Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1150 - Chương 1150KẾT THÚC (17)
Năm tiếp theo, Hồng Thái Đế xưng đế tại Kim Lăng, phong Triệu Chá làm hoàng thái tử, Thường thị trở thành thái tử phi của Đại Yến, lúc đó Thường thị vẫn chưa sinh hoàng trưởng tôn Triệu Miên Hoàn. Hạ Đình Cán cũng được sắc phong làm Ngụy quốc công, Lý thị trở thành Ngụy quốc công phu nhân. Nghe nói, hai vợ chồng Ngụy quốc công ân ái, hòa hợp, cả triều đình lẫn dân gian đều ca ngợi, dần dần, chuyện cũ năm xưa của Lý thị và thái tử Triệu Chá bị mọi người chậm rãi quên đi, cũng gần như chẳng có ai biết về thân thế của Hạ Dịch.
Kể ra, nếu không phải Giáp Nhất là con tư sinh thì hắn ta mới chính là hoàng trưởng tôn chân chính của Đại Yến.
Con người là sinh vật có tình cảm, cũng chỉ có chuyện tình cảm là cực kì khó phá.
Đi qua đủ mọi chuyện, nay Giáp Nhất mới biết được nên hoàn toàn không thể tiêu hóa được ngay, ngây ngốc một hồi lâu cũng không nói được gì.
Triệu Tôn hỏi: “Nay, ngươi có muốn khôi phục thân phận không?”
Giáp Nhất nhìn xà nhà chạm trổ long phượng, cười hỏi: “Có được lợi ích gì không?”
Triệu Tôn mím môi không nói.
Ánh mắt Giáp Nhất hơi lóe, lại hỏi: “Làm hoàng đế vui không?”
Triệu Tôn lặng nhìn hồi lâu mà không đáp. Ánh sáng trong ngự thư phòng mờ mờ, gương mặt của Triệu Tôn lại ngược sáng, vì thế cảm xúc trên mặt hoàn toàn bị che khuất, không nhìn ra được gì. Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh day trán, nói: “Việc này để sau hãy nói đi, ngươi cẩn thận nghĩ lại cho kĩ. Có điều, trước mắt ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ đến ngươi... Việc này, ngoài ngươi ra thì không ai làm được.”
Giáp Nhất thản nhiên nhìn hắn, không hỏi, chỉ chờ hắn nói tiếp.
Triệu Tôn nhìn hắn ta: “Xây dựng lại Cẩm Y Vệ, khôi phục chức năng của Cẩm Y Vệ.”
“Tại sao lại ngoài ta ra thì không ai làm được chứ?” Giáp Nhất nhíu mày.
Triệu Tôn mỉm cười, “Bởi vì ta tin ngươi.”
Giáp Nhất ngẩn ra, biểu cảm cũng dễ chịu hơn, “Được.”
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc, năm mới bắt đầu, Cẩm Y Vệ vốn đã bị bãi bỏ vào năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy lại một lần nữa oanh oanh liệt liệt khôi phục lại. Chế độ của Cẩm Y Vệ thời Vĩnh Lộc không khác gì thời Hồng Thái, chỉ khác ở nhân sự. Những người giữ chức cao nhất trong Cẩm Y Vệ phần lớn đều xuất phát từ Thập Thiên Can của Triệu Tôn, lại chọn lựa thêm một ít binh sĩ có tài cán trong đội đặc nhiệm Gai Đỏ.
Người trên triều đình không biết nhiều về vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mang theo vết sẹo đen trên mặt mới nhậm chức, hắn ta thậm chí còn không có một cái tên chính xác nào, Hoàng đế gọi hắn là Giáp Nhất, bản thân hắn ta cũng tự xưng là “Giáp mỗ”, người khác chỉ có thể gọi hắn ta là “Chỉ huy sứ đại nhân”, không ai biết hắn ta tới từ đâu, có bối cảnh và thân phận như thế nào. Nhưng vì hắn ta thần bí, không quen với bất kì ai, trên triều đình cũng không có mạng lưới quan hệ kiểu bầy châu chấu trên một sợi dây thừng, vì thế lúc làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Cẩm Y Vệ được xây dựng lại, tiếp tục các chính sách sắt đá của Hồng Thái Đế, lập được công lao lớn trong cuộc đấu đá hoàng quyền năm Vĩnh Lộc đầu tiên, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã có thể khiến cho đám quan lại ở kinh sư sợ hãi, làm cho không khí ở kinh sư cũng sáng sủa hẳn lên.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ nhất, khi sự vụ của Cẩm Y Vệ khiến dân tình xôn xao, thư báo từ phía Nam cũng liên tiếp truyền tới. Nhưng sắp sang năm mới, dân chúng đều bận làm ăn, ngoài những nhà có người thân đang tham chiến, còn những người khác cũng không có nhiều cảm nhận về chiến tranh cho lắm.
