Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1152 - Chương 1152KẾT THÚC (19)
“Nguyên Hữu, chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi không?”
“Được, nàng nói đi, ta nghe đây.” Nguyên Hữu kéo cổ áo nàng ra, để lộ ra làn da mịn màng, trắng nõn, mang theo sự quyến rũ, tươi mát, dịu dàng dưới ngọn đèn, khiến hắn ta vô cùng thương tiếc và đau lòng. Trong lòng hắn ta nổi lên rung động, cúi xuống cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của nàng.
“Ô Nhân, đừng nghĩ nữa, chuyện qua rồi thì để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không? Đã thấy nhiều chuyện sống chết như thế rồi, giờ ta rất quý trọng tính mạng. Mỗi ngày đều như chạy đua với thời gian, trân trọng những điều quý giá.”
Nguyên Hữu không thường nói được những lời nói đầy hiểu biết này. Quả nhiên thế sự chìm nổi là cách tôi luyện cho con người một cách tốt nhất, Nguyên tiểu công gia ngày nay đã là một người đàn ông có thể dựa dẫm. Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn ta thì giật mình, ngón tay ma xui quỷ khiến giơ lên xoa hàng lông mày thanh tú của hắn ta: “Những lời mà ngày đó chàng nói ở Kim Xuyên Môn, là thật sao?”
Nghĩ đến chuyện ngày đó mình gào thét điên cuồng, Nguyên Hữu hơi xấu hổ, “ừ” một tiếng như đã trả lời mà lại giống như không trả lời. Ánh mắt đảo qua mặt nàng, lại giành lại quyền chủ động nói: “Những lời ta nói lúc trước, nàng còn chưa trả lời, sao lại hỏi ta chứ?”
“Nguyên Hữu, ta không phải Ô Nhân trước kia nữa.”
Nguyên Hữu khẽ ừ một tiếng, cười nói: “Ta biết, nàng còn tốt hơn trước kia.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu khẽ thở dài: “Chàng đừng vì một phút bốc đồng mà thành sai lầm cả đời. Nếu chàng giữ ta lại, chàng sẽ giải thích với Thành quốc công thế nào, làm thế nào để đối mặt với những lời đồn thổi chứ?”
Nguyên Hữu xì một tiếng, cười đắc ý: “Tiểu nương tử, nàng không hiểu ta rồi.” Hắn ta nhếch môi tự giễu, vuốt tóc Ô Nhân, “Ta bao nhiêu tuổi rồi chứ, đã bị người ta nói nhiều năm, từ lâu đã chẳng quan tâm tới lời người khác rồi. Nhớ kĩ, sống là phải sống cho mình.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu bị làm cho cứng họng, không nói gì được.
Nguyên Hữu cúi đầu, nói chân thành: “Đừng quan tâm những cái khác, nàng chỉ cần hỏi lòng mình, có bằng lòng thử một lần theo ta hay không?”
“Thử một lần?” Cánh môi tái nhợt của Ô Nhân Tiêu Tiêu khẽ mấp máy.
“Phải. Ta sẽ không ép nàng. Ta muốn nàng cho ta một cơ hội. Hay là thế này đi, từ giờ tới ngày cuối cùng huynh trưởng của nàng ở kinh sư, trong thời gian đó, nếu ta lại lêu lổng với đám phụ nữ không đứng đắn, nếu ta đứng núi này trông núi nọ thì nàng kiên quyết rời đi, ta cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng nếu ta không còn như thế, đến lúc đó xin huynh trưởng của nàng và bệ hạ cùng làm chủ cho chúng ta, được không?”
Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn nụ cười nhẹ nhàng của hắn ta, trong lòng biết rõ ràng là điều kiện này rất không công bằng.
