• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền bản mới (5 Viewers)

  • Chương 1151 - Chương 1151KẾT THÚC (18)

Vài ngày sau khi Cố A Kiều bị bắt, Ô Nhân Tiêu Tiêu có tới thăm nàng ta một lần.



Trong ánh sáng tối mờ của đèn đuốc nhà giam, không biết Cố A Kiều nói gì với nàng mà lúc đi ra, sắc mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu cực kém, ngất xỉu ngay ở bậc thang cửa ngục. May có Đinh Nhất thông báo cho Nguyên Hữu, dùng kiệu mềm nâng nàng về.



Từ sau khi kinh sư bị phá, Ninh quý phi của Triệu Miên Trạch được công bố là “đã chết”, Ô Nhân Tiêu Tiêu còn sống được Nguyên Hữu bố trí tĩnh dưỡng ở một biệt viện chỗ thành Nam. Nàng bị thương rất nặng, mấy ngày nay mới khá lên được, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, nhưng vì trong lòng có việc nên cả ngày cứ u ám, cứ nhất quyết đòi về Cáp Lạp Hòa Lâm. Nếu không phải Nguyên Hữu năm lần bảy lượt năn nỉ, cũng nói cho nàng biết người ở Cáp Lạp Hòa Lâm sắp tới đây đón dâu, nên nàng mới chịu ở lại.



Sau khi đặt nàng lên giường, nàng liền tỉnh lại.



Nguyên Hữu nhìn ánh mắt nàng ảm đạm, nhẹ nhàng sờ lên trán nàng, nhíu mày: “Ả tiện nhân kia nói gì với nàng?”



Ô Nhân Tiêu Tiêu đẩy tay hắn ta ra, thản nhiên cụp mi, “Ta không sao, không cần ngươi quan tâm.”



Ngón tay Nguyên Hữu cứng đờ giữa không trung rồi lại chậm rãi hạ xuống, đặt ở góc chăn đang đắp trên người nàng. Nghĩ tới lời dặn dò của Trần Cảnh trước khi mất, hắn ta thấy trong lòng thật khổ sở, thở dài, thu lại tính tình ngông nghênh của mình, khóe môi nở nụ cười: “Nàng nhìn xem, giờ nàng gầy đến mức nào rồi? Nếu ta thật sự mặc kệ nàng thì sợ là nàng chết thế nào cũng không biết...”



Người thối miệng thì không đổi được cái tật hay nói lung tung.



Nói được một nửa, hắn ta chợt nhận ra mình không làm được như Trần Cảnh nói, không khỏi vỗ đầu tự mỉa mai, giễu cợt mình, “Bỏ đi, dù thế nào nàng cũng không vừa mắt với ta, cứ thế đi. Xem ra, dù ta có vì nàng mà giải tán cơ thiếp, không trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng vẫn chỉ là mặt nóng dán lên mông lạnh, chẳng có tác dụng gì!”



Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm đỉnh màn, cười lạnh không nói.



Nguyên Hữu không chịu nổi cái vẻ mặt nửa đùa cợt, lại nửa như đang châm chọc, hơn nữa còn chẳng nói nửa lời đó của nàng.



Hắn ta hừ lạnh, lại nói: “Ta biết, chẳng phải là nàng cảm thấy mình từng bị Triệu Miên Trạch làm bẩn, không xứng với ta hay sao?” Nói xong, nhìn thấy Ô Nhân Tiêu Tiêu sầm mặt, hắn ta lập tức vỗ nhẹ vào miệng: “Ta không có ý đó, ta không hề cảm thấy nàng không xứng với ta. Thật ra, là ta không xứng với nàng, thế đã được chưa?”



Trong mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu trống rỗng, giọng hơi lạnh lùng.



“Nói đúng rồi đấy, ngươi không xứng với ta.”



Gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Nguyên Hữu đột nhiên trở nên hơi khó coi.



“Con mẹ nó, nàng... kiêu căng cái quái gì chứ hả?”



Ô Nhân Tiêu Tiêu liếc nhìn hắn ta, quay đầu đi, không thèm nói gì nữa, dáng vẻ đằng nào cũng thế rồi, chẳng cần phải giữ gìn làm gì. Nguyên Hữu biết nàng không thoải mái trong lòng, vì thế lại mặt dày ngồi xuống mép giường, cầm tay nàng dỗ dành: “Được rồi, nàng thích kiêu căng ra sao thì kiêu căng thế ấy, đã được chưa? Là do ta không tốt, chờ Đại Ngưu về kinh rồi, ta sẽ đi lĩnh giáo mấy chiêu sợ vợ của hắn, làm con mèo ngoan ngoãn trong lòng nàng, thế có được không?”



Cùng là dỗ dành người ta, nhưng Trần Đại Ngưu mà nói thì rất ngốc nghếch, Trần Cảnh nói thì rất ấm áp, còn Nguyên Hữu mà nói thì lại phong lưu mờ ám... Dáng vẻ như đang đùa cợt, thái độ ngoài cười nhưng trong không cười cứ làm cho người ta cảm thấy là hắn ta không đứng đắn.



