Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1159 - Chương 1159KẾT THÚC (26)
“Phụ hoàng tìm nhi thần là có chuyện gì phân phó ạ?”
Triệu Tôn chậm rãi xoay người lại, ôm lấy con.
Khuyết Nhi sửng sốt trong chớp mắt, trên mặt thoáng hiện sự xấu hổ.
Triệu Tôn cọ đầu trong ngực cậu bé làm cậu bé không chịu được ngứa, bật cười, “Phụ hoàng... phụ hoàng...” Thằng bé này phải chịu danh “làm chết mẹ”, bình thường rất ít nói, hôm nay nó cười thế này đã là rất hiếm thấy rồi, “Ngứa, ngứa, phụ hoàng thả nhi thần xuống đi. Bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Trẻ con mà cũng đã biết thể thống rồi cơ đấy.
Triệu Tôn nhìn Khuyết Nhi, lại nhìn Bảo Âm, kéo hai con tới trước mặt.
“Khuyết Nhi, Bảo Âm, các con đồng ý với phụ hoàng, sau này phải sống tốt, nương tựa vào nhau, chăm sóc cho nhau. Được không?”
Bảo Âm cười rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi, trưởng tỷ như nương, Bảo Âm nhớ mà.”
Khuyết Nhi nhíu mày, không rõ cho lắm nhưng vẫn gật đầu đầy cao ngạo: “Nhi thần là nam tử hán, đương nhiên sẽ chăm lo cho trưởng tỷ rồi.”
“Con trai ngoan.” Triệu Tôn xoa đầu cậu nhóc, sau đó nắm lấy tay cậu nhóc như đang phó thác trách nhiệm nặng nề vậy, rồi hắn thản nhiên cười nói, “Đi đi, chờ đại điển sắc phong xong là có thể đi gặp nương.”
Ngày hôm ấy là đại lễ sắc phong hoàng thái tử, muôn người ở kinh sư đều đổ ra đường.
Trong cung, lễ nhạc vang trời, chiêng trống cùng ngân, Trịnh Nhị Bảo tuyên đọc thánh chỉ ngoài Thừa Thiên Môn, sắc phong hoàng trưởng tử Triệu Khuyết làm hoàng thái tử, sau đó là đại điển sắc phong đầy long trọng. Đây là chuyện lớn hàng đầu của hoàng gia, lễ sắc phong tuân theo quy định của tổ tiên hết sức xa hoa long trọng, đại xá thiên hạ, vạn dân cùng reo mừng, các nước phụ thuộc Đại Yến đều cho sứ giả tới, dân chúng cũng tự tổ chức ăn mừng, cầu cho vận mệnh quốc gia của Đại Yến hưng thịnh, mưa thuận gió hòa.
Toàn bộ kinh sư đều trở nên phồn hoa, náo nhiệt.
Nhưng sự vui vẻ của bọn họ không hề ảnh hưởng gì tới phòng băng, ở trong đó vẫn lạnh như nước.
Trên bầu trời có mấy cánh chim én bay qua.
Thực vật trong viện đều lả lướt, xinh đẹp.
Triệu Tôn ngồi bên cạnh quan tài băng, bên cạnh là bình sứ đựng rượu Phục Bách, hương rượu lan tỏa bốn phía. Người con gái trong quan tài băng được chăm sóc mấy năm, nhan sắc vẫn như hoa, tựa hồ còn có sức sống hơn hắn. Triệu Tôn mím môi, cúi đầu nói: “Người không ở, rượu lạnh lẽo, ta muốn theo chàng, nhưng lại sợ con nhỏ mồ côi nên mới chần chừ tới nay, nâng bình rượu mới, oán hận dai dẳng... Giờ nghĩ lại, bài thơ này, hình như là mẫu phi viết cho ta... A Thất, nàng thấy đúng không?”
Giọng nói trầm bổng của Triệu Tôn rất dễ nghe.
Tiếng nhạc lễ trong cung truyền vào tai, Hạ Sơ Thất nghe thấy nhưng lại không có lực để giãy giụa.