Cáp Tát Nhĩ từ Cáp Lạp Hòa Lâm tới đây cùng lắm chỉ hai tháng, thời gian quá ngắn, nếu ngay cả hai tháng mà hắn ta còn không nhịn nổi thì còn là đàn ông nữa sao? Nhưng mà nghĩ thì cũng thấy công bằng, bởi vì đó là cách tỏ thái độ của hắn ta, hắn ta đã cố gắng vì nàng. Sở Thất từng nói, không nên kết luận quá nhanh những chuyện mà mình không trải qua. Mấy năm nay, nàng đã lĩnh ngộ sâu sắc những lời này, cũng vì sự cố chấp với tình yêu mà trả một cái giá rất lớn. Mặc dù lúc đó chỉ là có lòng hảo tâm, nhưng cuối cùng lại hại bản thân mình dính đầy bụi bẩn nhơ nhớp.
Nàng im lặng, thản nhiên nhìn Nguyên Hữu.
“Vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như thế?”
Nguyên Hữu hơi đăm chiêu, “Bởi vì ta thích nàng, chính là kiểu thích từ tận đáy lòng đấy.”
Rèm ấm lay động, bóng hai người dán sát cạnh nhau, hoàn cảnh khiến cho tâm trí của Ô Nhân Tiêu Tiêu hơi mất tập trung.
“Nếu ta đồng ý thử cùng chàng, chàng sẽ đối xử với ta như thế nào?”
Dáng vẻ ngây thơ của nàng dường như làm sống lại những năm tháng xưa cũ, tầm mắt của Nguyên Hữu trở nên mơ hồ, hắn ta mỉm cười, vuốt mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu, trong mắt đầy sự dịu dàng: “Đối xử tốt với nàng, khiến nàng vui vẻ.”
Trong mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu như có một dòng nước ấm chảy qua, trở nên ướt át.
“Đối xử tốt là thế nào?”
“Cùng nàng ăn cơm, chơi đùa, nghe lời nàng, trêu cho nàng vui vẻ.”
“Làm cho ta vui vẻ thế nào?”
“Cùng nàng ngủ, ừ, nàng hiểu mà.”
Sắc mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu cứng đờ, nàng khẽ gọi tên hắn.
“Nguyên Hữu...”
“Ừm?” Nghe tiếng trả lời đầy tình ý của Nguyên Hữu, đột nhiên sắc mặt nàng hơi thay đổi, ánh mắt bi thương như là phải chịu sự đau đớn gì đó, cơ thể hơi run rẩy, giọng cũng trở nên nghẹn ngào như khóc, “Chúng ta từng có một đứa con...” Nghĩ tới đứa trẻ chết non kia, lòng nàng như bị xé rách, đau đớn không chịu nổi, “Nhưng nó đã chết, là Cố A Kiều làm, nàng ta đã thừa nhận với ta như thế.”
Nguyên Hữu run lên, nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của nàng thì hắn ta như thể bị người ta dùng kim đâm vào tim, hắn ta ôm lấy nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng để trấn an, lại hơi khó hiểu: “... Khi đó ta có nghe được tin tức, còn tưởng là...”
“Là con của hắn ta?” Ô Nhân Tiêu Tiêu cười khổ, nói: “Đứa bé đã sáu tháng rồi, lúc đó bụng của ta đã lồi lên như một quả đồi nhỏ...” Chịu đựng một mình nhiều năm như thế, rốt cuộc nàng cũng tìm được người để nói hết ra, thế là chẳng nhẫn nhịn nổi nữa, đưa tay sờ lên bụng, “Dài như thế này này, cao như thế này này... Nó là con trai, vừa sinh ra đã chết... Đều tại ta... khi đó tin Cố A Kiều...”
“Ngoan, đừng đau lòng nữa.” Nguyên Hữu ôm chặt lấy nàng, không ngừng an ủi, “Sau này chúng ta còn có thể có những đứa con khác... Rồi sẽ có thôi. Ta nói cho nàng nghe này, đến tên của con ta cũng nghĩ xong hết rồi. Nếu là con trai thì đặt là Nguyên Tiêu, nếu là con gái... thì cũng gọi là Nguyên Tiêu đi, nàng thấy được không?”
“Nguyên Hữu...” Ô Nhân Tiêu Tiêu thở dài, nhìn hắn ta, hồi lâu không nói.
