Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154 - Chương 1154KẾT THÚC (21)
“Nàng không muốn nghe ta nói, vậy thôi, ta không nói quấy rầy nàng nữa.”
Hắn khẽ thở dài, lại cúi người vuốt tóc mai cho nàng, ghé sát xuống mặt nàng, dịu dàng nói: “Lâu thế rồi mà nàng vẫn không tha thứ cho ta, vậy thì cứ ngủ đi, ngủ bao lâu cũng được. Ta đi xử lý công việc trước, chờ khi xử lý xong hết mọi chuyện rồi, ta sẽ có nhiều thời gian bên nàng hơn. A Thất... nàng phải mạnh khỏe, cuộc đời còn dài, một tháng, một năm, mười tháng, mười năm, tương lai về sau, chúng ta đều có thể bên nhau.”
Sắc mặt người nằm trong quan tài băng vẫn bình thản.
Trịnh Nhị Bảo ở bên cạnh thì lại khóc tu tu, nước mắt như mưa.
“Hu... Chủ tử à... Nương nương, người... người... hu...”
Những lời sau cậu ta không dám nói, Triệu Tôn cũng không thích nghe.
“Yên tâm đi, A Thất...” Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi Hạ Sơ Thất, “Chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, ta sẽ vĩnh viễn bên nàng.”
Trong mắt hắn xuất hiện một thứ cảm xúc mà người ta không hiểu nổi.
Trịnh Nhị Bảo thấp giọng khóc lóc, lấy vạt áo chùi nước mắt, không thể hiểu những lời chủ tử của cậu ta nói.
Nhưng rồi cậu ta đột nhiên phát hiện ra, mới có mấy tháng thôi mà trên mặt chủ tử của cậu ta đã tiều tụy đến mức như bị vô số năm tháng bào mòn.
“Hu...” Rốt cuộc cậu không nhịn nổi nữa, há miệng khóc òa lên.
…
Năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua như chớp mắt. Ngày hôm ấy, sau khi Hạ Sơ Thất ngất xỉu ở cửa hàng đồ cổ “Mặc Gia Cửu Hào”, nàng không biết mình làm thế nào mà về được tới thủ đô. Sau khi nàng tỉnh lại từ cơn ác mộng thì thấy mình đang nằm trên giường trong biệt thự lớn của Chiêm Sắc, bóng đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ sát đất, nàng ôm chặt đầu gối, trên mặt toàn là nước mắt, vừa nhếch nhác, vừa buồn cười.
“Chiêm Sắc... Tớ lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, là cậu nhặt tớ về đấy à?”
Chữ “nhặt” khiến cho Chiêm Sắc phải phì cười.
Cô rót cho Hạ Sơ Thất một cốc nước ấm, nhét vào tay nàng, “Người đàn ông ở cửa hàng đồ cổ đó tìm thấy số điện thoại của tớ trong máy cậu nên báo cho tớ biết, tớ mới bay tới Ordos đón cậu về. Tớ gọi Chu Ích tới khám cho cậu, anh ta nói là cậu thiếu máu, cạn kiệt sức lực, mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi là khỏe lại thôi.”
Nghỉ ngơi là khỏe lại được ư? Hạ Sơ Thất biết Chiêm Sắc đang an ủi mình, chỉ ôm cốc nước cười khổ.
“Chiêm Sắc, để tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa nhé.”
Tối hôm ấy, trong căn phòng có cửa sổ sát đất rất lớn, Hạ Sơ Thất dựa trên gối mềm, nhìn về phía Chiêm Sắc kể về một giấc mơ... Một giấc mơ về tình yêu, tình bạn, sự sống, cái chết và chia ly. Giữa bầu không khí tràn ngập sự hào hùng và cuồn cuộn khói thuốc súng ấy, Chiêm Sắc không nói gì, càng không phản bác, giống như thật sự tin vào câu chuyện ấy, thỉnh thoảng còn khóc nữa. Hạ Sơ Thất đột nhiên cảm động, giống như tìm được cảm giác muốn kể chuyện, miệng liến thoắng không ngừng cả một đêm, sau đó, nàng nói nàng mệt rồi ngủ luôn.
Lại sau nữa, nàng như phát điên, chạy khắp nơi tìm Mặc Cửu.
Nhờ Chiêm Sắc vận dụng quan hệ để điều tra hộ tịch, đăng tin tìm người trên mạng, thậm chí còn đi lang thang không mục đích trên đường để tìm kiếm.
Chỉ tiếc, trong hệ thống hộ tịch khổng lồ chẳng có bất kì thông tin hữu ích nào.
Nói cách khác, người có tên Mặc Cửu có lẽ vốn không gọi là Mặc Cửu.