Nhưng đối với những người mong nhớ ngày đêm thì mỗi ngày đều trở nên dài dằng dặc.
Phủ Định An hầu, Triệu Như Na lo lắng cho Trần Đại Ngưu, ngày nào cũng sống trong giày vò sợ hãi. Nàng không không có năng lực cùng kề vai chiến đấu với phu quân giống như Tinh Lam, chỉ có thể ở trong bóng đêm cầu nguyện cho Trần Đại Ngưu tới khi trời sáng.
Hôm nay, Triệu Như Na ở trong viện nhận được một lá thư từ phương Nam. Thông qua mấy năm dạy dỗ, Trần Đại Ngưu đã có thể viết được thư, nhưng chữ viết vẫn rất xấu, mỗi một lần viết thư về nhà thì thật sự làm người ta không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể nửa đoán nửa bỏ qua. Triệu Như Na mỉm cười mở thư ra, vừa đọc những dòng đầu tiên, nàng đã kinh ngạc khi nhận ra nét chữ quen thuộc có lực.
“Ngu huynh mạnh khỏe, muội đừng nhớ mong. Nhớ mặc thêm áo, ăn nhiều, tự chăm sóc mình, sống thật mạnh khỏe.”
Xem hết lá thư, mắt Triệu Như Na đỏ ửng lên, những lo lắng trong lòng cuối cùng đã bị xua tan phân nửa. Mắt nàng rưng rưng, miệng khẽ mỉm cười, nàng châm lửa, khói bay lên cao, lá thư hóa thành tro tàn. Mà chuyện này cũng trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng nàng.
Hai tay chắp lại, nàng hướng về phía Tây Nam, chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói.
“Cầu cho ca ca sống thật tốt, ăn ngon mặc ấm, phải tự chăm sóc cho bản thân mình. Hầu gia được bình an trở về.”
Là phụ nữ sống trong nhà, nàng không thể nhìn thấy tư thế oai hùng của người đàn ông của mình khi dẫn quân như thủy triều cuồn cuộn xuôi Nam, cũng không nhìn thấy ca ca mình hốt hoảng chạy trốn về phía Nam với bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Nàng chỉ có thể gửi gắm tâm nguyện với trời cao, cầu mong những người mà nàng quan tâm đều được bình an, vui vẻ.
Lục Nhi nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng liền đi tới, “Phu nhân, hầu gia có nói là lúc nào sẽ về không ạ?”
Triệu Như Na không quay đầu lại, mày dãn ra, lau nước mắt của mình: “Đánh xong trận, chàng sẽ về thôi.”
Lục Nhi mấp máy môi, thở dài: “Nếu hầu gia không về, chỉ sợ lão phu nhân lại tới tìm phu nhân sinh sự.”
Triệu Như Na cười khẽ: “Ngàn năm mẹ chồng, vạn năm oan gia, bà ấy không tìm ta gây sự mới là lạ.”
Lục Nhi thấy tâm tình nàng khá tốt thì cũng cười theo: “Đúng là phu nhân tốt tính, nếu đổi lại là ta, e là đã không chịu nổi rồi.”
“Lục Nhi.” Con ngươi đen láy của Triệu Như Na khẽ híp lại, đột nhiên đổi đề tài, “Đi tìm một đại phu tới đây cho ta.”
Lục Nhi mở to mắt, “Phu nhân không khỏe sao?”
Triệu Như Na chậm rãi xoay người, ôm lấy cơ thể mình, tựa vào ghế bên cửa sổ, khóe môi tươi cười, trong gió sớm trong lành có vẻ vô cùng an yên, “Quỳ thủy của ta chậm gần nửa tháng rồi, tìm đại phu tới xem xem.”
Lục Nhi kinh ngạc, ngẩn ra nhìn Triệu Như Na. Sau một hồi lâu, đột nhiên nàng ta như nghĩ tới cái gì đó, vừa mừng vừa sợ, “Để nô tỳ đi nói cho lão phu nhân. Ồ, không không... tìm đại phu, tìm đại phu...”
Nàng ta vừa nói năng lộn xộn vừa chạy đi, nụ cười trên mặt Triệu Như Na không thay đổi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, “Hầu gia, chỉ mong người kịp trở về nhìn con chúng ta ra đời.”
Hai tháng sau, tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ nhất.