“Hôm nay là ngày quan trọng của Khuyết Nhi, nó đã là hoàng thái tử. Sau này, nó còn có thể là hoàng đế. Nó và Bảo Âm đều đã lớn... A Thất, tới lúc rồi.”
Hắn ngửi hương rượu phục bách, chậm rãi lấy từ trong lòng ra một cuốn sổ nhỏ.
Đợi năm năm, cuối cùng cũng có thể đọc nó.
“Nàng có biết tại sao năm năm qua ta không đọc nó không? Đó là ta không thể đọc. Nếu đọc rồi, sao có thể sống hết những năm tháng này mà không có nàng đây?” Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút bi thương, hắn vuốt tóc nàng, thản nhiên nói: “A Thất, năm đó nàng đi, ta vừa tròn ba mươi. Nhưng đến giờ, tóc đã sắp bạc trắng rồi.”
Mở cuốn sổ nhỏ ra, Triệu Tôn chậm rãi đọc.
Từng hàng từng chữ, hắn không muốn bỏ sót một dòng nào.
Đó là “nhật ký mang thai” mà Hạ Sơ Thất viết trong những ngày dưỡng thai ở kinh sư. Có buồn có vui, có đau đớn, có nhọc nhằn, nhưng đa phần thời điểm là nàng vui thích. A Thất của hắn luôn lạc quan hướng về phía trước như thế, cho dù gặp phải việc khó gì cũng có thể cười đáp lại, so với nàng, hắn lại không được như thế. Lúc không có hắn, nàng vẫn có thể tươi cười vào cung báo thù cho hắn, nhưng hôm nay đổi lại là nàng mất đi, hắn lại không sao cười nổi.
“Triệu Thập Cửu, ngày nào thiếp cũng ăn no, ngủ ngon, nhưng không hiểu vì sao lại chẳng béo lên được chút nào... Chàng đã thấy thai phụ nào gầy gò chưa? Chính là thiếp đấy... Khác với lúc mang thai Bảo Âm, thiếp cảm thấy sớm muộn gì mình cũng chết trước chàng thôi... Triệu Thập Cửu, thiếp rất sợ, sợ khi chàng dẫn binh tới kinh rồi thì thiếp đã chẳng còn ở nữa.”
“Hôm nay thiếp làm bánh hoa hồng mà chàng thích ăn đấy, ngon hơn trước kia nhiều, đẹp mắt mà cũng ngon miệng, thiếp thật sự rất muốn gửi nó tới quân doanh cho chàng nếm thử... Nhưng mà Triệu Thập Cửu à, chàng đang ở đâu rồi? Đã đánh tới sông Hoài chưa?”
“Triệu Thập Cửu, trời lạnh, chàng có mặc ấm, có ăn no không đấy?”
“Hôm nay vừa rời giường thì đã thấy bánh hoa hồng bị hỏng mất rồi, biểu tỷ mắng thiếp, nói thiếp tự rước tội vào người, nhưng tỷ ấy đâu có hiểu... Chuyện giữa hai chúng ta, sao người ngoài hiểu được chứ? Vì chàng, vì con của chúng ta, thiếp sẽ cố gắng chịu đựng. Triệu Thập Cửu, chàng phải tin, bất kì lúc nào, thiếp cũng sẽ không rời bỏ chàng, cũng không hề muốn xa chàng...”
“Hôm nay cây hoa ở góc tường đã nở, thiếp cứ hắt xì liên tục, thiếp nghĩ chắc chàng đang nhớ thiếp...”
“Triệu Thập Cửu, chàng đang nhớ thiếp ư? Còn thiếp... Thiếp rất nhớ chàng.”
“Triệu Thập Cửu, không hiểu sao, càng nhớ chàng, thiếp lại càng sợ gặp người khác, nhất là người quen... Bởi vì thiếp sợ người ta hỏi về chàng... sợ người ta nhắc tới chàng, nếu thế thiếp sẽ nhớ đến chết mất... Sau đó lại không giữ được bản thân mình.”