Thời đại xoay chuyển, người cũng hay thay đổi, người mà vốn tưởng trọn đời sẽ không thể gặp lại nữa nay lại nằm ở bên cạnh nàng, nàng còn có thể nói cho hắn ta nghe hết thảy những đau đớn mình phải trải qua, có lẽ đây là ơn huệ của ông trời ban cho nàng. Cần phải thật quý trọng nó.
Chậm rãi nhắm mắt lại, nàng giống như một người thức dậy sau cơn ác mộng, dịu dàng nói một câu.
“Được, vậy chúng ta thử một lần đi.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
…
Ngoài việc nhốt Cố A Kiều vào ngục chịu sự tra tấn vô hạn, tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ nhất còn xảy ra một chuyện lớn, đó là thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ nhập kinh đón dâu, cũng đồng ý hôn sự của Nguyên Hữu và Ô Nhân Tiêu Tiêu, nói về kinh rồi sẽ bẩm báo với phụ hoàng để xử lý. Mặt khác, ngày mười ba tháng sáu, sau gần nửa năm ở lại kinh sư Nam Yến, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền cũng cáo biệt vùng đất này, trở về Ngột Lương Hãn.
Trước khi đi, Triệu Tôn gặp riêng hắn ta, địa điểm là ở phủ Tấn vương.
Tối hôm đó, trăng còn tròn hơn cả trăng mười sáu tháng chín, hai người đàn ông đều uống chút rượu.
Cùng nhau ngắm trăng ngoài cửa sổ, hai người họ nói gì với nhau thì không ai biết, nhưng lúc Đông Phương Thanh Huyền rời đi thì hai mắt hơi đỏ, còn Triệu Tôn ở trong phủ ngồi chờ tới trời sáng rồi mới đi. Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Đông Phương Thanh Huyền đã dẫn theo thị vệ Ngột Lương Hãn rời khỏi kinh sư. Nhưng Đông Phương A Mộc Nhĩ lấy danh nghĩa vợ của Ích Đức thái tử, hoàng tẩu của Triệu Tôn mà ở lại Đại Yến.
“Được, nàng nói đi, ta nghe đây.” Nguyên Hữu kéo cổ áo nàng ra, để lộ ra làn da mịn màng, trắng nõn, mang theo sự quyến rũ, tươi mát, dịu dàng dưới ngọn đèn, khiến hắn ta vô cùng thương tiếc và đau lòng. Trong lòng hắn ta nổi lên rung động, cúi xuống cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh của nàng.
“Ô Nhân, đừng nghĩ nữa, chuyện qua rồi thì để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không? Đã thấy nhiều chuyện sống chết như thế rồi, giờ ta rất quý trọng tính mạng. Mỗi ngày đều như chạy đua với thời gian, trân trọng những điều quý giá.”
Nguyên Hữu không thường nói được những lời nói đầy hiểu biết này. Quả nhiên thế sự chìm nổi là cách tôi luyện cho con người một cách tốt nhất, Nguyên tiểu công gia ngày nay đã là một người đàn ông có thể dựa dẫm. Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn ta thì giật mình, ngón tay ma xui quỷ khiến giơ lên xoa hàng lông mày thanh tú của hắn ta: “Những lời mà ngày đó chàng nói ở Kim Xuyên Môn, là thật sao?”
Nghĩ đến chuyện ngày đó mình gào thét điên cuồng, Nguyên Hữu hơi xấu hổ, “ừ” một tiếng như đã trả lời mà lại giống như không trả lời. Ánh mắt đảo qua mặt nàng, lại giành lại quyền chủ động nói: “Những lời ta nói lúc trước, nàng còn chưa trả lời, sao lại hỏi ta chứ?”
“Nguyên Hữu, ta không phải Ô Nhân trước kia nữa.”
Nguyên Hữu khẽ ừ một tiếng, cười nói: “Ta biết, nàng còn tốt hơn trước kia.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu khẽ thở dài: “Chàng đừng vì một phút bốc đồng mà thành sai lầm cả đời. Nếu chàng giữ ta lại, chàng sẽ giải thích với Thành quốc công thế nào, làm thế nào để đối mặt với những lời đồn thổi chứ?”
