Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1155 - Chương 1155KẾT THÚC (22)
“Trước tiên, cháu nói cho cô nghe, làm thế nào mà cháu quen được người đàn ông trong giấc mơ của cháu?”
Hạ Sơ Thất nhíu mày như không muốn nhớ lại, nhưng không hiểu tại sao, trước mặt người phụ nữ này, nàng lại không kìm được muốn nói ra: “Cháu ở trong nhà Chiêm Sắc, cô ấy bói cho cháu một quẻ, nói cháu có số ‘hoa đào chuyển thế, mệnh phượng khó tiếp’, vốn dĩ cháu không tin... Sau đó cháu thấy thích một cái gương gỗ đào, cô ấy nói là đồ cổ, cháu thấy công nghệ làm mặt kính không khác gì thời nay, thế nên cháu không tin, muốn trêu cô ấy nên nhét vào túi xách... Sau đó, cô ấy đi đón con, cháu ngủ quên trên sofa nhà cô ấy...”
“Cháu đã thấy gì?” Giáo sư Lã hỏi.
“Cháu thấy một thôn làng cổ đại, những người đó muốn giết cháu, cháu bị người ta trói chặt bằng dây thừng...”
“Là hắn cứu cháu?”
“Không, không phải hắn cứu cháu, mà là cháu đã cứu hắn.”
Trong tiếng kim đồng hồ tích tắc và sự dẫn dắt của Giáo sư Lã, Hạ Sơ Thất kể lại tường tận chuyện của mình và Triệu Tôn, thời gian trôi qua rất chậm, nói đến đoạn vui vẻ, nàng sẽ mỉm cười, còn nói tới đoạn thương tâm, trên mặt nàng lại xuất hiện sự đau buồn, nói đến nguy hiểm lúc nàng sinh con cùng những lo lắng cho Triệu Tôn trong biến cố Kim Xuyên Môn, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Hết thảy đều vô cùng chân thật.
Chiêm Sắc im lặng không nói, Giáo sư Lã cũng im lặng.
Vì không có xung đột về cảm xúc nên Hạ Sơ Thất tiến nhập vào trạng thái thôi miên rất nhanh. Nhưng dù có hỏi câu gì thì câu trả lời của nàng đều rất ăn khớp, có trật tự, cũng không hề có chút sơ hở nào... Cái này vốn dĩ khác với cảnh trong mơ. Giáo sư Lã khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Chắc cháu yêu hắn lắm đúng không?”
“Cháu rất yêu chàng.” Hạ Sơ Thất hơi khép mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc, “Chàng cũng rất yêu cháu.”
Giáo sư Lã trầm ngâm: “Vậy có muốn gặp lại hắn không?”
Thân mình Hạ Sơ Thất hơi chấn động, “Muốn.”
Giáo sư Lã ôn tồn nói: “Vậy cháu có thể phối hợp với cô được không?”
“Được ạ!” Nàng trả lời không một chút do dự nào.
Giáo sư Lã liếc nhìn Chiêm Sắc, ý bảo cô đưa đồng hồ lại gần, dịu dàng nói, “Giờ cháu đang rất mệt, cháu cần nghỉ ngơi, cháu muốn đi ngủ... Chờ cháu ngủ rồi là có thể nhìn thấy hắn... Gặp được hắn là cháu có thể trò chuyện với hắn rồi... Được không?”
“Vâng.”
“Vậy cháu hãy ngoan ngoãn ngủ đi, được không?”
“Vâng.”
“Cháu hãy nghiêng đầu sang trái, nghĩ một chút, nhớ về cái thôn nhỏ kia, có một người phụ nữ, tên nàng ta là Phạm thị, nàng ta đang mắng chửi cháu... Nhưng trong tay của cháu có gương gỗ đào, cháu là bộ đội đặc công... Cháu không sợ nàng ta, cháu rất ung dung, cháu cười, nhìn bọn họ như nhìn một đám trẻ trâu vậy... Cháu không muốn dây dưa với bọn họ, cháu muốn nhanh chóng tìm ra người mình yêu... Nhưng mà cháu hãy thả lỏng, lại thả lỏng, thả lỏng mới nhìn thấy hắn được...”
“Vâng...” Nàng thì thào như vô ý thức, nhưng lại làm theo.
Giáo sư Lã tiếp tục nói: “Trên người cháu rất ấm áp, rất thoải mái, cháu ngủ, đang ngủ...”
Khẽ “ừm” một tiếng, lần này Hạ Sơ Thất không nói gì.
Nàng chìm vào giấc ngủ. Chiêm Sắc khẽ thở dài, “Đây là trạng thái thôi miên sâu ạ?”