“Triệu Thập Cửu, chàng có nhớ thiếp không?”
“Nhớ, A Thất, ta rất nhớ nàng.” Ngón tay Triệu Tôn siết chặt cuốn sổ nhỏ, trên mắt loang loáng nước nhưng hắn lại chẳng phát hiện ra, “A Thất, ta cũng sợ gặp người khác. Sợ họ nhìn ta thương hại, nàng biết đấy, ta không cần ai thương hại cả. Ta có nàng, có Bảo Âm, có Khuyết Nhi... Ta là hoàng đế, sao cần người ta phải thương hại chứ?”
Tay cầm sổ của hắn cũng khẽ run lên.
“Mà ta cũng sợ hãi nghe thấy người khác nhắc tới nàng...” WebTru yenOn linez . com
Có lẽ hắn đã đau đớn đến không chịu nổi, từ hốc mắt hắn có một giọt nước mắt chảy xuống.
“A Thất, ta không thể chịu nổi nữa rồi. Mọi chuyện cần làm ta đều đã làm xong, những gì cần dặn dò ta đều đã dặn dò. Nàng không trở lại thì ta có thể đi tìm nàng.” Dứt lời, hắn đưa tay cầm bình rượu Phục Bách lên, mở nắp bình ra.
Triệu Thập Cửu... định làm gì?
Khi ý thức được hành vi của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất cảm thấy dường như mình không thở được. Nhưng nàng không động đậy, không ngăn cản được, cũng không hét lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngửa cổ, uống từng ngụm, từng ngụm rượu. Cảm giác đau đớn đột nhiên tấn công và thần kinh của nàng. Đau, nàng rất đau, y như có một con dao nhỏ sắc bén đang cắt từng sợi dây thần kinh của nàng vậy. Trong ý thức có cảm xúc đang dao động mạnh mẽ, như sôi trào, tầm mắt nàng dần mơ hồ, hình ảnh trở nên lờ mờ như cách một tầng thủy tinh...
Triệu Tôn chậm rãi xoay người lại, ôm lấy con.
Khuyết Nhi sửng sốt trong chớp mắt, trên mặt thoáng hiện sự xấu hổ.
Triệu Tôn cọ đầu trong ngực cậu bé làm cậu bé không chịu được ngứa, bật cười, “Phụ hoàng... phụ hoàng...” Thằng bé này phải chịu danh “làm chết mẹ”, bình thường rất ít nói, hôm nay nó cười thế này đã là rất hiếm thấy rồi, “Ngứa, ngứa, phụ hoàng thả nhi thần xuống đi. Bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
Trẻ con mà cũng đã biết thể thống rồi cơ đấy.
Triệu Tôn nhìn Khuyết Nhi, lại nhìn Bảo Âm, kéo hai con tới trước mặt.
“Khuyết Nhi, Bảo Âm, các con đồng ý với phụ hoàng, sau này phải sống tốt, nương tựa vào nhau, chăm sóc cho nhau. Được không?”
Bảo Âm cười rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi, trưởng tỷ như nương, Bảo Âm nhớ mà.”
Khuyết Nhi nhíu mày, không rõ cho lắm nhưng vẫn gật đầu đầy cao ngạo: “Nhi thần là nam tử hán, đương nhiên sẽ chăm lo cho trưởng tỷ rồi.”
“Con trai ngoan.” Triệu Tôn xoa đầu cậu nhóc, sau đó nắm lấy tay cậu nhóc như đang phó thác trách nhiệm nặng nề vậy, rồi hắn thản nhiên cười nói, “Đi đi, chờ đại điển sắc phong xong là có thể đi gặp nương.”
Ngày hôm ấy là đại lễ sắc phong hoàng thái tử, muôn người ở kinh sư đều đổ ra đường.