Nguyên Hữu xì một tiếng, cười đắc ý: “Tiểu nương tử, nàng không hiểu ta rồi.” Hắn ta nhếch môi tự giễu, vuốt tóc Ô Nhân, “Ta bao nhiêu tuổi rồi chứ, đã bị người ta nói nhiều năm, từ lâu đã chẳng quan tâm tới lời người khác rồi. Nhớ kĩ, sống là phải sống cho mình.”
Ô Nhân Tiêu Tiêu bị làm cho cứng họng, không nói gì được.
Nguyên Hữu cúi đầu, nói chân thành: “Đừng quan tâm những cái khác, nàng chỉ cần hỏi lòng mình, có bằng lòng thử một lần theo ta hay không?”
“Thử một lần?” Cánh môi tái nhợt của Ô Nhân Tiêu Tiêu khẽ mấp máy.
“Phải. Ta sẽ không ép nàng. Ta muốn nàng cho ta một cơ hội. Hay là thế này đi, từ giờ tới ngày cuối cùng huynh trưởng của nàng ở kinh sư, trong thời gian đó, nếu ta lại lêu lổng với đám phụ nữ không đứng đắn, nếu ta đứng núi này trông núi nọ thì nàng kiên quyết rời đi, ta cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng nếu ta không còn như thế, đến lúc đó xin huynh trưởng của nàng và bệ hạ cùng làm chủ cho chúng ta, được không?”
Ô Nhân Tiêu Tiêu nhìn nụ cười nhẹ nhàng của hắn ta, trong lòng biết rõ ràng là điều kiện này rất không công bằng.
Cáp Tát Nhĩ từ Cáp Lạp Hòa Lâm tới đây cùng lắm chỉ hai tháng, thời gian quá ngắn, nếu ngay cả hai tháng mà hắn ta còn không nhịn nổi thì còn là đàn ông nữa sao? Nhưng mà nghĩ thì cũng thấy công bằng, bởi vì đó là cách tỏ thái độ của hắn ta, hắn ta đã cố gắng vì nàng. Sở Thất từng nói, không nên kết luận quá nhanh những chuyện mà mình không trải qua. Mấy năm nay, nàng đã lĩnh ngộ sâu sắc những lời này, cũng vì sự cố chấp với tình yêu mà trả một cái giá rất lớn. Mặc dù lúc đó chỉ là có lòng hảo tâm, nhưng cuối cùng lại hại bản thân mình dính đầy bụi bẩn nhơ nhớp.
Nàng im lặng, thản nhiên nhìn Nguyên Hữu.
“Vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như thế?”
Nguyên Hữu hơi đăm chiêu, “Bởi vì ta thích nàng, chính là kiểu thích từ tận đáy lòng đấy.”
Rèm ấm lay động, bóng hai người dán sát cạnh nhau, hoàn cảnh khiến cho tâm trí của Ô Nhân Tiêu Tiêu hơi mất tập trung.
“Nếu ta đồng ý thử cùng chàng, chàng sẽ đối xử với ta như thế nào?”
Dáng vẻ ngây thơ của nàng dường như làm sống lại những năm tháng xưa cũ, tầm mắt của Nguyên Hữu trở nên mơ hồ, hắn ta mỉm cười, vuốt mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu, trong mắt đầy sự dịu dàng: “Đối xử tốt với nàng, khiến nàng vui vẻ.”
Trong mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu như có một dòng nước ấm chảy qua, trở nên ướt át.
“Đối xử tốt là thế nào?”
“Cùng nàng ăn cơm, chơi đùa, nghe lời nàng, trêu cho nàng vui vẻ.”
“Làm cho ta vui vẻ thế nào?”
“Cùng nàng ngủ, ừ, nàng hiểu mà.”
Sắc mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu cứng đờ, nàng khẽ gọi tên hắn.
“Nguyên Hữu...”