Tin tìm người của nàng cũng như đá chìm đáy biển, rất nhanh bị trôi đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nàng hoặc là cả ngày lang thang ngoài đường tìm kiếm, hoặc là cả ngày im lặng, không ăn, không uống, thậm chí cũng không ngủ, nhanh chóng trở nên gầy trơ xương. Chiêm Sắc nhìn lâu như thế, rốt cuộc cũng không chịu nổi nàng nữa, mấy tháng sau, cô cưỡng chế đưa Hạ Sơ Thất tới phòng thí nghiệm tâm lý ở trường Đại học Sư phạm rất nổi tiếng ở thủ đô.
“Ngồi đi, Giáo sư Lã sẽ tới ngay.”
Trong phòng thí nghiệm bày đầy sách làm người ta nhìn hoa cả mắt, quả thật là khắc tinh của hội chứng sợ sự dày đặc.
Đầu óc Hạ Sơ Thất rất tỉnh táo, nhưng nàng biết Chiêm Sắc cho rằng tinh thần của nàng có vấn đề.
Đúng thế, ai cũng nghĩ là nàng bị bệnh... còn là bệnh tâm thần.
Nàng cũng mong là mình bị tâm thần thật, nhưng nàng quá rõ ràng mình không phải như thế. Nàng không muốn nói chuyện là vì cô độc, không tìm được người thấu hiểu, cô độc vì không thể hòa nhập được với cuộc sống hiện đại, cô độc vì nhớ nhung Triệu Thập Cửu đến tận xương, chúng gặm nhấm trái tim nàng, làm cho nàng ngày đêm không thể an yên được. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Mười lăm phút sau, Giáo sư Lã đẩy cửa vào.
Khuôn mặt bà hiền lành, thân thể hơi béo, tóc ngắn ngang tai, so với vẻ tang thương và tiều tụy của Hạ Sơ Thất thì bà lão này còn có sức sống của tuổi trẻ hơn. Ngẩn ra một chút, bà nhìn về phía Chiêm Sắc.
“Lấy nước cho bạn em trước đi.”
Bà rất hiền hòa, nước mà Chiêm Sắc rót cũng rất ấm, Hạ Sơ Thất không từ chối, uống một ngụm, còn nói cảm ơn.
Giáo sư Lã là ngôi sao sáng trong làng tâm lý học trong nước, là chuyên gia thôi miên, làm công tác nghiên cứu và giảng dạy tâm lý hơn mười năm, đã gặp qua đủ kiểu người bệnh, nhưng chưa từng gặp ai giống như Hạ Sơ Thất, người bệnh còn bình thường hơn cả người bình thường.
Trước khi họ tới đây, bà đã từng trao đổi với Chiêm Sắc qua điện thoại, nắm được tình hình đại khái bệnh của nàng, nhưng dựa theo kinh nghiệm của bà, người mắc bệnh tâm thần bị trầm mê trong giấc mơ phần lớn đều ngây ngốc, tinh thần hoảng hốt. Cô gái này chỉ tiều tụy, u sầu, nhưng lại không hề mê man. Đắn đo một chút, bà cười ấm áp: “Nói với cô về giấc mơ của cháu đi.”
Làm người bệnh nói hết là nhân tố quan trọng hàng đầu để thả lỏng tâm tình trước khi tiến hành thôi miên, có liên quan mật thiết tới hiệu quả trị liệu, giống như là yếu tố cần và đủ vậy. Nhưng Hạ Sơ Thất lại cười, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành cốc, cười tủm tỉm hỏi lại: “Không phải Chiêm Sắc đã kể hết với cô rồi sao? Giáo sư còn có gì không biết nữa?”
Giáo sư Lã sửng sốt một chút, lại cười thân thiện, “Đầu óc con người là chỗ cực kì thần kỳ, thật ra không phải chúng ta không tin... Hoặc là tiềm thức của cháu thật sự lưu lại ký ức về kiếp trước. Cháu không nên bài xích khoa học, có lẽ cô có thể dùng phương pháp khoa học để giúp cháu có được câu trả lời thì sao?”
Lông mày đang nhíu chặt của Hạ Sơ Thất khẽ thả lỏng: “Cô không nghĩ cháu bị thần kinh đấy chứ?”
Giáo sư Lã cười: “Lấy đâu ra người bị bệnh thần kinh nào đáng yêu như cháu được?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Được rồi, cháu tin cô.”
Giáo sư Lã cố ý đổi khăn trải bàn và điều chỉnh ánh đèn xuống tông màu dễ làm cho người ta cảm thấy thị giác mệt mỏi, sau đó nghiêng người để Hạ Sơ Thất nhìn thẳng vào giá sách rậm rịt sách ngay trước mặt, lại đặt một cái đồng hồ báo thức nhỏ đang phát ra những tiếng tích tắc, tích tắc xuống bàn.