Trong cung, lễ nhạc vang trời, chiêng trống cùng ngân, Trịnh Nhị Bảo tuyên đọc thánh chỉ ngoài Thừa Thiên Môn, sắc phong hoàng trưởng tử Triệu Khuyết làm hoàng thái tử, sau đó là đại điển sắc phong đầy long trọng. Đây là chuyện lớn hàng đầu của hoàng gia, lễ sắc phong tuân theo quy định của tổ tiên hết sức xa hoa long trọng, đại xá thiên hạ, vạn dân cùng reo mừng, các nước phụ thuộc Đại Yến đều cho sứ giả tới, dân chúng cũng tự tổ chức ăn mừng, cầu cho vận mệnh quốc gia của Đại Yến hưng thịnh, mưa thuận gió hòa.
Toàn bộ kinh sư đều trở nên phồn hoa, náo nhiệt.
Nhưng sự vui vẻ của bọn họ không hề ảnh hưởng gì tới phòng băng, ở trong đó vẫn lạnh như nước.
Trên bầu trời có mấy cánh chim én bay qua.
Thực vật trong viện đều lả lướt, xinh đẹp.
Triệu Tôn ngồi bên cạnh quan tài băng, bên cạnh là bình sứ đựng rượu Phục Bách, hương rượu lan tỏa bốn phía. Người con gái trong quan tài băng được chăm sóc mấy năm, nhan sắc vẫn như hoa, tựa hồ còn có sức sống hơn hắn. Triệu Tôn mím môi, cúi đầu nói: “Người không ở, rượu lạnh lẽo, ta muốn theo chàng, nhưng lại sợ con nhỏ mồ côi nên mới chần chừ tới nay, nâng bình rượu mới, oán hận dai dẳng... Giờ nghĩ lại, bài thơ này, hình như là mẫu phi viết cho ta... A Thất, nàng thấy đúng không?”
Giọng nói trầm bổng của Triệu Tôn rất dễ nghe.
Tiếng nhạc lễ trong cung truyền vào tai, Hạ Sơ Thất nghe thấy nhưng lại không có lực để giãy giụa.
“Hôm nay là ngày quan trọng của Khuyết Nhi, nó đã là hoàng thái tử. Sau này, nó còn có thể là hoàng đế. Nó và Bảo Âm đều đã lớn... A Thất, tới lúc rồi.”
Hắn ngửi hương rượu phục bách, chậm rãi lấy từ trong lòng ra một cuốn sổ nhỏ.
Đợi năm năm, cuối cùng cũng có thể đọc nó.
“Nàng có biết tại sao năm năm qua ta không đọc nó không? Đó là ta không thể đọc. Nếu đọc rồi, sao có thể sống hết những năm tháng này mà không có nàng đây?” Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút bi thương, hắn vuốt tóc nàng, thản nhiên nói: “A Thất, năm đó nàng đi, ta vừa tròn ba mươi. Nhưng đến giờ, tóc đã sắp bạc trắng rồi.”
Mở cuốn sổ nhỏ ra, Triệu Tôn chậm rãi đọc.
Từng hàng từng chữ, hắn không muốn bỏ sót một dòng nào.
Đó là “nhật ký mang thai” mà Hạ Sơ Thất viết trong những ngày dưỡng thai ở kinh sư. Có buồn có vui, có đau đớn, có nhọc nhằn, nhưng đa phần thời điểm là nàng vui thích. A Thất của hắn luôn lạc quan hướng về phía trước như thế, cho dù gặp phải việc khó gì cũng có thể cười đáp lại, so với nàng, hắn lại không được như thế. Lúc không có hắn, nàng vẫn có thể tươi cười vào cung báo thù cho hắn, nhưng hôm nay đổi lại là nàng mất đi, hắn lại không sao cười nổi.
“Triệu Thập Cửu, ngày nào thiếp cũng ăn no, ngủ ngon, nhưng không hiểu vì sao lại chẳng béo lên được chút nào... Chàng đã thấy thai phụ nào gầy gò chưa? Chính là thiếp đấy... Khác với lúc mang thai Bảo Âm, thiếp cảm thấy sớm muộn gì mình cũng chết trước chàng thôi... Triệu Thập Cửu, thiếp rất sợ, sợ khi chàng dẫn binh tới kinh rồi thì thiếp đã chẳng còn ở nữa.”