Trần Đại Ngưu không về mà sai người áp tải Cố A Kiều bị bắt ở Lâm An về kinh sư. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cố A Kiều có thân phận đặc thù, lại liên quan tới Triệu Miên Trạch nên biết rất nhiều tin tức, Triệu Tôn không cho Hình Bộ nhúng tay vào mà để Phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đinh Nhất tới đi nhận người. Ngày đó, Cố A Kiều bị Đinh Nhất áp giải vào ngục giam của Cẩm Y Vệ, từ đó về sau không trở ra nữa.
Kể ra, nếu không phải Giáp Nhất là con tư sinh thì hắn ta mới chính là hoàng trưởng tôn chân chính của Đại Yến.
Con người là sinh vật có tình cảm, cũng chỉ có chuyện tình cảm là cực kì khó phá.
Đi qua đủ mọi chuyện, nay Giáp Nhất mới biết được nên hoàn toàn không thể tiêu hóa được ngay, ngây ngốc một hồi lâu cũng không nói được gì.
Triệu Tôn hỏi: “Nay, ngươi có muốn khôi phục thân phận không?”
Giáp Nhất nhìn xà nhà chạm trổ long phượng, cười hỏi: “Có được lợi ích gì không?”
Triệu Tôn mím môi không nói.
Ánh mắt Giáp Nhất hơi lóe, lại hỏi: “Làm hoàng đế vui không?”
Triệu Tôn lặng nhìn hồi lâu mà không đáp. Ánh sáng trong ngự thư phòng mờ mờ, gương mặt của Triệu Tôn lại ngược sáng, vì thế cảm xúc trên mặt hoàn toàn bị che khuất, không nhìn ra được gì. Một hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh day trán, nói: “Việc này để sau hãy nói đi, ngươi cẩn thận nghĩ lại cho kĩ. Có điều, trước mắt ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ đến ngươi... Việc này, ngoài ngươi ra thì không ai làm được.”
Giáp Nhất thản nhiên nhìn hắn, không hỏi, chỉ chờ hắn nói tiếp.
Triệu Tôn nhìn hắn ta: “Xây dựng lại Cẩm Y Vệ, khôi phục chức năng của Cẩm Y Vệ.”
“Tại sao lại ngoài ta ra thì không ai làm được chứ?” Giáp Nhất nhíu mày.
Triệu Tôn mỉm cười, “Bởi vì ta tin ngươi.”
Giáp Nhất ngẩn ra, biểu cảm cũng dễ chịu hơn, “Được.”
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc, năm mới bắt đầu, Cẩm Y Vệ vốn đã bị bãi bỏ vào năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy lại một lần nữa oanh oanh liệt liệt khôi phục lại. Chế độ của Cẩm Y Vệ thời Vĩnh Lộc không khác gì thời Hồng Thái, chỉ khác ở nhân sự. Những người giữ chức cao nhất trong Cẩm Y Vệ phần lớn đều xuất phát từ Thập Thiên Can của Triệu Tôn, lại chọn lựa thêm một ít binh sĩ có tài cán trong đội đặc nhiệm Gai Đỏ.
Người trên triều đình không biết nhiều về vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mang theo vết sẹo đen trên mặt mới nhậm chức, hắn ta thậm chí còn không có một cái tên chính xác nào, Hoàng đế gọi hắn là Giáp Nhất, bản thân hắn ta cũng tự xưng là “Giáp mỗ”, người khác chỉ có thể gọi hắn ta là “Chỉ huy sứ đại nhân”, không ai biết hắn ta tới từ đâu, có bối cảnh và thân phận như thế nào. Nhưng vì hắn ta thần bí, không quen với bất kì ai, trên triều đình cũng không có mạng lưới quan hệ kiểu bầy châu chấu trên một sợi dây thừng, vì thế lúc làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Cẩm Y Vệ được xây dựng lại, tiếp tục các chính sách sắt đá của Hồng Thái Đế, lập được công lao lớn trong cuộc đấu đá hoàng quyền năm Vĩnh Lộc đầu tiên, chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã có thể khiến cho đám quan lại ở kinh sư sợ hãi, làm cho không khí ở kinh sư cũng sáng sủa hẳn lên.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ nhất, khi sự vụ của Cẩm Y Vệ khiến dân tình xôn xao, thư báo từ phía Nam cũng liên tiếp truyền tới. Nhưng sắp sang năm mới, dân chúng đều bận làm ăn, ngoài những nhà có người thân đang tham chiến, còn những người khác cũng không có nhiều cảm nhận về chiến tranh cho lắm.
Nhưng đối với những người mong nhớ ngày đêm thì mỗi ngày đều trở nên dài dằng dặc.