“Đúng thế.” Giáo sư Lã quay đầu nhìn cô, “Có điều, cháu có chắc sẽ muốn xóa phần ký ức này của bạn cháu không?”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Chiêm Sắc nhíu mày đắn đo hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy mà còn cứ như thế này mãi thì sẽ suy sụp thôi. Không ăn, không ngủ, như người mất hồn... Cô à, cháu cứ nghĩ cậu ấy là một cô gái kiên cường, sao chỉ mơ một giấc mơ là có thể biến thành như bây giờ chứ?”
Giáo sư Lã cười, “Trên đời có rất nhiều thứ mà khoa học không thể lý giải nổi đâu.”
Chiêm Sắc gật đầu: “Đúng thế, mong là sau khi cậu ấy tỉnh lại, có thể khôi phục trạng thái trước kia.”
Giáo sư Lã nhìn kim đồng hồ, gằn từng tiếng nghiêm túc nói: “Nhưng cháu có biết, thôi miên để phong ấn trí nhớ cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm. Nếu không thành công... cũng không biết sẽ trở thành thế nào nữa.”
Chiêm Sắc bất an lo lắng, “Không thành công thì cũng sẽ không thể tồi tệ hơn lúc này đúng không ạ?”
Nhìn gương mặt tiều tụy, vàng như nến của Hạ Sơ Thất, Giáo sư Lã gật đầu: “Tạm thời thử một lần xem.”
Hạ Sơ Thất đột nhiên như thấy mình lọt vào một cái lỗ đen ngòm, không thể nhìn rõ bất kì cái gì, đầu nàng chúc xuống dưới, trời đất như xoay tròn, xoay tròn, không ngừng xoay tròn... Ngực của nàng như có thứ gì đó đè nặng, rất muốn nôn ra. Bên tai nàng như có tiếng người ca hát, tiếng hát rất mơ hồ, nhưng lại rất quen thuộc, hết lần này tới lần khác, làm cho nàng không biết mình có phải đang nằm mơ hay không... Nàng đang ngủ ư? Ở trong bóng tối, nàng ra sức nhớ lại, ra sức giãy giụa. Trong lúc giãy giụa, nàng thấy trước mắt có cảnh sắc xẹt qua, nàng thấy những tòa nhà chọc trời, thấy mình đứng chụp ảnh trước máy bay, thấy mình đứng trên xe tăng, chống nạnh cười lớn, hô to “Cheese”, thấy mình xách theo hòm thuốc đi theo bộ đội tiến vào rừng rậm nguyên thủy diễn tập... Dần dần, nàng thấy mình cầm gương gỗ đào, thấy mình yếu đuối nằm trên sofa, sau đó, thôn Lưu Niên xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Thân mình nàng trở nên run rẩy vì kích động.
Bả vai run lên, ngón tay run lên, cả người đều run lên.
Triệu Thập Cửu... Thật sự có thể thấy Triệu Thập Cửu rồi ư?
Nước sông Thanh Lăng vẫn trong suốt như giấc mộng ngàn năm kia, bầu trời cao xa xanh ngắt không hề bị ô nhiễm. Nhưng vừa tới đây, bên tai nàng đột nhiên vang lên giọng nói của Giáo sư Lã: “Cháu thấy gì vậy?”
Hạ Sơ Thất kích động mấp máy môi, gần như thì thào nói: “Thấy chàng, chàng ngồi trên bờ cỏ lau, trên người có vết thương, lão Tôn đang khử trùng vết thương cho chàng... Nhưng chàng bị thương rất nặng, rất dễ dàng bị nhiễm trùng mà chết... Cháu muốn cứu chàng... Cháu muốn cứu chàng... Chàng cần cháu... Cháu muốn cứu chàng...”
Giáo sư Lã thấy nàng cuộn người lại run rẩy thì không động vào nàng mà chỉ lẳng lặng nói: “Không đâu, hắn không cần cháu cứu. Hắn cũng không tồn tại, hắn chỉ tồn tại trong giấc mơ của cháu thôi, cháu quên hắn đi, được không? Bắt đầu từ đây, quên hắn đi. Cuộc sống tốt đẹp của cháu, tự do của cháu, cháu có tiền lương hậu hĩnh, có y thuật hơn người, có chiến hữu thân như anh em, nơi này còn có nền văn minh hiện đại hóa... Hết thảy những gì ở đây đều rất tốt đẹp, không có giết chóc, không có máu tươi... Cháu quên hắn, quên hết những gì cháu đã gặp... Quên đi... Quên đi...”
Bà từ từ dẫn dắt, nhưng Hạ Sơ Thất lại càng run rẩy kinh khủng hơn, sự chống đối càng phát ra mãnh liệt hơn, “Không... Cháu không muốn quên chàng... Không muốn... Xin cô... Cháu không muốn... Cháu xin cô đấy...”
Hạ Sơ Thất nhíu mày như không muốn nhớ lại, nhưng không hiểu tại sao, trước mặt người phụ nữ này, nàng lại không kìm được muốn nói ra: “Cháu ở trong nhà Chiêm Sắc, cô ấy bói cho cháu một quẻ, nói cháu có số ‘hoa đào chuyển thế, mệnh phượng khó tiếp’, vốn dĩ cháu không tin... Sau đó cháu thấy thích một cái gương gỗ đào, cô ấy nói là đồ cổ, cháu thấy công nghệ làm mặt kính không khác gì thời nay, thế nên cháu không tin, muốn trêu cô ấy nên nhét vào túi xách... Sau đó, cô ấy đi đón con, cháu ngủ quên trên sofa nhà cô ấy...”
“Cháu đã thấy gì?” Giáo sư Lã hỏi.
“Cháu thấy một thôn làng cổ đại, những người đó muốn giết cháu, cháu bị người ta trói chặt bằng dây thừng...”
“Là hắn cứu cháu?”
“Không, không phải hắn cứu cháu, mà là cháu đã cứu hắn.”
Trong tiếng kim đồng hồ tích tắc và sự dẫn dắt của Giáo sư Lã, Hạ Sơ Thất kể lại tường tận chuyện của mình và Triệu Tôn, thời gian trôi qua rất chậm, nói đến đoạn vui vẻ, nàng sẽ mỉm cười, còn nói tới đoạn thương tâm, trên mặt nàng lại xuất hiện sự đau buồn, nói đến nguy hiểm lúc nàng sinh con cùng những lo lắng cho Triệu Tôn trong biến cố Kim Xuyên Môn, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ sợ hãi.
Hết thảy đều vô cùng chân thật.
Chiêm Sắc im lặng không nói, Giáo sư Lã cũng im lặng.
Vì không có xung đột về cảm xúc nên Hạ Sơ Thất tiến nhập vào trạng thái thôi miên rất nhanh. Nhưng dù có hỏi câu gì thì câu trả lời của nàng đều rất ăn khớp, có trật tự, cũng không hề có chút sơ hở nào... Cái này vốn dĩ khác với cảnh trong mơ. Giáo sư Lã khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Chắc cháu yêu hắn lắm đúng không?”
“Cháu rất yêu chàng.” Hạ Sơ Thất hơi khép mắt, nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc, “Chàng cũng rất yêu cháu.”
Giáo sư Lã trầm ngâm: “Vậy có muốn gặp lại hắn không?”
Thân mình Hạ Sơ Thất hơi chấn động, “Muốn.”
Giáo sư Lã ôn tồn nói: “Vậy cháu có thể phối hợp với cô được không?”
“Được ạ!” Nàng trả lời không một chút do dự nào.
Giáo sư Lã liếc nhìn Chiêm Sắc, ý bảo cô đưa đồng hồ lại gần, dịu dàng nói, “Giờ cháu đang rất mệt, cháu cần nghỉ ngơi, cháu muốn đi ngủ... Chờ cháu ngủ rồi là có thể nhìn thấy hắn... Gặp được hắn là cháu có thể trò chuyện với hắn rồi... Được không?”
“Vâng.”
“Vậy cháu hãy ngoan ngoãn ngủ đi, được không?”
“Vâng.”
“Cháu hãy nghiêng đầu sang trái, nghĩ một chút, nhớ về cái thôn nhỏ kia, có một người phụ nữ, tên nàng ta là Phạm thị, nàng ta đang mắng chửi cháu... Nhưng trong tay của cháu có gương gỗ đào, cháu là bộ đội đặc công... Cháu không sợ nàng ta, cháu rất ung dung, cháu cười, nhìn bọn họ như nhìn một đám trẻ trâu vậy... Cháu không muốn dây dưa với bọn họ, cháu muốn nhanh chóng tìm ra người mình yêu... Nhưng mà cháu hãy thả lỏng, lại thả lỏng, thả lỏng mới nhìn thấy hắn được...”
“Vâng...” Nàng thì thào như vô ý thức, nhưng lại làm theo.
Giáo sư Lã tiếp tục nói: “Trên người cháu rất ấm áp, rất thoải mái, cháu ngủ, đang ngủ...”
Khẽ “ừm” một tiếng, lần này Hạ Sơ Thất không nói gì.
Nàng chìm vào giấc ngủ. Chiêm Sắc khẽ thở dài, “Đây là trạng thái thôi miên sâu ạ?”