“Hôm nay thiếp làm bánh hoa hồng mà chàng thích ăn đấy, ngon hơn trước kia nhiều, đẹp mắt mà cũng ngon miệng, thiếp thật sự rất muốn gửi nó tới quân doanh cho chàng nếm thử... Nhưng mà Triệu Thập Cửu à, chàng đang ở đâu rồi? Đã đánh tới sông Hoài chưa?”
“Triệu Thập Cửu, trời lạnh, chàng có mặc ấm, có ăn no không đấy?”
“Hôm nay vừa rời giường thì đã thấy bánh hoa hồng bị hỏng mất rồi, biểu tỷ mắng thiếp, nói thiếp tự rước tội vào người, nhưng tỷ ấy đâu có hiểu... Chuyện giữa hai chúng ta, sao người ngoài hiểu được chứ? Vì chàng, vì con của chúng ta, thiếp sẽ cố gắng chịu đựng. Triệu Thập Cửu, chàng phải tin, bất kì lúc nào, thiếp cũng sẽ không rời bỏ chàng, cũng không hề muốn xa chàng...”
“Hôm nay cây hoa ở góc tường đã nở, thiếp cứ hắt xì liên tục, thiếp nghĩ chắc chàng đang nhớ thiếp...”
“Triệu Thập Cửu, chàng đang nhớ thiếp ư? Còn thiếp... Thiếp rất nhớ chàng.”
“Triệu Thập Cửu, không hiểu sao, càng nhớ chàng, thiếp lại càng sợ gặp người khác, nhất là người quen... Bởi vì thiếp sợ người ta hỏi về chàng... sợ người ta nhắc tới chàng, nếu thế thiếp sẽ nhớ đến chết mất... Sau đó lại không giữ được bản thân mình.”
“Triệu Thập Cửu, chàng có nhớ thiếp không?”
“Nhớ, A Thất, ta rất nhớ nàng.” Ngón tay Triệu Tôn siết chặt cuốn sổ nhỏ, trên mắt loang loáng nước nhưng hắn lại chẳng phát hiện ra, “A Thất, ta cũng sợ gặp người khác. Sợ họ nhìn ta thương hại, nàng biết đấy, ta không cần ai thương hại cả. Ta có nàng, có Bảo Âm, có Khuyết Nhi... Ta là hoàng đế, sao cần người ta phải thương hại chứ?”
Tay cầm sổ của hắn cũng khẽ run lên.
“Mà ta cũng sợ hãi nghe thấy người khác nhắc tới nàng...” WebTru yenOn linez . com
Có lẽ hắn đã đau đớn đến không chịu nổi, từ hốc mắt hắn có một giọt nước mắt chảy xuống.
“A Thất, ta không thể chịu nổi nữa rồi. Mọi chuyện cần làm ta đều đã làm xong, những gì cần dặn dò ta đều đã dặn dò. Nàng không trở lại thì ta có thể đi tìm nàng.” Dứt lời, hắn đưa tay cầm bình rượu Phục Bách lên, mở nắp bình ra.
Triệu Thập Cửu... định làm gì?
Khi ý thức được hành vi của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất cảm thấy dường như mình không thở được. Nhưng nàng không động đậy, không ngăn cản được, cũng không hét lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngửa cổ, uống từng ngụm, từng ngụm rượu. Cảm giác đau đớn đột nhiên tấn công và thần kinh của nàng. Đau, nàng rất đau, y như có một con dao nhỏ sắc bén đang cắt từng sợi dây thần kinh của nàng vậy. Trong ý thức có cảm xúc đang dao động mạnh mẽ, như sôi trào, tầm mắt nàng dần mơ hồ, hình ảnh trở nên lờ mờ như cách một tầng thủy tinh...