Phủ Định An hầu, Triệu Như Na lo lắng cho Trần Đại Ngưu, ngày nào cũng sống trong giày vò sợ hãi. Nàng không không có năng lực cùng kề vai chiến đấu với phu quân giống như Tinh Lam, chỉ có thể ở trong bóng đêm cầu nguyện cho Trần Đại Ngưu tới khi trời sáng.
Hôm nay, Triệu Như Na ở trong viện nhận được một lá thư từ phương Nam. Thông qua mấy năm dạy dỗ, Trần Đại Ngưu đã có thể viết được thư, nhưng chữ viết vẫn rất xấu, mỗi một lần viết thư về nhà thì thật sự làm người ta không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể nửa đoán nửa bỏ qua. Triệu Như Na mỉm cười mở thư ra, vừa đọc những dòng đầu tiên, nàng đã kinh ngạc khi nhận ra nét chữ quen thuộc có lực.
“Ngu huynh mạnh khỏe, muội đừng nhớ mong. Nhớ mặc thêm áo, ăn nhiều, tự chăm sóc mình, sống thật mạnh khỏe.”
Xem hết lá thư, mắt Triệu Như Na đỏ ửng lên, những lo lắng trong lòng cuối cùng đã bị xua tan phân nửa. Mắt nàng rưng rưng, miệng khẽ mỉm cười, nàng châm lửa, khói bay lên cao, lá thư hóa thành tro tàn. Mà chuyện này cũng trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng nàng.
Hai tay chắp lại, nàng hướng về phía Tây Nam, chậm rãi nhắm mắt lại, thầm nói.
“Cầu cho ca ca sống thật tốt, ăn ngon mặc ấm, phải tự chăm sóc cho bản thân mình. Hầu gia được bình an trở về.”
Là phụ nữ sống trong nhà, nàng không thể nhìn thấy tư thế oai hùng của người đàn ông của mình khi dẫn quân như thủy triều cuồn cuộn xuôi Nam, cũng không nhìn thấy ca ca mình hốt hoảng chạy trốn về phía Nam với bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Nàng chỉ có thể gửi gắm tâm nguyện với trời cao, cầu mong những người mà nàng quan tâm đều được bình an, vui vẻ.
Lục Nhi nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng liền đi tới, “Phu nhân, hầu gia có nói là lúc nào sẽ về không ạ?”
Triệu Như Na không quay đầu lại, mày dãn ra, lau nước mắt của mình: “Đánh xong trận, chàng sẽ về thôi.”
Lục Nhi mấp máy môi, thở dài: “Nếu hầu gia không về, chỉ sợ lão phu nhân lại tới tìm phu nhân sinh sự.”
Triệu Như Na cười khẽ: “Ngàn năm mẹ chồng, vạn năm oan gia, bà ấy không tìm ta gây sự mới là lạ.”
Lục Nhi thấy tâm tình nàng khá tốt thì cũng cười theo: “Đúng là phu nhân tốt tính, nếu đổi lại là ta, e là đã không chịu nổi rồi.”
“Lục Nhi.” Con ngươi đen láy của Triệu Như Na khẽ híp lại, đột nhiên đổi đề tài, “Đi tìm một đại phu tới đây cho ta.”
Lục Nhi mở to mắt, “Phu nhân không khỏe sao?”
Triệu Như Na chậm rãi xoay người, ôm lấy cơ thể mình, tựa vào ghế bên cửa sổ, khóe môi tươi cười, trong gió sớm trong lành có vẻ vô cùng an yên, “Quỳ thủy của ta chậm gần nửa tháng rồi, tìm đại phu tới xem xem.”
Lục Nhi kinh ngạc, ngẩn ra nhìn Triệu Như Na. Sau một hồi lâu, đột nhiên nàng ta như nghĩ tới cái gì đó, vừa mừng vừa sợ, “Để nô tỳ đi nói cho lão phu nhân. Ồ, không không... tìm đại phu, tìm đại phu...”
Nàng ta vừa nói năng lộn xộn vừa chạy đi, nụ cười trên mặt Triệu Như Na không thay đổi, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, “Hầu gia, chỉ mong người kịp trở về nhìn con chúng ta ra đời.”
Hai tháng sau, tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ nhất.
Trần Đại Ngưu không về mà sai người áp tải Cố A Kiều bị bắt ở Lâm An về kinh sư. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cố A Kiều có thân phận đặc thù, lại liên quan tới Triệu Miên Trạch nên biết rất nhiều tin tức, Triệu Tôn không cho Hình Bộ nhúng tay vào mà để Phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đinh Nhất tới đi nhận người. Ngày đó, Cố A Kiều bị Đinh Nhất áp giải vào ngục giam của Cẩm Y Vệ, từ đó về sau không trở ra nữa.