, nhìn thấy đại điện khí thế, lại thấy một đám người cung kính, cô bé vô cùng sợ hãi, mấp máy môi mấy lần vẫn không nói được thành lời.
Có thể nhìn ra cô bé không nghịch ngợm như Bảo Âm mà hiền lành, ít nói hơn nhiều.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhũ mẫu định nói gì đó nhưng Triệu Tôn lại giơ tay ngăn lại.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Niếp Niếp, nhìn gương mặt mang theo vài đường nét quen thuộc rồi ôm cô bé vào lòng, yết hầu cứng đờ.
“Không cần gọi bệ hạ, sau này cứ theo Bảo Âm, gọi ta là cha đi.”
Một canh giờ sau, ở điện Hoa Cái, Vĩnh Lộc Đế hạ chỉ thu nhận con gái của Quảng Vũ hầu làm nghĩa nữ, sắc phong là Thông Ninh công chúa, ban thưởng tên Lam. Từ đó trở đi, Thông Ninh công chúa Trần Lam được nuôi dưỡng ở trong cung, làm bạn với Bảo Âm công chúa, không hề phân biệt thân phận cao thấp.
Sau khi cho người đi sắp xếp chỗ cho Bảo Âm và Niếp Niếp xong, một mình Triệu Tôn triệu kiến Giáp Nhất trong ngự thư phòng.
Từ bốn năm trước khi từ biệt ở Bắc Bình, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Khi đó là chủ tớ, nay là quân thần, thận phận có thay đổi nhưng tình cảm và sự ăn ý cơ bản nhất giữa đôi bên vẫn còn.
“Ngồi đi.” Thái độ của Triệu Tôn với Giáp Nhất thân hơn người ngoài nhiều.
Nhưng đối với thái độ đó của Triệu Tôn, Giáp Nhất ngoài kính cẩn nghe lời ra thì vẫn không có gì thay đổi.
Hắn ta không ngồi, chỉ hỏi: “Ở trên đường đã nghe chuyện xảy ra, giờ vương phi thế nào rồi?”
Triệu Tôn nhíu mày, tiếp tục trả lời câu mà hắn đã nói cả nghìn lần: “Bị bệnh.”
Giáp Nhất liếc nhìn hắn, đột nhiên nửa quỳ xuống, cúi đầu.
“Bệ hạ, là lỗi của thuộc hạ.”