Thật ra cũng không thể trách Ô Nhân được.



Từ đầu tới cuối, thằng nhãi này luôn là một kẻ ăn chơi trác táng, chẳng biết câu nào là nói thật, câu nào là giả nữa.



Ô Nhân Tiêu Tiêu rụt tay về, không có hơi đâu nói mấy lời phong hoa tuyết nguyệt với hắn ta, chỉ khẽ đưa tay lên vết thương trên ngực, hơi nghiêng người, khóe môi mím lại, thẳng thắn nói: “Tiểu công gia, ngày đó ngươi bắn ta bị thương, nhưng cũng lại cứu ta, cho nên ta không trách ngươi, ngươi cũng không cần vì áy náy mà lúc nào cũng phải nhường nhịn ta. Ta cũng không phải giận dỗi gì ngươi...” Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nàng liền tránh không nhìn vào đôi mắt tức giận của Nguyên Hữu, tự giễu nói: “Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, Ô Nhân không nhận nổi, cũng không xứng.”



Nguyên Hữu bĩu môi, lại cầm tay nàng, “Nói vớ vẩn, ta nói nàng xứng thì ai dám nói không xứng?”



Ô Nhân Tiêu Tiêu gạt ra, “Sao ngươi không chịu hiểu thế? Tấm lòng đối xử với ta của ngươi không phải là cái mà ta muốn.”



Nguyên Hữu “ồ” một tiếng, cười lạnh: “Nàng thấy ta có tâm tư gì?”



Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn hắn ta: “Là áy náy, là không cam lòng khi không có được.”



“Nàng thật sự nghĩ như thế?” Nguyên Hữu nhíu mày, trái tim như nhỏ máu.



“Chẳng lẽ không phải?” Ô Nhân quay đầu nhìn thẳng hắn ta, “Ngươi muốn ta? Không phải sao?”



Không hề ngượng ngùng khi nhắc tới chuyện nam nữ, chỉ là một chữ “muốn” rất thản nhiên lại khiến cho mắt Nguyên Hữu nheo vào, hắn ta thận trọng gật đầu, “Đúng thế, ta muốn.” Từ sau lần từ biệt ở núi Tử Kim, bao nhiêu ngày đêm như thế rồi, sao hắn ta lại không muốn chứ?



Nhưng mấy người đàn ông đã quen tung hoành chốn gió trăng thật ra lại chẳng am hiểu tâm lý phụ nữ.



Có thể nói, so với thằng ngốc Trần Đại Ngưu kia, hắn ta cũng chẳng hơn gì.



Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn dục vọng chớp lên trong đôi mắt hắn ta, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống rất rõ ràng, nàng khẽ cười, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, chỉ nói: “Vậy thì đêm nay ngươi đừng đi nữa. Ta không còn nhiều thời gian, chờ ca ca ta tới, ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không có lúc nào gặp lại nữa. Hãy quý trọng thời khắc này đi.”



Con ngươi đầy nghi hoặc của Nguyên Hữu dừng trên mặt nàng một cái chớp mắt, cuối cùng hiểu ra.



“Có phải nàng coi ta là trai bao không hả?”



“Nếu ngươi nghĩ là thế, vậy cũng được.” Ô Nhân Tiêu Tiêu nhíu mày, không hiểu sao trong lòng thấy chua xót.



“Được lắm, Ô Nhân Tiêu Tiêu, nàng cố ý làm ta ghê tởm chứ gì?” Nguyên Hữu ngồi khoanh chân trên giường bên cạnh nàng, cười lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo ngủ mỏng tang mà nàng mặc trên người, ngón tay lướt nhẹ, giọng nói cũng trở nên độc ác kèm theo vẻ không vui, “Nhưng thế cũng được, chỉ cần có thể ở bên nàng, không cần biết là trai bao hay gì, ta đều chấp nhận hết.”



Ô Nhân Tiêu Tiêu không ngờ là đến nước này cũng chẳng thể đuổi hắn ta đi.



“Nguyên Hữu, ngươi không biết xấu hổ à?”

Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Nguyên Hữu cười hờ hững, giữ vai nàng, “Trước mặt người ngoài, đương nhiên ai chẳng cần thể diện, nhưng ở trước mặt người phụ nữ của mình, da mặt có mỏng đi một chút cũng chẳng ai thấy đâu.” Hắn ta cười dịu dàng, cúi người đẩy nàng trên giường, trong đôi mắt như có lửa tràn đầy sự dịu dàng như sóng nước dập dềnh: “Nữ vương đại nhân, có thích ta hầu hạ nàng không?”



Không thể không nói, câu nói “không ai đánh người đang cười” rất có căn cứ. Nguyên Hữu quen thói ngông cuồng, chưa từng biết dỗ dành người ta, song một khi sử dụng thủ đoạn, nở nụ cười nhẹ nhàng như hoa như ngọc thì sẽ không thể làm cho người ta ghét nổi. Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn mặt hắn ta, càng lúc càng lùi sâu vào trong, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, những ý tưởng muốn đuổi hắn ta đi cũng bay hết lên chín tầng mây rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom