Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1158 - Chương 1158KẾT THÚC (25)
Xuân đi hạ đến, hạ qua thu đến.
Xuân này nối xuân trước, một năm rồi lại một năm.
Vạn vật bừng bừng sống dậy trong thời Vĩnh Lộc ấm no hạnh phúc. Sau khi Triệu Tôn kế vị, củng cố biên phòng phương Bắc, phát triển mạnh nông canh, khởi công xây dựng thủy lợi, khơi thông mương máng, giảm tô thuế, biên soạn luật... Đại Yến ngày nay dân giàu nước mạnh, lãnh thổ mở mang, nghiễm nhiên là thời phồn hoa thịnh thế mà Hạ Sơ Thất từng ao ước.
Trong thiên địa, trăm hoa đua nở.
Trong thiên hạ, non sông tráng lệ.
Tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ năm, xuân về hoa nở, phủ Bắc Bình gửi thư gấp tám trăm dặm tới kinh sư, báo rằng cung điện, hoàng thành ở Bắc Bình đã xây xong, mái ngói lưu ly vàng, nền lát cẩm thạch, màu sắc huy hoàng tráng lệ, kiến trúc tinh xảo, có thể nói là đẹp nhất từ xưa tới nay. Đồng thời vào năm ấy, lăng tẩm của đế hậu cơ bản cũng đã được xây dựng xong.
Ngày hôm ấy, bầu trời phủ Ứng Thiên vạn dặm không mây, xanh ngăn ngắt một màu.
Ngày hôm ấy, đã qua năm năm kể từ khi Triệu Tôn lên ngôi hoàng đế.
Ngày hôm ấy, Vĩnh Lộc Đế tuyên chỉ trên điện Phụng Thiên, chính thức dời đô về Bắc Bình, sửa Bắc Bình thành Bắc Kinh.
Cũng ngày hôm ấy, tất cả đều trở thành quá khứ...
Cuối tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ năm, hoàng thất, trọng thần gói ghém hành trang lên thuyền quan, lần lượt nối đuôi nhau tiến vào sông lớn. Có người cẩn thận quan sát lại không thấy đế hậu vẫn luôn được truyền tai là ân ái cùng đi, chỉ thấy có một chiếc kiệu phượng lớn điêu khắc phượng hoàng được khiêng lên thuyền. Từ đầu tới cuối, Hoàng hậu không hề lộ diện, có người nói, trên kiệu phượng chỉ có một cỗ quan tài bằng băng.
Lời đồn đại vốn đã lắng xuống từ lâu, nay lại truyền ra vô cùng ồn ào huyên náo.
Nhưng Triệu Tôn chẳng hề bận tâm, vẫn cứ chăm lo chính sự, một lòng dồn cho triều chính.
Tháng chín năm Vĩnh Lộc thứ năm, sau mấy tháng dời đô, sự vụ ở kinh sư mới căn bản đã vào quỹ đạo. Lúc đó, Bảo Âm mười một tuổi, Khuyết Nhi cũng sáu tuổi tính cả tuổi mụ, nhưng dung nhan của Hạ Sơ Thất trong quan tài băng vẫn cứ dừng lại ở tuổi hai mươi ba. Vẫn đẹp như lúc đầu, da thịt trắng nõn, giống y như một thiếu nữ, không có gì thay đổi.
Triệu Tôn ngồi bên cạnh quan tài băng, đút từng thìa thuốc cho nàng, trên môi nở nụ cười, “A Thất, gia đã già rồi, nàng vẫn cứ xinh đẹp như thế.”
“Nàng nói xem, đến lúc nàng trở về, sao gia còn xứng đôi với nàng được nữa đây?”
“A Thất, hôm qua Bảo Âm lại làm loạn đòi gặp nàng. Con gái trưởng thành rồi, giống nàng, tính cách, trí tuệ đều giống, cũng hấp ta hấp tấp. Nhìn thì tưởng tùy tiện nhưng tâm tư lại rất tinh tế... Khuyết Nhi chưa sáu tuổi mà đã có thể làm thơ, có thể giương cung bắn tên, chữ cũng viết rất tốt, có thể bàn luận quốc sách, cũng có thể lý giải nhiều điều. Trong triều đều nói nó là thần đồng, nhạc phụ đại nhân cũng nói, tương lai nó nhất định sẽ là một vị thánh quân, chắc chắn còn có tiền đồ hơn cha nó.”
Hạ Sơ Thất theo hắn mấy năm liền, hầu như biết tất cả những chuyện xảy ra trong mấy năm này. Nhưng nàng vẫn như một linh hồn, nhìn thấy hắn nhưng không thể chạm vào hắn.
Có điều, nàng cũng đã quen thế rồi, quen nhìn hắn nói chuyện với mình, “Nay quốc sự hòa bình, thuận lợi, con cũng đã lớn, còn có hai cữu cữu và ngoại công để mắt tới, còn cả Đại Ngưu, Nguyên Hữu... Thập Thiên Can làm trụ cột. A Thất, ta dùng thời gian năm năm để xây dựng cho con một đất nước thái bình, nhân dân an ổn, giang sơn vững mạnh... Chỉ là không biết, năm năm qua rồi, nàng có đang còn chờ ta trên cầu Nại Hà nữa không?”
“Nàng đã nói sẽ chờ ta để cùng đánh giết Mạnh Bà, không quên kiếp trước, kiếp sau còn làm phu thê...”
“Nàng còn nhớ lời hứa đó chứ?”
Căn phòng yên lặng, chỉ có ánh đèn âm u lập lòe, hắn nói hồi lâu, sau đó lau mắt, thở dài đứng lên.
“Trịnh Nhị Bảo!”
Trịnh Nhị Bảo cẩn thận đi vào, cúi đầu, không dám nhìn quan tài băng, “Chủ tử.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Triệu Tôn thản nhiên nhìn cậu ta, mắt đầy tơ máu, khóe mắt hơi ướt.
“Tới ngự thư phòng, chuẩn bị bút mực cho trẫm.”
Trịnh Nhị Bảo vâng một tiếng, làm theo.
Triệu Tôn lại nhìn về phía quan tài băng. Không khí trong phòng băng đông cứng. Trống vắng, tĩnh lặng. Ngay cả tiếng nước tí tách nhỏ xuống cũng lọt vào tai nghe vô cùng rõ ràng.
Hạ Sơ Thất vẫn không thể ôm hắn, nàng ở trong giấc mơ của mình, nhìn hắn rời khỏi phòng băng, nhìn hắn đi vào ngự thư phòng, cho Trịnh Nhị Bảo lui ra, một mình ngồi lặng một hồi, sau đó trải một tấm vải vàng ra, viết từng chữ, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm làm theo lệnh trời, từ lúc đăng cơ tới nay, can qua trộm cướp không ngừng, thiên tai loạn lạc mấy năm liên tiếp, dân sinh khó khăn... Nên vội vàng ổn định triều chính, đốc thúc Lục Bộ, xây dựng nội các, cần mẫn với chính vụ, trẫm chưa từng có nửa phần chần chừ. Nay Đại Yến đã trở nên hưng thịnh, dân giàu nước mạnh, binh mã tinh nhuệ dồi dào. Giờ là lúc củng cố nền tảng đất nước, lập trữ quân... Hoàng trưởng tử Triệu Khuyết, trí tuệ thông minh, phẩm tính đoan chính, lại là đích tử, có thể kế thừa đại thống. Vậy trẫm ban bố chiếu chỉ, bố cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, ngày mười sáu tháng chín năm Vĩnh Lộc thứ năm, lập làm hoàng thái tử, ở tại Đông Cung...”
Hắn lại viết, “Hoàng hậu Hạ thị, được trẫm yêu thương, được đưa vào thái miếu, cùng trẫm hưởng vinh.”
Hắn còn viết rất nhiều, sắp xếp đủ mọi nhân sự và đủ điều chỉ dạy cho Khuyết Nhi.
Hạ Sơ Thất không hiểu tại sao hắn lại viết những điều đó vào lúc này. Hắn mới ba mươi lăm tuổi, đang là lúc phù hợp để sang cơ lập nghiệp, sao lại viết như viết di thư thế chứ? Hai chữ “di thư” đột nhiên xuất hiện trong đầu, Hạ Sơ Thất sửng sốt.
Nàng đang định tiếp tục quan sát thì Bảo Âm đột nhiên chạy vào, vui vẻ gọi hắn.
“Phụ hoàng, người gọi con ạ?”
Bảo Âm đã trưởng thành, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào như đánh phấn, trán đầy mồ hôi khiến cho cô bé nhìn có vẻ rất chân thật, không hề giống trong mơ. Chỉ tiếc là Bảo Âm không trông thấy nàng. Cô bé dẩu môi, cười hỏi Triệu Tôn, “Có quốc gia đại sự gì mà người muốn con gái đại giá quang lâm thế?”
Tính tình này! Khóe miệng Triệu Tôn nhếch lên, “Con và Khuyết Nhi, mấy ngày nữa sẽ được nhìn thấy mẫu hậu rồi.”
“Thật ạ?” Bảo Âm mở miệng, không dám tin tưởng.
Triệu Tôn gật đầu, cười nhưng không nói.
“Thật tốt quá!” Bảo Âm vỗ tay, cười xán lạn, “Để con đi báo tin cho Khuyết Nhi.”
Triệu Tôn nhìn theo bóng dáng con gái, nhướng mày, yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó nở nụ cười, “A Thất, con gái của chúng ta lớn rồi, vậy mà vẫn cứ nhớ nhung Đông Phương Thanh Huyền, phải làm sao bây giờ? Lúc viết thánh chỉ, ta cũng do dự lắm, vốn cũng muốn thành toàn cho tâm ý của nó... Nhưng nghĩ lại, nếu là có duyên thì chẳng cần thánh chỉ. Nhưng nếu vô duyên, thánh chỉ cũng có tác dụng gì chứ?”
“Phụ hoàng!” Không bao lâu sau, Bảo Âm lại kéo Khuyết Nhị chạy vào.
Khuyết Nhi sáu tuổi đã có dáng vẻ của một tiểu nam tử, bề ngoài tuấn tú, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ giống hệt hắn, mà tính cách cũng giống hắn.
Xuân này nối xuân trước, một năm rồi lại một năm.
Vạn vật bừng bừng sống dậy trong thời Vĩnh Lộc ấm no hạnh phúc. Sau khi Triệu Tôn kế vị, củng cố biên phòng phương Bắc, phát triển mạnh nông canh, khởi công xây dựng thủy lợi, khơi thông mương máng, giảm tô thuế, biên soạn luật... Đại Yến ngày nay dân giàu nước mạnh, lãnh thổ mở mang, nghiễm nhiên là thời phồn hoa thịnh thế mà Hạ Sơ Thất từng ao ước.
Trong thiên địa, trăm hoa đua nở.
Trong thiên hạ, non sông tráng lệ.
Tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ năm, xuân về hoa nở, phủ Bắc Bình gửi thư gấp tám trăm dặm tới kinh sư, báo rằng cung điện, hoàng thành ở Bắc Bình đã xây xong, mái ngói lưu ly vàng, nền lát cẩm thạch, màu sắc huy hoàng tráng lệ, kiến trúc tinh xảo, có thể nói là đẹp nhất từ xưa tới nay. Đồng thời vào năm ấy, lăng tẩm của đế hậu cơ bản cũng đã được xây dựng xong.
Ngày hôm ấy, bầu trời phủ Ứng Thiên vạn dặm không mây, xanh ngăn ngắt một màu.
Ngày hôm ấy, đã qua năm năm kể từ khi Triệu Tôn lên ngôi hoàng đế.
Ngày hôm ấy, Vĩnh Lộc Đế tuyên chỉ trên điện Phụng Thiên, chính thức dời đô về Bắc Bình, sửa Bắc Bình thành Bắc Kinh.
Cũng ngày hôm ấy, tất cả đều trở thành quá khứ...
Cuối tháng ba năm Vĩnh Lộc thứ năm, hoàng thất, trọng thần gói ghém hành trang lên thuyền quan, lần lượt nối đuôi nhau tiến vào sông lớn. Có người cẩn thận quan sát lại không thấy đế hậu vẫn luôn được truyền tai là ân ái cùng đi, chỉ thấy có một chiếc kiệu phượng lớn điêu khắc phượng hoàng được khiêng lên thuyền. Từ đầu tới cuối, Hoàng hậu không hề lộ diện, có người nói, trên kiệu phượng chỉ có một cỗ quan tài bằng băng.
Lời đồn đại vốn đã lắng xuống từ lâu, nay lại truyền ra vô cùng ồn ào huyên náo.
Nhưng Triệu Tôn chẳng hề bận tâm, vẫn cứ chăm lo chính sự, một lòng dồn cho triều chính.
Tháng chín năm Vĩnh Lộc thứ năm, sau mấy tháng dời đô, sự vụ ở kinh sư mới căn bản đã vào quỹ đạo. Lúc đó, Bảo Âm mười một tuổi, Khuyết Nhi cũng sáu tuổi tính cả tuổi mụ, nhưng dung nhan của Hạ Sơ Thất trong quan tài băng vẫn cứ dừng lại ở tuổi hai mươi ba. Vẫn đẹp như lúc đầu, da thịt trắng nõn, giống y như một thiếu nữ, không có gì thay đổi.
Triệu Tôn ngồi bên cạnh quan tài băng, đút từng thìa thuốc cho nàng, trên môi nở nụ cười, “A Thất, gia đã già rồi, nàng vẫn cứ xinh đẹp như thế.”
“Nàng nói xem, đến lúc nàng trở về, sao gia còn xứng đôi với nàng được nữa đây?”
“A Thất, hôm qua Bảo Âm lại làm loạn đòi gặp nàng. Con gái trưởng thành rồi, giống nàng, tính cách, trí tuệ đều giống, cũng hấp ta hấp tấp. Nhìn thì tưởng tùy tiện nhưng tâm tư lại rất tinh tế... Khuyết Nhi chưa sáu tuổi mà đã có thể làm thơ, có thể giương cung bắn tên, chữ cũng viết rất tốt, có thể bàn luận quốc sách, cũng có thể lý giải nhiều điều. Trong triều đều nói nó là thần đồng, nhạc phụ đại nhân cũng nói, tương lai nó nhất định sẽ là một vị thánh quân, chắc chắn còn có tiền đồ hơn cha nó.”
Hạ Sơ Thất theo hắn mấy năm liền, hầu như biết tất cả những chuyện xảy ra trong mấy năm này. Nhưng nàng vẫn như một linh hồn, nhìn thấy hắn nhưng không thể chạm vào hắn.
Có điều, nàng cũng đã quen thế rồi, quen nhìn hắn nói chuyện với mình, “Nay quốc sự hòa bình, thuận lợi, con cũng đã lớn, còn có hai cữu cữu và ngoại công để mắt tới, còn cả Đại Ngưu, Nguyên Hữu... Thập Thiên Can làm trụ cột. A Thất, ta dùng thời gian năm năm để xây dựng cho con một đất nước thái bình, nhân dân an ổn, giang sơn vững mạnh... Chỉ là không biết, năm năm qua rồi, nàng có đang còn chờ ta trên cầu Nại Hà nữa không?”
“Nàng đã nói sẽ chờ ta để cùng đánh giết Mạnh Bà, không quên kiếp trước, kiếp sau còn làm phu thê...”
“Nàng còn nhớ lời hứa đó chứ?”
Căn phòng yên lặng, chỉ có ánh đèn âm u lập lòe, hắn nói hồi lâu, sau đó lau mắt, thở dài đứng lên.
“Trịnh Nhị Bảo!”
Trịnh Nhị Bảo cẩn thận đi vào, cúi đầu, không dám nhìn quan tài băng, “Chủ tử.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Triệu Tôn thản nhiên nhìn cậu ta, mắt đầy tơ máu, khóe mắt hơi ướt.
“Tới ngự thư phòng, chuẩn bị bút mực cho trẫm.”
Trịnh Nhị Bảo vâng một tiếng, làm theo.
Triệu Tôn lại nhìn về phía quan tài băng. Không khí trong phòng băng đông cứng. Trống vắng, tĩnh lặng. Ngay cả tiếng nước tí tách nhỏ xuống cũng lọt vào tai nghe vô cùng rõ ràng.
Hạ Sơ Thất vẫn không thể ôm hắn, nàng ở trong giấc mơ của mình, nhìn hắn rời khỏi phòng băng, nhìn hắn đi vào ngự thư phòng, cho Trịnh Nhị Bảo lui ra, một mình ngồi lặng một hồi, sau đó trải một tấm vải vàng ra, viết từng chữ, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm làm theo lệnh trời, từ lúc đăng cơ tới nay, can qua trộm cướp không ngừng, thiên tai loạn lạc mấy năm liên tiếp, dân sinh khó khăn... Nên vội vàng ổn định triều chính, đốc thúc Lục Bộ, xây dựng nội các, cần mẫn với chính vụ, trẫm chưa từng có nửa phần chần chừ. Nay Đại Yến đã trở nên hưng thịnh, dân giàu nước mạnh, binh mã tinh nhuệ dồi dào. Giờ là lúc củng cố nền tảng đất nước, lập trữ quân... Hoàng trưởng tử Triệu Khuyết, trí tuệ thông minh, phẩm tính đoan chính, lại là đích tử, có thể kế thừa đại thống. Vậy trẫm ban bố chiếu chỉ, bố cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, ngày mười sáu tháng chín năm Vĩnh Lộc thứ năm, lập làm hoàng thái tử, ở tại Đông Cung...”
Hắn lại viết, “Hoàng hậu Hạ thị, được trẫm yêu thương, được đưa vào thái miếu, cùng trẫm hưởng vinh.”
Hắn còn viết rất nhiều, sắp xếp đủ mọi nhân sự và đủ điều chỉ dạy cho Khuyết Nhi.
Hạ Sơ Thất không hiểu tại sao hắn lại viết những điều đó vào lúc này. Hắn mới ba mươi lăm tuổi, đang là lúc phù hợp để sang cơ lập nghiệp, sao lại viết như viết di thư thế chứ? Hai chữ “di thư” đột nhiên xuất hiện trong đầu, Hạ Sơ Thất sửng sốt.
Nàng đang định tiếp tục quan sát thì Bảo Âm đột nhiên chạy vào, vui vẻ gọi hắn.
“Phụ hoàng, người gọi con ạ?”
Bảo Âm đã trưởng thành, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào như đánh phấn, trán đầy mồ hôi khiến cho cô bé nhìn có vẻ rất chân thật, không hề giống trong mơ. Chỉ tiếc là Bảo Âm không trông thấy nàng. Cô bé dẩu môi, cười hỏi Triệu Tôn, “Có quốc gia đại sự gì mà người muốn con gái đại giá quang lâm thế?”
Tính tình này! Khóe miệng Triệu Tôn nhếch lên, “Con và Khuyết Nhi, mấy ngày nữa sẽ được nhìn thấy mẫu hậu rồi.”
“Thật ạ?” Bảo Âm mở miệng, không dám tin tưởng.
Triệu Tôn gật đầu, cười nhưng không nói.
“Thật tốt quá!” Bảo Âm vỗ tay, cười xán lạn, “Để con đi báo tin cho Khuyết Nhi.”
Triệu Tôn nhìn theo bóng dáng con gái, nhướng mày, yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó nở nụ cười, “A Thất, con gái của chúng ta lớn rồi, vậy mà vẫn cứ nhớ nhung Đông Phương Thanh Huyền, phải làm sao bây giờ? Lúc viết thánh chỉ, ta cũng do dự lắm, vốn cũng muốn thành toàn cho tâm ý của nó... Nhưng nghĩ lại, nếu là có duyên thì chẳng cần thánh chỉ. Nhưng nếu vô duyên, thánh chỉ cũng có tác dụng gì chứ?”
“Phụ hoàng!” Không bao lâu sau, Bảo Âm lại kéo Khuyết Nhị chạy vào.
Khuyết Nhi sáu tuổi đã có dáng vẻ của một tiểu nam tử, bề ngoài tuấn tú, khí chất lạnh lùng, dáng vẻ giống hệt hắn, mà tính cách cũng giống hắn.
Bình luận facebook