“Ừm?” Nghe tiếng trả lời đầy tình ý của Nguyên Hữu, đột nhiên sắc mặt nàng hơi thay đổi, ánh mắt bi thương như là phải chịu sự đau đớn gì đó, cơ thể hơi run rẩy, giọng cũng trở nên nghẹn ngào như khóc, “Chúng ta từng có một đứa con...” Nghĩ tới đứa trẻ chết non kia, lòng nàng như bị xé rách, đau đớn không chịu nổi, “Nhưng nó đã chết, là Cố A Kiều làm, nàng ta đã thừa nhận với ta như thế.”
Nguyên Hữu run lên, nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của nàng thì hắn ta như thể bị người ta dùng kim đâm vào tim, hắn ta ôm lấy nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng để trấn an, lại hơi khó hiểu: “... Khi đó ta có nghe được tin tức, còn tưởng là...”
“Là con của hắn ta?” Ô Nhân Tiêu Tiêu cười khổ, nói: “Đứa bé đã sáu tháng rồi, lúc đó bụng của ta đã lồi lên như một quả đồi nhỏ...” Chịu đựng một mình nhiều năm như thế, rốt cuộc nàng cũng tìm được người để nói hết ra, thế là chẳng nhẫn nhịn nổi nữa, đưa tay sờ lên bụng, “Dài như thế này này, cao như thế này này... Nó là con trai, vừa sinh ra đã chết... Đều tại ta... khi đó tin Cố A Kiều...”
“Ngoan, đừng đau lòng nữa.” Nguyên Hữu ôm chặt lấy nàng, không ngừng an ủi, “Sau này chúng ta còn có thể có những đứa con khác... Rồi sẽ có thôi. Ta nói cho nàng nghe này, đến tên của con ta cũng nghĩ xong hết rồi. Nếu là con trai thì đặt là Nguyên Tiêu, nếu là con gái... thì cũng gọi là Nguyên Tiêu đi, nàng thấy được không?”
“Nguyên Hữu...” Ô Nhân Tiêu Tiêu thở dài, nhìn hắn ta, hồi lâu không nói.
Thời đại xoay chuyển, người cũng hay thay đổi, người mà vốn tưởng trọn đời sẽ không thể gặp lại nữa nay lại nằm ở bên cạnh nàng, nàng còn có thể nói cho hắn ta nghe hết thảy những đau đớn mình phải trải qua, có lẽ đây là ơn huệ của ông trời ban cho nàng. Cần phải thật quý trọng nó.
Chậm rãi nhắm mắt lại, nàng giống như một người thức dậy sau cơn ác mộng, dịu dàng nói một câu.
“Được, vậy chúng ta thử một lần đi.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
…
Ngoài việc nhốt Cố A Kiều vào ngục chịu sự tra tấn vô hạn, tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ nhất còn xảy ra một chuyện lớn, đó là thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ nhập kinh đón dâu, cũng đồng ý hôn sự của Nguyên Hữu và Ô Nhân Tiêu Tiêu, nói về kinh rồi sẽ bẩm báo với phụ hoàng để xử lý. Mặt khác, ngày mười ba tháng sáu, sau gần nửa năm ở lại kinh sư Nam Yến, cuối cùng Đông Phương Thanh Huyền cũng cáo biệt vùng đất này, trở về Ngột Lương Hãn.
Trước khi đi, Triệu Tôn gặp riêng hắn ta, địa điểm là ở phủ Tấn vương.
Tối hôm đó, trăng còn tròn hơn cả trăng mười sáu tháng chín, hai người đàn ông đều uống chút rượu.
Cùng nhau ngắm trăng ngoài cửa sổ, hai người họ nói gì với nhau thì không ai biết, nhưng lúc Đông Phương Thanh Huyền rời đi thì hai mắt hơi đỏ, còn Triệu Tôn ở trong phủ ngồi chờ tới trời sáng rồi mới đi. Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Đông Phương Thanh Huyền đã dẫn theo thị vệ Ngột Lương Hãn rời khỏi kinh sư. Nhưng Đông Phương A Mộc Nhĩ lấy danh nghĩa vợ của Ích Đức thái tử, hoàng tẩu của Triệu Tôn mà ở lại Đại Yến.