“Đúng thế.” Giáo sư Lã quay đầu nhìn cô, “Có điều, cháu có chắc sẽ muốn xóa phần ký ức này của bạn cháu không?”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Chiêm Sắc nhíu mày đắn đo hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy mà còn cứ như thế này mãi thì sẽ suy sụp thôi. Không ăn, không ngủ, như người mất hồn... Cô à, cháu cứ nghĩ cậu ấy là một cô gái kiên cường, sao chỉ mơ một giấc mơ là có thể biến thành như bây giờ chứ?”
Giáo sư Lã cười, “Trên đời có rất nhiều thứ mà khoa học không thể lý giải nổi đâu.”
Chiêm Sắc gật đầu: “Đúng thế, mong là sau khi cậu ấy tỉnh lại, có thể khôi phục trạng thái trước kia.”
Giáo sư Lã nhìn kim đồng hồ, gằn từng tiếng nghiêm túc nói: “Nhưng cháu có biết, thôi miên để phong ấn trí nhớ cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm. Nếu không thành công... cũng không biết sẽ trở thành thế nào nữa.”
Chiêm Sắc bất an lo lắng, “Không thành công thì cũng sẽ không thể tồi tệ hơn lúc này đúng không ạ?”
Nhìn gương mặt tiều tụy, vàng như nến của Hạ Sơ Thất, Giáo sư Lã gật đầu: “Tạm thời thử một lần xem.”
Hạ Sơ Thất đột nhiên như thấy mình lọt vào một cái lỗ đen ngòm, không thể nhìn rõ bất kì cái gì, đầu nàng chúc xuống dưới, trời đất như xoay tròn, xoay tròn, không ngừng xoay tròn... Ngực của nàng như có thứ gì đó đè nặng, rất muốn nôn ra. Bên tai nàng như có tiếng người ca hát, tiếng hát rất mơ hồ, nhưng lại rất quen thuộc, hết lần này tới lần khác, làm cho nàng không biết mình có phải đang nằm mơ hay không... Nàng đang ngủ ư? Ở trong bóng tối, nàng ra sức nhớ lại, ra sức giãy giụa. Trong lúc giãy giụa, nàng thấy trước mắt có cảnh sắc xẹt qua, nàng thấy những tòa nhà chọc trời, thấy mình đứng chụp ảnh trước máy bay, thấy mình đứng trên xe tăng, chống nạnh cười lớn, hô to “Cheese”, thấy mình xách theo hòm thuốc đi theo bộ đội tiến vào rừng rậm nguyên thủy diễn tập... Dần dần, nàng thấy mình cầm gương gỗ đào, thấy mình yếu đuối nằm trên sofa, sau đó, thôn Lưu Niên xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Thân mình nàng trở nên run rẩy vì kích động.
Bả vai run lên, ngón tay run lên, cả người đều run lên.
Triệu Thập Cửu... Thật sự có thể thấy Triệu Thập Cửu rồi ư?
Nước sông Thanh Lăng vẫn trong suốt như giấc mộng ngàn năm kia, bầu trời cao xa xanh ngắt không hề bị ô nhiễm. Nhưng vừa tới đây, bên tai nàng đột nhiên vang lên giọng nói của Giáo sư Lã: “Cháu thấy gì vậy?”
Hạ Sơ Thất kích động mấp máy môi, gần như thì thào nói: “Thấy chàng, chàng ngồi trên bờ cỏ lau, trên người có vết thương, lão Tôn đang khử trùng vết thương cho chàng... Nhưng chàng bị thương rất nặng, rất dễ dàng bị nhiễm trùng mà chết... Cháu muốn cứu chàng... Cháu muốn cứu chàng... Chàng cần cháu... Cháu muốn cứu chàng...”
Giáo sư Lã thấy nàng cuộn người lại run rẩy thì không động vào nàng mà chỉ lẳng lặng nói: “Không đâu, hắn không cần cháu cứu. Hắn cũng không tồn tại, hắn chỉ tồn tại trong giấc mơ của cháu thôi, cháu quên hắn đi, được không? Bắt đầu từ đây, quên hắn đi. Cuộc sống tốt đẹp của cháu, tự do của cháu, cháu có tiền lương hậu hĩnh, có y thuật hơn người, có chiến hữu thân như anh em, nơi này còn có nền văn minh hiện đại hóa... Hết thảy những gì ở đây đều rất tốt đẹp, không có giết chóc, không có máu tươi... Cháu quên hắn, quên hết những gì cháu đã gặp... Quên đi... Quên đi...”
Bà từ từ dẫn dắt, nhưng Hạ Sơ Thất lại càng run rẩy kinh khủng hơn, sự chống đối càng phát ra mãnh liệt hơn, “Không... Cháu không muốn quên chàng... Không muốn... Xin cô... Cháu không muốn... Cháu xin cô đấy...”
Bình luận facebook