Hắn khẽ thở dài, lại cúi người vuốt tóc mai cho nàng, ghé sát xuống mặt nàng, dịu dàng nói: “Lâu thế rồi mà nàng vẫn không tha thứ cho ta, vậy thì cứ ngủ đi, ngủ bao lâu cũng được. Ta đi xử lý công việc trước, chờ khi xử lý xong hết mọi chuyện rồi, ta sẽ có nhiều thời gian bên nàng hơn. A Thất... nàng phải mạnh khỏe, cuộc đời còn dài, một tháng, một năm, mười tháng, mười năm, tương lai về sau, chúng ta đều có thể bên nhau.”
Sắc mặt người nằm trong quan tài băng vẫn bình thản.
Trịnh Nhị Bảo ở bên cạnh thì lại khóc tu tu, nước mắt như mưa.
“Hu... Chủ tử à... Nương nương, người... người... hu...”
Những lời sau cậu ta không dám nói, Triệu Tôn cũng không thích nghe.
“Yên tâm đi, A Thất...” Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi Hạ Sơ Thất, “Chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa, ta sẽ vĩnh viễn bên nàng.”
Trong mắt hắn xuất hiện một thứ cảm xúc mà người ta không hiểu nổi.
Trịnh Nhị Bảo thấp giọng khóc lóc, lấy vạt áo chùi nước mắt, không thể hiểu những lời chủ tử của cậu ta nói.
Nhưng rồi cậu ta đột nhiên phát hiện ra, mới có mấy tháng thôi mà trên mặt chủ tử của cậu ta đã tiều tụy đến mức như bị vô số năm tháng bào mòn.
“Hu...” Rốt cuộc cậu không nhịn nổi nữa, há miệng khóc òa lên.
…
Năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua như chớp mắt. Ngày hôm ấy, sau khi Hạ Sơ Thất ngất xỉu ở cửa hàng đồ cổ “Mặc Gia Cửu Hào”, nàng không biết mình làm thế nào mà về được tới thủ đô. Sau khi nàng tỉnh lại từ cơn ác mộng thì thấy mình đang nằm trên giường trong biệt thự lớn của Chiêm Sắc, bóng đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ sát đất, nàng ôm chặt đầu gối, trên mặt toàn là nước mắt, vừa nhếch nhác, vừa buồn cười.
“Chiêm Sắc... Tớ lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi, là cậu nhặt tớ về đấy à?”
Chữ “nhặt” khiến cho Chiêm Sắc phải phì cười.
Cô rót cho Hạ Sơ Thất một cốc nước ấm, nhét vào tay nàng, “Người đàn ông ở cửa hàng đồ cổ đó tìm thấy số điện thoại của tớ trong máy cậu nên báo cho tớ biết, tớ mới bay tới Ordos đón cậu về. Tớ gọi Chu Ích tới khám cho cậu, anh ta nói là cậu thiếu máu, cạn kiệt sức lực, mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi là khỏe lại thôi.”
Nghỉ ngơi là khỏe lại được ư? Hạ Sơ Thất biết Chiêm Sắc đang an ủi mình, chỉ ôm cốc nước cười khổ.
“Chiêm Sắc, để tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa nhé.”
Tối hôm ấy, trong căn phòng có cửa sổ sát đất rất lớn, Hạ Sơ Thất dựa trên gối mềm, nhìn về phía Chiêm Sắc kể về một giấc mơ... Một giấc mơ về tình yêu, tình bạn, sự sống, cái chết và chia ly. Giữa bầu không khí tràn ngập sự hào hùng và cuồn cuộn khói thuốc súng ấy, Chiêm Sắc không nói gì, càng không phản bác, giống như thật sự tin vào câu chuyện ấy, thỉnh thoảng còn khóc nữa. Hạ Sơ Thất đột nhiên cảm động, giống như tìm được cảm giác muốn kể chuyện, miệng liến thoắng không ngừng cả một đêm, sau đó, nàng nói nàng mệt rồi ngủ luôn.
Lại sau nữa, nàng như phát điên, chạy khắp nơi tìm Mặc Cửu.
Nhờ Chiêm Sắc vận dụng quan hệ để điều tra hộ tịch, đăng tin tìm người trên mạng, thậm chí còn đi lang thang không mục đích trên đường để tìm kiếm.
Chỉ tiếc, trong hệ thống hộ tịch khổng lồ chẳng có bất kì thông tin hữu ích nào.
Nói cách khác, người có tên Mặc Cửu có lẽ vốn không gọi là Mặc Cửu.
Tin tìm người của nàng cũng như đá chìm đáy biển, rất nhanh bị trôi đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nàng hoặc là cả ngày lang thang ngoài đường tìm kiếm, hoặc là cả ngày im lặng, không ăn, không uống, thậm chí cũng không ngủ, nhanh chóng trở nên gầy trơ xương. Chiêm Sắc nhìn lâu như thế, rốt cuộc cũng không chịu nổi nàng nữa, mấy tháng sau, cô cưỡng chế đưa Hạ Sơ Thất tới phòng thí nghiệm tâm lý ở trường Đại học Sư phạm rất nổi tiếng ở thủ đô.
“Ngồi đi, Giáo sư Lã sẽ tới ngay.”
Trong phòng thí nghiệm bày đầy sách làm người ta nhìn hoa cả mắt, quả thật là khắc tinh của hội chứng sợ sự dày đặc.
Đầu óc Hạ Sơ Thất rất tỉnh táo, nhưng nàng biết Chiêm Sắc cho rằng tinh thần của nàng có vấn đề.
Đúng thế, ai cũng nghĩ là nàng bị bệnh... còn là bệnh tâm thần.
Nàng cũng mong là mình bị tâm thần thật, nhưng nàng quá rõ ràng mình không phải như thế. Nàng không muốn nói chuyện là vì cô độc, không tìm được người thấu hiểu, cô độc vì không thể hòa nhập được với cuộc sống hiện đại, cô độc vì nhớ nhung Triệu Thập Cửu đến tận xương, chúng gặm nhấm trái tim nàng, làm cho nàng ngày đêm không thể an yên được. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Mười lăm phút sau, Giáo sư Lã đẩy cửa vào.
Khuôn mặt bà hiền lành, thân thể hơi béo, tóc ngắn ngang tai, so với vẻ tang thương và tiều tụy của Hạ Sơ Thất thì bà lão này còn có sức sống của tuổi trẻ hơn. Ngẩn ra một chút, bà nhìn về phía Chiêm Sắc.
“Lấy nước cho bạn em trước đi.”
Bà rất hiền hòa, nước mà Chiêm Sắc rót cũng rất ấm, Hạ Sơ Thất không từ chối, uống một ngụm, còn nói cảm ơn.
Giáo sư Lã là ngôi sao sáng trong làng tâm lý học trong nước, là chuyên gia thôi miên, làm công tác nghiên cứu và giảng dạy tâm lý hơn mười năm, đã gặp qua đủ kiểu người bệnh, nhưng chưa từng gặp ai giống như Hạ Sơ Thất, người bệnh còn bình thường hơn cả người bình thường.
Trước khi họ tới đây, bà đã từng trao đổi với Chiêm Sắc qua điện thoại, nắm được tình hình đại khái bệnh của nàng, nhưng dựa theo kinh nghiệm của bà, người mắc bệnh tâm thần bị trầm mê trong giấc mơ phần lớn đều ngây ngốc, tinh thần hoảng hốt. Cô gái này chỉ tiều tụy, u sầu, nhưng lại không hề mê man. Đắn đo một chút, bà cười ấm áp: “Nói với cô về giấc mơ của cháu đi.”
Làm người bệnh nói hết là nhân tố quan trọng hàng đầu để thả lỏng tâm tình trước khi tiến hành thôi miên, có liên quan mật thiết tới hiệu quả trị liệu, giống như là yếu tố cần và đủ vậy. Nhưng Hạ Sơ Thất lại cười, đầu ngón tay khẽ gõ lên thành cốc, cười tủm tỉm hỏi lại: “Không phải Chiêm Sắc đã kể hết với cô rồi sao? Giáo sư còn có gì không biết nữa?”
Giáo sư Lã sửng sốt một chút, lại cười thân thiện, “Đầu óc con người là chỗ cực kì thần kỳ, thật ra không phải chúng ta không tin... Hoặc là tiềm thức của cháu thật sự lưu lại ký ức về kiếp trước. Cháu không nên bài xích khoa học, có lẽ cô có thể dùng phương pháp khoa học để giúp cháu có được câu trả lời thì sao?”
Lông mày đang nhíu chặt của Hạ Sơ Thất khẽ thả lỏng: “Cô không nghĩ cháu bị thần kinh đấy chứ?”
Giáo sư Lã cười: “Lấy đâu ra người bị bệnh thần kinh nào đáng yêu như cháu được?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Được rồi, cháu tin cô.”
Giáo sư Lã cố ý đổi khăn trải bàn và điều chỉnh ánh đèn xuống tông màu dễ làm cho người ta cảm thấy thị giác mệt mỏi, sau đó nghiêng người để Hạ Sơ Thất nhìn thẳng vào giá sách rậm rịt sách ngay trước mặt, lại đặt một cái đồng hồ báo thức nhỏ đang phát ra những tiếng tích tắc, tích tắc xuống bàn.